Tuy nhiên y lập tức bổ sung:
- Ta cũng từng điều tra qua, nhà hắn nghèo kiết xác. Cha hắn làm việc tại sở lao động huyện Cổ Xuyên, là một chủ nhiệm không có thực quyền, mẹ chỉ là một giáo viên tiểu học.
Nhà hắn có một em trai và một em gái còn đang học đại học, đều là những trường nổi tiếng. Nghe nói vì để nuôi mấy anh em hắn ăn học mà cả nhà hắn còn thiếu nợ người ta mấy vạn, bảo nhà cho tiền mua xe là không thể.
Vào lúc trước phó bí thư thị ủy Chu Kiền Dương từng xuất cho hắn 10 vạn đồng để sửa đường thôn đập Thiên Thủy, đến giờ vẫn chưa khởi công.
Nhưng 10 vạn đồng chắc cũng chưa đủ mua xe đó đâu, nhìn phong cách của hắn nữa kìa, hoàn toàn là khí thế của công tử nhà giàu.
Diệp Mậu Tài cũng cảm thấy buồn bực, tiểu tử này làm sao lại có nhiều tiền như vậy, đi xe Mitshubishi, hút Trung Hoa, mặc hàng hiệu, không muốn đỏ mắt cũng không được, trong lòng mắng thầm, " **! Ông mày thì mua một chiếc xe đạp cũng đau lòng, mày thì chơi cả Mitshubishi mà ông mày chắc chưa mua nổi cả một cái bánh xe, còn cái gì là đạo lý? Trong này chắc chắn là có gì đó mờ ám, nếu không tiền kia chẳng lẽ trên rớt xuống, tao nhổ vào! Nằm mơ cũng không được như thế"
- Ha ha! Chuyện này dễ làm mà.
- Mâu Dũng cười quỷ dị rồi cũng không nói nữa, mấy người tiếp tục uống rượu.
Không lâu sau phó chủ tịch Thiết Minh Hạ cũng đến Xuân Hương tửu lâu.
- Lão Thiết, chúc mừng anh được thăng chức a!
Diệp Phàm cười nói, giơ chén rượu lên chúc.
- Còn phải chúc mừng anh thăng chức phó bí thư, đây chắc là nhờ bí thư Lý ra tay. Ha ha......
Thiết Minh Hạ từ một phó chủ tịch không phải là đảng ủy viên đã đánh bại Tiếu Trường Hà và Quan Tây Tài để lọt vào đảng ủy, nói ra cũng nhờ vào hào quang của Diệp Phàm nên trong lòng y vẫn cảm thấy có chút cảm kích.
Bây giờ tổng thể mà nói thì hai người đều thuộc về phái Lý Hồng Dương, chẳng qua Thiết Minh Hạ còn chưa lọt được vào mắt của Lý Hồng Dương mà mới chỉ trong vòng tròn của Tần Chí Minh mà thôi.
- Cùng vui thôi.
Diệp Phàm cũng vui vẻ, chuyện bị gạch tên khỏi danh sách của lớp bồi dưỡng "Anh tài xuyên thế kỷ" cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Từ chuyện này cũng làm cho hắn biết được, trên quan trường không có thuộc hạ tâm phúc, mình vì Lý Hồng Dương mà bán mạng.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt y lại khuất phục quyền thế, đem vị trí của mình trong danh sách lớp bồi dưỡng đem cho Mâu Dũng. Quan hệ cũng chỉ là tương đối, quan hệ trên cơ sở quyền lực và tiền bạc thì mạnh mẽ hơn nhiều, quan hệ nào cũng phải khuất phục nó.
Ở trong quan trường, kẻ làm quan một phương thường thường đôi lúc lại giúp người ngoài mà không giúp bà con, cũng bởi vì người ngoài đưa tiền thì dám nhận còn bà con thì không thể, nếu thu thì e là bà con chửi mình rát mặt.
Không thể lấy tiền dĩ nhiên không thể thu xếp cho bà con, nhận tiền người ngoài thì sẽ phải làm việc cho người, vậy nên mới có đạo lý bà con không bằng người ngoài, dĩ nhiên điều này cũng chỉ là tương đối.
Hơn nữa vừa rồi mình bị Cổ Thu Hoa bắt đi, theo lý thì Lý Hồng Dương là bí thư huyện ủy phải sớm biết được tin tức, nhưng khi mình bị bắt vào thị trấn Nam Khê chịu cực hình thì y vẫn không hề có động tĩnh.
Ngay cả phó cục trưởng Chu Bách Thành bình thường xưng huynh gọi đệ với mình cũng giả bộ làm lơ, đúng là có chút quỷ dị, cho nên gặp chuyện mới biết bạn bè thật sự.
