Hạ Thiên Nông cười cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Đối với cấp độ gia đình như Hạ gia mà nói, tiêu mấy ngàn đồng thậm chí nhiều hơn để mua một con chó chơi, vốn không phải một chuyện gì lớn, nếu con gái thích, mua thì mua, không có gì lớn.
Ba người nói chuyện trong xe, chiếc Hồng Kỳ một đường chạy như bay, lúc giữa trưa liền tới tỉnh thành Thiên Nam.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết xuống xe ở cầu vượt, xe Hạ Thiên Nông vội vàng chạy tới khách sạn Hải Thiên Thiên Nam. Giữa trưa, ông ta muốn đại biểu chính quyền Thành ủy Tân Hải mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo các ban ngành liên quan của tỉnh, tự nhiên không có thời gian bồi hai người đi mua chó. Nhưng đã nói với hai người, khoảng ba giờ chiều, sẽ gặp lại ở chỗ này, cùng nhau quay về Tân Hải.
Sau khi xuống xe, An Tại Đào lập tức gọi điện thoại cho Dịch Thần báo chiều Đông Sơn. Trước khi tới, hắn đã hẹn trước với Dịch Thần, để Dịch Thần tìm một người quen thuộc chợ bán chó và giá cả thị trường trên tỉnh, dẫn bọn họ đi mua chó.
Nếu không, bọn họ một không hiểu chuyện, hai không hiểu chó, cứ cắm đầu đi đến chợ bán chó, không bị lừa cũng khó mua được chó Sethe huyết thống nước Anh thuần khiết.
Sau khi nói chuyện điện thoại nửa ngày, Dịch Thần liền lái một chiếc xe Santana màu đỏ tới. Dịch Thần cùng một thanh niên cao gầy, làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời có thần cùng nhau xuống xe, chào hỏi An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết từ xa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Tiểu An, đây là bạn tôi, Cương Tử, là người say mê nuôi chó điển hình, trong nhà nuôi bảy tám con chó thuần chủng, còn có hai con chó ngao Tây Tạng.
Dịch Thần mỉm cười nói, mà theo anh ta giới thiệu, Cương Tử cũng mỉm cười vươn tay mình ra.
- Xin chào, hiện giờ phải phiền toái anh.
An Tại Đào nhẹ nhàng nắm tay Cương Tử.
Ánh mắt kinh diễm của Dịch Thần lướt qua người Hạ Hiểu Tuyết rồi biến mất, cúi đầu cười:
- Tiểu An, đây là bạn gái cậu sao? Chàng trai tốt, diễm phúc không cạn đó.
…
…
Cương Tử quả thực rất sành về chó cảnh, dẫn hai người đi tới chợ bán chó lớn nhất tỉnh Đông Sơn, nói rất rõ ràng về các loại chó. An Tại Đào hiểu được, phàm là loại người nhàn hạ thoải mái này, không chỉ nhàn rỗi mà còn rất có tiền, một con chó động một tý là ngàn vạn, nhất là chó ngao Tây Tạng đắt không chịu nổi, người bình thường muốn chơi cũng không dám.
Chẳng qua, khi Cương Tử nghe nói hai người An Tại Đào muốn mua chó Sethe nước Anh, lại không kìm nổi lòng mà nhíu mày.
- Anh bạn, chó Sethe này hiếm gặp đấy, nhất là huyết thống càng thuần khiết, giá cả càng đắt, không thấp hơn 3000. Hơn nữa, chủ yếu là nhu cầu thị trường của loại chó này rất nhỏ, không mấy người thích nó…
Cương Tử chỉ tay vào một dãy lồng chó bằng sắt trước chợ:
- Mỗi ngày tôi đều đến chợ bán chó, chỉ thấy được hai con chó Sethe.
Hạ Hiểu Tuyết vẫn duy trì trầm mặc, cô đột nhiên cười:
- Mạnh ca, tiền không phải vấn đề, chỉ cần huyết thống thuần khiết là tốt rồi, phiền Mạnh ca hỏi giúp một chút, có thấy hay không.
Thật ra, chó này cũng không phải không mua không được. Kế hoạch mua chó này vốn chỉ là một loại "tâm huyết trào dâng" của An Tại Đào, nếu thật sự mua không được, cũng không sao cả.
Cương Tử gật đầu, bỏ lại hai người đi thẳng tới một bãi nhiều người nhất trong chợ bán chó. Nơi đó, một đám buôn chó vây quanh mấy con chó ngao Tây Tạng màu đen thể hình cực lớn, đang nói rất sôi nổi.
Cương Tử chen vào, nói hai câu với một trung niên buôn chó hói đầu, không bao lâu, liền mang theo người này đi tới, cười nói:
- Hai bạn, vận may của hai người không tồi, trong tay người này vừa vặn có một con, giá cả dễ thương lượng.
…
…
Người trung niên buôn chó dắt một con chó Sethe từ trong cửa hàng của mình tới, khác với con chó của Tôn Ngạn, nó là chó cái lông thuần một màu đen.
