- Haiz, mới chỉ có một chút tán thưởng thôi, muốn được Chủ tịch Đường khen ngợi thì còn một đoạn đường dài nữa.
Diệp Phàm không khỏi thở dài, vừa có chút tiếc nuối, trong lòng thực sự vẫn có chút hưng phấn.
Có chút khen ngợi là ý gì?
Chính là nhắc nhở mình đã nằm trong tầm ngắm của Chủ tịch Đường rồi.
Lúc này, trước bức thư mà Chủ tịch Đường tự tay viết, đó là một cảm giác dường như mình đã dần dần trở thành "thân tín" của Chủ tịch Đường.
- Anh lẩm bẩm cái gì một mình vậy?
Kiều Viên Viên cảm thấy hiếu kỳ đối với bức thư này, tuy nhiên, Diệp Phàm chưa tỏ thái độ gì, nên cô tuyệt đối không động tay vào.
- Em xem đi.
Diệp Phàm thuận tay đưa bức thư cho Kiều Viên Viên. Bức thư này tuy nói là bí mật, nhưng vẫn nên chia sẻ sự sung sướng này cho bà xã của mình, hắn tin Kiều Viên Viên sẽ không đem chuyện này nói linh tinh ra ngoài.
- Nếu là liên quan đến vấn đề cơ mật thì em không xem đâu.
Kiều Viên Viên cũng chưa đưa tay ra nhận, cô lắc đầu nói.
- Kể cả là cơ mật em cũng có thể xem. Tuy nhiên, không được nói cho người thứ ba là được. Hơn nữa, em là người thế nào đối với anh chứ?
Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng nói.
Kiều Viên Viên lần này không do dự nữa, liền nhận lấy bức thư. Sau khi xem xong, Diệp Phàm Phát hiện trên trán cô có lấm chút mồ hôi.
- Xem em vui kìa, thế mà cũng toát mồ hôi.
Diệp Phàm nói đùa, thuận tay giúp cô lau mồ hôi trên trán.
Kiều Viên Viên không nhúc nhích, cô ghé sát vào Diệp Phàm. Diệp Phàm phát hiện, trong khóe mắt cô đã rớm lệ.
- Em làm sao thế? Sao lại khóc nữa?
Diệp Phàm thực sự có chút không hiểu.
- Anh, anh có biết không, ở nhà có rất nhiều người đang nói em.
Kiều Viên Viên hai mắt đỏ lên, nước mắt đã lăn dài trên đôi má.
- Nói em?
Diệp Phàm giật mình nhìn Kiều Viên Viên, nói:
- Có phải nói Diệp
Phàm anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga không?
Kiều Viên Viên thở dài, không nói gì cũng coi như đó là câu trả lời rồi.
- Hừ!
Diệp Phàm sắc mặt trầm xuống, đột nhiên bật người lên, nhảy qua lan can từ hành lang xuống bãi cỏ trước nhà. Sau đó thi triển quyền cước…Một lúc sau truyền đến những âm thanh hỗn độn. Đó là Diệp Phàm đang xả nỗi giận trong lòng.
Diệp Phàm trong phút chốc đã hiểu ra, đại gia tộc chính là như vậy, luôn coi trọng môn đăng hộ đối.
Một thằng đi lên từ một huyện xó xỉnh như mình, căn bản là chẳng thể lọt vào tầm mắt của người trong những đại gia tộc ở Bắc Kinh.
Mặc dù bản thân mình hiện tại cũng có chút thành tích, nhưng đối với đám người khi sinh ra đã có cảm giác hơn người kia thì mình cũng chẳng là gì cả.
Bởi vì, cha chú của họ chỉ cần buông một câu thì có thể làm cho tất cả những cố gắng của mình trong bao nhiêu năm đổ xuống sông xuống biển. Giống như lão Từ chẳng hạn, chỉ cần một câu của ông ta là lấy được chiếc mũ ô sa trên đầu mình.
Còn một câu của Phí Mãn Thiên cũng có thể khiến cho một cán bộ cấp giám đốc sở như mình trở về vạch xuất phát, cho dù là mình có lý đến đâu.
Diệp Phàm thực sự phẫn nộ rồi, hắn đem sự tức giận này trút xuống tảng đá cảnh trong vườn, chỉ trong chốc lát, bụi bay tứ tung.
Cũng may mà vườn tương đối rộng, nơi này chính là một khu cấm địa của nhà khách Thành ủy.
