Trong phòng lập tức ầm ĩ lên, giống như đang trong lò nướng vậy.
Lô Vĩ móc điện thoại ra bắt đầu chiêu binh mãi mã, chưa đến vài phút, một đám huynh đệ liền kéo đến.
Trong phòng lập tức ồn ào hẳn lên. Bởi người đông nên không khí cũng ngột ngạthơn nên đành phải mở cửa ra cho thoáng.
Nhà khách lúc này được đồng chí Phù Chính Hưng trang hoàng rất hiện đại, lối đi cũng khá rộng.
Mà Diệp Phàm nghiễm nhiên bị đẩy vào vị trí người làm chứng, kẹp ở giữa người của hai đội, không khí náo nhiệt vô cùng.
Diệp Phàm cũng hiểu đây là do Lô Vĩ cùng Hạ Hải Vĩ đang cố ý làm ầm ĩ, mục đích đơn giản là muốn làm cho mình vui vẻ, giải tỏa nổi buồn bực bị cách chức.
Đương nhiên, Diệp lão đại cũng có chút vui, thế nên cũng hô hào uống vài ba chén.
Nhưng ngay khi mọi người đang đánh cuộc hào hứng, một âm thanh từ ngoài cửa vẳng đến:
- Đều bị tạm thời cách chức cả thế mà còn ở đây tụm năm tụm ba làm cho người khác không nghỉ ngơi được, thật không ra gì cả!
Âm thanh rất lớn, mọi người đang ầm ĩ như vậy mà không ngờ đều nghe thấy cả.
Vừa nghe thế, mọi người đều dừng tay lại.
Diệp Phàm giương mắt nhìn lên, không ngờ là một người đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng ở lối đi, phía sau ông ta là đoàn người của Phó chủ tịch.
- Lô Vĩ, con chó nào đang sủa bên ngoài thế, đi đánh nó đi. Bảo người của nhà khách hầm lên, bố đã lâu không thưởng thức thịt chó rồi, bổ lắm đấy!
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Được!
Lô Vĩ vén tay áo, xông về phía Đại Hán đang đứng.
- Mẹ nó, mày mắng ai là chó. Đồ chó má
Đại Hán tức khí mắng thẳng luôn.
Bốp một tiếng.
Đại Hán còn chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được một luồng khí lực mạnh mẽ ập đến.
Trên mặt đã trúng một cái tát. Cả người không đứng vững, lập tức ngã về phía sau. Thế là làm cho cả mấy người ngã chồng lên nhau, đụng lên vách tường của lối đi.
Trợ lý Lệ bị đâm trúng sau lưng nên thấy đau, lập tức nổi nóng, chỉ mặt Diệp Phàm mắng:
- Đồng chí Diệp Phàm, phải chú ý chứ! Bị tạm thời cách chức, kiểm điểm vẫn chưa viết, không ở Hải Đông mà đến nơi này uống rượu, rốt cuộc anh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cho mọi chuyện không thể vãn hồi thì mới biết hối hận, đến lúc đó thì muộn rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lệ Chí Đạt ra vẻ lãnh đạo giáo huấn.
- Kiểm điểm tôi sẽ không viết. Bởi vì bản nhân tôi làm đúng. Đừng tưởng rằng mình làm chuyện gì người khác không biết, nếu muốn không biết trừ phi đừng làm.
Diệp Phàm nhìn Lệ Chí Đạt liếc xéo một cái, lạnh lùng hừ nói.
Lúc này, cánh cửa phòng đối diện bỗng mở ra. Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Đinh Trì vẻ mặt tươi cười nịnh nọt chạy ra, nói:
- Phó Phó chủ tịchLệ, các đồng chí trong đó đang chờ để kính rượu anh?
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu rõ. Họ đang ăn mừng Đồng chí Lệ được thăng chức.
- Chủ nhiệm Đinh, vừa rồi người này đánh người. Phó Phó chủ tịch Lệ cũng bị đụng trúng.
Đại hán kia chỉ Lô Vĩ và Diệp Phàm hòng vạch tội.
- Tôi còn nghĩ là ai, hóa ra là một đồng chí bị cách chức. Lạ nhỉ, còn có hứng thú ở trong này tụm năm tụm ba, muốn làm lão Đại sao?
Đinh Trì lần trước có gặp qua Diệp Phàm, nên vừa thấy đã hiểu rõ, giọng hắn rít lên có chút âm dương kỳ quặct.
- Chủ tịch Diệp có bị cách chức hay không liên quan cái quái gì tới chủ nhiệm nhà anh, còn ở trong này tụm năm tụm ba thì cũng có liên quan gì?
Lô Vĩ mở miệng chửi thề, không ngờ đường đường là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Đinh Trì cũng bị anh ta văng tục vào mặt.
