Nói da mặt cậu dày thật đúng, bỏ đi, không tới phiên cậu dính vào, nhưng tên nhóc như cậu nếu thật có thể kiến thiết xong thôn Đại Vũ, khi đó muốn mũ quan cao nặng bao nhiêu chú Lô cũng sẽ tìm cách.
Nói vậy hẳn Bí thư Trang đã sớm cho ông sự hứa hẹn?
Lời Lô Trần Thiên vừa nói khiến Diệp Phàm nghe xong đương nhiên vui mừng, bởi đó chính là hứa hẹn của Lô Trần Thiên.
Nhưng, câu nói cuối cùng cũng khiến cho Diệp Phàm toát mồ hôi, thầm nghĩ, xem ra họ Lô cũng không phải tay dễ bị lừa, đến việc Bí thư Trang có ý đồ hứa hẹn sang năm điều mình đến thị xã La Châu đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy hình như ông ta cũng biết được.
Xem ra có thể ngồi trên cái ghế Giám đốc sở cũng không dễ sống, ai cũng nhìn chăm chăm vào. Phỏng chừng mấy ngày qua Lô Trần Thiên đã sớm nghiên cứu mũ quan của các nơi ở Đức Bình. Bí thư Thị ủy Thị xã La Châu một năm sau sẽ phải về hưu, vị trí đó phỏng chừng đã lọt vào mắt xanh của ông.
- Ha hả, cháu chỉ cần mũ, chẳng lẽ chú Lô không thích mũ của cháu càng lót càng cao? Hơn nữa, mặc kệ thế nào, Diệp Phàm tôi và Lô Vĩ là huynh đệ tốt, cháu tuyệt sẽ không làm thương hại chú Lô.
Diệp Phàm nói, rõ ràng cũng mịt mờ làm rõ, nói cho Lô Trần Thiên biết, Trang Thế Thành đã có lời hứa hẹn, quan hệ giữa tôi với Lô Trần Thiên ông càng gần chẳng lẽ ông còn muốn kéo thêm?
- Ông ta hứa cho cậu mũ mão nào?
Lô Trần Thiên vốn không nên hỏi những lời này, tuy nhiên, Lô Trần Thiên thực tại xem Diệp Phàm là người một nhà, đối với chuyện Trang Thế Thành hứa hẹn cùng Diệp Phàm, Lô Trần Thiên cũng rất hiếu kỳ. Cũng muốn thăm dò một chút nội tâm của vị quan tai to mặt lớn ở Đức Bình này đang nghĩ gì.
Diệp Phàm đương nhiên khó xử, câu hỏi này bảo hắn trả lời như thế nào. Nói ra thì khẳng định là không được, bởi Trang Thế Thành dùng tư cách cá nhân hứa hẹn với Diệp Phàm, vốn không thể công khai nói ra. Không nói ra thì mặt mũi Lô Trần Thiên sẽ thế nào.
Lô Trần Thiên đã hỏi như vậy, phỏng chừng cũng muốn thử so sánh xem ở trong lòng Diệp Phàm giữ ông với Trang Thế Thành phân lượng của ai cao hơn, xem ai trọng ai khinh.
Lô Trần Thiên hiểu rõ, Diệp Phàm do Trang Thế Thành đưa từ thành phố Mặc Hương tới, vẫn luôn lấy trọng trách làm trọng, Diệp Phàm khẳng định là con chốt của Trang Thế Thành.
Đây chính là chỗ khó xử của Diệp Phàm. Nguồn: https://truyenfull.vn
Thằng nhãi này ánh mắt nhìn có chút xa xăm, tất nhiên là không thể trả lời rồi. Đột nhiên chuông di động vang lên, vừa nhấn nút nghe, không ngờ là Mai Phán Nhi gọi.
Diệp Phàm nghe mà thấy mừng, khẩn trương nhìn Lô Trần Thiên nói:
- Chú Lô, mai Chủ tịch của Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang huyện Ma Xuyên có việc tìm cháu, cháu phải đi trước.
