Buổi sáng thứ bảy, vừa lúc đến lượt An Tại Đào được nghỉ. Hắn đi xe gắn máy mới tinh đến Hạ gia, gần đây Hạ Hiểu Tuyết vừa mới báo danh đi làm tại Văn phòng Ủy ban Kinh tế Thương mại. Chẳng qua, trước mắt vẫn đang trong tình trạng thực tập, chờ sau tháng cuối năm thông qua cuộc thi tuyển công chức cán bộ cơ quan, là có thể đạt được biên chế cơ quan chính thức. Cũng chính là biên chế nhân viên công vụ (công chức) sau này.
Mặc dù Hạ Thiên Nông xếp hạng gần cuối trong tầng lãnh đạo thành phố Tân Hải, nhưng dù sao cũng là Phó Chủ tịch Thành phố, huống chi gần đây hắn rất được Đỗ Canh Bí thư Thành ủy tín nhiệm, đã làm Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo dỡ bỏ cầu vượt của Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải kiêm Chánh văn phòng, địa vị đang từ từ đi lên. Con gái ông ta vào biên chế, đó là chuyện tình một câu nói. Thậm chí, cũng không cần ông ta gọi điện thoại nói gì với lãnh đạo Ủy ban Kinh tế Thương mại, phía Ủy ban Kinh tế Thương mại sẽ chủ động làm tốt chuyện này.
Về việc quan hệ giữa Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông trở nên chặt chẽ, thật ra cán bộ quần chúng Tân Hải có dấu tích lần ra, nhất là cán bộ cơ quan ở trong khu tập thể Thành ủy, mỗi khi nhìn thấy phu nhân Bí thư Thành ủy và Phó Chủ tịch thành phố thân mật cùng dắt chó đi dạo, trong lòng liền đoán được cái gì.
Nghĩ lại xem, nếu quan hệ giữa lãnh đạo không chặt chẽ, sao hai vị phu nhân lại đi lại gần như thế? Cho nên, các loại tin tức nhỏ sớm truyền bá, đám quan viên Ủy ban Kinh tế Thương mại rất rõ ràng, bước tiếp theo, rất có thể Hạ Thiên Nông sẽ được tiến vào Ủy viên thường vụ phân công công tác quản lý kinh tế.
Hạ Hiểu Tuyết đã chờ hắn dưới lầu.
Nhìn thấy An Tại Đào đi xe gắn máy mới tinh tới nhanh như bay, Hiểu Tuyết hưng phấn vẫy tay hô:
- Tiểu Đào!
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo vận động màu trắng sữa, một đôi giày xăng đan màu vàng sáng, tóc dài trên vai dùng một chiếc nơ con bướm màu hồng kẹp lại, toàn thân nhìn qua thanh lịch động lòng người. Đợi xe gắn máy của An Tại Đào tới gần, vừa mới tắt máy, cô liền nhảy tới, cười hì hì nói:
- Tiểu Đào, xe này khá hay đó, đi, mang em đi dạo!
An Tại Đào hơi do dự một chút:
- Hiểu Tuyết, đi dạo không có vấn đề gì, chẳng qua cuộc gặp gỡ này của em, anh vẫn không nên đi.
- Vì sao không đi? Không, em muốn anh theo với em.
Hạ Hiểu Tuyết ngồi sau xe máy nhanh chóng ôm lấy lưng hắn, dán hai má trắng mịn vào lưng hắn, làm nũng nói.
An Tại Đào thở dài, khởi động xe máy.
Giữa trưa hôm nay Lưu Bằng con trai Lưu Khắc Phó Bí thư Thành ủy cũng chính là Bí thư Đảng ủy mở tiệc sinh nhật ở CLB công nhân đường sắt, mời rất nhiều người. Đương nhiên, cơ bản đều là con trai lãnh đạo và một số thương nhân lớn của thành phố Tân Hải, đây gọi là cuộc gặp gỡ đỉnh cấp của xã hội thượng lưu quyền quý con nhà giàu mới nổi.
