Việc bố trí ổn thoả cho công nhân viên chức đối với An Tại Đào như một tảng đá ngàn cân treo trên đầu hắn mỗi ngày. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, bất kể hắn làm việc tốt đén mức nào, chỉ cần công tác này không có kết quả, tất cả sẽ chỉ là con số không. Công tác này rốt cuộc là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ bùng nổ.
Vấn đề còn khó khăn hơn ở chỗ, trong suy nghĩ của nhiều người, "bố trí" không chỉ là tuỳ tiện cho họ một vị trí nào đó cũng được. Sau khi trải qua một lần "thiệt hại", ý thức quyền lợi của các công nhân này đã mạnh lên rất nhiều. Họ không những yêu cầu khôi phục công việc trước đây, mà còn đòi hỏi sự bình đẳng về mức lương và chế độ đãi ngộ giữa các xí nghiệp trực thuộc công ty Than –Khí ga Phòng Sơn.
Chức vụ công tác quá tệ: không làm, tiền lương quá thấp: không làm, môi trường công tác khắc nghiệt: không làm. Những công nhân viên chức đã quyết tâm làm lớn chuyện này, ràng buộc thành một khối, đoàn kết chưa từng có, hành động rất có tổ chức, nghĩ tới là An Tại Đào đau đầu.
Nhưng An Tại Đào cũng không dám đem tình hình thực tế báo cáo với Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du. Nếu Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du biết sau lưng những công nhân viên chức này không ngờ là lại có người tổ chức và cầm đầu, chuẩn bị "đấu tranh" lâu dài với chính quyền, chỉ sợ hai người sẽ có thái độ khác hẳn.
Nếu ở thành phố "đàn áp", công ty Than - Khí ga Phòng Sơn sẽ càng loạn, khiến công tác của An Tại Đào càng khó làm. Cho nên, hắn giữ im lặng, những lúc báo cáo luôn cố ý lảng tránh vấn đề này, đồng thời lại bảo Bành Quân tìm cách tiếp xúc với một số công nhân cầm đầu để bàn bạc và khơi thông những bế tắc
Đương nhiên, mục đích của các công nhân viên chức cầm đầu kia cũng không phải gây rối mà là muốn giành lại quyền lợi hợp pháp và chế độ đãi ngộ đã bị Hạ Canh lừa dối tước đoạt, cầm mấy đồng tiền ở nhà gian nan sống qua ngày. Những công nhân viên chức này, thật ra cũng vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải đứng lên.
Vừa phải tạo ra vị trí công tác thích hợp, vừa phải làm cho công nhân viên chức hài lòng, đây là một vấn đề hết sức nan giải.
Lúc đầu, An Tại Đào cho rằng thành lập tập đoàn công ty, các cơ quan đơn vị sẽ tiếp nhận một bộ phận công nhân, sau đó, các xí nghiệp trực thuộc tiếp nhận một bộ phận, trên cơ bản xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng theo tình hình thực tế, khả năng này không cao lắm. Trước hết là cơ quan tập đoàn công ty không thể nhận quá nhiều người như vậy, mà cơ quan công ty Than - Khí ga Phòng Sơn vốn đã có nhiều người rồi.
Kế đến, các xí nghiệp cấp dưới, như người ta nói "một củ cải, một cái hố", cũng không cần nhiều người. Anh bảo cấp dưới bố trí, nhưng ít nhất, nó phải có chỗ trống để bố trí, không có thì làm sao mà bố trí với sắp xếp?
Trở lại công ty, ngồi trên cái ghế sang trọng rộng thênh, An Tại Đào thầm thở dài, xem ra muốn tạo thêm chỗ làm, có lẽ chủ yếu phải dựa vào mấy mẫu đất kia.
Bốn mẫu đất ở vị trí trung tâm nội thành, nên xây dựng một dự án như thế nào để có thể tiếp nhận bảy trăm công nhân viên chức đây?
An Tại Đào nhíu mày.
Hắn đang định gọi điện cho Lương Mậu Tài- người phụ trách chuyện này thì Lương Mậu Tài đã tới trước cửa phòng làm việc của hắn, gõ cửa.
-Chủ tịch thành phố An.
Lương Mậu Tài kính cẩn bước vào.
An Tại Đào mỉm cười:
-Lão Lương, lại đây, ngồi xuống nói chuyện.
-Chủ tịch thành phố An, hai ngày nay tôi đi vòng vòng ngoài mấy mẫu đất của nhà máy khí đốt cũ, lại khảo sát môi trường xung quanh một chút, trong lòng nảy ra một số ý tưởng, muốn báo cáo với lãnh đạo một chút. Chỉ có điều đây chỉ là ý tưởng bước đầu, chưa được hoàn hảo, chín chắn, đại khái là thả con săn sắt bắt con cá rô, xin lãnh đạo chỉ ra chỗ sơ sót, ha ha. Nếu lãnh đạo đồng ý, chúng ta mới thực hiện bước kế tiếp.
Lương Mậu Tài ngồi trên sô pha, lấy thuốc ra, mồi cho An Tại Đào một điếu, sau đó y cũng hút một điếu.
-Ồ, anh nói xem, tôi cũng đang định tìm anh bàn về vấn đề này.
An Tại Đào mỉm cười.
-Chủ tịch thành phố An, thôi cá nhân tôi thấy, nếu lấy hiệu quả công tác và lợi ích kinh tế tạm thời, ngắn hạn, thì mấy mẫu đất đó khai thác, phát triển bất động sản là thích hợp nhất. Khu đất này nằm ngay khu tiếp giáp giữa khu đô thị mới và khu nội thành cũ của thành phố Phòng Sơn, xung quanh giá đất bị đầu cơ đưa lên rất cao. Xung quanh đều là các dự án khai thác, phát triển bất động sản, nếu chúng ta cũng đem mấy mẫu đất này khai thác, phát triển thành dự án bất động sản, lợi nhuận công ty thu được sẽ là con số thật lớn.
Lương Mậu Tài nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt loé ra những tia sáng.
