Quan Thanh

Chương 558: Chọn lãnh đạo cho thành phố Thiên Nam

An Tại Đào nói chuyện với Dương Hoa vài câu trong điện thoại. Hắn luôn miệng nói rằng, hiện giờ Dương Hoa sắp đến thành phố Phòng Sơn nhậm chức Phó chủ tịch thành phố, cùng cấp bậc với hắn. Không cần phải một tiếng "lãnh đạo", hai tiếng "lãnh đạo" mà xưng hô với hắn. Nhưng Dương Hoa vẫn cứ làm bộ như không hiểu, vẫn xưng hô như ngày nào.

Cúp điện thoại, An Tại Đào trầm ngâm trong lòng. Hắn cảm thấy thái độ của Dương Hoa đối với hắn quá mức khiêm tốn. Vốn định gọi điện thoại cho Trần Cận Nam, nhưng cuối cùng lại thôi. Hắn nghĩ rằng, nếu Trần Cận Nam không chủ động gọi điện thoại cho hắn, vật hết thảy mọi thứ đều đã được khống chế.

Kỳ thật là An Tại Đào đã suy nghĩ nhiều. Dương Hoa đối nhân xử thế rất kính cẩn, đối với An Tại Đào sau này có thể sẽ nhận chức Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, là lãnh đạo trực tiếp của cô, cô trong lòng vẫn rất kính sợ. Cô và An Tại Đào đã có một thời gian công tác với nhau. Quyền mưu, thủ đoạn, sự mạnh mẽ, cứng rắn, quyết đoán, dứt khoát của An Tại Đào đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng Dương Hoa.

Trần Cận Nam giờ phút này trong phòng làm việc lại đi tới đi lui, dường như không có ý dừng lại.

Vấn đề chọn người cho chức Chủ tịch thành phố Thiên Nam, Tiếu Tác Niên biết mình sắp đến thủ đô để nhậm chức, đối với quyền lực ở tỉnh cũng không còn nắm được bao lâu. Trần Cận Nam làm việc chung với ông thời gian không dài, nhưng phối hợp và quan hệ giữa hai người cũng rất chặt chẽ và tốt đẹp. Chủ yếu là Trần Cận Nam luôn ở đúng vị trí của mình, không vượt quyền, luôn tôn trọng Tiếu Tác Niên và các đồng chí lão thành khác. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bởi vậy, bất kể là tình cảm cá nhân hay là công tâm mà nói, Tiếu Tác Niên hy vọng Trần Cận Nam có thể tiếp nhận chức vụ của mình. Khi trung ương tìm ông để nói chuyện, ông cũng đã hướng trung ương đề cử Trần Cận Nam.

Dù sao, ai cũng đều hy vọng người kế nhiệm mình có thể tiếp tục đi theo phương hướng, đường lối của mình. Hơn nữa, Tiếu Tác Niên lại rất chú trọng đến ý nghĩa công tác của mình tại địa phương.

Cho nên, Tiếu Tác Niên đầu tiên là trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, cố ý tạo nên quyền uy cho Trần Cận Nam. Ví dụ như trong vấn đề chọn Chủ tịch cho thành phố Thiên Nam, Tiếu Tác Niên trước tiên gọi điện thoại kết nối với Trần Cận Nam, khiến Trần Cận Nam tự mình đề danh. Chuyện này không thể nghi ngờ Tiếu Tác Niên cố ý thể hiện thiện ý, và Trần Cận Nam tất nhiên cũng hiểu được là vì cái gì.

Sau cuộc nói chuyện với Tiếu lão ở Yên Kinh vào hồi đầu năm, Trần Cận Nam sớm biết Tiếu Tác Niên sớm hay muộn gì cũng rời khỏi Đông Sơn mà đến trung ương, nên trong lòng cũng đã sớm có sự chuẩn bị. Tuy nhiên, những gì mà ông ta chuẩn bị đều còn bí mật, chưa ai nhìn ra được. Nhưng Trần Cận Nam ở vấn đề chọn người có chút không có chủ ý.

Thành phố Thiên Nam là một thành phố trực thuộc tỉnh Đông Sơn. Chức vị của bốn bộ máy ở đây đều là cán bộ cấp thứ trưởng, cần trung ương đến bổ nhiệm. Nhưng Tỉnh ủy cũng có quyền đề cử. Chỉ cần ứng cử viên mà Tỉnh ủy đề cử không có vấn đề gì quá lớn, trải qua sự khảo sát của Ban tổ chức cán bộ trung ương thì sẽ chính thức bổ nhiệm. Dù sao, một Chủ tịch thành phố tuy rằng là cấp Thứ trưởng, nhưng lại có chút khác biệt với các Chủ tịch tỉnh khác.

