- Viện trực thuộc sở Giáo dục. Ừ, điểm này càng tốt. Dạy ở trường trung học mệt lắm. Vào viện thuộc sở Giáo dục không có gánh nặng bài vở, chắc là sẽ thoải mái hơn một chút.
Diệp Phàm gật gật đầu hỏi Mai Tử:
- Thế nào. Thích trường nào? Hôm nay có Phó Giám đốc sở Chu ở đây, tốt quá.
- Cái này… Em nghe lời anh.
Mai Dụ dịu dàng, cầu cứu ý kiến của Diệp Phàm.
- Thế thì tốt. Vậy anh quyết định nhé. Trường đại học Thủy Châu thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
Mai Tử mắt sáng lên. Được vào dạy ở trường đại học Thủy Châu, hơn nữa trường này lại có vị trí lý tưởng cách chỗ làm việc của Diệp Phàm không xa. Trong lòng Mai Tử rất hưng phấn nhưng cô lại che giấu rất tốt.
Tên nhãi này, lòng tham không nhỏ. Chọn ngay học viện đứng đầu tỉnh- Đại học Thủy Châu.
Mấy năm nay, trường Đại học Thủy Châu càng ngày càng nổi tiếng. Có cả sinh viên Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan đến đây học. Thậm chí còn có ý muốn nâng cấp cho trường này từ trường trực thuộc tỉnh thành trường trực thuộc Bộ. Nhưng tỉnh không đồng ý. Tuy nhiên hiệu trưởng trường đại học Thủy Châu vẫn được thăng chức lên cấp giám đốc sở.
Trong đầu Chu Càn Dương nghĩ một vòng rồi cười nói:
- Được. Vậy thì chọn trường Đại học Thủy Châu. Chắc là trong vòng một tháng sẽ làm xong.
Nói xong câu này, Chu Càn Dương nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Đương nhiên là muốn tên nhãi này tiết lộ về chuyện Giám đốc sở Giáo dục Ngô Đạo Minh ra ngoài.
- Haha. Phó giám đốc Chu, vẫn còn một chuyện nữa. Cùng xem xét xem thế nào, được không?
Diệp Phàm lại cười ngượng nói.
Chu Càn Dương suýt nữa tức giận bỏ đi rồi. Biết tên nhãi này lại muốn giở trò xảo trá nhưng cũng không có cách nào khác, đành điềm tĩnh cười nói:
- Ừ. Còn chuyện gì nữa. Cục trưởng Diệp nói xem.
- Dạo này tôi phụ trách việc cải tạo thành mới thôn Đại Vũ. Dù sao cũng là xây lại toàn thành, hơn nữa người bây giờ đã là khoảng 80 nghìn người. Dự tính sau khi xây xong sẽ lên đến khoảng 120 nghìn người, gần như dân một số thị trấn rồi.
Cho nên về việc bố trí trường học chúng ta phải quy hoạch lại. Mong là sở Giáo dục có thể ủng hộ, hỗ trợ chút tài chính đặc biệt.
Nhiều thì tôi không dám đòi hỏi, chỉ cần Giám đốc Chu viện trợ trường trung học số 1 Đại Vũ và trường Tiểu học số 1 Đại Vũ là được rồi. Một trường nhỏ, một trường lớn.
Diệp Phàm đúng là dám đề cập chuyện này thật.
Trong lòng Chu Càn Dương sớm đã chửi tên nhãi này lòng tham vô đáy. Lại còn nói là không dám đòi hỏi nhiều. Một trường trung học với một trường tiểu học quy mô lớn phải tốn không biết bao nhiêu tiền.
Hỏi:
- Trường trung học số 1 Đại Vũ quy mô to cỡ nào? Trường tiểu học nữa?
