Quan Thanh

Chương 223: Trận tuyết đầu tiên của năm 1999 (1+2)

Sau khi Mạnh Cúc rời đi, Lý Đại Niên lúc này mới từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, kính cẩn nhìn Triệu lão:

- Thủ trưởng!

Triệu lão đột nhiên thở dài:

- Đại Niên à, cậu có cảm thấy tôi quá nghiêm khắc không? Cậu có biết rằng tính cách của con bé này hoàn toàn giống như mẹ của nó, rất cứng đầu. Nếu thật tôi muốn bức nó, thì khẳng định nó sẽ tìm đến cái chết ngay. Tôi đã rất có lỗi với mẹ nó, nên không thể có lỗi thêm lần nữa với nó. Thôi đi, Đại Niên, hết thảy đều tùy ý nó. Nó cũng không còn là đứa trẻ nữa, hẳn cũng đã có chủ kiến cho mình. Chỉ cần con bé thấy vui, thấy cuộc sống này hạnh phúc thì tốt hơn tất cả mọi thứ rồi.

Thấy Lý Đại Niên đang muốn nói cái gì rồi lại thôi, Triệu lão cười nói:

- Đại Niên, cậu cũng không phải người ngoài, có việc gì thì cứ nói.

- Thủ trưởng, tình cảm của Tiểu Cúc đối với cậu thanh niên kia rất sâu đậm. Tôi nhìn thấy rất rõ. Mà tiểu tử đó đối với cô ấy thì dường như không phải là không có cảm tình. Nếu không thì hai người cũng không ở cùng một chỗ với nhau.

Lý Đại Niên hạ giọng nói:

- Tiểu Cúc vừa mới mua nhà mới, tiểu tử đó cũng có chìa khóa. Ngài cảm thấy đây là tình cảm bình thường hay sao?

Triệu lão ngẩn ra, rồi vui vẻ hỏi:

- Thật sao?

Lý Đại Niên bước qua, nhẹ nhàng đấm lưng cho Triệu lão, tiếp tục nói:

- Thủ trưởng, tôi cảm thấy Tiểu Cúc khẳng định là có suy nghĩ của cô ấy. Hơn nữa, đối với người trẻ tuổi thì đây cũng là chuyện khó nói. Nói không chừng, qua vài năm, hắn có thể sống cùng Tiểu Cúc không phải là không có khả năng.

- Chờ khi nào cậu ấy thăng chức càng cao, thì hắn sẽ càng hiểu rõ, có một người cậu như ngài thì quan trọng đến cỡ nào. Mà khi đến thời điểm đó, ngài còn quan tâm đến địa vị của Tiểu Cúc trong lòng cậu ấy hay không? Cho nên, thủ trưởng à, ngài nên thả lỏng tinh thần đi. Nếu Tiểu Cúc đã muốn giúp cậu ấy thì ngài hãy cứ ủng hộ. Ngài cũng ngẫm lại xem, nếu có ngài ở phía sau thì Tiểu Cúc làm sao mà chịu thiệt được. Cô ấy là cháu ruột của ngài, trong cả nước này có ai dám bắt nạt cô ấy.

Khóe miệng Triệu lão hiện lên nụ cười thật tươi:

- Được rồi, Đại Niên, chúng ta về thôi. Thôi thì nghe theo lời của cậu, chuyện của tiểu tử kia, nếu Tiểu Cúc tìm đến thì cậu cũng nên giúp.

An Tại Đào gõ cửa văn phòng Chủ biên Chu Lâm của Tuần báo Hoa Hạ. Chu Lâm là bạn thân của Lưu Ngạn, quan hệ khá tốt. Chu Lâm có thể ngồi lên vị trí chủ biên của Tuần báo Hoa Hạ, là do nhà của Lưu Ngạn chiếu cố. Dù sao, đây cũng là vị trí cấp Cục trưởng, tuy rằng là truyền thông, là đơn vị sự nghiệp nhưng không phải ai cũng có thể ngồi lên.

