- Suy nghĩ cái gì vậy?
Thanh âm của Lưu Ngạn đột nhiên vang lên đằng sau:
- Tôn Hiểu Linh tại sao lại khóc? Các người…
An Tại Đào đột nhiên cả kinh, vội vàng quay đầu lại cười:
- Sao em lại đến đây? Ồ, có thể là cô ấy cảm thấy sau khi anh đi rồi, Tôn Cốc sẽ làm khó dễ cô ấy.
Lưu Nga lông mày nhướng lên, nhưng không nói cái gì, chỉ kéo tay của hắn, dịu dàng nói:
- Về nhà đi, trong nhà còn một người đang chờ anh đấy.
An Tại Đào nhíu mày:
- Là ai?
- Lương Mậu Tài!
- Là anh ta? Anh không muốn gặp anh ta. Lưu Ngạn, anh tiếp tục tản bộ, em trở về nói với anh ta rằng tìm không thấy anh.
An Tại Đào cười khổ một tiếng, rồi đi nhanh về phía trước, phất phất tay:
- Anh chạy bộ một lát, lát nữa sẽ quay về. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Lưu Ngạn bất đắc dĩ chậm rãi quay đầu về khu nhà ở.
An Tại Đào đột nhiên bị điều đi. Vị trí Bí thư Đảng ủy Tư Hà liền bỏ trống. Mã Minh Lượng thấy cơ hội của mình đã đến. Tuy rằng, khu kinh tế mới Tư Hà đang chuẩn bị xây dựng, thị trấn Tư Hà không bao lâu sau sẽ có khả năng hủy bỏ biên chế. Nhưng có thể ngồi lên vị trí này, thì đối với tương lai của y cũng có lợi thật lớn.
Y vào giữa trưa gọi điện cho Lý Vân Thu. Nhưng đã khiến cho Mã Minh Lượng thất vọng và phẫn nộ chính là Lý Vân Thu không ngờ đã cự tuyệt lời thỉnh cầu của y, không chịu vì y mà dàn xếp với Tôn Cốc.
Đồ đàn bà vô sỉ!
Mã Minh Lượng cúp điện thoại, mắng thầm trong lòng. Y cảm thấy mình rất oan uổng, là thư ký của Bí thư Thành ủy, nhưng lại chưa từng đạt được vị trí béo bở như chức quan cấp Phó cục, ngược lại còn bị đẩy đến một thị trấn xa xôi làm một Phó bí thư.
Đây chỉ là một cấp Phó phòng nho nhỏ. Nếu không vì lão bà này thì tôi làm sao mà đến một địa phương mục nát như vậy?
Nhưng mắng thì mắng, giận thì giận, y cũng không phải là một thằng ngốc mà không biết, An Tại Đào đột nhiên bị điều đi, người mà Lý Vân Thu cố ý cài vào liền lập tức mất đi giá trị lợi dụng. Người đàn bà lòng lang dạ sói này lập tức không chùn tay mà từ bỏ y.
Nếu bây giờ không trông cậy vào Lý Vân Thu được thì chỉ có trông cậy vào chính mình. Mã Minh Lượng cắn chặt răng, quyết định tự mình tìm tới nhà Tôn Cốc.
Làm thư ký cho Lý Vân Thu, y đối với việc đối nhân xử thế của Tôn Cốc cũng đã nghe qua. Cho nên, Mã Minh Lượng lễ vật gì cũng không mang, tay không bước đến Tôn gia.
Vợ của Tôn Cốc, Triệu thị nhìn thấy Mã Minh Lượng, thái độ cũng không niềm nở cũng không lạnh nhạt, tránh người hướng vào phòng khách hô to:
- Lão Tôn, Tiểu Mã của thị trấn Tư Hà đến đấy.
Mã Minh Lượng nhìn thấy Triệu thị thì lập tức nhớ lại ngày mình còn làm thư ký cho Bí thư Thành ủy, có một lần cùng với Lý Vân Thu đến nhà văn hóa huyện Quy Ninh khảo sát công tác, người đàn bà này đã ân cần gọi mình là "thư ký Mã" với cả một bộ dạng nịnh nọt. Bây giờ nhìn lại tư thế cao ngạo, y không khỏi mắng thầm trong lòng: "Đồ đàn bà chó má".
