Quan Thuật

Chương 196: Thường vụ huyện biến thành Cục công an

Vì thế một Cục trưởng cục công an huyện nếu không kiêm thêm Bí thư tư pháp thì quyền chủ động bổ nhiệm nhân sự vẫn nằm trong tay thường vụ huyện.

Đương nhiên, cũng cần phải cho Cục công an thành phố chút thể diện, ý kiến của người ta cũng phải nghe. Nếu Cục công an thành phố muốn mặt dày đưa ra lý do chính đáng khăng khăng muốn phủ quyết thì cũng có thể làm được.

Dù thế thì chuyện như vậy rất ít khi xảy ra, bình thường mà nói người là do ở dưới tiến cử, Đảng ủy Cục công an thành phố chỉ là đi lướt qua, nắm tình hình một chút rồi đồng ý.

Vì thế Trương Tào Trung hiện giờ khuôn mặt đau khổ đi phía sau. Bí thư Khối đảng Chung Minh Nghĩa lại tọa sơn quan hổ đấu, nheo mắt từ trong đáy lòng đang ngân nga hát bài "Uy hổ núi", y thật sự tưởng tượng mình là "Ngọn núi điêu khắc"

- Cô Tạ ở Thủy Vân Cư đúng không? Tôi là bạn của Diệp Phàm, anh ấy hiện tại đang bị đánh trọng thương nằm trong bệnh viện phẫu thuật.

Lô Vỹ gọi điện thoại, anh chàng này chỉ sợ thiên hạ không loạn, vì vậy ngày hôm đó khi Diệp Phàm mời khách, Lô Vỹ cũng biết rõ chú của Tạ Mi Nhi là Tạ Quốc Trung là nhân vật lớn thứ tư của Thường vụ thành phố, Phó bí thư chuyên trách, có vị thần này thì còn cần ai nữa?

- Cái gì? Trọng thương, tại sao, ai đánh?

Tạ Mi Nhi sợ đến mức mặt tái xanh đi, vội vàng hỏi.

- Hình như chính là vì chuyện ở Thủy Vân Cư hôm đó, chính là Vương Tiểu Ba kêu Phó cục trưởng Cổ Thu Hoa của Cục công an đến bắt Diệp Phàm đến đồn công an của thị trấn Nam Khê áp dụng hình phạt riêng, dùng roi da ngâm nước muối ớt đánh, bây giờ đang ở phòng giải phẫu cấp cứu. Cũng không biết tình hình như thế nào, có lẽ đánh tê liệt rồi, ài!

Đồng chí Lô Vỹ dĩ nhiên là nói thêm mắm thêm muối một chút, làm nổi bật đau đớn mà Diệp Phàm phải chịu, sắp bị đánh đến tê liệt rồi.

Sau mấy phút đồng hồ, Tạ Mi Nhi đã như cơn lốc lao đến bệnh viện huyện, nhưng Diệp Phàm vẫn đang ở trong phòng giải phẫu chưa có ra ngoài, cô sốt ruột đến mức xoay tới xoay lui thiếu chút nữa khiến Tề Thiên và Lô Vỹ choáng váng đầu óc, trong lòng thầm nghĩ:

- Khổ quá! Tiểu muội muội, cô đừng xoay nữa có được không? Xoay nữa thì bố mày làm sao chịu được?

Ba giờ sau

Mười vị thường vụ đang nóng lòng chờ đợi, cuối cùng đón tiếp vị thường vụ thứ mười một, Bí thư tư pháp kiêm Cục trưởng cục công an đi điều tra vụ án Vương Xương Nhiên. Vương Xương Nhiên sớm đã đề xuất không muốn kiêm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục công an nữa, y nói là quá mệt mỏi rồi, hiện tại người thay thế vẫn chưa quyết định nên tạm thời vẫn tạm quyền.

Lẽ nào Vương Xương Nhiên không muốn kiêm nhiệm chức Cục trưởng công an thực quyền?

Điểm này ngay cả Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa đều có chút không hiểu trong lòng Thiên vương Lý Hồng Dương đang nghĩ cái gì?

Nhất định là có ám chiêu còn chưa sử dụng, cho nên hai người sớm đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp chiêu. Hơn nữa nếu Vương Xương Nhiên không kiêm nhiệm thì càng tốt, đối với chức vụ Cục trưởng cục Công an, ba phái đều chăm chú nhìn vào, muốn cướp vào tay mình.

