Quan Thanh

Chương 345: Nguyên tắc và nghệ thuật đưa đẩy (Phần 2)

An Tại Đào đứng dậy, tạm biệt Lận Nhiên, gần như muốn tiễn cô về nhà. Nét mặt hắn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có nét cười phảng phất. Nhưng trong phút chốc, nét bình tĩnh và vẻ tươi cười này trong mắt Lận Nhiên lại trở thành một loại trào phúng, trêu đùa và cuồng ngạo khiến cô ta vô cùng phẫn nộ.

-Sau khi tôi đến thành phố Phòng Sơn công tác, Chủ tịch thành phố Trương rất quan tâm đến tôi. Đối với lão lãnh đạo, An Tại Đào tôi vốn nên tận tâm tận lực, nhưng chuyện hiện tại thì lại hơi khó xử. Phải chi giám đốc Lận nói chuyện này cách đây một tháng, chúng tôi thà rằng không đấu thầu công khai để giao công trình cho công ty Long Hưng làm, nhưng hiện giờ thì không thể được. Rất có lỗi!

An Tại Đào thở dài nói:

-Thật sự là vô cùng có lỗi.

-Ha ha…Chủ tịch huyện An khách sáo rồi. Khi trở về, tôi nhất định sẽ chuyển thành ý của Chủ tịch huyện An cho cha tôi biết. Thật xin lỗi, Chủ tịch huyện An, tôi còn có việc, xin phép đi trước.

Lận Nhiên lạnh nhạt ngạo nghễ bước ra ngoài.

Nhưng cô vừa mới đi tới cửa thì gặp phải Lãnh Mai. Lãnh Mai ăn cơm trưa với người trong tổ kiểm tra của Ủy ban kế hoạch và phát triển, vội vàng qua loa một chút rồi chạy tới đây. Cô luôn lo lắng, dựa vào tính tình "xấu xa" của An Tại Đào, luôn chịu mềm không chịu cứng kia, nếu chẳng may nói chuyện với Lận Nhiên thì sẽ làm hỏng việc mất.

Chỉ Lận Nhiên thì không quan trọng gì, nhưng cha chồng cô ta lại là Trương Thắng Lợi thì không được đắc tội. Tối thiểu, Lãnh Mai cho rằng, vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà đắc tội Trương Thắng Lợi thì thật không đáng. Cô e là An Tại Đào cứng đầu cứng cổ cứ duy trì cái nguyên tắc vô dụng ấy, một khi làm căng quan hệ sẽ rất khó vãn hồi.

Nhưng An Tại Đào lại là loại người kích động và thiếu linh hoạt thế sao? Đây chỉ là Lãnh Mai tự cho là đúng thôi.

Lãnh Mai và Lận Nhiên cũng đã có duyên gặp gỡ vài lần, chẳng qua lúc trước không biết chủ nhân của công ty Long Hưng lại chính là Lận Nhiên mà thôi. Thấy Lận Nhiên mặt mày khó coi bước ra, trong lòng Lãnh Mai thầm than một tiếng "hỏng rồi!"

-Chị Lận Nhiên!

Lãnh Mai mỉm cười đon đả.

Lận Nhiên ngừng bước, cười gượng:

-À, Bí thư Lãnh, Lãnh Mai.

Lãnh Mai bước đến kéo tay Lận Nhiên:

-Chị định đi à? Không phải chị Lận Nhiên đến đây bàn việc công trình với đồng chí An Tại Đào sao? Sáng nay em còn nói chuyện của chị với đồng chí An Tại Đào mà. Nhìn này, chị thật vất vả quá, phải đến huyện một chuyến. Chúng ta quay lại đi.

Lận Nhiên gượng cười một tiếng, liếc mắt về phía gian phòng kia, cúi đầu nói:

-Bí thư Lãnh này, đại Chủ tịch huyện An của các cô thật là không nể tình. Người ta thiết diện vô tư, tôi thật sự là không có mặt mũi nào lại nói tiếp.

-Đi thôi.

