- Tiểu Đào, con nhanh chóng trở về nhà đi. Hiểu Tuyết không có ở nhà, trong lòng mẹ rối loạn lắm. Thư ký Trương Phượng Dương của ba con đột nhiên tối hôm qua bị Ủy ban kỷ luật bắt giữ. Ba của con khi trở về mẹ có gặng hỏi nhưng cái gì cũng không chịu nói. Sáng sớm hôm nay, ông ấy lại không biết đã bỏ đi đâu. Mẹ gọi vào điện thoại của ông ấy cũng không được. Điện thoại văn phòng cũng không có người tiếp. Mọi người cũng không biết ông ấy đã đi đâu.
Thạch Thanh gần như muốn khóc:
- Mẹ có hỏi các đồng chí ở Ủy ban nhân dân thành phố. Tất cả mọi người đều nói rằng không biết, không rõ. Mẹ đã gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đỗ, ông ấy nói cũng không rõ lắm.
Lời nói của Thạch Thanh giống như sấm sét vang bên tai. Chẳng lẽ cha vợ mình bị bắt giam? Vì vấn đề gì? Không thể nào!
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, hãy nói lại chi tiết cho con nghe xem.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, đột nhiên lại la lên:
- Mẹ, mẹ khoan nói đã. Mẹ cứ ở nhà chờ con, con lập tức về ngay.
Nói xong, An Tại Đào cúp máy, rồi quay về phòng mình thay quần áo để chạy về Tân Hải. Lưu Nga nhíu mày, hỏi:
- Chuyện gì vậy? Cha vợ của anh xảy ra chuyện gì à?
- Anh cũng không rõ lắm. Lưu Ngạn, anh về trước để xem sao.
An Tại Đào không nói thêm gì với Lưu Ngạn, vội vàng bước ra cửa. Lưu Ngạn thở dài nói:
- Anh nhớ trên đường mua chút gì ăn đi nha. Đúng rồi, có gì cần em hỗ trợ thì cứ gọi điện thoại cho em. Em lúc nào cũng chờ điện thoại của anh.
An Tại Đào chạy xe như bay, 4h chiều thì về đến Tân Hải. Đậu xe dưới lầu nhà họ Hạ, hắn vội vàng chạy lên lầu, ấn chuông cửa.
Thạch Thanh thần sắc tiều tụy. Khi nhìn thấy An Tại Đào, đôi mắt bà lại đỏ lên, như muốn khóc. An Tại Đào trong lòng cũng cảm thấy sốt ruột:
- Mẹ, mẹ đừng hốt hoảng. Mẹ nói chuyện gì đã xảy ra cho con nghe đi.
Thạch Thanh mặc một chiếc áo sơ mi rộng, tóc rối tung, sắc mặt có chút tái nhợt. Bà ngồi xuống ghế sofa, bờ vai run lên:
- Tiểu Đào, cụ thể thì mẹ cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều là tối qua, khi ba con trở về đã nói với mẹ mấy câu, nói là thư ký của ông ấy là Trương Phượng Dương đột nhiên bị Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt giam.
Thạch Thanh nói rất nhanh, câu chữ lộn xộn. Sau khi nghe bà nói xong, An Tại Đào lâm vào trầm mặc thật lâu.
Trương Phượng Dương phạm tội, sao lại dính dáng đến cha vợ mình? Hay là, cha vợ mình bị Trương Phượng Dương liên lụy. Ông đột nhiên mất tích, chẳng lẽ là bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam? Dù sao, một cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, muốn bắt giữ cũng phải do Ủy ban kỷ luật tiến hành.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ vợ mình, rồi nói:
- Mẹ, ba còn nói gì nữa hay không?
Thạch Thanh mệt mỏi lắc đầu:
- Không có, ba con chỉ có chút tức giận, nhưng không nói vấn đề gì liên quan đến mình.
An Tại Đào thở dài, nói tiếp:
- Mẹ, con hỏi thật, ba làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, có liên quan đến những vấn đề về kinh tế hay không?
Thạch Thanh thoáng chút do dự, sắc mặt lập tức có chút đỏ lên.
An Tại Đào có chút nôn nóng, khoát tay:
- Mẹ, hình như mẹ có điều khó nói. Có thì là có, còn không có thì là không có. Con bây giờ phải biết rõ ràng thì mới có biện pháp được chứ.
Thạch Thanh cười khổ một tiếng:
- Tiểu Đào, con bây giờ dù sao cũng là một cán bộ lãnh đạo. Con hẳn cũng biết không khí trong quan trường là như thế nào. Ba con làm Phó chủ tịch thành phố nhiều năm như vậy, hiện tại lại là Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố, việc nhận quà tặng cũng là chuyện bình thường.
