Quan Thanh

Chương 173: Không có cây Ngô Đồng, chim Phượng Hoàng vẫn đến (3+4)

Không gì khác, điều này giống như làm người, rất nhiều người có thể kiếm món hời nhỏ, nhưng nếu giết người phóng hỏa, vậy không có mấy người chịu.

Đối với ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi đầy hứa hẹn An Tại Đào này, các phóng viên hiển nhiên ôm hứng thú thật lớn, bởi vì tên tuổi An Tại Đào xuất thân phóng viên, cũng không xa lạ trong vòng truyền thông tin tức.

Hàn huyên một hồi với các phóng viên, dàn xếp bọn họ xong, lúc này An Tại Đào mới phân phó Trương Tịnh Tịnh tiếp họ, bản thân bước lên đài Chủ tịch, nắm microphone hắng hai tiếng, để mọi người an tĩnh lại.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy, Tôn Cốc dẫn các đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở huyện đã bước theo Tiêu Hoàng cùng đi tới. Tuy rằng trên mặt Tiêu Hoàng lộ ra nụ cười nịnh nọt, nhưng trong lòng lại không biết là tư vị gì.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà chẳng những Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc tới đây, Chủ tịch huyện Hạ Canh tới đây, ngay cả đội ngũ lãnh đạo cũng cùng nhau trình diện? Điều này quá cho An Tại Đào thể diện đi? Gã lại không biết, Tôn Cốc không phải tự cho An Tại Đào mặt mũi, mà là cho khoản đầu tư lớn 12.000.000 đồng mặt mũi.

Dựa theo lệ thường quan trường bình thường, hoạt động cùng loại như vậy có lãnh đạo tham gia, lúc lãnh đạo tiến tới, cần phải pháo trống cùng vang. Tôn Hiểu Linh tới gần cúi đầu nói:

- Bí thư An, có cần phải nổi nhạc đốt pháo hay không?

An Tại Đào nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chờ một lát, hiện giờ không cần.

Tôn Hiểu Linh ngẩn ra, nhưng không nói gì nữa, im lặng đi qua một bên.

An Tại Đào cười cười, đi nhanh tới đón, cùng bắt tay hàn huyên với Tôn Cốc và các lãnh đạo huyện liên quan, mất hơn nửa giờ mới để Tiêu Hoàng chiếu ứng bọn họ tự ngồi phía sau bàn ghi tên mình. Đương nhiên, vào ngồi còn có diễn viên chính thứ hai hôm nay, nhà đầu tư Lộ Binh.

Chính quyền thị trấn Tư Hà có thể lên đài Chủ tịch chỉ có một mình An Tại Đào, lãnh đạo khác gồm cả Tiêu Hoàng chỉ có thể đứng phía trước đội ngũ nhân viên công tác.

An Tại Đào khoát tay áo, nắm microphone cất cao giọng nói:

- Các đồng chí. Đầu tiên chúng ta vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh đồng chí Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc, đồng chí Chủ tịch huyện Hạ Canh cùng với các vị lãnh đạo huyện tới thăm hiện trường hoạt động!

Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, bên trong đan xen không ít tiếng hoan hô và ồn ào. Tôn Cốc và các lãnh đạo liên quan mặt nở nụ cười khẽ gật đầu, trong lúc vô ý Tôn Cốc phát hiện, không ngờ Chủ tịch huyện Hạ Canh đứng dậy khom người với đám người chung quanh, không khỏi nhăn mày lại, trong lòng thầm mắng một tiếng: Giả bộ cái gì, thứ chó Nhật!

An Tại Đào cũng chú ý tới động tác này của Hạ Canh, hắn cười cười trong lòng, tiếp tục cất cao giọng nói:

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay chúng ta ở đây cử hành đại hội động viên kêu gọi thu hút đầu tư phát triển kinh tế… Chương trình đại hội có ---- thứ nhất, Chủ tịch thị trấn Tiêu Hoàng đại biểu chính quyền tị trấn và Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn Dân Thái Đông Sơn, Tổng Giám đốc Công ty hữu hạn phát triển nông nghiệp sinh thái Dương Quang Lộ Binh ký hiệp nghị hợp tác, thứ hai, do lãnh đạo huyện tiến hành cắt băng ba công trình xây dựng lớn có đầu tư 12.000.000 đồng của Công ty hữu hạn phát triển nông nghiệp sinh thái Dương Quang,thứ ba, do tôi đại biểu Đảng ủy nói chuyện động viên chính quyền thị trấn tiến hành phát triển kinh tế, thứ tư, nhận trả lời các vấn đề của các đồng chí phóng viên truyền thông phỏng vấn.

