Trong mấy chục cán bộ xã cấp Phó phòng, Lương Mậu Tài, Lão Lộ, Mã Hiểu Yến và Mã Minh Lượng là cán bộ mới đề bạt không đến nửa năm, theo lý bọn họ nguy hiểm nhất. Nhưng không ai biết, Lương Mậu Tài và Lão Lộ là người tài đắc lực của An Tại Đào, vị trí hai người khẳng định cam đoan.
Mã Minh Lượng là cán bộ xuống từ thành phố, lúc này điều chỉnh cán bộ, với gã mà nói không chừng còn là một chuyện tốt. Gã hoàn toàn có thể mượn cơ hội này, điều trở về thành phố.
Chỉ có điều Mã Hiểu Yến hiện giờ khó khăn nhất, lo sợ không yên nhất. Cô biết An Tại Đào chắc chắn sẽ không giữ cô, hai ngày này, cô chạy tới phòng làm việc của Tôn Cốc ba lượt. Nhưng trước mắt Tôn Cốc đã cảm giác ra Trương Bằng Viễn có ý tứ ra tay với ông ta, đang suy nghĩ biện pháp hoạt động bảo vệ vị trí của mình thế nào, làm sao còn có thể lo lắng cô. Hơn nữa, điều chỉnh cán bộ lúc này, không chỉ do huyện định đoạt, còn do thành phố thống nhất điều phối. Rốt cuộc Mã Hiểu Yến sẽ bị điều đến bộ phận gì, lên cương vị gì, hiện giờ ông ta có lòng cũng vô lực.
Đương nhiên, chủ yếu cũng là có quan hệ rất lớn tới việc gần đây Mã Hiểu Yến không chịu tiếp tục "Hoan hảo" với ông ta. Tuy rằng Mã Hiểu Yến là một người phụ nữ giỏi về lợi dụng tiền vốn thân thể của mình để lên chức, nhưng cô đã 24 tuổi, cũng tới tuổi kết hôn thành gia, nếu tiếp tục dây dưa không rõ với Tôn Cốc, sau này cô còn lập gia đình thế nào. Cho nên, sau khi cố chiếm được vị trí cấp Phó phòng, cũng chậm rãi rời xa Tôn Cốc.
Trong đám người, sắc mặt Mã Hiểu Yến đỏ lên nhìn An Tại Đào ngồi trên đài chủ tịch cao cao, tâm tình cực kỳ phức tạp. Cô vốn không để An Tại Đào vào mắt thế nào, cảm thấy hắn chẳng qua kỳ ngộ tốt mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra, An Tại Đào tuyệt đối không phải đơn giản là kỳ ngộ tốt.
Năng lực của hắn, cổ tay của hắn... cũng không phải cán bộ trẻ tuổi bình thường có thể so sánh!
Thấy ánh mắt An Tại Đào dường như hướng về phía mình, Mã Hiểu Yến run lên trong lòng, vội vàng cúi đầu xuống.
- Tốt lắm, hôm nay hội nghị mở tới đây, sau khi mọi người đi về, thận trọng đưa ra quyết định! Có vấn đề gì, có khó khăn gì, cần tôi giúp đỡ giải quyết, tôi nhất định cố hết sức!
An Tại Đào nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, khoát tay áo:
- Tan họp đi!
...
...
Mở xong hội, An Tại Đào lại triệu tập ba người Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài và Lão Lộ mở hội nghị nhỏ.
Thấy An Tại Đào lấy thuốc ra, Lương Mậu Tài vội vàng tiến tới gần dùng bật lửa của mình châm thuốc cho hắn, An Tại Đào cười cười, lấy mấy hộp thuốc lá Trung Hoa từ trong ngăn kéo ra đưa qua:
- Lão Lương, cầm lấy hút đi!
Lương Mậu Tài cười ha ha:
- Điều này sao có thể?
