Nếu trụ sở chính ở Hongkong bị công kích, Hoàng Tự Long còn không coi trọng, nhưng ở tỉnh Đông Sơn chịu cảnh vắng vẻ lại khiến cho ông ta cảnh giác và căm tức gấp bội. Ông ta tuy là thương nhân Hongkong, nhưng mấy năm nay toàn bộ trọng tâm kinh doanh và sản nghiệp cơ bản đều chuyển đến nội địa. Cái gọi là trụ sở chính ở Hongkong tuy nhiên chỉ là một cái thùng rỗng.
Nếu không phải vì đại lục luôn có một số những chính sách ưu đãi đối với thương nhân Hongkong thì Hoàng Tự Long cũng không muốn tiêu tiền để duy trì công ty ở Hongkong. Nói trắng ra, công ty ở Hongkong chỉ là một tấm chiêu bài mà thôi, căn bản chẳng có nghiệp vụ gì chân chính. Cho nên, công ty ở Hongkong gặp nạn đối với Hoàng Tự Long mà nói cũng không có quan hệ gì nhiều.
Nhưng gần đây, những cán bộ ở tỉnh lại đóng cửa không cho khách vào nhà như vậy khiến cho Hoàng Tự Long tâm trạng khẩn trương hẳn lên. Ông ta cũng không phải thằng ngốc, hai sự việc liên hệ với nhau, đương nhiên là có quan hệ nào đó với An Tại Đào của thành phố Phòng Sơn.
Bởi vậy có thể thấy được, An Tại Đào bối cảnh của người này so với tưởng tượng của mình lúc trước còn thâm hậu hơn. Hoàng Tự Long ngồi trong phòng làm việc sang trọng của mình ở trung tâm thương mại thành phố Thiên Nam, suy nghĩ về điều này.
Đang suy nghĩ thì tâm phúc của ông ta, Tổng giám đốc Mã Đại Xuyên của công ty Bất động sản Vân Long ở Thiên Nam gương mặt nở nụ cười thật tươi bước vào văn phòng:
- Ông chủ, tôi đã trở về.
Hoàng Tự Long ngồi thẳng người dậy, nhích đến phía trước, trầm giọng nói:
- Có tin tức gì không? Sự việc tôi bảo cậu điều tra, có điều tra được không?
- Ông chủ, bên thành phố Phòng Sơn đích xác là có động tĩnh không nhỏ. Tôi nghe nói, bọn họ đang chuẩn bị thông qua pháp luật, hướng tòa án tiến hành tố cáo chúng ta vi phạm quy định giao ước. Về phương diện khác, nghe nói trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Cổ Vân Lan đang tổ chức đấu thầu lần thứ hai.
Mã Đại Xuyên cười nịnh, thấy Hoàng Tự Long rút ra điếu thuốc thì liền chủ động chạy đến bật lửa, sau đó mới nhẹ nhàng nói:
- Tuy nhiên, ông chủ, chúng ta cũng không cần phải lo lắng. Nếu bọn họ muốn tố cáo thì nhiều lắm thì bồi thường một số tiền thôi. Hơn nữa, quan trường lề mề lắm, còn không nhất định khi nào sẽ có kết quả.
Hoàng Tự Long rít một ngụm khói, gật đầu nói:
- Ừ, nếu bọn họ muốn tố cáo thì cứ tố cáo. Tôi thật không tin bọn họ có thể làm được gì.
- Tìm một luật sư tốt, tinh thông pháp luật nội địa và luật sư am hiểu tố tụng hình sự. Đừng lo tốn bao nhiêu tiền, tận lực thao tác trong phạm vị bảo đảm danh dự công ty chúng ta không bị ảnh hưởng. Ý tứ của tôi cậu hiểu rõ chứ?
Mã Đại Xuyên liên tục gật đầu:
- Ông chủ, tôi hiểu rồi. Tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm.
Hoàng Tự Long khẽ mỉm cười:
- Đại Xuyên, cậu làm việc thì tôi yên tâm rồi. Được rồi, nói chuyện tiếp theo đi.
- Ông chủ, tôi thông qua các loại quan hệ tra xét được An Tại Đào người này bối cảnh không lớn. Đơn giản, cha vợ của hắn là Bí thư Thành ủy thành phố Lam Yên. Tuy nhiên, hắn có thể làm đến vị trí Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, hiển nhiên chứng tỏ rằng hắn khẳng định là có bối cảnh. Tôi ở tỉnh thăm dò rất nhiều người, trong quan trường, mọi người đều nói rằng người này sở dĩ có ngày hôm nay, thứ nhất là do may mắn, thứ hai có thể là trước đây được Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam và Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên rất coi trọng. Hiện tại, Trần Cận Nam và Tiếu Tác Niên đều rời tỉnh Đông Sơn, ô dù của hắn thật không còn nữa. Còn nữa, vợ của hắn là Hạ Hiểu Tuyết, là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng.