Giọng An Tại Đào vừa dứt, tiếng pháo và tiếng trống cùng tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt chợt vang lên.

Trong đèn flash vụt sáng của các phóng viên, Lộ Binh dè dặt cùng Tiêu Hoàng ký tên vào hiệp nghị hợp tác , xong rồi, hai người nắm chặt tay. Hiệp nghị ký xong, là nghi thức cắt băng ngắn gọn. Chờ chương trình hội nghị này đều chấm dứt, lúc này An Tại Đào mới đi đến nắm lấy microphone, cũng không ngồi xuống, đứng ở bên cạnh đài Chủ tịch, đôi mắt sáng lướt qua ngọn cờ màu phấp phới bay theo gió, chậm rãi nhìn từng khuôn mặt người trong hội trường.

- Các vị lãnh đạo, các vị đồng chí. Nói thật, tâm tình hôm nay của tôi cực kỳ cao hứng, lại cực kỳ nặng nề. Sở dĩ nói cao hứng, là vì hiện giờ thị trấn Tư Hà của chúng ta đối mặt với cơ hội thoát nghèo làm giàu cực kỳ quan trọng ---- trải qua nỗ lực công tác của chính quyền Đảng ủy thị trấn, trải qua giai đoạn đàm phán bàn bạc, chúng ta rốt cuộc đạt thành bộ khung hiệp nghị hợp tác với Tập đoàn Dân Thái. Dựa theo hiệp nghị, vốn riêng của Tập đoàn Dân Thái cấp cho Công ty hữu hạn phát triển nông nghiệp sinh thái Dương Quang, đầu tư 12.000.000 đồng, xây dựng ba hạng mục kinh tế quan trọng tại trấn ta, một là khu vực thực nghiệm nông nghiệp sinh thái, một là khu vườn mở rộng du lịch sinh thái, còn một là khu vực gia công thấu đáo cây cát cánh.

- Ba hạng mục này một khi xây dựng xong, chắc chắn sẽ kéo theo sự phát triển kinh tế của thị trấn ta, đóng góp giải quyết vấn đề quan trọng thừa thãi sức lao động. Chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng, tài chính 12.000.000 đồng này rót vào, sẽ kéo sống ưu thế tài nguyên của thị trấn Tư Hà chúng ta… Lộ tổng đã cam đoan với chính quyền trấn, sức lao động công ty sử dụng hoàn toàn tuyển từ bản địa, hễ là quần chúng nguyện ý vào công ty công tác, đều có thể ký kết hợp đồng lao động hợp pháp với công ty…

An Tại Đào nói tới đây, đám người xung quanh vốn lẳng lặng lắng nghe, lập tức phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi và tiếng vỗ tay mãnh liệt. Người rảnh rỗi trên trấn khá nhiều, giao thông bế tắc, đất đai cằn cỗi, trồng trọt chỉ có thể miễn cưỡng ấm no. Ra ngoài làm công lại rất khó kiếm được tiền gì, mà muốn làm dịch vụ, trên cơ bản nhập không đủ xuất. Vừa nghe nói thị trấn sắp sửa xây dựng vài hạng mục lớn, lại có thể tiến vào nhà xưởng chế tác, nông dân sao có thể không hưng phấn?

Đám người hoan hô nửa ngày, An Tại Đào thản nhiên cười, tiếp tục cất cao giọng nói:

- Các đồng chí, các hương thân, im lặng. Nhưng, giờ phút này, trong lòng tôi lại cực kỳ nặng nề. Ở nơi này, tôi muốn đại biểu chính quyền Đảng ủy thị trấn tỏ vẻ kính ý đối với Lộ tổng.

Nói xong, An Tại Đào khom người chào Lộ Binh. Lộ Binh sững sờ ở nơi đó, trong nhất thời không có phản ứng lại, chờ tới lúc anh ta có phản ứng, An Tại Đào đã sớm đứng thẳng người tiếp tục diễn tuyết có lực kích động cực kỳ mãnh liệt:

- Vì sao? Vì sao tôi phải cúi đầu với Lộ tổng?

