Quan Thanh

Chương 203: Bộ máy mới của thị trấn Tư Hà

Lưu Ngạn cùng Âu Dương Đan nói chuyện một lúc, thì nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến, Lưu Ngạn bỗng nhiên đứng dậy, cúi đầu nói:

- Cô Âu Dương, anh ấy về rồi.

u Dươn Đan căng thẳng kéo tay Lưu Ngạn:

- Tiểu Ngạn, giúp cô, giúp Tiểu Duệ được không?

Lưu Ngạn thở dài:

- Cô Âu Dương, việc này cháu không giúp cô được rồi. Cô phải trực tiếp nói chuyện với anh ấy thôi.

Âu Dương Đan do dự một chút, rồi đi theo Lưu Ngạn ra cửa. An Tại Đào đang đứng ở hành lang định mở khóa cửa, đột nhiên thấy Âu Dương Đan mặt đỏ bừng thần sắc phức tạp xuất hiện, liền biến sắc, lập tức quay đầu đi.

- An Tại Đào, anh vào đây một chút đi, ở bên ngoài nói chuyện không tiện.

Lưu Ngạn nhẹ nhàng kéo tay An Tại Đào, nhìn hắn có chút cầu khẩn.

An Tại Đào mặt không chút thay đổi, đi theo Lưu Ngạn vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nhìn lướt qua Âu Dương Đan, rồi thuận tay cầm điều khiển lên bật TV. Chuyển đến kênh truyền hình Quy Ninh, trên TV đang chiếu cảnh Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn đến Bệnh viện nhân dân huyện Quy Ninh thăm hỏi Phó chủ tịch thị trấn Tư Hà Tôn Hiểu Linh.

Lưu Ngạn âm thầm đưa mắt cho Âu Dương Đan. Âu Dương Đan do dự một hồi, rồi tới ngồi xuống, cúi đầu nói:

- Tiểu Đào, trước kia là cô không đúng, cô không nên…

Thấy An Tại Đào không có chút phản ứng, Âu Dương Đan trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu, lại nghĩ đến bệnh tình của con mình, trong lúc nhất thời, lòng ngổn ngang trăm mối, môi run run, giọng đã bắt đầu nghèn nghẹn:

- Tiểu Đào, cô biết lão Trần rất có lỗi với mẹ con cháu. Cô hiện tại chỉ cầu xin cháu có thể nể tình chung huyết thống mà cứu em trai cháu. Cô cầu xin cháu…

An Tại Đào khóe miệng co rút, chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ trước đây cao ngạo tự mãn ở trước mặt mình.

Hắn biết, dựa vào xuất thân của bà ta, thì tiền không thành vấn đề gì. Thẳng thắn mà nói, bà ta cũng không biết Trần Cận Nam trước khi kết hôn với mình đã gây nên chuyện như vậy. An Tại Đào trước đây cũng không hận bà ta, chỉ hận nam nhân kia rũ bỏ trách nhiệm bám vào gia thế của bà ta mà leo lên. Chỉ có điều Âu Dương Đan sau đó lại không ngờ tìm đến tận nhà nhục mạ mẹ mình, đây là việc khiến An Tại Đào không thể tha thứ.

- Không cần nói những lời cầu xin, giữa chúng ta không cần nói những lời này. Bà hôm nay đến vì cái gì tôi rất hiểu. Tôi cũng hiểu thật là trời xanh có mắt, tôi vốn không muốn nảy sinh bất cứ quan hệ nào đối với Trần gia các người, càng không muốn lằng nhằng dây dưa. Thế nhưng thật nực cười, tủy của tôi lại trùng hợp với con trai của bà.

An Tại Đào lãnh đạm khoát tay:

- Không cần phải nhiều lời, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, tôi cũng không phải là động vật máu lạnh. Ngay cả một tên mày tôi cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Bà cứ nói thẳng ra, lúc nào cần tôi đến bệnh viện.

Âu Dương Đan thấy An Tại Đào nhận lời, trong lòng mừng rõ, tất cả nhục nhã và xấu hổ lẫn nỗi khó chịu cũng tiêu tan hết, bà ta run giọng nói:

- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.

An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, trầm ngâm một lúc:

- Thời điểm này không được, tôi còn nhiều việc quan trọng phải xử lý. Thứ bảy ngày 18 tháng 9, ngày đó tôi sẽ đến bệnh viện, vào buổi chiều, các người bảo bệnh viện chuẩn bị trước.

Nói xong, An Tại Đào lập tức đứng dậy đi nhanh ra cửa. Lưu Ngạn đi theo ra ngoài, ngập ngừng muốn nói lại thôi. An Tại Đào biết cô muốn nói gì, bình thản lắc đầu:

- Lưu Ngạn, em không cần phải nói gì cả, trong lòng anh hiểu.

Buổi sáng hôm sau, An Tại Đào chạy về thị trấn, tiện đường đón Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh đang chờ ở cửa bệnh viện, thấy An Tại Đào lái một chiếc xe thể thao màu xanh xa trời mới cóng chạy như bay tới, cô thất kinh: Bí thư Tiểu An không ngờ lại đổi siêu xe như vậy?

- Tôn Phó chủ tịch, xin mời lên xe!

An Tại Đào lên tiếng, sau khi Tôn Hiểu Linh lên xe, hắn lập tức khởi động xe chạy như lướt trên đường phố. Chạy được một đoạn, lúc này mới khẽ cười:

- Tôn Phó chủ tịch, mấy ngày này đã làm khó cô. Ừ, cô định nói gì tôi hiểu hết, chỉ cần cô nhớ kỹ một điều, tôi sẽ không hại cô.

- Bí thư An… tôi… tôi

Tôn Hiểu Linh ngập ngừng.

- Có một số việc, chúng ta nên nghĩ thoáng ra đi. Tôn Phó chủ tịch, tôi vốn định để cô ở bệnh viện an dưỡng thêm vài ngày, nhưng hiện tại có một việc gấp không dám giao cho người khác. Ừ, cô về viết một báo cáo về sinh thái nông nghiệp, đem mọi kế hoạch của chúng ta viết lại thật tỉ mỉ và chi tiết. Đồng thời, tôi hy vọng Tôn Phó chủ tịch có thể nhìn rộng hơn chút, càng rộng càng tốt, vượt ra khỏi thị trấn Tư Hà, đem toàn bộ lưu vực Tư Hà gộp vào một chỗ…

An Tại Đào thanh âm bình thản, nhưng từng lời của hắn lọt vào tai Tôn Hiểu Linh, cô không khỏi dướn mày lên kinh ngạc.

- Toàn bộ lưu vực Tư Hà. Ý của Bí thư An là tôi sẽ làm một báo cáo quy hoạch chỉnh thể toàn bộ lưu vực Tư Hà?

Tôn Hiểu Linh cắn môi. Tính cô vốn kín đáo, tuy rằng không hiểu rốt cuộc ATĐ muốn làm gì nhưng vẫn sẵn sàng đáp ứng.

ATĐ cười cười:

- Đúng vậy!

- Ồ, tôi đã hiểu.

Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ra phía ngoài cửa xe. Cách đó không xa, con đường cái mới tinh uốn lượn về phía thị trấn Tư Hà. Hai bên đường treo đầy biểu ngữ bay phần phật trong gió, trên đó viết: Thi công an toàn lập thành tích chào mừng quốc khánh.

Phía dưới đường, con sông Tư Hà xinh đẹp trong suốt chạy song song đường cái. Nhìn ra phía trước, mơ hồ có thể thấy giàn giáo đứng thẳng lẫn trong màu xanh của rừng núi.

