Ai ngờ Liễu Mi Phương đột nhiên lại cầm lấy micro gào lên:
- Các người có biết không, tên khốn Túc Nhất Tiêu này đã cưỡng bức tôi, lúc trước tôi định đi tố cáo y, y rất sợ, nói là có người thân làm ở trên tỉnh, có thể giúp tôi ngồi lên ghế chủ tịch huyện Ma Xuyên, ai ngờ y là tên khốn nói mà không giữ lời, thật là khốn kiếp…
Lúc đó mặt Túc Nhất Tiêu xanh lét, hô to "Đồ điên", tất cả cán bộ có mặt lập tức ồ lên. Trưởng ban Trịnh thực sự không thể chấp nhận được nữa, ngầm bảo Ngô Đồng gọi mấy cảnh sát tới lôi Liễu Mi Phương đi.
Nhưng Liễu Mi Phương vẫn luôn mồm kêu muốn tố cáo Túc Nhất Tiêu, nói là bị y giở trò, cuối cùng Ủy ban kỷ luật Địa khu và cơ quan công an đành phải tiến hành điều tra.
Trước mắt vẫn đang điều tra.
Cuối cùng Hạ Hải Vĩ hắng giọng cười nói:
- Chú em, xem ông anh này sẽ trút hết cục tức cho cậu, lần này không làm cho Túc Nhất Tiêu bị trầy da tróc vảy thì chức Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật này coi như không.
- Anh Hạ, anh nói xem việc này có phải thật không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Việc này cũng khó nói, Túc Nhất Tiêu theo lý thì là người rất cẩn thận, lần này lại gặp chuyện thế này, hai người chắc chắn là có chuyện. Nhưng bảy tám phần là Liễu Mi Phương không phải bị làm nhục mà là tự nguyện. Không biết chừng Túc Nhất Tiêu còn là người bị hại, ha ha ha.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Đúng vậy, con mụ Liễu Mi Phương lẳng lơ đó không biết đã ăn nằm với bao nhiêu người rồi. Nghe nói trước kia có quan hệ với Phó chủ tịch Địa khu Tra Kế Cương, nhưng thực sự Liễu Mi Phương cũng rất nóng bỏng. Có lẽ sau khi có quan hệ với Túc Nhất Tiêu, ông ta đã đồng ý yêu cầu gì đó của Liễu Mi Phương. Con mụ này dã tâm cũng không nhỏ, còn muốn làm Chủ tịch huyện nữa. Trước mắt mới là Chánh văn phòng huyện ủy, không thể nào một phát lên thẳng ghế Chủ tịch huyện được.
Diệp Phàm thở dài, cảm thấy người đàn bà này cũng có chút đáng thương, quá ư thèm khát quyền lực.
- Trưởng ban thư ký Kiều ở tỉnh ủy chắc đang sốt ruột lắm?
- Đương nhiên, buổi trưa Kiều Chí Hòa đích thân gọi điện cho tôi, có lẽ ông ta đã gọi điện cho Bí thư Trang và các lãnh đạo ở Địa ủy rồi, lại cái kiểu việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ thành không có gì.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Ừ, việc thế này có thể có mà cũng có thể chẳng là gì cả. Anh Hạ định xử lý việc này thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chú em bảo phải xử lý thế nào, trước kia Túc Nhất Tiêu không hợp với cậu, chỉ cần cậu nói một câu, nhất định sẽ khiến y không ngóc đầu lên được. Cho dù là Kiều Chí Hòa cũng chẳng làm gì chúng ta được, tôi dù sao cũng là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, cho dù Kiều Chí Hòa muốn làm gì tôi thì cũng phải xem xem Bí thư Thiết Thác có đồng ý không đã.
Hạ Hải Vĩ nhìn có vẻ rất thoải mái, thực ra cũng có chút lo lắng.
- Đập chết y, việc này để mai nói, tôi suy nghĩ một chút. Còn nữa, Liễu Mi Phương có thực sự điên hay không?
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy hôm đó khi Túc Nhất Tiêu và Vương Mị bị mấy sĩ quan quân đội truy đuổi trên đường quốc lộ, mình còn cứu y, y lúc đó cũng rất cảm kích.
Tục ngữ nói thêm một người bạn là thêm một con đường đi, lần này nếu cứu Túc Nhất Tiêu thì có lẽ y sẽ nhớ ơn này, hơn nữa cứu y cũng coi như thể hiện thái độ với Kiều Chí Hòa.
- Anh Hạ, thái độ của anh thế nào?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Đập chết y.
Hạ Hải Vĩ nói, giọng điệu rất cương quyết:
- Còn về Liễu Mi Phương, mụ này dường như cũng có chút thần kinh. Chúng tôi đang chuẩn bị đưa đến viện tâm thần kiểm tra, chưa biết chừng đúng là bị điên thật.
- Vậy cũng tốt.
Diệp Phàm đáp.
