Ước chừng mười phút sau, cổng nhà trẻ tự động mở ra, một số phụ huynh bắt đầu tiến vào. Người phụ nữ kia tất nhiên là cũng đi vào, vẻ mặt rất tao nhã.
Không bao lâu sau, người phụ nữ đó dắt tay một đứa bé gái rất đáng yêu, ước chừng hơn ba tuổi.
- Em chào cô giáo!
- Ừ, cô tạm biệt Viện Viện!
Mã Hiểu Yến mặc dù đang đứng đối diện bên đường, nhưng vẫn có thể nghe thấy được âm thanh trong trẻo của cô bé chào tạm biệt cô giáo.
Hai mẹ con leo lên chiếc taxi, sau đó chạy như bay đi.
Mã Hiểu Yến sắc mặt lóe lên một thần thái phức tạp. Cô nhẹ nhàng nói:
- Phiền anh đuổi theo chiếc xe đằng trước.
Hai chiếc xe một trước một sau hối hả hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường. Dọc theo con đường trung tâm thành phố phồn hoa nhất hơn nửa tiếng, chiếc xe taxi chở hai mẹ con người phụ nữ mới tiến vào một khu dân cư sang trọng, tiểu khu Danh Thành. Ở trong tiểu khu này cơ bản đều là kẻ có tiền ở Thiên Nam, nếu không phải chủ xí nghiệp thì cũng là những nhà đầu tư bên ngoài.
Hai mẹ con bước xuống xe, chậm rãi hướng đến một căn nhà có khu vườn nhỏ đằng trước. Đây là một căn nhà bốn tầng. Mỗi một hộ gia đình chiếm hai tầng. Nếu mua nguyên căn thì giá rất cao, không phải người bình thường nào cũng mua được.
Cô bé nhỏ chạy nhảy như con bướm trước mặt mẹ mình. Xem như vậy, hai mẹ con hẳn là tình cảm rất tốt, cuộc sống rất là hạnh phúc.
Mã Hiểu Yến bước xuống xe, vội vàng đi theo. Gã tài xế thò đầu ra nói:
- Tiểu thư, không lấy tiền thối sao?
Mã Hiểu Yến tùy ý khoát tay nói:
- Không cần thối lại!
Hai mẹ con ở vườn hoa trước nhà đùa giỡn một hồi rồi mới chuẩn bị lên lầu. Đang muốn mở cửa thì Mã Hiểu Yến đã chậm rãi tiến lên ngăn lại. Người phụ nữ kia ngẩn ra, nhìn thấy Mã Hiểu Yến liền sắc mặt đỏ lên, trong lúc nhất thời không nói được gì.
Mã Hiểu Yến lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười, không lập tức nói chuyện với người phụ nữ đó, mà ngồi xổm xuống, dịu dàng nắm tay cô bé nhỏ:
- Cô bạn nhỏ à, có thể nói cho cô biết tên của con không?
Cô bé cười thật tươi, tùy ý để cho Mã Hiểu Yến nắm tay, cất cao giọng trẻ thơ nói:
- Con tên là Viện Viện. Cô, con không biết cô.
- Cô bé ngoan!
Mã Hiểu Yến vô cùng thân thiết nhéo vào gò má trắng mịn của cô bé, sau đó lẳng lặng đứng dậy nhìn mẹ của Viện Viện.
Hai người cứ lẳng lặng đứng ở trước cửa nhà, cuối cùng Mã Hiểu Yến chủ động lên tiếng:
- Chị Hiểu Linh, không ngờ lại gặp lại chị. Năm đó chị đột nhiên từ chức bỏ đi đâu mất, ai cũng không biết chị đi đâu. Mấy năm qua chị sống có khỏe không?
Người phụ nữ này chính là Tôn Hiểu Linh, nguyên Bí thư Thành ủy Quy Ninh đột nhiên mất tích năm đó. Nếu không phải Mã Hiểu Yến ngẫu nhiên nổi hứng muốn đi dạo trung tâm mua sắm, không ngẫu nhiên phát hiện bóng dáng quen thuộc của Tôn Hiểu Linh thì chỉ sợ hai người tạm thời cũng không gặp mặt nhau.
Tôn Hiểu Linh lấy lại bình tĩnh, cố gắng đè nén nội tâm bối rối, khẽ mỉm cười:
- Hiểu Yến à, không nghĩ là gặp lại em. Chị vẫn rất khỏe.
Viện Viện nhẹ nhàng kéo tay Tôn Hiểu Linh:
- Mẹ, chúng ta vào nhà đi, con đói bụng rồi, con muốn ăn cơm.