- Các đồng chí, các hương thân! Bởi vì chúng ta không có cây ngô đồng, chim phượng hoàng vàng người ta cũng bay tới!... Cho nên, tôi muốn cúi đầu chào xí nghiệp quan tâm tới quần chúng vùng núi nghèo khó chúng ta! Nhưng, mặc dù chúng ta có hạng mục tốt, có mục tiêu phát triển tốt, có triển vọng tốt đẹp, nhưng không có đường! Không có một con đường thông suốt, cái gì cũng đừng nghĩ!...

An Tại Đào nói tới đây, cảm xúc trở nên hơi kích động:

- Đường chúng ta ở nơi nào?!!!! Ngay dưới chân chúng ta! Các đồng chí, các hương thân, tài chính huyện cực kỳ eo hẹp, tạm thời không lấy ra tiền. Một thời gian trước lãnh đạo Sở Giao thông tỉnh đến khảo sát cũng có ý giúp đỡ chúng ta sửa đường ---- nhưng, tôi cảm thấy chúng ta không nên ngồi ở nơi này oán trời trách đất, chờ đợi cấp trên trợ giúp ----- chúng ta hẳn nên lập tức hành động, không chờ đợi không dựa dẫm, có tiền bỏ tiền, có lực bỏ lực, hoàn toàn có thể tự túc góp vốn sửa đường! Ngu Công còn có thể dời núi, chẳng lẽ 20.000 quần chúng thị trấn Tư Hà chúng ta không thể sửa được một con đường dài 10km?

- Các đồng chí, các hương thân, chúng ta không làm nổi đường quốc lộ cấp cao, có thể làm đường nhựa bình thường thôi! Về sau chúng ta có tiền, có thể tu sửa lại! Các hương thân, người sống không thể nghẹn tiểu chết, chúng ta phải tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, tranh thủ sớm một ngày bỏ đi cái mũ thị trấn nghèo khó!

- Tôi đề xuất, bắt đầu từ tất cả nhân viên công tác của chính quyền Đảng ủy thị trấn, toàn bộ quần chúng thị trấn tự nguyện góp vốn, có tiền bỏ tiền, có lực bỏ lực ---- tôi đi đầu trước. Hôm nay tôi ở nơi nay hứa hẹn với mọi người, tôi nguyện ý quyên ra 100.000 đồng giao cho thị trấn góp vốn sửa đường ---- đồng thời, tất cả thu nhập tiền lương trong lúc tôi công tác tại thị trấn Tư Hà cũng hiến ra toàn bộ... Lòng người tựa núi Thái Sơn, người Tư Hà chúng ta không thiếu thứ gì so với người khác, vì sao chúng ta lại tình nguyện nghèo khó? Vì sao chúng ta không thể làm giàu?! Các đồng chí, các hương thân, mọi người có đồng ý hay không?!

Lời nói cuối cùng của An Tại Đào hơi kích động, giọng nói cũng trở nên hơi khàn khàn, hắn quơ cánh tay, microphone trong tay ngừng lại trên không trung. Toàn trường lặng ngắt như tờ, đám lãnh đạo huyện trên đài chủ tịch thần sắc phức tạp, sắc mặt Tôn Cốc lại hơi đỏ lên, An Tại Đào nói ra lời này, giống như mũi tên nhọn đâm vào lòng dạ y, khiến y khó chịu và áp lực.

Đầu tiên nhân viên công tác chính quyền trấn và quấn chúng trầm mặc khác thường, nhưng chợt, cũng không biết là ai đi đầu, từ một tiếng hô "chúng tôi nguyện ý", toàn trường lập tức sôi trào lên, tiếng vỗ tay, tiếng hò hét vang vọng vòm trời, có một số người trẻ tuổi kích động thậm chí rút cờ màu xung quanh múa may trong tay.

- Sửa đường!

- Góp vốn sửa đường!

- Chúng ta phải sửa đường!

Vẫn biết rằng gia cảnh Bí thư Tiểu An mới tới giàu có, nhưng dù có tiền, 100.000 đồng này cũng không phải một số lượng nhỏ. Hơn nữa, hắn còn tỏ vẻ muốn quyên ra tất cả tiền lương thu nhập, nói cách khác, Bí thư Tiểu An công tác ở thị trấn Tư Hà một ngày, hắn đều quyên tiền lương cho thị trấn ---- nếu nói đây chỉ là giả bộ, cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Tôn Hiểu Linh nắm chặt hai tay, sắc mặt đỏ lên, cô há miệng thở dốc, vẫy vẫy tay, nghiêng người thoáng nhìn từng gương mặt đỏ lên vì kích động bên cạnh.