- Tốt lắm, đừng giả bộ. Cầm, về sau hết thuốc tới nơi này của tôi lấy. Lần trước trở về Tân Hải, cha vợ tôi cho mấybao, ở thành phố Bí thư Trương lại cho mấy bao ---- ừ, ngày mai tôi để người mang một số tới!
An Tại Đào cười khoát tay áo:
- Mời ba vị ngồi.
Lương Mậu Tài hơi được sủng ái mà lo sợ cúi đầu cười nói:
- Vậy đa tạ lãnh đạo.
An Tại Đào nhìn ba người, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.
Thật ra, trong lòng mấy người Tôn Hiểu Linh vẫn rất khẩn trương, không biết An Tại Đào chuẩn bị an bài đưa bọn họ đi lên cương vị gì.
Lương Mậu Tài và Lão Lộ là cấp Phó phòng, tự nhiên không dám hy vọng xa với tới vị trí Phó Chủ nhiệm khu kinh tế mới, chỉ có thể ký thác hy vọng tới đơn vị cấp hai của khu kinh tế mới. Thời gian đề bạt của bọn họ ngắn, tư lịch nông cạn, so sánh với cán bộ cấp Phó phòng, không có ưu thế đáng nói. Trông cậy duy nhất, chính là quan hệ riêng tư với An Tại Đào.
Về phần Tôn Hiểu Linh, tuy rằng cô mơ hồ đoán ra trong vị trí Phó Chủ nhiệm có một là của mình, nhưng cũng không dám khẳng định. Dù sao, cô cũng vừa mới được đề bạt lên cấp Trưởng phòng, làm Chủ tịch thị trấn Tư Hà không lâu, nếu An Tại Đào không chịu toàn lực giúp đỡ cô, huyện và thành phố chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
- Ba vị, thời gian tôi đến thị trấn Tư Hà nói ngắn cũng không ngắn. Trong đoạn thời gian này, ba vị ủng hộ rất lớn đối với công tác của tôi, dưới sự đồng tâm hiệp lực của chúng ta, cũng làm ra một số thành tích, làm chút chuyện thực vì quần chúng. Cho nên, theo cá nhân tôi mà nói, tôi có lòng cảm kích đối với ba vị! Nhưng...
An Tại Đào thản nhiên cười.
- Bí thư An, đây đều là chúng tôi phải làm...
Thấy trong lòng An Tại Đào nói dường như có vài phần khó xử, ba người đều hồi hộp trong lòng một chút.
Lão Lộ đỏ mặt lên, đứng dậy cất cao giọng nói:
- Bí thư An, Lão Lộ tôi có ngày hôm nay, hoàn toàn là Bí thư An ngài mạnh mẽ đề bạt! Hiện tại an bài cán bộ chắc chắn có chút khó khăn... Xin Bí thư An yên tâm, thật ra, ba người chúng ta cũng thương lượng qua, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mang thêm phiền toái cho Bí thư An, khiến ngài khó xử! Chỉ là, nếu về sau không thể tiếp tục đi theo Bí thư An công tác, trong lòng chúng tôi thiếu tự tin!
Lương Mậu Tài thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười kính cẩn kích động:
- Đúng vậy, lãnh đạo, làm gì không sao cả, chỉ cần còn có thể đi theo lãnh đạo ngào, trong lòng ba người chúng tôi còn lòng tin!
An Tại Đào khẽ cười, liếc nhìn Tôn Hiểu Linh bên cạnh một cái, thấy sắc mặt cô hơi hồng, liền quay đầu đi:
- Đơn vị mới thành lập này của chúng ta, tình hình khá đắc thù... Thành phố đã an bài hai Phó Chủ nhiệm xuống, một là Trưởng phòng Ngoại thương Trần Quốc Khánh, một là Phó trưởng phòng Cục tổ chức nhân sự Tạ Vinh. Mọi người cũng không phải người, ngoài, tôi có thể nói thẳng với mọi người, hai vị này là người Chủ tịch thành phố Trương đề cử...