Mà vị trí thường thường không có quan hệ trực tiếp với năng lực.

Cho nên, có Lưu Ngạn điện thoại trước, Chu Lâm tất nhiên là phải khách khí với An Tại Đào.

- Trưởng ban An, mời ngồi.

Chu Lâm khoảng 30 tuổi, bộ dạng cũng không xinh đẹp lắm, chỉ có thể nói là tạm được. Vừa thấy thì rất có tri thức, khí chất tao nhã.

An Tại Đào nhẹ nhàng bắt tay cô, thấy khuôn mặt cô hồng hào, dịu dàng, ngôn ngữ cử chỉ nhìn qua là biết phụ nữ có tri thức.

An Tại Đào thì đánh giá Chu Lâm còn cô thì cũng âm thầm quan sát hắn. Lưu Ngạn tuy rằng chưa đề cập qua quan hệ giữa cô và An Tại Đào, nhưng theo lời nói của Lưu Ngạn thì Chu Lâm cũng sớm hiểu ra người thanh niên anh tuấn, cao lớn nho nhã này là người rất quan trọng đối với Lưu Ngạn.

"Lưu Ngạn quả thật ánh mắt không tồi". Chu Lâm trong lòng cười thầm, nhưng ngoài mặt thì lại nở nụ cười rất nhiệt tình:

- Trưởng ban An, tôi là bạn tốt của Lưu Ngạn, anh cũng đừng khách khí với tôi quá. Có cái gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc mở lời.

- Chủ biên Chu, chuyện là như vầy…

An Tại Đào lấy ra một số tài liệu trong túi văn kiện của hắn, rồi chậm rãi trình bày ý tứ của mình.

Chu Lâm khẽ mỉm cười, thoáng nhìn xấp tài liệu của An Tại Đào mang đến:

- Trưởng ban An, chuyện của anh tôi đã biết trước đó. Tình huống Phòng Sơn, vừa lúc cũng phù hợp với chuyên đề "phóng viên giả mạo" của chúng tôi. Như vầy đi, tôi sẽ sắp xếp cho hai phóng viên đến Phòng Sơn phỏng vấn.

An Tại Đào khẽ mỉm cười đứng dậy, ánh mắt đảo qua phòng làm việc của Chu Lâm:

- Chủ biên Chu, thật sự là đã làm phiền cô. Tôi thấy phương tiện làm việc của tạp chí cũng cũ rồi. Như vầy đi, thành phố Phòng Sơn của chúng tôi sẽ cấp cho tạp chí một số đồ dùng làm việc mới, xem như là lòng biết ơn nho nhỏ. Cô cũng đừng khách sáo với tôi.

- Thật là xấu hổ quá!

Chu Lâm ánh mắt sáng lên, tuy rằng ngoài miệng thì dịu dàng từ chối nhưng trong lòng đã âm thầm đồng ý, thầm nghĩ chàng thanh niên này quả thật rất biết điều.

An Tại Đào cười. Hắn kiếp trước cũng là từ truyền thông chuyển qua quan trường, đối với mấy thứ này rất quen thuộc. Thời điểm hắn còn ở truyền thông kiếp trước, thường xuyên có những xí nghiệp phía dưới hoặc đơn vị sự nghiệp đến hoạt động. Bình thường là cung cấp một số đồ dùng làm việc mới hoặc cho vay một ít phúc lợi.

Chuyện này không những làm cho phóng viên phải cố gắng hết sức, mà còn khiến cho quan hệ giữa hai bên càng thêm gắn bó.

"Na thì đầu giác tranh vanh tế.

Giảo hải phiên giang thượng cửu thiên".

Đây là khi An Tại Đào rời tòa soạn "Tuần báo Hoa Hạ", trong lòng đột nhiên lóe lên một ý tưởng, hiện lên hai câu thơ cổ. Hắn cũng không cảm thấy chính mình có gì đặc biệt hơn người, nhưng giờ phút này, tâm tình hắn quả thật rất thoải mái, xen lẫn vài phần cảm giác đắc ý.