Trần Cận Nam đầu tiên là nghĩ đến cha vợ của An Tại Đào, Bí thư Thành ủy thành phố Lam Yên Hạ Thiên Nông. Hạ Thiên Nông bất luận là kinh nghiệm lý lịch, hay là các điều kiện khác thì đều rất phù hợp với yêu cầu cho vị trí Chủ tịch này. Hơn nữa, Trần Cận Nam cảm thấy bởi vì có sự tồn tại của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, Trần gia nên có một chút gì xin lỗi Hạ gia, bù đắp lại cho thông gia của mình trên con đường làm quan.

Tuy nhiên, Trần Cận Nam và Hạ Thiên Nông quan hệ thì cán bộ bình thường không biết, nhưng cán bộ lãnh đạo cao tầng ở tỉnh thì lại biết. Nếu Trần Cận Nam tiến cử Hạ Thiên Nông thì dường như sẽ trở thành đề tài bàn luận cho những người khác.

Còn có một người là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chánh văn phòng Lưu Phương. Lưu Phương trước kia là Giám đốc sở Giao thông. Ở cương vị cấp lãnh đạo này cũng bảy tám năm, đề bạt thành cấp Thứ trưởng cũng là thuận lý thành chương. Nhưng Trần Cận Nam lại cảm thấy người phụ nữ này có chút tham vọng. Tuy rằng là tâm phúc của ông, nhưng Trần Cận Nam lại không thích Lưu Phương.

Hơn nữa, Lưu Phương luôn công tác tại một cơ quan, có thể đảm nhiệm trọng trách quản lý một thành phố của tỉnh, Trần Cận Nam trong lòng có chút lo lắng.

Do dự một chút, Trần Cận Nam cuối cùng lại gọi điện thoại cho An Tại Đào. An Tại Đào trong quan trường hiện giờ cũng là một cán bộ cấp bậc không thấp, thành thục, chín chắn. Suy nghĩ chính trị không thua gì ông. Ông muốn nghe xem ý kiến của con trai mình thế nào.

Sau khi nói ngắn gọn qua cho An Tại Đào nghe, thấy Trần Cận Nam do dự như vậy, An Tại Đào không khỏi mỉm cười:

- Ba à, ba không suy xét đến ba của Hiểu Tuyết sao?

- Suy xét thế nào?

Trần Cận Nam nghi hoặc hỏi.

- Là như vậy, cũng là do Hiểu Tuyết làm công tác thôi. Hiểu Tuyết cho rằng cha mẹ của cô ấy tuổi cũng lớn rồi, còn lưu lại trong quan trường đấu đá làm chi. Vì thế, cô ấy đã khuyên ba của mình, chờ thêm hai năm nữa sẽ làm thủ tục di dân ra nước ngoài, hưởng thụ cuộc sống một chút. Con hai ngày trước cũng có gọi điện cho ba vợ, ông ấy trong lòng cũng có ý rút lui, không còn ham thích sự tình trong quan trường. Ý của ông ấy là, nếu tổ chức ở trên không có sự điều chỉnh gì, thì ông ấy sẽ tiếp tục ở lại Lam Yên thêm vài năm. Nếu tổ chức có điều chỉnh, ông ấy liền thừa cơ lui ra ngoài.

An Tại Đào cười khẽ nói.

Hạ Thiên Nông không ngờ lại có sự lựa chọn này. Trần Cận Nam có chút bất ngờ. Nhưng cũng nói một tiếng:

- Cũng là một sự lựa chọn không tồi. Dù sao Hiểu Tuyết cũng có tiền, hai vợ chồng ông ấy mấy năm sau về hưu cũng không thành vấn đề.

- Còn về phần Lưu Phương, ba à, con nghĩ rằng ba hãy khảo sát bà ta một thời gian. Con tuy rằng không tiếp xúc với Lưu Phương nhiều, nhưng con cảm thấy người phụ nữ này tham vọng quá nhiều. Bà ta gần như cái gì cũng có thể bán đứng.

Nói chuyện với ba của mình, An Tại Đào tất nhiên là không che giấu, nói thật ra tâm tư của mình.

Trần Cận Nam gật đầu, trầm ngâm một chút:

- Chuyện này trước hết như vậy đi. Ba cũng đang tìm hiểu.

An Tại Đào do dự một chút, đột nhiên nhẹ nhàng nói:

- Ba, con muốn đề cử với ba một người?

Trần Cận Nam ngẩn ra, liền cưới nói:

- Không phải con muốn đề cử Đông Phương Du chứ?

An Tại Đào bị Trần Cận Nam nói đúng thì liền ngượng ngùng nói:

- Kỳ thật, con cảm thấy Chủ tịch Đông Phương là người rất có tài, lại điềm đạm, chắc chắn, kiên định. Chỉ có điều là tại Phòng Sơn, cô ấy không thể phát huy hết khả năng. Bởi vì ở trên có Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân cản trở, lại còn có con ở dưới, nên cô ấy cảm thấy rất khó xử.