Nhưng y trên mặt vẫn nở nụ cười kính cẩn, bước nhẹ vào nhà:
- Bí thư Tôn!
Mã Minh Lượng lòng dạ rất sâu. Đừng nhìn y còn trẻ tuổi, một cán bộ trẻ tuổi bình thường nếu trải qua sự việc này có lẽ tinh thần sẽ sa sút, nhưng Mã Minh Lượng lại không có. Điểm này, An Tại Đào dự cảm rất chính xác. Càng về sau, An Tại Đào lại nhận thức rõ hơn.
Sau vài năm, người này thậm chí đã trở thành một trong những đối thủ cạnh tranh trí tuệ nhất trong chốn quan trường của An Tại Đào. Sau này, An Tại Đào hồi tưởng lại, cảm thấy Mã Minh Lượng không đơn giản. Y bị Lý Vân Thu lợi dụng, rồi bị vứt bỏ như một quân cờ, có thể thông qua sự cố gắng của chính mình để "Đông Sơn tái khởi", đủ chứng minh năng lực của y. Đương nhiên, đây là chuyện về sau, tạm thời chưa nhắc đến.
Nhìn thấy Mã Minh Lượng, Tôn Cốc khẽ mỉm cười, ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, cũng không đứng dậy, chỉ khoát tay:
- Là Tiểu Mã à, đến đây ngồi đi. Triệu à, em rót cho Tiểu Mã tách trà.
- Chị dâu, không cần phiền đâu.
Mã Minh Lượng lấy lại bình tĩnh, không ngờ bước qua mặt Tôn Cốc, đi vào phòng bếp của Tôn gia.
Triệu thị làm sao mà muốn rót nước cho Mã Minh Lượng chứ, chỉ là làm bộ mà thôi. Nhưng đột nhiên tiểu tử này lại tiến vào nhà bếp, thị nhướn mày, muốn nói cái gì đó, chợt thấy Mã Minh Lượng cười tươi rồi trực tiếp lấy ra một phòng bì thật dày, nhét vào tay, hạ giọng nói:
- Chị dâu, em công tác tại huyện lâu như vậy nhưng vẫn không có thời gian đến thăm chị. Đây là chút tâm ý của em, chị nhất định phải nhận lấy, nhất định.
Triệu thị dừng một chút, sờ vào cái phong bì dày cộm, trên mặt liền hiện lên một nụ cười lõi đời.
- Tiểu Mã à, đến chơi là quý rồi, sao lại khách khí với chị dâu như vậy? Được rồi, em ra ngoài ngồi nói chuyện với lão Tôn đi, để chị pha trà rồi mang ra cho hai người. Chị dâu trong nhà không có gì ngon, chỉ có trà Long Tĩnh thôi.
Mã Minh Lượng cười ha hả:
- Em đây cũng không khách khí nữa. Cảm ơn chị dâu.
Màn đêm buông xuống, một trận gió lạnh thổi qua. Mã Minh Lượng không kìm nổi rùng mình một cái, khẩn trương khoác lại chiếc áo khoác, rời khỏi khu nhà.
Sau khi đi được vài bước, y quay đầu lại nhìn cửa sổ sáng đèn của Tôn Cốc, khóe miệng cười lạnh. Tôn Cốc à Tôn Cốc, Lão Tử dám khẳng định, tương lai của ông sẽ không ra gì đâu. Một khi gặp phải chuyện không may, khẳng định ông sẽ bị hủy trong tay người đàn bà tham lam của ông.
Sáng ngày hôm sau, An Tại Đào lái xe đến thành phố báo danh, trên đường đi thì nhận được điện thoại của Mã Hiểu Yến.
- Bí thư An, chào anh, tôi là Mã Hiểu Yến.
- Ồ, Phó chủ tịch thị trấn Mã, tìm tôi có việc gì sao?
An Tại Đào khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh. Mặc dù hắn không ở thị trấn nhưng động tĩnh của huyện và thị trấn làm sao mà giấu được hắn.
- Bí thư An, thị trấn muốn làm tiệc tiễn anh. Anh hiện nay đã thăng chức, là lãnh đạo thành phố. Về sau còn cần anh ủng hộ cho công tác của thị trấn rất nhiều.