Lãnh Mai muốn giảng hòa, thuận nước đẩy thuyền, lại khuyên Lận Nhiên quay lại. Lận Nhiên đương nhiên là không muốn khinh địch như vậy. Cô cho rằng, có Lãnh Mai ra mặt, có lẽ chuyện này sẽ dịu xuống một chút. Dù sao Lãnh Mai cũng là Bí thư huyện ủy, An Tại Đào chỉ là Chủ tịch huyện. Hắn không nể mặt mình, chẳng lẽ không nể mặt cả Bí thư huyện ủy?

Trong quan trường ở đây, không có mấy vị Chủ tịch huyện không thèm nể mặt Bí thư huyện đâu. Nhưng đáng tiếc, An Tại Đào lại nằm trong số người ít ỏi đó.

Ba người lại ngồi xuống với chai rượu đỏ. Sau khi uống được mấy chén, Lãnh Mai thấy An Tại Đào vẫn thản nhiên, không khỏi ngấm ngầm kéo cánh tay hắn, cười nói:

-Đồng chí Tại Đào, công ty Long Hưng là công ty bản địa của thành phố chúng ta, công trình của mình để người nhà làm cũng yên tâm hơn mà.

An Tại Đào nhún vai:

-Bí thư Lãnh, tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ rất ủng hộ công ty Long Hưng tham gia đấu thầu, nếu không tôi sẽ không nói đến thời hạn cuối của việc đấu thầu. Nhưng có thể trúng thầu hay không cũng không phải tôi định đoạt được.

Thật sự là một tảng đá thối tha cứng chắc, thật sự là thằng nhóc chưa ráo máu đầu không biết điều, chưa biết trời cao đất rộng! Lận Nhiên rất thất vọng, không muốn tiếp tục đối mặt với An Tại Đào nữa, chỉ lãng phí thời gian ở đây, liền đứng dậy gật đầu với Lãnh Mai:

-Được rồi, Bí thư Lãnh, trong công ty tôi rất nhiều việc, tôi phải đi trước. Chỉ là một công trình thôi, không làm thì không làm, không sao đâu.

-Giám đốc Lận đi thong thả. Tạm biệt.

An Tại Đào đứng dậy mỉm cười.

Lận Nhiên không thèm nhìn An Tại Đào, "hừ" nhỏ một tiếng, quay đầu bước đi.

Lãnh Mai vội vã đuổi theo.

Tiễn Lận Nhiên xong, Lãnh Mai quay lại gian phòng, thấy An Tại Đào đang buồn phiền ngồi hút thuốc, không khỏi cả giận nói:

-An Tại Đào, chuyện gì xảy ra với anh vậy? Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi! Anh đắc tội với Trương Thắng Lợi như vậy thì anh có lợi ích gì? Anh có còn muốn lăn lộn trong quan trường nữa không? Chỉ là một công trình đơn giản mà thôi, anh tích cực thế làm gì?

-Nguyên tắc nguyên tắc, nguyên tắc cái khỉ gì!

-Anh không cần hứa với em anh là sẽ xử lý tốt việc này. Anh xem anh kìa.

Lãnh Mai ngẫm nghĩ một chút lại nói tiếp với giọng dịu dàng:

-Vì chuyện như thế mà đắc tội với Trương Thắng Lợi, có đáng không? Nghe em khuyên một câu, gọi điện thoại cho Lận Nhiên đi, nói vài câu nhỏ nhẹ, chuyện này cũng qua thôi.

An Tại Đào liếc mắt nhìn Lãnh Mai, có chút tâm phiền ý loạn, nói:

-Nói cái gì? Tổng tài sản của công ty các cô chỉ có mấy mươi triệu, sao có thể xuất ra hơn một tỷ sao? Tôi đã điều tra từ lâu, công ty Long Hưng làm ăn luôn là tay không bắt giặc. Họ chưa nộp tiền mua đất cho chúng ta, đã cầm giấy tờ đất đến ngân hàng thế chấp, sau đó dùng tiền vay được của ngân hàng ra thi công. Cô Lận Nhiên đó cứ luôn làm như thế, cô có thể đi hỏi thử!

