Dương Hoa phẩy tay bỏ đi. Còn HầÂu Dương Minh thì mặt không thay đổi, đứng dậy, thu thập quyển sổ ghi chép của mình, cặp xách và cái tách uống trà, sau đó nhanh chóng rời khỏi, không chào hỏi bất cứ một ai, bộ dạng rất là cao ngạo.
Mã Hiểu Yến nhíu mày nhưng rồi cũng im lặng rời đi.
Triệu Kiến Quốc cảm thấy rất kinh ngạc. Ông ta vừa mới trở về công tác, chỉ nghe nói UBND thành phố được điều đến một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố. Nhưng hôm nay vừa thấy thì đã khiến ông ta mở rộng tầm mắt. Người này dường như có chút quá cuồng vọng? Tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất rộng là gì?
Triệu Kiến Quốc ấn tượng đầu tiên đối với HầÂu Dương Minh không được tốt. Nhưng dù sao thì HầÂu Dương Minh cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng cao hơn so với một Phó chủ tịch bình thường. Cho dù là ấn tượng không tốt, nhưng Triệu Kiến Quốc cũng không thể phàn nàn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cổ Lam nhìn Vương Chí Quân, hai người cùng nhau đứng dậy bước ra khỏi phòng:
- Lão Vương, có bận không, đến phòng làm việc của tôi chút đi. Tôi có chuyện cần nói với anh.
Trong bộ máy UBND thành phố hiện giờ, Mã Hiểu Yến là Phó chủ tịch thường trực thành phố thì không cần nói rồi. Một số trợ lý Chủ tịch thành phố thì đều là thân tín của Dương Hoa, một tay cô ta đề bạt lên. Còn Cổ Vân Lan, Cổ Trường Lăng và Trang Ninh thì là tâm phúc của Bí thư Thành ủy. Triệu Kiến Quốc vì đắc tội với An Tại Đào mà tiền đồ bị lung lay, không nên có quá nhiều lui tới với ông ta. Cổ Lam và Vương Chí Quân, hai người đều là cán bộ lâu đời, kinh nghiệm và lý lịch đều lọc lõi, hiển nhiên là quan hệ phải chặt chẽ hơn.
Bước vào văn phòng của Cổ Lam, Vương Chí Quân nhíu mày nói:
- Đồng chí Cổ Lam, cái tên tiểu tử kia có phải là có chút không biết trời cao đất rộng là gì không? Cho dù là có bối cảnh thì cũng không nên kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy. Mặc kệ nói như thế nào thì quyền uy của nhân vật số một bộ máy phải được giữ gìn. Anh ta không ngờ khi giáp mặt đã mang đến khó chịu cho Dương Hoa. Quả thật là một sự khiêu khích mà.
- Đắc tội với Dương Hoa, anh ta xem còn công tác như thế nào đây? Lãnh đạo tỉnh có thể bảo vệ anh ta tạm thời, nhưng không thể bảo vệ cả đời.
Kỳ thật, khi HầÂu Dương Minh vừa mới đến, Cổ Lam và Vương Chí Quân từng cố ý muốn giao hảo với y, lôi kéo đồng minh, khiến cho hai người trong bộ máy UBND thành phố không quá đơn lẻ. Nhưng hiện tại vừa thấy, Vương Chí Quân đột nhiên cảm thấy người này không đáng tin, kế hoạch lúc trước cũng tan thành theo.
- Đúng vậy, lão Vương, HầÂu Dương Minh nhìn qua là quá cuồng vọng. Nhưng, anh không thấy biểu hiện hai ngày nay của cậu ta rất kỳ quái sao? Nếu nói là kiêu ngạo, ngông cuồng thì đúng là có, nhưng kiêu ngạo, ngông cuồng đến trình độ này của cậu ta, thậm chí là công khai biểu hiện ra ngoài thì tôi cảm thấy là khá hiếm.
- Ý của cô là cậu ta cố ý như vậy?
Vương Chí Quân trầm ngâm:
- Cậu ta làm như vậy là có ý gì? Cậu ta không nghĩ rằng, làm như vậy thì mình sẽ trở thành một kẻ cô đơn sao? Cho dù phía sau có bối cảnh thì nếu ở đây mà cứ như vậy thỉ cả đời cũng chỉ xám xịt thôi.