- Trường trung học số 1 Đại Vũ dự định sẽ có khoảng 10 nghìn học sinh, trường tiểu học thì chắc khoảng 3 nghìn đến 5 nghìn học sinh.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Chu Càn Dương suýt nữa nghẹn rồi. Sắc mặt bắt đầu có chút khó coi, các cơ mặt hiện rõ vẻ cứng ngắc, miệng nói:
- Chuyện này. Khá là khó khăn đấy. Nếu tôi là nhân vật số một thì còn có thể. Một trường trung học 10 nghìn học sinh và một trường tiểu học 5 nghìn học sinh cộng lại không có 20 triệu nhân dân tệ chắc là không làm được rồi. Hơn nữa, bây giờ trường trung học mới quy hoạch cần phải có sân vận động, phòng máy vi tính. Thậm chí các trường ở các thành phố phát triển ven biển còn phải có sân bóng rổ, bể bơi…
- Tôi biết chuyện này tương đối khó. Đương nhiên 20 triệu này không thể hoàn toàn dựa vào sở Giáo dục. Chúng tôi có thể tự chuẩn bị một ít vốn. Sở chi 10 triệu là tôi thấy tốt lắm rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cái này nói thật nhé. Cục trưởng Diệp, 10 triệu sở không chi ra được. Vẫn là câu nói đó. Tôi dù sao cũng chỉ là phó Giám đốc sở, sợ Cục trưởng Diệp chê cười, số tiền có thể chi trong quyền hạn của tôi không quá 500 nghìn tệ.
- Hơn một triệu thì phải thông qua họp Đảng ủy. Mà không có cái gật đầu của giám đốc Ngô thì họp cũng không có tác dụng.
Chu Càn Dương nói sự thật.
- Ừ. Chuyện này tôi cũng biết. Nhưng phó Giám đốc Chu này, nghe nói Giám đốc Ngô đến Việt Đông đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh. Chắc là tuần sau sẽ có thông tin.
Diệp Phàm nói.
- Tin này của anh…?
Chu Càn Dương muốn xác định lại sự chính xác của thông tin này. Nếu không phái là sự thật thì không phải mình bận một cách vô ích rồi sao?
Hơn nữa nếu đi hoạt động thì chắc chắn sẽ không bảo mật được. Cuối cùng cũng bị người khác phát hiện ra. Cho Giám đốc Ngô biết chuyện có khi cũng được. Người ta sẽ trách quyền lực của mình quá lớn làm cho người khác có cảm giác muốn ngồi lên "ngai vàng".
Nếu Giám đốc Ngô đi rồi thì quan niệm này lại khác. Nếu mình hợp tác với anh ta thì anh ta có khi lại giúp được mình một số chuyện.
- Tin này hoàn toàn đáng tin cậy. Còn chuyện nguồn thông tin ông tin thì đi chuẩn bị, không tin thì coi như tin vỉa hè là được rồi.
Diệp Phàm cười nói. Tất nhiên là không để lộ nguồn tin tức rồi.
- Cảm ơn.
Ánh mắt Chu Càn Dương sáng lên rồi ngay lập tức giấu lại.
- Cục trưởng Diệp. Chúng ta ở thành phố Mặc Hương sớm đã quen biết rồi cũng không phải giấu nữa. Vấn đề tài chính của trường trung học và tiểu học thôn Đại Vũ không khó. Quan trọng là. Haha. Tôi biết khả năng của Cục trưởng Diệp. Anh có thể giới thiệu tôi thì cũng có chút chắc chắn hơn. Đến lúc đó anh cần tiền cần người thì đều dễ dàng hơn.
Chu Càn Dương thở phào nhẹ nhõm.
- Nói tóm lại là tôi không ngại giới thiệu vài nhân vật đặc biệt cho Phó Giám đốc Chu quen biết.
Diệp Phàm đưa ra điều kiện. Đương nhiên là ám chỉ nếu Chu Càn Dương có được thăng chức thì cũng phải chi cho thôn Đại Vũ 20 triệu.
- Được. Quyết định thế đi.
Chu Càn Dương không nghĩ gì cả. Dù sao cũng là tiền của nhà nước, chức vụ mới là của mình.
