Quan Thanh

Chương 354: Bản nhạc hôn lễ

An Tại Đào quả thật cũng không nắm chắc lắm.

Tập đoàn Cổ Lan Xuân dù sao cũng là công ty rượu nổi danh trong nước, thật là nhiều tiền thế lớn, thực lực hùng hậu. Lúc này tập đoàn người ta triển khai đầu tư, trong quá trình bành trướng tư bản, một nốt nhạc nho nhỏ như thế, đối mặt với phương án của nhà máy rượu Quy Ninh, họ có thể chấp nhận hay không, cũng không biết là bao nhiêu.

Nhưng An Tại Đào phải đánh cuộc.

Hắn đánh cuộc tập đoàn Cổ Lan Xuân không phải xem trọng nhà máy rượu Quy Ninh và tiềm lực của "căn cứ ngàn mẫu rượu", mà là thị trường lớn của tỉnh Đông Sơn. Chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa bảo hộ địa phương, ngành rượu của tỉnh Đông Sơn khá bài ngoại, những loại rượu trắng bán chạy trên thị trường đều là thương hiệu trong tỉnh. Ngoại trừ những thương hiệu rượu cao cấp trong nước như rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương… mới có thể bán ra thị trường, ngay cả thương hiệu hạng nhất như Cổ Lan Xuân cũng đành bất lực, trơ mắt nhìn một thị trường thật lớn bị phân chia bởi các thương hiệu rượu hạng ba.

Lúc này Quy Ninh chủ động mời đầu tư chính là một cơ hội không thể nghi ngờ. Nếu không, ngay cả khi Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi ra mặt, nhà máy rượu Quy Ninh mời đầu tư, chỉ sợ cũng không khiến cho Cổ Lan Xuân thấy hứng thú.

Chỉ cần tập đoàn Cổ Lan Xuân có thể nắm vững được phần góp vốn trong công ty liên doanh mới, họ có thể nhanh chóng lợi dụng thị trường của nhà máy rượu Quy Ninh, khuếch trương rộng rãi thương hiệu Cổ Lan Xuân trong tỉnh Đông Sơn. Về lâu dài, đối với tập đoàn Cổ Lan Xuân, đây là một vụ kinh doanh tuyệt đối có lãi. Đầu tư hơn một trăm triệu đổi lấy một thị trường rộng lớn, thật đáng giá vô cùng.

Nhưng tư bản vẫn là tư bản. Tư bản từ trước đến nay luôn theo đuổi lợi ích lớn nhất. Thế nên họ nhắm ngay vào điểm yếu của nhà máy rượu Quy Ninh, dùng thái độ cứng rắn ép nhà máy rượu Quy Ninh nhượng bộ, để chuẩn bị trong tương lai sẽ thu mua nhà máy rượu Quy Ninh làm một thành viên của tập đoàn Cổ Lan Xuân ở tỉnh Đông Sơn, còn dự án góp vốn lúc này chỉ là lời mở đầu.

Đây là một chính sách hoạt động cực kỳ lớn, cũng rất cao minh, có khả năng dự đoán được chiến lược khuếch trương trong tương lai. Phải nói, khi tai tiếng của nhà máy rượu Quy Ninh lan truyền khắp nước thì tập đoàn Cổ Lan Xuân đã có ý nghĩ này. Nhưng bọn họ muốn chờ nhà máy rượu Quy Ninh suy sụp hẳn, mới đóng vai Chúa cứu thế để ra mặt, trả giá thấp nhất để mua lại nhà máy rượu Quy Ninh, sau đó chiếm thị trường và các nguồn tài nguyên của nhà máy rượu Quy Ninh làm của riêng, khiến số đông cổ đông của tập đoàn Cổ Lan Xuân thấy được ánh vàng rực rỡ ở khu vực tỉnh.

Nhưng sau đó, An Tại Đào lại đột nhiên xuất hiện, một tay huy động vốn đầu tư, dễ dàng hóa giải được hoàn cảnh quẫn bách của nhà máy rượu Quy Ninh. Điều này làm cho tập đoàn Cổ Lan Xuân thất vọng. Ngay lúc họ thất vọng, nhà máy rượu Quy Ninh thông qua Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, Trương Thắng Lợi, đã đưa ra một nhành ô liu, khiến cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cổ Lan Xuân vui mừng khôn xiết.

Tập đoàn Cổ Lan Xuân có dã tâm, có lẽ cũng không để cho người khác biết. Nhưng đối với một người tái sinh như An Tại Đào, cũng không phải là một câu đố quá khó. Nhà máy rượu Quy Ninh kiên trì chịu đựng tiến hành một cuộc đàm phán marathon với tập đoàn Cổ Lan Xuân. Trong thái độ cứng rắn của họ, An Tại Đào đã nhanh chóng đưa ra phán quyết của mình: kiên quyết tất nhiên phải kiên quyết, mạnh mẽ cũng cố nhiên phải mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy lợi ích trước mắt, nhất định bọn họ phải nhượng bộ. Nhưng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, có lẽ họ cũng sẽ không đưa ra đâu.

Sự thật chứng minh, phán đoán của An Tại Đào không có vấn đề gì. Hắn thắng cuộc.

Sau khi An Tại Đào trong cuộc đàm phán đề nghị phó Tổng giám đốc Vương Duyệt quay lại tổng bộ tập đoàn công ty Cổ Lan Xuân, phía Cổ Lan Xuân im lặng hết hai ngày. Hai ngày sau, vào buổi sáng thứ ba, Vương Duyệt chủ động đến tìm Lý Kiệt. Mọi người đã thương lượng xong, đều đồng ý với phương án này. Đương nhiên có ngụ ý là phải "chịu thiệt" một chút.

Trong lòng Lý Kiệt hiểu rõ, cũng cười ha hả mà sắp xếp thôi.

Cùng Vương Duyệt bàn định và sắp xếp thời gian đàm phán thực chất xong, Lý Kiệt bèn đi đến Ùy ban Huyện. Anh ta định gõ cửa văn phòng An Tại Đào thì thư ký Bành Quân bước ra:

-Giám đốc Lý tìm lãnh đạo sao? Anh vào văn phòng tôi đợi một chút, lãnh đạo đang triệu tập những người quản lý các ban ngành liên quan. Đại diện công ty Hoàng Hải sẽ phối hợp mở một công trình, dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn lập tức sẽ động thổ khởi công.

Lý Kiệt gật đầu, liền đi theo Bành Quân vào văn phòng anh, vừa nói chuyện phiếm vừa đợi.

Dự án hậu cần ngoại ô thị trấn sẽ lập tức khởi công. Sự thành bại của dự án này liên quan trực tiếp đến chiến lược đẩy mạnh xây dựng các thị trấn nhỏ đặc sắc hạng nhất cả nước trong tỉnh của An Tại Đào, vì thế có thể biết hắn quan tâm đến dự án này ra sao.

Chiều hôm qua, An Tại Đào bảo Mã Hiểu Yến gọi điện thoại triệu tập tất cả những người phụ trách Ủy ban xây dựng, giám sát an toàn, quy hoạch, địa chính, công an, tài chính và những ban ngành liên quan cùng bốn người phụ trách dự án Quy Ninh của công ty Hoàng Hải, sáng hôm nay đến văn phòng của Chủ tịch huyện để mở một cuộc họp.

Là phó tổng chỉ huy của dự án, quan mới nhận chức Lương Mậu Tài cũng dự họp. Lương Mậu Tài vào văn phòng, nhìn An Tại Đào với vẻ xấu hổ, kính cẩn cúi đầu nói:

-Chủ tịch huyện An…

-Lão Lương hả, mời ngồi.

An Tại Đào khoát tay, thái độ cũng như mọi ngày. Điều này khiến cho các quản lý ban ngành ngồi bên cạnh cảm thấy rất lạ lùng. Không phải nói Lương Mậu Tài đã bị Chủ tịch huyện An thất sủng rồi sao? Nhìn thế này lại thấy không có gì.