Rồi đưa Trương Đạo Lâm tới thôn Đại Vũ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi đi xem xét một phen, Trương Đạo Lâm ngạc nhiên nói:
- Đúng là một nơi tốt, tuy rất hôi thối nhưng nếu các cậu có thể xử lý tốt, nơi này làm người, làm việc đều rất phát đạt.
- Đại sư, thời gian tới nếu công trình xây dựng thôn Đại Vũ mà khởi công thì ngài có thể giúp chúng tôi tuyên truyền một chút không, dùng thuật ngữ của ngài giới thiệu về thôn Đại Vũ.
Tin rằng sức ảnh hưởng của ngài rất lớn, nói thật, lần này tôi tới mời ngài tới cũng là vì việc này.
Ngài cũng thấy đấy, nơi này quá lộn xộn, nếu không xử lý thì không còn ra cái gì nữa. Mà kinh tế của Đức Bình cũng không tốt, không thể nào bỏ ra rất nhiều tiền xử lý chỗ này được. Cho nên phải mượn ngoại lực, cũng chính là tiền tài.
Diệp Phàm chân thành nói, liếc Trương Đạo Lâm một cái, cười nói:
- Tôi sẽ ghi nhớ người bằng hữu là ngài, ha ha …
- Cục trưởng Diệp, cậu gọi tôi là đại sư, nhưng nói thật, trong mắt lão phu, cậu mới là cao nhân. Cổ ngữ nói: ẩn cư đơn giản là ẩn cư chốn núi non, ẩn cư bình thường là ẩn cư nơi đô thị, ẩn cư vĩ đại là ẩn cư giữa triều đình. Tôi chỉ có thể coi là ẩn sĩ nhỏ nhoi, còn cậu đang công tác ở cơ quan chính quyền, chính quyền chính là triều đình thời trước. Xem ra Cục trưởng Diệp rất hợp với câu nói đó, là cao nhân thực sự. Đối với cao nhân, Trương Đạo Lâm tôi rất thích được kết giao. Đẳng cấp quốc thuật của Cục trưởng Diệp có lẽ cũng không thấp, lão phu hiện nay đã đạt tới ngũ đẳng khai nguyên, đáng tiếc là, ôi…
Trương Đạo Lâm đột nhiên thở dài.
- Đại sư có lời khó nói, nếu có thể coi tôi là bằng hữu thì xin nói, xem có thể giúp gì được không.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành, nói.
- Con gái nhỏ của tôi tên là Trương Cầm, năm nay tròn 20 tôi. Vốn dĩ học ở Đại học Bắc Kinh, từ nhỏ thể chất yếu ớt, cho nên tôi đã tìm mọi cách mua các loại thuốc bổ về bồi bổ cho nó.
Và đem thuật dưỡng khí truyền cho nó, nhưng năm kia nó vừa vào đại học chưa được một năm thì xảy ra một chuyện, một nữ sinh của đại học Bắc Kinh ra ngoài buổi tối bị đám cặn bã xã hội làm nhục.
Cho nên đám con cái nhà quyền quý trong trường nhân cơ hội thành lập câu lạc bộ nữ sinh phòng thân, thực ra là kêu gọi nữ sinh đi học các chiêu thức để phòng thân.
Ví dụ như mấy chiêu thức rất âm độc với nam giới như là đá hạ bộ. Mấy cô bé đó biết con gái tôi có luyện võ, nên mời nó làm giáo viên.
Trương Cầm cũng rất sẵn lòng làm việc này. Làm giáo viên thực ra cũng chẳng có gì. Nhưng ai ngờ không lâu sau thì có đoàn sinh viên của Đại học Seoul Hàn Quốc đến thăm Đại học Bắc Kinh.
Mấy thành viên trong đoàn này thấy học viên của câu lạc bộ nữ sinh phòng thân luyện tập thì rất hứng thú, trong đó có một cô gái xinh đẹp tên là Kim Mộng Na yêu cầu tỉ thí một phen.
Con gái tôi đương nhiên cũng vui vẻ gật đầu, dưới sự cổ vũ của các bạn cũng học, hai người tỉ thí một phen, Kim Mộng Na dùng Taekwondo, cuối cùng bị thua một chiêu, bị con gái tôi đá vào đùi một cái.
Nhưng lúc đó bởi hai cô gái đấu đến cuối cùng cũng tung hết sức ra, nên Kim Mộng Na bị con gái tôi đá trúng, đùi bị sưng lên.
Nghe nói không lâu sau thì đi lại khó khăn, đi bộ cũng đau. Kim gia ở Hàn Quốc là một gia tộc lớn, một tháng sau con gái tôi đi mua sắm, đột nhiên xuất hiện một nam tử anh tuấn nhưng rất lạnh lùng. Gã này giới thiệu tên là Kim Tử Hoàn, Kim Mộng Na là em gái ruột của gã, lúc đó đòi tỉ thí. Con gái tôi không chịu, thấy gã kia bộ dạng hung dữ, có lẽ bản lĩnh cũng không tầm thường.