ATĐ cười ha hả:

- Tôn Phó chủ tịch thị trấn, đường cũng sắp làm xong rồi, thời gian quá nhanh. Trước lễ quốc khánh, chúng ta sẽ tổ chức khánh thành mời lãnh đạo thành phố, huyện đến cắt băng. Ừ, tốt nhất nên phối hợp với phòng Giao thông của huyện mau chóng khai thông đường bộ vào thị trấn Tư Hà.

- Đúng vậy, thời gian nhanh thật. Bí thư An, đây đều là nhờ công của anh. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc Tư Hà đã có quốc lộ thông suốt, dân chúng đã mong chờ rất lâu rồi.

Tôn Hiểu Linh nhìn ra ngoài cửa xe. Tâm tình hơi có chút xúc động. Cô quay đầu liếc mắt cười với Bí thư Tiểu An, thấy nam nhân trẻ tuổi kia cũng đang nhìn mình một cách ấp ám và dịu dàng, cô đột nhiên hơi xấu hổ, chậm rãi cúi đầu xuống.

ATĐ chưa dám giải thích rõ với Tôn Hiểu Linh về ý tưởng xây dựng khu kinh tế mới ở Tư Hà. Hắn đương nhiên cũng không dám nhiều lời.

Trở lại thị trấn, ATĐ vừa mới đi vào phòng làm việc, Lương Mậu Tài và Lão Lộ đã một trước một sau gõ cửa bắt đầu báo cáo công tác. Trong khoảng thời gian Tôn Hiểu Linh nằm viện, công việc hằng ngày và chuyện thi công công trình rối tinh cả lên nên hai người cũng quay như chong chóng.

- Bí thư An!

- Bí thư An, anh xem này!

Hai người mở miệng một lúc, thấy An Tại Đào cười ha hả, Lương Mậu Tài cười khổ:

- Tốt lắm, Lão Lộ, đồng chí lão thành, nhường cho anh.

- Bí thư An, công trình sửa đường cũng không có gì khác so với kế hoạch, hiện tại chính là cần một nhóm lãnh đạo, chuẩn bị lễ thông xe.

Lương Mậu Tài kiên trì nghe Lão Lộ báo cáo xong một ít công việc hằng ngày của Đảng ủy, lúc này mới tiến lên đưa thuốc cho ATĐ, cười nói:

- Bí thư An, anh xem có nên chọn một ngày hoàng đạo không?

ATĐ rít một hơi thuốc thật sâu, trầm ngâm một chút, rồi khoát tay:

- Trước mắt tạm thời gác lại, hai ngày sau lại tính. Đúng rồi, Lão Lương, Mã Chủ tịch thị trấn hiện có ở trấn trên không?

Ban tổ chức đề cử Mã Minh Lượng làm Chủ tịch thị trấn đúng là chuyện bi hài. ATĐ nhắc một tiếng Mã Chủ tịch thị trấn đối với Lương Mậu Tài mà nói cực kỳ trào phúng. Nhớ đến vẻ mặt khó chịu của Mã Minh Lượng, Lương Mậu Tài chỉ chực phì cười. Nhưng trước mặt ATĐ cũng không dám cười thành tiếng, cố gắng nhịn nói tiếp:

- Bí thư An, Mã Chủ tịch thị trấn nói sức khỏe không tốt, đã về nhà nghỉ ngơi hai ngày nay rồi. Chờ thêm hai ngày nữa bầu lại, sẽ đến.

ATĐ cười cười:

- Công tác bầu lại cũng phải làm tốt, đừng để xảy ra sự cố, khiến tôi bị cấp trên phê bình. Lúc này mà xảy ra sự cố gì thì Ban tổ chức cán bộ Thành ủy sẽ rất bất mãn, ừ, rất bất mãn.

Lương Mậu Tài cười cười, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt ATĐ, thấy thần sắc hắn vui vẻ thoải mái, lúc này mới cúi người cầm lấy chén của ATĐ rót thêm nước, hạ giọng nói:

- Bí thư An, Mã Chủ tịch thị trấn nói là phải về Phòng Sơn, nhưng tôi nghe nói, anh ta không đi về nhà mà đi Tân Hải.

ATĐ đuôi mày nhảy dựng, nhìn Lương Mậu Tài, thản nhiên nói:

- Ồ, anh làm sao biết được?

- Tôi điều xe của thị trấn đưa anh ấy đi, lái xe trở về nói Mã Chủ tịch thị trấn bảo hắn lái xe chở ra bến xe, hắn tận mắt nhìn thấy Mã Chủ tịch đón xe đi Tân Hải.

Lương Mậu Tài cười ha hả.

- Ồ?

ATĐ khoát tay áo, trầm giọng nói:

- Không cần lo việc đâu đâu. Hiện tại thị trấn công việc bề bộn, Lão Lương, dồn hết tinh lực làm việc, nếu có chút rắc rối nào, tôi sẽ tìm anh để khiển trách.

Lương Mậu Tài sắc mặt lập tức đỏ bừng. Y định lấy lòng ATĐ, không ngờ ATĐ không hề để ý, trong lòng có chút lo lắng. Giờ khắc này, y bỗng nhiên phát hiện không ngờ mình đúng là đối với Bí thư Tiểu An có chút sợ hãi. Loại sợ hãi này đến từ đâu đó trong sâu thẳm lòng y, khiến y cũng không thể kiểm soát.

- Bí thư An, tôi…

- Được rồi, đi thôi… ngày mai Huyện ủy sẽ mở Hôi nghị thường vụ nghiên cứu đề cử Phó bí thư thị trấn, ừ, điều gì cần nói tôi sẽ nói. Lão Lương, cần công tác tốt hơn, anh cũng hiểu chứ?

ATĐ chậm rãi dụi tàn thuốc:

- Đi đi.

- Cám ơn Bí thư An, tôi hiểu rồi.

Lương Mậu Tài mừng rỡ, cảm giác sợ hãi vừa phát sinh đã nhanh chóng bị sự hưng phấn lấn át. Y cúi mình trước ATĐ, bàn tay kích động run run.

Nhìn bóng dáng Lương Mậu Tài đi khuất, ATĐ lúc này mới nghĩ đến lời nói vừa rồi của y. Trong lòng cười lạnh: đi Tân Hải? tìm Lý Vân Thu tố khổ? Mã Minh Lượng ơi là Mã Minh Lượng, anh vốn không nên tới nơi này, nếu đã đến, hết thảy đều không phải do anh quyết định.

Sau khi Lương Mậu Tài rời khỏi một lúc, Hội đồng nhân dân thị trấn Mã Chủ tịch cũng đến, báo cáo với hắn việc hai ngày sau bầu lại. Mã chủ tịch sắp về hưu, ông ta hận không thể cài người của mình vào, sau đó thuận lợi mà về ôm vợ con.

Đối với Mã chủ tịch, ATĐ cũng không có nhiều hiểu biết. Chỉ thông qua vài lần tiếp xúc, cảm thấy lão nhân này là loại khéo đưa đẩy, là một con cáo già lọc lõi trong quan trường. Vừa không có thành tích gì thật chói sáng, nhưng cũng không phạm chút sai lầm nào, cả đời thường thường bậc trung cho đến khi về hưu.

Mã chủ tịch vừa đi, Phó bí thư chuyên trách Đảng ủy thị trấn lại tới.

- Phó bí thư Trương, mau đến đây, mời ngồi.

