Dương Hoa đáp ứng, vội vàng dùng di động liên hệ với phía Phòng Sơn.
An Tại Đào ngồi ở vị trí lái phụ, thần sắc âm trầm, yên lặng nhìn phía trước, tâm tình trở nên rất xấu. Lãnh Mai và Trương Lâm Lâm đột nhiên bị cách ly vì SARS, điều này khiến hắt lập tức chấn động: hóa ra không ngờ SARS cách mình gần như vậy… Đồng thời, hắn cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của Lãnh Mai.
Tài xế im lặng lái xe, An Tại Đào im lặng ngồi phía trước, sau đó là hai người đi theo, Diêu Khải và Hoàng Hiểu Minh tổ đôn đốc cũng đều duy trì trầm mặc khác thường, cảm giác trong lòng đại khái cùng loại với An Tại Đào. Trương Lâm Lâm bị cách ly, lập tức khiến trong lòng người Phòng Giám sát căng như dây đàn: SARS… thật sự đã tới đây! Không phải nói giỡn…
Bên Phòng Sơn, người của Văn phòng UBND thành phố (tức Văn phòng tổ lãnh đạo chống SARS) đã đem thông báo Phòng Giám sát SARS Tỉnh ủy muốn tới thành phố kiểm tra công tác, báo cáo cho Chủ tịch thành phố Đông Sơn Du (tức tổ trưởng tổ lãnh đạo chống SARS Phòng Sơn). Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Đông Phương Du ngẩn ra, thầm nghĩ một chút, vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân.
- Alo, tôi là Tống Nghênh Xuân, chào buổi sáng, Đông Phương.
Tống Nghênh Xuân khẽ mỉm cười, nhấc điện thoại lên bắt chuyện với Đông Phương Du.
Đông Phương Du cười cười:
- Bí thư Tống, báo cáo công tác cho ngài. Văn phòng vừa mới nhận được thông báo, nói hôm nay Chủ nhiệm An Phòng Giám sát chống SARS Tỉnh ủy muốn dẫn đội tới thành phố chúng ta kiểm tra giám sát công tác chống SARS… Ngài xem?
Tống Nghênh Xuân biến sắc, thầm nghĩ êm đẹp tiểu tử này đột nhiên tới thành phố kiểm tra công tác giám sát SARS cái gì? Chẳng lẽ vừa mới trở thành người tâm phúc của Tỉnh ủy, đã muốn bắt đầu khai đao với Phòng Sơn, muốn khoe uy phong lãnh đạo Tỉnh ủy trước mặt ông? Hừ, chơi trò này với ông đây, cậu còn rất non!
Tống Nghênh Xuân lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Đây là chuyện tốt, điều này nói rõ lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng Phòng Sơn chúng ta. Đông Phương, như vậy đi, tôi sẽ không thích hợp ra mặt, dù sao cũng là công tác chống SARS thôi, ha ha, Chủ nhiệm An là lãnh đạo của thành phố chúng ta đi ra, cô là lãnh đạo cũ của cậu ta, vậy do cô và đồng chí Quốc Cẩm ra mặt tiếp đãi một chút, tốt xấu cũng là lãnh đạo Tỉnh ủy, chúng ta cũng không thể không cho vài phần mặt mũi!
- Mặt khác, cũng nói lại toàn bộ thành tích công tác và điển hình thực hiện của chúng ta… Tôi thấy có mấy đơn vị điển hình không tồi, có thể đề cử người của Phòng Giám sát Tỉnh ủy đi xem.
Tống Nghênh Xuân cười kết thúc "chỉ thị" của mình.
Nếu là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở bình thường của cơ quan Tỉnh ủy mang đối xuống kiểm tra công tác, ví dụ như Phó Giám đốc Sở phòng nào đó, thành phố Phòng Sơn chắc chắn chỉ đưa ra một Phó Chủ tịch thành phố tới tiếp đãi. Nhưng Văn phòng Tỉnh ủy lại khác, là cơ cấu quan trọng bên người lãnh đạo Tỉnh ủy, phía dưới không thể thờ ơ được, hơn nữa chuyện tình liên quan tới công tác chính trị hạng nhất là chống SARS, cho nên quy cách tiếp đãi liền cao hơn một chút, bày ra sự coi trọng của lãnh đạo thành phố Phòng Sơn đối với công tác chống SARS và sự tôn trọng đối với lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Được, Bí thư Tống, bây giờ tôi sẽ an bài tốt.