Nói đến đây, Thạch Thanh căm giận nói:
- Đừng nói là ba của con, các lãnh đạo ở thành phố có người nào là trong sạch chứ?
- Mẹ, con không phải nói ý này, ý của con là, ví dụ như trong nhà có gửi ngân hàng khoản tiền lớn hay là có đồ trang sức có giá trị nào không?
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Mẹ, hiện tại là thời khắc mấu chốt. Mẹ phải nói thật cho con biết, nếu không con sẽ không nghĩ ra được biện pháp.
Thạch Thanh ngẩn ra, nhưng lại không do dự, khoát tay nói:
- Tiểu Đào, mẹ có thể cam đoan với con, ba của con tuy rằng không phải là một thanh quan nhưng cũng không phải là một tham quan. Nếu nói đến việc nhận thuốc, rượu thì là có. Còn trong nhà thì con cũng biết là có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng các khoản đó rất rõ ràng.
An Tại Đào nhìn thẳng vào Thạch Thanh, chậm rãi gật đầu:
- Mẹ, nếu nói như vậy thì tốt rồi. Mẹ cứ ở nhà chờ tin tức của con. Có chuyện gì thì con sẽ lập tức thông báo cho mẹ ngay. Con bây giờ ra ngoài điều tra một chút tung tích của ba.
Thạch Thanh ừ một tiếng nhưng lại lo sợ, không yên nói:
- Tiểu Đào, con nói ba con có bị…
An Tại Đào thầm than một tiếng trong lòng, có lẽ là mẹ đã đoán đúng rồi. Đường đường là Phó bí thư Thành ủy Tân Hải, Phó chủ tịch thường trực thành phố lại đột nhiên mất tích không biết lí do? Tám phần là bị Ủy ban kỷ luật thành phố bắt đi. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn an ủi Thạch Thanh:
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm, có lẽ ba có công việc phải đến các tỉnh khác. Nói không chừng tối nay sẽ trở về.
An Tại Đào rời khỏi Hạ gia, lái xe thẳng đến tòa nhà Thành ủy.
Nếu Hạ Thiên Nông thật sự bị Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt giam thì dựa theo lẽ thường và trình tự của tô chức, Ủy ban Kỷ luật tỉnh hẳn là phải thông báo cho Bí thư Thành ủy Đỗ Canh. Dù sao cũng là một Phó bí thư Thành ủy, một Phó chủ tịch thường trực thành phố, sao lại không thông báo cho Đỗ Canh chứ? Nhưng Đỗ Canh vì sao lại nói là không biết? Theo như lời của Thạch Thanh, thì giọng nói của Đỗ Canh rất bình thường, không có biểu hiện gì khác thường. Điều này có ý nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ Ủy ban Kỷ luật lại áp dụng hành động với Hạ Thiên Nông mà không thông báo cho Đỗ Canh sao?
Nếu như khả năng này xảy ra thì có thể chứng minh rằng Hạ Thiên Nông đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, thậm chí còn liên lụy đến Đỗ Canh. Nhưng nếu suy xét kỹ thì khả năng này lại không tồn tại, bởi vì Đỗ Canh đến Tân Hải không bao lâu, đa số thời gian đều dồn vào việc tranh quyền với Mông Hổ, không có khả năng xuất hiện vấn đề về kinh tế lớn nào ở Tân Hải cả.
Như vậy, nếu không phải bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam thì Hạ Thiên Nông đi đâu? Sao lại mất tích một cách không có lý do như vậy? Phải biết rằng, ông ấy là một Phó bí thư Thành ủy và Phó Chủ tịch thường trực thành phố quyền thế hiển hách, chứ không phải là một cán bộ cơ quan bình thường.
Lúc ở Hạ gia, hắn cũng có gọi điện thoại cho tài xế của Hạ Thiên Nông. Lão Triệu cũng nói là không rõ, chỉ nói là chở Hạ Thiên Nông đến Ủy ban nhân dân thành phố, thấy ông ấy đã lên lầu. Hắn thậm chí còn gọi điện thoại thăm dò Giám đốc sở Lưu Phương về việc Hạ Thiên Nông có đến đó không, nhưng Lưu Phương lại một mực khẳng định mình không biết.
Khi An Tại Đào chạy đến tòa nhà Thành ủy, ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã lan truyền tin tức, nói là thư ký của Hạ Thiên Nông bị người khác tố cáo nhận hối lộ, bị Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt giam, đã thú nhận trước sau chịu sự sai khiến của Hạ Tủng, thay thế Hạ Thiên Nông nhận một khoản tiền hối lộ của một công ty lên đến hàng triệu đồng. Nghe nói, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã đến nhà Trương Phượng Dương để lấy chứng cứ. Vì thế, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã báo cáo với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, và Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã lập tức bắt giam Hạ Thiên Nông.
