Chủ tịch của các thôn khác đều là nông dân kiêm nhiệm, không thuộc về loại cán bộ quốc gia. Chỉ có Chủ tịch thôn Mã là cán bộ quốc gia chính thức của thị trấn Lâm Tuyền.
Nghe nói trong thị trấn đặc biệt sắp xếp cho y đóng ở trại Thạch Bình là để làm tốt công tác dân tộc ở thôn trang có nhiều dân tộc thiểu số ít người.
Chuyện này nói trắng ra là do cái bóng của cha nuôi y bao phủ, cha nuôi y cũng không đơn giản, chính là Cục trưởng Cục tài chính thành phố Mặc Hương, Mã Đức Lâm, so với một số Phó chủ tịch tỉnh còn ghê gớm hơn.
Mã Cái Thiên mặc dù nói chỉ mới học đến lớp ba tiểu học nhưng cha nuôi người ta vừa ra tay đã sắp xếp cho vào Sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền lăn lộn kiếm miếng ăn, hơn nữa còn là nhân viên chính thức.
Tuy nhiên bảo y làm một số công việc liên quan đến tài chính thì với trình độ này quả thật là không làm được, vì thế Tần Chí Minh đành phải thương lượng một chút, biết Mã Cái Thiên thích ở trong thôn trang, nên để cho y cái danh hiệu Chủ tịch thôn, ở lại thôn lâu dài, nếu không một lãnh đạo phân quản tài chính như Diệp Phàm làm sao có thể ngay cả cấp dưới của mình cũng không quen biết.
Mã Cái Thiên giật thót mình nhưng vẫn biểu lộ một vẻ đạo mạo, cũng không đứng lên chào hỏi, càng không nói đến việc nghênh tiếp khách quý, sau nửa phút mới lạnh nhạt:
- Các anh tìm ai?
- Anh chính là Chủ tịch thôn Mã?! Tôi là Diệp Phàm tới từ thị trấn Lâm Tuyền
Diệp Phàm mỉm cười bước lên phía trước.
- Ồ, Phó bí thư Diệp, anh hình như còn là lãnh đạo của tôi! Ngồi đi. Trúc Muội Tử, đi gọi Đình Tiên qua đây làm mấy món ăn, chú và Phó bí thư Diệp phải làm mấy chén.
Mã Cái Thiên vẫn rất thản nhiên, còn nằm ườn ra ghế, tựa hồ như y mới là lãnh đạo, còn Diệp Phàm chính là thuộc hạ.
Điều này cũng phải thông cảm, người ta căn bản là không có đem Phó bí thư Diệp Phàm đặt ở trong mắt.
Lão Mã nhà người ta cũng tự phụ có tiền vốn, nói trắng ra chính là cha nuôi Mã Đức Lâm! Đừng nói Diệp Phàm không xem là gì, cho dù cấp bậc như Tần Chí Minh, Mã Cái Thiên cũng chỉ là hơi có chút lễ phép là được.
Diệp Phàm nhíu mày không nói chuyện.
Tề Thiên và Lô Vỹ cũng không vui lòng, thầm nghĩ, " Bà mẹ nó chứ, cũng vênh váo quá chứ!". Hai người nghĩ vậy rồi cũng bất kể cha nuôi ngươi là ai, bước tới một người tay phải, một người tay trái như chim ưng bắt gà con túm Chủ tịch thôn Mã Cái Thiên to lớn cường tráng dậy.
- Anh…các anh muốn làm cái gì?
Mã Cái Thiên hơi tức giận vì bị hai cánh tay nắm lấy rồi kéo xốc lên, cảm giác như hai cái kìm kẹp vào vậy.
- Bắt ngươi! Còn phải đè chết ngươi luôn!
Lô Vỹ và Tề Thiên nói xong liền nhấc Mã Cái Thiên lên ném ùm xuống cái ao trước đình làm một cột nước bắn lên tung tóe, dọa cho mấy con cá trắm cỏ to nhảy dựng lên.
Lôi Trúc Muội ở bên cạnh mặt cũng tái mét, kêu lớn:
- Có ai không! Có người xấu muốn giết chú hai.
- Mẹ kiếp, hai con rùa các ngươi, dám đến địa bàn của Mã gia giương oai, không rút da hai thằng nhóc các ngươi bố mày sẽ không mang họ Mã nữa, mẹ…
Mã Cái Thiên đang ngoác mồm ra mắng thì chợt thấy nòng súng đen ngòm trong tay Tề Thiên, nhất thời cả người run rẩy, vội vàng đem nửa câu mắng người phía sau nuốt ngược trở lại vào trong bụng, run rẩy hỏi:
- Hai…hai vị anh em. Tôi hình như không có phạm phải chuyện gì
Tề Thiên không để ý đến y mà xoay xoay khẩu súng đùa nghịch hỏi Lô Vỹ:
- Anh hai, anh nói bắn vào đầu chết trước hay là bắn vào tim chết trước?
