Nhìn anh ta bước vội đi, sắc mặt An Tại Đào có chút âm trầm, hắn không biết người này vì sao căm hận Đàm Á Ninh đến thế. Nhưng hắn biết anh ta nhất định là người cố chấp, thế nào cũng sẽ theo đuổi việc khiếu nại đến cùng. Ủy ban nhân dân Thành phố nếu không giải quyết, nói không chừng sẽ chạy lên tận tỉnh làm ầm ĩ.
Trước mắt Hạ Thiên Nông là con đường rộng mở. Tiến vào Thành ủy viên là việc quan trọng, nếu lúc này người thân của ông bị dèm pha khiếu kiện, khẳng định sẽ tạo nên một ảnh hưởng cực xấu. An Tại Đào không cần hỏi cũng biết Đàm Á Ninh có thể lên làm hiệu trưởng chắc chắn là có liên quan đến Hạ Thiên Nông. Mà trên thực tế, nếu không phải là Hạ Thiên Nông làm Phó Chủ tịch Thành phố, Đàm Á Ninh làm sao mà "yêu cả đường đi lối về" như thế, đối với bạn trai của Hạ Hiểu Tuyết cực kỳ nhún nhường.
Tương tự, nếu không có Hạ Thiên Nông phía sau, Đàm Á Ninh làm sao dám độc đoán làm càn đến mức như thế. Mà cán bộ Cục Giáo dục làm sao phải hạ mình đi chúc mừng tân gia của một hiệu trưởng cấp dưới?
Nói như An Nhã Chi mẹ hắn, chuyện hiệu trưởng chuyển nhà học sinh nghỉ học là cực kỳ bình thường, nhưng quy tắc ngầm này một khi bị bóc trần, chắc chắn sẽ to chuyện. Thậm chí, nếu Hạ Thiên Nông ở quan trường bị đối thủ lợi dụng mượn gió bẻ măng vu thêm cho một số tội, thì cam đoan phiền toái sẽ không hề nhỏ. Xét ra, việc này không chỉ là xâm phạm quyền học tập của học sinh, mà còn là tội lạm dụng chức quyền nhận hối lộ.
An Tại Đào không còn tâm tình cùng đám người này tám chuyện, cũng không thể hiện bất cứ thái độ khác lạ nào trước mặt Đàm Á Ninh, tìm cớ đưa Hạ Hiểu Tuyết trở về Hạ gia. Hạ Thiên Nông thấy hai người trở về, không khỏi ngạc nhiên:
- Tưởng hai đứa đi ăn cơm mà? Sao về sớm vậy?
An Tại Đào thở dài, vội vàng kể lại phản ứng của Hoàng Phủ Kỳ cho Hạ Thiên Nông nghe, không quên bộc bạch hết mọi suy nghĩ của mình về chuyện này.
Hạ Thiên Nông biến sắc.
- Đồ khốn, ta đã nghe nói ông ấy ở dưới đó làm càn… khiến ta gặp phiền toái rồi..
Hạ Thiên Nông tức tối xả một hồi với An Tại Đào, sau khi trấn tĩnh lại, mới nói:
- Tiểu Đào, cậu cứ đưa ông ta ra ánh sáng, không cần để ý đến ông ta, cậu cứ việc làm tốt, những thứ khác, ta sẽ xử lý.
Kỳ thật, cả An Tại Đào và Hạ Thiên Nông đều hiểu rằng, những chuyện như thế này Hạ Thiên Nông muốn dẹp đi cũng rất đơn giản. Chỉ có điều, lúc này là giai đoạn cực kỳ mẫn cảm, cho dù có một ngọn gió chỉ đủ lay một ngọn cỏ, cũng dễ bị người khác âm thầm lợi dụng biến thành bão cũng không chừng. Phải biết rằng, Thành ủy viên Lưu Khắc sắp đến ngày về hưu, Hạ Thiên Nông có Đỗ Canh ủng hộ, vừa khéo lúc trống một ghế Thành ủy viên. Nhưng người nhắm cái ghế này đâu chỉ có Hạ Thiên Nông?
Vụ Đàm Á Ninh bị bại lộ ra, hơn nữa, nếu do chính An Tại Đào bóc trần, ít nhất có thể chứng minh Hạ Thiên Nông không bao giờ có ý bao che cho Đàm Á Ninh, Đàm Á Ninh làm những việc như vậy, Hạ Thiên Nông không hề ủng hộ.