- Buổi tối tôi định đi thăm chú Tề. Hay là Phó Giám đốc Chu đi cùng tôi cho vui. Nhưng mà tôi hỏi trước đã.
Diệp Phàm nhắc đến Tề Chấn Đào, nghĩ lại cũng đúng. Nếu Chu Càn Dương lọt vào mắt xanh của chú Tề cũng không tồi.
Tuy nói sở Giáo dục nghèo nhưng nhiều muỗi không phải vẫn là thịt à. Hơn nữa nhà nước ngày càng coi trọng giáo dục, coi trọng kỹ thuật. Địa vị của giáo dục cũng ngày càng được nâng cao.
- Cảm ơn.
Chu Càn Dương nói hai từ này một cách rất chân thành.
Gọi điện cho Tề Chấn Đạo, vừa nhấc máy đã cười ha ha nói:
- Tên nhóc này. Làm tốt lắm. Đến Thủy Châu rồi hả. Mau đến đây đi, chú cháu ta uống vài cốc.
- Cháu đến bây giờ đây ạ. Nhưng chú Tề này, lãnh đạo cũ của cháu đồng chí Chu Càn Dương cũng là Phó giám đốc sở Giáo dục muốn đến thăm chú. Chú thấy thế nào ạ.
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Chu Càn Dương…
Tề Chấn Đào trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Được. Cùng đến đây đi.
- Tôi về nhà chuẩn bị một chút.
Chu Càn Dương lập tức đứng lên.
- Được. Lát nữa gọi điện thoại cho tôi. Tôi đến đón anh.
Diệp Phàm cười nói.
Chu Càn Dương sải bước như sao băng, thậm chí còn giống như đang chạy xuống tầng.
- Mai Tử. Ăn no chưa? Anh đưa em về trước.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh. Anh thật là có bản lĩnh. Chuyện khó đến mấy anh chỉ cần nói một câu là xong ngay. Hơn nữa chuyện đến dạy ở trường Đại học Thủy Châu, em đến nằm mơ cũng không dám.
Mai Tử dịu dàng rút khăn giấy ra lau mồ hôi cho Diệp Phàm xong thì theo hắn xuống tầng.
- Haha. Mai Tử em là em gái của anh. Anh không giúp em thì giúp ai nữa.
Diệp Phàm vừa cười vừa véo mũi Mai Tử làm cho cô sụt sịt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đến nhà Tề Chấn Đào, Diệp Phàm cũng chỉ để giật giây thôi.
Sau khi Chu Càn Dương thăm về rồi, Tề Chấn Đào cười nói:
- Chu Càn Dương muốn ngồi lên ghế Giám đốc sở Giáo dục thì còn phải học hỏi nhiều. Ngô Đạo Minh không đi đâu cả. Hắn không rời chỗ thì Chu Càn Dương làm sao lên được. Tên nhóc này. Không phải là đang ép ta à? Nhận được lợi ích gì mau nói ra.
- Lợi ích. Có gì đâu ạ. Chú Tề, chú cũng biết đấy. Cháu không thiếu tiền, chỉ là muốn hắn đồng ý cải tạo lại hai ngôi trường thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Lòng tham không nhỏ. Thế thì phải đến vài chục triệu nhỉ.
Tề Chấn Đào gõ Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Hai mươi triệu so với cái mũ Giám đốc Sở thì đáng quá ý chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Cháu thì đáng rồi. Còn chú phải làm thế nào? Ngô Đạo Minh chưa đi, chú đi đâu lấy cái mũ ý cho hắn đội bây giờ. Cháu thế này là làm loạn hết lên rồi đấy.
Không ngờ Tề Chấn Đào vẫn còn chưa biết thông tin gì. Nghĩ lại thì thấy cũng bình thường. Vì tin này là do vài ngày trước Kiều Viên Viên trong lúc nói chuyện điện thoại vô tình tiết lộ ra. Chắc là ban tổ chức Trung ương vẫn đang trong quá trình điều chỉnh.