ATĐ cười, chậm rãi đứng dậy đưa tay ra:

- Tìm tôi có việc gì à?

Trương Khuê ngồi đó có vẻ ngượng ngập, ông ta vốn là tâm phúc của Tiêu Hoàng, ngay từ đầu đã định cùng Tiêu Hoàng xa lánh vị Bí thư Đảng ủy mới nhảy dù tới này. Nhưng một thời gian sau, cáo già như ông ta lập tức phát hiện, vị Bí thư Tiểu An không chỉ có năng lượng quá lớn, mà còn rất có quyền mưu thủ đoạn, Tiêu Hoàng căn bản không đủ khả năng đối phó. Vì thế, mà ông ta cũng dần dần bỏ qua Tiêu Hoàng, từ từ xích lại gần về phía ATĐ.

Nhưng, bởi vì khúc mắc ngay từ lúc mới vào, nên cho dù ông ta cố tình tỏ ra có thành ý, ATĐ dường như cũng không để mắt, vẫn không dung nạp vào bên cạnh người. Mà đối với ông ta, ATĐ vừa như gần vừa như xa.

Ngày hôm qua, Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn đến thị trấn, làm lãnh đạo thị trấn, ông ta cũng ở bên hầu hạ. Tuy ông ta cấp bậc rất thấp, không đứng gần lãnh đạo, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy ATĐ, Tôn Cốc, Hạ Canh và Trương Bằng Viễn bốn người bọn họ nói chuyện về việc điều chỉnh bộ máy nhân sự của thị trấn.

ATĐ chuẩn bị đề bạt Lão Lộ và Lương Mậu Tài, ở thị trấn không còn là chuyện bí mật nữa. Hai người được đề cử vào vị trí Phó chủ tịch thị trấn đã được đăng báo huyện, nghĩa là đã trải qua quá trình chọn lựa của Đảng ủy. Mà thời gian này, Lão Lộ và Lương Mậu Tài hai người lăn vào làm việc, cũng khiến cho toàn bộ cán bộ trong thị trấn mơ hồ đoán được điều gì.

Vốn dĩ, Trương Khuê cũng không cho rằng, huyện sẽ không ủng hộ đề cử của ATĐ, bởi vì ông ta hiểu rất rõ cách đối nhân xử thế của Tôn Cốc.

Ở huyện Quy Ninh, đề cử cán bộ đều là do Tôn Cốc "độc chiếm". Ai cũng muốn cắm tay chân của mình vào, nhưng ngay cả Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng không có cơ, huống chi là ATĐ. Nhưng sau đó, ông ta dần phát hiện, không có việc gì là không thể, người khác không nhưng Bí thư Tiểu An có. Mã Minh Lượng không trúng cử, không phải là Bí thư Tiểu An hướng Bí thư Huyện ủy thị uy sao?

Động thái gần đây của ATĐ khiến Trương Khuê có một dự cảm xấu. ATĐ phải đề bạt tâm phúc của mình, như vậy, người của Tiêu Hoàng như ông ta liệu có đáng tin cậy hay không? Nói cách khác, Bí thư Tiểu An có thể hay không dành cho mình một cơ hội?

Tối hôm qua, ông ta gần như suốt đêm không chợp mắt. Lăn qua lăn lại trằn trọc khó ngủ. Ông ta căn bản không dám hoài nghi khả năng của ATĐ, nếu ATĐ muốn lật ông ta, cũng không phải việc gì khó khăn cả. Tiêu Hoàng bị điều đi, Mã Minh Lượng bị rớt đài, là vết xe đổ nhỡn tiền.

Nhìn Trương Khuê đôi mắt hơi ửng đỏ, ATĐ khóe miệng lại mỉm cười. Hắn biết rõ trạng thái tâm lý của Trương Khuê, nói thật, ATĐ cũng quả thật định điều động luân chuyển cán bộ, ví dụ như Hội đồng nhân dân Mã Chủ tịch cuối năm sẽ về hưu, định để Trương Khuê đến Hội đồng nhân dân dưỡng lão, có nên hay không? Nhưng ý tưởng này chỉ lóe lên trong chớp mắt, hắn đúng có chút không đành lòng.

Nhưng xem biểu hiện của Trương Khuê thì thấy dường như rất bất an.

- Bí thư An, tôi vẫn định tìm anh báo cáo một viejc, nhưng thấy anh lúc nào cũng vội vàng nên không dám quấy rầy…

Trương Khuê cười nịnh:

- Bí thư An, anh xem, thời gian gần đây công tác Đảng hằng ngày tôi làm có chỗ nào không tốt, anh cứ việc phê bình.

ATĐ cười cười:

- Phó Bí thư Trương, gần đây, tôi công tác bên ngoài nhiều, Tôn Phó chủ tịch lại nằm viện, mọi việc của thị trấn đều do Trương Phó bí thư lo liệu. Chúng ta đều biết, trước mắt công việc của thị trấn rất nhiều, có thể nói cực kỳ phức tạp. Đường làm xong, công ty Dương Quang ngay lập tức sẽ kiến thiết khu du lịch sinh thái. Thị trấn chúng ta kinh tế phát triển càng nhanh, càng vào lúc đó, công tác tuyên truyền tư tưởng rất cần thiết. Phó bí thư Trương, sau này phải làm việc lại với toàn bộ cán bộ về vấn đề tư tưởng, tác phong làm việc.

Trương Khuê vội vã đáp:

- Bí thư An, phát triển kinh tế, rất cần bầu không khí hòa thuận và tư tưởng ổn định. Tôi gần đây chuẩn bị cho Đảng ủy tổ chức thảo luận toàn bộ kế hoạch hoạt động về sau của thị trấn, xin anh cho ý kiến chỉ thị.

- Ừ, ý kiến của Phó bí thư Trương rất hay.

ATĐ tuy rằng không thích Trương Khuê nhưng đối với một cán bộ lão thành cũng nên tỏ thái độ tôn trọng. Hắn đứng dậy, tự mình rót cho Trương Khuê một chén nước. Thấy Trương Khuê bối rối nói lời cảm tạ, ATĐ vỗ nhẹ bờ vai của ông ta:

- Phó bí thư Trương, anh là đồng chí lão thành, tôi dù sao tuổi cũng còn trẻ, chưa có kinh nghiệm làm việc ở cơ sở, còn mong được đồng chí lão thành hỗ trợ.

Cho Trương Khuê một viên thuốc an thần, thấy ông ta tâm tỉnh thả lỏng mà đi rồi, ATĐ nhún vai, cũng không để bụng chuyện của Trương Khuê nữa.

Trương Khuê đi rồi, ATĐ liền lặng yên đóng cửa phòng lại đi vào phòng nhỏ để ngủ. Nếu Tiểu Lộ giữa trưa không đến gõ cửa gọi hắn đi ăn cơm có lẽ hắn sẽ ngủ đến tận chiều. Hai ngày nay tinh thần hắn căng thẳng, vẫn chưa trấn tĩnh lại được. Hiện giờ thấy mọi việc đều đi vào quỹ đạo, đều kiểm soát được hết, nên lúc này mới an tâm hơn một chút.

Buổi chiều cũng không có việc gì quan trọng, hắn liền dẫn Tiểu Lộ đi đến công trường của công ty Dương Quang xem một vòng. Lộ Binh ngày hôm qua chạy về Tân Hải, công trường do Phó tổng Mạnh Cương phụ trách.