Vô số ánh mắt kích động gắt gao dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn mà trầm ổn kia của An Tại Đào, tiếng gọi rung trời quanh quẩn thật lâu tản ra xa trong thung lũng.

...

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Báo chiều Đông Sơn và Nhật báo Đông Sơn cùng tiến hành đưa tin độ dài ở trang đầu. Tiêu đề tin tức của Báo chiều Đông Sơn là "Không có cây ngô đồng đưa phượng hoàng vàng tới như thế nào?", mà tiêu đề của Nhật báo Đông Sơn lại là ---- "Xin hỏi đường ở nơi nào?!". Vào buổi tối, chuyên mục Làn gió kinh tế nông thôn của Đài truyền hình Đông Sơn dùng một đoàn phim ngắn hơn 10 phút tiến hành đưa tin thực tế toàn bộ quá trình đại hội động viên phát triển kinh tế thu hút đầu tư của thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh, An Tại Đào trên màn hình TV vung cao cánh tay cùng với một câu nói âm vang có lực:

- Đường của chúng ta ở nơi nào? Ngay ở dưới chân chúng ta!

Khiến cho nhân viên chính quyền và bộ phần quần chúng tập trung xem tiết mục trong đại viện chính quyền thị trấn cảm xúc mênh mông, không ngừng kích động.

Mà ngày thứ ba, Nhật báo Trung ương Yên Kinh và Nhật báo Kinh tế đã cùng dùng một bài báo rất dài đưa tin về hoạt động này.

Cuối bài viết của phóng viên Nhật báo Trung ương, dùng một đoạn lời thoại cực kỳ hay để kết thúc:

- Đường núi gồ ghề không tới 10km, phóng viên ngồi xe jeep xóc nảy hơn 1h mới tới được hiện trường. Không có được hệ thống cung cấp nước uống, xe bus không thông, quần chúng xuất hành chỉ có thể dựa vào máy kéo và xe ngựa xe lừa ---- toàn bộ quần chúng sống trong gian nan khốn khổ, khiến cho những người sống trong thành thị chúng tôi cảm thán ngàn vạn lần! May thay, địa phương có một Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi như vậy, một người dẫn đầu muốn làm một số chuyện thực sự có quần chúng, anh ta thà rằng quyên ta tích góp và tất cả tiền lương của bản thân dẫn đến cuối cùng kêu gọi hết thảy cán bộ quần chúng thị trấn góp vốn sửa đường! Điều này có nghĩa là gì? .... Ở hiện trường, phóng viên cảm nhận rất sâu sắc tâm tình bức thiết thoát khỏi nghèo khó làm giàu của quần chúng địa phương. Một địa phương giao thông không thuận tiện, ngăn cản quần chúng đi tới con đường giàu có và khang trang, ngăn cản như vậy, khiến chúng tôi buồn bã trong lòng... Thật lòng hy vọng các ban ngành liên quan có thể coi trọng tiếng nói của quần chúng, có thể chứng kiến công tác khó khăn của cán bộ cơ sở, sớm ngày giúp đỡ quần chúng thị trấn Tư Hà xây dựng một con đường làm giàu!

...

...

Cuối tuần, An Tại Đào trở về thị trấn. Buổi tối, lên phố ăn cơm chiều cùng với Lưu Ngạn và Trúc Tử, trên đường trở về, Lưu Ngạn do dự hơn nửa ngày, vẫn không kìm nổi nhỏ giọng nói:

- An Tại Đào, các anh thật sự chuẩn bị góp vốn sửa đường à?

An Tại Đào ngẩn ra, đột nhiên cười:

- Tôi chỉ là làm thái độ! Tôi không tin, dưới thế công che trời phủ đất của dư luận, con đường của thị trấn Tư Hà tu sửa không được?! Tôi chuẩn bị thứ hai lại đi tỉnh hỏi một chút, xin chỉ thị Lưu Giám đốc sở của chúng ta, chuyện Sở Giao thông cùng thị trấn Tư Hà chúng ta kết hợp giúp đỡ nhau thế nào!