Nhưng chức vụ quan trọng này đoán chừng vẫn là phía bên Lý Hồng Dương chiếm được tiên cơ. Mặc dù nói lần trước khi đề cử báo lên Chu Bách Thành và Cổ Thu Hoa, nhưng khả năng lên chức của hai người này chính là 7;3

Chu Bách Thành có Lý Hồng Dương nâng đỡ, lại cộng thêm nguyên Cục trưởng Vương Xương Nhiên đề cử, cho nên nắm chắc không ít.

Thật ra khi đề cử chuyện nguyên Cục trưởng cục Công an Vương Xương Nhiên tiến vào thường vụ kiêm bí thư tư pháp Lý Hồng Dương đã cùng với Vương Xương Nhiên chắp bút giao dịch.

Điều kiện là y sẽ ủng hộ Vương Xương Nhiên đeo danh hiệu bí thư tư pháp vào thường vụ, nhưng sau đó không lâu phải từ chức Cục trưởng Cục công an tạm quyền.

Vương Xương Nhiên biết Lý Hồng Dương còn có sắp xếp khác, sau khi cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy vẫn là đem cấp bậc của mình đưa ra trước, tiến vào thường vụ hãy nói, một Cục trưởng Cục công an mặc dù nói có thực quyền lớn nhưng dù sao không phải là Thường vụ, cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng còn vào thường vụ sẽ trở thành cán bộ cấp phó ban, so ra cao hơn.

- Lão Vương, anh đem tình tiết vụ án cụ thể nói cho các vị thường vụ đang ngồi ở đây đi.

Lý Hồng Dương mặt không hề thay đổi, khẩu khí bình thản, không biết đang nghĩ cái gì.

- Chuyện là như vậy, vừa rồi tôi đã bố trí người phụ trách của mấy phòng ban đi triển khai điều tra toàn diện, mời đến tất cả những người ở thị trấn Lâm Tuyền và thị trấn Nam Khê có mặt ở hiện trường lúc ấy.

Trải qua tìm hiểu, khoảng 7 giờ sáng nay đồng chí Diệp Phàm chuẩn bị tới thôn đập Thiên Thủy chủ trì tuyển cử chủ tịch thôn.

Vì tính chất đặc thù của thôn đập Thiên Thủy, cái thôn này tất cả mọi người đều biết cho nên trong thị trấn cũng đặc biệt coi trọng, còn đặc biệt phái ra hai mươi mấy cán bộ, lại cộng thêm 5 cảnh sát của Cục công an huyện chúng tôi cùng đi.

Lúc ấy Phó chủ tịch Diệp đang ở trong huyện đợi các đồng chí cảnh sát hình sự cùng đi thì Cổ Thu Hoa mang theo sáu cảnh sát của Phòng bảo vệ trật tự xông vào phòng làm việc của Phó chủ tịch thị trấn Diệp, lấy còng tay ra muốn khóa người.

Đồng chí Diệp Phàm kêu gã đưa lệnh bắt ra, Cổ Thu Hoa đương nhiên không có, vì những chuyện này còn chưa trải qua lập án điều tra, bên ngoài vẫn chưa biết, viện kiểm sát lại càng không biết chuyện.

Nhưng Cổ Thu Hoa vẫn khăng khăng muốn cưỡng ép khóa Diệp Phàm, sau đó Diệp Phàm lại giải thích nói là cần tới thôn đập Thiên Thủy chủ trì công việc, hơn nữa từ đại cục mà xuất phát, trình bày người dân của thôn đập Thiên Thủy đó cũng không dễ quản lý, lại lặp lại tầm quan trọng và đặc thù của công tác tuyển chọn trong thôn.

Nói là đợi sau khi chọn xong chủ tịch thôn sẽ cùng với Phó cục trưởng Cổ đi tới huyện, nhưng Cổ Thu Hoa không nghe hắn nói, lại ra lệnh khóa người, lúc này đồn trưởng Triệu Thiết Hải của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền và Phó bí thư của thị trấn, đồng chí Tống Ninh Giang lần lượt xuất hiện ngăn cản, cũng nói rõ tính phức tạp và tầm quan trọng của công tác tuyển cử. Nhưng Phó cục trưởng Cổ vẫn khăng khăng chấp hành, dưới tình huống không có lệnh bắt của tòa khăng khăng cưỡng chế bắt đồng chí Diệp Phàm mang đi.

Không lâu sau bọn họ đã lái xe đến Đồn công an thị trấn Nam Khê, ở đây đã tiến hành hình phạt riêng đối với Diệp Phàm. Bắt đầu do Vương Tiểu Ba và một đám không liên quan cùng nhau ra sức động thủ, đầu tiên là đấm đá đồng chí Diệp Phàm, sau đó lại…

Ài!