Khu du lịch sinh thái Dương Quang chia làm hai khối, một là vườn tham quan, kiến thiết chừng mười mấy nhà kính để du khách tham quan, công trình này khá tương đối, so sánh đơn giản, chính là giàn giáo bằng thép khoác thêm bên ngoài một cái áo mà thôi, trước mắt đã hoàn thành phân nửa. Bồn hoa cây táo Trương Cương cùng với một số bồn hoa bằng hoa quả khác đang trong quá trình nghiên cứu cũng đã được chuyển vào trong nhà kính.

Khối còn lại là khu gia công cây cát cánh. Đây là một dạng nhà máy khá phổ biến, có kho hàng, có phân xưởng. Hết thảy đều có thiết kế quy hoạch, trước mắt một cảnh tượng thi công khẩn trương, xi măng trộn bê tông và tiếng máy móc gầm rú. ATĐ đội nón bảo hộ màu vàng trên đầu, quay lại nói với Tiểu Lộ:

- Tiểu Lộ, chúng ta về thôi.

Phó tổng giám đốc công ty Dương Quang cười đưa một điếu thuốc ra:

- Bí thư An, anh không đi dạo sao? Lộ tổng trước khi đi đã chỉ đạo tôi nhất định phải đẩy nhanh tiến độ, nhất định đầu năm vào mùa xuân sẽ đưa vào hoạt động.

Mạnh Cương nói liên tiếp mấy từ nhất định, ATĐ cười ha hả, lấy tay vỗ vào bả vai Mạnh Cương:

- Mạnh phó tổng, đẩy nhanh tiến độ cần nhưng cũng cần chú ý an toàn. Ừ, Mạnh phó tổng, nhất định phải đảm bảo an toàn là trên hết, nhớ không thể để xảy ra sự cố an toàn lao động.

Mạnh Cương liên tục gật đầu:

- Bí thư An, anh yên tâm, Tập đoàn Dân Thái chúng tôi quản lý xí nghiệp rất có nguyên tắc, đối với công tác an toàn cực kỳ coi trọng.

Mạnh Cương liếc nhìn Bí thư An cười dài, đã thấy hắn mang theo thư ký Tiểu Lộ đi liền, vội vàng lấy bình tĩnh, đuổi theo.

Mạnh Cương ban đầu là giám đốc một bộ phận trong Tập đoàn Dân Thái, gần đây mới bị điều động đến công ty Dương Quang làm Phó TGĐ. Ngay từ đầu, anh ta đúng là cảm thấy dự án này của Dân Thái không thích hợp, cảm thấy Lộ tổng thuần túy là đem tiền ra vứt. Nhưng khi đến thị trấn Tư Hà, đặc biệt giao tiếp mấy lần với ATĐ, anh ta cũng dần hiểu được: hạng mục đầu tư của ông chủ chính là Bí thư Tiểu An này.

ATĐ và Tiểu Lộ đang đi dọc công trường, thì có một thanh niên đầu đội nón bảo hộ màu trắng, trong tay cầm một xấp tài liệu, đang từ văn phòng lâm thời của công ty nằm ở mặt sau của công ty đi đến.

- An, Bí thư An!

Lý Kiệt cởi nón trên đầu ra, có chút sợ hãi mà đi đến chào hỏi ATĐ.

Lý Kiệt có thể vào công ty Dương Quang làm việc đều là vì Lộ Binh nể mặt ATĐ. Nhưng sau đó Lộ Binh ngạc nhiên phát hiện ra chàng thanh niên này có khả năng dự toán kinh tế và quản lý xí nghiệp trời cho. Đồng thời khả năng làm việc cũng rất cẩn thận, phàm giao cho gã việc gì cũng đều có thể đảm bảo chất lượng. Một quãng thời gian gần đây, gã dần dần trở thành nòng cốt của công ty, được được Lộ Binh bổ nhiệm làm Giám đốc một bộ phận.

Lý Kiệt có cố gắng và có tố chất, kỳ thật ATĐ cũng không ngờ.

ATĐ cười ha hả:

- Lý Kiệt a, gần đây có hay về nhà không?

- Bí thư An, gần đây công ty có nhiều việc phải lo.

Lý Kiệt cười cười, chậm rãi nghiêng người nhường đường cho ATĐ. ATD thấy gã có vẻ sợ mình, trước mắt lại hiện lên gương mặt khả ái của Lý Tương, hắn ôn hòa cười:

- Lý Kiệt, về sau đừng gọi anh xa lạ như vậy, ừ, cậu ở trong này có gì không thích ứng, cứ gọi điện cho anh nhé.

Vâng, em biết rồi!

Lý Kiệt thấy ATĐ thái độ hòa nhã, cũng từ từ trấn tĩnh. Trước khi gã đến thị trấn Tư Hà, đối với Bí thư Tiểu An cũng căn bản không có khái niệm gì rõ ràng. Nhưng sau khi đến đây, bởi vì công việc phải thường xuyên lên trấn trên công tác, nên mắt thấy tai nghe cán bộ thị trấn cực kỳ kính sợ Bí thư Tiểu An trong lòng dần dần cũng sinh ra cảm giác sợ sệt đối với hắn.

Chiều hôm qua, gã đứng ở công trường xa xa nhìn thấy ATĐ cùng lãnh đạo thành phố và mấy huyện thái gia đứng ở trên cao nói cười thoải mái, thấy thần thái ATĐ thong dong tự tại, trong nháy mắt đã in hằn sâu trong tâm trí gã.

ATĐ đi về trước hai bước, đột nhiên quay đầu lai cười:

- Lý Kiệt, chị cậu có khỏe không? Có thời gian, mời cô ấy đến Quy Ninh chơi ít hôm.

Lý Kiệt đang định nói gì đó, đã thấy ATĐ dẫn theo Tiểu Lộ vội vàng đi tiếp dần dần khuất khỏi tầm nhìn của gã. Gã thở dài, yên lặng cầm theo tài liệu chậm rãi đi tiếp.

9h sáng hôm sau, Huyện ủy tổ chức Hội nghị thường vụ. Theo lý, đề cập đến hai cán bộ cấp phó phòng của thị trấn Tư Hà, Tôn Cốc sẽ phải thỏa thuận qua với ATĐ, nhưng Tôn Cốc bỏ qua. Nếu Tôn Cốc không muốn trao đổi với hắn, ATĐ cũng không muốn đi lại với y. Dù sao, công văn đã gửi lên rồi, nếu muốn bỏ qua thảo luận tại Hội nghị thường vụ, Tôn Cốc cũng không thể.

Hơn nữa, tối qua, ATĐ đã cùng Chủ tịch Hạ Canh trao đổi, chính thức đạt thành thỏa thuận. 10 ủy viên thường vụ (nguyên bản là 11, bởi vì Trưởng ban cán bộ Huyện ủy Trương Kính Phú điều chuyển làm Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy nên chưa kịp bổ nhiệm tân Trưởng ban cán bộ chưa), hắn và Lưu Ngạn hai phiếu, Hạ Canh một phiếu, hai người cùng cánh với Hạ Canh là Phó chủ tịch thường trực huyện Khâu Côn, Trưởng ban chỉ huy quân sự Triệu Quốc Khánh nữa là đủ 5 phiếu.Có 5 phiếu này quyết định, ATĐ tin Tôn Cốc không thể một tay che trời.

Hắn tuy rằng không công tác ở huyện, nhưng cục diện chính trị huyện đợt này biến hóa như thế nào hắn hiểu rất rõ. Chủ tịch huyện Hạ Canh đã dần lôi kéo được phe cánh của mình, mà lúc này tổ chức Hội nghị thường vụ, cũng chính là cuộc chiến giữa Hạ phái và Tôn phái.