Lương Mậu Tài và Lão Lộ âm thầm liếc nhau một cái, nghe lời này của An Tại Đào, ngay cả Tôn Hiểu Linh hắn coi trọng tín nhiệm nhất dường như cũng hơi kinh ngạc, trong lòng ít nhiều hơi bất ngờ. Hai người không kìm nổi dùng khóe mắt nhìn Tôn Hiểu Linh, thấy Tôn Hiểu Linh nhìn An Tại Đào ngồi phía sau bàn làm việc, ánh mắt hơi mê ly.
Hai người không khỏi dựng mày giật mình, nhưng đều khẩn trương cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.
An Tại Đào cười trong lòng, trên mặt lại rất bình tĩnh. Thật ra, cũng không phải hắn cố ý thừa nước đục thả câu, chỉ có điều lịch duyệt quan trường và kinh nghiệm nhân sinh kiếp trước của hắn thời khắc đều nhắc nhở hắn, không thể dễ dàng hoàn toàn tin tưởng một người, bởi vì nơi này là quan trường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Hắn chậm rãi dùng lời nói thử thăm dò phản ứng của ba người, chải vuốt từng chút lộn xộn trong lòng rõ ràng. Đoạn thời gian trước hắn rời khỏi Quy Ninh điều nhiệm Trưởng Ban Truyền thông thành phố Phòng Sơn, chưa để lộ tới cùng với ba người này, cũng xem như là một loại thử và khảo nghiệm. Biểu hiện của ba người, hắn cơ bản vừa lòng. Ít nhất, không có đầu nhập vào Tôn Cốc thời điểm hắn rời khỏi. Điều này trên cơ bản làm nổi bật độ trung thành của ba người.
Trong ba người này, trung thành nhất hẳn là Tôn Hiểu Linh. Cô không chỉ có năng lực mạnh, có lòng trách nhiệm, là một nữ cán bộ cơ sở chịu làm thật sự, dường như trong ngực còn có tình cảm nói không nên lời nào đó đối với mình, tiếp theo là Lão Lộ, cuối cùng mới là Lương Mậu Tài.
Đương nhiên, đối với An Tại Đào mà nói, đây không chỉ là một loại thử và "Khảo sát", còn là "Ám chỉ" nào đó, thuộc về "Nghệ thuật ngôn ngữ" nào đó trong danh sách nghệ thuật lãnh đạo. Phải làm cho bọn họ biết, vị trí này có được không dễ, là kết quả An Tại Đào cố gắng tranh thủ cho bọn họ.
Không khí trong phòng làm việc dần trở nên hơi nặng nề và áp lực.
Yên lặng mà hút xong điếu thuốc, An Tại Đào lại châm một điếu. Tôn Hiểu Linh cau mày liễu thanh tú, cúi đầu nói:
- Bí thư An, đừng hút nhiều thuốc như vậy, không tốt với thân thể!
An Tại Đào cười, hít một hơi thật sâu, sau đó liền dập tắt. Ánh mắt trong sáng của hắn đặt lên người Tôn Hiểu Linh, thấy ánh mắt hắn có chút nghiền ngẫm như có như không, Tôn Hiểu Linh lập tức hiểu sai ý, sắc mặt đỏ lên, liền yên lặng cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt An Tại Đào nữa.
- Biên chế Phó Chủ nhiệm chỉ có ba, cho nên, Lão Lương, Lão Lộ, hai người chắc chắn không có. Nhưng không làm được Phó Chủ nhiệm cũng không có gì, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước!
An Tại Đào mỉm cười:
- Tôi có một suy xét sơ bộ, ừ, trước mắt còn chưa thành thục, còn cần xin phê chuẩn của huyện và thành phố.
- Tôi Chuẩn bị lấy danh nghĩa Đảng ủy và Ban quản lý khu kinh tế mới, bổ nhiệm hai trợ lý Chủ nhiệm, Lão Lương và Lão Lộ, tạm thời ủy khuất một chút, được không?