- Vậy cũng được, cháu cứ đi đi.
Lô Trần Thiên thản nhiên gật đầu.
Diệp Phàm cứ như được đại xá, khẩn trương trốn mất, nhưng khi vừa mới kéo cửa văn phòng ra thì từ phía sau truyền đến tiếng của Lô Trần Thiên thì thào lẩm bẩm:
- Ôi... Đã không nói thật thì đến lúc đó đừng trách con người tôi sao lại nói lời khó xử.
Diệp Phàm vừa nghe thấy, bước chân lập tức như bị thuật định thân trói lại. Tuy nhiên, thằng nhãi này không quay đầu, nếu quay đầu lại thì phải tiết lộ những gì Trang Thế Thành nói. Lô Trần Thiên này rõ ràng đang ép mình, đang thử mình đây mà.
Ánh mắt có chút mê loạn quét qua khung cửa liếc mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy tân Đại lục, bởi vì, ở ngay khung cửa không ngờ lại dán bản đồ quy hoạch khu mới quy hoạch của thị xã La Châu.
Diệp Phàm như lấy được bảo bối, vừa kéo cửa, vừa cười nói:
- Khu vực mới xây dựng của Thị xã La Châu không tồi, về sau khẳng định có thể phát triển cao và thu hút đầu tư nữa, một địa phương rất tốt.
Nói xong, thằng nhãi này đóng cửa lại bỏ đi, tâm tình lập tức thấy rất thoải mái.
- Tên nhóc này, hoá ra Trang Thế Thành quả thực có đem vị trí số một La Châu hứa hẹn cho hắn, quả nhiên nằm trong suy đoán của mình.
Xem ra Trang Thế Thành rất coi trọng hắn, thị xã La Châu là thị xã tốt hơn hẳn hai khu kinh tế Đức Bình, Thông Đô, cũng là thị xã cấp thành phố duy nhất của địa khu Đức Bình.
Nghe nói có tin phong phanh rằng, năm sau Bí thư Thị ủy thị xã La Châu rất có thể gia nhập vào hội nghị thường vụ Địa ủy. Thằng ranh Diệp Phàm này, nếu thật sự gặp vận may, năm sau hay năm tới sẽ có khả năng thăng lên chức Phó giám đốc sở, một cấp quan lớn Phó giám đốc sở bình thường dễ gì có được ở tuổi này.
Ôi, quá hời cho tên nhóc này rồi, nếu đổi là Chủ tịch Địa khu khác đến, phỏng chừng Trang Thế Thành muốn đem vị trí này cho hắn chắc sẽ bị ngăn trở bởi rất nhiều thế lực, chỉ lấy lý do tuổi tác thôi thì đã khó có thể thông qua rồi.
"Tên nhóc may mắn, gặp vận may mới gặp gỡ Lô Trần Thiên tôi. Không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh... "
Lô Trần Thiên lập tức hiểu rõ, thì thào tự nói một mình ở văn phòng.
" Túc Nhất Tiêu của Huyện Ma Xuyên khẳng định sẽ phải chuyển công tác, đáng tiếc mình mới đến Đức Bình, cái ghế Bí thư huyện ủy của huyện Ma Xuyên mình không có phần nên đừng nghĩ đến. Ma Xuyên, địa phương rất tốt, nhìn xu thế phát triển phỏng chừng trừ thị xã La Châu ra thì là địa phương có kinh tế phát triển nhanh nhất Đức Bình. Có lẽ, sau này còn có thể vượt qua cả La Châu...
- Phán Nhi, có phải muốn tìm tôi hay không.
Diệp Phàm cười, ánh mắt nhìn khắp trên người Mai Phán Nhi, đương nhiên là biểu hiện đó không có ý tốt rồi, thằng nhãi này đương nhiên cũng chỉ làm bộ làm tịch...