- Lấy kinh nghiệm lý lịch và thời gian nhậm chức mà nói, cô ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Thiên Nam.

An Tại Đào hạ giọng nói tiếp:

- Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Lý lui về, nữ cán bộ cấp Thứ trưởng sẽ xuất hiện ghế trống, vừa lúc khiến Đông Phương Du đến nhậm chức để bổ khuyết một chút, cũng là phù hợp với nguyên tắc tổ chức. Nếu ba không tiện đề danh, thì con sẽ bảo Lý Đại Niên gọi điện thoại cho Bí thư Tiếu, đề cử Đông Phương Du.

Sau khi nói chuyện xong với Trần Cận Nam, An Tại Đào cầm điện thoại định gọi cho Đông Phương Du, nhưng ngẫm nghĩ một chút, liền cúp máy, đi thẳng đến văn phòng của Đông Phương Du.

Đông Phương Du đang ở trên mạng xem tin tức, đột nhiên thấy An Tại Đào bước vào thì liền có chút không ngờ, liền cười nói:

- Việc tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan sao rồi? Tuy rằng sự việc đã được quyết định, nhưng cậu cũng không được phớt lờ, đừng để chuyện gì phát sinh là được.

Đông Phương Du lời nói còn có chút ám chỉ phức tạp. Ý tứ rất rõ ràng, bảo An Tại Đào phải phòng ngừa Tống Nghênh Xuân, không được để cho Tống Nghênh Xuân ở đằng sau đâm cho một dao. Đến lúc đó, thất bại trong gang tấc sẽ rất khó gỡ.

An Tại Đào lắc đầu nhẹ nhàng cười:

- Lúc này cơ bản đã được xác định, bất kể là ai cũng khó có thể sửa đổi kết quả cuối cùng. Đại cục đã định, thủy triều của lịch sử không thể ngăn cản. Hơn nữa, trong ngày ký hiệp ước chính thức hợp tác, Phó chủ tịch trường trực tỉnh Cung Minh Quân cũng có mặt. Tôi thách người nào có gan trời cũng không dám gây lộn xộn vào lúc này.

Việc này An Tại Đào trong lòng rất rõ ràng. Tiếu Tác Niên sắp vào thủ đô nhậm chức, vị trí Bí thư Tỉnh ủy phải thay đổi, là cán bộ do Tiếu Tác Niên một tay đề bạt lên, Tống Nghênh Xuân trước mắt đang có nguy cơ bị mất đi ô dù. Hiện tại đang trong thời điểm đặc biệt, Tống Nghênh Xuân sẽ không thể không phân nặng nhẹ. Hơn nữa, việc tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan cũng đã thành công, cũng phù hợp với lợi ích chính trị của ông ta. Ông ta không có lý do gì mà ra độc thủ lần nữa.

Đông Phương Du cười, cũng không tiếp tục bàn luận đề tài này nữa, chủ động đứng dậy hỏi:

- Cậu muốn uống cà phê hay uống trà? Tôi có cà phê nhập khẩu, hương vị không tồi, cậu muốn nếm thử chút không?

An Tại Đào lắc đầu:

- Không cần đâu, tôi không uống loại đó. Tôi vốn thần kinh suy nhược, nếu uống cà phê thì cả buổi tối sẽ không ngủ yên.

- Cậu còn trẻ mà thần kinh đã suy nhược rồi à?

Đông Phương Du kinh ngạc, cúi người lấy từ trong bàn làm việc của mình một hộp nhân sâm Mỹ, đẩy sang:

- Cậu lấy đi mà ngâm vào nước uống. Mỗi ngày uống vào buổi tối, sẽ giúp cậu ngủ ngon.

Sau khi nói chuyện tào lao với Đông Phương Du một hồi, An Tại Đào rốt cuộc không kìm nổi nói ra ý đồ của mình. Tuy biết rằng sớm hay muộn thì An Tại Đào sẽ kế nhiệm vị trí của mình, và mình sẽ rời khỏi thành phố Phòng Sơn, nhưng Đông Phương Du không dám nghĩ đến mình sẽ nhậm chức Chủ tịch thành phố Thiên Nam. Điều chuyển đến một thành phố cấp địa khác, hoặc là đến cơ quan Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã là không tồi rồi, còn thăng chức lên cấp Thứ trưởng thì Đông Phương Du có muốn cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng chàng thanh niên này rõ ràng là muốn truyền đạt ý tứ trên. Đông Phương Du đầu tiên là ngẩn ra, chợt sắc mặt đỏ lên, trong lòng mừng như điên, kích động ôm lấy tay An Tại Đào, run giọng nói:

- Cậu không phải nói giỡn với tôi chứ?

An Tại Đào ánh mắt trong suốt nhìn Đông Phương Du, nói nhỏ:

- Cô cảm thấy loại chuyện như thế này đang nói lung tung sao?