Lương Mậu Tài cũng không dám nói thêm gì. Thái độ của An Tại Đào với anh ta như thế nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết. Anh ta yên lặng ngồi xuống cạnh Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tề Đan Chi. Bộ dạng phục tùng, ánh mắt cam chịu. Anh ta biết đây là An Tại Đào cho anh ta thêm một cơ hội, có lẽ cũng có ý muốn dùng anh ta. Tóm lại, đây là cơ hội cuối cùng, anh ta dù sao cũng không được giẫm lên vết xe đổ. Nếu lại làm cho An Tại Đào thất vọng, con đường làm quan của anh ta coi như hoàn toàn tiêu đời.

Công ty Hoàng Hải vì dự án này mà đăng ký thành lập một công ty con ở Quy Ninh, phụ trách dự án này là Trình Cương, chính là giám đốc công ty con đó. Đó là một người còn trẻ, chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo bình thường. Nhưng nhìn kỹ quần áo của anh ta thì biết ngay đó là con cháu nhà quyền quý.

Anh ta cũng họ Trình. An Tại Đào hơi giật mình, nhưng trên mặt không hề để lộ điều gì.

Mã Hiểu Yến ngồi cạnh bàn làm việc của An Tại Đào, cô đứng dậy nhìn mọi người, lại quay đầu nhìn An Tại Đào cười hỏi:

-Lãnh đạo, chúng ta bắt đầu chứ?

An Tại Đào lắc đầu:

-Ha ha, chờ đồng chí Trường Lăng một chút đi.

Trên mặt Mã Hiểu Yến nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng lẳng lặng gật đầu ngồi xuống.

Chuyện phối hợp này vốn do Cổ Trường Lăng, phó Chủ tịch thường trực huyện chủ trì, An Tại Đào chỉ kiểm tra, vì dù sao anh ta cũng là lãnh đạo quan trọng trong huyện, chuyện phối hợp này theo lệ thường sẽ do phụ tá chủ trì.

Nhưng Cổ Trường Lăng lại đang học ở trường Đảng Thành ủy, tham gia ban lý luận học tập gì đó do văn phòng Thành ủy tổ chức. Tham gia trường Đảng Thành ủy, nghe nói Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn đích thân dạy một khóa. Sau đó lại có tin tức lan truyền, nói đây chính là dịp Trương Bằng Viễn lựa chọn "thân tín" của ông ta. Bất kể người nào được triệu tập đi học lần này, đều là những cán bộ được Trương Bằng Viễn coi trọng. Nhưng cũng có những người không tin vào lời đồn đại này, chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Trương Bằng Viễn muốn bồi dưỡng tâm phúc của mình, có rất nhiều cách, không cần phải gây ra chuyện lớn như vậy.

Cho nên Mã Hiểu Yến không thông báo với Cổ Trường Lăng. Nhưng cô không thông báo, còn An Tại Đào thì đích thân gọi điện thoại cho anh ta. Hắn gọi điện thoại thật ra chỉ muốn làm một phép thử. Điều khiến hắn hài lòng là khi nhận được điện thoại của hắn, Cổ Trường Lăng không hề do dự, lập tức đề xuất tạm thời trở về tham dự cuộc họp phối hợp không chính thức.

Đương nhiên, Cổ Trường Lăng cho rằng, đây cũng là một loại tôn trọng cần có.

Đợi vài phút, rốt cuộc Cổ Trường Lăng cũng chạy đến. Anh ta vội vàng bước đến, mỉm cười với mọi người:

-Chủ tịch huyện An, đường kẹt xe quá. Tôi đi về từ lúc 6 giờ, không ngờ lại phải đến trễ.

An Tại Đào mỉm cười, bước đến bắt tay Cổ Trường Lăng:

-Đồng chí Trường Lăng mới từ thành phố trở về. Chủ nhiệm Mã, chúng ta họp thôi.

Mã Hiểu Yến gật đầu, đứg dậy, rót cho Cổ Trường Lăng một ly nước. Động tác nhỏ như vậy cũng khiến cho Cổ Trường Lăng rất dễ chịu, còn An Tại Đào cũng âm thầm gật đầu. Mã Hiểu Yến rất tinh tế, ý thức phục vụ mạnh, ở huyện này sợ là không có mấy người có thể so được với cô.

Cô nhậm chức chưa đến nửa năm, nhưng các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện đều có thiện cảm sâu sắc với cô, không còn ai cho cô là bình hoa nữa. Năng lực và thành tích công tác của cô được tập thể lãnh đạo huyện ủy rất tán thành. Trong nhiều thời điểm đều thể hiện ở những chi tiết nhỏ nhặt thế này.

Đừng chỉ nhìn thấy một ly nước, đó chính là thể hiện sự tôn trọng của cấp dưới đối với lãnh đạo. Tối thiểu, trong những cán bộ cấp phòng đang ngồi đây cũng chỉ có Mã Hiểu Yến có ý thức này, cũng đã chứng minh rõ ràng.

Mã Hiểu Yến hắng giọng, nói lớn:

-Các đồng chí, Ủy ban nhân dân huyện triệu tập mọi người đến để mở một cuộc họp không chính thức. Dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn sắp khởi công, đây là công trình lớn nhất trong năm của huyện. Huyện ủy và ủy ban nhân dân cực kỳ coi trọng. Mời Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện, đồng chí Cổ Trường Lăng, đưa ra yêu cầu công tác cụ thể.

-Các đồng chí, tôi sẽ không nói đến tầm quan trọng của công trình nữa.

-Chủ tịch huyện An có thể gọi tôi từ thành phố trở về, đủ chứng minh Ủy ban nhân dân huyện rất coi trọng công trình này. Ha ha…

Cổ Trường Lăng cười ha hả, mọi người cũng mỉm cười, lập tức không khí trong phòng họp trở nên thoải mái.

-Chủ tịch huyện đã nghiên cứu và quyết định, đồng chí Tề Đan Chi của Ủy ban xây dựng sẽ là tổng chỉ huy bộ chỉ huy công trình, đồng chí Lương Mậu Tài là phó Thường vụ bộ chỉ huy. Sau khi công trình khởi công, đồng chí Tề Đan Chi phụ trách phối hợp toàn diện. Đồng chí Lương Mậu Tài phụ trách các công việc hàng ngày. Mục tiêu của huyện là tập trung tinh lực làm tốt dự án này. Tất cả các ban ngành chức năng sẽ toàn lực phối hợp. Các lãnh đạo của tất cả các ban ngành liên quan cũng phải phối hợp, không được đôi co. Nếu không phối hợp được công tác, lập tức báo cáo với tôi. Nếu sự việc nào tôi không giải quyết được, sẽ xin chỉ thị của Chủ tịch huyện An. Xin các đồng chí ở công ty Hoàng Hải yên tâm, huyện ủng hộ mạnh mẽ công trình của các anh một cách kiên quyết.

-Thứ nhất, xây dựng và quy hoạch, hai ngành này phải phối hợp thống nhất quy hoạch, đồng chí Tề Đan Chi tiến hành chỉ đạo công trình theo phương hướng đã được đề ra, công trình xây dựng phải thống nhất theo quy hoạch của huyện, không được qua loa sơ sài, không được phép xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

-Thứ hai, ngành công an phải làm tốt công tác bảo vệ trị an xung quanh khu vực công trình. Tôi đề nghị đồn công an ngoại ô thị trấn thiết lập một tổ cảnh vệ ở công trường.

-Thứ ba, công tác an toàn đặc biệt nghiêm trọng. Ngành giám sát an toàn phải để mắt đến công nhân, toàn lực làm tốt công tác giám sát công trình, nhất định không được xảy ra bất cứ sự cố an toàn nào. Các đồng chí ở Cục giám sát an toàn lưu ý kỹ cho.