An Tại Đào nhún vai:
- Nơi này không có người ngoài, tôi nói suy nghĩ của mình với mọi người. Ừ, Lão Lộ nhận chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy, dù sao Lão Lộ làm công tác Đảng nhiều năm như vậy, rất quen thuộc đối với công tác chính quyền và đảng, Lão Lương à, liền kiêm nhiệm Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư đi, chủ quản công tác thu hút đầu tư của khu kinh tế mới!
An Tại Đào vừa nói ra lời này, thần sắc Lương Mậu Tài và Lão Lộ lập tức hưng phấn lên, ngồi tại chỗ kích động đầu vai hơi run lên. Trợ lý Chủ nhiệm, có thể tiến vào bộ máy, hơn nữa, Phòng Đảng và Cục xúc tiến đầu tư là hai bộ phận quan trọng nhất của khu kinh tế mới, hai người mình kiêm chủ quản hai một phận này...
Khuôn mặt màu đồng cổ của Lão Lộ vì kích động mà tím lên, ông ta đứng dậy nhìn An Tại Đào, run giọng nói:
- Bí thư An, cảm ơn ngài tín nhiệm!
Lương Mậu Tài lập tức đứng dậy thắt lưng thẳng tắp:
- Lãnh đạo chiếu cố và tín nhiệm, Lão Lương hiểu rõ trong lòng, xin lãnh đạo xem hành động thực tế của Lão Lương sau này!
- Hai người đừng vội cao hứng, đây chỉ là ý tướng của tôi, có thể thực hiện hay không, còn phải xem trong hội nghị thường vụ Huyện ủy ngày mai có thể thông qua hay không.
An Tại Đào khoát tay áo:
- Ngồi xuống nói chuyện.
An Tại Đào quay đầu nhìn Tôn Hiểu Linh:
- Chủ tịch thị trấn Tôn, tôi đã báo cáo qua với Bí thư Thành ủy Trương và Chủ tịch thành phố Trương, cũng đã thông qua lãnh đạo chủ chốt ở huyện, do cô tới đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm thường trực khu kinh tế mới, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!
An Tại Đào đứng dậy vươn tay, Tôn Hiểu Linh ngây người một chút, khuôn mặt đỏ bừng đứng dậy bắt tay hắn, cúi đầu nói:
- Cảm ơn Bí thư An!
An Tại Đào cười ha ha, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mở rộng cửa sổ ra, hít một ngụm không khó mới mẻ lạnh lẽo, sau đó quay đầu lại trầm giọng nói:
- Ba vị, tạm thời, công tác của khu kinh tế mới liền do bốn người chúng ta tới nắm, phải đi lên quỹ đạo nhanh một chút, trước tiên vận chuyển lên!
- Hiện giờ, chúng ta phân công trước một chút. Cô Tôn, cô chủ yếu phụ trách công tác toàn diện của khu kinh tế mới, phụ trách phối hợp giữa thượng cấp và cơ quan, Lão Lộ, trước mắt ông chủ yếu đặt tinh lực ở bố trí cơ cậu, chức năng chức trách tình hình các cương vị, đều phải hình thành chế độ văn bản, Lão Lương, anh phụ trách phối hợp ba xã tiến hành điều chỉnh cơ cấu, làm ra một phần danh sách cán bộ cần lưu lại và cần phân lường cùng với nhân viên công tác bình thường, công tác này anh có thể làm việc với hai người cô Tôn!
****
Buổi chiều, An Tại Đào rời khỏi thị trấn Tư Hà trở về huyện, Vừa lái xe tiến vào huyện thành, đã bị một cuộc điện thoại của Lộ Binh vừa tới buổi sáng gọi tới một quán karaoke lớn nhất huyện thành --- karaoke Hồng Thái Dương.