- Anh là ai, mau khai tên tuổi ra. Đinh Trì này sẽ ghi vào sổ.
Đinh Trì phát hỏa, chỉ vào Lô Vĩ nói.
- Ha ha, chủ nhiệm cái rắm, anh ta là lão Đại của Đảng ủy Công an thành phố Thủy Châu, Bí thư Lô Vĩ. Chủ nhiệm rắm Đinh khi nào rảnh có thể đến cục Công an Thủy Châu động tay động chân!
Lúc này, đàn em của Lô Vĩ vừa nói ra, thiếu chút nữa nghẹn chết chủ nhiệm rắm Đinh. Anh ta chỉ vào đoàn người của Lô Vĩ quát
- Phó chủ tịch Lệ, ngài xem, đám người này rất vô lý. Thế này mà là nhân viên làm việc trong cơ quan nhà nước sao? Quả thực hành vi không khác gì thổ phỉ. Phó chủ tịch Lệ, có phải nên nghiêm khắc xử lý mới được chăng?
- Ừ...
Phó chủ tịch Lệ ậm ừ lên tiếng.
Lúc này...
- Cãi nhau thì còn thể thống gì!
Lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Không thể ngờ Tề Chấn Đào cũng đến nơi đây, Diệp Phàm lập tức thấy tinh thần tỉnh táo. Trái lại, Đinh Trì và Phó chủ tịch Lệ mặt lập tức có chút khó coi.
Bởi vì, cái danh Tề đại pháo quá vang dội. Tề Chấn Đào có đôi khi làm việc không theo lẽ thường.
Dùng phong cách quân nhân dũng mãnh của mình, có khi còn động thủ đánh người. Có một lần đến địa phương nọ thi hành công tác kiểm tra, một Chủ tịch huyện hồ đồ đã bị Tề đại pháo tát cho sưng nửa mặt tại chỗ.
Cho nên, ác danh Tề đại pháo cứ vậy mà ra đời. Phó chủ tịch Lệ đương nhiên biết điển cố này. Thằng nhãi này núp phía sau Đinh Trì, hình như là muốn tìm tấm chắn an toàn.
Không lâu, Tề Chấn Đào dẫn theo một đoàn người đi đến. Quét qua mọi người một lượt. Nhìn Phó chủ tịch Lệ hừ bảo
- Thăng chức là chuyện tốt, nhưng, ăn ở phải khiêm tốn, đừng cả ngày tụm năm tụm ba, sợ người trong thiên hạ không biết mình thăng quan có phải không? Làm quá cũng không tốt đâu.
Đã quên truyền thống mấy ngàn năm khiêm tốn của người Trung Quốc rồi sao, kỳ cục!
Nói xong, cũng không thèm nhìn Diệp Phàm, chỉ nguýt dài một cái rồi tiến lên phía trước. Nơi đây chỉ còn lại Phó chủ tịch Lệ với vẻ mặt khó coi, dùng ánh mắt có thể giết người nhìn chằm chằm Diệp lão đại, hừ nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi lệnh cho anh lập tức về Hải Đông viết kiểm điểm cho tôi. Bằng không thì, hừ!
- Đừng có mà ở đây tụm năm tụm ba, nếu phải viết kiểm điểm cũng không tới phiên anh quản. Lão Hạ, đóng cửa lại, cả ngày nghe tiếng chó sủa thật đáng ghét. Chúng ta tiếp tục uống rượu!
Diệp lão đại có chút làm cao.
- Được!
Lô Vĩ hô một tiếng, thịch một tiếng đã đóng cửa phòng lại.
Lại làm ầm ĩ một trận, điện thoại Diệp Phàm vang lên. Vừa thấy dãy số, không ngờ là con trai của Lý Khiếu Phong, Lý Long gọi. Diệp Phàm khẩn trương đi ra phòng vệ sinh, giọng của Lý Long nói qua điện thoại:
- Đại ca, biết anh gần đây rất nhàn rỗi.
- Ừ, rất nhàn, nhàn đến phát sợ.
Diệp Phàm cười cười nói.
- Nhóm Tề Thiên xuất phát rồi.
Lý Long nói.
- Ôi.
Diệp Phàm thở dài, trong lòng chúc phúc cho bọn họ được bình an.
- Nghe nói anh Diệp Cường đến bây giờ vẫn chưa tỉnh?
Lý Long hỏi.
- Ừ, rất phiền toái.
Diệp Phàm thấy trong lòng giống như bị kim đâm, rất đau xót.
- Tôi đã đến Thủy Châu, có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Lý Long nói.
- Tốt lắm, về đến nhà hãy nói.
Diệp Phàm nói một tiếng với Hạ Hải Vĩ xong, lên xe chạy mất.