Công ty An Hạ do Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc hợp tác điều hành đã phát triển nhanh như xe tốc hành, mà con đường làm quan của chính mình cũng như thế. Chỉ cần hắn xử lý tốt những "dư âm" còn lại của tai nạn mỏ ở Phòng Sơn, đưa dư luận phê phán về đúng quỹ đạo của nó, hẳn là có thể dập tắt lửa rồi quay trở về Quy Ninh.

Mà lần trở về này, An Tại Đào tuy rằng vẫn là An Tại Đào, nhưng lại không phải là cán bộ An Tại Đào nhỏ nhoi ở huyện Quy Ninh xưa.

Nếu như nói sau khi được điều nhiệm, ở thị trấn Tư Hà làm nên một "động tĩnh" lớn như thế này, xem như An Tại Đào đối mặt với quan trường, đối mặt với xã hội phát ra một tiếng kèn hiệu. Rồi sau đó đột nhiên được điều đến Phòng Sơn đảm nhiệm Trưởng ban truyền thông, ở đây hắn đã triển khai đầy đủ năng lực cùng với những tố chất tiềm tàng của mình. An Tại Đào đã thành công trong quan trường, bắt đầu tiến những bước vững vàng đi lên nấc thang danh vọng cao chót vót.

An Tại Đào đánh xe trở lại nhà Mạnh Cúc, ngồi ở phòng khách xem TV, lại gọi điện đến Phòng Sơn hỏi tình hình một chút, nghe nói Trương Bằng Viễn tìm mình liền gọi điện cho ông ta.

Việc điều tra tai nạn mỏ huyện Cốc Lan cơ bản đã chấm dứt, người nào nên xét xử cũng đã xét xử. Mấy phóng viên nhận tiền hối lộ cũng đã bị khai trừ công tác, chuyển cho cơ quan tư pháp xử theo pháp luật. Sau một trân động đất chốn quan trường, tổ điều tra của Tỉnh cũng đã bắt đầu rút lui. Tổ điều tra của thành phố sau khi tổng kết, báo cáo xong, những ồn ào huyên náo của Phòng Sơn cũng dần dần lắng lại.

Trương Bằng Viễn đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, đột nhiên nhận được điện thoại của An Tại Đào, cảm thấy có chút không ngờ.

- Đồng chí Tiểu An, cậu chạy về Bắc Kinh làm gì?

- Bí thư Trương, là như thế này...

An Tại Đào nhẹ nhàng báo cáo lại ý đồ và hành động của mình:

- Bạn của tôi ở Bắc Kinh báo tin, nói là "Tuần báo Hoa Hạ" số mới nhất muốn làm một phóng sự chuyên sâu về phóng viên giả mạo, tôi liền cảm thấy Phòng Sơn của chúng ta đúng là có loại tình hình này, hoàn toàn có thể cung cấp tư liệu cho bọn họ. Hiện tượng phóng viên giả mạo này đã làm ô nhiễm môi trường xã hội. Không chỉ ở Phòng Sơn có mà các địa phương khác cũng có rất nhiều, đang lan tràn mạnh mẽ. Nếu trong loạt phóng sự đưa tin của "Tuần báo Hoa Hạ" nghiêm khắc đả kích hiện tượng phóng viên giả mạo đi lừa, lấy Phòng Sơn chúng ta là trường hợp điển hình thì đối với hình tượng Phòng Sơn chúng ta mà nói sẽ rất tốt. Cho nên, tôi muốn đến Bắc Kinh thử một lần, thử tìm bọn họ nới chuyện.

Trương Bằng Viễn còn chưa nói gì, An Tại Đào đã vội vàng la lên:

- Bí thư Trương, bởi vì chưa nắm chắc nên tôi cũng chưa báo cáo cho ngài trước. Hôm nay tôi vừa mới đi theo chân bọn họ nói chuyện, vừa có kết quả bước đầu liền gọi điện thoại báo cáo cho ngài biết.