Y biết An Tại Đào đến công ty Than –Khí ga Phòng Sơn chỉ là tạm thời, nhằm "mạ vàng" thành tích, tuyệt đối không thể ở thật lâu. Căn cứ vào tính cách coi trọng lợi ích chính trị của An Tại Đào, khuyên hắn khai thác, phát triển dự án bất động sản là thích hợp nhất, bởi vì nó mang lại hiệu quả nhanh nhất, lợi nhuận ngắn hạn lớn nhất, tạo dựng chiến tích cho An Tại Đào cũng rõ rệt nhất.
Nhưng An Tại Đào lại trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi lắc đầu:
-Khai thác, phát triển bất động sản không ổn. Nó mang lại lợi ich và hiệu quả ngắn hạn, nhưng chúng ta muốn thấy sự lâu dài. Không ổn, không ổn! Xây dựng trên khu đất những khu nhà thương phẩm, quả thật là chắc chắn bán được rất nhiều tiền, nhưng bán xong nhà thì sao? Công ty phải làm sao? Chẳng lẽ phải sống bằng tiền dành dụm, ăn dần vào tiền bán nhà, sau đó phá sản, đóng cửa?
Vả lại, một trong những mục đích chủ yếu của chúng ta đối với dự án này là bố trí công việc cho công nhân viên chức, nghiệp vụ của công nhân viên chức chúng ta chuyên về than và khí, đối với bất động sản thì quả thật là dốt đặc cán mai, họ có thể làm gì? Công nhân xây dựng? Hay là quản lý vật tư? Dự án bất động sản không thể tiếp nhận hết các công nhân viên chức được.
Lương Mậu Tài thầm thở dài, thầm nghĩ: mình đã biết Chủ tịch thành phố An sẽ nói như vậy, cho nên mới chuẩn bị phương án thứ hai. Ài, lãnh đạo có thể nhìn ra vấn đề lâu dài, đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích lãnh đạo như Chủ tịch thành phố An, bây giờ quả thật không còn nhiều nữa.
-Một dự án cung ứng vật tư, anh thấy có được không?
An Tại Đào chợt hỏi.
Lương Mậu Tài do dự một chút rồi nhẹ nhàng phản đối:
-Chủ tịch thành phố An, tôi cũng có nghĩ đến. Khu đất rộng rất thích hợp làm một khu hậu cần phân phối than đá cho thị trường, từ đó thu nhận được số lượng lớn công nhân viên chức, nhưng có một vấn đề lớn nhất: chỗ đó ở trung tâm nội thành, theo quy định của ngành cảnh sát giao thông, xe tải lớn không vào được.
An Tại Đào ngẩn ra, thở dài:
-Ừ, tôi quên mất điểm này, xe không vào được, không có cách nào làm khu hậu cần được.
-Chủ tịch thành phố An, tôi còn có một phương án phương án.
Lương Mậu Tài cười:
-Khu đất có thể chia ra làm hai hoặc ba, không nhất định chỉ làm một dự án thôi!
An Tại Đào gật đầu:
-Nói rất đúng, chúng ta không nên bỏ trứng vào cùng một rổ. Anh nói tiếp đi tôi đang chăm chú lắng nghe đây!
-Chủ tịch thành phố An, anh có nhớ cái dự án ô tô tiết kiệm năng lượng mà trước kia anh giới thiệu? Công ty hữu hạn nghiên cứu và phát triển thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô Dương Quang?
Lương Mậu Tài nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào nghe vậy, mắt sáng lên:
-Ồ, công ty của Doãn Siêu chứ gì?
- Dưới sự kinh doanh của Doãn Siêu, công ty thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô Dương Quang đã phát triển với tốc độ rất nhanh. Ngày hôm qua, tôi gọi điện cho Doãn Siêu, họ đang chuẩn bị mở rộng quy mô sản xuất, trước mắt đang thiếu nhà xưởng, mặt bằng và nhân sự.
Lương Mậu Tài cười ha hả:
-Chủ tịch thành phố An, chúng ta dùng khu đất làm tài sản cố định góp vốn cổ phần, hợp tác với công ty Dương Quang xây dựng một cơ sở nghiên cứu và phát triển thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô, lắp đặt mấy dây chuyền sản xuất lớn, tôi ước tính có thể sắp xếp công việc được cho bốn trăm công nhân.
Thấy An Tại Đào gật đầu, Lương Mậu Tài lại tiếp tục nói:
-Ngoài ra, xí nghiệp chế biến nông sản sinh thái của Khu kinh tế mới Tư Hà cũng đang lo không thể tiến hành khuếch trương quy mô sản xuất, chúng ta có thể dành một phần đất để hợp tác với Khu kinh tế mới Tư Hà, xây dựng cơ sở chế biến nông sản sinh thái, sau khi dự án được xây dựng, có thể dễ dàng ngay tại chỗ tiếp nhận mấy trăm công nhân viên chức.
Phần đất còn lại, theo tôi có thể đầu tư vào giải trí và ẩm thực. Vốn đầu tư có thể là do công ty bỏ ra, cũng có thể thu hút vốn bên ngoài để hợp tác xây dựng và đưa vào hoạt động. Làm một trung tâm giải trí ẩm thực chẳng hạn, cũng có thể thu nhận một số công nhân viên chức của chúng ta.
An Tại Đào trầm ngâm một lát, đột nhiên vỗ bàn trầm trồ khen ngợij:
-Tốt, tốt lắm. Lão Lương, quyết định như vậy đi. Muốn thực hiện hai dự án này, anh lập tức bắt tay tiến hành điều tra và triển khai công tác chuẩn bị hợp tác, đồng thời, soạn thảo hai bản kế hoạch cho hai dự án để đưa ra cho lãnh đạo và công nhân viên chức công ty thảo luận, góp ý.
Anh phải nhanh lên, tôi muốn anh sớm lập dự án tiền khả thi, tranh thủ sau tết âm lịch lập tức bắt đầu triển khai hoạt động.
-Vâng, Chủ tịch thành phố An, tôi biết rồi. Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định cố gắng công tác.
Lương Mậu Tài phấn khởi đáp rồi vội vàng đi ngay.
Lại được An Tại Đào tín nhiệm và trọng dụng, đối với Lương Mậu Tài là chuyện rất may mắn và đáng mừng. Bởi vì đã có "bài học" lúc trước, y càng làm việc cẩn thận và cố gắng, đương nhiên, tâm tính cũng trở nên bình thản hơn nhiều.