-Thứ tư, chính quyền và Đảng ủy ở ngoại ô thị trấn cũng phải bảo đảm các cơ sở thiết yếu để xây dựng công trình. Trước mắt, xây dựng dự án này là công tác hàng đầu của chính quyền Đảng ủy ngoại ô thị trấn, cũng là công tác trung tâm. Tất cả công tác đều triển khai xung quanh việc xây dựng công trình.

Cổ Trường Lăng nói xong, mỉm cười quay đầu lại nhìn An Tại Đào:

-Được rồi, công tác cụ thể tôi chỉ nói đến đây. Tiếp theo xin mời Chủ tịch huyện An chỉ thị.

Tiếng vỗ tay vang lên, An Tại Đào mỉm cười, khoát tay nói:

-Đừng nói là chỉ thị, tôi chỉ nói chút chuyện thôi.

-Vừa rồi, đồng chí Cổ Trường Lăng đã nói rất toàn diện, rất đúng chỗ, hoàn toàn đại diện được thái độ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Tôi chỉ nhấn mạnh thêm mấy điều. Thứ nhất, phải đảmbảo an toàn, cam đoan an toàn, không thể cò kè mặc cả. Ngành giám sát huyện và công ty Hoàng Hải phải cùng nhau làm, cùng nhau thắt chặt công tác an toàn! Lão Tôn ở Cục Giám sát an toàn, tôi xin nhấn mạnh lần nữa, an toàn là trên hết, anh phải chú ý cho tôi. Nếu xuất hiện sự cố an toàn, trên huyện sẽ xử lý nghiêm khắc, tuyệt không nhân nhượng.

Lão Tôn, Cục trưởng Cục Giám sát an toàn kêu lộp cộp trong lòng, khẩn trương tỏ rõ thái độ, xác nhận:

-Xin lãnh đạo huyện yên tâm, chúng tôi nhất định dựa theo quy trình an toàn để giám sát toàn diện, chúng tôi xin cam đoan.

-Không cần cam đoan, cũng không cần phải hô khẩu hiệu. Tất cả mọi người đều phải hành động thực tế.

Cổ Trường Lăng xen vào một câu, ngắt ngang "lời thề son sắt" của ông ta.

-Thứ hai, tiến độ công trình phải cố gắng nhanh hơn. Hiện giờ là đầu tháng, dựa theo kế hoạch, công trình này phải làm xong trước cuối năm để đưa vào hoạt động. Ý của tôi là, nhân lúc còn chưa đến mùa mưa, dưới điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo chất lượng và an toàn, đẩy nhanh tiến độ. Bảo đảm chất lượng, đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ thấy được lợi ích kinh tế sớm nhất. Vì sự phát triển kinh tế của toàn huyện phải làm ra được cống hiến mới.

An Tại Đào nói đến đây, quay đầu lại nhìn Trình Cương, Tổng giám đốc công ty con của Hoàng Hải ở Quy Ninh, mỉm cười:

-Tổng giám đốc Trình, công ty các anh còn có vấn đề khó khăn hay yêu cầu gì không? Nếu có xin đề xuất để chúng ta cố hết sức hỗ trợ giải quyết. Đương nhiên, nếu các anh còn điểm nào không hài lòng với công việc của các ngành chức năng địa phương, cũng có thể đề xuất, chúng tôi sẽ cố gắng cải thiện.

Trình Cương tuy còn trẻ nhưng lời nói và cử chỉ cũng rất cẩn thận. Có thể thấy anh ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm, gặp rất nhiều cảnh đời rồi. Anh ta đứng dậy, nói với An Tại Đào và Cổ Trường Lăng:

-Cám ơn Chủ tịch huyện An, Chủ tịch huyện Cổ và các vị lãnh đạo của huyện đã ủng hộ mạnh mẽ. Đối với công tác ở huyện, chúng tôi không nhắc đến vì nó đã rất tốt, còn chuyện hỗ trợ chúng tôi cũng rất đúng lúc, khiến nhà đầu tư như chúng tôi rất thoải mái.

-Ý kiến thì không có, chỉ có một chuyện nhỏ muốn thỉnh cầu. Tổng giám đốc của chúng tôi nói, dự án này là một trong những dự án quan trọng nhất của công ty Hoàng Hải chúng tôi trong năm nay, nên chúng tôi muốn làm một lễ khởi công long trọng, mong các vị lãnh đạo huyện đến tham dự. Ha ha…chuyện này xem như là hoạt động tuyên truyền trước khi công trình này được đưa vào hoạt động mà thôi.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

-Chuyện này không thành vấn đề, ở huyện có thể toàn lực phối hợp. Nhưng nghi lễ phải nhanh một chút, không cần vì vậy mà chậm trễ ngày khởi công, có được không?

Cổ Trường Lăng nhíu mày, nhìn An Tại Đào muốn nói rồi lại thôi.

Cổ Trường Lăng cho rằng, trước mắt nên thúc đẩy nhanh tiến độ công trình, khẩn trương biến công trình này thành một chiến tích thật sự, làm mấy chuyện màu mè kia làm gì? Nghi lễ khởi công dùng làm gì? Sau khi thi công xong đưa vào hoạt động mới là ngon. Công trình còn chưa thi công, mấy nghi thức đó sẽ làm lãng phí tài lực và thời gian, e là khiến cho dư luận phê bình.

Nhưng An Tại Đào đã gật đầu, phó chủ tịch thường trực huyện như anh ta sao có thể phản đối. Nhưng khi mọi người đều đã ra ngoài, Cổ Trường Lăng lưu lại, rút một điếu thuốc trong bao thuốc của An Tại Đào, châm lửa, khẽ cười nói:

-Chủ tịch huyện An, có cần thiết phải làm lễ khởi công này không? Tôi cảm thấy hoàn toàn lãng phí thời gian. Tuy nghi lễ do công ty Hoàng Hải tổ chức, nhưng ở huyện cũng phải phối hợp.

An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đứng dậy nói:

-Lão Cổ, anh cũng biết phía sau của công ty Hoàng Hải mà.

Cổ Trường Lăng ngẩn ra:

-Tôi không để ý lắm. Này, công ty Hoàng Hải này có bối cảnh lớn sao?

-Hậu trường của họ là trên đó.

An Tại Đào đưa tay chỉ lên trần nhà:

-Chủ tịch Trình của bọn họ…đồng chí lão Cổ của tôi ơi. Anh hiểu chứ?

Cổ Trường Lăng hít sâu một hơi:

-Không ngờ là…

-Đúng vậy, cho nên mới nói, đồng chí lão Cổ, chúng ta buôn bán lúc này rất có lời. Nếu bọn họ tình nguyện gióng trống khua chiêng tạo thanh thế thì sao không để cho họ làm? Dù sao, chúng ta cũng không cần ra bao nhiêu sức đâu. Gần như có thể khẳng định, sau khi công trình được đầu tư xong, rất nhanh chóng sẽ bị thị trường tiêu hóa mất, dựa vào bối cảnh công ty Hoàng Hải, bọn họ cũng sẽ tiêu thụ rất dễ dàng.

-Nếu tôi đoán không lầm, trên tỉnh cũng sẽ có người tới tham gia nghi thức này. Tốt lắm, đồng chí lão Cổ, chúng ta cứ ngồi yên xem đi.

An Tại Đào khoát tay:

-Hôm nay anh phải quay về thành phố hay còn ở lại huyện?

Cổ Trường Lăng cười khổ nói:

-Tôi còn phải quay về thành phố. Ban lý luận chấm công rất nghiêm khắc, tôi là lén chuồn đi thôi.

-Buổi chiều có tọa đàm của Bí thư Thành ủy trương, tôi phải quay về nghe một chút.

Thấy các lãnh đạo ban ngành trong huyện đã rời khỏi văn phòng An Tại Đào, sau khi thấy phó Chủ tịch Thường trực Cổ Trường Lăng cũng đã rời đi, Lý Kiệt mới gõ cửa văn phòng An Tại Đào.

Thấy thần sắc Lý Kiệt hơi hưng phấn, An Tại Đào hơi giật mình:

-Lý Kiệt, có phải tập đoàn Cổ Lan Xuân đã đồng ý với phương án của chúng ta không?