Đông Phương Du đáp ứng, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thình lình nghe Tống Nghênh Xuân nói tiếp:
- Đông Phương à, chô Chủ tịch thành phố Lãnh cô cần phải duy trì liên hệ bất cứ lúc nào… Làm Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cô ấy bị cách ly trong một tòa nhà, chuyện này khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng, Lão Phùng Phòng Vệ sinh tỉnh mới gọi điện cho tôi, nhắc đến việc này.
- Đúng rồi, khi nào đồng chí Tại Đạo tới? Buổi sáng hay buổi chiều?
Đông Phương Du thở dài:
- Bên đồng chí Lãnh Mai, tôi đã an bài tốt lắm, tôi đã để thư ký của Lãnh Mai tới Thiên Nam... Sáng hôm nay, đồng chí Lãnh Mai gọi điện với tôi, trạng thái tinh thần của cô ấy rất tốt. Tôi sẽ duy trì liên lạc với đồng chí Lãnh Mai bất cứ lúc nào, xin Bí thư Tống yên tâm! Về phần Phòng Giám sát Tỉnh ủy, bọn họ thông báo là 2h chiều tới thành phố!
Tống Nghênh Xuân cười cười:
- Được, cứ như vậy đi, cô tiếp đãi tốt những Bồ Tát tới từ phía trên này. Công tác chống SARS nặng tựa Thái Sơn, người bên trên tới chúng ta không dám đắc tội. Cũng may đồng chí Tại Đào là cán bộ của thành phố chúng ta đi ra, cũng không thể không cho thành phố chúng ta chút thể diện chứ? Ha ha! Lúc này, vất vả Đông Phương cô.
- Ha ha, không có gì, đây chẳng phải đều là công tác sao. Xin lãnh đạo yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ báo cáo xin chỉ thị Bí thư Tống bất cứ lúc nào.
Đông Phương Du lại nói tào lao vài câu với Tống Nghênh Xuân, sau đó liền cúp điện thoại.
Ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ một chút, Đông Phương Du nhấc điện thoại gọi cho An Tại Đào. Điện thoại kêu hơn nửa ngày, cũng không có người nhận, mặt Đông Phương Du hơi nhăn lại, tâm tình hơi bực bội, tay trái nắm một chiếc bút máy màu hồng quay quay một chút.
An Tại Đào đang rơi vào trầm tư, hơn nữa động tĩnh trong xe khá lớn, chờ lúc hắn nghe được di động của mình vang lên, Đông Phương Du đã cúp điện thoại. An Tại Đào mở di động ra xem, thấy là số điện thoại văn phòng Đông Phương Du, do dự một hồi cũng không gọi về.
****
Tiền Nhất Bình chậm rãi cuốc bộ đi làm, chuẩn bị hôm nay phải tới Ủy ban Kỷ luật tòa soạn báo gánh toàn bộ chuyện này xuống, chờ đợi tòa soạn báo xử trí, thậm chí sau đó có thể xuất hiện pháp luật trừng phạt.
Suốt một buổi tối, gã cũng nghĩ thông. Nếu hành động theo cảm tính kéo Cổ Vạn Tài xuống nước, như vậy, đối với ai cũng không có lợi, tương lai chịu thiệt nhất vẫn chính là Tiền Nhất Bình gã. Không bằng chính mình gánh toàn bộ, sau đó chỉ cần có Cổ Vạn Tài, gã vẫn có thể đợi thời trở lại.