Giọng nói của Mã Hiểu Yến tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng An Tại Đào lại nghe ra giọng nói của cô ta có sự vui mừng khi người khác gặp họa.
An Tại Đào vẫn rất bình tĩnh nói:
- Cám ơn ý tốt của Phó chủ tịch thị trấn Mã. Tuy nhiên, thiện ý này thì tôi xin nhận, còn việc ăn cơm thì tôi xin miễn. Hiện tại, lãnh đạo thành phố đã yêu cầu tôi phải lập tức đến nhậm chức, tôi không có thời gian quay về Quy Ninh. Thật ngại quá, tôi đang lái xe, tôi xin cúp máy trước.
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại.
Nhưng không bao lâu sau, điện thoại trong tay của hắn lại vang lên. An Tại Đào nhíu mày, rồi tấp xe vào lề đường. Thấy số điện thoại của Lộ Binh, hắn nhanh chóng nghe máy.
Giọng nói của Lộ Binh rất dồn dập nhưng cũng rất khiếp sợ:
- Anh bạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại đột nhiên bị điều đi như thế? Tôi vừa mới nghe người của công ty tôi nói, cậu được điều đến thành phố Phòng Sơn làm Trưởng ban Truyền thông gì đó?
An Tại Đào cười:
- Không sai, là Trưởng ban Truyền thông của Ủy ban nhân dân thành phố, kiêm chức Trưởng ban Truyền thông điều tra sự cố, làm một lính cứu hỏa.
Lộ Binh có chút buồn bực mà thở dài:
- Thật là không đáng mà! Thôi đi, nếu như cậu không có ở nơi đó thì tôi cũng không tính tiếp tục đầu tư vào đó nữa. Tôi sẽ ngưng mọi công việc, rút công ty về. Tôi đầu tư vào thị trấn Tư Hà, hoàn toàn là vì mối quan hệ cá nhân giữa chúng ta. Nếu như cậu bị điều đi, tôi cũng không thể tô son điểm phấn cho người khác được.
- Đừng lo, Lộ Binh, giai đoạn đầu các anh đã đầu tư vào không ít tài chính. Nếu như anh rút về, thì xem như toàn bộ tan thành bọt biển.
An Tại Đào nhún vai.
- Không sao cả, Dân Thái chúng tôi cũng không quan tâm đến số tiền này. Đây vốn là hạng mục do cậu xây dựng nhưng cậu lại không còn ở đó, tôi làm sao mà vì những người đó mà làm chứ?
Lộ Binh thở phào một cái:
- Nói thật, tôi cũng không xem trọng hạng mục nông nghiệp sinh thái. Nhân dịp này, cũng mượn cơ hội rút lui luôn. Tuy nhiên, anh bạn, cậu cứ yên tâm. Nếu về sau cậu về lại địa phương nhậm chức, thì tập đoàn Dân Thái chúng tôi vẫn ủng hộ cậu.
- Lộ Binh, anh làm tôi cảm thấy khó xử quá. Sao anh khẳng định là tôi sẽ không trở lại chứ?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Tôi sẽ còn trở về, nhưng khẳng định không phải bây giờ.
Nói xong, An Tại Đào lại thêm vào một câu:
- Lộ Binh, anh phải có niềm tin với tôi chứ.
Nghe giọng điệu của An Tại Đào, Lộ Binh rùng mình, biết hắn hiểu lầm ý của mình.
Lộ Binh cười khổ một tiếng, giải thích:
- Anh bạn, tôi không phải có ý đó. Cậu hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ cảm thấy, chúng ta không cần phải vì người khác mà làm. Cậu khẳng định còn có thể trở về sao?
- Nhiều nhất là ba tháng thôi!
An Tại Đào dứt khoát nói:
- Nếu tôi thật sự rời khỏi thì tôi cũng không ngăn cản anh rút vốn đầu tư. Nhưng anh hãy chờ một chút rồi hãy quyết định sau. Tuy nhiên, trước mắt anh có thể ngưng công việc trong vòng mấy ngày cũng không sao.
Lộ Binh ngẩn ra, tiện đà cười lên ha hả:
- Được, An Tại Đào, cậu thật sự là một con cáo ranh mãnh. Tôi tạm thời nghe theo lời của cậu, ngưng công việc trong một khoảng thời gian ngắn.