Trương Bằng Viễn trầm ngâm một chút, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười. Quả nhiên là "Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn". Đồng chí Tiểu An này, hết lần này đến lần khác mang đến cho mình niềm vui bất ngờ.

"Tuần báo Hoa Hạ" là tuần báo tin tức của văn phòng thông tin chính phủ, có ảnh hưởng lớn nhất đối với giới truyền thông Trung ương. Đây chính là tạp chí mà lãnh đạo Trung ương và lãnh đạo cấp Bộ đều xem. Nếu tạp chí này mà đồng ý "ưu đãi" Phòng Sơn như vậy thì hiệu quả sẽ vô cùng rõ ràng. Cho dù là dư luận không thể hoàn toàn xoay chuyển, nhưng ít nhất ở giới lãnh đạo thượng tầng sẽ để lại ấn tượng tích cực nào đó.

Trong lúc nhất thời, Trương Bằng Viễn trong lòng tuy rằng có chút hưng phấn, nhưng thanh âm lại khá là bình thản:

- Ồ, tốt lắm. Đồng chí Tiểu An rất có sáng kiến. Tôi đã sớm nói rồi, có gì cậu cứ mạnh dạn làm, không cần chần chần chừ chừ, tôi và Chủ tịch thành phố Trương, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ luôn luôn hậu thuẫn cậu.

Đúng rồi, chỗ nào cần tiêu tiền thì cứ tiêu, không cần tiết kiệm, đừng để cho các đồng chí trong giới truyền thông Trung ương cảm thấy Phòng Sơn chúng ta quá keo kiệt, biết không?

- Ha ha, Bí thư Trương. Tôi đang muốn báo cáo với ngài đây, khả năng kinh phí lần này cần mấy chục ngàn. Vâng, Bí thư Trương, tôi sẽ ứng trước ra, ngài sau đó phải trả lại cho tôi, bằng không tiền lương mấy năm của tôi đều hết sạch rồi.

An Tại Đào ha ha cười, nói.

- Thằng nhóc ranh mãnh!

Trương Bằng Viễn cười ngắt điện thoại:

- Về rồi tôi sẽ trả cho cậu.

Chỉ một câu "Thằng nhóc ranh mãnh" cũng đã đủ để lộ ra nội tâm hưng phấn của Trương Bằng Viễn.

An Tại Đào buông điện thoại, thở một hơi thật dài.

Hơn năm giờ chiều, Mạnh Cúc mới mệt mỏi trở về nhà. Bước vào cửa, nhìn thấy An Tại Đào đang nằm ngủ mê mệt trên sofa, gương mặt anh tuấn lộ vẻ bình thản, trong lòng cô hiện lên một cảm giác rất đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng bước lên lầu lấy một cái chăn xuống đắp lên người hắn, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh mà si ngốc nhìn hắn.

Á!

An Tại Đào trở mình, chiếc chăn trên người tuột xuống, hắn cả kinh vội vàng mở mắt, lại thấy Mạnh Cúc đang ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn hắn, trong lòng hắn tất nhiên cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

- Cúc tỷ, xong hết cả rồi à?

- Ừ, phần mềm Long Đằng của chúng ta coi như đã chính thức ra mắt, thị trường quốc nội đã biết đến chúng ta. Hơn nữa, sau một loạt những nỗ lực kết nối, chúng ta đã đạt được hiệp nghị với Bộ thông tin truyền thông, trở thành thương hiệu mà Bộ thông tin truyền thông sẽ ra sức ủng hộ và tuyên truyền.

Mạnh Cúc nhẹ nhàng nói, sắc mặt chợt đỏ lên, cúi đầu nói:

- Tiểu Đào, chị có một việc muốn bàn bạc với cậu.

- Ồ, Cúc tỷ, chị nói đi, khách sáo như vậy làm gì?

- Cậu của chị, cậu hẳn là biết ông ấy...