Hạ Canh kỳ thực là một người tâm cơ rất sâu. Y sở dĩ coi trọng việc lôi kéo ATĐ cũng là vì coi trọng tiềm lực và năng lượng của ATĐ. Về phương diện khác, Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Ngạn đối với ATĐ chẳng khác nào Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy. Ở huyện này ai chẳng biết, lôi kéo ATĐ chẳng khác nào kéo theo được Lưu Ngạn, khoản này thực là lợi rất lớn.

ATĐ ngồi ở vị trí của mình, trao đổi ánh mắt đầy thâm ý với Hạ Canh. Tôn Cốc vội vàng vào cửa, thấy mấy Ủy viên thường vụ đều đã tới, mặt không chút thay đổi ngồi vào vị trí trung tâm của mình, cất cao giọng nói:

- Các đồng chí, bây giờ chúng ta họp. Hôm nay đề tài thảo luận của hội nghị là nghiên cứu chọn lựa hai đồng chí bổ sung vào bộ máy cán bộ của thị trấn Tư Hà.

- Tiểu Chu, anh đại diện Ban tổ chức cán bộ đọc danh sách đề cử đi.

Ngoài dự đoán mọi người, Tôn Cốc không giống như bình thường, dông dài khoe khoang bản thân mà trực tiếp đề nghị ủy viên dự khuyết Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Chu Hồng Ba lên tiếng.

- Tôn Bí thư, các vị lãnh đạo, sau khi Ban tổ chức cán bộ trải qua khảo sát, chúng tôi hướng Hội nghị thường vụ đề cử ba người. Thứ nhất, là nhân viên phòng địa chấn huyện Mã Hiểu Yến, người thứ hai là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn Tư Hà Lương Mậu Tài, người thứ ba được đề cử là Chánh văn phòng Đảng ủy Lộ Đức Lượng.

Chu Hồng Ba nhỏ giọng dọc danh sách, đồng thời đọc trích ngang lý lịch của ba người này.

Ngoại trừ hai người do thị trấn Tư Hà đề cử, lại có thêm một nhân viên phòng địa chấn huyện Mã Hiểu Yến. ATĐ nhún vai, thấy Hạ Canh nhìn mình cười cổ quái, cũng không khỏi hơi hơi mỉm cười. Nghe nói Mã Hiểu Yến này có chút nhan sắc, đâu như cũng chuyện mờ ám với Tôn Cốc. Ở Huyện ủy và UBND huyện không còn là bí mật.

Các Huyện ủy viên vẫn duy trì trầm mặc, Tôn Cốc lên tiếng vỡ không khí, y trầm giọng nói:

- Các đồng chí, mấy đồng này này cơ bản mọi người cũng biết rồi, mọi người có ý kiến gì xin cứ nói. Ừ, tôi đề cử đồng chí Mã Hiểu Yến, và đồng chí Lương Mậu Tài vào vị trí Phó chủ tịch thị trấn.

Phó bí thư Huyện ủy Trần Đức Lệnh và Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạ Hầu Cường hai người này thì luôn nhất trí với Tôn Cốc. Thấy Tôn Cốc tỏ thái độ, hai người này cũng vội vàng đồng ý. Ngay sau đó là Huyện ủy viên, Trưởng ban thư ký Khổng Tường Dân cũng là tâm phúc của Tôn Cốc lên tiếng. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hồ Linh Linh có chút chần chừ, vốn sợ uy quyền của Tôn Cốc, nhưng lại bị Hạ Canh lôi kéo, đang bắt đầu lung lay, sau thấy Tôn Cốc gằm mặt nhìn mình, cuối cùng Hồ Linh Linh theo bản năng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

ATĐ và Lưu Ngạn không cần phải nói, Hạ Canh cũng khẳng định là làm trái lại, nhưng điều khiến Tôn Cốc bất ngờ và tức giận chính là Phó chủ tịch thường trực huyện Khâu Côn và Trưởng ban chỉ huy quân sự Triệu Quốc Khánh không ngờ ở ngay cuộc họp đứng ra phản đối trước tiên.

Khâu Côn ho khan trong họng, nói:

- Tôn Bí thư, các vị lãnh đạo, tôi có chút không đồng ý. Đồng chí Mã Hiểu Yến thứ nhất là tuổi còn trẻ, thời gian công tác quá ngắn, thứ hai là cũng không có kinh nghiệm, thứ ba là cô không phải Đảng viên, tôi cảm thấy hai đồng chí Lương Mậu Tài và Lộ Đức Lượng là hợp lý nhất.

Triệu Quốc Khánh lập tức lên tiếng:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Lão Khâu.

ATĐ và Lưu Ngạn nhìn nhau cười cũng lập tức đồng ý, mà gần như cùng lúc đó Hạ Canh gật đầu.

Tôn Cốc sa sầm nét mặt, y gần như là muốn dùng ánh mắt giết chết 5 người kia, chậm rãi cười lạnh:

- Lão Khâu, chúng ta đề cử Phó chủ tịch thị trấn chứ có phải là Phó bí thư đâu mà cần Đảng viên với không Đảng viên. Hơn nữa, từ trung ương đến địa phương, đều chú trọng việc bồi dưỡng cán bộ nữ. Về phần tuổi tác, Bí thư Tiểu An của chúng ta tuổi cũng không lớn, chẳng phải bây giờ đang ngồi ở vị trí Huyện ủy viên sao?

Trần Đức Lệnh trầm giọng:

- Đồng chí Lộ Đức Lượng đã hơn 40 tuổi, không phù hợp với nguyên tắc trẻ hóa cán bộ của Trung ương.

Khâu Công nghe xong nói át đi:

- Trần Phó bí thư, anh nên rõ ràng công tác ở cơ sở không nên giữ nguyên tắc trẻ tuổi, nhất là thị trấn Tư Hà ở một nơi xa xôi như vậy. Đồng chí Lộ Đức Lượng đã công tác ở cơ sở nhiều năm, là Đảng viên, ở vị trí đó đã nhiều năm trung thành tận tụy, được quần chúng tín nhiệm, công tác năng lực cao. Một đồng chí như vậy lại không đề cử mà lại còn đề cử ai?

- Đồng chí An Tại Đào là cán bộ hậu bị của Ban tổ chức Trung ương, xin hỏi Tôn Bí thư, Mã Hiểu Yến có thể so sánh được sao? Đồng chí ATĐ đi thị trấn Tư Hà chưa đến nửa năm, đã hoàn thành sửa đường, thu hút đầu tư, làm những việc thiết thực. Những việc đó Mã Hiểu Yến có thể làm được sao?

Lưu Ngạn lạnh lùng đứng dậy, nhìn Tôn Cốc. Cô ở Hội nghị thường vụ rất ít khi lên tiếng, nhưng nếu lên tiếng, thì cũng rất khách khí, không chút e dè.

Cũng không phải là vì gia thế, mà cơ bản Lưu Ngạn vốn không có hứng thú với quan trường, có thể đến huyện Quy Ninh làm Trưởng ban Tuyên giáo, hơn phân nửa là vì ATĐ.

Tôn Cốc bị Lưu Ngạn chặn họng mắt đỏ lên môi bắt đầu run run. Lại nghe Hạ Canh nhẹ nhàng cười:

- Tôn bí thư, tôi nghe nói, đồng chí Mã Hiểu Yến năm trước nạp đơn xin vào Đảng, dường như cũng không phải là người vô Đảng mà là rất tích cực phấn đấu vào Đảng.