- Hình như vào đầu thì nhanh hơn một chút vì não bộ là nơi thần kinh tập trung chủ yếu, chỉ cần huyết áp ép thần kinh thì nhất định là xong đời.
Lô Vỹ rất nghiêm túc.
- Nhưng bắn y chết ngay thì không thú vị, chi bằng đánh gãy luôn cái trong quần y thì kích thích hơn nhiều.
Nghe nói tiểu tử này còn sở thích chơi con gái, còn xếp đầy một hàng gì đó, không còn món đồ chơi gây họa này thì…
- Cũng phải, nghe nói xếp một hàng còn không đủ, lúc đánh bài lại còn bốc phét là nhân tình xếp đầy một đại đội
Mẹ kiếp! Còn trâu bò hơn so với anh em tôi! Nhưng chuyện này cũng có chút phiền phức vì trình độ bắn súng của mình cũng hơi kém, con giun y thì quá nhỏ, e là ngay cả mông cũng bắn không trúng ấy chứ.
Tề Thiên ra vẻ khó xử.
- Đúng! Cái đó có chút phiền phức, nhưng trói lại nhắm bắn nhất định sẽ trúng mục tiêu
Lô Vỹ cười nham hiểm, khiến một người đen như than nào đó ở trong ao bị hù dọa đến run rẩy, sắp biến thành cây đá rồi.
- A! Đừng, tôi không có nhiều nhân tình như vậy, chỉ có nửa lớp cấp dưỡng thôi, đừng nghe mấy kẻ xấu xa đó nói linh tinh, làm sao so sánh với hai vị đây.
Mã Cái Thiên lải nhải, vội vàng che kín đồ vật ở dưới quần.
Đây là thứ quý giá nhất của y, không có nó, một ổ nhân tình trong thôn trang này, 001, 002. 00 gì đó chỉ có thể nhìn chứ không thể làm.
Cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa, lúc này nhìn thấy Diệp Phàm giống như bỗng nhiên túm được cây cỏ cứu mạng, liều mạng kêu cứu:
- Diệp…lãnh đạo Diệp, tôi cũng là lính của anh! Ngài là người quản lý tài chính, tôi cũng là nhân viên công tác chính thức của Sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền, van xin lãnh đạo tha mạng! Lãnh đạo cứu mạng, tôi, tôi cũng không dám nữa.
- Được rồi, Tề Thiên, thu súng lại đi, đừng hù dọa Chủ tịch Mã nữa.
Diệp Phàm cười nhạt, quay lại nhìn Mã Cái Thiên đang sốt rét trong hồ nước mắng thêm một câu:
- Còn không trèo lên, có phải thật sự muốn ăn đạn không.
Người anh em này của tôi thỉnh thoảng yếu tay, không cảnh giác cướp cò thì phiền phức.
Đồ chơi nhỏ đó của anh đoán chừng gã cũng không cần một phát súng đâu.
Hắn vốn nghe Thái Tây Thi Phạm Xuân Hương nói Chủ tịch thôn Mã này cũng có tính toán với cô, thầm nghĩ, " Hừ! Người của bố mày, mày cũng dám động tới, có phải không muốn cái gậy dưới quần đó nữa không? Nhưng đoán chừng y cũng sợ đến mềm nhũn rồi, đe dọa thêm một chút cũng không khác biệt gì"?.
- Ầm!
Thân hình thô kệch của Mã Cái Thiên vọt lên khỏi ao như cá chép vượt vũ môn rồi chạy biến như thỏ vọt vào phòng thay quần áo, mắng thầm, " Mẹ kiếp! Không biết từ chỗ này chui ra hai thằng ngang ngược, đoán chừng là binh lính rồi, ngay cả súng cũng có dọa chết mình rồi, Phó bí thư Diệp xem ra cũng có chút lai lịch, huynh đệ có súng thật, súng tre như mình sao dám chọc vào chứ!".
Chỉ một lát sau Mã Cái Thiên đã thay quần áo quay lại, lúc này giống như cháu con rùa, cung kính khom người giống như một thái giám công công, vội vàng mời Diệp Phàm vào trong nhà ngồi.
- Đúng rồi! Chủ tịch thôn Mã, nghe nói trại Thạch Bình các anh cách xã Khanh Hương rất gần, nếu muốn thông đường từ thôn trang các anh tới xã Khanh Hương thì có được không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Ha ha1 Phó bí thư Diệp, thông từ lâu rồi, chỉ là đường đi hơi kém một chút
Mã Cái Thiên tự đắc, lúc này Lôi Trúc Muội dẫn theo một phu nhân mập mạp cũng vội vàng chạy vào trong phòng.
Người phụ nữ này vòng eo như thùng gỗ, da dày, môi dày, mắt tròn, mũi thấp, cánh tay giống như bắp đùi, cái eo vào bộ ngực căn bản là tròn xoe giống nhau.
Nói trắng ra chính là căn bản không có eo.