Trước mắt, tình thế đã trở nên rõ ràng hơn nhiều. An Tại Đào giải quyết xong tình hình rối rắm ở rất công ty Than –Khí ga này, lập được thành tích là sẽ rời đi. Vị trí nhân vật số một công ty chắc chắn là sẽ rơi vào Lý Kiệt.
Về bản thân y, tiếp tục ở lại doanh nghiệp này hay là được An Tại Đào đưa đi cùng là còn tuỳ ở biểu hiện của y trong thời gian này. Trong lòng đã nghĩ thông suốt như vậy, Lương Mậu Tài dồn hết tinh thần và sức lực vào công việc được giao.
Lương Mậu Tài đi rồi, Chủ nhiệm Tôn Chấn Lâm đi đến, kính cẩn nói:
-Lãnh đạo, tới giờ họp rồi ạ.
-Được.
An Tại Đào đứng dậy cầm cuốn sổ ghi chép hội nghị màu đen, Tôn Chấn Lâm vội bước tới đỡ lấy.
-Đi, chúng ta đi họp.
Phòng hội nghị và văn phòng của An Tại Đào đều ở lầu bốn, cách không bao xa. Đi được vài bước, An Tại Đào đột nhiên dừng lại, cười:
-Chủ nhiệm Tôn, theo anh thì nếu đưa số các công nhân cần bố trí về các xí nghiệp trực thuộc của công ty chúng ta, các xí nghiệp có thể tiếp nhận nổi không?
Tôn Chấn Lâm ngẩn ra, trầm ngâm một hồi, khẽ cười, nói:
-Chủ tịch thành phố An, tôi cảm thấy sẽ có chút khó khăn, nhưng không phải là vấn đề gì lớn. Tuy nhiên, ba công ty Thiên Nguyên, Thiên Tinh và Thiên Đồng có thể gánh vác nhiều một chút, các công ty, xí nghiệp khác, khả năng tiếp nhận hơi ít.
An Tại Đào gật đầu:
-Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Chủ nhiệm Tôn, lát nữa trong cuộc họp, anh đại diện cho công ty nói chuyện, tranh thủ sự ủng hộ của các xí nghiệp phía dưới. Công ty mẹ gặp phải khó khăn, là công ty con, họ cũng nên đóng góp một phần công sức tháo gỡ khó khăn.
-Vâng, tôi hiểu.
Tôn Chấn Lâm cười đáp ứng.
Trong phòng hội nghị, các lãnh đạo của các doanh nghiệp trực thuộc đã đến đông đủ, các thành viên bộ máy lãnh đạo của công ty trên cơ bản cũng đã có mặt đầy đủ. Trịnh Lan và Lô Tuấn xin nghỉ bệnh, mấy ngày nay cũng chưa đi làm.
Thấy An Tại Đào vào cửa, các thành viên bộ máy công ty và các lãnh đạo của các xí nghiệp trực thuộc đều vội đứng dậy vỗ tay, An Tại Đào mỉm cười khoát tay:
-Mọi người không cần như vậy, mời ngồi, mời ngồi.
Hội nghị là cuộc họp hội ý, chủ yếu là các lãnh đạo từ phó chức trở lên của công ty và nhân vật số một của các xí nghiệp cấp dưới tiến hành báo cáo công tác sắp tới, sau đó có vấn đề gì lớn thì nêu ra để thảo luận tập thể. Người đầu tiên báo cáo là Phó bí thư, Phó giám đốc Lý Nhân Quý.
-Chủ tịch thành phố An, bây giờ tôi xin báo cáo sơ lược về công tác phân công quản lý sắp tới. Vừa qua, chịu sự uỷ thác của Đảng uỷ công ty và Chủ tịch thành phố An, tôi đốc thúc việc kết nối giữa văn phòng công ty, văn phòng Đảng uỷ và tổ chức Đảng của các xí nghiệp. Trước mắt việc kết nối quan hệ hành chính và quan hệ tổ chức Đảng đã cơ bản hoàn thành. Việc quản lý đảng viên, quản lý cán bộ, quản lý hành chính ở công ty và các xí nghiệp tương ứng, về cơ bản đã đi vào ổn định, tiếp theo, chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng đưa việc quản lý vào nề nếp.
Lý Nhân Quyshowi bối rối xoa xoa tay:
-Công tác tiến triển thuận lợi, nhưng có chút trở ngại, đó là vì lúc trước các vị trí quản lý đều do người của Đảng uỷ Cục phục vụ công cộng nắm giữ, Đảng uỷ công ty không tìm được đầu mối thành lập trình tự công tác và chế độ công tác, nhưng Đảng uỷ đã cử người sang Phòng tổ chức Cục học tập.
An Tại Đào cười nhạt:
-Chuyện này dễ mà, tôi sẽ lập tức liên hệ với Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ Quy Ninh, chúng ta có thể phái nhân viên đến Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ Quy Ninh học tập trình tự công tác quản lý tổ chức đối với đảng viên và cán bộ, đây chỉ là các trình tự quản lý theo quy định sẵn có, không có gì sâu xa, khó hiểu.
Lý Nhân Quý báo cáo xong, Phó bí thư, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Vương Bằng, là một người trung niên trông có vẻ cẩn thận dè dặt liền liền lên tiếng báo cáo công tác. Ông ta phụ trách công tác chuẩn bị xây dựng tập đoàn công ty, ví dụ như tái xác định biên chế và xác định trách nhiệm trong cơ quan tập đoàn công ty.
Sau đó đến lượt Lương Mậu Tài báo cáo, y trình bày một lượt về các dự án sẽ thực hiện theo như nội dung cuộc nói chuyện với An Tại Đào lúc nãy. Dự án đầu tư lớn như thế này, chỉ cần các nhân vật số một gật đầu, các lãnh đạo cấp phó chỉ có thể gật đầu theo.
Cho nên, sau khi Lương Mậu Tài đề xuất, các phó chức lãnh đạo đơn giản thảo luận một chút, đều cho rằng khả thi, chuyện này liền quyết định xong. Công tác này do Lương Mậu Tài phụ trách, lập tức bắt tay vào triển khai hoạt động.