Mã Đại Xuyên lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoàng Tự Long cắt ngang. Hoàng Tự Long có chút không kiên nhẫn, nhỏ giọng nói:
- Đây là tin tức mà cậu tiêu tiền mới có được à? Tôi muốn biết chân chính là: An Tại Đào rõ ràng là người dân bình thường, nhưng vì cái gì mà có thể thẳng tiến mây xanh như vậy? Vấn đề mấu chốt ở chỗ nào?
Hoàng Tự Long lo lắng nhất là An Tại Đào có người ở trung ương. Nếu An Tại Đào ở Yên Kinh có chỗ dựa vững chắc thì loại thương nhân như ông ta có gan cũng không dám đối kháng với An Tại Đào. Nhưng nếu An Tại Đào chỉ thật sự được lãnh đạo tỉnh coi trọng mà cải biến vận mệnh và chỉ có một người vợ làm xí nghiệp ở sau lưng chống đỡ. Như vậy, Hoàng Tự Long thật sự là không bỏ qua. Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ không ngờ lại khiến mình phải chật vật như vậy, tay của hắn lại còn duỗi đến Hongkong. Quả thật là buồn cười!
Tập đoàn Long Đằng đương nhiên so với Tập đoàn Bất động sản Vân Long hùng mạnh hơn nhiều. Hai bên căn bản không kinh doanh cùng một lĩnh vực nhiều. Nhưng cái gọi là thuật tấn công chuyên nghiệp, tầm nhìn của Long Đằng thì ở Yên Kinh và thế giới, còn tập đoàn Vân Long thì chỉ chuyên tâm ở tỉnh Đông Sơn. Ở tỉnh Đông Sơn, Hoàng Tự Long tin rằng bản thân mình cũng có lực ảnh hưởng và tiếng nói.
Mã Đại Xuyên biết ông chủ của mình trong lòng rất căm tức. Tuy rằng y không tán thành việc Hoàng Tự Long đối chọi gay gắt với một kẻ làm quan, nhưng cũng không dám nói gì. Y hiểu được, Hoàng Tự Long trước mắt có lui tới chặt chẽ với một số lãnh đạo cao tầng của tỉnh, căn cơ từ từ thâm hậu. Ông ta muốn đảo An Tại Đào, thật sự là không khó.
- Ông chủ, An Tại Đào khẳng định là ở trên không có chỗ dựa vững chắc. Những người ở trên không phải ai cũng có thể dựa vào. Tôi hoài nghi hắn là….
Mã Đại Xuyên thần bí kề sát lỗ tai Hoàng Tự Long, nhỏ giọng nói vài câu, tiện tay làm một động tác.
Đúng vậy! Hoàng Tự Long ánh mắt sáng ngời, đột nhiên vỗ bàn, hưng phấn vỗ bả vai của Mã Đại Xuyên, cười ha hả:
- Đại Xuyên, lời của cậu khiến cho tôi bừng tỉnh giấc mộng. Tôi thật không ngờ hắn chính là nhờ đến tiền. Nếu hắn có tiền thì nói không chính xác chính là nhất tài có thể thông thần thôi.
Hai người đối mặt nhau mỉm cười. Hoàng Tự Long thấy Mã Đại Xuyên trước mặt mình mà cười không có chút kiêng nể thì không kìm nổi ho khan một chút.
Mã Đại Xuyên trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng không dám nói điều gì, liền phẫn nộ mà chuẩn bị rời đi. Tuy rằng y ở tập đoàn Vân Long này cũng được coi như quản lý cao cấp, nhưng tập đoàn Vân Long dù gì cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, trong mắt Hoàng Tự Long chung quy chỉ là một người làm công. Một câu, thậm chí là một ánh mắt thì có thể quyết định tiền đồ của Mã Đại Xuyên.
- Ông chủ, nếu không có gì chỉ bảo nữa thì tôi ra ngoài làm việc đây.
Mã Đại Xuyên chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa ra đến cửa thì lại bị Hoàng Tự Long gọi lại.
- Đại Xuyên à, trước đây tôi bảo cậu liên hệ với Lý công tử, cậu có liên hệ không?
Hoàng Tự Long khẽ cười nói.