An Tại Đào biết, Hạ Hiểu Tuyết muốn thông qua cuộc gặp này mang hắn tiến vào vòng tròn cuộc đời cô, thuận tiện để hắn kết một số bạn có thể có ích cho tương lai của hắn, coi như là chu toàn tính toán của người ngọc. Hạ Hiểu Tuyết khiến An Tại Đào cảm động chính là cô luôn cố gắng suy nghĩ vì hắn với điều kiện tiên quyết không thương tổn tự tôn của hắn. Nếu không phải xuất phát vì loại tâm tư này, chỉ sợ cô cũng sẽ không đi tham gia cuộc gặp gỡ nhàm chán này.
Được hồng nhan tri kỷ như thế, An Tại Đào có thể nào không cảm động. Cảm giác dịu dàng Hạ Hiểu Tuyết mang tới, mỗi lần đều khiến hắn cảm thấy ấm áp lại áy náy trong lòng.
Nhưng cảm động thì cảm động, hiện giờ An Tại Đào không hứng thú đối với cuộc gặp gỡ này, không phải bởi vì hắn tự ti, mà hắn lười giao tiếp với đám con nhà giàu mới nổi ăn chơi trác táng này.
An Tại Đào luôn cảm thấy đám công tử dựa vào thế lực cha chú cao cao tại thượng không phải thứ gì tốt, ngoại trừ có một gia thế tốt ra, gần như không có gì đáng tự hào cả. Đương nhiên, loại người cực kỳ bình dân giống như Hạ Hiểu Tuyết này không phải không có, chỉ có điều tương đối hiếm thấy.
...
...
Rất nhiều xe con lúc ấy xem như xa hoa dừng ở cửa CLB công nhân đường sắt, đông nghìn nghịt. Trong một đám xe con như vậy, một chiếc xe máy màu đen đỏ chậm rãi đi đến, có vẻ cực kỳ chói mắt. Lưu Bằng đang đứng ở cửa đón khách, đột nhiên thấy An Tại Đào đi xe máy chở Hạ Hiểu Tuyết đến, mày lập tức nhíu lại. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Nhưng anh ta vẫn mỉm cười tới nghênh đón một tiếng:
- Hiểu Tuyết, đến rồi, mau mời vào.
Chung quanh An Tại Đào, thấy dường như không có chỗ đỗ xe máy, không khỏi nhíu mày. Suy nghĩ một chút, hắn đẩy xe máy tới cửa bên rồi khóa lại.
Hạ Hiểu Tuyết vừa hàn huyên với Lưu Bằng cùng mấy người con cán bộ quen thuộc, vừa chờ An Tại Đào.
An Tại Đào thần sắc bình tĩnh đi tới, Hạ Hiểu Tuyết lập tức kéo tay hắn, mỉm cười nói:
- Tiểu Đào đi, chúng ta vào thôi.
Lưu Bằng bĩu môi:
- Hiểu Tuyết, chúng ta là gặp mặt riêng tư người trong giới, người ngoài … hay là... ha ha.
Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng với An Tại Đào cũng không có nghĩa cô cũng dịu dàng với người khác, mày cô nhíu lại:
- Anh Lưu, đây là bạn trai tôi, sao lại là người ngoài? Nếu anh không có thành ý, chúng ta đi thôi.
Lưu Bằng ánh mắt hơi linh hoạt, sắc bén thản nhiên lướt qua gương mặt An Tại Đào, im lặng tránh đường.
Trong đại sảnh đã có mười mấy người, Hạ Hiểu Tuyết cúi người giới thiệu cho An Tại Đào. Đại khái, ngoại trừ con gái Đỗ Canh Bí thư Thành ủy còn nhỏ, còn đang học trung học, con cái lãnh đạo khác trên cơ bản đều tới rồi.