Đầu năm 2000, một quán karaoke nhỏ của huyện thành buổi chiều thật sự rất quạnh quẽ. Lộ Binh chờ trong đại sảnh dưới lầu, thấy An Tại Đào đi đến, nhanh chóng cười ha ha hô một câu:
- Tiểu Đào, tới, tôi ở đây!
An Tại Đào nhíu mày:
- Lộ Binh, sao anh tìm chỗ như thế này? Tôi không thích hợp đến nơi như này, chúng ta đổi chỗ khác đi!
Lộ Binh cười ha ha, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
- Anh bạn, nơi này rất yên tĩnh, cũng rất an toàn, cậu yên tâm! Đi thôi, có gì chứ, hai anh em chúng ta lên lầu ca hát uống chút rượu, thả lỏng một chút!
An Tại Đào bị Lộ Binh kéo vào trong một gian phòng u ám ở lầu hai. Trong phòng ánh sáng tối mờ, trên bàn đã bày hai mâm hoa quả và một bàn bia.
Hai người không ca hát, ngồi đó vừa nói chuyện tình công ty Dương Quang khởi công công trình, vừa uống bia hơi. Một là Lộ Binh mời rượu mãi, một là An Tại Đào cũng muốn thả lỏng một chút, hai người liền bắt đầu mở bụng uống rượu. Đến cuối cùng, là Lộ Binh người trong thương trường "Khảo nghiệm rượu cồn", dần dần chiếm thượng phong.
An Tại Đào đã có bảy tám phần say, hắn nhìn đống vỏ chai lớn trên bàn, nằm trên sô pha, ánh mắt mờ mịt khoát tay áo, hô một tiếng:
- Lộ Binh, không được, không thể uống nữa, uống nước sẽ say hoàn toàn!
- Anh bạn, tửu lượng không được... À, được rồi, cậu nằm đi, tôi ra ngoài hít thở không khí!
Lộ Binh lắc người ra khỏi phòng.
Cũng không biết qua bao lâu, An Tại Đào choáng váng nắm trên sô pha, cảm giác dường như bên người có thân thể mềm mại nhúc nhích, không khỏi mở to mắt, thấy trước mắt có một cô gái trang điểm nồng đậm tươi đẹp cúi mặt xuống, đôi môi đỏ tươi phóng đại trước mắt hắn.
An Tại Đào giật mình kinh hãi, dựng người ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô gái dẫy đà chỉ mặc một chiếc áo lót màu hồng phấn muốn dán lên người, lỗ mũi ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền và mùi bia, khiến cảm giác say của hắn dâng lên thiếu chút nữa nôn mửa ra.
An Tại Đào đột nhiên đẩy tay, cũng không ngờ đặt lên bộ ngực đẫy đà của cô ta:
- Cô làm gì vậy?
- Tiên sinh, thả lỏng một chút.
Cô ta khẳng định là tiểu thư Lộ Binh tìm tới, cô ta cười quyến rũ ngồi bên cạnh An Tại Đào, dán chặt bộ ngực no đủ vào cánh tay An Tại Đào, nhẹ nhàng mà ma sát qua lại cực kỳ rung động, sau đó bàn tay lớn mật đi xuống bên hông An Tại Đào, vuốt ve bụng hắn.
Khóe miệng tiểu thư này lộ ra một nụ cười đắc ý, trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ nỉ non câu người. Khách hôm nay không chỉ trẻ tuổi còn rất anh tuấn, người kia ra tiền cũng hào sảng, xem như không chịu thiệt.
Đây gọi là sau rượu dễ loạn tính, nói chính là người sau khi uống rượu sẽ càng thêm kích động, nhất là đàn ông. An Tại Đào là một người đàn ông bình thường, đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng xúc động thì xúc động, loại tiểu thư ở nơi này, hắn lại ngại bẩn.