-Thực lực của họ đã không đủ, lại thêm vì không đủ tiền đầu tư sẽ khiến cho công trình dễ dàng bị đứt quãng, nát vụn. Cũng có người sẽ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu để xây dựng một công trình bã đậu. Tôi xin hỏi Bí thư Lãnh, trong tương lai, nếu công trình xảy ra vấn đề, thì ai là người chịu trách nhiệm, là tôi hay cô?

An Tại Đào nói xong vẫn còn tức giận.

Lãnh Mai ngẩn ra. Cô thật không ngờ Lận Nhiên lại làm ăn như thế. Một lúc lâu sau, cô thở dài nói:

-An Tại Đào, dù nói thế nào, chuyện này…

An Tại Đào thở dài một cái:

-Chuyện này cô không nên xen vào!

An Tại Đào bước ra khỏi gian phòng, sau lưng hắn truyền đến âm thanh bất mãn của Lãnh Mai:

-Anh lại chạy đi đâu đấy?

-Vào thành phố!

Lận Nhiên lái xe vội vàng quay ngay về Phòng Sơn, đi thẳng vào văn phòng Trương Thắng Lợi trong Thành ủy. Sau khi vào cửa, Trương Thắng Lợi thấy mặt cô đỏ gay, ra vẻ rất tức giận, liền nhíu mày, sau lại cười cười, thản nhiên:

-Chuyện gì đó? Không phải con đang rất bận sao? Sao lại có thời gian rảnh đến nơi này thăm cha?

-Cha, hôm trước con có nói với cha chuyện cái công trình đó…

Lận Nhiên cúi đầu nói.

Trương Thắng Lợi "ồ" một tiếng:

-Không phải cha đã nói với lão Tống nói trước cho Tiểu An, Chủ tịch huyện Quy Ninh một tiếng rồi sao? Sao hả, con chưa đi tìm hắn sao?

-Cha, con vừa từ Quy Ninh trở về. Con thật sự không ngờ, tên An Tại Đào này không thèm nể mặt cha.

Lận Nhiên kể chuyện An Tại Đào từ chối cô lúc trua cho cha chồng nghe.

Trương Thắng Lợi lúc này không biết phải làm thế nào cho tốt. Một công trình cỏn con thế, Trương Thắng Lợi vốn không xem là gì. Ông ta chỉ nghĩ đến bản thân là Chủ tịch thành phố, An Tại Đào sao có thể không nể mặt ông ta? Nhưng thật không ngờ, Lận Nhiên lại bị "đóng cửa không tiếp" mà trở về.

Ông ta hơi trầm ngâm một chút, cười gượng:

-Tiểu Nhiên này, một công trình thôi mà, có làm hay không đâu quan trọng. Ha ha, các đồng chí ở huyện làm việc cũng không dễ dàng, đấu thầu công khai thôi, không phải bao giờ cũng làm động tác nhỏ được. Con về trước đi, cha tranh thủ nói chuyện với đồng chí Tiểu An xem rốt cuộc là chuyện thế nào.

Không ngờ thái độ của Trương Thắng Lợi lại như vậy, Lận Nhiên không khỏi ngạc nhiên.

Do dự một chút, cô đứng dậy, quàng vai Trương Thắng Lợi, nửa làm nũng, nửa vui đùa nói:

-Cha ơi, cha có nên lui xuống luôn không, các cán bộ cấp dưới cũng không sợ cha lắm đâu? Con thấy, cha chính là quá khoan dung độ lượng, không nghiêm khắc với người ngoài. Cha nhìn các lãnh đạo thành phố khác xem, các cán bộ cấp dưới có ai dám không cung kính hầu hạ? Nhưng cha xem, họ đối với cha thế nào?

Trương Thắng Lợi nhíu mày, khoát tay:

-Tiểu Niên, đừng nói bậy!