Thấy con gái tôi liên tục lắc đầu từ chối, Kim Tử Hoàn lập tức cười điên cuồng nói:
- Đường đường là nước lớn mà toàn hạng yếu đuối. Nói xong định bỏ đi, con gái tôi lập tức liền chấp nhận tỉ thí.
Nhưng Kim Tử Hoàn quá mạnh, con gái tôi chỉ mấy đòn đã bị thương, lúc đó còn có thể đi về.
Nhưng không lâu sau thì hai chân tàn phế, không thể dụng lực. Lão phu đã tìm mọi cách nhưng đều vô dụng, cũng đã thỉnh giáo một vài danh nhân ngành Y, nhưng cũng chẳng ăn thua.
Lão phu tức giận đã sang Hàn Quốc tìm Kim Tử Hoàn đòi tỉ thí, nhưng thật xấu hổ, tôi cũng không thể chống đỡ nổi.
Thật là mất mặt, lúc đó tôi còn bị gã đánh gãy cái răng cửa. Lão phu không cam lòng, cái răng này đến nay vẫn còn khuyết.
Kim Tử Hoàn lúc đó còn cười điên cuồng, nói: "Trung Quốc trước kia còn tự xưng là chốn ngọa hổ tàng long, ta thấy cũng thường thôi, không thể gọi là rồng được, một con giun thì đúng hơn". Nói xong liền nghênh ngang bỏ đi.
Mấy năm nay tôi đi tìm cao thủ khắp nơi. Đáng tiếc là người có đẳng cấp cao hơn tôi quá khó kiếm, mà tìm thấy thì môn hạ của người ta cũng chẳng thèm để ý đến tôi.
Tôi nghĩ, Võ Đang là Bắc Đẩu Thái Sơn của giới quốc thuật, hẳn là có cao thủ. nên kết giao với Trụ trì Trương Vu Chính, muốn kết giao với cao thủ, thứ nhất là dương danh quốc gia, hai là tìm cách chữa cho con gái tôi.
Tiếc là Trương trụ trì nói cho tôi biết, ông ta đã truyền lời của tôi lên trên, nhưng Võ Đang không ai trả lời, xem ra cách này cũng không được. Mấy năm nay tôi ở Võ Đang, hi vọng có thể gặp được cao thủ trong truyền thuyết, đáng tiếc, đáng tiếc…
Trương Đạo Lâm nói đến đây, hai khóe mắt đã ươn ướt.
- Nguồn gốc bệnh của Trương Cầm, đại sư đã tra rõ chưa?
Diệp Phàm hỏi, nhíu mày lại, cảm thấy Kim Tử Hoàn kia bản lĩnh không tầm thường, Trương Đạo Lâm ngũ đẳng còn bị gã đánh cho lăn quay, người này ít nhất cũng phải lục đẳng, đối với cao thủ như vậy Diệp Phàm cũng không muốn vô cớ trêu chọc vào. Nhưng đối với sự ngang ngược của Kim Tử Hoàn, Diệp Phàm cũng có chút tức giận.
- Nghe nói là khí mạch bị tắc, một vài cao nhân phỏng đoán là có thể mời cao thủ dùng nội khí khai thông. Nhưng cao thủ có thể ép nội khí ra ít nhất cũng phải là lục đẳng, mà lục đẳng cũng chưa được, lục đẳng chỉ có thể ép ra một tia nội kinh, lực đạo chưa đủ, có lẽ phải thất bát đẳng thì mới được. Nhưng khắp Trung Quốc bây giờ có lẽ cũng tìm chẳng ra mấy người như vậy, ôi…
Trương Đạo Lâm thở dài, vừa há miệng ra, đúng là thiếu mất một cái răng.
- Kim Tử Hoàn đẳng cấp thế nào?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Có lẽ là lục đẳng bậc trung.
Trương Đạo Lâm hừ nói, âm thầm liếc Diệp Phàm một cái.
- Thế này đi, gần đây tôi rất bận, ngài đem Trương Cầm đến đây, tôi rảnh rỗi sẽ xem cho cô ấy. Nhưng hi vọng đại sư giữ bí mật, tôi không muốn mọi người đều biết việc này.
Diệp Phàm nói, đột nhiên khí thế lộ ra, Trương Đạo Lâm thấy vậy, sau khi chấn kinh liền thầm mừng.
- Được, tôi lập tức quay về mang nó đến.
Trương Đạo Lâm mừng rỡ quay người đi, xem ra vô cùng vội vàng, phong thái của đại sư biến mất hết cả.
- Ôi, xem ra khi người thân gặp nạn, bất cứ người nào muốn bình tĩnh cũng khó…
Diệp Phàm thở dài, sau khi trở về Cục liền tổ chức người quy hoạch thôn mới Đại Vũ theo bát quái phương vị.
Sắp đến năm giờ, Diệp Phàm đang định đi ăn cơm thì đột nhiên Mai Công Lượng gọi điện tới, nói:
- Cục trưởng Diệp, trước hết chúc mừng anh đến nhậm chức ở Đức Bình, ha ha…