Nếu không phải Lý Tuyên Thạch dẫn người của thôn đập Thiên Thủy gây chuyện thì có lẽ Lý Hồng Dương còn có thể để cho mình chịu thêm ít khổ sở nữa, cũng may mà còn có Lô Vĩ và Tề Thiên theo ở phía sau.
Điều này Nói rõ Lý Hồng Dương chẳng qua biến mình thành một con cờ có giá trị lợi dụng để đánh ngã Cổ Thu Hoa, nhân cơ hội đó để đẩy Chu Bách Thành lên chức cục trưởng cục công an. Chu Bách Thành bình thường thân thiết với mình nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng phải khuất phục trước ma trảo của lãnh đạo. Thế gian này muốn tìm người tin cậy quả thật khó khăn a, chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình mà thôi, tuy nhiên cũng phải nói Lô Vĩ và Tề Thiên coi như không tệ!
Qua chuyện này cũng có thể xem hai người này như là tâm phúc, tuy nhiên đó là bây giờ chưa có xung đột về lợi ích, có thể lâu dài được hay không thì chưa thể nói trước.
Diệp Phàm chợt nghĩ đến một câu hát, " Nhân sinh khó khăn kiếm một tri âm", tri âm này không chỉ nói về phương diện nam nữ, mà cả bằng hữu cũng vậy.
- Lão Thiết, hình như chúng ta còn có hai đảng ủy viên là nữ nhỉ, anh đã gặp chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Gặp rồi, bọn họ sau ngày tuyên bố sáp nhập thì đã trở về xã Khanh Hương rồi, bây giờ phương án nhân sự còn chưa xác định nên bọn họ tạm thời về đó để các cán bộ không dao động.
Nếu như có chuyện quan trọng cần họp đảng ủy thì mới báo cho họ về họp.
Thiết Minh Hạ nói:
- Bây giờ đảng uỷ thị trấn cũng khá phức tạp.
- Đúng thế! Một công tử ca, hai bí thư và chủ tịch xã xui xẻo bị giảm nửa cấp chắc là cũng tích lửa trong bụng, không gây khó khăn đã là may mắn lắm rồi!
Triệu Thiết Hải cười khan, nhìn lướt qua Thiết Minh Hạ nói:
- Hắc hắc! Anh Thiết, nghe nói nguyên bí thư xã Khanh Hương Hạ Nhã Chi còn là một nữ độc thân đấy, cũng sắp 30 tuổi rồi, nhìn cũng cao ráo, da trắng như gái 18 vậy.
- Người anh em, có phải có mưu mô gì không, cứ thế tiến hành đi. Dù sao cậu cũng sắp 26 rồi,28 xứng với 26 đó, có bà chị làm vợ càng hạnh phúc, càng thành thục! Ha ha ha......
Thiết Minh Hạ nhìn Triệu Thiết Hải là lạ khiến y nổi cả da gà.
- Anh Thiết, tôi đâu có ý này. Tôi chỉ muốn nói cô kia rất hấp dẫn, da thịt mềm mại, rất có khí chất.
Nghe nói còn là tốt nghiệp đại học Hạ Môn, gần đây còn thi đậu nghiên cứu sinh. Vì thế sao tôi còn có hi vọng gì nữa, tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học, làm gì dám chơi trèo.
May mà anh Diệp còn có tấm bằng đại học Hải Giang nên vẫn chế áp được cô ta, cũng có thể nói chuyện ngang hàng.
Anh Diệp đừng ngại cô ta lớn tuổi, chỉ là số tuổi lớn thôi, còn vóc dáng vẫn còn trẻ lắm.
Nói như thế nào nhỉ! Trên người cô ta có một khí vị của tiểu thư quý tộc ngày xưa ấy. Hắc hắc......
Triệu Thiết Hải mặt mày đỏ bừng, không ngờ cái loại da dày như y mà cũng biết xấu hổ, Diệp Phàm nghe nói cũng cảm thấy cô gái kia đúng là hơi đặc biệt, tò mò muốn gặp.
- Tốt, đồng chí Triệu, đồng chí dám điều tra đảng ủy viên phụ trách công tác kỷ luật, để hôm nào cô ấy về đây tôi sẽ nói. Anh đó, ăn chọc không nổi thì chạy đi!
Diệp Phàm trêu chọc.
- Đừng! Tôi phục anh rồi đó bí thư Diệp, tôi với các người không cùng một cấp. Các người đều là đảng ủy viên thực quyền cấp phó phòng.
