Quan Thanh

Chương 715: Sắp chuyển đi: sự biến chuyển về kinh tế

Cuộc nói chuyện của An Tại Đào ở Đại học Yến Sơn trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong tháng. Rất nhiều bài viết về An Tại Đào xuất hiện trên diễn đàn mạng nội bộ của Đại học Yến Sơn như nấm mọc sau mưa, thậm chí, rất nhiều sinh viên còn sưu tập tất cả hình ảnh và tin tức về An Tại Đào trên mạng, xưng tụng hắn là "Bạn học cùng trường kiệt xuất nhất trong hai mươi năm qua", mở cho hắn một trang "Thể kỷ truyện" trên truyenfull.vn" (1)

Đối với các sinh viên tuổi đôi mươi phong nhã hào hoa, tương lai tràn đầy hy vọng, An Tại Đào xuất thân là học sinh cùng trường rồi lại một bước lên mây, trở thành nhân vật có địa vị cao được truyền tụng, không thể nghi ngờ, đã là một điển hình mẫu mực để họ noi theo. Cho dù ai cũng biết, kinh nghiệm và cảnh ngộ của An Tại Đào là điều không thể lặp lại, nhưng càng ngày càng nhiều sinh viên Đại học Yến Sơn lấy An Tại Đào làm tấm gương phấn đấu cho cuộc đời mình.

Như An Tại Đào đã nói, đời người cần phải có lý tưởng, bản thân An Tại Đào đã "cung cấp" một hình mẫu của sự thành công để vô số người ở tầng lớp dưới trông vào.

Theo lý thuyết, cũng là người xuất thân từ Đại học Yến Sơn, Hạ Hiểu Tuyết hiện quản lý tập đoàn Long Đằng, là nữ tỉ phú hàng đầu người Hoa, trong lĩnh vực kinh tế có thể nói là hết sức hiển hách, nhưng ở Đại học Yến Sơn, cô lại không nổi tiếng bằng An Tại Đào. Hiện giờ, trong đề tài câu chuyện của nhiều sinh viên, phần lớn, cô chỉ được nhắc tới với tư cách là vợ của An Tại Đào.

Trên thực tế, trong hai mươi năm vừa qua, cũng có nhiều người ưu tú, từng là sinh viên của Đại học Yến Sơn, chẳng hạn như ngành vật lý năng lượng cao có học giả kiệt xuất Chu Lan ở Mỹ, rồi tác gia nổi tiếng Hứa Đông Sinh, những người này nổi tiếng hơn An Tại Đào, nhưng sức ảnh hưởng tới sinh viên lại không bằng An Tại Đào. Nói chung, đó là vì ý thức quan bản vị đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi người trong xã hội chúng ta "Làm quan là có tiền đồ nhất", cho nên một cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ như An Tại Đào mới được coi là "Bạn cùng trường kiệt xuất nhất".

An Tại Đào cũng không biết, lúc hắn lên diễn thuyết, cấp dưới của hắn, thư ký Phó trưởng phòng Lý Nguyệt Như cũng ngồi ở phía dưới. Đại học Yến Sơn hoạt động sôi nổi, mời rất nhiều cựu sinh viên của trường, hơn nữa, có một số cựu sinh viên nghe tin liền tự động đến tham dự.

Là một trong số các trường đại học đứng đầu cả nước, cựu sinh viên Đại học Yến Sơn rất đông, trải rộng ở các địa phương trong nước cũng như đủ các tầng lớp trong xã hội, trong đó có mặt đầy đủ các nhân vật xuất sắc ở các ngành.

Đối với Lý Nguyệt Như, An Tại Đào không chỉ là một thần tượng mà còn là một kẻ bề trên nắm quyền lực trong tay, có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Sau khi hoạt động kết thúc, cùng ngày, Đại học Yến Sơn mở tiệc chiêu đãi các khách quý. Cơm nước xong, An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc không rời trường ngay mà thong thả đi dạo trong vườn trường. Họ vừa đi vừa nói chuyện, vừa ngắm nhìn phong cảnh, nhớ lại chuyện cũ.

Hiển nhiên có rất nhiều sinh viên qua lại nhận ra An Tại Đào. Dù sao, một kẻ bề trên uy nghiêm, nho nhã, anh tuấn như An Tại Đào đi dạo trong vườn trường là quá mức "chói mắt". Hắn vốn là loại người cho dù ở giữa biển người cũng nổi bật hẳn lên như hạc giữa bầy gà, hơn nữa, còn có hai cô nàng vô cùng xinh đẹp Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đi cùng, muốn người khác không chú ý là điều không thể.