11h sáng, An Tại Đào chạy đến tòa nhà Thành ủy. Trong lúc hắn đến văn phòng của Trương Bằng Viễn, thì Trương Bằng Viễn và Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi đang sóng vai nhau bước đi từ đầu hành lang khác.
Trong một khoảng thời gian ngắn, các Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn thường xuyên tổ chức cuộc họp. Số lượng cuộc họp quá nhiều, thời gian dày đặc chưa từng có.
Thấy bóng dáng của An Tại Đào trước cửa phòng làm việc của mình, Trương Bằng Viễn cười ha hả, rồi từ xa bước nhanh đến:
- Đồng chí Tiểu An đến nhanh thật!
An Tại Đào khẩn trương bước đến, kính cẩn cao giọng nói:
- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương.
- Đi vào phòng làm việc đi!
Trương Bằng Viễn khoát tay nói.
Ba người bước vào trong phòng làm việc của Trương Bằng Viễn, nhìn thấy An Tại Đào vẫn kính cẩn đứng ngay tại chỗ, Trương Bằng Viễn không khỏi bật cười:
- Đồng chí Tiểu An à, còn đứng đó làm gì, ngồi xuống nói chuyện đi. Lão Trương, anh nói chuyện với cậu ấy đi.
Trương Thắng Lợi khẽ mỉm cười:
- Đồng chí Tiểu An, cậu đến đây nhưng Bí thư Trương lại hướng tôi đề cử yêu cầu. Được rồi, nếu như cậu đã đến đây thì tôi cũng muốn trực tiếp nói với cậu một chút. Sự việc xảy ra tại huyện Cốc Lan, cậu đại khái cũng biết được không ít. Dù sao thì dư luận trong và ngoài tỉnh đối với Phòng Sơn hiện nay không có lợi. Ý của tôi và Bí thư Trương là muốn cậu nhanh chóng nhận công tác, phát huy sự tinh thông của cậu, trong thời gian ngắn nhất cùng phối hợp với các đơn vị trong và ngoài tỉnh, tận lực mà vãn hồi lại ảnh hưởng xấu của sự cố mỏ và giấu diếm báo chí. Đồng chí Tiểu An, lãnh đạo thành phố đặt kỳ vọng rất cao ở cậu.
- Đồng chí Tiểu An, chuyện này nếu làm tốt, tôi và Chủ tịch thành phố Trương nhất định sẽ ghi nhớ công lao của cậu.
Trương Bằng Viễn nói xen vào:
- Hãy nêu suy nghĩ của cậu đi. Tôi biết, cậu là đồng chí trẻ tuổi, thì có rất nhiều ý tưởng hay.
An Tại Đào do dự một chút rồi nêu lên suy nghĩ của mình:
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn sự tín nhiệm của lãnh đạo thành phố đối với tôi. Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương, đối với tai nạn mỏ ở huyện Cốc Lan và sự giấu diếm báo chí, trước khi tôi đến đây cũng đã tìm hiểu cặn kẽ. Đối với kinh nghiệm trong giới truyền thông của tôi, thì trước mắt chúng ta cần bắt tay vào làm hai việc.
Nói đến đây, An Tại Đào dừng lại một chút.
Trương Thắng Lợi cười, nói tiếp:
- Nói tiếp đi, nói tiếp đi, tôi và Bí thư Trương đang chú ý lắng nghe đây.
- Cùng lúc, đối với tổ điều tra của tỉnh và thành phố cùng với nhân sự có trách nhiệm xử lý liên quan, trước tiên sẽ mời họp báo các phóng viên không định kỳ, tuyên bố tin tức phía chính quyền, tránh cho những lời đồn đại và những tin tức truyền bá không hay, chỉnh đốn lại tác dụng nghe nhìn. Đồng thời, hướng đến các giới ngoài xã hội, cho thấy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có thái độ nghiêm túc, quyết tâm và tin tưởng. Về phương diện khác, hai vị lãnh đạo, tôi cảm thấy phải cần tiền bịt miệng các phóng viên truyền thông, tiến thêm một bước xâm nhập điều tra. Nếu như có tiền lì xì cho phóng viên, cho dù là có giấu diếm sự cố mỏ than thì chuyện này hẳn cũng sẽ không khiến cho giới truyền thông trong nước chú ý vào. Đây chính là nhân tố quan trọng trong việc tạo thành dư luận ở Phòng Sơn.