Lận Nhiên hơi dừng một chút, sẵng giọng:

-Như vậy, chuyện An Tại Đào rốt cuộc thế nào? Cha, cha không thể bỏ qua như vậy được.

Trương Thắng Lợi thở dài, khoát tay nói:

-Được rồi, đừng phá nữa.

-Tiểu Nhiên, thật ra cha cảm thấy, con kiếm tiền cũng đâu có ít, cũng đừng quá đáng.

Trương Thắng Lợi nhìn đứa con dâu bốc đồng của mình, trong lòng trở nên cực kỳ phức tạp, chợt nghĩ đứa con trai đáng thất vọng của mình.

Nếu không phải con trai mình đáng thất vọng, nếu không phải cảm thấy đứa con dâu nhà họ Trương này có chút thua thiệt, muốn bồi thường một chút về mặt tài chính, sao ông ta có thể hết lần này đến lần khác vi phạm nguyên tắc chức vị của mình, thầm giúp đỡ Lận Nhiên giành được công trình? Nhưng đây chính là chơi với lửa!

Trong lòng Trương Thắng Lợi hơi phiền muộn.

Do dự một lúc, thấy Lận Nhiên vẫn đang trong tư thế "không bỏ qua", Trương Thắng Lợi biết nếu mình không nói gì, dựa vào cá tính của cô ta, cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

-Tiểu Nhiên, chuyện này cứ từ từ đã, cha còn phải nghĩ cách nữa.

Trương Thắng Lợi do dự một chút, nói nhỏ:

-An Tại Đào ở huyện Quy Ninh cũng là một đồng chí không tồi. Ngoài ra, cha cảnh cáo con, ngay cả khi không nhận được công trình này, con cũng không được gây rắc rối cho hắn. Cha có thể nói cho con biết, hắn là cán bộ hậu bị được Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đặt làm trọng điểm, thuộc danh sách những người nối nghiệp đỏ. Hơn nữa, trên tỉnh còn…

Lận Nhiên ngẩn ra, tiếp đó là bừng tỉnh. Thầm nghĩ, thì ra là thế, hóa ra là có hậu trường trên tỉnh! Khó trách kiêu ngạo như thế!

Trước mắt cô ta hiện lên gương mặt anh tuấn bình tĩnh của An Tại Đào, trong lúc nhất thời, ánh mắt của cô lóe lên một tia tức giận.

Lận Nhiên hậm hực bước đi.

Trương Thắng Lợi ngồi trong phòng làm việc cảm thấy phiền não. Lận Nhiên bị đuổi về, chung quy trong lòng ông ta cũng không thoải mái. Dù thế nào thì ông ta còn chưa xuống đài, nhưng sao giờ trà đã lạnh? An Tại Đào, cậu ngay cả điểm ấy cũng không nể mặt tôi sao?

Ngẫm nghĩ, Trương Thắng Lợi liền có chút phẫn nộ. Nhưng ông ta lại nghĩ đến phía sau An Tại Đào có Trần Cận Nam, cùng với Trần Cận Nam là cả Trung ương, trong lòng lại nhụt chí.

Ông ta phải là người lùi bước, không đáng vì một việc nhỏ như thế mà đắc tội với mặt trời ban trưa như Trần Cận Nam. Một khi đắc tội Trần Cận Nam, e là chính mình muốn lui cũng không được lui yên ổn.

Giữa lúc cân nhắc, lại nghe tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Ông ta lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:

-Vào đi.

An Tại Đào đẩy cửa vào, cười nói:

-Chủ tịch thành phố Trương!

Trương Thắng Lợi hơi sửng sốt, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn An Tại Đào một cái, thản nhiên nói:

-Đồng chí Tiểu An, sao lại đến thành phố thế này? Không phải cậu đang rất bận vì công trình ở huyện sao?

An Tại Đào thấy Trương Thắng Lợi lúng ta lúng túng đã biết là vì chuyện của Lận Nhiên. Nhưng hắn đã chuẩn bị mà tới, cũng không để ý làm gì.