Tôi thì đáng thương rồi, chỉ là một cán bộ cấp ban nho nhỏ, suốt ngày bị Tiểu Mâu tử bắt nạt, làm giám đốc sở như tôi khó mà làm việc.
Giọng Triệu Thiết Hải lộ vẻ cay đắng, đem chủ tịch Mâu Dũng gọi thành Tiểu Mâu tử", thành ra thái giám, Diệp Phàm thật sự buồn cười, xem ra Triệu Thiết Hải rất phản cảm với Mâu Dũng. Như vậy cũng tốt, Mâu Dũng sau này muốn Triệu đại giám đốc triển khai công tác chắc là khó khăn.
Cũng khó trách Triệu Thiết Hải tức giận như thế, y vốn qua mấy năm gian khổ ở thị trấn Lâm Tuyền mới bò được lên cái chức giám đốc sở công an.
Bây giờ sáp nhập thêm xã Khanh Hương thì chính là một thị trấn siêu cấp, quản lý gần cả trăm cảnh sát, gần bằng cả một cục công an ở các huyện nhỏ, nhưng Triệu Thiết Hải muốn thăng lên cấp phó phòng vẫn khó khăn.
Y đang ôm một bụng tức thì bây giờ lại có thêm một công tử ca đến làm chủ tịch thị trấn, thỉnh thoảng còn đem sở công an làm như gia đinh bảo vệ nhà mình, sai khiến bừa bãi, nghe giọng cũng không được êm cho lắm.
Đừng nói là một giám đốc sở như Triệu Thiết Hải bất mãn mà những cảnh sát dưới quyền cũng buông lời oán hận.
Nhưng cũng chỉ là oán hận mà không dám kêu, bởi vì người ta có chỗ dựa là bí thư ủy ban kỷ luật, có quyền xét xử quan viên.
Ai dám không phục, làm không tốt thì ủy ban kiểm tra tìm đến cửa rồi, vì thế mà không trách y có chút tâm lý bực dọc.
- Thiết Hải, anh thử uống 12 chén đi, xem tôi có thể giúp anh một chút hay không.
Diệp Phàm cảm thấy Triệu Thiết Hải này cũng không tệ lắm.
Bình thường tuy y nói chuyện có chút lỗ mãng, lại có vẻ thô kệch, cũng có chút tật nhỏ ví dụ như háo sắc, nhưng đối với mình rất thành thật.
Lúc hắn vừa tốt nghiệp tới công tác ở Lâm Tuyền thì người quen biết đầu tiên chính là y, nếu như lần này có thể giúp y một chút biết đâu sau này lại có thể đưa vào vòng tròn.
Bởi vì mấy ngày hôm trước, cục trưởng Chu Bách Thành khi tới thăm Diệp Phàm trong lúc vô tình hàn huyên đã nói là đảng ủy cục công an hình như là điều đi một người, bây giờ chuẩn bị lấy thêm một đảng ủy viên.
Lúc ấy mình cũng dò xét nói là muốn đề cử một người bạn, Chu Bách Thành cũng gật đầu bảo là chỉ cần điều kiện phù hợp thì chắc không có vấn đề gì lớn.
Đã có chuyện tốt như vậy thì cũng nên tranh thủ, Chu Bách Thành có thể thăng lên cái ghế cục trưởng là do mình đổ máu giành được, nói ra thì đúng là thiếu mình một nhân tình lớn.
Nhân tình này cũng cần phải dùng đúng lúc, nếu để quá đi sẽ thành phế thải.
Nếu như đầu tiên có thể đem giám đốc sở Triệu Thiết Hải vào đảng ủy cục công an, tuy chỉ là đảng ủy viên bình thường
Nhưng cũng coi như chiếm được một cái ghế trong cục công an, cũng có quyền bỏ phiếu, khi cần có thể giơ cái danh này ra cũng là một lá bài đáng giá.
- Xong ngay!
Triệu Thiết Hải không nói hai lời, ngửa mặt dốc luôn nửa chai rượu vào miệng.
Y biết năng lực của Diệp Phàm là như thế nào, hôm trước khi Diệp Phàm mời khách ở Xuân Hương tửu lâu đã khiến y tý nữa thì rớt cằm.
Cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần quan hệ với hắn rất thân thiết, trong quân đội cũng có quan hệ, nếu như hắn chịu ra mặt nói một tiếng thì biết đâu mình lại có hy vọng.
Sau khi uống xong, Triệu Thiết Hải cũng hơi ngà ngà, nói:
- Anh Diệp, sau này chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, có chuyện gì cứ nói một câu là được, cho dù là bảo giết người cũng không nháy mắt!