-Dạ phải anh An, bọn họ đồng ý, nhưng có hai yêu cầu.

-Ồ, nói tôi nghe thử.

-Bọn họ nói rằng công nhân của công ty mới có thể chọn từ trong nhà máy rượu Quy Ninh nhưng đồng thời cũng phải thông báo rộng rãi ra ngoài để tuyển dụng được nhân tài. Hơn nữa, trong các bộ phận chủ yếu và có tính nghiệp vụ, bọn họ muốn phái người của tập đoàn Cổ Lan Xuân đến. Bọn họ yêu cầu các bộ phận như mua bán, quản lý nhà máy, chất lượng kỹ thuật đều do họ phái tới.

An Tại Đào cười ha ha nói:

-Lý do chính đáng, cũng không sao. Lý Kiệt, cậu lập tức quay lại đàm phán với tập đoàn Cổ Lan Xuân, mau chóng quyết định thiết lập cổ quyền cụ thể và thiết lập cơ cấu chi tiết, đệ trình rõ ràng lên huyện. Sau đó, trong thời gian ngắn nhất thành lập công ty mới. Thời gian càng ngắn càng tốt. Tôi sẽ bật đèn xanh cho các ban ngành liên quan trong huyện. Có chuyện gì không phối hợp được thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp các cậu giải quyết, hay là cậu tìm Chủ nhiệm Mã cũng được.

-Dạ, em hiểu rồi anh An.

Lý Kiệt gật đầu.

-Bọn họ còn đề xuất, quảng cáo của chúng ta trên CCTV có thể đổi thành tên công ty mới không…

-À, vì sự phát triển tổng thể, chuyện này cũng có thể suy nghĩ.

An Tại Đào mỉm cười:

-Các cậu cũng có ý tưởng này sao? Ha ha …công ty TNHH cổ phần rượu Tư Hà Xuân, rượu Tư Hà Xuân. Nhưng các cậu phải nói với họ cho rõ, quảng cáo nhà máy rượu Quy Ninh là tài sản quốc hữu, lời lẽ quảng cáo phải thể hiện được huyện Quy Ninh, nếu không thì không cần thương lượng.

Lý Kiệt cười ha ha:

-Cho nên, hôm nay em mới đến cầu mong anh giúp đỡ, nghĩ ra vài câu quảng cáo, xong rồi chúng ta liên hệ với CCTV để tiến hành thay đổi.

An Tại Đào ngẩn ra, chỉ vào Lý Kiện cười khổ:

-Lý Kiệt, cậu thật sự cho tôi là người giúp việc miễn phí sao? Tôi giúp các cậu, cũng được thôi, nhưng các cậu phải trả tôi tiền tác quyền.

Lý Kiệt cười ha hả, biết An Tại Đào chỉ nói đùa. Thật ra, lời quảng cáo không phải bọn họ không làm được.Trên thực tế, phía Cổ Lan Xuân đã đưa ra hai mẫu, nhà máy rượu Quy Ninh cũng thiết kế hai mẫu. Anh ta tìm đến An Tại Đào, đơn giản chỉ muốn nịnh bợ An Tại Đào một chút, cho lãnh đạo vui mà thôi.

An Tại Đào dựa vào bàn ngồi im lặng một lúc, đột nhiên nhớ đến vài câu danh ngôn ngàn năm của Lý Bạch. Hai mắt hắn sáng lên, lập tức viết xoẹt xoẹt trên giấy:

Tư Hà Xuân tửu uất kim hương, ngọc oản thịnh li hổ phách quang (Rượu Tư Hà Xuân thơm mùi uất kim hương, rót tràn ly ngọc màu hổ phách)

Đãn sử chủ nhân năng túy khách, vong khước Quy Ninh thị tha hương (Nhưng có thể khiến cho chủ nhân chuốc say được khách, quên mất Quy Ninh là quê hương)

An Tại Đào vốn chỉ hứng khởi nhất thời. Hắn thật không ngờ, sau khi hắn "chế tác" lại câu này, những câu quảng cáo này không lâu sau sẽ vang vọng trong nước, trở thành khẩu hiệu quảng cáo rượu trắng được mọi người yêu thích nhất trong nước. Lời quảng cáo được truyền bá rộng rãi trên các phương tiện truyền thông, thị trấn nhỏ bé vô danh Quy Ninh từ xưa đã lặng lẽ, nay nổi tiếng như được ngồi hỏa tiễn.

Nhưng đây là chuyện sau này.

Lý Kiệt đi rồi, An Tại Đào lúc này mới mở máy tính trước mặt, định lên mạng xem tin tức một chút. Chuông điện thoại di động vang lên, vừa thấy dãy số của nước Mỹ, An Tại Đào trong lòng máy động, biết không phải là Hạ Hiểu Tuyết mà chính là mẹ của mình, tám phần là đã định được ngày cưới rồi.

-Tiểu Đào, là mẹ đây.

Giọng nói của An Nhã Chi có chút hưng phấn.

-Con và Hiểu Tuyết cũng đã trưởng thành. Hiểu Tuyết cũng đã tốt nghiệp, có thể gần đây sẽ về nước. Còn mẹ tạm thời ở lại lo cho Trúc Tử đi học. Mấy ngày trước mẹ đã bàn bạc với mẹ vợ con, đã định được ngày cưới của con và Hiểu Tuyết rồi.

- Định vào lúc nào. Mẹ, trước lúc kết hôn, mọi người cũng không thể nói với con sao?!

An Tại Đào cười khổ hỏi một câu, hôn sự của bản thân mình không thể làm chủ, mấy ngày này đều cần gia trưởng hai nhà làm thay, loại cảm giác này thật ra cũng không tốt.

Cũng may hắn kết hôn với Hiểu Tuyết là chuyện sớm hay muộn, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không quan trọng. Hơn nữa, An Tại Đào cũng chẳng phải chú ý tới "ngày hoàng đạo" kết hôn quy củ dân gian linh tinh. Trong lòng hắn, Hạ Hiểu Tuyết sớm chính là vợ hắn, hôn lễ chẳng qua là một hình thức. Nhưng hắn cũng biết, một hôn lễ hợp pháp và hoàn mỹ, đối với phụ nữ mà nói là cực kỳ quan trọng.

- Còn nói cái gì? Mẹ và mẹ Hiểu Tuyết không thể làm chủ thay các con sao? Hơn nữa, chuyện tình của con và Hiểu Tuyết xử lý sớm cho yên tâm, chúng ta cũng sớm ôm cháu, có phải không?

Nghe được tâm tình An Nhã Chi tốt lắm, bà căn bản không để ý "khó chịu" nào đó của An Tại Đào, tiếp tục nói:

- Ngày 22 tháng 6 âm lịch, đây là ngày hoàng đạo, thích hợp kết hôn. Mẹ Hiểu Tuyết còn cố ý tìm thầy phong thủy tra ngày, cũng chính là ngày thứ sáu 11 tháng 8 dương lịch... Thời gian có thể là gấp một chút, nhưng ngày lành năm nay không nhiều lắm, các con phải nắm chặt!

- Phòng cưới là có sẵn, dù sao nhà ở Tân Hải của chúng ta cũng trống không... Con và Hiểu Tuyết thương lượng một chút đi, nếu các con không muốn ở Tân Hải, cũng có thể mua phòng ở Quy Ninh ---- về chuyện hôn lễ, con không cần phải quan tâm, mẹ Hiểu Tuyết biết giải quyết, mẹ chờ tháng 7 trở về nước với Trúc Tử.

- Hiện giờ con chủ yếu là nhanh chóng xử lý một số công việc trong tay, rút ra thời gian chuẩn bị kết hôn. Mặt khác, Hiểu Tuyết sẽ lập tức về nước, con con nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.