Một đòn châm chọc tuyệt diệu. Hạ Canh chỉ nói một câu, quả thực là nét bút phi phàm.

Hạ Canh lời vừa dứt, Khâu Côn và Triệu Quốc Khánh lập tức cười khẽ. Lưu Ngạn cũng không nhịn nổi cười, ngay cả Hồ Linh Linh cũng phải lấy tay che miệng.

Hai bên giằng co, không khí trong phòng hội nghị cực kỳ áp lực và nặng nề. Tôn Cốc tức giận đến tái mặt, y sống chết cũng không ngờ tới, Triệu Quốc Khánh và Khâu Côn hai người này đột nhiên quay ngoắt 180 độ, dám ngay trên Hội nghị thường vụ cả gan chống đối mình.

Hai người này làm sao có đảm lượng như vậy?

Ánh mắt u ám của Tôn Cốc chĩa vào Khâu Côn và Triệu Quốc Khánh, nhưng hai người này tỉnh bơ như không, vẫn như trước bình tĩnh trầm ổn chẳng khác nào Hạ Canh.

ATĐ bình tĩnh tự nhiên mà ngồi kia, khóe miệng tươi cười càng đậm. Cục diện chính trị Quy Ninh biến hóa khiến hắn cảm thấy càng ngày càng thú vị.

Tân Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn đến nhậm chức, vô hình trung đem lại nỗi lo lớn cho Tôn Cốc. Tôn Cốc là tâm phúc thân tín của Lý Vân Thu, loại tâm phúc của Bí thư tiền nhiệm dĩ nhiên sẽ trở thành cái đinh của tân Bí thư. Mà quan trọng hơn là ngày hôm qua Trương Bằng Viễn đi khảo sát huyện Quy Ninh, Khâu Côn và Triệu Quốc Khánh trong lúc vô ý đã biết được Trương Bằng Viễn có quan hệ với Hạ Canh. Về phần là quan hệ gì, bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng thấy Hạ Canh và Trương Bằng Viễn nói chuyện rất thoải mái, cũng đủ khiến cho bọn họ dứt khoát chọn Hạ Canh.

Trình tự tạo bè kết cánh của lãnh đạo kỳ thật chỉ là một ánh mắt và một cú điện thoại, căn bản không cần những việc vô nghĩa. Tôn Cốc hồn nhiên, không hề biết Khâu Côn và Triệu Quốc Khánh chỉ trong một đêm đã phản bội chính mình, ôm chân Hạ Canh.

Không khí trong phòng hội nghị càng thêm áp lực, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng hoặc dồn dập của các ủy viên thường vụ, hoặc tiếng uống nước trà tí tách. Hạ Canh ho khan một tiếng, thần sắc lộ ra một tia cực kỳ đắc ý, cất cao giọng nói:

- Bí thư Tôn, nếu tất cả mọi người không có ý kiến, nếu không tạm thời gác lại, lần họp tới lại bàn luận?

Tôn Cốc cúi đầu hừ một tiếng.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh một bên bị Hạ Canh mỉm cười nhìn lướt lên người, trong lòng hơi có toan tính. Cô cắn chặt răng, đột nhiên cười nói:

- Bí thư Tôn, các đồng chí, tôi có một đề nghị, ừ, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Hồ Linh Linh.

- Nếu tất cả mọi người không có cùng ý kiến, vậy cá nhân tôi mà nói, tôi cảm thấy ba đồng chí này cũng không tồi, đều có các sở trường và đặc điểm, cũng đều có đủ điều kiện được đề bạt, trải qua khảo sát cẩn thận của tổ chức. Tin tước các phương diện đều qua cửa ---- một khi đã như vậy, tôi cảm thấy, nhân sự bộ máy lãnh đạo thị trấn Tư Hà không đủ, như vậy không bằng đều gia tăng ba đồng chí này vào bộ máy, ừ, đồng chí Mã Hiểu Yến và đồng chí Lương Mậu Tài đảm nhiệm Phó Chủ tịch thị trấn, đồng chí Lộ Đức Lượng có thể đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật! Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn Tư Hà do Phó Bí thư Trương Khuê kiêm nhiệm, có thể để ông ta chia sẻ ra mà! Như vậy, càng có lợi cho công tác, cũng có lợi cho công tác phối hợp của Ủy ban Kỷ luật cơ sở và Ủy ban Kỷ luật Huyện ủy!

Đuôi mày Tôn Cốc nhảy dựng, liếc An Tại Đào và Hạ Canh một cái. Hạ Canh cười ha ha:

- Tôi thấy đề nghị của Chủ nhiệm Hồ rất được, trước mắt thị trấn Tư Hà đối mặt với cơ hội phát triển trước nay chưa từng có, công tác rất nhiều, lực lượng bộ máy lãnh đạo cần tăng mạnh, cho dù gia tăng ba đồng chí này, số người cũng không nhiều, ha ha!

An Tại Đào cũng cười, giơ tay nói:

- Tôi cũng đồng ý.

Hạ Canh và An Tại Đào hai diễn viên chính này gật đầu một cái, ba người Lưu Ngạn tự nhiên đều lần lượt đồng ý. Thấy phía Hạ Canh làm ra nhượng bộ nào đó, sắc mặt Tôn Cốc hơi hòa hoãn một chút, tất nhiên cũng miễn cưỡng cười khoát tay áo:

- Nếu mọi người nhất trí ý kiến, liền quyết định như vậy đi.

Thấy Tôn Cốc có ý tứ tan họp, Hạ Canh đột nhiên cười:

- Bí thư Tôn, còn có một chuyện, tôi đề nghị chúng ta cũng nên bàn luận trong hội nghị hôm nay, tránh cho đến lúc đó lại trở tay không kịp ---- nếu như trong cuộc bầu lại ngày mai, đồng chí Mã Minh Lượng không trúng cử, làm sao bây giờ? Phải biết rằng, nhìn từ tình huống trước mắt, hướng đi của Hội đồng nhân dân thị trấn Tư Hà rất rõ ràng, chúng ta không thể không chuẩn bị sớm.

Tâm tình Tôn Cốc rất áp lực rất phẫn nộ, đến lúc này, nếu ông ta còn có thể không rõ Mã Minh Lượng không trúng tuyển là một kết quả tất nhiên như thế nào, ông không phải Tôn Cốc. Nhưng giờ khắc này, thứ nhất là ông vô lực xoay chuyển trời đất, thứ hai là cũng chẳng quan tâm Mã Minh Lượng.

Không trúng cử thì không trúng cử ---- Tôn Cốc cắn chặt răng, bỗng nhiên đứng dậy trầm giọng nói:

- Điều này không có gì để bàn luận, kết quả tuyển cử hợp pháp chúng ta nhất định phải tôn trọng, đây là Bí thư Trương vừa mới chỉ thị chúng ta. Không trúng tuyển cũng không sao, cậu ta không phải là Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Huyện ủy bổ nhiệm sao!

- Tan họp!

Tôn Cốc đột nhiên khoát tay áo, bước ra phòng họp.

...

...

Trong thỏa hiện nào đó giữa "Tôn phái" và "Hạ phái", thành viên bộ máy lãnh đạo mới của thị trấn Tư Hà trên cơ bản định hình, bầu lại ngày mai chẳng qua là một hình thức: ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn An Tại Đào, Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh (Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn được nhậm mệnh mới sau khi được chọn Chủ tịch thị trấn), Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Trương Khuê, Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Mã Minh Lượng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lộ Đức Lượng, Phó Chủ tịch thị trấn Lương Mậu Tài, Phó Chủ tịch thị trấn Mã Hiểu Yến...