Tin tức đó phối hợp cùng với tin Hạ Thiên Nông mất tích lại càng tăng thêm độ tin cậy hơn.
Khi An Tại Đào bước vào tòa nhà Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Cao Đại Sơn đang cầm một xấp tài liệu thật dày, thần sắc nghiêm trọng bước vào văn phòng của Đỗ Canh.
- Bí thư Đỗ!
Cao Đại Sơn bước nhanh đến, thở dài:
- Bí thư Đỗ, Trương Phượng Dương đã thú nhận, tất cả lời khai nằm trong này. Ngài có cần mời dự họp hội nghị thường vụ Thành ủy nghiên cứu lại hay không?
Đỗ Canh quét mắt nhìn Cao Đại Sơn, thản nhiên cười, rồi đẩy xấp tài liệu của Cao Đại Sơn qua một bên:
- Chuyện này là như thế nào? Muốn áp dụng hành động với đồng chí Hạ Thiên Nông à? Chủ nhiệm Cao, Trương Phượng Dương đã thú nhận sự việc có thật hay không thì còn phải điều tra lại. Tạm thời tôi chỉ muốn hỏi Chủ nhiệm Cao, anh bắt giam thư ký của Phó chủ tịch thành phố, liên quan đến lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có phải là nên báo cáo với Thành ủy trước một tiếng hay không?
Cao Đại Sơn trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn kính cẩn nói:
- Bí thư Đỗ, sự việc phát sinh bất ngờ. Ủy ban Kỷ luật sau khi nhận được tố cáo thì liền lập tức hành động. Lúc ấy tôi đã thông báo qua cho đồng chí Hạ, và đồng chí ấy đã đồng ý. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
- Ồ!
Đỗ Canh bật cười:
- Vậy thì tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, Ủy ban Kỷ luật còn chưa cho ra kết quả, sao lão Hạ lại đột nhiên mất tích nhỉ? Chẳng lẽ lại giống như lời đồn đại, lão Hạ đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam?
Cao Đại Sơn ngưng một chút, sắc mặt trở nên khó coi. Lần này triển khai hành động với Hạ Thiên Nông, là y cùng với Mông Hổ thương lượng một hồi lâu, rồi thông qua sự đồng ý của lãnh đạo tỉnh mới triển khai hành động. Trước khai đao với Trương Phượng Dương, sau đó đem "nước bẩn" tạt lên trên người Hạ Thiên Nông, rồi sẽ cho lan đến Đỗ Canh. Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, khi bọn họ bắt xong Trương Phượng Dương, còn chưa làm cho sự việc nổ tung lên, báo cáo với Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì Hạ Thiên Nông lại đột nhiên mất tích.
Không phải vô duyên vô cớ mà không thấy bóng người. Trong cơ quan đều lan truyền việc Hạ Thiên Nông phạm vào tội lớn, bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam. Nhưng sự thật thì đây là việc không có. Người khác đã không rõ, Cao Đại Sơn làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố làm sao mà không rõ chứ.
- Bí thư Đỗ, Phó chủ tịch thành phố đột nhiên mất tích. Vấn đề này rất đáng cân nhắc. Nhưng trước mắt, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã nắm giữ được tài liệu chính xác, căn cứ theo tài liệu đó, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ để hoài nghi Hạ Thiên Nông có liên quan đến vụ án kinh tế lớn, nhận tiền đút lót của công ty Vĩnh Hòa. Ủy ban Kỷ luật thành phố đề nghị Thành ủy lập tức cho mời dự họp hội nghị thường vụ để tiến hành nghiên cứu.
Giọng nói của Cao Đại Sơn đột nhiên âm trầm. Y đặt tài liệu xuống trước mặt Đỗ Canh:
- Bí thư Đỗ, toàn bộ tài liệu đều ở trong này. Ngài trước tiên hãy xem qua đi, rồi tôi lại đến xin chỉ thị từ ngài.
Nói xong, Cao Đại Sơn quay đầu bước ra. Thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của Cao Đại Sơn khiến Đỗ Canh trong lòng phẫn nộ. Nhưng trên mặt ông lại không biểu hiện điều gì, không ngờ còn đứng dậy, cười nói:
- Đồng chí Đại Sơn, sự việc quan trọng, cần nghiên cứu lại cho cẩn thận. Tôi chỉ muốn đồng chí chuyển lời lại cho Ủy ban Kỷ luật là, sự việc còn chưa điều tra cho kỹ thì không được tùy tiện lan truyền thông tin vụ án ra ngoài.