Kiều Viên Viên toàn thân run rẩy khoác áo ngủ, đứng ở hành lang, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Phàm. Cô không ngăn can, bởi cô hiểu, lúc này chẳng ai có thể cản được Diệp Phàm.
- A..a..a
Ba tiếng kêu vang lên, dường như Diệp Phàm đem tất cả nội kình rút ra vậy. Kiều Viên Viên đứng cách xa mấy chục mét nhưng vẫn cảm thấy âm thanh đó dội vào tai.
Thân mình cô run lên, cổ họng bỗng nhiên như ứ nghẹn. Diệp Phàm không phải hét lên đối với cô, nếu như hét lên đối với cô, thì thân thủ tứ đẳng như cô cũng lập tức bị ngất.
….
Diệp Phàm cảm thấy trong cơ thể truyền đến một tiếng động giống như bị kích thích, chấn động này quá lớn, Diệp Phàm toàn thân run lên, trong giây lát, dường như thứ cản trở nào đó bị tháo gỡ.
Diệp Phàm lại bật lên không một lần nữa, lần này phát hiện mình có thể "bay" lên trên ba mét. Hổ Ưng công của Phí gia được thi triển, Diệp Phàm lướt đi, với sự trợ lực của "sức gió", không ngờ lại có thể bay được khoảng bốn mươi mét. "Bùm", một tiếng đập mạnh xuống ao nuôi cá.
Diệp Phàm đứng trong ao nước, hắn đột nhiên trở nên ngơ ngác.
- Anh.
Kiều Viên Viên sợ hãi, liều mình nhảy xuống bể nước, nước ao này tương đối sâu, khoảng ba mét gì đó. Nhưng chỗ Diệp Phàm đứng lại tương đối nông.
- Anh.
Kiều Viên Viên vẻ mặt hoảng loạn, lao về phía Diệp Phàm, đưa tay ôm chặt lấy hắn…
- Anh, anh không sao chứ? Anh, lần sau em sẽ không nói đến vấn chuyện đó nữa, bất kể ai nói thế nào em cũng không quan tâm. Cả đời này chỉ có một mình anh thôi.
Kiều Viên Viên khóc nức nở, nói lớn.
- Ôi.
Diệp Phàm phục hồi tinh thân, đưa tay sờ sờ gương mặt đang trong cơn hoảng loạn của Kiều Viên Viên.
- Anh không sao, vừa nãy nhiều chuyện quá, giờ đã hiểu thông rồi. Hơn nữa, anh cũng cảm thấy thân thủ cửu đẳng, chắc là thực sự bước vào cửu đẳng rồi.
Trước kia là nhờ vào thuốc để đạt cửu đẳng "giả", vừa nãy nghe thấy mấy tiếng, chứng tỏ anh đã được vào hàng ngũ cửu đẳng chân chính rồi.
Anh vừa nãy thẫn thờ chỉ là vì đang suy nghĩ thôi, em đừng lo.
Anh cũng sẽ như em, sẽ chẳng cần quan tâm họ nghĩ thế nào…
Diệp Phàm nói xong quàng tay ôm lấy mỹ nhân, một lúc sau hai người mới lướt vào bờ.
- Anh, anh đẹp trai lắm.
Kiều Viên Viên cuộn mình trong lòng Diệp Phàm nhỏ nhẹ nói.
- Cái đó thì đương nhiên rồi, không đẹp trai thì em chịu lấy anh sao?
Diệp Phàm vỗ ngực, đắc ý nói.
- Anh, người ướt hết rồi, để em kỳ lưng cho anh.
Kiều Viên Viên nói xong liền đi chuẩn bị nước.
- Em, anh sẽ cho em nhìn thấy, đi theo anh là sự lựa chọn đúng đắn, anh sẽ cho Kiều gia và các đại gia tộc khác nhìn thấy, Diệp Phàm anh là nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất. Xã hội này, tuyệt đối phải có một vị trí cho anh.
Diệp Phàm nói, giống như tự thề với chính bản thân mình vậy.
- Anh, anh làm hoàng đế, em làm hoàng hậu, anh làm kẻ ăn mày thì Kiều Viên Viên em sẽ là vợ của ăn mày.
Kiều Viên Viên nói xong, liền vào phòng tắm.
"Thật là biết hiểu lòng người…" Diệp Phàm nghĩ trong lòng. Một cảm giác hạnh phúc đến khó tả…
Tám giờ sáng ngày thứ tư.
Diệp Phàm vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái, bước chân vững vàng đi vào phòng họp Thành ủy, vừa đúng 8 giờ 55 phút.