Một số nữ sinh viên bạo gan, đỏ mặt chạy tới chụp ảnh với An Tại Đào và xin chữ ký của hắn, trong lúc nhất thời, từ hội trường của Đại học Yến sơn tới cổng trường chật kín sinh viên. Vô hình trung, Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc bị mọi người "thờ ơ", trong hào quang của An Tại Đào, ngay cả Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc cũng trở thành mờ nhạt.

Thấy An Tại Đào bị một đám nữ sinh viên thanh xuân, thanh tú vây quanh, hắn điềm tĩnh ký tên hoặc chụp ảnh lưu niệm với các cô, Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng che miệng cười:

-Chị Cúc, không ngờ hắn cũng có phần giống diễn viên điện ảnh đấy chứ! Lại còn được nữ sinh viên o bế… Hai chúng ta sẽ không phản ứng nha!

Mạnh Cúc khẽ mỉm cười:

-Sinh viên thời nay không giống với thời của cô đâu! Các cô sinh viên bây giờ rất thực tế, hắn làm lãnh đạo cao cấp như thế, càng khiến mọi người chú ý.

Hai cô đang khẽ bàn luận, chờ An Tại Đào đi ra. Đột nhiên, ba cô gái tuổi độ hai mươi lăm, hai mưoi sáu đi tới, trong đó người dẫn đầu là một cô gái khá thanh tú, sắc mặt ửng đỏ, kính cẩn chào hỏi:

-Xin chào Chủ tịch hội đồng quản trị Hạ và Tổng giám đốc Mạnh.

Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc nhìn nhau cười, không ngờ ở chốn này, còn có người nhận ra mình. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

-Xin chào.

Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc nhìn về phía ba cô gái trông không giống sinh viên lắm, gật đầu cười, xem như đáp lại các cô.

-Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ, tôi là Lý Nguyệt Như của văn phòng Cục giám sát than quốc gia, hôm nay chúng tôi tới tham gia hoạt động cuả trường cũ…Cục trưởng An…

Lý Nguyệt Như kỹ càng đánh giá Hạ Hiểu Tuyết từ trên xuống dưới, bất kể là phong thái hay dung mạo, hay vóc dáng Hạ Hiểu Tuyết đều gần như hoàn mỹ, căn bản là Lý Nguyệt Như không thể sánh bằng, vừa giáp mặt, Lý Nguyệt Như thầm tự thấy thua kém, thầm nghĩ, trong nhà Cục trưởng Ancó vợ đẹp thế này, thảo nào…

Lý Nguyệt Như đang nghỉ ngợi vẩn vơ, An Tại Đào đã thoát khỏi một đám sinh viên quá mức nhiệt tình, đi về phía đám Hạ Hiểu Tuyết, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lý Nguyệt Như, không khỏi mỉm cười:

-Tiểu Lý? Sao cô lại ở đây?

Lý Nguyệt Như kính cẩn hơi khom người, cười nói:

-Cục trưởng An, tôi cũng tới tham gia hoạt động của trường cũ, đang định đi thì thấy Cục trưởng Ancùng với Chủ tịch Hạ và Mạnh tổng, nên tới chào hỏi lãnh đạo.

An Tại Đào ồ một tiếng, giải thích Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc:

-Hiểu Tuyết, đây là Tiểu Lý ở văn phòng Cục giám sát, cũng là cựu sinh viên Đại học Yến Sơn, ha ha. Tiểu Lý này, vị này là Mạnh tổng, vốn là cựu giảng viên của trường…

Từ sau khi tham gia hoạt động của Đại học Yến Sơn, tuy An Tại Đào vẫn đi làm như thường lệ, nhưng có cảm giác một cách rõ ràng là không khí ở Cục giám sát có sự biến đổi rât tinh tế. trong lòng hắn thầm cười, biết tin mình sắp thuyên chuyển đã lan truyền trong Cục, muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được.

Có người hâm mộ, có người đố kỵ, cũng có người như trút được gánh nặng. Đối với nhiều cán bộ Cục giám sát than quốc gia, sự ra đi của một người có tác phong nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán như An Tại Đào là một điều tốt lành.

Sáng sớm vừa đến cơ quan, hắn thấy Tổng cục trưởng Tổng cục giám sát an toàn Tôn Khải. Tôn Khải sốt sắng theo sát hắn chào hỏi, thậm chí còn mời An Tại Đào tới văn phòng của ông ta nói chuyện phiếm, thái độ so với trước khác nhau một trời một vực. An Tại Đào hiểu quá rõ, trước kia, khi lãnh đạo Quốc vụ viện đích thân chọn An Tại Đào đi nhậm chức, làm cho người ta có cảm giác là hắn sắp thay thế vị trí của Tôn Khải đén nơi.