Mã Đại Xuyên ngẩn ra, thầm nghĩ tôi vốn thường hay liên hệ với người ta, nhưng ông đột nhiên nửa đường bảo không lui tới nữa. Sao tự dưng lại nghĩ đến người này?
Mã Đại Xuyên không dám biểu hiện ra điều gì, quay đầu lại kính cẩn cười nói:
- Ông chủ, ý của ngài là gì?
- Ý của tôi là cậu hãy lập tức đi gặp Lý Nam. Tốt nhất là sắp xếp một cơ hội để tôi quen biết cậu ta một chút. Đây là con trai của Bí thư Tỉnh ủy, chúng ta làm sao mà bỏ qua được?
Hoàng Tự Long khoát tay nói:
- Cậu hãy đi sắp xếp đi, tôi chờ tin tức của cậu.
Thương nhân Hongkong Hoàng Tự Long thời gian ở tỉnh hoạt động rất thường xuyên. An Tại Đào thì không quan tâm nhiều lắm. Công việc của hắn rất nhiều và phức tạp, hắn làm sao còn có tinh lực và thời gian để quan tâm đến hoạt động của một thương nhân, mặc dù việc thương nhân khiến hắn rất chán ghét và phản cảm.
Nhưng Hoàng Tự Long hoạt động mục đích không ngờ là nhắm vào mình. An Tại Đào trong lòng có chút phẫn nộ. Một thương nhân nho nhỏ, không ngờ lại đạp lên mặt mình, không biết chính mình họ gì. Khi đang bên ngoài công trường xây dựng khu làm việc của cơ quan chính Đảng thành phố Phòng Sơn, An Tại Đào sau khi nghe một cuộc điện thoại thì sắc mặt trở nên âm trầm.
Một thương nhân muốn chèn ép một Bí thư Thành ủy. Chuyện này nghe có chút hoang đường nhưng lại là sự thật. Hoàng Tự Long trước đây vận dụng những mạng lưới quan hệ của mình với ý đồ ra uy với An Tại Đào. Có lẽ là trùng hợp, người mà ông ta lần này tìm đến, có hai người quan hệ rất thân với An Tại Đào.
Một là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên Lý Nam. Tuy rằng đã gia nhập công ty giải trí Long Đằng, nhưng một tuần y dành hết ba ngày ở lại Thiên Nam với vợ con mình. Sự nghiệp tất nhiên là quan trọng, nhưng gia đình còn quan trọng hơn. Đây là tâm tính rất đơn giản của Lý Nam. Y là một người rất tôn trọng truyền thống gia đình. Đôi khi An Tại Đào nghi ngờ, người như Lý Nam sao lại sinh trong một gia đình cán bộ cao cấp.
Tuy rằng Lý Đại Niên đã yêu cầu Lý Nam từ chức, hình thức là làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, nhưng rất hiển nhiên, hiệu quả đang theo thời gian mà trôi đi mất. Lý Đại Niên là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một của tỉnh, người bình thường có muốn tiếp cận cũng không được, huống chi Hoàng Tự Long chỉ là một thương nhân. Nhưng con trai của Lý Đại Niên Lý Nam, thì Hoàng Tự Long có thể thông qua nhiều con đường khác nhau để làm quen.
Hoàng Tự Long lúc ban đầu là tìm tới cha vợ Lý Nam là Phó trưởng ban Vân. Nể mặt cha vợ mình, cho nên Lý Nam cũng đồng ý gặp mặt dùng cơm với Hoàng Tự Long.
Lý Nam trong lòng hiểu được, Hoàng Tự Long tìm tới mình là vì cái gì. Nhưng hiện tại, y không thiếu tiền. Cho dù là thiếu tiền, thì y cũng sẽ không bởi vì vậy mà hủy đi tiền đồ của cha mình.
Tuy nhiên, suy nghĩ thì suy nghĩ vậy, nhưng Lý Nam không để Hoàng Tự Long trong lòng. Tuy nhiên, trong bữa tiệc rượu, khi nghe Hoàng Tự Long nói ra ý đồ muốn chèn ép Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào thì Lý Nam quả thực không thể tin vào lỗ tai và ánh mắt của mình.
Trời ạ, ông ta đang muốn thu thập An Tại Đào? Haha, chỉ bằng một thương nhân Hongkong như ông ta? Ông ta có phải điên rồi hay không? Lý Nam sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại cười rộ lên, âm thầm lắc đầu. Không ai rõ hơn Lý Nam, ai là người đứng đằng sau An Tại Đào, cũng không có ai rõ hơn, chỉ cần An Tại Đào đừng có xảy ra vấn cứ vấn đề gì, thì tốc độ lên chức của hắn sẽ lên như hỏa tiễn. Hoặc khi lên đến cương vị cấp tỉnh bộ thì tốc độ mới có thể giảm xuống.