Hình như, làm lãnh đạo đều thích ấn thời gian như vậy. Cái này, có lẽ là một thói quen trong chốn quan trường thôi. Đương nhiên là cấp dưới phải chờ chứ không phải lãnh đạo, đó cũng là sự thể hiện cái uy của lãnh đạo.
Đẩy cửa vào, phát hiện 13 ủy viên, ngoại trừ Phạm Viễn bị cách chức, Trương Minh Sâm tự sát, Tôn Đạo Phong bị bắt giam, thì 10 ủy viên thường vụ còn lại đều có mặt, một đồng chí ngồi phía trên bên phải là thư ký ghi biên bản.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn một cái, rồi mới ngồi vào chiếc ghế mà Phạm Viễn trước đây ngồi.
Vu Hữu Hòa đứng dậy, pha một tách trà rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Phàm, sau đó lui xuống một bên.
Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng phát hiện, Trưởng ban thư ký Cao Hoa chợt lóe lên ánh mắt đố kỵ, tuy rất nhanh, nhưng cũng không qua được đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm. Đối với Cao Hoa mà nói, sự uy hiếp lớn nhất đến từ Phó bí thư Thành ủy, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.Vu Hữu Hòa
Hiện giờ, cổ tận cam lai. Quan hệ thân tín giữa Diệp Phàm và Vu Hữu Hòa khả năng sẽ được tăng thêm một bậc. Đồng chí Cao Hoa cảm giác bao nhiêu mối lo đã đến.
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, nhìn mọi người nói:
- Hôm nay, tôi triệu tập mọi người đến là để thảo luận vấn đề, đó là môi trường của thành phố Hải Đông chúng ta đã đến nước không xử lý không được rồi.
Sự kiện ở thị xã Thanh Ngưu đã minh chứng cho điều này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vì để giữ lại sự trong lành cho nhân dân Hải Đông, mà đồng chí phóng viên Trương Quang Minh đã ngã xuống.
Đây là bài học xương máu, anh ấy đã rung một hồi chuông để cảnh báo chúng ta, khồng được để mảnh đất Hải Đông phải rớm máu nữa.
Vấn đề xử lý môi trường của Hải Đông lần này, ý của tôi là bắt đầu từ thị xã Thanh Ngưu.
Các đồng chí về phương diện này, có thể đưa ra thảo luận. Quanh vấn đề môi trường, phải nghĩ ra được những phương pháp có hiệu quả.
Còn nữa, hậu sự của đồng chí Trương Quang Minh thì Ủy ban nhân dân thành phố phải tổ chức long trọng. Chúng ta không được để anh hùng ra đi mà tiếc nuối được. Ít nhất, trong phạm vi năng lực của chúng ta, phải chăm sóc người nhà của phóng viên Trương. Bí thư Diệp, Nguyễn Tiến tôi cũng ở Hải Đông không ít năm rồi, từ khi còn là thiếu úy cho đến tận bây giờ.
Sự thay đổi của Hải Đông, tôi thực sự chẳng còn gì để nói nữa rồi. Vấn đề môi trường đích xác phải được xử lý rồi. Con suối Thái Lang ở Thanh Ngưu, tôi cho rằng đây chính là nơi trọng điểm cần phải tu sửa.
Con suối kia đã hỏng rồi. Nếu không tu sửa thì những huyện phía hạ lưu sẽ ăn cái gì, uống cái gì?
Nông dân có còn cần nước để tưới hoa màu hay không, phụ nữ có cần nước để giặt quần áo, nấu cơm nữa hay không?
Tư lệnh Nguyễn trong Đảng xếp hàng lót đáy, cho nên theo thứ tự ông ta phải lên tiếng.
Tuy nhiên trước kia thường thì Nguyễn Tiến không lên tiếng. Cá nhân ông ta cho rằng bên quân đội và chính quyền không cùng cơ cấu với nhau. Vào Thành ủy cũng chỉ vì yêu cầu chính trị mà thôi.
Tiếp theo đương nhiên là đến lượt Bí thư khu Nguyệt Hồ- Dương Bản Thủy, tuy nhiên Dương Bản Thủy là chỗ thân tín với Phạm Viễn, giờ đây Phạm Viễn đã "ngã xuống" rồi.
Đồng chí Dương Bản Thủy cũng chỉ có thể mang theo cái đuôi mà làm người mà thôi. Miệng y lúc này bỗng đắng ngắt, thấy tất cả mọi người đều nhìn, đợi mình lên tiếng. Y chua xót nói:
- Tôi đồng ý quan điểm của Bí thư Diệp và Tư lệnh Nguyễn.