Tôn Hiểu Linh lập tức nhéo vào cái mũi của Viện Viện:
- Ừ, chúng ta vào nhà thôi, để mẹ làm thức ăn cho con ăn.
Mã Hiểu Yến đứng một bên như cười như không nhìn Tôn Hiểu Linh:
- Chị Hiểu Linh, không muốn mời em vào nhà ngồi chơi sao?
Tôn Hiểu Linh mặt đỏ lên:
- Đi, vào trong nhà ngồi!
Nhà của Tôn Hiểu Linh gồm hai tầng, trong phòng trang hoàng rất đơn giản nhưng tinh tế, sạch sẽ, lịch sự, vừa nhìn qua là thấy phù hợp với tính cách của Tôn Hiểu Linh. Chỉ có sự không màng danh lợi thì mới có thể trang hoàng một cách đơn giản như thế này.
Tôn Hiểu Linh đơn giản làm vài món ăn cho Viện Viện. Sau khi cô bé ăn cơm xong, tự mình ngồi chơi trong phòng thì cô mới ra tiếp Mã Hiểu Yến, rót cho cô một ly nước, rồi ngồi xuống đối diện.
Mã Hiểu Yến vẫn ngồi yên lặng trên ghế sofa đánh giá hai mẹ con. Lúc này cô dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tôn Hiểu Linh:
- Chị Hiểu Linh, không nghĩ đến là chị đã kết hôn. Không biết anh nhà làm gì vậy?
Tôn Hiểu Linh sắc mặt chợt đỏ lên, chậm rãi quay đầu nhìn sang chỗ khác, thật lâu sau mới quay đầu lại, miễn cưỡng cười nói:
- Hiểu Yến, chị vẫn chưa kết hôn. Viện Viện là con nuôi của chị.
- Ồ?
Mã Hiểu Yến đột nhiên mỉm cười:
- Chị Hiểu Linh, chúng ta cũng không phải người ngoài, sao chị còn không nói thật với em? Muốn nói chị không hết hôn thì em còn tin, nhưng nói đến đứa bé là con nuôi thì chị cảm thấy em sẽ tin chị sao?
Sắc mặt Tôn Hiểu Linh cứng đờ, cúi đầu nói:
- Em vì sao lại nói như vậy?
- Chị Hiểu Linh, ngay từ đầu nhìn thấy đứa bé này, em đã phát hiện con bé với anh ấy quả thật giống nhau như đúc. Từ cái mũi, cho đến ánh mắt, lại còn lông mày nữa chứ, không một chỗ nào là không giống anh ấy. Chị, chị còn muốn phủ nhận với em sao?
Tôn Hiểu Lin him lặng, cúi đầu xuống. Kỳ thật, Tôn Hiểu Linh trong lòng hiểu rất rõ, chuyện giữa cô và An Tại Đào, người khác không biết, nhưng Mã Hiểu Yến thì lại biết rõ ràng. Dù sao, Mã Hiểu Yến cũng là người của An Tại Đào, hơn nữa ba người ở Quy Ninh thời gian rất dài, cho nên sự hiểu biết không phải là một giờ một phút. Năm đó, tình cảm của Tôn Hiểu Linh với An Tại Đào, làm sao có thể giấu được Mã Hiểu Yến.
- Hiện tại, em đã có thể đoán ra vì sao chị lại đột nhiên từ chức rời khỏi Phòng Sơn. Chị là vì đứa bé này.
Mã Hiểu Yến thanh âm đột nhiên trầm thấp:
- Chỉ có điều em rất ngạc nhiên, mấy năm nay chị sống làm sao khi còn mang theo một đứa bé?
- Chị đến phía nam, là nơi mà em trai của chị làm công trước kia. Lúc sinh con, có mẹ của chị bên cạnh. Chị ở đó mở một công ty nhỏ, sau đó dần dần phát triển lên. Đầu năm nay mới quay về Thiên Nam. Kỳ thật thì chị sống rất tốt.
Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng nói, trên nét mặt bay bổng tình mẫu tử:
- Viện Viện là tất cả của chị. Chị lúc trước đã từng nghĩ mình không thể sanh con, nhưng thật không ngờ, ông trời lại ban cho chị một thiên sứ như vậy. Cho nên, chị rất cần nó, cho dù có từ bỏ hết mọi thứ, chị cũng phải sinh đứa bé này. Đây là cơ hội làm mẹ duy nhất trong suốt cuộc đời chị. Hiểu Yến, em không hiểu đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chị Hiểu Linh, chị sai lầm rồi. Em rất hiểu, em sao lại không hiểu chứ. Em cũng muốn có một đứa con. Em cũng giống như chị, có thể bất cứ lúc nào bỏ qua hết tất cả.