Hôm nay Mai Phán Nhi mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình màu hồng phấn, không biết có phải cố ý hay không, bời dù sao nút của áo ngủ cũng không cài.
Rãnh ngực sâu kia bên trong lớp vải màu hồng phấn, dưới đèn mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, hai bầu ngực cũng mơ hồ thoáng hiện, rất thần bí, mê người khiến gã nào đó thèm đến muốn chảy máu mũi.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha mà như tê dại, từ từ thưởng thức Mai Phán Nhi, cô nàng đang rót rượu cho hắn.
- Thích uống loại nào?
Mai Phán Nhi nhẹ giọng hỏi, gặp phải ánh mắt thèm thuồng của hắc đang trượt trên cơ thể mình, cũng không có chút gì phẫn nộ, ngược lại cố ý bước đi, khiến cơ thể đung đưa theo, càng làm cho người ta muốn trào máu.
- Cho rượu mạnh đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười, vờ híp mắt, ánh mắt dừng ở chỗ nhạy cảm trên người Mai Phán Nhi.
Khi Mai Phán Nhi cầm hai ly rượu đi tới, vừa cúi người, cả bộ ngực nằm gọn trong tầm mắt của hắn.
Tuyệt đối là cố ý, Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, tiện tay kéo Mai Phán Nhi vào lòng cho cô ả ngồi trên đùi mình.
Hắn đương nhiên sẽ không lưu luyến hương vị rượu bran-đi của nước Pháp rồi, tay mò từ bên dưới chiếc áo ngủ rộng thùng thình mò lên trên, rốt cục cũng mò tới hai trái núi to đùng, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Nhẹ thôi.
Mai Phán Nhi nhíu nhíu mày, dường như hơi đau.
- Tìm anh có việc sao?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, có chút việc nhỏ.
Mai Phán Nhi ừ nói.
- Nói xem, giữa chúng ta còn khách khí để làm chi?
Diệp Phàm cười nói, tay tất nhiên cũng không để yên, từ trên lần mò xuống dưới, vừa định cởi áo ra thì bị Mai Phán Nhi giơ tay chận lại, cười nói:
- Anh phải hứa một điều kiện, thân thể này không thể cho anh chơi không được.
... Hừ! Sao em lại có ý nghĩ như vậy? Nếu quan hệ giữa chúng ta chỉ vì lợi ích, vậy thì anh không tiếp tục nữa.
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt lại, rụt tay về, có chút tức giận nói.
- Anh xem, chỉ đùa một chút thôi anh tức giận rồi. Mai Phán Nhi em thật sự bỉ ổi thế sao? Hừ! Nếu không phải em phải lòng anh, đừng nói gì đến điều kiện, anh có cho em mấy chục triệu thì thân em đây anh cũng sẽ không dễ gì đụng được.
Mai Phán Nhi cũng hơi giận, biết thằng nhãi này cố ý không muốn mình nói ra chuyện gì khiến hắn phiền toái.
- Được rồi, anh biết.
Diệp Phàm phất phất tay,
- Nói chuyện của em đi.
- Công Lượng có phải chọc giận anh hay không?
Mai Phán Nhi nhướn mày, hỏi.
- Em nói xem?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi ngược lại, tay cử động nhẹ nhàng, giơ ra lấy một điếu thuốc trên bàn, Mai Phán Nhi dịu dàng giúp hắn châm thuốc.
- Ôi, em biết việc này Công Lượng làm vậy có chút không đúng, cái này do anh ta bị mũ quan làm mờ hai mắt rồi.
Mai Phán Nhi thở dài, đưa môi lên nhẹ nhàng hôn Diệp Phàm một cái.