Mạnh Cúc hơi ngượng ngùng mà đem sự việc ông Triệu muốn đầu tư vào công ty An Hạ nói ra. Mạnh Cúc cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất công ty An Hạ nếu sau lưng có hậu thuẫn siêu cấp bí mật là ông Triệu thì sự phát triển sau này là không thể đo đếm được.

Nhưng cô lại lo lắng Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào sẽ hiểu lầm, nghĩ rằng cô muốn tranh đoạt quyền quản lý công ty. Nếu đúng là như vậy, cô thà rằng cự tuyệt ý tốt của ông Triệu.

An Tại Đào hơi trầm ngâm một chút rồi mỉm cười:

- Cúc tỷ, đây là việt tốt. Em hoàn toàn đồng ý. Theo em thấy, không cần phải ông Triệu đầu tư, các chị phát hành một ít cổ phần dưới tên của Triệu gia không phải là được sao?

An Tại Đào rất rõ ràng, ông Triệu làm sao lại để ý đến công ty An Hạ, không cần nói đến công ty An Hạ, mà ngay một công ty thực lực hùng mạnh, ở trong mắt người ta cũng không đáng nhắc tới. Ông Triệu sở dĩ chủ động đề xuất muốn đầu tư, đơn giản là nể mặt Mạnh Cúc, muốn cho cháu ngoại của mình thêm một chút "tiền vốn" mà thôi.

Hắn chợt mơ hồ đoán ra, Mạnh Cúc khẳng định là đã đồng ý một thỏa thuận nào đó với ông Triệu rồi. Mà "chủ đề" của thỏa thuận này, nói không chừng chính là hắn. Từ sự hiểu biết của hắn đối với Mạnh Cúc, từ tình cảm của Mạnh Cúc đối với hắn mà suy ra, e là...

An Tại Đào trong lòng rất cảm động. Mạnh Cúc căn bản không có một chút khái niệm nào đối với tiền bạc, đối với bối cảnh của cô, tầng lớp của cô, hoàn toàn có thể sống một cuộc sống vương giả thoát ly thế tục. Những điều cô làm đều là vì hắn.

Hắn nhất thời kích động, không kìm được vươn tay ra nắm chặt tay Mạnh Cúc.

Mạnh Cúc cũng cảm thấy được An Tại Đào dần dần nảy sinh tình yêu và sự cảm động, trong lòng liền hết sức vui mừng.

Phụ nữ đều rất ích kỷ, ai cũng muốn có người đàn ông của riêng mình để yêu thương và chia sẻ. Nhưng...Cô hiện tại thà rằng buông tay tất cả, yên lặng mà tránh phía sau màn. Tất cả đơn giản đều là vì tình yêu, nhưng thực sự cũng không còn cách nào khác.

Cô không thể quên hắn được, thật sự không thể quên hắn được. Cô đã thử rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần thử là một lần trái tim giằng xé, bị nỗi nhớ dày vò để rồi lại quay trở lại. Cô thậm chí đã thử tiếp xúc với người đàn ông khác, nhưng kết quả lại khiến cô càng thêm thống khổ. Nếu đã trốn tránh không được, chi bằng chấp nhận sự thật.

Mạnh Cúc cùng Lưu Ngạn giống nhau, đều là những người phụ nữ cá tính mạnh mẽ, nhìn thế gian bằng ánh mắt kiêu ngạo. Một khi đã xác định được phương hướng thì có chết cũng không từ.