Đến hiện giờ mới thôi, bộ máy lãnh đạo thị trấn Tư Hà mới chính thức xem như bị An Tại Đào nắm trong tay. Tôn Hiểu Linh, Lão Lộ và Lương Mậu Tài ba người này là An Tại Đào dốc sức đề bạt, độ trung thành với hắn không cần phải nói, mà ba người này cũng là người có khả năng thật sự; Trương Chí Dũng là người sống tạm bợ, có thể xem nhẹ không kể; trước mắt Trương Khuê cũng nghiêng về phía An Tại Đào, còn lại Mã Minh Lượng và mã Hiểu Yến căn bản là bình hoa làm nền, xoay người không được gợn sóng nào.

Không ai biết, lúc này An Tại Đào đã bắt đầu chuẩn bị tạo ra thành viên tâm phúc của khu kinh tế mới sinh thái nông nghiệp Tư Hà, ít nhất ba người Tôn Hiểu Linh, Lão Lộ và Lương Mậu Tài này chắc chắn trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

Tôn Hiểu Linh tố chất toàn diện, tính cách hướng nội điềm đạm, chắc chắn, uy tín quần chúng cao, kinh nghiệm cơ sở phong phú, tuy rằng là đồng chí nữ, nhưng có thể một mình đảm đương một mặt; Lão Lộ công tác Đảng nhiều năm, cũng không xa lạ đối với công tác Đảng,; mà Lương Mậu Tài am hiểu phục vụ quản lý phối hợp, cho gã sân khấu lớn hơn nữa, gã sẽ phát huy giá trị lớn hơn nữa.

Mở xong hội nghị thường vụ, trong vòng 1h Ban Tổ chức Cán bộ Huyện ủy chuẩn bị xong hết thảy thủ tục tổ chức đề tên tuyển cừ, hai người Mã Hiểu Yến và Lương Mậu Tài với tư cách người được đề cử Phó Chủ tịch thị trấn chính thức xuất hiện trên văn kiện của Đảng. Mà Lão Lộ, thì được Huyện ủy trực tiếp bổ nhiệm làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn Tư Hà.

Buổi chiều khi An Tại Đào cầm quyết định bổ nhiệm Lão Lộ và hai quyết định đề tên đề cử Mã Hiểu Yến, Lương Mậu Tài làm Phó Chủ tịch thị trấn trở lại thị trấn, tin tức đã truyền tới thị trấn trước.

Lão Lộ và Lương Mậu Tài tâm tình kích động, hưng phấn có thể nghĩ, Lương Mậu Tài còn đỡ một chút, bởi vì trước đó được An Tại Đào "ám chỉ", trong lòng ít nhiều có chuẩn bị; mà Lão Lộ lại cực kỳ bất ngờ, cảm kích khác thường, sau khi nghe được tin tức này, ông ta gần như khó có thể tự chế, ngồi sau bàn làm việc, ngây người nửa ngày mới phục hồi tinh thần. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Đảng ủy thị trấn đề cử ông và Lương Mậu Tài làm người được đề cử Phó Chủ tịch thị trấn, điều này ông biết được, rất cảm động đối với việc An Tại Đào coi trọng ông, nhưng nói thật, ông không ôm hy vọng gì. Dù sao, ông tự cảm thấy tuổi lớn, lại không có chút quan hệ ở huyện, như nào có thể được thông qua? Nhưng trên thực tế ---- ông lại thực sự được đề bạt ---- chẳng qua không phải Phó Chủ tịch thị trấn, mà là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Cấp Phó phòng a! Nghe tiếng mọi người chúc mừng bên tai, trước mắt Lão Lộ mờ mịt, cấp Phó phòng, đây là thật chăng?

Một cán bộ cấp phó phòng, trong danh sách cán bộ Đảng cấp bậc sâm nghiêm, được xếp vào trong "đầu dây thần kinh", căn bản không lên được mặt bàn. Nhưng, trong một xã, thị trấn, một cấp Phó phòng chính là cán bộ lãnh đạo tương đối cứng rắn ---- cán bộ lãnh đạo a! Mình công tác ở thị trấn hơn 20 năm, không nghĩ đến tới tuổi này, không ngờ còn có ngày chuyển vận!

Trong nhất thời tâm tình Lão Lộ kích động, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc kích động, không ngờ ngay trước mặt cấp dưới văn phòng Đảng ủy, nằm sấp trên bàn khóc lên ô ô.

Tiểu Lộ thần sắc phức tạp đứng một bên, có lòng muốn khuyên cha mình vài tiếng, nhưng nói đến miệng thủy chung lại không mở được miệng.

Không ai rõ ràng hơn Tiểu lộ, Lão Lộ khát vọng vị trí cấp Phó phòng nho nhỏ này sâu như thế nào, vài năm trước, trong lòng Lão Lộ còn mang chờ đợi nào đó, tuy rằng không có chỗ dựa vững chắc, chỉ cần cố gắng công tác, là có thể đến lượt mình ---- nhưng thời gian trôi qua từng năm, lãnh đạo thay đổi từng người, huyện bổ nhiệm xã, cán bộ thị trấn đến lại đi, đi lại đến, mà Lão Lộ ông, lại thủy chung là Chủ nhiệm văn phòng Đảng cấp Tổ. Lớn tuổi, trong lòng dần dần cắt đứt suy nghĩ này, nhưng mỗi khi nhớ tới mình công tác cả đời vẫn là một tên lính lớn tuổi, trong lòng Lão Lộ vẫn cực kỳ áp lực.

Lão Lộ khóc giống như đứa bé, cuối cùng không ngờ còn hơi cuồng loạn, dường như tận tình giải phóng buồn bực và áp lực mấy năm nay. Tiểu Lộ thở dài, liếc mắt lại nhìn bóng cha mình dựa vào bàn khóc, giống như vài cán sự văn phòng Đảng ủy hơi trợn mắt há mồm, gã rất không thích hợp mà nhớ tới bài văn lúc mình còn làm giáo viên: Phạm Tiến trúng cử.

Trúng, trúng, rốt cuộc trúng. Dáng người điên cuồng của Phạm Tiến và dáng người dựa bàn khóc rống của Lão Lộ vì trúng cử dần dần đan xen, Tiểu Lộ lại thở dài, chậm rãi đi xuống lầu. Gã phải về nhà một chuyến, nhanh chóng chia xẻ tin vui này với mẹ mình.

...

...

- Bí thư An đã trở lại...

Bên tai truyền đến vài tiếng nhỏ giọng nghị luận của cấp dưới, Lão Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, lau nước mắt một phen, hơi ngượng ngùng mà cười ha ha, sau đó đi nhanh xuống dưới lầu.

Đã tới trung tuần tháng chín, thời tiết trong núi sớm biến thành không khí dễ chịu cuối thu. Màn trời xanh thẳm, ngàn dặm không mây, gió thu mát mẻ từ ngọn núi thổi tới, mang theo hơi nước Tư Hà và mùi hoa dại thơm ngát nồng đậm.

An Tại Đào đứng trong đại viện cơ quan chính quyền trấn, đang nhỏ giọng nói gì với Tôn Hiểu Linh, đột nhiên khóe mắt Tôn Hiểu Linh phát hiện bóng Lão Lộ kích động vội vàng đến, không kìm nổi cúi đầu cười cười:

- Bí thư An, Lão Lộ tới đây, đoán chừng là muốn nói lời cảm tạ ngài...