Lại dùng roi da ngâm qua nước muối ớt quất đồng chí Diệp Phàm. Mọi người có thể không biết, loại mùi vị của roi da ngâm qua nước tiêu nóng và nước muối quất vào trên người cho dù là ở thời kì cổ đại cũng được gọi là "Cực hình".

Hơn nữa từ chuyện này cũng thấy rõ được liên lạc của Phó cục trưởng Cổ và Vương Tiểu Ba rất tốt, nếu không đến lúc hành động làm gì chuẩn bị được ở đâu roi da và nước muối nóng chứ.

Đây là một loại hành vi điển hình của lợi dụng chức quyền cùng với người trên xã hội cấu kết lạm dụng quyền lực quốc gia, nói khó nghe một chút đã cấu thành kẻ phạm tội vô cùng nghiêm trọng.

May là Diệp Phàm có hai người bạn tốt, một người chính là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố Lô Vỹ, một người chính là thiếu tá tiểu đoàn trưởng Tề Thiên của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo thần bí nhất đóng quân ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở tỉnh Thủy Châu cũng bám sát theo sau.

Vương Xương Nhiên mới nói tới đây, Tạ Cường đã thất thanh kêu lên:

- Liệp Báo!

Tiếng kêu của y khiến cho toàn thể thường vụ đều nhìn cả vào, không hiểu Tạ Cường đường đường là một huyện đội trưởng tại sao lại thất thố như vậy, lẽ nào Liệp Báo rất lợi hại sao?

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Tạ Cường cảm thấy có chút mất mặt, đột nhiên cười nói:

- Ha ha, thất thố rồi. Nhưng chư vị đang ngồi ở đây đoán chừng còn chưa biết về binh đoàn Liệp Báo nổi tiếng của nước Trung Quốc chúng ta, đơn vị bộ đội thần bí trong truyền thuyết. Ha ha ha.

- Bộ trưởng Tạ, có phải là bộ đội thần bí có giấy phép giết người hay không?

Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch đọc thuộc lòng Tam quốc, đối với phương diện quân sự cũng cảm thấy hứng thú, có chút ngạc nhiên hỏi.

- Cũng không đến mức ấy nhưng cũng tương tự. Xử lý toàn là các vụ án quân sự trọng đại của quốc gia chúng ta. Quan quân bên trong so với quan quân quân đội bình thường cũng cao hơn một cấp, giống như Thiếu tá Tề Thiên nếu như điều đến những đơn vị bộ đội khác lập tức có thể thăng lên chức Trung tá hoặc là Thượng tá, là tinh anh trong tinh anh.

Tạ Cường hơi có vẻ tự đắc nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

- Đúng là có chút phiền toái, chọc phải tinh anh rồi

Lý Hồng Dương gật gật đầu nói với Vương Xương Nhiên:

- Tiếp tục!

- Lúc ấy Đội trưởng Lô của Cục thành phố và Thiếu tá Tề Thiên của Liệp Báo tiến vào Đồn công an thị trấn Nam Khê mới phát hiện đồng chí Diệp Phàm đã bị đánh đến trầy da tróc thịt, đang hấp hối.

Viện trưởng bệnh viện huyện Tần Đại Đồng tự mình kiểm tra vết thường, sau lưng Diệp Phàm đều là vết roi, có cái dài đến gần nửa thước, toàn bộ sau lưng đều bị đánh đến mức sắp nát vụn, xương cũng có chút gãy nát, nhìn thấy mà giật mình.

Điều tra lúc ấy Vương Tiểu Ba và Cổ Thu Hoa đang bức cung, muốn tạo ra chứng cứ giả tạo hãm hại đồng chí Diệp Phàm. Bọn họ lập tức chọc cho Lô Vỹ và Tề Thiên vô cùng tức giận, yêu cầu thả người, nhưng Cổ Thu Hoa và Vương Tiểu Ba không chịu, vì vậy mà đánh nhau để Diệp Phàm ra, kết quả Cổ Thu Hoa và Vương Tiểu Ba bị Tề Thiên nổ súng bắn trung vào bắp chân, bây giờ tính mạng cũng không có gì đáng ngại.

Lúc ấy nếu không phải có Tề Thiên và Lô Vỹ xuất hiện. Có lẽ Diệp Phàm đã nguy cấp rồi, viện trưởng Tần của bệnh viện huyện nói may mà cấp cứu kịp thời, nếu không máu chảy quá nhiều sẽ dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng.