An Tại Đào nhìn về phái Tôn Chấn Lâm đang ghi biên bản hội nghị, liêc mắt một cái. Tôn Chấn Lâm vội ngồi thẳng lên, cao giọng nói:
-Các vị lãnh đạo, theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố An, đối với công tác bố trí việc làm cho công nhân viên chức, văn phòng công ty chúng tôi cho rằng đây là một nhiệm vụ quan trọng và khó khăn, cần đến sự nỗ lực của toàn công ty mới giải quyết được.
Thứ nhất, tạo thêm việc làm bằng cách xây dựng thêm các dự án mới, đưa các công nhân viên chức vào làm các công việc mới; thứ hai, lợi dụng tài nguyên sẵn có, tạo ra chỗ trống để bố trí một bộ phận công nhân viên chức vào những vị trí đó; thứ ba, sau khi thành lập tập đoàn công ty, có thể tiếp nhận một bộ phận công nhân viên chức.
Theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố An, văn phòng đề xuất, trong tình hình khó khăn này, trên nguyên tắc chia sẻ hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau, các xí nghiệp trực thuộc nên vì công ty mẹ mà chia sẻ khó khăn, gánh vác trách nhiệm bố trí công tác cho công nhân viên chức.
Tôn Chấn Lâm vừa nói xong, các nhân vật số một của các xí nghiệp mới tỉnh ngộ, hoá ra hội nghị hôm nay căn bản là một "Hồng Môn Yến" (1). An Tại Đào triệu tập họ tới đây họp, không phải liên kết, móc nối tạo sự cảm thông gì cả, cũng không phải thông báo việc đại sự là cải cách công ty, mà là muốn họ phải giúp đỡ bố trí công việc cho công nhân viên chức.
Thực tế là cơ chế điều hành của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn hoàn toàn khác với các công ty cổ phần, ngay từ đầu các xí nghiệp cấp dưới thiết lập các vị trí công tác theo nguyên tắc tinh giản, hiệu suất cao, có thể dùng một số ít người mà vẫn quản lý được công việc, giảm bớt chi phí. Bây giờ bảo họ ngay lập tức phải nhận nhiều người như vậy, hơn nữa còn là các công nhân viên chức tương đối lớn tuổi, trong lòng họ tất nhiên là không vui chút nào.
Nhưng không vui thì không vui, lúc này không ai dám có ý kiến phản đối An Tại Đào.
-Tôi biết mọi người có điều khó xử, nhưng công ty còn khó khăn hơn rất nhiều. Trước kia, công ty đã đầu tư rất nhiều nhân lực và tiền bạc để xây dựng nên các xí nghiệp trực thuộc, về chuyện này mọi người còn biết rõ ràng hơn tôi. Cho nên vào lúc công ty gặp khó, mọi người cũng phải đứng ra, vì công ty mà chia sẻ gánh nặng!
Giọng An Tại Đào hết sức trầm thầp và mạnh mẽ, đồng thời cũng có sức thuyết phục. Hắn khoát tay một cái, tay giơ lên cao:
-Có câu đồng tâm hiệp lực, chúng ta cùng nhau cố gắng mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Các lãnh đạo xí nghiệp cấp dưới im lặng, không ai lên tiếng.
-Khụ khụ!
Lý Kiệt đằng hắng một cái, dù là với cương vị nhân vật số hai của công ty hay là người tâm phúc của An Tại Đào, lúc này Lý Kiệt đều phải chủ động đứng ra tỏ thái độ làm gương.
-Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo, các đồng chí, tôi cũng chỉ mới tới công ty Thiên Nguyên được một thời gian ngắn. Trải qua mấy ngày vừa rồi điều tra và tìm hiểu tình hình, tôi cho rằng chúng ta quá coi trọng hiệu suất mà bỏ qua quản lý tính ổn định và an toàn ở rất nhiều vị trí công tác. Sự thiên lệch này, khiên cho một số công nhân phải đảm nhiệm một khối lương công việc rất lớn. Với cường độ lao động cao như vậy, sẽ tiềm tàng khả năng gây ra các tai nạn lao động.
Bước tiếp theo, công ty Thiên Nguyên chúng tôi quyết định hoạch định lại một số cương vị công tác, tăng thêm một số vị trí, trên nguyên tắc hỗ trợ công ty mẹ vượt qua khó khăn, chúng ta có thể dành ra một số vị trí công tác để phối hợp với công ty mẹ bố trí công việc cho các công nhân viên chức.
Lý Kiệt cười cười:
-Chủ tịch thành phố An, qua Tết âm lịch là chúng tôi có thể đệ trình lên công ty mẹ các vị trí công tác có thể bố trí cho công nhân viên chức.
An Tại Đào mỉm cười, nhìn Lý Kiệt gật đầu, sau đó vỗ tay đầu tiên. Sau những tiếng vỗ tay thưa thớt, các lãnh đạo của các công ty Thiên Tinh, Thiên Đồng lần lượt theo bước Lý Kiệt bày tỏ ý kiến. Trải qua một phăn tranh luận, "đấu trí", rốt cuộc dựa theo quy mô lớn nhỏ của mỗi xí nghiệp mà chia sẻ một số lượng công nhân tương ứng.
An Tại Đào thở phào một cái, rốt cuộc giải quyết được một vấn đề khó khăn, coi như là báo tin chiến thắng trận chiến mở màn đi.
Sau khi thành lập tập đoàn công ty và có sự trợ giúp của các xí nghiệp trực thuộc, cũng miễn cưỡng bố trí công việc được cho hai trăm công nhân viên chức. Điều kế tiếp hắn cần làm là ráo riết xây dựng các dự án mới, đưa năm trăm công nhân còn lại bố trí vào các dự án đó. Đồng thời, lại phải tìm cách kích thích tăng trưởng cho công ty Than-Khí ga Phòng Sơn. Nếu không, công ty Than-Khí ga Phòng Sơn sẽ chết chắc!
Cùng ngày, sau khi hội nghị chấm dứt, tuy rằng đã sắp đến Tết âm lịch, nhưng dưới sự đốc thúc của công ty, các xí nghiệp trực thuộc gióng trống khua chiêng rùm beng, cải tổ lại các vị trí công tác, chuẩn bị báo cáo với công ty số lượng công nhân viên chức có thể tiếp nhận.
