- Đúng vậy.
Biệt Đỉnh Phong nhìn mọi người một cái, còn nói thêm:
- Vừa rồi cũng nói, không có ai toàn vẹn.Con người khi còn sống phạm sai lầm là không thể tránh được. Chúng ta không thể một gậy đánh chết có phải không? Trị bệnh cứu người mới là quan trọng nhất. Đồng chí Lưu Nhất Tiêu nếu đã sâu sắc nhận ra sai lầm của mình thì có phải là chúng ta nên cho đồng chí một cơ hội lập công chuộc tội. Tin rằng đồng chí Lưu Nhất Tiêu sau này sẽ làm việc tích cực hơn. Chúng ta sẽ thấy diện mạo thay đổi hoàn toàn của Cục trưởng Cục tài chính thành phố.
Biệt Đỉnh Phong tất nhiên là cố gắng.
- Sao có thể phạm sai lầm như vậy mà chỉ cảnh cáo đảng, giết người chỉ khai trừ là được? Nếu như vậy có phải mọi đảng viên đều có thể giết người. Đều có thể không quan tâm đến kỷ luật của Đảng, pháp luật của nhà nước. Có thể tùy tiện làm việc. Hành động của đồng chí Lưu Nhất Tiêu đem đến ảnh hưởng lớn cho công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Đối với một đồng chí như vậy, tuyệt đối không thể nhẹ tay. Cuối cùng, không riêng gì cách chức, tôi thấy còn phải đưa sang cơ quan tư pháp xử lý mới đúng.
Thái Quý Quyền đằng đằng sát khí nói.
- Đúng vậy, trị bệnh cứu người cũng phải xem đối tượng. Cũng phải xem sai lầm lớn hay nhỏ. Cố ý gây rối như đồng chí Lưu Nhất Tiêu không nghiêm trị thì rất có lỗi với Đảng với nhân dân. Tôi đồng ý với đề nghị của Phó bí thư Thái, tuyệt đối phải nghiêm trị.
Trưởng ban thư ký Cao Hoa ủng hộ Thái Quý Quyền. Tất nhiên Diệp Phàm không hé răng.
Hắn biết, nếu Phạm Viễn để ý đên chức Cục trưởng Cục tài chính thành phố, hắn không thể thay đổi cục diện này.
Như vậy không lên tiếng, thì Phạm Xa sẽ cùng Trương Minh Sâm vật tay. Dành sức cho sau này tốt hơn. Cho nên, Diệp Phàm nheo nheo mắt, giống như một lão tăng, chơi trò lão tăng ngồi thiền.
- Đúng, vốn hội nghị thường vụ lần này cũng muốn thảo luận một chút vấn đề bổ nhiệm một số đồng chí. Ví dụ như Cục trưởng cục Công an thành phố, đồng chí An Kỳ đến giờ biểu hiện cũng không tồi.
Nhưng, ở Đảng ủy công an thành phố, đồng chí An Kỳ không đảm nhiệm chức vụ quang trọng. Điều này không cân xứng với vị trí của y ở Cục Công an thành phố.
Mọi người có thể thảo luận. Để đồng chí An Kỳ đảm nhiệm thêm chức vụ gì cũng tốt. Còn có việc tăng cường lực lượng cục Công an Thanh Ngưu. Đảng ủy Cục Công an thành phố cử phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cổ Hải đến đảm nhiệm Phó trưởng công an thị xã Thanh Ngưu.
Vậy chúng ta thảo luận cùng với vị trí Cục trưởng cục Tài chính đi.
Phạm Viễn nhìn Diệp Phàm một cái nói.
Lão già này không trực tiếp trả lời đề nghị của Thái Quyền Quý. Nhưng không trả lời cũng là đồng ý. Trương Minh Sâm cuối cùng không thể nói gì. Bởi vì, y biết, nói cũng vô dụng, uổng phí không bằng không nói.
Lưu Nhất Tiêu chắc chắn là xong đời.
Diệp Phàm vừa nghe, cuối cùng hiểu ra. Hóa ra, hôm nay là Phạm Viễn diễn trò. Y là một đạo diễn lớn.
Đùa giỡ cho hắn, Trương Nhất Đống, Trương Minh Sâm tè ra quần, Phạm Viễn đến nhặt hết.
Có lẽ, lúc trước Phạm Viễn cứ nói mãi vể Chủ tịch huyện Đào Mộc Vương Long Đông là để làm bước đệm cho việc tranh thủ chức Cục trưởng Cục tài chính.
Đưa ra ý kiến nhất định phải xử lý Vương Long Đông, cuối cùng là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
Phạm Viễn cho hắn một ân tình nhỏ.
Tiếp theo, Phạm Viễn độc địa gõ Trương Nhất Đống một cái, thể hiện uy quyền của Bí thư Thành ủy, lại cho hắn một cơ hội tốt.