Gã đã chuẩn bị tốt tư tưởng, còn chủ động viết sẵn một phần "quá trình sự việc". Buổi sáng lúc rời nhà, Tiền Lệ chị gã không quá yên tâm, đặc biệt gọi điện cho gã, lại khuyên bảo gã thông suốt. Nghe nói em trai đã quyết định tự mình gánh hết, Tiền Lệ cũng vô cùng vui mừng. Đương nhiên, vui sướng nhiều, trong lòng cũng sinh ra vài phần áy náy.
Tiền Nhất Bình cười lạnh trong lòng, ở thời khắc thế này, không cần nói tới chị em, cho dù vợ chồng cũng không đáng tin cậy. Nghĩ như vậy, trong lòng gã cũng bình tĩnh lại.
Chẳng qua, tối hôm qua, gã vẫn đem biên lai gửi ngân hàng vài năm bản thân "tích lũy" hơn 1 triệu cùng với sổ tiết kiệm 100 ngàn đồng Cổ Vạn Tài cho bí mật giấu cùng một chỗ, e sợ một khi mình gặp chuyện không may, vợ mình cũng không chắc có thể tin được.
Sống trên đời, ngoại trừ mình, ai cũng không đáng tin. Cái gọi là ngã một lần, trải qua một phen trắc trở như vậy, Tiền Nhất Bình không có nhận thức được chỗ thiếu hụt cấp thấp nào đó trong phương diện xử sự của mình, trái lại lấy được kinh nghiệm sống cực đoan như thế, cũng không thể không nói là một loại cổ quái.
Tiền Nhất Bình chuẩn bị tốt tư tưởng, trong lòng có một loại khẳng khái chịu chết hiên ngang lẫm liệt. Nhưng gã không biết chính là, ngay vừa rồi, lãnh đạo Ban Tuyên giáo Trung ương gọi điện trước tiếp tới Ban Tuyên giao Tỉnh ủy.
Hóa ra, sáng sớm hôm nay, báo đô thị cũng là báo cấp bập cao nhất trong nước, tức thông tấn xã Trung ương "Báo đô thị Hoa Hạ" đột nhiên lại đăng một bài báo: "Quyên tặng tình yêu? Quan trường thể hiện?" tại vị trí bắt mắt ở trang 2.
Bài báo dùng độ dài lớn thuật lại một lần chuyện Phó Chủ nhiệm chủ trì công tác Phòng Giám sát Tỉnh ủy Đông Sơn An Tại Đào bị phóng viên Nhật báo Đông Sơn Tiền Nhất Bình nghi ngờ vì thể hiện mà làm ra việc khoa trương, trong bài văn đương nhiên chỉ tên tập đoàn dầu mỏ Long Đằng quyên tặng tỉnh Đông Sơn hạn ngạch cao tới 10 triệu nhân dân tệ.
Loại chuyện này cực kỳ mẫn cảm. Rất hiển nhiên, lựa chọn đăng tin như vậy vào lúc này, "Báo đô thị Hoa Hạ" có lòng lăng xê tin tức, đương nhiên cũng có mạo hiểm nhất định. Sau khi "Báo đô thị Hoa Hạ" đưa tin lên mạng, chợt khiến cho tiếng động nghi ngờ vang giống như thủy triều trên truyenfull.vn.
Có người nói là thể hiện, có người nói là tình yêu, tranh cãi qua lại, An Tại Đào quyền lực mới nổi của cơ quan Tỉnh ủy lập tức rơi vào lốc xoáy dư luận cãi cọ. Mà lúc này, An Tại Đào hoàn toàn không biết gì cả, chính mình mang theo mọi người trên đường chạy tới Phòng Sơn.
Đây là một bất ngờ, tuyệt đối bất ngờ. An Tại Đào cũng thật bất ngờ, không ngờ lại có phóng viên truyền thông cấp Trung ương trà trộn trong cuộc họp báo lần trước. Hắn vốn nghĩ rằng, dùng năng lực của Đổng Kỳ Xương tại tuyền thông trong nước, chuyện này sẽ bị áp chế xuống rất nhanh, nhưng ai ngờ...