Trong lòng Tôn Khải cảm thấy không thoải mái, dù ông ta đã là cán bộ cấp bộ trưởng, chỉ cần không xảy ra sai sót gì lớn, cấp bậc và chức vụ có thể duy trì đến khi lui về tuyến hai, cùng lắm thì chỉ bị thuyên chuyển sang vị trí khác. Tuy nhiên, hễ đã bị thuyên chuyển, thường có nghĩa là công tác không có thành tích tốt, cấp trên không hài lòng, cũng có nghĩa, có thuyên chuyển đến đâu cũng không được nắm thực quyền.

Nhưng đột nhiên, có tin An Tại Đào sắp bị Trung ương chuyển đi, điều này làm cho Tôn Khải rất phấn khở, có cảm giác như trút được gánh nặng. Tin tức này hẳn là thật, ông ta biết gần đây lãnh đạo chủ chốt của Ban Tổ chức Trung ương đã tìm An Tại Đào nói chuyện, có lẽ sau khi Thế vận hội kết thúc sẽ bổ nhiệm hắn.

Chia tay Tôn Khải, An Tại Đào không đi thang máy, chậm rãi đi lên năm tầng thang lầu. Vừa mới đi qua hành lang, hắn gặp Phó cục trưởng Cẩu Bình.

Cẩu Bình lập tức cười vang nói:

-Cục trưởng An, buổi sáng tốt lành.

Từ sau khi An Tại Đào nhậm chức, thái độ của Cẩu Bình vẫn tỏ ra trầm lặng, làm việc và cách đối nhân xử thế đều khiêm tốn. Hôm nay đột nhiên lại hăm hở như vậy, quả thật là như "cóc mở miệng", thật hiếm có.

An Tại Đào mỉm cười, biết là Cẩu Bình không nhưng chỉ nghe phong thanh mà còn đã "xác định" được điều gì đó. Rất hiển nhiên, khi An Tại Đào chuyển đi, y lại có cơ hội lên chức. Từ cấp giám đóc sở tới cấp thứ trưởng, đó là một cánh cửa khó vượt qua. Vốn y đã mất đi hy vọng, nhưng không ngờ là chưa đến một năm, An Tại Đào lại được điều đi. Đối với Cẩu Bình, đó là điều may mắng từ trên trời rơi xuống, hy vọng lạimạnh mẽ trỗi dậy.

An Tại Đào chuyển đi, với tư cách là Phó cục trưởng lão làng, khả năng y được lên thay là rất lớn. Bởi vì Cục giám sát than đá không phải là nơi "hấp dẫn", vị trí Cục trưởng quá mức mẫn cảm nên không có nhiều người tranh giành cho lắm.

-Cục trưởng Cẩu, buổi sáng tốt lành.

An Tại Đào cười, gật đàu với Cẩu Bình, rồi bước vào phòng làm việc của mình. Cửa phòng làm việc rộng mở, Lý Nguyệt Như đang giúp hắn lau dọn.

-Cục trưởng An.

Lý Nguyệt Như buông chiếc khăn trong tay, kính cẩn cười, nói.

-Ừm.

An Tại Đào gật đầu, ngồi vào ghế, thuận tay mở máy tính, định lên mạng xem tin tức trong và ngoài nước.

Mở máy và lên mạng xong, hắn định xem thì thấy Lý Nguyệt Như chần chừ chưa chịu rời đi, dường như có chuyện muốn nói, liền không kìm nổi cười nói:

-Tiểu Lý này, cô tìm tôi có việc à? Nói đi!

An Tại Đào khá hài lòng đối với Lý Nguyệt Như. Trước hết bởi vì mỗi ngày Lý Nguyệt Như đều phục vụ cho hắn, hơn nữa, năng lực nghiệp vụ và phẩm chất cũng khá cao; thứ hai là vì cô cũng là cựu sinh viên Đại học Yến Sơn, hắn cũng có phần xem trọng.

-Cục trưởng An, tôi nghe nói ngài sắp phải điều đi rồi…Tôi cảm thấy hơi luyến tiếc.

Lý Nguyệt Như ấp úng, kính cẩn khẽ nói, mặt đỏ bừng. Cấp bậc của An Tại Đào và của cô quá chênh lệch, trước mặt một lãnh đạo cấp thứ trưởng, cô cũng không biết lời lẽ của mình có bị xem là không đúng mực, có khiến An Tại Đào phản cảm hay không.

-Ồ? Cô nghe ai nói? Công tác của tôi, các cô cũng rõ ràng không kém, ha ha.

An Tại Đào cười, thuận miệng nói:

-Cô còn trẻ, chỉ cần cố gắng công tác, tương lai sẽ phát triển tốt.