Mã Hiểu Yến tự giễu:
- Cán bộ cấp sở, nghe qua thì rất oai, nhưng kỳ thật lại chẳng đáng một đồng. Lòng em muốn không phải là thứ này.
- Chị Hiểu Linh, một mình chị nuôi đứa bé này, chị không cực sao?
Mã Hiểu Yến dịu dàng hỏi.
Tôn Hiểu Linh lắc đầu, nhẹ nhàng đến bên cạnh phòng Viện Viện, nhìn xuyên qua kẽ hở, thấy cô bé đang ngồi ngịch đất cao su dưới đất, dịu dàng nói:
-Hiểu Yến, em hãy xem nụ cười của Viện Viện đi, nó giống như hoa đấy. Chỉ cần có Viện Viện, đối với chị đã là một hạnh phúc lớn nhất rồi. Hạnh phúc của chị giống như hoa vậy đó.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, liếc mắt nhìn Tôn Hiểu Linh, không phát hiện mất cứ một tạp chất nào, chỉ thuần một nụ cười hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng kéo Tôn Hiểu Linh lại, hai người ngồi xuống sofa nói chuyện tiếp.
- Chị HIểu Linh, em chỉ là không rõ, sao chị lại mang đứa bé đi? Chị vì sao không từ mà biệt thế? Ngay cả anh ấy cũng giấu luôn, mà lại giấu nhiều năm như vậy?
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Dù sao cũng là con anh ấy. Đây là quyền lợi và cũng là trách nhiệm của anh ấy. Chị không thể không cho anh ấy cơ hội.
- Hiểu Yến, chị cầu xin em, em có thể đừng nói chuyện em gặp chị và Viện Viện cho anh ấy nghe được không? Chị….chị tạm thời không muốn gặp anh ấy. Thật sự, cuộc sống của chị rất tốt, chị không nghĩ….
Tôn Hiểu Linh nắm chặt tay Mã Hiểu Yến, thần sắc có chút khẩn trương.
Mã Hiểu Yến nhìn Tôn Hiểu Linh, nhẹ nhàng nói:
- Vì sao? Chị Hiểu Linh, anh ấy không thể rũ bỏ trách nhiệm của mình?
- Hiểu Yến, chị cầu xin em, chị không giống các em. Mọi người vừa trẻ tuổi, lại xinh đẹp, còn có…Nhưng chị chẳng những tuổi tác lớn hơn so với anh ấy, lại đã từng qua một đời chồng. Chị trong lòng anh ấy chỉ sợ là…Lúc trước, chị sợ anh ấy không cho chị giữ đứa bé này cho nên chị mới trốn tránh. Hiện tại, cũng giống như vậy, chị không nghĩ bởi vì sự tồn tại của chị và Viện Viện sẽ khiến anh ấy khó xử. Hiểu Yến, thật sự, chị có thể nuôi sống mình và đứa bé. Hai mẹ con chị sống nương tựa vào nhau, kỳ thật là rất tốt rồi.
Tôn Hiểu Linh trong mắt lóe lên chút chua xót, nhẹ nhàng nói:
- Chị cả đời không cần điều gì, càng không trông cậy c1 thể đạt được điều gì từ anh ấy. Chỉ cần có thể nhìn thấy Viện Viện khỏe mạnh lớn lên là đủ rồi.
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Chị Hiểu Linh, chị có nghĩ đến, Viện Viện bây giờ còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, nhưng khi con bé lớn hơn một chút, sẽ hỏi đến ba của nó. Đến lúc đó chị sẽ trả lời như thế nào? Hơn nữa, chị cho rằng Viện Viện một mình ở với chị sẽ thật sự hạnh phúc sao?
Tôn Hiểu Linh cắn môi, không nói gì, chỉ có điều thần sắc rất kiên định.
Mã Hiểu Yến nhìn cô, âm thầm lắc đầu, quyết định tạm thời đồng ý, sau đó sẽ có tính toán khác.
Sau khi nói chuyện với mẹ con Tôn Hiểu Linh xong, Mã Hiểu Yến đến tối mới trở về nhà. Cô ở Thiên Nam không có nhà, căn nhà này là do sở Văn hóa cấp cho cô.
Sau khi trở về nhà, Mã Hiểu Yến trước tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc áo ngủ nằm ở sofa, vừa xem TV vừa nghĩ đến cảnh ngộ của Tôn Hiểu Linh, trong lòng hơi chút cảm thán. Do dự một chút, cô quyết định gọi cho An Tại Đào. Như thế nào cũng phải để cho An Tại Đào tự mình quyết định.