Sau này hắn mới biết được, trên cuộc họp báo cùng ngày cũng không có phóng viên "Báo đô thị Hoa Hạ", mà là phòng viên một truyền thông bên ngoài âm thầm trao đổi lấy tư liệu sống với "Báo đô thị Hoa Hạ", phía Đô thị Hoa Hạ cảm thấy chuyện này rất có giá trị lăng xê, liền lập tức quyết định chọn đề tài này.
Đương nhiên, vì chọn đề tài này, vì tránh mạo hiểm chính trị và áp lực đến từ tỉnh Đông Sơn, phía Báo đô thị Hoa Hạ cũng làm tốt chuẩn bị, ví dụ như ghi âm, tài liệu và ảnh chục vân vân từ cuộc họp báo ngày đó.
Khoảng cách Phòng Sơn cũng chỉ có lộ trình nửa giờ, di động của An Tại Đào lại vang lên. An Tại Đào mở ra, thấy là số di động Hạ Hiểu Tuyết sử dụng trong nước, liền ngẩn ra.
- Dừng lại, đỗ ở ven đường.
An Tại Đào khoát tay áo, chờ xe dừng lại, mới xuống xe đi tới ven đường nhận điện thoại.
- Hiểu Tuyết...
An Tại Đào còn chưa nói xong, Hạ Hiểu Tuyết liền vội vã nói:
- Ông xã, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hôm nay trên báo "Đô thị Hoa Hạ" đăng một bài báo, nói nghi ngờ dầu mỏ Long Đằng quyên góp cho Đông Sơn là vì trải đường cho anh, là thể hiện chính trị, còn nói có phóng viên báo Đảng đối mặt chất vất anh trên cuộc họp báo là như thế nào...
Trong lòng An Tại Đào lộp bộp một tiếng, hút một ngụm khí lạnh:
- Báo Đô thị Hoa Hạ?... Hiểu Tuyết, trước tiên em không nên nóng vội, để anh nghĩ xem!
...
...
Thái dương đỏ rực treo trên trời cao, An Tại Đào ngửa mặt nhìn trời, cảm thấy hơi chói mắt. Hắn trầm ngâm, đột nhiên cười cười:
- Báo bối, đừng có gấp, anh nghĩ, chuyện này tuy rằng xảy ra đột nhiên vượt qua sự khống chế của anh, nhưng cái gọi là Tái ông mất ngựa nào biết không phải phúc ---- nếu làm tốt, cũng không nhất định là chuyện xấu.
- Chuyện này anh không thích hợp ra mặt, anh còn phải trốn tránh hiềm nghi. Như vậy đi, Hiểu Tuyết, bọn em lập tức dùng danh nghĩa tập đoàn đưa ra kháng nghị đối với "Báo đô thị Hoa Hạ" và Ban Tuyên giáo, về phương diện khác, lập tức mời dự họp báo, cho thấy thái độ, làm sáng tỏ sự thật! Anh nghĩ, chuyện này lãnh đạo Ban Tuyên giáo Trung ương chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú, trong khi SARS lại xuất hiện loại chuyện này, lá gan của lãnh đạo tờ báo này quả thật không nhỏ đâu...
Hạ Hiểu Tuyết đang ứng, sau khi dặn An Tại Đào cẩn thận mọi việc, vội vàng cúp điện thoại, lập tức an bài người đi can thiệp "Báo đô thị Hoa Hạ", đồng thời thông qua quan hệ trực tiếp tìm tới lãnh đạo Ban Tuyên giáo Trung ương.
Thật ra, đây cũng không phải việc nhỏ. Tập đoàn dầu mỏ Long Đằng là xí nghiệp năng lượng xuyên quốc gia nổi tiếng, chuyện tình liên quan tới công tác chống SARS, chuyện tình liên quan tới hình tượng và hảo tâm quyên góp của xí nghiệp, còn liên quan tới danh dự một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, cho dù phía Long Đằng không tìm tới, lãnh đạo Ban Tuyên giáo Trung ương cũng sẽ chú ý tới việc này.
Thậm chí, một số lãnh đạo Trung ương đã chú ý việc này.