- Xem kìa, mới uống nửa chai đã say rồi, chúng ta là cán bộ đảng viên, làm sao nói chuyện giết người được.
Diệp Phàm cũng lấy ngay điện thoại ra gọi trước mặt Thiết Minh Hạ.
- Cục trưởng Chu à? Em là Diệp Phàm a! Chuyện em nói với anh tối hôm trước, em định tiến cử Thiết Hải được không?
- Ha ha! Thằng em ra lệnh sao anh có thể không nghe. Nếu để cho cục trưởng Vu biết lại bảo anh bạc đãi thằng em.
Tốt lắm! Coi như xong đi, cậu trực tiếp bảo Thiết Hải nói ngày mai y đến đảng ủy cục gặp tôi.
Chu Bách Thành cười nói, thầm nghĩ, " Cuối cùng cũng trả được món nhân tình lớn cho tiểu tử này, nếu không cứ áy náy"
- Thiết Hải, cục trưởng Chu mới vừa nói với tôi, bảo anh ngày mai lên đảng ủy cục nói chuyện đi, cứ thành đảng ủy viên đã rồi có gì tính tiếp.
Diệp Phàm cười nói.
- Thật sao! A! Tôi hạnh phúc chết đi được, phải say một trận mới được.
Triệu Thiết Hải đứng phắt dậy, giống như một người điên cầm luôn cái chai dốc luôn nửa còn lại vào miệng.
Uống xong nửa chai này thì y gục luôn xuống khiến Diệp Phàm và Thiết Minh Hạ rất buồn bực. Vốn định đem y trở về nhưng Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi gọi hai cảnh sát trong sở tới đem về.
Thiết Minh Hạ chứng kiến cảnh vừa rồi cũng hoảng sợ, thầm nghĩ, " Năng lực của Phó bí thư Diệp đúng là không thể xem nhẹ, Triệu Thiết Hải chạy đông chạy tây mấy năm rồi mà hắn chỉ cần nói một câu là xong."
Cậu ta lại còn trẻ tuổi như vậy thì sau này tương lai là không thể đoán, mình cũng phải học tập biểu hiện lòng trung thành như Triệu Thiết Hải vừa rồi mới được.
Tuy bây giờ mình và hắn cùng cấp bậc hành chính, nhưng sau này chắc chắn hắn sẽ tiến nhanh hơn, lúc đó mới chắp nối quan hệ thì lộ ra vẻ lợi ích quá, tuy nhiên chuyện này cũng phải quan sát thêm đã, quan hệ thì có thể thắt chặc dần dần......
Thiết Minh Hạ vẫn còn do dự, chưa hạ được quyết tâm.
Nửa đêm!
Diệp Phàm lại theo lối cũ lẻn vào Xuân Hương tửu lâu, bây giờ Xuân Hương đã đánh cho hắn một cái chìa khóa riêng nên lúc nào cũng có thể ra vào được.
Mới vừa tiến vào tầng ba thì thấy trong phòng chỉ bật đèn ngủ màu hồng nên nhìn khá mờ ảo.
- Hắc hắc! Không ngờ Xuân Hương cũng đã tiếp thu được tư tưởng lãng mạn rồi, càng có không gian để hành sự, ha ha ha......
Diệp Phàm trong lòng lại càng rạo rực, vừa nghĩ tới chỗ kia của Xuân Hương thì tiểu đệ bên dưới đã dựng lên thẳng tắp, sẵn sàng mài đao để làm thịt dê. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Diệp Phàm đột nhiên nổi tính trẻ con nghĩ muốn hù dọa Thái Tây Thi một chút.
Hắn nhìn thấy Thái Tây Thi đang ôm một cái gối, trên người đắp một tấm chăn mỏng ngồi trên ghế sa *** chăm chú xem ti vi, xem ra bị phim nào đó mê hoặc.
Cô nàng vẫn không phát hiện Diệp Phàm đi vào vì hắn thi triển thuật khinh công nên gần như không phát ra tiếng động trên sàn nhà.
Hắn tiến tới sát tường, đưa tay nhấn cái công tắc đèn làm một chút ánh sáng cuối cùng cũng tắt phụt.
- Người nào!
Thái Tây Thi vừa hô lên thì Diệp Phàm đã như chim ưng vồ mồi vèo đến kéo thân thể cô vào trong ngực.
Thái Tây Thi còn tưởng đâu là trộm cướp đột nhập vào nhà, sợ run lên định há miệng kêu cứu.
Nhưng Diệp Phàm là hạ đẳng đại vũ sư, nếu đã định làm cho Thái Tây Thi bất ngờ thì dĩ nhiên không để cho cô kịp hô lên.