An Nhã Chi còn liên tục nói, An Tại Đào thầm than trong lòng một tiếng:

- Mẹ, con đã biết, con cũng không phải trẻ con, mẹ đừng quan tâm, mẹ ở nước Mỹ an tâm chiếu cố tốt Trúc Tử, con sẽ xử lý tốt chuyện này.

Nói chuyện điện thoại với An Nhã Chi xong, An Tại Đào trầm ngâm một chút, suy nghĩ một chút vẫn gọi điện cho Hiểu Tuyết.

Hiểu Tuyết hiển nhiên còn hưng phấn hơn so với An Tại Đào, dịu dàng ngọt ngào mà nhìn về cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp sau khi hai người kết với hắn qua điện thoại, lại thương lượng một chút các công việc kết hôn của hai người, dặn dò hắn tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút, cuối tuần cô trở về nước, sau đó hai người đi đăng ký kết hôn, hoàn thành thủ tục pháp luật.

Hiểu Tuyết hiển nhiên là bề bộn nhiều việc. Dù sao trước khi về nước cô phải xử lý tốt chuyện tình tổng bộ công ty An Hạ, công tác trong tay rất nhiều. Đúng như lời Thạch Thanh nói, sự nghiệp tất nhiên quan trọng, nhưng đối với Hạ Hiểu Tuyết mà nói An Tại Đào càng thêm trọng yếu. Trải qua suy xét thận trọng, Hạ Hiểu Tuyết đã quyết tâm phải về nước, đồng thời chuẩn bị chuyển tổng bộ công từ đến quốc nội, mà tổng bộ nước Mỹ thì "thay đổi nhanh chóng" thay tên là chi nhánh và văn phòng làm việc của công ty An Hạ ở nước Mỹ.

Về phần tổng bộ công ty An Hạ, chắc chắn phải thiết lập ở Yên Kinh, dù sao thực lực công ty An Hạ hiện giờ hùng hậu, là công ty nổi tiếng quốc tế tại thị trường nước Mỹ, xuất phát từ nghiệp vụ và suy xét mở rộng thị trường cùng với lực ảnh hưởng quốc tế và các phương diện, đặt tại thủ đô thì khá thích hợp.

Đương nhiên, theo sự mở rộng nghiệp vụ của công ty An Hạ, công ty An Hạ đều thiết lập công ty con tại rất nhiều thành phố lớn ở trong nước, ví dụ như tỉnh thảnh Thiên Nam cũng có một công ty con và một công ty cổ phần của An Hạ.

Nếu Hiểu Tuyết đã quyết định như vậy, An Tại Đào tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt. Trong mấy ngày tiếp theo, hai người lại nói chuyện trên mạng một chut, quyết định mua một gian phòng ở Yên Kinh và Quy Ninh, đồng thời làm nhà của hai người. Hiểu Tuyết làm Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty An Hạ, chắc chắn là phải trấn thủ tổng bộ Yên Kinh, tất nhiên là định cư ở Yên Kinh; nhưng An Tại Đào lại công tác ở Quy Ninh, cho nên hai người chắc chắn phải có nhà ở hai nơi. Cho dù An Tại Đào nghỉ ngơi đi Yên Kinh, hay là Hạ Hiểu Tuyết đến Quy Ninh thăm, hai người ở "nhà" nào cũng được.

Đối với Hạ Hiểu Tuyết mà nói, cô cũng không tán thành An Tại Đào tiếp tục "lăn lộn" trong quan trường nữa, cô hận không thể khiến An Tại Đào lập tức từ chức cùng nhau quản lý công ty An Hạ với cô, tránh cho hai người phải ở riêng. Nhưng An Tại Đào vẫn không chịu buông tha quan trường, Hạ Hiểu Tuyết tạm thời cũng không thuyết phục được hắn. Đương nhiên, cô chuẩn bị chậm rãi tiếp tục "đấu tranh" với An Tại Đào, mãi cho đến khi "cứu vớt" hắn từ trong quan trường ra.

Hôn kỳ đã xác định, kết hôn đã tiến vào thời gian đếm ngược. An Tại Đào luôn do dự, không biết nên nói với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc như thế nào. Mạnh Cúc còn tốt một chút, cô chắc chắn đã biết chuyện này, bởi vì đề cập tới dời tổng bộ công ty, Hiểu Tuyết tự nhiên là trưng cầu ý kiến của Mạnh Cúc.... Mà giờ phút này Mạnh Cúc đang ở Yên Kinh nhận sự "điều khiển" của Hạ Hiểu Tuyết, trang hoàng phòng ở cho hai người.

Chủ yếu là Lưu Ngạn. Tâm tình An Tại Đào cực kỳ phức tạp, hắn lo lắng Lưu Ngạn sẽ không chấp nhận tin tức này. Tuy rằng ngay từ đầu Lưu Ngạn đã tỏ vẻ ở phía sau, cam tâm làm tình nhân cả đời của hắn, nhưng dù sao hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, cảm tình cũng dẫn nồng đậm, hiện giờ cô có thể kiên trì và kiên định giống như trước hay không, kỳ thật trong lòng An Tại Đào cũng thiếu tự tin.

Nhưng nên tới cuối cùng sẽ tới, cuối cùng vẫn phải đối mặt. An Tại Đào giày vò trong lòng vài ngày, rốt cuộc vẫn quyết định giáp mặt nói chuyện này vứi Lưu Ngạn.

...

...

Buổi chiều, An Tại Đào tự mình lái xe rời khỏi đại viện UBND huyện, chuẩn bị tới thành phố. Thư ký Bành Quân của hắn vội vàng đi ra văn phòng, đối mặt liền gặp Mã Hiểu Yến sắc mặt hơi tái nhợt. Tuy rằng thời tiết dần nóng bức lên, nhưng mái tóc xanh động chạm giải phẩu của cô còn chưa khôi phục như bình thường một lần nữa, cho nên cô vẫn đội chiếc mũ tennis màu trắng trên đầu.

- Chủ nhiệm Mã.

Bành Quân thuận tay chào hỏi cùng Mã Hiểu Yến.

- Chủ nhiệm Bành, hai ngày này anh đang bận gì vậy? Nhìn thấy anh tới lui vội vàng...

Mã Hiểu Yến do dự một chút, vẫn hỏi một câu.

Bành Quân cười ha ha, thấp giọng nói:

- Chủ nhiệm Mã, chuyện này sếp không cho tôi để lộ ra, nhưng cô cũng không phải người ngoài... Tôi nói với cô, tháng 8 sếp sẽ kết hôn, ngài mua một căn phòng ở huyện, hai ngày này tôi đang trang hoàng giúp ngài.

Đầu vai Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng run lên, ồ một tiếng, liền thoáng chào hỏi với Bành Quân.

Bành Quân hơi bất ngờ, thầm nghĩ cô ta tuyệt đối không kinh ngạc, xem ra đã sớm biết tin tức này. Gã ngẫm nghĩ mọt chút, Mã Hiểu Yến là tâm phúc tuyệt đối của An Tại Đào, biết chuyện này trước cũng bình thường, cũng không để ở trong lòng.

Mã Hiểu Yến vội vàng trở lại văn phòng mình, đóng chặt cửa, đột ngột chui vào ghế số pha, thần sắc ngày càng trắng bệch, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp thất vọng, cô đơn thậm chí còn đan xen một chút ghen tị. Quả nhiên... quả nhiên giống như mình dự đoán, hắn quả nhiên làm muốn kết hôn.

Biết rõ mình và An Tại Đào "vô duyên", biết rõ đối tượng hôn nhân của An Tại Đào không phải phụ nữ bình thường như mình có thể so sánh được, biết rõ người đàn ông ưu tú này căn bản không có khả năng thuộc về cô, nhưng trong lòng Mã Hiểu Yến vẫn cảm giác được từng đợt quặn đau.

Từng cảnh tưởng quen biết ở chung với An Tại Đào, giống như điện ảnh thoáng hiện lên trong đầu cô. Cô cắn chặt môi, mạnh mẽ nhịn xuống nước mắt muốn tuôn ra, đầu vai co rúm càng thêm kịch liệt.