Vốn Lý Nam còn muốn nể mặt cha vợ mình, ứng phó nhiều ít với Hoàng Tự Long, nhưng nghe xong việc này thì không muốn lãng phí thời gian với người này, lấy cớ có việc gấp chuồn mất.
Trên đường về nhà, Lý Nam đem chuyện này kể cho An Tại Đào nghe. An Tại Đào trong điện thoại thì giọng nói vẫn thản nhiên, nhưng kỳ thật trong lòng đã bộc phát cơn tức.
Trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn đều được xây dựng từ thời xưa, cũ kỹ không chịu nổi. Những đường ống dẫn bên trong đều đã đến thời kỳ biến chất, phí bảo quản rất cao. Cho nên, Tống Nghênh Xuân lúc trước đề xuất phải xây dựng lại khu làm việc của cơ quan chính Đảng, An Tại Đào cũng không phản đối.
Trong thời gian Tống Nghênh Xuân còn đảm nhiệm chức, vẫn đều là do ông ta tự mình quản lý việc xây dựng, An Tại Đào vẫn không chú ý đến điều này. Nhưng mấy ngày qua, hắn yêu cầÂu Dương Hoa đến xem việc xây dựng công trình thì có một sự việc, mặc dù Dương Hoa là Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thành phố, được An Tại Đào trao quyền nhưng vẫn không thể làm chủ được.
Sau khi nhận được điện thoại của Lý Nam, An Tại Đào đứng ở nơi đó có chút thất thần. Trước cuộc điện thoại của Lý Nam, hắn còn nhận được vài cuộc điện thoại khác, trong đó có Đông Phương Du.
Hoàng Tự Long đã tìm tới một người là Chủ tịch thành phố Thiên Nam Đông Phương Du. Đông Phương Du sở dĩ đồng ý lui tới với Hoàng Tự Long là bởi vì Hoàng Tự Long có trong tay bản giới thiệu của Chủ tịch tỉnh lúc đầu là Trình Nguyên Cương. Tuy rằng Trình Nguyên Cương đã sớm về hưu, nhưng ông ta dù sao cũng là người dẫn đường cho Đông Phương Du trong quan trường, không có sự đề bạt trọng dụng của Trình Nguyên Cương lúc trước thì không có Đông Phương Du của ngày hôm nay.
Đông Phương Du là một người rất nhớ ân tình cũ. Đối với Trình Nguyên Cương vẫn giữ một tình cảm đặc biệt tôn trọng. Cho nên, sau khi đọc thư giới thiệu của Trình Nghuyên Cương, thấy không trái với nguyên tắc và quy định của nhà nước, Đông Phương Du tất đã chiếu cố Hoàng Tự Long.
Nhưng đột nhiên nghe đến Hoàng Tự Long không ngờ lại chống lại An Tại Đào ở Phòng Sơn, lại còn hoạt động ở tỉnh, ý đồ muốn dạy cho An Tại Đào một bài học. Điều này đã chạm đến tự ái của Đông Phương Du.
Tuy rằng, Hoàng Tự Long tìm đến cô không phải là để đối phó với An Tại Đào, mà là muốn vãn hồi những công trình đã mất. Nhưng Đông Phương Du trong lòng chán ghét thì làm sao còn bật đèn xanh được nữa. Cô căn dặn thư ký của mình, sau này tuyệt đối không gặp mặt cái tên thương nhân Hongkong ghê tởm đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Đông Phương Du tuy rằng không biết một thương nhân sẽ cấu thành uy hiếp gì với An Tại Đào, nhưng vì bảo vệ, cô liên tục hai ngày nay đều gọi điện thoại, căn dặn hắn phải chú ý một chút.
Trước mặt công trường đang thi công, khí thế ngất trời, An Tại Đào vẫn lẳng lặng đứng yên một chỗ, không nói gì, khiến cho đám cán bộ đứng cách đó không xa phải thì thầm to nhỏ. Dương Hoa do dự một chút, ho khan một tiếng, cười nói:
- Bí thư An!
An Tại Đào đột nhiên tỉnh lại, lấy lại bình tĩnh, quay đầu hướng Dương Hoa mỉm cười:
- Cô Dương, cô cứ tiếp tục nói đi.
