- Haha, lúc đó Thuận Hoa đến Cục tài chính thành phố đòi tiền, tôi đã đích thân phê 40 triệu. Hơn nữa, để biểu hiện thành ý của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta, cũng là để cho đối tác Tập đoàn Phi Thành Hongkong nhìn thấy.
Cho nên, tôi có đặc biệt thêm vào mấy chữ "xử lý đặc biệt". Tuy nhiên Trưởng phòng Tiếu Mỹ Thanh vẫn không lấy được tiền. Nói là Cục tài chính thành phố cố ý đùn đẩy, các cô ấy đã đến mấy lần vẫn chưa lấy được tiền.
Lần cuối cùng còn cùng đồng chí Vu Hữu Hòa đến gặp đồng chí Lưu Nhất Tiêu. Tuy nhiên, đồng chí Nhất Tiêu nói là nhất thời không kiếm được nhiều tiền như vậy. Phải đợi trong vòng ba tháng.
Nói đến đây, Diệp Phàm quay đầu nhìn Lưu Nhất Tiêu một cái, nói:
- Đồng chí Nhất Tiêu, có đúng như vậy không?
- Đúng là có chuyện như vậy, thực sự ngay lúc đó chẳng thể nào xoay đủ tiền. Trong tài khoản của Cục tài chính thành phố chỉ còn vài triệu bạc, mà của Thuận Hoa những bốn chục triệu, vài triệu đối với họ cũng vô dụng. Lúc đó tôi còn lo Chủ tịch thành phố không tin, cho nên, còn nói là sẽ bảo Cục công an điều tra tài khoản của Cục tài chính thành phố.
Lưu Nhất Tiêu trả lời, người này, đứng ưỡn ngực, không một tia lo lắng.
- Tất cả mọi người nghe thấy rồi chứ?
Diệp Phàm quay đầu 180 độ, nhìn được tất cả các đồng chí trong phòng họp.
- Nghe rõ!
Tằng Tuấn Tài gật đầu, không lâu sau, tất cả mọi người đều gật đầu.
Bộp một tiếng, cái bàn bị Diệp lão đại vỗ mạnh xuống.
Thằng nhãi này nhìn chằm chằm Lưu Nhất Tiêu, nói:
- Đồng chí Nhất Tiêu, lúc đó tôi có nói, không chỉ là một lần, khoản tiền cần rút là 40 triệu. Còn anh, anh rút đi bao nhiêu?
- Cái đó, cái đó...
Trên trán đồng chí Lưu Nhất Tiêu bắt đầu túa mồ hôi, lén lút liếc mắt nhìn Trương Minh Sâm và Tôn Đạo Phong.
- Đồng chí Nhất Tiêu, lúc đó Chủ tịch thành phố Diệp chỉ đồng ý 40 triệu, sau anh lại làm thế? Rút đi những 100 triệu. Có mặt ở hiện trường gồm tôi, Trưởng phòng Tiếu Mỹ Thanh của Tập đoàn Mỹ Thanh nữa, hay là, mời Trưởng phòng Tiêu đến hỏi?
Vu Hữu Hòa nói.
- Tôi còn tưởng là chỉ thị của Chủ tịch thành phố, cho nên, mới đồng ý cho Cục trưởng Lưu mượn tiền. Hóa ra, có 40 triệu, đồng chí Lưu Nhất Tiêu lại nói thành 100 triệu à?
Lúc này, Tằng Tuấn Tài bộ dạng như bừng tỉnh ngộ nói.
- Nói đi, đồng chí Nhất Tiêu, 60 triệu còn lại đâu?
Lúc này, lão già Ngô Sinh Phát lạnh lùng mở mắt hỏi.
- Tôi cũng chẳng có cách nào khác, đập nước Hổ Tử của Hồng Huyện cũng là công trình trọng điểm của thành phố. Cũng được Hội nghị thường vụ thông qua. Trong thành phố cứ mãi kéo dài mấy chục triệu, chưa cấp xuống, nên Đập nước Hổ tử cũng chưa được khởi công. Cái này, cũng là do Chủ tịch thành phố tự tay ký cấp ba chục triệu. Tôi nghĩ, dù sao cũng cấp cho Thuận Hoa rồi, nên cấp chung luôn cũng được. Lưu Nhất Tiêu tôi thề, khoản tiền này, tôi chia đều cho các công trình trong điểm, không giấu riêng một xu nào...
Lưu Nhất Tiêu kích động, nói.
- Chuyện này tôi nghĩ Chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát biết rõ...
Lúc này, Trương Minh Sâm thản nhiên găm vào một câu.