...

...

Cả một buổi chiều, An Tại Đào đều ở trong "nhà" thuộc về hai người trên lầu nhà hàng cô bí mật mở kia, không có quá nhiều ngôn ngữ, chỉ có yên lặng mà ôm và hoan ái gần như điên loạn.

Tuy rằng An Tại Đào không nói rõ cái gì, nhưng Lưu Ngạn mẫn cảm cũng đã cảm giác được hết thảy. Cô không có biểu đạt bất luận ngôn ngữ gì, chỉ dùng thân hình lửa nóng của mình giằng co An Tại Đào, điên cuồng dùng dục vọng giao hòa phát tiết tình cảm cực kỳ phức tạp trong lòng và tình yêu say đắm không lời.

Mấy bận hoan ái, dường như hai người muốn hoàn toàn thả ra tình yêu đối với đối phương. An Tại Đào nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đỏ ửng trong suốt như ngọc của Lưu Ngạn, khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, vừa muốn há mồm, đã bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn mịn màng của Lưu Ngạn chặn miệng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trên khuôn mặt thanh lịch của Lưu Ngạn trở nên hơi trắng, ánh mắt sâu thẳm hơi mê ly. Cô dán chặt thân thể mình vào trong lòng An Tại Đào, dường như muốn dung nhập toàn bộ thân thể mình vào trong thân thể người yêu vĩnh viễn không phân cách vĩnh viễn cùng trời đất sông cạn đá mòn.

- Đào, cái gì anh cũng không cần phải nói, em hiểu được. Thật ra em biết, ngày này cuối cùng là phải đến, nhưng thật không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Giọng Lưu Ngạn hơi run rẩy, nhưng dần dần trở nên bình tĩnh:

- Em không ghen tị, nhưng em rất sợ hãi, sau khi anh kết hôn với Hiểu Tuyết em sẽ vĩnh viễn mất anh... Bắt đầu từ ngày đầu tiên với anh, cả đời này của em đã rơi vào võng tình của anh rốt cuộc không trốn thoát được... Đào, chỉ cần trong lòng anh có em, có thể chừa ra cho em một vị trí nhỏ, em đã cảm thấy mỹ mãn.

- Hôn lễ của anh và Hiểu Tuyết, em sẽ tham gia, để em làm phù dâu cho Hiểu Tuyết đi...

Lưu Ngạn đột nhiên ngồi dậy, trên mặt đỏ bừng lộ ra một chút phức tạp.

- Rất xin lỗi, Tiểu Ngạn.

Lời nói đầy bụng An Tại Đào tới bên miệng rồi, cũng chỉ biến thành một câu ngắn gọn như vậy. Lưu Ngạn trần truồng mà ôm An Tại Đào, đột nhiên khóc rống lên. Mà An Tại Đào tất nhiên cũng ảm đạm, yên lặng ôm lấy cô, tận tình khiến cô giải phóng cảm xúc trong lòng.

Thật lâu sau, cô mới nằm sấp ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nức nở nói:

- Đào, đáp ứng em, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ... sống chết không rời!

****

Lưu Ngạn kiên cường, kiên định vượt xa sự tưởng tượng của An Tại Đào. Cô là một người phụ nữ đặc biết độc lập, một khi nhận định con đường nào đó sẽ cố định mà đi tiếp. Phụ nữ cao ngạo thanh cao giống như cô, dường như là một con phượng hoàng cao thượng, thà rằng triền miên một đêm với người đàn ông âu yếm, cũng sẽ không theo người đàn ông không yêu cả đời.

An Tại Đào phải kết hôn! Tinh thần tấn công nháy mắt qua đi, cô cũng không cảm thấy hiện giờ có bất đồng gì so với dĩ vãng. Ở hôn nhân và trên doanh nghĩ, An Tại Đào vẫn đều thuộc về một mình Hạ Hiểu Tuyết, từ trước thế, hiện giờ cũng thế. Hắn không có lừa gạt cô, đây là lựa chọn của bản thân cô và kết quả biết được ngay từ ngày đầu tiên. Khi quyết định buông tha hết thảy ở cùng một chỗ với An Tại Đào, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Cô hiểu được, trong lòng An Tại Đào có mình. Điểm này, cô tin tưởng không nghi ngờ. Tình cảm hơn hai năm, trên ý nghĩa nào đó mà nói, đã không thua gì mối tình đầu giữa An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết. Chỉ là cuối cùng cô là người đến sau, cô chỉ có thể ngẫu nhiên than thở mình quen biết với An Tại Đào quá muộn. Cô hiểu An Tại Đào còn hơn bản thân mình, cô hiểu được Hạ Hiểu Tuyết ở trong lòng hắn, thủy chung là một vị trí không ai có thể thay thế.

Cô cũng biết, áp lực tâm lý An Tại Đào gặp phải giờ phút này sẽ rất lớn. Cô không dám tưởng tượng, nếu mình lại gây thêm áp lực cho hắn, hắn có thể bởi vậy mà sụp đổ hay không. Cho nên trong thời gian ngắn nhát cô điều chỉnh tốt tâm tính của mình, lại khôi phục bình tĩnh ngày xưa. Chỉ là mỗi ngày để An Tại Đào đến thành phố bồi cô, tận tình hưởng thụ đoạn thời gian hạnh phúc này.

Lưu Ngạn bình tĩnh và nhu tình quả nhiên giảm bớt áp lực tâm lý cho An Tại Đào. Trong đoạn thời gian này, An Tại Đào vẫn ở trong cảm giác phức tạp chịu tội không thể tự kiềm chế,rối rắm, khó chịu, bất đắc dĩ và đau lòng.

Hắn không muốn thương tổn Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn và Mạnh Cúc bất cứ ai trong ba người, cho dù hắn hiểu được trong lòng, mình chia trái tim ra làm ba cánh hoa, chia cho ba hồng nhan tuyệt thế cùng ưu tú và tao nhã, trong mắt đạo đức thế tục, cực kỳ vô đạo đức, cực kỳ vô sỉ. Nhưng ----

Mà trên thực tế, ở vấn đề tình cảm cũng không có ai đúng ai sai. Giầy thích hợp hay không, chỉ có chân biết, người ngoài vĩnh viễn không thể hiểu, cũng không có khả năng hiểu, thậm chí gồm cả hắn, cũng không thể rõ ràng mà nắm lấy mạch lạc cảm tình trong lòng hắn.

Hắn đã nghĩ tới vô số lần, đoạn tuyệt quan hệ không hề lui tới với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc như vậy. Nhưng, mỗi khi nghĩ như thế, trong lòng hắn liền đau khổ không lời, mà đôi mắt nhu tình của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn không lúc nào không nhìn hắn, khiến tâm thần hắn chấn động.

Mà đau thương và lo sợ bất an trong lòng Lưu Ngạn và Mạnh Cúc kỳ thật cũng chính là vì điều này. Các cô cũng không cần quan tâm một tờ giấy hôn nhân trên pháp luật, không quan tâm ánh mắt thế tục, nhưng rất coi trọng tình cảm mình ký thác. Các cô lo lắng An Tại Đào sẽ vì Hạ Hiểu Tuyết mà vung kiếm chặt tơ tình, từ này về sau cả đời không qua lại với các cô.

Nếu kết quả như vậy xuất hiện, gây cho hai người tổn thương không gì sánh kịp. Các cô cũng sẽ không cưỡng cầu cái gì, cũng không tìm kiếm cái gì, tình cảm các cô trả giá thậm chí không nghĩ tới một chút hồi báo. Các cô sẽ không để An Tại Đào khó xử, bởi vì các cô đều không giống phụ nữ bình thường; các cô hoặc là sẽ yên lặng mà đi, yên lặng biến mất tại một góc sáng sủa không người dùng thời gian cả đời chữa trị vết sẹo tâm hồn. Hoặc là, sẽ tâm thần tuyệt vọng từ nay ngọc nát hương tan.