An Tại Đào nói đến đây thì có chút hơi do dự.
- Hai vị lãnh đạo, tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình chứ chưa hề làm qua. Xin các lãnh đạo lượng thứ. Việc lì xì cho các phóng viên, ở một khía cạnh nào đó sẽ có tác dụng chuyển hướng gió tin tức đi chỗ khác. Cứ như vậy thì ánh mắt của giới truyền thông cũng sẽ chuyển dời đi chỗ khác. Đây chỉ là ý kiến của tôi.
Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đọc được niềm vui bất ngờ.
Trương Thắng Lợi cười ha hả, vỗ tay:
- Đồng chí Tiểu An, quả nhiên là cao minh, cậu thật sự là rất có chủ kiến. Khó trách Bí thư Trương khen cậu không dứt lời. Cậu chỉ nói mấy câu nhưng đã khiến cho tôi và Bí thư như được sáng mắt ra. Tốt lắm, cậu cứ tiến hành làm. Cần cái gì, cần người nào phối hợp thì cứ trực tiếp báo cáo với tôi hoặc Bí thư Trương. Chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ công tác của cậu.
- Ở thành phố cung cấp cho cậu hai cái xe, kinh phí thoải mái. Đồng chí Tiểu An, trong công việc có chuyện gì khó xử thì có chúng tôi là chỗ dựa rồi.
- Vào lúc này, nếu ai cản trở công việc của thành phố thì cứ báo cáo.
Trương Thắng Lợi trầm giọng nói:
- Chúng tôi cho cậu tất cả những điều kiện tốt nhất. Hy vọng cậu có thể khiến chúng tôi nhìn thấy được hiệu quả.
Trương Bằng Viễn thở phào một hơi. Ông ta cảm thấy việc điều An Tại Đào đến thành phố đảm đương nhiệm vụ của một lính cứu hỏa là một quyết định anh minh.
Ông ta trước kia đã có bàn bạc qua với Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn Âu Dương Khuyết Như. Nhưng Âu Dương Khuyết Như lại đề xuất thông qua thủ đoạn cường lực quy phạm dẫn đường dư luận. Điều này làm cho Trương Bằng Viễn âm thầm chửi chó má trong lòng.
Cái gọi là "quy phạm" thật ra là biến thành "áp chế". Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ nhất quán của Ban tuyên giáo. Nếu là bình thường thì thôi, nhưng trong thời điểm mẫn cảm như thế này thì làm sao có thể áp chế dư luận chứ. Phải biết rằng, hiện tại đến đây không chỉ có giới truyền thông tỉnh, mà còn có các đơn vị tỉnh ngoài và của trung ương. Không cần nói đến Ban Tuyên giáo Thành ủy, ngay cả ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng không có năng lượng một tay che trời. Nếu làm không tốt thì sẽ tiến thêm một bước làm sự việc xé to ra hơn, gây nên sức ép lớn hơn. Lúc ấy càng khiến cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không thể chịu nổi.
Âu Dương Khuyết Như tính áp chế, còn An Tại Đào thì lại chuyển dời hướng gió. So sánh lại với nhau thì người sau cao minh hơn người trước một bậc.
Người thanh niên này quả thật không tầm thường. Ở một số phương diện, thì có chút tương tự với Trưởng ban Trần. Ánh mắt độc đáo, rất có quyết đoán. Ánh mắt tán thưởng của Trương Bằng Viễn dừng thật lâu trên người An Tại Đào, âm thầm gật đầu.
Phòng Truyền thông của Ủy ban nhân dân thành phố là đơn vị cấp phó huyện, nhưng biên chế lại không nhiều, chỉ có tám người. Bao gồm một Trưởng ban, một Phó trưởng ban. Trưởng ban Truyền thông Mã Cương đột nhiên bị miễn chức, An Tại Đào vội vàng nhậm chức khiến cho Phòng Truyền thông có một sự gợn sóng không nhỏ.