An Tại Đào ngẩng đầu liếc Lão Lộ một cái, cười ha ha, tiến lên hai bước bắt tay với Lão Lộ:

- Lão Lộ, tôi muốn chúng mừng ông, bổ nhiệm của ông đã truyền xuống, ngày mai cán bộ Ban Tổ chức sẽ đến tuyên bố, ừ, đây là văn kiện, ông cầm lấy đi giao cho văn phòng Đảng ủy lưu giữ đi.

Đôi mắt Lão Lộ đỏ lên, bàn tay bắt tay với An Tại Đào run rẩy một hồi, môi run hai cái, trong lòng tràn đầy lời cảm kích, rốt cuộc nói không nên lời.

- Cảm ơn Bí thư An... Tôi, Lão Lộ này cả đời đều không quên được Bí thư An...

Lão Lộ lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Tôi cũng sẽ không nói gì dễ nghe, xin Bí thư An xem hành động thực tế của tôi!

An Tại Đào cười cười, vỗ bờ vai của ông:

- Đồng chí lão thành, cắm rễ cơ sở hơn 20 năm cũng không dễ dàng, điều này, lãnh đạo Huyện ủy và UBND xem trong mắt! Lão Lộ, ông không cần cảm ơn tôi, phải cảm ơn tổ chức quan tâm ông, cảm ơn Đảng ủy thị trấn bồi dưỡng ông!

Lão Lộ ừ một tiếng, chậm rãi quay đầu bước trở về, tuy rằng tâm tình ông kích động, nhưng nhìn ra được, Bí thư An và Chủ tịch thị trấn Tôn có công tác quan trọng muốn nói, cũng không dám ở lại quấy rầy bọn họ.

Tâm cơ của Lương Mậu Tài sâu hơn Lão Lộ, gã đương nhiên sẽ không tỏ vẻ biết ơn của mình với An Tại Đào ngay trước mặt mọi người, gã đã sớm đứng trên cầu thang, chuẩn bị đi theo An Tại Đào vào văn phòng bất cứ lúc nào. Dưới trường hợp không có người, cho dù gã nịnh nọt và tỏ vẻ cảm kích như thế nào, đều có thể.

- Bí thư An, báo cáo này tôi đã chuẩn bị xong rồi, ngài vẫn nên sửa chữa một chút đi.

Tôn Hiểu Linh cười ha ha:

- Nhìn xem tôi nói chuyện, liền ngăn ngài ở trong sân, đi thôi, vẫn nên quay về phòng làm việc nói.

- Không cần. Nơi này không khí tốt...

An Tại Đào lắc đầu, đang tìm một chỗ ngồi xuống, một cán sự văn phòng Đảng ủy từ lầu hai mang hai ghế dựa tới, cười nói:

- Bí thư An, Chủ tịch thị trấn Tôn, mời ngồi!

...

...

An Tại Đào ngồi ở trong sân, lẳng lặng mà đọc thật kỹ báo cáo khả thi về phát triển sinh thái nông nghiệp lưu vực Tư Hà mà Tôn Hiểu Linh viết suốt đêm, xem xong mất hơn nửa giờ, hắn thở phào một cái, mỉm cười:

- Chủ tịch thị trấn Tôn, rất toàn diện rất tinh tế, báo cáo rất lưu loát cũng rất sinh động, tôi xem như vậy là được rồi.

Tôn Hiểu Linh đang ngượng ngùng mà xoa tay:

- Bí thư An, hành văn của tôi không được, viết bài nhỏ còn có thể qua được, thứ tài liệu lớn này liền cảm thấy hơi quá sức. Không sợ ngài chê cười, tôi đã vắt hết óc, tham khảo một bài viết mẫu mới làm ra được thứ này, thật sự là...

- Ha ha, Chủ tịch thị trấn Tôn, thứ này chỉ là một tài liệu thuyết minh vấn đề, không cần bút pháp thần kỳ câu cú sinh hoa... Nếu tài văn chương của Chủ tịch thị trấn Tôn tốt, vậy không cần công tác tại trấn, liền đi làm tác giả đi thôi...

An Tại Đào trêu đùa với Tôn Hiểu Linh, sau đó thấp giọng nói:

- Chủ tịch thị trấn Tôn, hiện giờ cô liền mang theo báo cáo khả thi này đi Thành ủy tìm Bí thư Trương, tự mình giao báo cáo này tới tay Bí thư Trương, nhớ kỹ, không cần thông qua thư ký chuyển, tôi lập tức sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Trương nói chuyện này.

Tôn Hiểu Linh hơi sửng sốt, trong lòng chợt hồi hộp, mơ hồ đoán được cái gì. Cô lập tức đứng dậy cúi đầu nói:

- Bí thư An, tôi đã biết, ngài yên tâm là được.

9h sáng ngày hôm sau, , dưới sử chỉ đạo "trực tiếp" của Hội đồng nhân dân Huyện và Ban Tổ chức Cán bộ Huyện ủy, Hội đồng nhân dân thị trấn Tư Hà tiến hành tuyển cử một lần nữa. Trải qua một buổi sáng tuyển cử có tính trình tự, Tôn Hiểu Linh dùng 47 phiếu đề cử được chọn làm Chủ tịch thị trấn, Lương Mậu Tài và Mã Hiểu Yến phân biệt 44 phiếu và 36 phiếu được chọn làm Phó Chủ tịch thị trấn.

Toàn bộ quá trình không có một chút bất ngờ, ai cũng hiểu được lần bầu lại này chẳng qua là đi ngang sân khấu một lần nữa. Chỉ có điều lúc Mã Minh Lượng rớt cử, sắc mặt gã rất khó coi, ở giữa lấy lý do thân thể không thoải mái rời khỏi đại hội. Lúc này, trên dưới chính quyền thị trấn Tư Hà, đang ở vào thời khắc cực kỳ phấn chấn, đường sắp làm xong, thu hút đầu tư tiến vào giai đoạn vận hành thực chất, triển vọng tốt đẹp tương lai liền hiện ra trước mắt ---- mà Bí thư Tiêu rAn mới tới năng lực lớn, tố chất cao, lại "rất có ý tứ"... Mọi người đều cảm thấy tràn đầy hy vọng đối với tương lai, căn bản không ai để ý Mã Minh Lượng không được như ý.

Tuyển cử chấm dứt, kết quả hợp pháp hữu hiệu, lập tức đăng lên báo huyện. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đại biểu tham dự và nhân viên dự thính hội nghị, An Tại Đào mang theo thành viên bộ máy lãnh đạo mới chậm rãi đi lên đài chủ tịch, đứng ở nơi đó khom người biểu đạt thăm hỏi về phía vỗ tay.

An Tại Đào khoát tay áo, các thành viên bộ máy lãnh đạo ngồi xuống theo thứ tự, tiếng vỗ tay nhiệt liệt dưới đài cũng bình ổn. Bên trái An Tại Đào là Tôn Hiểu Linh, bên phải là Trương Khuê, lãnh đạo khác đều ngồi xuống vị trí của mình dựa theo xếp hạng mới.

Tôn Hiểu Linh lấy micro, hắng cổ cất cao giọng nói:

- Các đồng chí, hiện giờ chúng ta hoan nghênh ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn đồng chí An Tại Đào nói chuyện trọng yếu.