Dương Hoa vâng một tiếng, tiến lên một bước đứng ngang hàng với An Tại Đào, nhưng vẫn lùi lại hơn nửa thân mình. Cô chỉ vào công trường phía trước, cười nói:
- Bí thư An, dựa theo quy hoạch lúc trước của thành phố, công trình đang thi công trước mặt chúng ta là một tòa nhà mười hai tầng. Sau khi hoàn thành thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ chuyển về đây, thống nhất cơ sở làm việc, đồng thời cũng thuận tiện cho quần chúng khi đến làm việc.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, chỉ vào phía trước, nhíu mày nói:
- Trung tâm chính vụ thật ra không có vấn đề. Tôi chỉ lo lắng, một tòa nhà này có thể cất chứa được tất cả các bộ môn và đơn vị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân vào sau? Có phải hơi chen chúc một chút không?
- Không có vấn đề gì, Bí thư An. Thành phố Lục Đảo cũng như vậy mà. Tôi vừa mới dẫn người đến tham quan.
Dương Hoa khẽ cười:
- Người ta thực hiện chủ yếu là tiết kiệm tài nguyên làm việc. Các cán bộ cấp dưới phó huyện đều hủy bỏ đi một gian làm việc.
An Tại Đào ừ một tiếng:
- Như vậy cũng đúng. Cô Dương, bước tiếp theo cô hãy theo dõi công trình này. Công trình này đã được đầu tư, chúng ta không thể vì một số nhân tố khác mà khiến công trình này mục nát.
An Tại Đào tuy rằng không có nói rõ, nhưng Dương Hoa lại hiểu ý tứ của hắn liền vội vàng gật đầu. An Tại Đào sở dĩ Tống Nghênh Xuân rời đi không lâu, lập tức đem công trình này toàn bộ quyền quản lý cho Dương Hoa, chính là lo lắng công trình này bởi vì Tống Nghênh Xuân mà xuất hiện vấn đề.
- Bí thư An, bên ngoài trung tâm chính vụ là một quảng trường lớn. Bên cạnh phía bắc còn chuẩn bị xây dựng một sân vận động, một siêu thị, một công viên và một bệnh viện.
Dương Hoa nói xong thì ánh mắt có chút lóe lên. Đây chính là ý đồ đích thật mà cô muốn dẫn An Tại Đào đến xem.
Quả nhiên, An Tại Đào nhíu mày trầm giọng nói:
- Trung tâm chính vụ đương nhiên là phải có một số phương tiện cơ sở. Quảng trường còn có thể chấp nhận, nhưng trong này lại xây dựng sân vận động, siêu thị và bệnh viện làm gì? Nơi này đâu phải khu dân cư sinh sống?
Dương Hoa trong lòng thở dài. Đây là quy hoạch lúc trước của Tống Nghênh Xuân. Tổng cộng đầu tư cho công trình này hơn trăm triệu, chia làm ba công trình, chiếm một số đất thật lớn. Cô cho rằng điều này có chút phô trương, nhưng do là quyết sách của Bí thư Thành ủy trước, cô là Phó chủ tịch thường trực thành phố thì có thể nói được gì.
- Bí thư An, phương án quy hoạch còn có những công trình khác. Ba công trình này nếu hoàn thành chỉ sợ phải tốn hai năm. Bên ngoài đều là đồng ruộng, đất canh tác vẫn còn đang sử dụng.
Dương Hoa nhìn đồng ruộng xa xa, khe khẽ thở dài.
An Tại Đào chau mày, đột nhiên khoát tay nói:
- Phương án quy hoạch này có vấn đề, phải lập tức chỉnh sửa lại. Cô Dương, cô hãy tổ chức một cuộc thảo luận với người của Cục Quy hoạch và Ủy ban nhân dân, nghiên cứu làm như thế nào để chỉnh sửa phương án quy hoạch này. Không cần nói khoản đầu tư lớn mà thành phố phải gánh, hơn nữa tất cả quanh đây đều là đồng ruộng, nếu hủy đi số ruộng này thì có phải chúng ta quá tàn nhẫn hay không?
An Tại Đào đứng tại chỗ nói, khiến Dương Hoa trong lòng vui mừng.
- Được rồi, tôi còn có việc phải về trước đây.
An Tại Đào vội vàng hướng Dương Hoa gật đầu, rồi quay lại chiếc xe chuyên dụng của mình cách đó không xa. Thấy hắn rời khỏi, Lý Bình khẩn trương đuổi theo An Tại Đào, còn Dương Hoa và các cán bộ khác của thành phố cũng khẩn trương đuổi theo để tiễn.
An Tại Đào ngồi lên xe, thò đầu ra ngoài cửa kính, hướng mọi người cười nói:
- Các đồng chí hãy trở về đi.