Tại phòng hội nghị của cơ quan thành phố, Phó trưởng ban Truyền thông Trương Bác Dương cùng với An Tại Đào chậm rãi đi đến. Những ánh mắt tò mò hoặc kinh ngạc dừng lại trên người An Tại Đào. Hai mươi ba tuổi đã cán bộ cấp Phó huyện, đây thực sự là điều hiếm thấy trong lịch sử Phòng Sơn. Hơn nữa, Bí thư Tiểu An ở huyện Quy Ninh làm ra động tĩnh gì thì toàn bộ Thành ủy Phòng Sơn và Ủy ban nhân dân thành phố cao thấp không ai là không biết, gần như trở thành truyền kỳ và thần thoại trong quan trường Phòng Sơn.
Trong phòng hội nghị liền vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt. Đương nhiên, không phải là họ không vỗ tay mãnh liệt mà là bởi vì nhân sự quá ít.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn sáu cấp dưới có nam có nữ, rồi chậm rãi ngồi xuống, cất cao giọng nói:
- Bởi vì tổ chức an bài, tôi đến phòng Truyền thông công tác. Về sau, trong công việc hy vọng mọi người có thể tích cực ủng hộ và phối hợp với tôi. Xin cảm ơn mọi người.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, An Tại Đào đứng dậy, hạ thấp người.
- Các đồng chí, hiện tại thành phố chúng ta đang ở trong thời khắc mấu chốt và mẫn cảm. Ở thành phố sở dĩ thành lập Phòng Truyền thông điều tra sự cố chính là căn cứ vào nguyên nhân này. Lập tức, nhiệm vụ công tác của chúng ta trở nên nặng nề hơn. Vừa rồi, Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Trương đã tìm tôi nói chuyện, ra chỉ thị quan trọng cho Phòng truyền thông của chúng ta. Hiện tại, chúng ta dựa theo chỉ thị của lãnh đạo, lập tức hành động ngay. Phó trưởng ban Trương, anh hãy đem các tư liệu điều tra liên quan của sự cố ở huyện Cốc Lan, toàn bộ mang đến cho tôi để tôi kiểm tra qua một lần.
- Đồng thời, phái người đến huyện Cốc Lan, bắt đầu cuộc họp báo đầu tiên của phòng Truyền thông chúng ta trong việc điều tra sự cố. Thời gian ấn định là 10h sáng, thông báo tất cả các phóng viên phỏng vấn đến tham gia.
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, khoát tay, cất cao giọng nói:
- Tan họp, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, cố gắng hoàn tất công tác của mình. Ở thành phố đã cấp cho phòng Truyền thông chúng ta hai chiếc xe, kinh phí thoải mái.
Phòng truyền thông của chính quyền Phòng Sơn mới thành lập vào năm ngoái. Chính xác mà nói thì nó trực thuộc văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu một phòng Truyền thông bình thường thì chức Trưởng ban Truyền thông sẽ do Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố kiêm nhiệm, nhưng ở Phòng Sơn thì không có, cũng không biết vì sao. Tuy nhiên, An Tại Đào cũng không quan tâm đến việc này. Việc hắn cần làm hiện nay là khẩn trương dập tắt lửa, rồi trở về Quy Ninh.
Địa điểm làm việc của Ban Truyền thông nằm ở phía đông lầu ba của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, có ba phòng làm việc. Một phòng dành cho Trưởng ban, một phòng dành cho Phó trưởng ban Trương Bác Dương và một nhân viên (cấp Trưởng phòng) Tôn Lượng. Còn một phòng lớn cuối cùng là dành cho sáu nhân viên.
An Tại Đào tuy rằng đã đến nhận chức nhưng Trưởng ban tiền nhiệm Mã Cương lại chưa giao hẳn phòng làm việc cho hắn. Thấy trên sàn nhà còn hai thùng đầy đồ đạc của Mã Cương, hắn không khỏi nhíu mày.
Trương Bác Dương đứng một bên khẽ mỉm cười:
- Trưởng ban An, Trưởng ban Mã chắc chưa kịp đem đi những thứ này. Anh cứ từ từ, tôi sẽ lập tức gọi cho Trưởng ban Mã bảo anh ấy khẩn trương mang những thứ này đi.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Trương Bác Dương một cái rồi gật đầu:
- Được rồi, càng nhanh càng tốt. Tôi còn phải làm việc, không có văn phòng thì làm việc thế nào.