Không lâu sau, Lý Long cũng tới.
Đến đại sảnh, Lý Long nói:
- Đại ca, nghe nói sau khi anh Diệp Cường bị thương thì cha tôi liền chú ý tới. Ngày hôm qua, một người của tổ Khoa học Năng lượng trong lúc vô ý lộ ra một bí mật. Nói là Trần thị gia tộc của Thái Cực có một bí phương, đối với việc trị liệu cho người hôn mê bất tỉnh rất hữu dụng. Đương nhiên, bọn họ dùng thuật này chủ yếu để kích thích đệ tử luyện công. Sau đó trong lúc vô ý mới phát hiện ra có loại công năng này. Cha nghĩ, mặc kệ có công dụng hay không cứ tìm và thử xem sao, có lẽ còn có chút hiệu quả.
- Phỏng chừng không dễ mà lấy được?
Diệp Phàm hỏi.
Long gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
- Cha tự mình đến Trần gia một chuyến. Tuy nhiên, không lấy được.
- Lý lão cũng không kiếm ra, cái này thật đúng là có chút phiền phức.
Diệp Phàm trong lòng có chút phiền muộn.
- Cha tìm không ra, không có nghĩa là anh tìm không ra. Tôi nghĩ, danh xưng diều hâu của Phí gia so với cha vang dội hơn nhiều. Trần gia không sợ cán bộ chính phủ, không sợ quan to quân chính, nhưng bọn họ đối với Lão Hổ ngồi Phí Thanh Sơn không thể không nể mặt. Có một số việc nên dùng đến cái uy trong chốn võ lâm.
Lý Long vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Cũng đúng, cái này gọi là bốc thuốc theo bệnh. Mỗi người đều có thế mạnh riêng, đối với họ Trần mà nói, võ lâm chính là địa bàn của họ. Tuy nhiên, nói thật, Phí Thanh Sơn cũng rất bận. Bình thường căn bản không dễ gặp được ông ấy, chính người của Phí gia có khi muốn tìm ông ta cũng tìm không thấy. Bởi vì ông không thích dùng di động. Thường thường thì ông ấy tìm người chứ chẳng ai tìm được ổng.
Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Vậy, nếu không thì mời Phí lão thái gia ra mặt.
Lý Long lại ra chủ ý.
- Không được, sao có thể mời lão thái gia ra mặt. Chút việc nhỏ này, tôi thấy hay để mình đi xem sao.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Tôi quên mất, đại ca là cao thủ cửu đẳng. Việc này, anh dặn dò không cho người trong nhà biết, cho nên, tôi cũng không nói. Hiện tại chính mình lại quên mất.
Lý Long vỗ đầu, cười nói.
- Lần này xuống đây có phải có nhiệm vụ bí mật hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhiệm vụ bí mật, không có. Gần đây chỉ có một việc này thôi. Thứ hai sẽ đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm việc công, phỏng chừng, phải ở đó vài ngày.
Lý Long vẻ mặt thoải mái, cười nói.
- Ôi, phỏng chừng ngày mai tôi phải đến Bắc Kinh một chuyến. Tình hình thương tích của Đại ca thật khiến cho người ta lo lắng, dù sao cũng phải đến Trần gia một chuyến. Mấy ngày này không có cách nào đi với chú.
Diệp Phàm thở dài.
- Không có việc gì, nếu nói ngượng ngùng thì hẳn là tôi mới phải. Anh Cường như vậy rồi, Lý Long tôi một chút cũng không thể giúp, thật hổ thẹn!
Lý Long vẻ mặt ngượng ngùng, nói.
- Tôi có giao cho Hạ Hải Vĩ một chuyện quan trọng, anh ta đang làm. Phỏng chừng, chuyện này liên qua đến Phó chủ tịch mà Ủy ban nhân dân tỉnh vừa mới đề bạt là Lệ Chí Đạt. Nếu chỉ là Hạ Hải Vĩ ra tay, phân lượng sẽ rất nhẹ. Tuy nhiên, nếu chú cũng đã đến thì rất đúng lúc. Danh chính ngôn thuận.
Sắc mặt Diệp Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Đi, sáng mai tôi đi tìm Chủ nhiệm Hạ. Tuy nhiên, xin đại ca cho biết thái độ của anh trước?
Lý Long hỏi.
- Đại ca lần trước bị Lệ Chí Đạt chơi một đao, hiện tại tạm thời bị cách chức. Hơn nữa, một giờ trước lại tình cờ chạm mặt với Lệ Chí Đạt nữa, nếu không có Bí thư Tề Chấn Đào, phỏng chừng, gã còn vênh váo hơn.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Tôi hiểu.
Lý Long là người thông minh, gật gật đầu không hỏi thêm gì nữa!