Nhận được điện thoại của Mã Hiểu Yến, An Tại Đào lúc đó đang ở cục chủ trì một cuộc hội nghị. Nhắm vào tình trạng sản xuất an toàn ở mỏ than, nhất là quý bốn sắp đến, mùa đông lại là mùa hay xảy ra tai nạn mỏ nhất. Cho nên, An Tại Đào sau khi cùng lãnh đạo tổng cục kết nối, đã quyết định trong cả nước phái ra mười mấy tổ kiểm tra giám sát an toàn sản xuất, đến các khu sản xuất than đá trong nước để kiểm tra.
Tổ kiểm tra sáng mai sẽ xuất phát. Trước khi đi, An Tại Đào quyết định tự mình động viên mọi người, đồng thời nhấn mạnh một chút công tác kỷ luật. Hội nghị vừa mới bắt đầu không lâu thì hắn nhận được điện thoại của Mã Hiểu Yến.
Nếu là điện thoại của người ngoài thì hắn khẳng định là không nghe, ít nhất là trong lúc họp. Nhưng Mã Hiểu Yến thì khác. An Tại Đào hiểu được, bởi vì hắn rời khỏi, Mã Hiểu Yến chỉ ở một mình ở Thiên Nam, chắc chắn là rất cô đơn và lẻ loi. Đối với người phụ nữ bên cạnh mình, hắn trong lòng cảm thấy rất áy náy.
- Hiểu Yến!
An Tại Đào đi ra khỏi phòng họp, bước vào nhà vệ sinh.
- Tại Đào, nói chuyện với anh có tiện không? Em có việc gấp cần nói với anh.
Mã Hiểu Yến giọng nói rất dồn dập. An Tại Đào có chút ngoài ý muốn cười:
- Anh cũng không có chuyện gì lớn. Anh đang chủ trì một cuộc họp nhỏ, rất nhanh sẽ kết thúc.
- Vâng, vậy em chờ anh họp xong rồi nói sau.
Nói xong, Mã Hiểu Yến lập tức cúp máy.
An Tại Đào hồ nghi quay trở về phòng họp. Sau khi cuộc họp kết thúc, hắn vội vã quay về phòng làm việc, chốt cửa lại, rồi gọi cho Mã Hiểu Yến:
- Hiểu Yến, anh họp xong rồi, em có chuyện gì vậy? Nghe qua có vẻ thần bí quá.
- Tại Đào, anh còn nhớ chị Hiểu Linh không?
Mã Hiểu Yến do dự một chút, nhẹ nhàng hỏi.
"Chị Hiểu Linh" ba chữ nhẹ nhành đập vào tai An Tại Đào. An Tại Đào sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Mã Hiểu Yến rõ ràng cảm giác được cảm xúc của An Tại Đào có chút áp lực. Hơn nữa ngày hắn mới lên tiếng:
- Sao đang êm đẹp em lại đột nhiên nhắc đến cô ấy?
Mã Hiểu Yến cười hì hì:
- Anh không muốn nói với em là anh quên cô ấy rồi chứ. Tại Đào, tuy rằng chị ấy không muốn em nói ra, nhưng em vẫn không muốn giấu anh. Chiều nay, em ở trung tâm thương mại Thiên Nam gặp được chị ấy. Hơn nữa còn đến nhà và gặp con gái chị ấy, Viện Viện.
Đầu dây bên kia mơ hồ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của An Tại Đào. Thật lâu sau, An Tại Đào mới khó nhọc ồ một tiếng.
Mã Hiểu Yến mỉm cười:
- Sao, trong lòng không được thoải mái à? Em còn tưởng rằng anh quên chị ấy rồi chứ? Em nói cho anh biết nhé, Viện Viện là con gái của anh đấy. Lúc trước, chị Hiểu Linh đột nhiên từ chức rời khỏi Phòng Sơn chính là vì đứa bé này.
- Cô ấy vì sao phải gạt anh?
An Tại Đào trong lòng cảm thấy bất ngờ, thanh âm bởi vì kích động mà trở nên run rẩy:
- Cô ấy đang ở đâu, đứa bé có khỏe không?
- Chị ấy nói, chị ấy sợ anh không muốn đứa bé này. Chị ấy nói tuổi của chị ấy lớn hơn anh, lại từng ly hôn, nói mình không xứng với anh. Chị còn nói…
Mã Hiểu Yến còn muốn nói cái gì nữa nhưng đột nhiên không nghe động tĩnh gì ở đầu dây bên kia, hiển nhiên là An Tại Đào đã cúp điện thoại.