Về phần người anh họ không có mấy thân thiết Đàm Á Ninh này, Hạ Thiên Nông bất chấp. Mấy năm nay, họ Đàm đó ỷ thế ông ta mà làm vô số chuyện xấu, ông ta cũng không phải là không biết, chỉ có điều nể mặt thân thích mà nhắm mắt làm ngơ. Nhưng việc bây giờ đã ảnh hưởng đến quan lộ, làm sao có thể cho qua được.
Sáng hôm sau, An Tại Đào báo cáo đề tài với TBT, đang chuẩn bị cùng Lý Tương đến Trường trung học Thành Đông thì Hạ Hiểu Tuyết gọi điện tới, giọng gấp gáp:
- Ông xã, không tốt rồi, em mới nghe nói thầy giáo Hoàng Phủ đó dẫn theo rất nhiều phụ huynh học sinh chạy đến Ủy ban nhân dân Thành phố giơ tấm biển yêu cầu gặp Phó Chủ tịch Thành phố phụ trách giáo dục Chu Liên Hoa…
An Tại Đào lòng nhảy lên một cái, thở dài trong lòng, Hoàng Phủ Kỳ này đã không còn tin mình nữa rồi. Cũng khó trách, anh ta sao có thể tin người nhà của Đàm Á Ninh. Bố vợ mình là chỗ dựa vững chắc của Đàm Á Ninh, Hoàng Phủ Kỳ làm sao có thể tin mình?
- Hiểu Tuyết, Phó chủ tịch Chu có tiếp hắn không?
- Nghe đâu, Phó chủ tịch Thành phố Chu sai thư ký dẫn người đó vào văn phòng, chuyện này bắt đầu lan truyền khắp Ủy ban rồi…
An Tại Đào nghe Hạ Hiểu Tuyết nói, mơ hồ cảm thấy có vấn đề trong đó.
Đầu năm đến nay, khiếu kiện lên tới Ủy ban nhân dân Thành phố đâu chỉ có Hoàng Phủ Kỳ, trước đó không lâu, An Tại Đào còn thấy ở ngay trước cửa Ủy ban có mấy chục biểu ngữ của công nhân viên thất nghiệp kêu oan, nói như vậy, chỉ cần có người đến kiện tụng, không phải cảnh sát thì cũng là người của phòng Tiếp dân ra mặt là được, vị lãnh đạo này làm sao lại "chu đáo" như vậy?
Nhưng Phó chủ tịch Thành phố Chu đã tiếp kiến rồi, Hoàng Phủ Kỳ… ai da… An Tại Đào đứng ở giữa sân sau của tòa cao ốc Thần báo ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mặt trời xán lạn bị một đám mây đen u ám đang phủ lên, từng trận gió lạnh nhè nhẹ thổi qua gò má hắn.
Lý Tương đi ra cửa sau, đi về phía An Tại Đào:
- Bạn hữu, rốt cuộc có đi nữa hay không?
- Đi… sao lại không chứ, tin tức tốt như vật, chúng ta sao có thể bỏ qua?
An Tại Đào vỗ vào vai Lý Tương nói:
- Chúng ta đón xe đi!
Ngồi trên xe taxi chạy tới Trường trung học Thành Đông, An Tại Đào thực rất muốn biết Hoàng Phủ Kỳ này rốt cuộc là người thế nào, anh ta cùng Đàm Á Ninh mâu thuẫn ra sao mà tựa như là căm thù vậy? Nếu không, vì sao anh ta không sợ bị trả đũa công khai công kích ngay hiệu trưởng của chính mình.
Đến Trường trung học Thành Đông đã giữa trưa, tan học, trước cổng trường tụ tập một đám đông phụ huynh học sinh đang chờ đón con. Lý Tương mày liễu nhếch lên, lắc lắc đầu:
- An Tại Đào, bọn trẻ bây giờ chẳng có tý độc lập nào, đã là học sinh trung học rồi mà bố mẹ vẫn phải đưa đón.
An Tại Đào đưa mắt ra hiệu cho Lý Tương, đi đến trước một người phụ nữ đứng gần đó, tươi cười nói:
- Chào chị, chúng tôi là phóng viên báo Tân Hải Thần, tôi họ An, đồng nghiệp của tôi, Lý Tương.
- Phóng viên? Hai người muốn làm gì?