- Đương nhiên là rõ, đập nước Hổ Tử do tôi phụ trách. Tháng sáu năm trước đã quyết định hạng mục này, nhưng vì chưa có tiền nên chưa khởi công được. Lần trước tôi có báo cáo với Chủ tịch thành phố Diệp, Chủ tịch thành phố Diệp nói những vấn đề liên quan đến nước tiêu dùng của nhân dân là chuyện vô cùng quan trọng. Cho nên, rất ủng hộ, đã ký tên lập tức, cấp cho ba chục triệu để khởi công. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Cho nên, dĩ nhiên là người ta sẽ đến Cục tài chính thành phố đòi tiền rồi.
Ngô Sinh Phát nói.
- Như vậy xem ra chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó. Tuy nhiên, đồng chí Nhất Tiêu, sau này không được làm như vậy. Chuyển tiền lung tung như vậy là phạm lỗi lớn đấy!
Lúc này, bản mặt Trương Minh Sâm nhìn thì có vẻ phê bình Lưu Nhất Tiêu, tuy nhiên các đồng chí ở đây đều hiểu, Trương Minh Sâm đang nả pháo về Diệp Phàm người đồng ý chuyển khoản tiền này.
Lưu Nhất Tiêu người ta chỉ là người chấp hành thôi, ai bảo Chủ tịch thành phố anh khơi mào, cái này gọi là xà trên không thẳng xà dưới sẽ xiên. Nếu như đánh thì phải đánh Chủ tịch thành phố Diệp anh. Lưu Nhất Tiêu chỉ là người bị hại.
- Chủ tịch thành phố Trương nói có lý! Chuyện chuyển tiền lung tung sai quy định là chuyện lớn! Không được, không được!
Đinh Nghĩa Minh hơi lắc đầu, nói.
- Đồng chí Nhất Tiêu, Cục tài chính thành phố thật sự thiếu tiền sao?
Diệp Phàm không ngờ lại hỏi chuyện này. Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, dường như mồi lửa đã đốt lên người Diệp Phàm rồi, thằng nhãi này có lẽ đến trốn cũng chẳng kịp, nhưng sao lại còn dây dưa ra chuyện khác? Chẳng lẽ muốn mất hết mặt mũi sao, lạ thật!
- Thực sự căng lắm, không có được khoản tiền lớn như vậy, ngay cả mấy khoản lẻ tẻ vài triệu kia cũng lập tức cấp cho vài người nữa rồi, thực là không còn tiền nữa.
Lưu Nhất Tiêu vẻ mặt đứng đắn, đáp.
- Đây là cái gì?
Đột nhiên, Diệp Phàm hừ ra tiếng đến, liếc mắt nhìn Vu Hữu Hòa. Vu Hữu Hòa ngầm hiểu, lập tức lấy tài liệu trong cặp ra đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm tiện tay đưa sang trái cho Trương Minh Sâm, nói:
- Các đồng chí truyền tay nhau xem đi.
Trương Minh Sâm vừa nhìn, lật qua lật lại, lập tức, mặt hơi biến sắc. Hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Nhất Tiêu một cái, rồi đưa tài liệu cho Tôn Đạo Phong ngồi bên cạnh mình.
Cứ vậy truyền xuống dưới, trong phòng họp im lặng. Cuối cùng tài liệu truyền đến tay Lưu Nhất Tiêu, thằng nhãi này lật lật, kêu lớn lên, nói:
- Không thể nào, Chủ tịch thành phố, cái này đơn thuần là vu tội cho Lưu Nhất Tiêu tôi, đây là công nhiên vu khống một Đảng viên trung thành, một công bộc một lòng vì nhân dân phục vụ...
Không thể không nói, đồng chí Lưu Nhất Tiêu đúng là tự trát vàng lên mặt mình.
- Anh nói tài liệu này là giả?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Tuyệt đối là giả, lừa đảo. Lưu Nhất Tiêu tôi là Cục tài chính thành phố, đầu có úng nước hay không mà ngại tiền nhiều? Làm sao có thể dặn dò các Cục tài chính huyện thị bên dưới tạm thời không cần nộp những khoản tiền chắc chắn cần nộp cho Cục tài chính thành phố được chứ?
Lưu Nhất Tiêu hô lên.
- Nhỏ giọng một chút, đây không phải nơi để anh la lối.
Diệp Phàm đập bàn, liếc mắt nhìn Lưu Nhất Tiêu, nói:
- Tài liệu này có nhân chứng vật chứng, bên dưới có chữ ký của những người phụ trách Cục tài chính các huyện. Chẳng lẽ bọn họ liên kết vu tội cho anh?
- Lưu Nhất Tiêu tôi bình thường đối xử với họ không tệ, sao họ cứ muốn hãm hại tôi. Ngày nay, đúng là lòng người khó dò!
Lưu Nhất Tiêu nói, nước mắt chực ứa ra, dường như vô cùng oan ức.
- Cái này kỳ lạ thật, các Cục tài chính huyện có tiền cơ mà? Tại sao không nộp lên chứ? Chẳng lẽ họ muốn giữ làm của riêng?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Chủ tịch thành phố, chuyện này là bình thường. Tiền mà, giữ trong tay mình đương nhiên là thoải mái hơn.