Điều khác biệt duy nhất chính là, Mạnh Cúc kín đáo, sâu sắc hơn Lưu Ngạn. Lưu Ngạn không cố gắng kiềm chế tình cảm của chính mình, cô dùng phương pháp của chính mình để khiến An Tại Đào cảm giác được tình yêu và sự chăm sóc của mình. Còn Mạnh Cúc chỉ có thể đứng ở một bên lặng lẽ yêu thương, đây chính là lý do mà cô đã biến mất lâu như vậy trước tầm mắt An Tại Đào. Và điểm này cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai cô. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nói cách khác, ở vấn đề tình cảm, nếu không phải bởi Hạ Hiểu Tuyết là người đến trước, Lưu Ngạn tuyệt đối sẽ cùng Hạ Hiểu Tuyết tranh đấu một phen, một bước cũng không nhượng bộ. Còn Mạnh Cúc thì sẽ không, cho dù là cô và An Tại Đào có tình cảm trước, nhưng nếu An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết có hôn ước hoặc là có cảm tình, cô cũng sẽ lựa chọn "nhường đường".

Có lẽ do tuổi tác và quan niệm nhân sinh của mỗi người khác nhau.

Trong tình cảm của Mạnh Cúc với An Tại Đào, còn mơ hồ có một loại sắc thái tình cảm mà chính bản thân cô cũng không ý thức được.

An Tại Đào ngồi ở phòng khách xem TV, Mạnh Cúc thì vào trong phòng sách, thông qua truyenfull.vn nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết về việc ông Triệu định đầu tư. An Tại Đào căn bản không cần suy nghĩ nhiều, hắn rất hiểu Hiểu Tuyết , Hiểu Tuyết khẳng định sẽ không phản đối. Hơn nữa, cũng giống như An Tại Đào đoán trước, Hạ Hiểu Tuyết chủ động để xuất không cần Triệu gia đầu tư, từ công ty sẽ phát hành một bộ phận cổ phiếu dưới danh nghĩa Triệu gia.

Chuyện này như vậy là quyết định. Nhưng "hảo ý" của công ty An Hạ, ông Triệu cũng không đồng ý. Thư ký của ông ta là Lý Đại Niên thông qua một con đường khác chuyển một khoản tài chính không nhỏ vào tài khoản công ty của Mạnh Cúc.

Mạnh Cúc vừa bận việc công ty, vừa chỉ đạo nhân viên công ty mua mấy thứ đồ như máy Fax, máy tính, máy in...Còn cố ý mua một số bộ bàn làm việc xa hoa cho nhóm lãnh đạo cấp cao của tuần báo như Chu Lâm. Tổng cộng tiêu tốn hơn một trăm ngàn. Tuy rằng Mạnh Cúc lấy từ tài khoản công ty, nhưng An Tại Đào vẫn kê khai hóa đơn và phiếu mua hàng chi tiết.

An Tại Đào ra tay hào phóng khiến Chu Lâm và nhiều người của "Tuần báo Hoa Hạ" ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Cái này gọi là "Tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ". Dưới ma lực về sự "Hào phóng" của An Tại Đào, Chu Lâm thậm chí còn không cần phái phóng viên đến Phòng Sơn phỏng vấn thực tế, mà căn cứ theo tài liệu An Tại Đào cung cấp để "bào chế" ra một phóng sự chuyên sâu.

Cái này cũng không phải là bọn họ không cẩn thận. Gần đây, loại phóng sự đưa tin này vốn là có chứa đựng tính chất quảng cáo hình tượng, có thành phần "hư cấu" nào đó. Có đến thực địa phỏng vấn hay không cũng không quan trọng. Thứ hai là công tác cơ sở An Tại Đào làm rất khá. Tài liệu hắn mang đến không chỉ rất tỉ mỉ, xác thực, toàn diện, mà đều có các bộ môn liên quan của Phòng Sơn ký xác nhận và đóng dấu.

Hoặc là nói, An Tại Đào vốn dĩ đã định liệu được bọn họ sẽ cần phỏng vấn những gì, đã đem tất cả những tài liệu cần thiết hoàn thành rồi. Kiếp trước hắn vốn là người trong giới truyền thông, làm những công việc này đương nhiên rất cẩn thận, làm cho bọn họ không còn tìm ra được chút sai sót nào.