Các xí nghiệp trực thuộc dành ra các vị trí công tác, nhưng họ cũng muốn giành lấy lợi thế tương đối. Dù sao, ai cũng muốn ưu tiên tiếp nhận những công nhân viên chức có trình độ và trẻ tuổi. An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng đồng ý với họ.
Dù sao khôn sống mống chết, giành lấy những gì tốt đẹp hơn là quy luật xã hội, cũng là quy luật cạnh tranh, hắn không có lý do từ chối. Chỉ có điều, hắn nghiêm khắc ra lệnh cho văn phòng công ty và bộ phận tài nguyên nhân lực tăng cường việc giám sát, nhất định phải bảo đảm công khai, minh bạc và công bằng trong quá trình bố trí công việc.
Nếu có gì mờ ám, sẽ gây ra tình trạng lộn xộn. Một khi để cho các công nhân viên chức lại làm ầm ĩ, sẽ rất khó xong việc. Đương nhiên, để thực sự đưa ra thông báo tuyển dụng, phải sau Tết mới có thể triển khai. Công tác này có lẽ sẽ cần ít nhất cả tháng mới hoàn tất được.
Về chuyện cạnh tranh vị trí công việc, vốn do Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Vương Bằng quản lý, nhưng An Tại Đào suy nghĩ một lát, cảm thấy không yên tâm, liền dặn dò Bành Quân dành thời gian chú ý đến vấn đề này. Nếu Lương Mậu Tài không quá bận rộn, thậm chí hắn còn muốn bảo Lương Mậu Tài phụ trách chuyện này.
Tới lúc cần người, An Tại Đào càng cảm thấy người có thể sử dụng không nhiều. Đáng tiếc, hắn đã điều hai người tới đây, doanh nghiệp là doanh nghiệp, có một số người không thích hợp làm việc ở doanh nghiệp.
Ngày 28 tháng 1, chỉ còn bốn, năm ngày nữa là đến Tết âm lịch. Mười giờ sáng, Uỷ ban nhân dân thành phố mở cuộc họp ở văn phòng Chủ tịch thành phố. Nội dung chủ yếu của cuộc họp lần này là sẽ nghiên cứu đề xuất thành lập tập đoàn công ty của công ty Than-Khí ga Phòng Sơn.
Vốn cuộc họp này định tiến hành sau Tết, nhưng do An Tại Đào luôn thúc giục, khiến Trương Bằng Viễn cứ "gợi ý", cho nên Đông Phương Du phải đồng ý tổ chức trước Tết.
An Tại Đào cũng không có cách nào khác, hắn không thể không thúc giục. Nếu dựa theo trình tự bình thường, và hiệu suất làm việc bình thường của chính phủ, ít nhất phải đến tháng tư, tháng năm năm sau, Uỷ ban nhân dân thành phố mới nhóm họp để bàn về vấn đề xin thành lập tập đoàn của công ty Than-Khí ga Phòng Sơn.
Sau đó chờ ý kiến phúc đáp, sớm nhất cũng tới mùa hè. Đó còn là nhanh, nếu xảy ra sự kiện ngẫu nhiên nào đó, ví dụ như lãnh đạo Uỷ ban nhân dân thành phố đi công tác chẳng hạn, thì còn phải chờ dài cổ.
Cho nên, gần như mỗi ngày An Tại Đào đều gọi điện báo cáo cho Bí thư Thành uỷ Trương Bằng Viễn, Trương Bằng Viễn không có cách nào khác, đành phải ngấm ngầm nhắc nhở Đông Phương Du, yêu cầu Uỷ ban nhân dân thành phố đặc biệt xử lý.
Hội nghị này có thể nói là hội nghị cấp cao cuối cùng trước Tết âm lịch năm 2003 trong hệ thống chính quyền và tổ chức đảng của thành phố Phòng Sơn.
Hội nghị do Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thành phố và Trợ lý chủ tịch thành phố thành lập, Trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng tham gia, còn các đại biểu khác tuỳ tình huống mà xác định. An Tại Đào là Trợ lý chủ tịch thành phố đương nhiên là phải tham gia, hơn nữa đây là hội nghị nghiên cứu về đề xuất do chính hắn đưa ra.
Do liên quan tới sự cải cách toàn diện của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn lên tập đoàn công ty, đến dự thính hội nghị còn có Cục quản lý ngành phục vụ công cộng Giải Vân, Chánh văn phòng Bố Đức Lan, Chủ nhiệm Uỷ ban kinh tế thương mại Tôn Tường, ba vị lãnh đạo của ba ngành liên quan đến dự thính hội nghị.
Đương nhiên, họ đến dự thính chủ yếu là báo cáo công tác, hỗ trợ việc quyết định biện pháp, chứ không thể tác động đến quyết định của Chủ tịch thành phố.
Buổi sáng đi làm, An Tại Đào đang uống nước chuẩn bị đến Uỷ ban nhân dân thành phố họp, cũng không lường trước đột nhiên xảy ra tình trạng hỗn loạn.
Ít nhất có hơn trăm công nhân viên chức lại tụ tập trước cổng công ty, ồn ào đòi gặp lãnh đạo công ty, gặp Chủ tịch thành phố An.
Nghe Tôn Chấn Lâm vội vội vàng vàng báo cáo, vẻ mặt An Tại Đào lập tức sa sầm. Tay của hắn nắm chặt chén trà, bước đến cửa sổ trước mặt, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy Bành Quân dẫn theo mấy người đang đứng đó nói chuyện với những công nhân viên chức đang kích động.
-Có chuyện gì vậy? Hả?
An Tại Đào trầm giọng quay lại nhìn Tôn Chấn Lâm.
Mặt Tôn Chấn Lâm hơi đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc như dao của An Tại Đào, khẽ nói:
-Chủ tịch thành phố An, cũng không biết ai tun tin đồn, nói là công ty không thật sự muốn bố trí công tác cho công nhân viên chức …Còn nói sở dĩ ngài kiên quyết phản đối xây dựng dự án bất động sản là vì ngài muốn mưu lợi cho riêng mình…Còn nói hai người trong nhóm của ngài là đồng bọn do ngài về Quy Ninh tìm tới…
-Nói láo!