- Chị, làm phiền chị rồi. Chúng tôi nhận được tin báo nói là ở đây có chuyện hiệu trưởng chuyển nhà bắt học sinh nghỉ học.
Lý Tương tiếp lời An Tại Đào.
- Đúng vậy, trường này hết sức kỳ cục.
Người phụ nữ có chút tức giận nói:
- Đang yên đang lành bắt học sinh đi học thứ bảy thứ hai nghỉ, không phải là quá càn quấy sao?
Nghe nói có phóng viên đến phỏng vấn, nhóm phụ huynh học sinh đều xúm lại, mồm năm miệng mười thi nhau nói, hầu hết đều tỏ ra tức giận. An Tại Đào âm thầm lắc đầu, Đàm Á Ninh này qua nhiên rất chuyên quyền độc đoán, khiến cho phụ huynh bất mãn đến mức đó, đúng là không còn biết trời cao đất dày gì cả. Muốn mời khách đến tân gia kiếm chút tiền mừng, đâu cần phải tổ chức vào đúng ngày học? Để cuối tuần thì đã chết ai?
An Tại Đào và Lý Tương phỏng vấn phụ huynh xong, lại phỏng vấn học sinh, nhưng mấy học sinh này đều không muốn trả lời. Cực chẳng đã, hai người định bụng sẽ vào trường phỏng vấn thầy cô giáo.
Nhưng bảo vệ trực cổng nhất định không cho hai người vào cửa, liên tục đuổi đi. Lúc này, có một nữ giáo viên tóc uốn quăn từ trong trường đi ra, thoáng thấy hai người liền có vẻ như suy tư rất lung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
An Tại Đào kéo Lý Tương quay đầu rời khỏi, dọc theo đường đường cái bên cạnh Trường trung học Thành Đô chưa đầy 100m, đã thấy nữ giáo viên tóc xoăn đó đi tới, chủ động chào hỏi:
- Hai người là phóng viên? Tôi là giáo viên trường này, tôi có thể trả lời phỏng vấn, nhưng với một điều kiện là không nêu tên thật.
Cô giáo này tên Viên Vĩ, kể lại sự việc cũng không khác Hoàng Phủ Kỳ là mấy, nhưng ngoài chuyện tân gia ra, còn tố cáo Đàm Á Ninh lợi dụng chức quyền tư lợi, nhận tiền hối lộ, tham nhũng tiền xây phòng học… Thậm chí, còn nói là tiền mua nhà này chính là nhờ thụt công quỹ mà có, khi chuyển nhà đã bóng gió nhắc các giáo viên phải đến mừng, mỗi người ít nhất 100.
Lý Tương hỏi thẳng:
- Tất cả các giáo viên đều mừng 100?
Viên Vĩ gật đầu:
- Ai dám không biếu? Nếu không, ông ta đì chết mất xác. À, trường chúng tôi có một người không đến, là thầy giáo Hoàng.
An Tại Đào chộp lấy ngay:
- Là thầy Hoàng Phủ Kỳ…
Tò mò nhìn An Tại Đào, rồi liếc về phía trường học cách đó không xa, khóe miệng cười tinh quái, Viên Vĩ đến gần An Tại Đào, hạ giọng nói:
- Đồng chí phóng viên, anh không biết đâu, vợ Đàm Á Ninh năm ngoái ung thư gan chết, năm nay cưới vợ mới, Mạnh Hồng cũng là giáo viên trong trường, vấn đề là, cô ta trước đây chính là người yêu của Hoàng Phủ Kỳ.
Tuy nhiên, việc này cũng không trách Đàm Á Ninh được. Mạnh Hồng kia chẳng khác nào hồ ly tinh. Chỉ là thầy Hoàng Phủ quá sốc thôi…
Viên Vĩ thở dài một tiếng:
- Đồng chí phóng viên, việc lớn nhất hiện nay cần hai người vạch trần là, từ khi họ Đàm làm hiệu trưởng trường này, chất lượng giáo dục ngày càng xuống, lương bổng của giáo viên cũng theo đó bị hạ thấp…
Nói xong, Viên Vĩ chào An Tại Đào và Lý Tương rồi nhanh chóng rời khỏi.
- Không ngờ còn có người như thế?
Lý Tương bĩu môi:
- Bạn hữu, chúng ta có nên đi Cục Giáo dục một chuyến không? Hỏi ý kiến của cục về việc này?