- Chẳng lẽ Mai Công Lượng muốn được đề bạt?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
... Hừ, chẳng lẽ anh không muốn? Công Lượng gần đây đang tranh chức phó sư trưởng sư đoàn dã chiến số 2 với Hạ Thiên Dân, nghe nói quân hàm cũng có thể nhờ đó mà đề bạt lên thành đại tá. Công Lượng làm đoàn trưởng quan hàm thượng tá cũng được một thời gian, muốn được đề bạt, thực tại cũng không dễ, người cũng cứng tuổi nếu như không nghĩ cách thì về sau sẽ càng khó.
Mai Phán Nhi mềm mỏng nói.
- Ha hả, đừng nói với anh Mai gia ở Bắc Kinh đến năng lực kiếm cái chức phó sư trưởng cũng không có?
Trong giọng nói của Diệp Phàm hơi có vẻ châm chọc.
- Anh chỉ hiểu chuyện bẩn thỉu với em thôi.
Mai Phán Nhi không vui, giơ tay nhéo Diệp Phàm, đứng dậy, tay lần mò xuống, nút áo bị cởi tung, lộ ra cả bộ ngực cao ngất hồn.
Cô ngồi xuống lại, nằm hẳn vào trong lòng Diệp Phàm.
- Cái này không gọi là bẩn thỉu, đây là sự thật. Ông cụ thân là uỷ viên quân ủy, Mai Trường Phong anh của em lại là Phó tư lệnh viên của đại quân khu Lĩnh Nam. Cái ghế phó sư trưởng nhỏ dưới trướng anh ta chỉ cần mở miệng là được, em nói chuyện này có phải khiến anh phải ngờ vực vô căn cứ hay không. Mai gia rốt cuộc như thế nào rồi?
Diệp Phàm vừa nói, vừa giơ tay nhẹ nhàng sờ nắm bộ ngực của cô nàng, đắn đo. Thực sự có chút không rõ ý đồ của Mai gia, người trong nhà không cầu viện, ngược lại đi cầu viện người ngoài là hắn.
- Năng lực của họ đúng là không nhỏ, anh cũng biết, Mai gia có biết bao nhiêu người làm quan to? Công Lượng nói ra thì chỉ là cháu họ, cũng không phải ruột thịt của Mai gia. Ông cụ nhà em cũng sắp về hưu, phỏng chừng không đến nửa năm nữa thôi.
Mai Phán Nhi thở dài, có vẻ phiền não, nhìn chằm chằm Diệp Phàm chớp chớp mi, trông rất đáng thương.
- Nếu là cháu họ hàng xa, đến người trong nhà cũng không cần bận tâm tới thì em còn giúp anh ta làm gì?
Diệp Phàm không động lòng, lạnh giọng hừ nói. Diệp Phàm cũng không phải người tốt, chuyện lần trước Mai Công Lượng tính kế với hắn, hắn vẫn để bụng, tuyệt không dễ dàng tha cho gã.
- Ôi...
Mai Phán Nhi thở dài, ai oán nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, không nói, trong ánh mắt kia đột nhiên ngấn chút lệ.
- Chẳng lẽ còn có liên quan gì khác?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, cảm giác được quan hệ giữa Mai Phán Nhi và Mai Công Lượng dường như có chút không bình thường.
- Em gọi ba của Công Lượng là anh, tên là Mai Dã Bình. Từ nhỏ đối với em rất tốt, có thể nói, em do vợ chồng họ nuôi lớn.
Tuy nhiên, mấy năm trước xảy ra tai nạn xe. Lúc ấy vợ chồng họ vì cứu em nên đều qua đời cả, hiện tại, Công Lượng tuy nói là còn có chú bác nhưng kì thực, anh ta là một cô nhi.
Anh ta tôn kính em như cha mẹ. Đó là bởi vì anh ta đã không còn cha mẹ. Mà cha mẹ anh ta lúc ấy đối với em rất tốt, cho nên, tuy nói tuổi tác của anh ta lớn hơn em một chút, nhưng em phải vì anh ta làm chút gì đó.
Nước mắt Mai Phán Nhi rơi xuống, cô khóc nhưng không thành tiếng.