An Tại Đào phẫn nộ ném chiếc chén sứ thanh hoa trong tay xuống đất, cái chén vỡ tan, nước trà bắn tung toé trên mặt đất. Tôn Chấn Lâm giật mình kinh hãi, vội vàng tránh ra khỏi cửa, thật sự sợ hãi.
Lần này, An Tại Đào thật sự phẫn nộ...Lát sau nhìn đồng hồ, thấy đã 9 giờ sáng, An Tại Đào nén giận, lấy lại bình tĩnh, đang định bảo Tôn Chấn Lâm cùng mình đi xuống nói chuyện với các công nhân viên chức, lại nhìn thấy qua cửa sổ, một chiếc Crown màu đen chạy tới, Cục trưởng Giải Vân mặc áo khoác màu đen từ trên xe nhảy xuống, đi nhanh về phía các công nhân viên chức đang tụ tập.
An Tại Đào nhướng mày, trầm giọng nói:
-Chủ nhiệm Tôn, là ai thông báo cho Giải Vân? Ai?
Giọng An Tại Đào đầy phẫn nộ khiến Tôn Chấn Lâm hơi hoảng hốt. Y khẽ nói:
-Chủ tịch thành phố An, tôi…tôi không rõ, chuyện này…tôi lập tức đi điều tra!
-Không cần tra xét! Chủ nhiệm Tôn, anh lập tức dẫn người đi xuống, bảo các công nhân viên chức đều đi đến trung tâm hội nghị đi, có điều gì muốn nói, có cái điều gì yêu cầu hay giải thích, tôi sẽ trả lời tát cả. Sau đó đóng cổng chính công ty lại, không cho bất kỳ kẻ nào bước vào!
An Tại Đào chậm rãi xoay người lại, tuy không nói lớn nhưng rất gay gắt. Tôn Chấn Lâm trong lòng run lên, không dám chậm trễ, vội dẫn người chạy xuống lầu.
Thấy mấy bảo vệ của công ty giả vờ như không biết Giải Vân là ai, đưa đám người Giải Vân ra bên ngoài cổng, lại thấy Giải Vân lên xe mà đi, An Tại Đào cười khẩy mấy tiếng, rồi đi về phía lầu ba trung tâm hội nghị.
Các công nhân viên chức đông nghìn nghịt tụ tập trong phòng hội nghị, hết sức ồn ào. Thấy Tôn Chấn Lâm, Bành Quân và nhân viên văn phòng vây quanh An Tại Đào đi đến, tiếng ồn càng tăng thêm.
-Chủ tịch thành phố An!
- Yêu cầu của chúng tôi, rốt cuộc là Chủ tịch thành phố An có xem không?
-Thái độ của thành phố và công ty đối với chúng ta rốt cuộc là như thế nào vậy?
-Rốt cuộc là bố trí hay không bố trí? Khi nào thì thực hiện? Chúng tôi còn phải chờ đến bao giờ?
Trong tiếng ồn ào huyên náo, An Tại Đào mặt trầm như nước ngồi xuống. Tôn Chấn Lâm đứng bên cạnh hắn, cầm lấy mi-cro cao giọng nói:
-Các vị, các vị, mọi người im lặng một chút. Chủ tịch thành phố An công tác bề bộn, đặc biệt dành ra thời gian tiếp chuyện mọi người, mọi người có gì nghi vấn cứ hỏi! Có yêu cầu gì cũng có thể đề xuất với lãnh đạo, chỉ cần là yêu cầu chính đáng, công ty sẽ đáp ứng mọi người.
Đám người yên tĩnh lại. không bao lâu, Mã Minh Tường cầm một tờ giấy đi ra, mặt đỏ lên, đưa tờ giấy cho Tôn Chấn Lâm:
-Chủ nhiệm Tôn, trước hết chúng tôi muốn nghe xem rốt cuộc công ty đối xử với chúng tôi bằng thái độ gì? Tờ giấy này là mấy đề xuất của chúng tôi, xin Chủ tịch thành phố An giải đáp một chút.
Tôn Chấn Lâm bất mãn trừng mắt nhìn Mã Minh Tường, An Tại Đào lạnh lùng đánh giá Mã Minh Tường. Hắn vốn có ấn tượng không tệ đối với y, nhưng hiện giờ xem ra, rõ ràng là y là một trong những người đứng sau lưng các công nhân viên chức gây kích động cho họ. Tuy rằng xuất phát từ ý tốt, nhưng hành vi cũng rất đáng giận!
Trong lòng An Tại Đào thầm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng lạnh như băng. Mã Minh Tường hình như cũng nhận ra điều đó, nhưng giờ phút này y cũng đã bất chấp, ngẩng cao đầu quay trở về, y như một lãnh tụ công nhân cây ngay không sợ chết đứng.
Thình lình An Tại Đào cười ha hả:
-Mã Minh Tường đúng không? Tôi còn nhớ rõ anh. Ừ, năng lực tổ chức của anh không tồi, lại có ý thức vì mọi người, như vậy đi, tôi thấy anh không cần chờ bố trí, bây giờ anh có thể đến công ty làm việc ngay, tôi đề cử anh làm công tác công đoàn… Chủ nhiệm Tôn, nói với Chủ tịch Điền một tiếng, sắp xếp cho đồng chí Mã Minh Tường làm Phó chủ tịch chuyên trách công đoàn đi. Xem có thể mở hội nghị liên tịch đoàn đại biểu công nhân viên chức công ty, tuyển cử một chút hay không. Công tác ở công đoàn cũng có thể phục vụ tốt cho quyền lợi của công nhân viên chức.
An Tại Đào cười cười, khoát tay.
Phó chủ tịch công đoàn là chức vụ trung tầng ở công ty, đột nhiên An Tại Đào lại cho Mã Minh Tường chức Phó chủ tịch, đương nhiên là không phù hợp thủ tục, bởi vì vị trí này cần tổ chức tuyển cử, điều này làm cho cả các công nhân viên chức và Tôn Chấn Lâm đều ngẩn người ra.
-Sao? Chủ nhiệm Tôn?
An Tại Đào nhìn Tôn Chấn Lâm liếc mắt một cái.
Tôn Chấn Lâm vội gật đầu đáp ứng:
-Tôi đã rõ, Chủ tịch thành phố An.