An Tại Đào mạnh mẽ nhịn xuống bản năng xao động trong lòng, đột nhiên đẩy tiểu thư kia ra, sờ soạn túi sách của mình, tìm di động gọi cho Lộ Binh. Điện thoại thông nhưng không ai nhận, cũng không biết người này uống rượu vào chạy đi đâu tìm tiểu thư sung sướng.
An Tại Đào nhíu mày, đẩy tiểu thư kia ra, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đi xuống lầu một, vừa thấy sắc trời tối đen. Miễn cưỡng mở cửa xe, ngồi xuống, đầu hắn đau muốn nứt ra cả người xao động khó an.
Di động vang lên, nhấc lên thấy một dãy số lạ. Hắn thở phào một cái, tiếp nhận, cổ họng hơi khàn khàn:
- Tôi là An Tại Đào.
Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ bối rối:
- Bí thư An, tôi là Mã Hiểu Yến. Tôi muốn gặp lãnh đạo báo cáo công tác một chút, không biết lãnh đạo có thời gian không…
Mã Hiểu Yến đắn đo suốt một buổi chiều, cuối cùng quyết định mặt dạn mày dày chủ động câu dẫn An Tại Đào. So với tiền đồ, thì da mặt không tính là cái gì. Cô sẽ dùng ưu điểm của mình, dùng vốn tự có để thử kết nối với hắn, hy vọng xung khắc giữa họ sẽ dịu đi một chút.
Cô ở trong điệnthoại thấy dường như An Tại Đào say rượu, vội vàng hỏi hắn đang ở đâu, cô liền chạy đến, nhận ra xe của hắn, liền mở cửa xe.
An Tại Đào nằm ở ghế mơ mơ tỉnh tỉnh một hồi, thấy Mã Hiểu Yến đi đến, giọng nhừa nhựa nói:
- Mã Phó chủ tịch, cô có biết lái xe không? Nếu biết, nhờ cô đưa tôi về nhà.
Mã Hiểu Yến mừng rúm, biết cơ hội đã tới. Cô dìu An Tại Đào vào ghế phụ, sau đó lái xe đưa hắn về nhà mình.
Trong đêm tối, An Tại Đào mơ mơ màng màng được Mã Hiểu Yến dìu vào nhà mình. Vào đến nơi, Mã Hiểu Yến bật đèn, vào bếp rót cho hắn ly nước lọc, hắn lúc này mới mơ hồ cảm thấy không phải nhà mình. Hơi rượu làm hắn đau đầu muốn chết, quay quay cuồng cuồng, hắn thở phì phò, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha trong nhà Mã Hiểu Yến, bắt đầu tỉnh táo dần.
Trí nhớ hắn dừng lại ở đoạn xô ngã cô gái bán dâm kia rồi mở cửa phòng hát đi vào xe, sau đó như thế nào lại điện thoại cho Mã Hiểu Yến, sau đó như thế nào lại đến nhà cô, đầu hắn nặng chịch, rỗng tuếch.
- Bí thư An! Mời uống nước, anh uống rượu quá nhiều rồi đó.
Mã Hiểu Yến mình mặc áo ngủ, ngồi bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt đắm đuối.
- Cám ơn.
An Tại Đào uống một hơi hết sạch ly nước, hơi tỉnh lại một chút.
- Bí thư An, anh ở chỗ tôi nghỉ ngơi chút đi.
Mã Hiểu Yến cười mê hoặc, cố ý dán sát người vào hắn, bộ ngực đồ sộ đè lên tay hắn.
An Tại Đào vốn đã ngà ngà say, lại bị gái điếm kia dụ dỗ, nhục cảm bừng bừng, hiện giờ Mã Hiểu Yến lại cố ý quyến rõ, phía dưới thân hắn như phát hảo. Hắn đuôi mày nhảy dựng lên, lập tức khôi phục tinh thần, biết Mã Hiểu Yến sắp ôm chầm lấy mình.
Dù sao cũng xả được cơn tức, trong lòng bừng bừng phấn chấn, hắn đột nhiên nảy ra một ý niệm xấu.