Cùng Tôn Hiểu Linh phần lớn là dục vọng nam nữ trưởng thành phóng thích và an ủi nhau, An Tại Đào cũng không có loại tình cảm khắc cốt ghi tâm này với Tôn Hiểu Linh. Nhưng đối với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, hắn tin tưởng mình trả giá tình cảm, mất đi bất luận ai trong các cô, hắn đều cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phổi.

Xác định điều này, An Tại Đào chậm rãi trở nên bình tĩnh. Cho tới giờ hắn cũng không tin vận mệnh, cho tới giờ hắn cũng không nhận mệnh. Nếu vận mệnh đã khiến hắn và Lưu Ngạn, Mạnh Cúc gắt gao ở cùng một chỗ, hắn cũng chỉ có đối mặt.

Ngay cả là một con đường sai lầm, cũng muốn kiên định mà đi tiếp.

Mà trên thực tế, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

An Tại Đào dời mắt khỏi sắc trời hoàng hôn giữa thu ngoài cửa sổ, nhìn sang tấm hình Hiểu Tuyết và Trúc Tử chụp chung với An Nhã Chi được phóng lớn trên màn hình máy tính. Trúc Tử vẫn ngọt ngào tươi cười như trước kia, Hiểu Tuyết ánh mắt dịu dàng và mẹ cô ánh mắt ưu tư dường như cùng xuyên qua thời gian và không gian, chiếu lên người hắn.

Tâm trạng hắn hơi kích động. Nếu nói ngay từ đầu sai lầm, thì sự tái sinh của mình là sai lầm lớn nhất. Kiếp trước mình chưa từng yêu ai ngoài Hiểu Tuyết, thế nhưng lại làm cho Hiểu Tuyết buồn bực mà chết mà chính mình cũng chết thảm trong hoả hoạn; kiếp này, mình phải trả giá nhiều về tình cảm, đồng thời yêu ba phụ nữ, thoạt nghe có vẻ hoang đường, nhưng đối với bốn người mà nói, hạnh phúc lại đều là sự thật và có thể cảm giác được.

Chỉ có điều khái niệm hạnh phúc, mỗi người có cách hiểu khác nhau. Với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, có thể cùng An Tại Đào tâm linh tương thông thì ngay cả chỉ có một lúc vui vẻ, cũng còn hơn cùng người khác dây dưa một đời.

Con đường của mình, chính mình đi, số phận của mình, tự mình đón nhận, An Tại Đào lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng dần dần bình tĩnh.

Hắn chậm rãi cầm lấy di động gọi cho Tiếu lão ở Nam Dương. Tiếu lão biết tin An Tại Đào sẽ kết hôn với Hạ Hiểu Tuyết hết sức vui vẻ, bèn nói ngay trong điện thoại quyết định của ông: ông sẽ lập tức phái người về nước, giúp đỡ An Tại Đào xử lý hôn sự, còn bản thân ông sẽ về trước ngày đám cưới để tham dự hôn lễ.

-Cốc, cốc, cốc!

Có tiếng gõ cửa văn phòng.

-Mời vào!

An Tại Đào quay đầu lại, lẳng lặng nhìn ra cửa.

-Lãnh đạo,

Mã Hiểu Yến mỉm cười:

-Đây là tài liệu của công ty rượu Quy Ninh gửi Ủy ban nhân dân huyện, dự thảo về cơ cấu thiết lập và phân phối cổ quyền của công ty cổ phần rượu Tư Hà v.v…, anh xem đi. Chủ tịch huyện Cổ bảo tôi xin chỉ thị của anh, có cần mở cuộc họp tại văn phòng Chủ tịch huyện thảo luận thông qua?

An Tại Đào gật đầu:

-Cô cứ để đó, đợi tôi xem kỹ hẳn hay.

Mã Hiểu Yến đặt tài liệu lên bàn của An Tại Đào, hắn lấy lại sự bình tâm, cúi xuống xem.

Mã Hiểu Yến si mê nhìn hắn đọc tài liệu, trong lòng trào dâng một tình cảm dịu dàng khác thường. Một thời gian nữa thôi, hắn sẽ là chồng người khác, lòng Mã Hiểu Yến đau xót nhưng trên khuôn mặt không lộ vẻ quá khác thường, cô yên lặng cầm lấy chén trà của An Tại Đào đi tới máy đun nước trước mặt, chế thêm nước vào, rồi len lén đặt lại chỗ cũ.

Bản dự thảo thiết lập cơ cấu và phân phối cổ quyền công ty cổ phần rượu Tư Hà.

"Công ty hữu hạn cổ phần rượu Tư Hà trước gọi là "Công trình khu công nghiệp rượu ngàn mẫu Quy Ninh", để thúc đẩy công nghiệp rượu Quy Ninh tiếp tục phát triển, bảo đảm giá trị tài sản nhà nước, giảm bớt tỉ lệ nợ, với sự phê chuẩn của Uỷ ban nhân dân huyện Quy Ninh, thì tập đoàn rượu Cổ Lan Xuân, tập đoàn rượu Quy Ninh, công nhân viên chức công đoàn của tập đoàn rượu Quy Ninh sẽ cùng chung bỏ vốn thành lập công ty hữu hạn cổ phần rượu Tư Hà. Trong đó, tổng vốn cổ phần đăng ký của tập đoàn Cổ Lan Xuân chiếm phần lớn nhất, tổng vốn cổ phần của tập đoàn rượu Quy Ninh chiến phần lớn thư nhì và tổng vốn cổ phần của công đoàn công nhân viên chức Quy Ninh chiếm phần còn lại.

Dựa theo hợp đồng hợp tác góp vốn ba bên, số thành viên hội đồng quản trị công ty cổ phần rượu Tư Hà được dự tính là 8 người, trong đó, tập đoàn rượu Cổ Lan Xuân đề cử 4 người, tập đoàn rượu Quy Ninh đề cử 3 người, Công đoàn công nhân viên chức đề cử một công nhân viên chức làm thành viên hội đồng quản trị. Trên nguyên tắc, ban đầu Chủ tịch hội đồng quản trị do tập đoàn Cổ Lan Xuân phái ra nhân viên đảm nhiệm, Phó chủ tịch Hội đồng quản trị do phía tập đoàn rượu Quy Ninh đảm nhiệm, hai bên hiệp thương quyết định 3 năm điều chỉnh thay phiên một lần bộ máy kinh doanh của tập đoàn, trong đó có chức Tổng giám đốc, ba Phó tổng giám đốc và Giám đốc tài chính. Tập đoàn rượu Quy Ninh đề cử Tổng giám đốc và hai Phó tổng giám đốc, tập đoàn Cổ Lan Xuân đề Phó tổng giám đốc còn lại và Giám đốc tài chính.

Công ty theo lệ sẽ thành lập Ban Giám sát, thành viên Ban Giám sát sẽ do tập đoàn Cổ Lan Xuân và tập đoàn rượu Quy Ninh phái ra.

Công ty mới dự định triệu tập đại hội toàn thể cổ đông một ngày gần nhất để bầu Ban giám đốc, Chủ tịch Hội đồng quản trị, Phó chủ tịch Hội đồng quản trị. Thông qua thành viên Ban giám đốc và Trưởng ban giám sát, các thành viên Ban giám sát đồng thời xác định chọn người cho bộ máy kinh doanh, từ Ban giám đốc đề cử ra Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc và Giám đốc tài chính.