Có muốn dùng cũng tiện, hơn nữa, các đồng chí bên dưới có đòi tiền cũng dễ cấp.
Tôi nghĩ, hay là đồng chí Lưu Nhất Tiêu làm việc nghiêm khắc quá, cho nên, đắc tội với các đồng chí bên dưới.
Thành ra, đám người này, không thể tưởng tượng nổi, họ đã làm tài liệu đen này. Đối với những đồng chí này, tuyệt đối không thể dung thứ.
Tôi thấy, hay là dùng hình thức Ủy ban nhân dân thành phố quyết định tập thể đề xuất lên thành phố xử lý những đồng chí đã làm tài liệu đen này.
Phải kiên quyết, quyết đoán mới được. Bằng không, tài vụ là mảng đặc biệt quan trọng trong thành phố, không thể nào làm như vậy được, lộn xộn quá.
Đồng chí Trương Minh Sâm vẻ mặt nghiêm túc, đề nghị xuống tay.
- Haha, không điều tra sẽ không có quyền lên tiếng. Tôi nghĩ, chuyện lớn như vậy, hay là tổ chức điều tra một chút. Nếu mọi việc là thật, chúng ta hẵng đề nghị lên, còn nếu không phải vậy, haha
Lão già Ngô Sinh Phát lại mở miệng, nói một nửa, bèn dừng lại, liếc mắt nhìn Lưu Nhất Tiêu, cười gượng một tiếng không nói.
- Còn cần phải điều tra hay sao, sự thật rõ rang. Tôi tin tưởng đồng chí Lưu Nhất Tiêu sẽ không làm như thế, thời đại này, không ai ngại tiền nhiều. Đồng chí Nhất Tiêu đầu óc có bị úng nước cũng chẳng thể nào từ chối chuyển tiền vào tài khoản chứ.
Tôn Đạo Phong nói.
- Lão Tôn, vậy ý của anh là chắc chắn các đồng hí phía dưới đang làm loạn hại đồng chí Nhất Tiêu đúng không?
Ngô Sinh Phát liếc nhìn Tôn Đạo Phong, hừ nói.
- Hẳn là như vậy!
Tôn Đạo Phong bị ép, kiên trì gật đầu nói.
- Vậy cứ điều tra một chút thì tốt hơn, bằng không, để đồng chí ấy bị hiểu lầm cũng không tốt. Chuyện này đối với ai cũng đều là chuyện nghiêm túc, chúng ta đã được Đảng dạy bảo là mọi việc đều phải có chứng cứ, lấy pháp luật làm thước đo mà!
Lúc này, Viện trưởng tòa án thành phố Câu Kiến Minh bồi thêm một câu.
- Đúng vậy đúng vậy! Tôi đồng ý với cách nhìn của đồng chí Kiến Minh. Không điều tra không có quyền lên tiếng, căn cứ vào thái độ của các đồng chí phụ trách, hay là đem chuyện này giao cho các đồng chí bên kỷ luật điều tra đi.
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố Tiền Quải gật đầu.
- Lão Tiền, còn phải điều tra sao? Sự thật quá rõ ràng, chúng ta không cần lãng phí quá nhiều công sức vào chuyện này. Thành phố còn bao nhiêu việc không thể lãng phí thời giờ được.
Trương Minh Sâm thấy vậy, vội phản đối.
- Đúng vậy! Sự thật rõ ràng, chính là mấy đồng chí bên dưới làm. Tôi bình sinh ghét nhất những đồng chí này, chuyện chính không làm, chỉ thích đo làm mấy tài liệu đen. Chủ tịch thành phố, nhất định phải xử lý nghiêm khắc.Bằng không, các đồng chí bên dưới như vậy, lãnh đạo chúng ta phải làm sao?
Đinh Nghĩa Minh nói.
- Được, việc này không cần bàn nữa, điều tra đi.
Diệp Phàm khoát tay, rất nghiêm túc liếc mắt nhìn mọi người:
- Chúng ta là lãnh đạo, phải có trách nhiệm với từng đồng chí, không thể dùng cái nhìn chủ quan để nhận định ai đúng ai sai. Làm như vậy không nghiêm túc, chính chúng ta cũng sẽ phán đoán sai, sẽ phạm sai lầm.
- Tôi kiên quyết phản đối!
Trương Minh Sâm hừ nói. Sau đó Tôn Đạo Phong, Đinh Nghĩa Minh cùng với Trợ lý Chủ tịch thành phố Điền Hồng cũng nói là đồng ý với cái nhìn của Chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm gì đó.
- Nếu ý kiến không thống nhất, cứ giơ tay biểu quyết. Anh thấy sao Chủ tịch thành phố?
Ngô Sinh Phát nói.