Đây là một con chó nước ngoài tuyệt đẹp, rắn chắc, cân xứng, có thể nói là lực lượng, sức chịu đựng, tao nhã và cao quý được tổ hợp lý tưởng. Lông dài bằng nhau, lông tơ mảnh, dáng đi vững vàng, thân trước dài, thân sau tráng kiện, giữa lưng vững vàng, đường cong nổi bật mà không mất văn nhã, quả nhiên là quý tộc trong loài chó.
Hạ Hiểu Tuyết vừa thấy liền thích ngay, lập tức cúi người xuống nhẹ nhàng vuốt lông chó, mặt cười như hoa.
An Tại Đào nhìn thoáng qua Cương Tử, thấy Cương Tử gật đầu, liền hiểu được huyết thống của chó này rất thuần khiết, không phải loại nhuộm lông hoặc giống tạp giao.
Ngay trước mặt Cương Tử, người buôn chó đưa ra cái giá 4000. Cương Tử cảm thấy giá cả coi như hợp lý, bởi vì con chó này là giống hiếm có, cũng duy trì trầm mặc.
Cương Tử đột nhiên nhận được một cuộc gọi, có việc gấp đi trước. Nhưng lúc An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị giao tiền dắt chó rời khỏi, vợ tên buôn chó kia tới, túm lấy tên buôn chó nói vài câu, tên buôn chó đột nhiên thay đổi, liều sống không bán, tỏ vẻ phải tăng giá tới 4500.
Hạ Hiểu Tuyết vừa nghe liền nóng nảy, lớn tiếng nói:
- Người này như thế nào vậy? Rõ ràng đã nói giá cả, sao có thể thay đổi là thay đổi? Nào có người mua bán như vậy?
Tên buôn chó cũng hơi xấu hổ, cười ha ha, nói không ra lời. Bà vợ to mộng của hắn vội vàng đi tới, cười lạnh nói:
- Chó này chúng tôi nhập khẩu từ nước ngoài tới, phí tổn giá tiền đã hơn 3000, hơn nữa đoạn thời gian này còn phải cho ăn uống hầu hạ nói, bán cho hai người 4000 đồng, không phải chúng ta bị thiệt sao? Hai người muốn mua thì mua, không mua thì thôi.
An Tại Đào cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không biểu hiện bất luận thần sắc kích động gì. Đối với kế nhỏ và tâm tính của loại tiểu thương phố phường này, hắn rất quen thuộc. Phải biết rằng, hắn cũng không phải nhóc con chưa ráo máu đầu vừa mới tốt nghiệp bước chân vào xã hội. Nhất định là người phụ nữ này thấy hai người mình nóng lòng mua chó, muốn nhân cơ hội kiếm nhiều hơn một chút thôi.
Trách sao được vì thái độ Hạ Hiểu Tuyết biểu hiện rất "tích cực". Hơn nữa, xem bộ dáng của cô cũng biết ngay là cô nàng có tiền, 4000 đồng mua chó nói mua là mua.
Hạ Hiểu Tuyết vốn có ý mua cũng được không mua chẳng sao, nhưng thấy chó này, cô liền thật sự thích. Bộ lông đen sáng bóng, thần thái cao quý, tính tình khá dịu dàng, rất hợp khẩu vị của cô.
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng kéo vạt áo An Tại Đào, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đào, em thật sự thích con chó này, 4500 thì 4500 đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu mấy trăm đồng tiền này.
An Tại Đào lắc đầu, ra hiệu bằng mắt với Hạ Hiểu Tuyết, lạnh lùng nói:
- Không phải là một con chó rách sao, không bán thì thôi, đi, Hiểu Tuyết, chúng ta đi!
Hạ Hiểu Tuyết do dự một chút, nhưng vẫn thuận theo An Tại Đào chậm rãi rời đi.
An Tại Đào lôi kéo tay Hạ Hiểu Tuyết, vừa bước tới cửa vào chợ chó, vừa âm thầm đếm:
- Một, hai, ba , bốn…
Quả nhiên, hai người còn chưa đi tới bước thứ năm, phía sau liền truyền đến âm thanh hơi hoảng loạn của tên buôn chó kia:
- Chú em, có việc từ từ thương lượng? Nếu không, chúng ta lại hạ một chút, cậu cũng nên nhượng bộ, hòa nhã sinh tài đó.
An Tại Đào bỗng nhiên xoay người, cất cao giọng nói:
- Việc buôn bán quan trọng nhất là phải nói thành tín, nói 4000 là 4000, nào có ai giống như hai người, xem chúng ta muốn mua đã muốn tăng giá.
Tên buôn chó dắt chó đi tới:
- Ông em, 4000 tôi quả thật hơi thiệt, vừa rồi xem mặt mũi Cương Tử, tôi nhất thời đưa ra cái giá này. Như vậy đi, 4300, tôi giảm cho hai người 200!
An Tại Đào bĩu môi, không nói câu nào, quay đầu bước đi.