Mã Minh Tường hầu như không thể tin nổi vào lỗ tai mình, y đứng trước đám người, tai, mặt đỏ đến tận mang tai nhìn An Tại Đào, một câu cũng không nói nên lời. Không ngờ, thật sự là rất không ngờ.
-Chủ tịch thành phố An…
Mã Minh Tường đột nhiên hướng về phia An Tại Đào trên đài chủ tịch, khom người chào một cai, giọng hơi run.
Y vốn là cán bộ trung tầng của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, bởi vì tính cách có phần quật cường, nhất định không chịu tặng lễ vật cho Hạ Canh, kết quả là bị Hạ Canh mượn cớ miễn chức, hiện giờ lại đến nông nỗi phải thất nghiệp. Mà vừa rồi, An Tại Đào nhẹ nhàng như không nói một câu, liền khôi phục cấp bậc cán bộ cho y, bảo sao Mã Minh Tường không cảm kích cho được!
Chợt, đám công nhân viên chức bị kích động kia vỗ tay nhiệt liệt. Theo họ thì Mã Minh Tường là người của họ, là một người có trình độ nhất định, có y ở công đoàn, chắc chắn là công nhân sẽ được phát biểu, được lắng nghe. Thế nên họ hết sức kinh ngạc đối với sự đề bạt đột ngột của An Tại Đào, đồng thời lại hết sức vui mừng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
-Ha ha!
An Tại Đào phất tay, Mã Minh Tường đỏ mặt, lại cúi chào lần nữa, rồi mới đi sang một bên ngồi xuống, nhưng không ngồi vào giữa đám công nhân viên chức nữa.
Tôn Chấn Lâm không hiểu ý đồ thật sự của An Tại Đào nhưng là thư ký của An Tại Đào, là một cán bộ cấp phòng chìm nổi nhiều năm trong quan trường, Bành Quân lại cười thầm trong lòng: nghệ thuật dùng người của "ông chủ An" này quả nhiên là đã đạt tới mức lão luyện, thủ đoạn thế này, không phục không được!
Sở dĩ Mã Minh Tường tổ chức và cổ động nhóm công nhân viên chức "biểu tình", đơn giản là vì quyền lợi của bản thân y cũng bị xâm phạm. Hiện giờ chỉ nói một câu đã khôi phục công tác của y, lại còn không ngại vi phạm quy định đồng ý cấp cho y vị trí cán bộ trung tần.
Cái này gọi là "phần đuôi quyết định phần đầu", thử nghĩ xem, Mã Minh Tường đã lại trở thành cán bộ trung tầng, còn có thể đứng chung một chỗ với đám công nhân viên chức sao? Lợi ích của y đã được bảo toàn, làm sao y còn có thể vì công nhân mà tranh đấu nữa?
Mà đám công nhân thất nghiệp có thể nói là ô hợp kia, nếu mất đi người tổ chức là Mã Minh Tường, có lẽ sẽ không làm ầm ĩ nữa.
Không thể không nói, An Tại Đào dùng chiêu "Rút củi dưới đáy nồi" này rất cao tay. Đương nhiên hắn muốn bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho những công nhân viên chức này, nhưng ai có thể bảo đảm rằng họ không cư xử theo kiểu được một tấc lại muốn một thước? An Tại Đào không thể không đề phòng, mà chuyện hôm nay cũng đã chứng thực cho điểm này.
-Khụ khụ!
-Các đồng chí, nếu mọi người tìm đến hỏi tôi, hỏi thái độ của công ty, vạy thì hôm nay tôi sẽ trả lời rõ ràng cho mọi người.
An Tại Đào đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống đài, cao giọng nói:
-Thứ nhất, thái độ Đảng uỷ công ty hết sức rõ ràng, công ty sẽ không để một công nhân viên chức nào không có việc làm. Nói cách khác, tất cả hơn 700 công nhân viên chức vốn nằm trong danh sách của công ty, trong vòng nửa năm, công ty sẽ sắp xếp để tất cả đều có công tác và cường độ lao động tương đương!
Thứ hai, tôi có thể nói rõ ràng với mọi người, những ai mà công ty còn nợ tiền lương, thưởng, Phòng tài vụ đang khẩn trương hạch toán, tranh thủ qua Tết âm lịch sẽ phát bổ sung cho mọi người!
Xin mọi người yên tâm, công ty quyết tâm hoàn thành công tác này với bất cứ giá nào, tuyệt đối không nợ mọ người một xu nào. Nhưng chúng tôi cần thời gian, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
An Tại Đào thở dài:
-Xin mọi người cho tôi chút thời gian, sau nửa năm, nếu công ty còn nợ ai tiền, mọi người cứ đến tìm tôi mà hỏi! Xin mọi người hiểu cho nỗi khó khăn của công ty. Hễ yêu cầu nào hợp tình, hợp lý và hợp pháp, công ty nhất định làm mọi người hài lòng. Nhưng nếu có người nào nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cố tình gấy rối, đưa ra những yêu càu quá đáng, thì công ty sẽ tuyệt đối không đáp ứng.
Lời nói của An Tại Đào trở nên gay gắt, lại từ từ ngồi xuống.
-Kế tiếp, đối với yêu cầu của mọi người, tôi giải thích qua một chút.
An tại đào nhìn tờ giấy do Mã Minh Tường đưa, nhìn lướt qua từ đầu tới cuối.
-Về mức lương quá chênh lệch giữa công nhân và lãnh đạo, không thể phủ nhận, quả thật có vấn đề này. Giải quyết như thế nào đây? Tôi nghĩ thế này, theo quy định của pháp luật về lao động, trong khuôn khổ pháp luật cho phép, chúng ta tranh thủ cải cách tiền lương trong vòng hai tháng. Phương pháp cụ thể, đang được bộ phận tài vụ xác định và thiết lập, ở đây tôi chưa thể cho mọi người một câu trả lời rõ ràng, nhưng tôi có thể nói với mọi người rằng, mức chênh lệch thu nhập giữa cán bộ trung tầng và công nhân tuyệt đối sẽ khống chế trong phạm vi mà mọi người có thể chấp nhận được.