Hắn cười cười, bước tới đứng trước bàn làm việc của Trương Thắng Lợi, nhẹ nhàng nói:

-Tôi đến để xin lỗi lãnh đạo.

-Sao?

Trương Thắng Lợi dựng ngược lông mày.

-Trưa nay, giám đốc Lận có đi tìm tôi nói chuyện công trình, nhưng dường nhưng tính tình của giám đốc Lận quá mau lẹ, tôi còn chưa nói xong, cô ấy đã phất tay áo bỏ đi. Ha ha…

An Tại Đào khẽ mỉm cười.

-Chủ tịch thành phố Trương, cái dự án siêu thị ở huyện ấy, thật ra chi phí phát sinh, ngay cả tiền đất và chi phí xây dựng là bằng nhau, cũng không có lời được gì mấy.

-Trước mắt, dưới sự thúc đẩy của ngài, một công ty liên doanh giữa tập đoàn Cổ Lan Xuân cùng tập đoàn nhà máy rượu Quy Ninh đang được thiết lập.Tập đoàn Cổ Lan Xuân đã đồng ý đầu tư hơn một tỷ tệ để khôi phục "căn cứ rượu ngàn mẫu". Chủ tịch thành phố Trương, đây cũng là một dự án rất lớn. Bước tiếp theo của công ty mới này sẽ thi công một số lượng lớn phương tiện cơ sở, tôi chuẩn bị đem một loạt công trình này giới thiệu cho công ty Long Hưng. Tính tổng thể, mấy cái này còn có lợi hơn ba bốn mẫu đất ở ngoại ô nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL

An Tại Đào vừa dứt lời, Trương Thắng Lợi liền cười ha hả:

-Đồng chí Tiểu An, cậu thật có lòng!

-Lãnh đạo, sau khi tôi đến Quy Ninh, lãnh đạo rất quan tâm đến tôi. Chuyện nhỏ như vậy, tôi có thể không quan tâm sao?

Khi An Tại Đào nói những lời này, ánh mắt và lời nói đều rất thành thật.

Sự thành thật của hắn khiến Trương Thắng Lợi sắp lui xuống này có chút xúc động. Trương Thắng Lợi nhìn An Tại Đào, gánh nặng trong lòng đã được dỡ bỏ, buồn bực đầy bụng cuối cùng cũng tiêu tan. Tuy An Tại Đào không nói rõ, nhưng Trương Thắng Lợi cũng hiểu được, chắc chắn có đơn vị lãnh đạo trên tỉnh cũng liên quan đến việc đấu thầu dự án ở ngoại ô thị trấn kia, nên hắn mới phải từ chối.

Dù sao thì đồng chí Tiểu An cũng không tệ. Trương Thắng Lợi vui như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ, chỉ cần cậu có lòng như thế, ngay cả không có công trình nào, lão già này cũng không thể làm khó cậu được.

Trương Thắng Lợi đứng dậy vỗ vai An Tại Đào thở dài:

-Đứa con dâu này của tôi thật rất mạnh mẽ. Một người phụ nữ dốc sức làm việc trên thương trường cũng không dễ dàng gì. Được rồi, chuyện đã rõ rồi, cậu cũng đừng lo lắng quá. Có công trình thích hợp thì cho nó, không thì thôi, không phải ngại.

-Chủ tịch thành phố Trương, ngài yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ mà.

An Tại Đào mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng thầm khinh miệt, nghĩ: "Nếu ông thật sự không để trong lòng, cần gì phải bảo Tống Tử Lâm loanh quanh theo tôi nói chuyện?"

Hàn huyên trong phòng làm việc của Trương Thắng Lợi một lúc, An Tại Đào liền đến văn phòng của Tống Tử Lâm. Hắn không nói rõ, nhưng cũng giải thích mọi chuyện một cách rành mạch. Dù sao, chuyện này là do Tống Tử Lâm trung gian, hắn giải thích với Tống Tử Lâm một chút, chung quy cũng là một loại tôn trọng lãnh đạo.

Tống Tử Lâm cười ha ha, liên tục gật đầu.