Nội dung bản dự thảo và nội dung những đề nghị của An Tại Đào lúc trước cũng không khác biệt gì lớn. An Tại Đào xem kỹ một lượt từ đầu tới cuối, thấy phía dưới tài liệu có chữ ký của Lý Kiệt đại diện tập đoàn rượu Quy Ninh, Vương Duyệt đại diện tập đoàn Cổ Xuân Lan, cùng với bút phê của Cổ Trường Lăng "Xin chuyển Chủ tịch huyện An xem xét", liền cầm bút rẹt rẹt ký ngay vào "Đồng ý, mời toàn thể lãnh đạo Uỷ ban nhân dân huyện đọc và chuyển Bí thư Lãnh ký. An Tại Đào.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy Mã Hiểu Yến vẫn lẳng lặng đứng trước bàn làm việc của mình, liền cười cười:

-Hiểu Yến, tôi thấy không nhất thiết mở cuộc họp ở văn phòng Chủ tịch huyện, đây là doanh nghiệp và doanh nghiệp hợp tác, chỉ cần phê vào và truyền cho các lãnh đạo cùng đọc, mọi người có ý kiến gì có thể viết ở bản dự thảo chuyển cho doanh nghiệp bổ sung đồng thời chuyển một bản cho Bí thư Lãnh.

Theo ý kiến cá nhân của tôi, cần nhanh chóng đem bản dự thảo ra thực hiện, nhanh chóng thành lập công ty mới, càng sớm triển khai hoạt động một ngày, tài sản nhà nước càng ít hao hụt một ngày.

-Vâng.

Mã Hiểu Yến gật đầu, đột nhiên lại nói:

-Vừa rồi nhận được thông báo của công ty Hoàng Hải, nói là sáng ngày mai tổ chức lễ khởi công công trình chợ hậu cần thị trấn ngoại ô. Thời gian lùi lại đến 9 giờ.

An Tại Đào nhíu mày:

-Sao đã định thời gian lại đột nhiên lùi lại?

Nhưng vừa hỏi xong, An Tại Đào chợt nhận ra điều gì, liền đứng dậy nhìn Mã Hiểu Yến:

-Hiểu Yến, cô đi tìm hiểu xem, có phải lãnh đạo tỉnh đột nhiên muốn tới tham dự buổi lễ này?

-Dạ,

Mã Hiểu Yến xoay người định đi, nhưng đi được mấy bước lại quay đầu nhìn An Tại Đào, vẻ mặt hơi phức tạp, khẽ nói:

-Lãnh đạo sắp kết hôn? Hôn lễ cử hành ở đâu ạ? Tôi là Chánh văn phòng của anh, lãnh đạo kết hôn nhưng tôi không biết. Hôn lễ của lãnh đạo, về tình về lý tôi là Chủ nhiệm văn phòng cũng nên ra mặt làm chút gì đó.

Ánh mắt An Tại Đào thoáng ngưng lại, có chút lúng túng cười cười:

-Hiểu Yến, thật ngại quá, bởi vì tôi còn chưa có đăng ký, cho nên tạm thời chưa thông báo tin này và đợi hoàn tất thủ tục hợp pháp. Khi nào xong, nếu có gì cần tôi sẽ nhờ cô giúp.

Mã Hiểu Yến sâu khín thở dài:

-Như vậy, thật sự chúc mừng lãnh đạo.

Nói xong câu này, Mã Hiểu Yến quay đầu, vội vàng mà đi, chỉ có điều trong nháy mắt cô quay đầu, An Tại Đào thấy đôi mắt cô đỏ lên, mơ hồ có ngấn lệ long lanh.

An Tại Đào thầm thở dài. Sở dĩ hắn không báo tin cho Mã Hiểu Yến, vì biết rõ tình cảm cô dành cho mình. Hắn không muốn bởi vậy mà làm hỏng và ảnh hưởng tới quan hệ cấp trên cấp dưới hoà hợp và ăn ý giữa hai người. Hơn nữa, Mã Hiểu Yến đối với hắn còn có ơn cứu mạng. Hắn thật sự không muốn mất đi một trợ thủ đắc lực như cô.

Phỏng đoán của An Tại Đào quả nhiên là đúng. Sở dĩ công ty Hoàng Hải tạm thời điều chỉnh lùi thời điểm của lễ khởi công, chủ yếu là vì ở tỉnh có lãnh đạo muốn tới tham dự.

Với "thế" của công ty Hoàng Hải, họ có muốn mời một hoặc vài lãnh đạo tỉnh đến cũng không phải là không có khả năng. Hơn nữa, căn cứ theo tin tức của Tề Đan chi và Lương Mậu Tài trong hai ngày vừa qua, Công ty Hoàng Hải muốn mời rất nhiều cơ quan truyền thông trong tỉnh đến dự, nghe nói sẽ mời trên dưới một trăm phóng viên đến Quy Ninh phỏng vấn, chỉ riêng trong tiệc rượu buổi sáng sau lễ khởi công sẽ có hơn mười bàn dành riêng cho phóng viên. Ngày mai, nhà hàng hải sản Kim Thái Dương được công ty Hoàng Hải bao toàn bộ.

Mã Hiểu Yến thông qua người của ban chỉ huy công trình móc nối với Công ty Hoàng Hải, mới biết được tin tức mới nhất: lễ khởi công ngày mai, nghe nói có một Phó chủ tịch tỉnh, một Phó giám đốc Sở xây dựng, một Phó giám đốc Sở Nông nghiệp và một Phó chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh. Nhưng còn chưa xác định chắc chắn, họ tới hay không, khi nào thì đến, phải đợi sáng mai mới biết.

An Tại Đào cũng không bất ngờ, đây là điều hắn đã dự kiến. Trước kia, khi khu công nghiệp rượu ngàn mẫu khởi công, với sự vận động của Lãnh Mai, đã mời được một Phó chủ tịch tỉnh đến, lần này, không ngờ không chỉ một Phó chủ tịch tỉnh đến mà còn có vài cán bộ cấp sở cùng đi, mặt mũi chủ tịch Công ty Hoàng Hải quả thật đủ lớn!

An Tại Đào trầm ngâm một chút:

-Hiểu Yến, cô tiếp tục liên lạc chặt chẽ với người của ban chỉ huy công trình và Công ty Hoàng Hải một chút, để họ đem tài liệu về trình tự tổ chức buổi lễ ngày mai và một số tài liệu liên quan đến đây cho tôi xem một chút. Mặt khác, ngày mai bảo Bành Quân dẫn người đến sớm một chút, cùng tham dự lễ khởi công, giữa đừng để xảy ra vấn đề gì. Tuy buổi lễ là do doanh nghiệp tổ chức, nhưng là chuyện có quan hệ với Uỷ ban nhân dân huyện chúng ta.

-Hay là để tôi đi cho. Chủ nhiệm Bành đang sửa sang, trang hoàng lại phòng ở cho lãnh đạo, không thể bỏ đi được.

Mã Hiểu Yến do dự một chút.

-Không được, sức khoẻ của cô còn chưa hoàn toàn bình phục, không thể đi! Bảo Bành Quân đi, việc sửa sang phòng ốc cũng không cần hắn cả ngày theo sát.

An Tại Đào phất tay:

-Cô ở lại văn phòng điện thoại liên lạc công tác là được.

Đột nhiên, như nhớ ra cái gì, An Tại Đào cao giọng nói:

-Hiểu Yến, còn nữa, cô lập tức thông báo cho Lý Kiệt bên công ty rượu Quy Ninh, bảo họ ngày mai cũng tổ chức lễ ký hợp đồng hợp tác góp vốn đầu tư với tập đoàn Cổ Xuân Lan đi.

Mã Hiểu Yến cười, lập tức hiểu ý của An Tại Đào:

-Được, dù sao họ đã ký vào hợp đồng hợp tác, chẳng qua là thực hiện lại theo hình thức, bổ sung nghi lễ, tôi đi xử lý ngay đây.

An Tại Đào mỉm cười:

-Cô đi đi, nhớ chú ý sức khỏe của mình.

Nhìn bóng dáng thanh tú của Mã Hiểu Yến rời đi, khoé miệng An Tại Đào hiện lên một chút tươi cười. Hắn vốn sở trường việc "dựa thế", công ty Hoàng Hải đã vận động được một số lãnh đạo tỉnh và rất đông phóng viên đến, nếu hắn không nhân dịp này "dựa thế" một chút, thì không phải lãng phí lắm sao?