Còn có một vấn đề, đó là việc thất thoát tài sản nhà nước trong quá trình thay đổi cơ chế. Các đồng chí, vấn đề này có hay không, mức độ thế nào, Uỷ ban kỷ luật và các bộ phận có liên quan đang điều tra, do đó tôi chưa thể kết luận điều gì. Ở đây, tôi chỉ có thể nói vài lời tâm huyết với mọi người.
Vấn đề đã sinh ra, hiện trạng của công ty là như thế này, dù chúng ta có ân hận, trách móc thì cũng không thể thay đổi được sự thật trước mắt. Bởi vậy, chúng ta phải đối mặt với sự thật, nhiệm vụ chủ yếu hiện nay là giải quyết vấn đề, mau chóng đưa công ty thoát khỏi khó khăn.
Cho nên mọi người cũng phải thông cảm cho sự khó xử của công ty. Nói thật, so với mọi người, tôi càng muốn mắng Hạ Canh. Hắn để lại cho tôi một cục diện rối rắm cỡ nào? Tôi phải làm sao bây giờ? Mắng chửi hắn thì được cái gì? Nếu mắng chửi mà có thể tạo được việc làm cho 700 người, mỗi ngày tôi đều mắng!
Mọi người cười ồ lên, An Tại Đào cũng cười.
- Tạo công ăn việc làm cho 700 con người là một vấn đề đại sự, tôi đang suy nghĩ biện pháp để tạo ra chỗ làm mới cho mọi người, mọi người có thể cho tôi một chút thời gian hay không? Công ty đã mất đi nguồn thu chủ yếu, nếu không thể thoát khỏi tình trạng khó khăn, sớm muộn gì cũng sẽ phải phá sản, đóng cửa…Nếu công ty không còn nữa, tất cả chúng ta còn có thể đi tìm ai?
An Tại Đào nói xong, bắt tay những người trong nhóm Mã Minh Tường:
-Được rồi, tôi còn phải tranh thủ thời gian đi thành phố dự hội nghị. Hôm nay chủ đề chính của hội nghị là nghiên cứu việc công ty chúng ta tiến lên tập đoàn. Mã Minh Tường, sau này công nhân viên chức các đồng chí có ý kiến gì muốn đề nghị, có thể thông qua anh để phản ánh lên Đảng uỷ công ty!
Mặt Mã Minh Tường đỏ lên, quay đầu lại hướng về mọi người phất phất tay, lớn tiếng hô:
-Tất cả mọi người trở về, đều trở về đi thôi, Chủ tịch thành phố An đã thay mặt Đảng uỷ công ty trịnh trọng hứa hẹn như vậy, tất cả vấn đề chúng ta nêu lên cũng đã được giải thích. Bây giờ, Chủ tịch thành phố An vì lối thoát cho tất cả chúng ta, vì tiền đồ của công ty đang bôn ba khắp nơi lo liệu, chúng ta dành một tràng vỗ tay nhiệt liệt, tiễn Chủ tịch thành phố An đi thành phố dự hội nghị!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, An Tại Đào mỉm cười, giơ tay lên vẫy vẫy, sải bước đi.
(1)Hồng Môn Yến: Theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ mời Lưu Bang dự Yến Hồng Môn định kể tội chống đối và giết chết. Khi Lưu Bang đến hội, Phàn Khoái và Trương Lương đi theo hộ tống. Đến nơi, ông được lệnh ở ngoài, chỉ có Lưu Bang và Trương Lương vào dự tiệc.
Phạm Tăng thấy Hạng Vũ không quyết đoán giết Lưu Bang, bèn sai Hạng Trang múa gươm làm trò vui để nhân tiện đâm Lưu Bang. Hạng Bá là bạn Trương Lương, không nỡ giết Lưu Bang nên đứng dậy múa gươm che đỡ, nhưng Lưu Bang vẫn gặp nguy. Trương Lương vội ra gọi Phàn Khoái vào cứu.
Phàn Khoái mang kiếm, cắp khiên bước vào cửa viên môn. Vệ sĩ cầm giáo chéo nhau muốn cản không cho vào, ông cầm ngang cái khiên gạt ra, vệ sĩ ngã lăn ra đất. Phàn Khoái liền vào, vén màn đứng, trợn mắt nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ giật mình chống kiếm quỳ nhổm dậy. Khi hỏi ra biết ông là tướng của Lưu Bang, Hạng Vũ liền sai lấy rượu thịt cho ông. Ông đứng ăn uống tại chỗ, một tay vẫn cầm gươm thế thủ rồi nói với Hạng Vũ:
Vua Tần lòng lang dạ thú giết người nhiều không kể xiết, trị tội người như sợ không kịp. Thiên hạ đều nổi dậy làm phản. Vua Hoài Vương có giao ước với các tướng: "Ai phá được Tần, vào Hàm Dương thì phong vương". Ngày nay Bái Công là người đầu tiên phá được Tần, vào Hàm Dương, tơ hào không dám phạm, niêm phong các cung thất, đem quân vè đóng ở Bá Thượng để chờ đại vương đến. Bái Công sai tướng giữ cửa ải là chỉ để đề phòng bọn trộm cướp ra vào và những việc bất trắc mà thôi. Bái Công khó nhọc mà công to như vậy, nhưng vẫn chưa được phong thưởng gì! Nay đại vương nghe lời bọn tiểu nhân, muốn giết kẻ có công, tức là noi theo đừong lối nhà Tần đã mất! Tôi trộm nghĩ đại vương không nên làm như vậy!
Hạng Vũ chưa biết đáp ra sao, chỉ biết lệnh cho ông ngồi xuống. Một lát, Lưu Bang đứng dậy đi ra ngoài, nhân đó gọi Phàn Khoái ra. Hạng Vũ sai Trần Bình mời Lưu Bang vào. Lưu Bang lo lắng hỏi ông có nên đi khi chưa từ biệt hay không. Phàn Khoái nói:
Làm việc lớn thì không để ý đến những điều vụn vặt; làm lễ lớn không câu nệ những điều nhỏ. Nay người ta là dao là thớt, ta là cá là thịt, từ biệt làm gì?
Lưu Bang bèn ra đi. Hai người thừa cơ trốn thoát, nhờ Trương Lương dùng kế biện bạch giữ chân quân Hạng Vũ.