Trải qua điều tra lấy chứng cớ, chuyện này là vì lúc ấy Vương Tiểu Ba và Chu Tiểu Đào cùng với Phí Văn Viễn, một đám người uống rượu ở Thủy Vân Cư, đoán chừng cũng uống đến mức hơi say, muốn yêu cầu bà chủ là cô Tạ Mi Nhi hầu rượu, còn tuyên bố buổi tối muốn người ta yêu cầu người ta cùng…

Nói đến đây Vương Xương Nhiên có chút thẹn thùng nhìn quét qua mấy vị thường vụ mặt đã biến sắc, đặc biệt là bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà và Trưởng ban tổ chức Phí Mặc, bởi vì hai kẻ hủ bại ấy chính là con trai của bọn họ.

- Cùng làm gì? Nói thật đi!

Lý Hồng Dương đập bàn một cái lớn tiếng hỏi.

- Nói là còn muốn yêu cầu bà chủ Tạ Mi Nhi cùng qua đêm, Tạ Mi Nhi đương nhiên không chịu, bị Chu Tiểu Đào, Vương Tiểu Ba và Phí Văn Viễn ba người này tung chưởng, mấy cô gái phục vụ khác cũng bị đánh.

Khi đám người Chu Tiểu Đào đang đập bàn thì Diệp Phàm và Phó viện trưởng viện kiểm sát Trâu và Phó cục trưởng Phạm của Cục kiểm tra cũng đúng lúc tới Thủy Vân Cư ăn cơm, nhưng lúc ấy Diệp Phàm đi vào trước, đám người Chu Bách Thành vẫn chưa tới.

Vừa vặn đụng phải Tạ Mi Nhi đang bị đánh, Diệp Phàm cũng có chút quan hệ với Tạ Mi Nhi, hình như là kêu Tạ Mi Nhi là chị nuôi cho nên đương nhiên phải động thân mà ra, nói là thay Tạ Mi Nhi uống rượu, đám người Vương Tiểu Đào đương nhiên không chịu, mấy người tung đấm đánh Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm có thân thủ rất khá, toàn thân nhanh nhẹn, nghe nói có tham gia đội võ thuật ở trường. Lúc ấy vì bảo vệ Tạ Mi Nhi và mình, đành phải ra quyền chống đỡ, cuối cùng mấy tên đó chỉ mấy đấm đã bị hắn đã ngã trên mặt đất.

Sau đó Chu Bách Thành cũng đến, khuyên mọi người đừng đánh nhau nữa. Ngay lúc ấy Vương Tiểu Ba đột nhiên cầm một cái mâm thức ăn đồ sứ cỡ lớn trên mặt bàn từ bên cạnh đánh về hướng Diệp Phàm.

Đồng chí Diệp Phàm vì để bảo vệ mình, tiện tay đỡ lấy, đoán chừng là muốn đập vỡ cái mâm, không may là chiếc mâm bị vỡ cắt một vết sâu bảy tám phân trên tay của Vương Tiểu Ba, máu cứ thế chảy xuống.

Phó cục trưởng Chu Bách Thành vội vàng sai người đưa Vương Tiểu Ba tới bệnh viện, đang muốn xử lý một chút thì đột nhiên anh trai của Tạ Mi Nhi, cũng là một Thiếu tá tiểu đoàn trưởng của căn cứ Dương Đầu Phong huyện chúng ta, tên là Tạ Tốn xông tới đánh cho Chu Tiểu Đào mấy cái.

Sau đó còn bắt người mang về căn cứ, tối hôm qua mới thả về. Nhưng trải qua tìm hiểu, Thủy Vân Cư là do mười mấy người nhà của căn cứ Dương Đầu Phong vì không có công việc, muốn kiếm chút sinh nhai cho nên góp tiền mở một cửa hàng ăn uống.

Giấy chứng nhận gì đó đều đầy đủ hết, là kinh doanh hợp pháp. Nói về chuyện này thật là mất mặt cho huyện chúng ta, cái mặt tôi không biết giấu đi đâu.

Lúc ấy Tư lệnh Tào của căn cứ người ta nói thế nào chứ:

- Cuộc sống người nhà quân đội khó khăn, muốn tự mình buôn bán một chút, chúng ta làm quan chức địa phương không những không ủng hộ còn ép người nhà của người ta hầu rượu, ngay cả ngủ qua đêm cũng nói ra. Ài!...

- Vô pháp vô thiên rồi! Thật mất mặt quá! Thành phố Phúc Xuân hàng xóm của chúng ta thì ra sức ưu đãi. Huyện Ngư Dương chúng ta thì làm những gì chứ? Ép người nhà người ta phải hầu rượu, qua đêm, không đồng ý thì đánh người ta, phá hàng quán.