Vẫn là vì tranh thủ chức Cục trưởng cục tài chính thành phố. Cuối cùng, Phạm Viễn làm tốt việc bổ nhiệm Cục trưởng cục tài chính và bổ nhiệm An Kỳ cùng với việc bổ nhiệm Cổ Hải.
Không thể không nói, Diệp Phàm chỉ có thể nhận điều kiện của Phạm Viễn. Nếu không, việc bổ nhiệm An Kỳ không được, Cổ Hải cũng không đi Thanh Ngưu được.
Thủ đoạn của Phạm Viễn rất tốt. Dùng cách đánh đông chỉ tây. Diệp Phàm không thể không phục lão già này vận dụng mưu lược trong quan trường đã đến mức thành thục. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Tôi thấy phó chủ tịch thành phố phân công quản lý Tài chính và kinh tế Chu Tú rất tốt.
Cao Hoa lại bắt đầu thổi phồng.
Lần trước vốn bọn họ đề cử Chu Tú đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính, kết quả làm xui xẻo, không ngờ làm Diệp Phàm thuận miệng đẩy mình lên.
Mà lần này, không ngờ nhắm ngay vị trí Cục trưởng Cục tài chính thành phố. Dã tâm lớn hơn. Trước kia vị trí cục trưởng Cục tài chính bị Lưu Nhất Tiêu thân tín của Trương Minh Sâm nắm trong tay, Diệp Phàm đã rất đau đầu. Nếu để Chu Tú lên, có lẽ Phạm Viễn nắm giữ, Diệp Phàm còn đau đầu hơn nữa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không có cách nào. Hôm nay đành phải nhịn. Trước tiên phải quyết định xong việc của An Kỳ và Cổ Hải. Cơm phải nhai, đường cũng phải đi từng bước. Hơn nữa, Thang Ngưu là chuyện lớn.
- Bí thư Phạm, trước khi thảo luận vấn đề nhân sự, tôi có việc quan trọng muốn nói với mọi người trước có được không?
Diệp Phàm có kế hoạch lớn đương nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu.
Nếu Phạm Viễn coi trọng vị trí Cục trưởng Cục tài chính thành phố, cũng phải giúp hắn mới được. Mà An Kỳ và Cổ Hải chỉ là vì lúc trước cứu em vợ Phạm Viên Lý Nhất Nam.
Không liên quan đến việc hôm nay. Đó là Phạm Viễn đồng ý trước rồi, y nhất định phải làm. Nếu không, miệng Bí thư Thành ủy của y thối lắm.
- Còn có chuyện gì, thật sự quan trọng sao?
Phạm Viễn nhìn Diệp Phàm một cái, có chút không hài lòng. Phạm Viễn biết đây là thời điểm mấu chốt, người này lại muốn sinh sự.
Hôm nay thật vất vả mới khiến Diệp Phàm và Trương Nhất Đống đều bị thương, cho nên mới đưa ra chuyện Chu Tú.
Tin rằng Diệp Phàm tất nhiên phải nể mặt y. Mà Trương Nhất Đống vẫn còn treo việc xử phạt nặng trên đầu, y chưa tỏ thái độ, Trương Nhất Đống chắc chắn không dám hé răng.
Cả Trương Minh Sâm và Biệt Đỉnh Phong, có lẽ nói cũng vô dụng. Mà Trưởng ban tuyên giáo Tô Thơm có lẽ cũng không dám tỏ thái độ ngay trước mặt y, căn bản là cô không có khả năng.
Phạm Viễn sớm đã tính toàn hết. Hôm nay nắm lấy vị trí Cục trưởng cục tài chính là chuyện ván đã đóng thuyền, chắc chắn không xảy ra chuyện bất ngờ. Cho nên, Phạm Viênx tuyệt không muốn phức tạp.
- Chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Yến, Bí thư Phạm anh thấy có quan trọng không?
Diệp Phàm nhìn Phạm Xa một cái thản nhiên nói.
- Hả, chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Yến, chắc chắn là quan trọng. Vậy cậu nói đi, chỉ thị gì?
Phạm Xa gật gật đầu.
- Lần trước đồng chí Ngô Sinh Phát Phó chủ tịch thành phố đi họp. Chủ tịch tỉnh Yến có chỉ thị cho Hải Đông chúng ta bảo y đem về. Hiện tại phó chủ tịch Ngô đang ở bên ngoài, để y truyền đạt cho mọi người một chút. Chúng ta nghiên cứu một chút cũng tốt.
Diệp Phàm nói.
- Gọi đồng chí Sinh Phát vào.
Giọng Phạm Viễn dịu đi không ít, bởi vì Ngô Sinh Phát là thân tín của y, hẳn là sẽ không xảy ra cái gì bất lợi với y.
Ngô Sinh Phát truyền đạt chỉ thị thứ tư của Chủ tịch tỉnh Yến, chính là về khí hậu và môi trường sinh thái. Phạm Viễn vừa nghe, liền sầm mặt lại.
Ngô Sinh Phát vừa nói, Phạm Viễn liền hiểu được. Chắc chắn là Diệp Phàm lợi dụng việc này gây sự.