- Haha. Chú Tề có sức mạnh lớn. Kiếm một: cái mũ" không thành vấn đề mà.
Diệp Phàm cười hả hê nói.
- Kiếm cái con khỉ ấy. Cháu đi làm thử xem. Chẳng khác gì để ta ngồi ghế của Quách Phác Dương.
Tề Chấn Đào bực mình hừ nói. Liếc mắt lườm Diệp Phàm:
- Hay là cháu đã nghe được tin gì rồi? Nếu không sao dám vô duyên vô cớ đưa Chu Càn Dương đến đây chào hỏi?
- Hihi. Nghe nói Ngô Đạo Minh sắp đến Việt Đông đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh rồi. Một khi hắn đi rồi thì cái mũ ý cho người khác không bằng cho Chu Càn Dương. Huống hồ Chu Càn Dương bây giờ bị bỏ rơi ở sở Giáo dục chắc cũng không bằng lòng gì. Chú Tề kéo hắn lên, hắn chắc chắn sẽ nhớ ơn cả đời.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi. Chu Càn Khôn cũng thật đáng thương. Trước kia cùng với chủ tịch tỉnh Chu, đường đường là nhân vật số một thành phố Mặc Hương, tính ra cũng giống chú lúc đầu. Nhưng số hắn không may, làm chuyện cản trở Cổ Bảo Toàn huyện Ngư Dương. Chuyện này hình như cũng là do cháu bày ra đúng không? Đừng tưởng là chú không biết.
Tề Chấn Đào mặt nghiêm túc hừ nói.
- Chuyện đó. Cháu làm gì có bản lĩnh đấy.
Diệp Phàm tất nhiên là thề thốt không nhận rồi.
- Hừ.Có phải là cháu làm không trong lòng cháu rõ nhất. Chú không thèm quản chuyện này. Nhưng Chu Càn Dương này Quách Phác Dương có ấn tượng không tốt rồi. Nếu chú đề cử hắn thì trong lòng Bí thư Quách chắc cũng có chút khó chịu.
Tề Chấn Đào nghĩ nói.
- Tin là chú Tề sẽ có cách loại bỏ sự khó chịu này. Nói thật là Chu Càn Dương cũng chỉ là con dê nhận tội thay thôi, là vật hy sinh lúc đấu tranh chính trị của Bí thư Quách và Chủ tịch tỉnh Chu. Người này cũng không có ác ý gì. Làm việc với chữ "tham" cũng không tồi. Hơn nữa cũng tương đối quyết đoán, có kinh nghiệm chính trị. Từ trước đến nay bị mai một cũng đáng tiếc.
Những lời này của Diệp Phàm lại là sự thật.
- Thôi được rồi. Trước đây chú và chủ tịch Chu cũng từng hợp tác với nhau. Xét cho cùng thì chuyện lúc đó ta cũng có chút trách nhiệm. Đây coi như trả hắn chút ân tình đi. Ôi. Mọi chuyện khó đoán, hợp nhau lâu rồi ắt phải chia ly. Chia ly lâu thì ắt phải hợp lại.
Tề Chấn Đào thở dài, quay mắt nhìn Diệp Phàm một cái, tự nhiên hỏi:
- Chuyện sân huấn luyện quân sự dốc Nguyệt Nha là thế nào đây?
- Không có chuyện gì ạ. Sư đoàn chủ lực muốn chuyển nhượng lại địa bàn cho ủy ban nhân dân Đức Bình. Chuyện này cháu cũng phải nhờ Thiết ca nói cho mới được đấy. Nhà họ Tào không dễ nói chuyện, thu ít phí chuyển nhượng cũng là bình thường. Sân huấn luyện của người ta lúc đầu cũng đầu tư không ít, còn có cả vài tòa nhà.
Diệp Phàm bật cười ha ha nói. Tất nhiên là muốn nói qua cho xong chuyện thôi.