Chỉ có điều hai khối thịt trước ngực giống như hai ngọn núi lớn run rẩy, tùy tiện đập một phát trúng đầu thì xong đời.
Ba người Diệp Phàm cũng há hốc mồm ngạc nhiên, thầm kinh hãi lắc đầu, thầm nghĩ, " Sở thích của Chủ tịch thôn Mã quả nhiên đặc biệt, tê dại thật, bà nội này to như vậy thật sự là có chút khủng bố."
Tề Thiên len lén ra dấu chảo sắt với Lô Vỹ ý tứ cặp mông vĩ đại của người phụ nữ này còn lớn hơn cả chảo sắt.
Lô Vỹ cũng trả lời bằng dấu hiệu lò gạch, ý tứ chảo sắt không là gì cả, đoán chừng cũng không khác gì lò đốt gạch.
Sau đó lại chuyển tới một tư thế, ý tứ là nhét cả đầu Tề Thiên vào cũng không thành vấn đề khiến Tề Thiên sầu muộn muốn chết.
- Đình Tiên, nhanh dọn mấy món ăn ra, lãnh đạo thị trấn chúng ta tới rồi.
Mã Cái Thiên ánh mắt chợt lóe, miệng hé ra muốn cười, nhưng vừa nhớ tới hai sát tinh vừa rồi vẫn đang ở đây lại vội vàng ngậm miệng lại.
Tề Thiên ra dấu số ba, Lô Vỹ lại ngầm ra dấu số 4.
Diệp Phàm nhìn mà chết cười, đoán chừng hai tên này đang đoán người phụ này rốt cuộc là số 3 hay 4, số 2 thì chắc chắn không phải vì là Thúy Liên.
- Mẹ kiếp! Số 4 không biết là ai, có cơ hội nhất định phải làm quen một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm nghĩ thầm.
- Sớm đã thông từ lúc nào rồi.
Diệp Phàm nghe hơi giật mình, cũng không nghĩ ngợi loạn bậy về người phụ nữ mập trước mặt nữa.
- Thông vào tháng sáu năm nay rồi.
Mã Cái Thiên lại muốn cười nhưng vẫn không dám, nhìn Tề Thiên vẻ sợ sệt chắc là có tâm bệnh.
- Nghe nói thôn các anh cách trụ sở chính quyền xã Khanh Hương cũng chỉ có khoảng cây, chỉ cần máy ủi chạy một đường mở ra cộng thêm cả tiền thuốc nổ chắc là cũng phải mười vạn?
- Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, tròn 25 vạn. Ngoài ra còn sử dụng rất nhiều sức lao động của thôn trại chúng tôi cộng với hai thôn Lôi Sư và Khanh Hương bên cạnh mới hoàn thành.
Mã Cái Thiên rốt cuộc đã ngẩng được đầu lên.
Nói đến con đường này y đúng là rất đáng để tự hào vì nó là do một tay y lo liệu
- Lãnh đạo thị trấn, các anh có thể còn chưa biết, vì con đường này mà Cái Thiên đã sút đi mười cân đấy.
May mà cha nuôi đã cấp cho 25 vạn, nếu không cũng đừng mơ hoàn thành xong con đường này.
Người phụ nữ tên là Đình Tiên nói chen vào
- Cha nuôi của chủ tịch Mã xem ra rất có tiền a, ha ha.
Diệp Phàm liếc xéo Mã Cái Thiên một cái, trong lòng khẽ động, "Nếu cha nuôi Mã Cái Thiên là một ông chủ lớn thì sau này kinh phí sửa đường thôn đập Thiên Thủy cũng có thể kéo ra mười mấy vạn"
- Ông ấy cũng là cán bộ quốc gia, không phải là người có tiền.
Mã Cái Thiên cười toét miệng nói tiếp:
- Công tác ở cục tài chính thành phố Mặc Hương, là cục trưởng
Câu nói của Mã Cái Thiên thiếu chút nữa làm Diệp Phàm nhảy dựng lên, thầm nghĩ, "Mẹ ôi! Xem ra đụng phải thần tài rồi, lại còn là cấp thành phố nữa, phải nắm chắc lấy cơ hội này mới được "
Hắn lập tức đảo mắt cười nói:
- Không ngờ cha nuôi chủ tịch Mã lại có lai lịch như vậy, thật là may mắn của thị trấn chúng ta a! Chủ tịch Mã
Sau này việc sửa đường thôn đập Thiên Thủy có vấn đề gì nhất định lại phải bảo anh lên xin cục trưởng Mã đấy, cũng tiện thể làm đường sang chỗ các anh luôn
Ha ha, nếu chuyện này làm tốt, tôi sẽ tính công cho anh, anh không phải là cán bộ sở tài chính sao, năm nay có một danh sách lao động tiên tiến, nếu chủ tịch thôn Mã làm tốt thì chúng tôi có thể xem xét
Diệp Phàm cười híp mắt, bộ dạng như sói rình mồi khiến Mã Cái Thiên không khỏi rét run.