Quả nhiên, Ngô Sinh Phát nói xong, Diệp Phàm nhìn mọi người một cái nói:
- Các đồng chí, Chủ tịch tỉnh yến chỉ thị, nói ra thật hổ thẹn, nhằm vào Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Tôi là người đứng đầu Ủy ban nhân dân thành phố, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Những năm gần đây, công nghiệp khai thác mỏ của chúng ta phát triển rất nhanh, cũng đưa đến hàng loạt vấn đề.
Lần trước đến Thanh Ngưu, tôi có đi qua, thấy sông Thái Lương ô nhiễm đến mức không thể chịu đựng được.
Các gia đình ở các huyện thị đều phải ăn nước sông này. Các đồng chí, nước sông như thế, sao có thể ăn. Tôi mời mọi người xem một đoạn video.
Diệp Phàm nói đến đây, bảo Vu Hữu Hòa đưa ra một đĩa CD.
Ô nhiễm tất nhiên là nhìn ghê người.
- Chủ tịch thành phố Diệp, sống Thái Lương không cải tạo không thể được.
Phải cải tạo tìm ra nguyên nhân gây ô nhiễm. Nếu không lần sau Chủ tịch tỉnh Yến sẽ không phải đơn giản là điểm danh phê bình, mà sẽ xử phạt.
Lúc này Phó bí thư Lưu Chân Mai vẻ mặt lo lắng nói.
- Đúng vậy, nếu thực xử phạt, có lẽ đứng mũi chịu sào chính là Ủy ban nhân dân thành phố. Mà chúng ta ngồi ở đó, có lẽ không ai có thể thoát khỏi trách nhiệm. Nếu Chủ tịch tỉnh Yến điểm danh, chỉ thị cho Hải Đông, tôi thấy, có phải là Chủ tịch tỉnh Yến chú ý đến vấn đề này?
Chủ tịch tỉnh Yến cũng chú ý đến, chúng ta không hành động, chỉ sợ hậu quả không thể lường được.
Cổ Dị Hùng vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Đúng, Chủ tịch tỉnh Yến điểm danh, Chủ tịch thành phố Diệp, sau khi trở vể lập tức tổ chức hội nghị lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố. Truyền đạt chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Yến. Phải giao trách nhiệm, tìm đúng người, đúng chỗ.
Phạm Viênx nghiêm túc nói. Biết nếu không lên tiếng, chắc chắn là không được.
- Tốt lắm, Bí thư Phạm, sau khi về tôi sẽ lập tức tổ chức hội nghị lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố. Triệu tập tất cả các phòng ban có liên quan đến. Để có thể đưa ra phương án cải tạo. Hơn nữa, tôi có có đề nghị. Chẳng những phải giao trách nhiệm cho từng cá nhân, còn phải thưởng phạt nghiêm minh mới được. Bằng không, giao trách nhiệm người ta mặc kệ, không có cơ chế thưởng phạt, không có áp lực cũng vô dụng có phải không?
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Như thế nào là có thưởng có phạt?
Phạm Viễn biết hắn định nói đến chuyện Thanh Ngưu, giọng nặng lên rất nhiều.
- Nói đơn giản, chỉ ba vấn đề.
Diệp Phàm nói rõ ràng, nhìn mọi người một cái nói:
- Người được giao trách nhiệm cuối năm sẽ kết hợp kiểm tra, bình xét, sát hạch xem có đạt được không?
- Nếu đạt được thì tốt, chỉ cần một vấn đề không đạt được, sẽ thành trở ngại trên đường đề bạt của người đó. Nếu cứ làm như vậy, cán bộ nào dám làm bậy. Có một số việc, không phải cán bộ không muốn làm, mà là lòng có dư mà lực không đủ.
Lúc này Thái Quý Quyền nhìn Phạm Viễn một cái nói.
- Đồng chí Quý Quyền, nếu không nặng tay làm sao có thể làm cho cán bộ làm việc tích cực lên.
Chỉ có động lực và hi vọng mới có thể làm cho cán bộ làm tốt công tác. Vấn đề môi trường cũng không chỉ là vấn đề về môi trường.
Chủ tịch tỉnh Yến điểm danh phê bình, chẳng lẽ còn chưa đủ để Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông coi trọng. Chẳng lẽ thật sự muốn Chủ tịch tỉnh Yến khiến trách chúng ta mới coi trọng?
Chỉ sợ, đến lúc đó đã quá muộn. Đã không thể cải tạo sông Thái Lương.
Còn nữa, không riêng gì sông Thái Lương, hễ là môi trường ô nhiễm ở Hải Đông đều phải tiến hành điều tra thống kê, nếu cần quản lý phải quản lý nếu cần cải tạo phải cải tạo.
Không thể mặc kệ, nếu cứ như vậy, hậu quả sẽ khó lường.
Diệp Phàm tỏ thái độ cứng rắn mạnh mẽ.