- Lão Vương, tôi đã cẩn thận quan sát người thanh niên này. Cậu ta trầm mặc, ít nói, tính tình trầm ổn. Tuy rằng kiêu ngạo nhưng không phải là một người làm việc đàng hoàng. Tôi đoán, sở dĩ anh ta làm như vậy là có hai lý do. Thứ nhất là sau lưng có bối cảnh rất lớn, xuất thân rất tốt nên sinh ra kiêu ngạo. Khi cậu ta đến Phòng Sơn, khẳng định là có được sự ủng hộ ở trên, một lòng một dạ muốn tiếp nhận vị trí của Mã Hiểu Yến, thậm chí là của Dương Hoa. Anh ngẫm lại mà xem, nếu không có ý đồ đó, sao Tỉnh ủy lại bổ nhiệm cậu ta làm Ủy viên thường vụ Thành ủy?
- Thứ hai, là cậu ta muốn thử xem độ sâu đậm của quan trường Phòng Sơn như thế nào. Bí thư Thành ủy An Tại Đào rốt cuộc có năng lượng bao nhiêu? Thử xem Chủ tịch thành phố Dương Hoa có thể đứng đầu trận tuyến hay không?
Vương Chí Quân ánh mắt sáng ngời, trầm ngâm một hồi, cảm thấy phán đoán của Cổ Lam dường như có chút đạo lý. Nhưng ông ta lại suy nghĩ lại, nhíu mày nói:
- Phó chủ tịch thành phố Cổ, có lẽ cô nói đúng đấy. Nhưng An Tại Đào và Dương Hoa cũng không phải là người dễ đối phó. Tôi sợ là tên HầÂu Dương Minh này căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Kết quả là chỉ làm rơi tảng đá vào chân mình thôi, kết cục sẽ không tốt.
Cổ Lam thở dài, gương mặt trầm ngâm. Đối với thủ đoạn của An Tại Đào, cô ta trong lòng cũng hiểu rõ. Đây là một người rất đáng sợ, thủ đoạn của hắn rất tàn bạo. Ngay cả thân tín do một tay mình đề bạt lên Cổ Vân Lan cũng bị hắn lôi kéo bên người. Nghĩ đến Cổ Vân Lan không ngờ vì An Tại Đào mà trở thành đối thủ của mình, tuy rằng Cổ Lam không còn cách nào khác nhưng cảm thấy xấu hổ vạn phần.
Trước kia trong lòng cô còn có thể cân bằng được một chút, bởi vì Cổ Vân Lan chỉ là một trợ lý Chủ tịch thành phố. Nhưng hiện tại, Cổ Vân Lan cũng đã trở thành một Phó chủ tịch thành phố ngang bằng với cô, sự oán giận trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.
Nếu HầÂu Dương Minh đấu với những người đó thì thiệt thòi sẽ thuộc về anh ta. Dù sao thì anh ta cũng là một người mới đến, dựa vào cái gì mà đấu với An Tại Đào chứ? Cho dù anh ta có là rồng qua sông thì cũng khó mà địch lại An Tại Đào rắn địa phương.
- Sự việc đã rõ ràng!
Vương Chí Quân lại bổ sung thêm một câu.
- Cho nên, lão Vương, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn xem chừng.
Cổ Lam thần sắc thay đổi.
- Chúng ta phải vững vàng, không cần giống với những người khác. Đối với HầÂu Dương Minh, không cần tiếp cận quá gần, nhưng cũng không thể lãnh đạm, trước nhìn tình huống rồi nói sau. Nếu cậu ta giỏi thì chúng ta có thể đến gần một chút. Nếu cậu ta căn bản không đỡ nổi một chiêu thì tùy cậu ta tự sinh tự diệt thôi.
- Tôi nói chuyện này với anh chính là muốn nhắc nhở anh.
Cổ Lam hạ giọng nói:
- Tôi cảm thấy tên HầÂu Dương Minh này không đơn giản, không giống như ngoài mặt chúng ta nhìn đơn giản như vậy. Nếu cho cậu ta thời gian, để cậu ta vững gót chân ở Phòng Sơn, nói không chừng thì…
Hai người trao đổi một ánh mắt hiểu ý. Đối với Cổ Lam và Vương Chí Quân hiện giờ mà nói, bọn họ chưa chắc là muốn đấu với Dương Hoa hay là An Tại Đào, mà là xuất phát từ việc bảo vệ mình. Bị cô lập trong bộ máy UBND thành phố, loại cảm giác này khiến cho người khác cảm thấy bất an.