Bài phóng sự mang tên "Lan tràn phóng viên giả mạo" đã mở đầu như thế này: "Tin mới nhất có liên quan đến việc phóng viên giả mạo của thành phố Phòng Sơn tỉnh Đông Sơn lại khiến cho dư luận chấn động. Hiện tượng phóng viên giả mạo ở Phòng Sơn, kỳ thật đã không còn mới mẻ và xa lạ đối với xã hội. Những năm gần đây, những tin tức kiểu này đã được đưa ra trước công chúng. Mà hiện nay, một huyện của Tỉnh Tây Sơn công bố xuất hiện hiện tượng "Giả danh phóng viên chuyên nghiệp" cùng với sự kiện "Một lượng lớn thanh niên không nghề nghiệp giả mạo phóng viên đến dọa dẫm mỏ than" của thành phố Phòng Sơn giống nhau, đều khiến mọi người tỉnh ngộ...

Vừa đến đoạn sau, bài báo đã bắt đầu "tô son điểm phấn" cho Phòng Sơn, làm thế nào ngăn chặn sự nguy hại có tính xã hội của phóng viên giả mạo? Không hề nghi ngờ, cần nghiêm khắc đả kích, chặt đứt hoàn toàn các mắt xích. Phóng viên của bổn báo sau khi xâm nhập điều tra, phỏng vấn, đã phát hiện ra rằng chỉ trong vòng hai ngày, vụ án phóng viên giả ở Phòng Sơn đã được giải quyết. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn đã khẩn cấp an bài, do Ban tuyên giáo Thành ủy và Cục xuất bản Văn hóa chỉ đạo, phối hợp với 15 đơn vị liên quan như Cục công an, Cục giám sát an toàn...đã triển khai trọng điểm hành động, sau khi tổ chuyên án thành lập không đến 24 giờ, liền bắt được hơn mười người chuyên sống bằng việc giả mạo phóng viên đến các mỏ than dọa dẫm, bắt chẹt.

Cuối cùng của bài báo còn vận dụng bút pháp thời Xuân Thu để tiến hành "nêu vấn đề" đối với bài báo của báo chiều Tân Hải. Đây cũng chính là một trong những ý đồ do An Tại Đào thiết kế.

"Đáng nhắc tới chính là, tại thời điểm một số nhà truyền thông của chúng ta đưa tin về sự kiện phóng viên giả, đã cố ý khuếch đại một cách ác ý. Theo điều tra nghiêm túc của bổn báo, trong vụ án "Phóng viên giả mạo đến dọa dẫm mỏ than" phát sinh ở Phòng Sơn, có mấy người là phóng viên chân chính, tuy nhiên chỉ là một con số rất nhỏ. Trước mắt, những phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp này đã bị khai trừ công tác, chuyển giao cho cơ quan tư pháp. Nhưng Nhật báo Tân hải đưa tin, số lượng phóng viên giả mạo đã bị khuếch đại gấp mấy lần một cách ác ý.

Ngày 12 tháng 11, bài báo đã được đăng trên "Tuần báo Hoa Hạ" kỳ mới nhất. Ngay trong ngày đầu tiên đã khiến cho Cục xuất bản thông tin Quốc gia hết sức coi trọng, nghe nói lập tức phát công hàm "chất vấn" Ban tuyên giáp Tỉnh ủy Đông Sơn.

Cho đến lúc này, An Tại Đào đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần về Bắc Kinh này. Hắn nhìn một lượt bài báo trên "Tuần báo Hoa Hạ", khóe miệng lộ rõ ý tươi cười.

Không hề nghi ngờ, lần này báo chiều Tân Hải đã chạy trời không khỏi nắng. Sự việc đưa ra ngoài ánh sáng, đã bức bọn họ tới bước đường cùng. Nếu như sự việc đưa tin không phải là thật, bọn họ còn có thể tìm cách xoay sở một chút. Nhưng hết thảy đều là thật, bọn họ kế tiếp chỉ có thể mau chóng xin lỗi cũng như xử lý nghiêm túc người phóng viên viết tin bài kia.