Thuần túy là hành vi của thổ phỉ, quân nhân có thể tới cái xó xỉnh hẻo lánh này là phải bỏ ra rất nhiều, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm khắc. Xử lý nghiêm khắc!

Lý Hồng Dương cầm cái nắp chén trà đập chát một cái, quay sang nói với Trương Tào Trung:

- Chủ tịch huyện Trương, anh có suy nghĩ gì?

- Xử lý nghiêm khắc! Tôi đồng ý, nhưng phải dựa theo sự thật, lấy luật pháp làm thước đo để làm.

Trương Tào Trung gật đầu bất đắc dĩ, biết đám người Phí Mặc, Chu Trường Hà hôm nay nhất định là mất thể diện nhưng cũng không còn cách nào khác.

- Tôi cũng đồng ý!

Chung Minh Nghĩa tiếp lời nói thêm, - Đúng là vô lý, nếu thật sự làm ồn ào ra thì huyện Ngư Dương chúng ta còn thành cái gì?

Trong lòng y âm thầm đắc ý, " Phí Mặc à Phí Mặc, Trường Hà à Trường Hà, sinh ra loại con không nên thân như vậy, các ông thật là mất mặt, ha ha ha….hả lòng hả dạ"

Chung Minh Nghĩa lúc này còn muốn hát một đoạn của "Trí thủ uy hổ sơn", nhưng không đúng lúc, vẫn là tạm nín nhịn, đợi sau khi về nhà lại hát cho vợ nghe vậy.

- Bí thư Lý, tôi xin kiểm điểm với anh. Tiểu Đào làm ra loại chuyện như vậy, người làm cha như tôi cũng có trách nhiệm! Nến làm thế nào thì cứ làm thế ấy.

Chu Trường Hà đau lòng không thôi, nhưng trải qua chuyện cả nhóm cấp cứu hắn cũng có chút triệt để tỉnh ngộ rồi, dũng cảm đứng lên tự mình kiểm điểm.

Lúc này ánh mắt của các Thường vụ đều nhìn về hướng Trưởng ban tổ chức Phí Mặc, hàm chứa châm biếm vì con trai của y cũng đánh người, xem y mất mặt như thế nào.

Phí Mặc thật sự là muốn tìm một cái hố chui vào, trên mặt thoáng cái xám xịt như gan heo cùng với Chu Trường Hà vừa vặn hợp thành một đôi. Hai người này đều là người của Trương Tào Trung, cho nên trong lòng Trương Tào Trung cũng không khá khẩm gì.

- Nhưng người trẻ tuổi không phải đều như vậy sao! Thỉnh thoảng uống rượu làm những chuyện điên cuồng cũng là chuyện bình thường, người làm cha mẹ cũng không thể giống như Gia Cát Khổng Minh có thể bấm tay dự đoán, cho nên chuyện này nên xử lý như thế nào cho được, tôi cho rằng nên giải quyết nhẹ nhàng một chút, nếu làm ra quá ồn ào thì cũng làm mất mặt huyện Ngư Dương chúng ta có phải không?

Trương Tào Trung đành lên tiếng, giải vậy cho Phí Mặc và Chu Trường Hà.

- Đúng! Xử lý nhẹ nhàng là phải xử lý nhẹ nhàng, nhưng nghiêm khắc tuyệt đối cũng phải nghiêm khắc.

Lý Hồng Dương đang nói chuyện điện thoại cũng vang lên.

- Là Bí thư Lý sao, tôi là Tạ Quốc Trung.

Khẩu khí của Tạ Quốc Trung cũng không bình thường, mới vừa rồi sau khi nghe tiếng tiếng khóc lóc của cháu gái trong điện thoại liền giận tím mặt, sau khi vừa tìm hiểu một chút tình huống liền gọi điện tới.

- A! là Phó bị thư Tạ, chúng tôi đang mở cuộc họp thường vụ…Ngài, ngài có chỉ thị gì?

Lý Hồng Dương chợt lạnh toát, đoán chừng chuyện của Diệp Phàm có thể đã được người nào đưa lên trên rồi. Thật là nhanh chóng, vốn còn muốn xử lý êm dịu một chút, bây giờ xem ra khó mà được rồi.

- Mở cuộc họp thường vụ, đúng lúc rồi. Tôi gọi điện cho phòng họp của các anh, mở loa ngoài, để tất cả thường vụ các anh đều nghe thấy, hừ!

Khẩu khí của Tạ Quốc Trung vô cùng nghiêm khắc.