-Cục trưởng An, tôi…tôi nghĩ,,,

Lý Nguyệt Như biết mình ít có dịp gặp riêng An Tại Đào, nếu có chuyện mà không nói, sau này sẽ không có cơ hội.

-Ha ha, có chuyện cứ việc nói ra.

An Tại Đào cười, nhìn Lý Nguyệt Như ánh mắt hơi có vẻ cân nhắc.

-Cục trưởng An, là…

Lý Nguyệt Như cắn môi, mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói:

-Cục trưởng An , tôi cũng không hiểu quy củ cho lắm, nếu lời nói của tôi có gì không phải, xin đừng trách tội. Tôi nghĩ, liệu tôi có thể theo ngài đến cơ sở rèn luyện một vài năm không, tôi ở mãi ở cơ quan Trung ương, cảm thấy rất nhàm chán…Tôi muốn đi đến địa phương để học tập và rèn luyện.

An Tại Đào hơi bất ngờ, trầm ngâm một chút, mới cười, nói:

-Nhà cô ở Bắc Kinh, cô rời bỏ Bắc Kinh được sao? Từ cơ quan Trung ương chuyển đến địa phương, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt, cô nên biết, có biết bao nhiêu người muốn vào cơ quan nhà nước mà không được…

-Cục trưởng An, tôi chưa kết hôn, không phải chuyển nhà, cuộc sống cũng không đến nỗi phải thiếu thốn, đi cơ sở rèn luyện rất tốt. Tôi biết, tôi nói như thế này là rất mạo muội, là thêm phiền phức cho lãnh đạo. Nhưng tôi nghĩ, nếu có thể, xin lãnh đạo cho tôi một cơ hội, dìu dắt tôi một chút.

Lý Nguyệt Như hơi khẩn trương, nói chuyện hơi lộn xộn:

-Một năm vừa qua, được ở bên lãnh đạo, tôi học được rất nhiều điều, tôi muốn được tiếp tục công tác bên lãnh đạo…

Không thể không nói, cô gái Lý Nguyệt Như này tuy không có tài năng và dung mạo xuất chúng, nhưng lại rát tinh mắt. Cô đoán biết tương lai An Tại Đào tiền đồ vô lượng, có thể có quan hệ gần gũi hơn với An Tại Đào và dựa vào hắn, sẽ rất có ích cho tương lai phát triển của cô. Cô biết, một năm công tác bên cạnh An Tại Đào là một cơ hội rất quan trọng trong cuộc đời cô, cô không muốn bỏ qua một "kỳ ngộ" như vậy. Nếu cứ ở lại cơ quan Trung ương, cả đời này có khả năng cũng chỉ như vậy. Giờ là cấp phó phòng, rồi cấp phòng, mười năm nữa có lẽ sẽ lên tới cấp cục phó, nhưng muốn vượt qua cánh cửa cấp cục phó này để lên cao hơn là điều khó như lên trời.

-Nếu cô làm như vậy, ra khỏi cơ quan Trung ương thì dễ nhưng muốn vào lại thì rất khó. Hơn nữa, một khi cô rời khỏi Bắc Kinh, muốn quay về cũng không phải dễ dàng.

An Tại Đào lẳng lặng nhìn Lý Nguyệt Như, nói một cách đầy thâm ý.

Hắn có thể nhìn ra được tham vọng của Lý Nguyệt Như qua ánh mắt của cô, nhưng người ra làm quan, mà không có tham vọng và ham mê quyền lực thì cũng không bình thường.

Nhưng qua một năm làm việc chung, An Tại Đào cũng hiểu, Lý Nguyệt Như là một phụ nữ rất kiên định và cầu tiến, là loại thanh niên muốn làm việc thật sự. Người như vậy, nếu được tạo cơ hội, nói không chừng, cô sẽ thật sự làm nên sự nghiệp. Về mặt nào đó, hắn có thể thấy bóng dáng của Dương Hoa trên người cô.

-Cục trưởng An, tôi thật sự muốn đi rèn luyện…

Lý Nguyệt Như thấy An Tại Đào không tức giận, lại nói thăm dò.

An Tại Đào liếc nhìn cô như nhìn thấu cả gan ruột, mỉm cười:

-Ha ha, sau này có dịp lại nói sau. Cô cũng đừng quá đặt nặng, tiếp tục công tác cho tốt, cho dù ở nơi đâu, công tác vĩnh viễn là vị trí quan trọng nhất.

(1)Thể kỷ truyện (một thể loại viết sử truyền thống của Trung Quốc: kỷ là bản kỷ của đế vương; truyện là các truyện của các nhân vật khác, bắt đầu từ Sử ký của Tư Mã Thiên)