****
An Tại Đào trở lại xe, thấy sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, Dương Hoa nhảy dựng trong lòng, mơ hồ đoán được dường như xảy ra chuyện gì.
- Chủ nhiệm An...
Dương Hoa thấy sắp tới Phòng Sơn, vừa muốn nói gì, lại nghe An Tại Đào giơ tay lên nói:
- Chủ nhiệm Dương, các đồng chí, trước tiên chúng ta tới nhà máy gia công mặt nạ phòng độc kia xem. Diêu Khải, anh và Chủ nhiệm Dương ở lại trên xe, tôi và Hoàng Hiểu Minh xuống xem, hai người ở trên xe tốt nhất nghĩ biện pháp chụp hình ảnh tư liệu gì đó.
Dương Hoa nghe xong vội nói:
- Chủ nhiệm An, ngài là lãnh đạo, hay là ngài và Tiểu Diêu ở lại trên xe, tôi cùng Hoàng Hiểu Minh xuống xem...
An Tại Đào cười cười:
- Loại điều tra ngầm này, tôi có kinh nghiệm, Chủ nhiệm Dương là đồng chí nữ, đi xuống cũng không tiện, ừ?! Cứ quyết định như vậy, hai người ở trên xe chuẩn bị tiếp ứng chúng tôi bất cứ lúc nào...
Khi nói chuyện, xe bus liền rẽ vào quốc lộ khu Lương Sơn ngoại thành Phòng Sơn, vài phút sau liền đi tới một giao lộ, bên trái là một mặt đất vàng cứng đờ, phía sau là khu cứ trú bình thường ở nông thôn; mà bên phải hiển nhiên là tuyến đường giao thông chính nối huyện Cốc Lan với Phòng Sơn.
Dương Hoa nhìn hoàn cảnh, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm An, hẳn chính là thôn này...
An Tại Đào gật đầu cười nói với lái xe:
- Trực tiếp lái vào!
Nhưng xe chưa lái vào mấy chục mét, ngay chỗ cửa thôn, một ông lão vẻ mặt cảnh giác không biết xông ra từ nơi nào, một cánh tay còn đeo phù hiệu đỏ, khoát tay áo ngăn xe bus của An Tại Đào.
Lái xe bất đắc dĩ, đành phải lập tức giẫm phanh.
Ông lão lắc lư tiến tới, hắng cổ họng với Dương Hoa và An Tại Đào xuống xe:
- Mấy người làm gì? Tới thôn chúng ta làm gì?
An Tại Đào cười cười:
- Ông à, chúng tôi làm việc buôn bán, đến thôn mọi người mua khẩu trang...
Vừa nghe nói là mua khẩu trang, sắc mặt ông lão lập tức liền căng thẳng, đánh giá An Tại Đào và Dương Hoa từ trên xuống dưới:
- Mấy người tới từ đâu? Nghe ai nói chỗ chúng ta có khẩu trang?
Dương Hoa vội vàng tiến tới mỉm cười:
- Cụ ông, chúng tôi là bạn bè giới thiệu tới, ông xem có thể dẫn chúng tôi đi xem hàng hay không? Chúng tôi từ Yên Kinh, ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không dễ dàng, tốt nhất là nhanh chóng mua hàng, sau đó liền trở về.
Ông lão hoài nghi mà liếc xe bus phía sau hai người một cái:
- Xe này của hai người có thể chở bao nhiêu? Hai người...
Dương Hoa cười chỉ chỉ phía sau:
- Cụ ông, chúng tôi còn một chiếc xe, dừng ở giao lộ, nếu có hàng, chúng tôi có thể gọi đến bất cứ lúc nào.
Ông lão lại đề ra nghi vấn với An Tại Đào nửa ngày, lúc này mới đồng ý để xe dừng ở đây, An Tại Đào và Hoàng Hiểu Minh theo sau lưng lão, đi tới phía bắc thôn. Mà xa xa, thấy một người đàn ông trung niên cầm một chồng khẩu trang đứng ở dưới tàng cây hòe già.