Một đám con cháu quyền quý quần áo xa hoa thần thái hào hứng tò mò mà nhìn người thanh niên trẻ tuổi bên người Hạ Hiểu Tuyết, thân hình cao lớn khuôn mặt anh tuấn, cả người tản ra một khí chất thong dong và nho nhã. Chỉ có điều dường như An Tại Đào mặc hơi có vẻ "hạc giữa bầy gà", toàn thân trên dưới không có một hàng hiệu, áo phông màu đen và quần bò màu xanh da trời bình thường, một đôi giàu da trâu màu vàng đất.
Đám quyền quý sớm hình thành cái vòng xã giao nhỏ hẹp, thình lình xuất hiện một người xa lạ như vậy, cả trai lẫn gái bất giác hơi trầm mặc, chỉ là trong ánh mắt mọi người quăng tới, An Tại Đào rõ ràng cảm nhận được sự khinh miệt và khinh thường rất nhiều.
Thấy Hiểu Tuyết có lòng đi chào hỏi với người quen, lại lo lắng mình bị lạnh nhạt, không khỏi cười đẩy cô:
- Hiểu Tuyết, em đi đi, không cần để ý tới anh, anh ở bên kia chờ em là được.
An Tại Đào chỉ vào chiếc ghế một bên.
...
...
Không ai tới đây chào hỏi An Tại Đào, An Tại Đào nắm trong tay một ly rượu hồng, thần sắc bình tĩnh một mình nhìn đám trai gái tụm năm tụm ba ở cùng một chỗ truyện trò vui vẻ, nhẫn nại chờ Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết hiển nhiên bị một đám bạn vây quanh, để cô giải thích "lai lịch" An Tại Đào, trong nhất thời cũng không thoát thân ra được.
Đột nhiên, Lưu Bằng mang theo ba thanh niên đi tới.
An Tại Đào nhíu mày, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu hồng.
Lưu Bằng hơi cười một tiếng:
- Phóng viên Tiểu An, rượu hồng không phải uống như vậy, đây là rượu hồng nhập khẩu từ nước ngoài, cậu cho rằng là bia giá rẻ trên vỉa hè à, phải thưởng thức, chậm rãi thưởng thức, mới có thể thưởng thức ra tư vị, biết không?
An Tại Đào đứng dậy, thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến:
- Ồ.
Lưu Bằng khinh miệt liếc hắn một cái, không quản hắn, xoay người bước vào về phía Hạ Hiểu Tuyết trong đám con gái. Chẳng qua, một tên mập mạp khoảng 20 tuổi đi theo anh ta ở lại, vóc dáng tên mập này không cao, mông rất lớn, lưng cực thô, thuộc dạng nhân vật trên dưới đều như thùng. Trên khuôn mặt giống như Phật Di Lặc của gã, đôi mắt híp con ngươi ngẫu nhiên lộ ra một chút ánh sáng khôn khéo.
Mập mạp vươn đôi tay ục ục thịt của mình ra, gã mỉm cười nói:
- An Tại Đào à? Tôi biết anh, phóng viên báo Tân Hải Thần, phóng viên nổi danh đó. Lộ Binh, xin chào.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, cùng bắt tay gã, thấy mập mạp này tuy rằng tướng mạo xấu xí nhưng thần thái bình thản, không khiến người ta chán ghét như đám ăn chơi trác táng.
Lộ Binh vừa muốn nói gì với An Tại Đào, Lưu Bằng ở cách đó không xa đột nhiên vẫy tay:
- Lộ Binh, tới đây, tôi giới thiệu cho cậu một chút.
Lộ Binh là con trai duy nhất của Lộ Phùng Xuân ông chủ công ty Dân Thái doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Tân Hải. Gã quen biết Lưu Bằng khi đi học ở nước ngoài, sau khi về nước liền đi lại với nhau. Lộ Binh nhìn trúng quyền lực ông bố Lưu Bằng, Lưu Bằng nhìn trúng tài lực nhà họ Lộ, quan hệ hai người ngày càng gần, đây gọi là "đám hỏi" quan thương, đại khái là như vậy.