Dương Hoa vội vàng trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại. Ngay trước mặt người ngoài, cô không che giấu được cảm xúc phẫn nộ của mình. Cô ảo não chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng làm việc, trong lúc nhất thời tâm phiền ý loạn không làm chủ được.
Theo như lời nói của Vương Chí Quân, Dương Hoa không phải là một người phụ nữ đơn giản. Cô có thể ở trong quan trường lăn lộn lên vị trí Chủ tịch thành phố cấp địa cũng không phải là ngẫu nhiên. Lịch lãm trong quan trường hơn mười năm, lòng dạ và thủ đoạn của cô chung quy là tài trí hơn người. Chẳng qua là ở Phòng Sơn, hào quang của An Tại Đào quá mức chói mắt, vô hình chung đã che đậy Dương Hoa. Đương nhiên, đây vốn là một phần do Dương Hoa khiêm tốn.
Cổ Lam có thể nhìn ra vấn đề, Dương Hoa làm sao mà không nhìn ra chứ. Không cần nói đến Dương Hoa, ngay cả Mã Hiểu Yến, trong cuộc họp vừa rồi cũng mơ hồ đoán ra được điều gì. HầÂu Dương Minh này biểu hiện rất khác thường, căn bản là không phù hợp với lẽ thường, không thể không làm cho người ta phải cảnh giác.
"Tên HầÂu Dương Minh này quả thật không đơn giản". Dương Hoa hít một hơi thật sâu, tuy rằng không có một kết quả rõ ràng, nhưng cô giờ phút này trên cơ bản đã kết luận, HầÂu Dương Minh lai lịch không hề nhỏ. Anh ta đến từ Yên Kinh, chắc chắn phải là hậu duệ của khai quốc công thần. Nếu là như vậy thì thật là không tốt khi đấu với anh ta.
Anh ta muốn tranh quyền với Mã Hiểu Yến. Đáng tiếc, đáng tiếc! Dương Hoa thầm nghĩ, làm sao mà anh có thể tranh quyền với Mã Hiểu Yến trong khi có An Tại Đào ở đằng sau chống lưng, ai cũng không động đậy được Mã Hiểu Yến. Đây là một kết quả không thể nghi ngờ. Ngay cả một người có lai lịch không nhỏ thì kết quả cũng không thay đổi.
Nhưng Tỉnh ủy sao lại bổ nhiệm HầÂu Dương Minh làm Ủy viên thường vụ Thành ủy chứ? Chẳng lẽ lãnh đạo ở tỉnh lại không biết, một bộ máy UBND thành phố xuất hiện hai Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố chính là dẫn đường cho nhị hổ phân tranh thôi. Với quan hệ giữa An Tại Đào và Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên, theo lý thì không nên xuất hiện loại tình huống này, nhưng chuyện gì đã xảy ra chứ?
Dương Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc đi cân nhắc lại, lo được lo mất, khiến đầu óc loạn lên, sự tức giận không ngờ đã tiêu tan mất.
Do dự thật lâu, Dương Hoa lúc này chuẩn bị gọi cho An Tại Đào nói rõ chuyện này, nhưng vào lúc này, điện thoại của cô lại vang lên, một dãy số rất quen thuộc. Nhíu mày một chút, cô đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước cô có gọi qua số điện thoại này, là số điện thoại di động của thư ký Tôn Hiểu Minh của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân.
Dương Hoa giật mình, khẩn trương nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện xong với Tôn Hiểu Minh, sắc mặt Dương Hoa trở nên rất khó coi. Kết quả quả thật như cô đã đoán. HầÂu Dương Minh lai lịch không nhỏ, Chủ tịch tỉnh không ngờ đã ám chỉ thư ký gọi điện thoại cho cô, hỏi về vấn đề phân công công tác cho HầÂu Dương Minh. Nói anh ta là nhân tài khó có được, phải coi trọng gấp đôi, khiến anh ta có thể phát huy sở trường của mình.