- Đương nhiên, nếu lực dồn ép của dư luận vẫn không đủ, tôi đây cũng không có cách nào. Chẳng qua, cũng không có gì, chúng ta lập tức góp vốn sửa đường! Quần chúng tự túc đóng một chút, để công ty Lộ Binh quyên một chút, tôi lại tới huyện tranh thủ một phần tài chính, con đường này cũng sẽ tu sửa được.

An Tại Đào khoát tay áo:

- Đây là hạ sách cuối cùng. Tôi vẫn hy vọng có thể kết hợp với Sở Giao thông, như vậy rất có lợi đối với sự phát triển lâu dài của thị trấn Tư Hà.

Lưu Ngạn cổ quái liếc An Tại Đào một cái, cười cười:

- An Tại Đào, anh rất thông minh, rất am hiểu lăng xê bản thân. Tôi xem, ngay cả con đường này của anh không tu sửa được, cho dù Lộ Binh đầu tư cuối cùng không giải quyết được gì, anh cũng đạt được mục đích, cũng đã đủ nổi bật! Cứ như vậy, chỉ sợ toàn bộ tỉnh thậm chí cả nước đều biết rằng thị trấn Tư Hà có một Bí thư Tiểu An trẻ tuổi đầy hứa hẹn!

- Chưa nói tới khoe mẽ... Quan trường giống như buổi diễn dài kỳ của cuộc đời, Lưu Ngạn, thật ra mỗi người chúng ta đều là diễn viên. Chỉ có điều có người chỉ diễn mà không làm thật sự, mà tôi, vừa muốn diễn cũng nguyện ý làm chút chuyện thực tế!

An Tại Đào hơi cảm thán:

- Lưu Ngạn, nói thật, nếu không có một chút trở ngại vô vị và chướng ngại con người làm ra, tôi có tin tưởng, dùng thời gian 2 năm thậm chí ngắn hơn, sẽ mang đến thay đổi mới cho thị trấn Tư Hà!

- Gần đây, động tĩnh ở huyện thế nào?

An Tại Đào đột nhiên đang nói lại thay đổi, chuyển hướng về phía Lưu Ngạn.

Hôm nay Lưu Ngạn mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, tóc đen dài như mây cùng một chiếc nơ con bướm buộc sau đầu. Dưới gương mặt thanh lịch, bộ ngực lộ ra một chút tuyết trắng mịn màng, cặp đùi thon dài, mông đẹp khẽ vểnh thấp thoáng như ẩn như hiện dưới làn váy, cả người quyến rũ cực kỳ xinh đẹp. Chỉ có điều một chút lạnh lùng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, luôn khiến người ta cảm thấy cách người ngoài ngàn dặm.

- Anh lúc này, chẳng khác nào khiến cho lãnh đạo huyện trở thành trò cười cho thiên hạ. Chủ tịch huyện Hạ còn tốt, nghe nói sau khi Tôn Cốc trở về mắng anh nhiều lần. Bọn họ cũng thật không ngờ, anh kéo phóng viên truyền thông ở tỉnh và trung ương tới đây... An Tại Đào, tôi lo lắng về sau Tôn Cốc kia sẽ càng thêm xa lánh anh ----

Khóe miệng Lưu Ngạn nhẹ nhàng nhếch lên, chợt dịu dàng một chút, nhìn An Tại Đào.

- Tôi không để ý tới việc này. Chẳng qua, tôi làm việc chu đáo, cũng đã để cho ông ta bậc thang rất lớn, ông ta cũng tìm không ra tật xấu gì của tôi ---- Hơn nữa, tốt xấu tôi cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy bên trên trực tiếp bổ nhiệm, cán bộ tỉnh quản, tuy rằng ông ta là nhân vật số một Huyện ủy, nhưng huyện Quy Ninh này cũng không phải thiên hạ của một mình ông ta!

Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm:

- Lưu Ngạn, cô biết không, Chủ tịch huyện Hạ hai ngày này trước sau gọi 7 cuộc điện thoại cho tôi! Ông ta đã hứa hẹn với tôi, UBND huyện có thể phê chuẩn một bộ phận tài chính cho tôi!

Lưu Ngạn ồ một tiếng, liền không nhiều lời nữa. Cô vốn không có hứng thú đối với loại tranh đấu gay gắt ngươi lừa ta gạt này trong quan trường, nếu không liên quan tới An Tại Đào, ngay cả lời tán gẫu này cô cũng lười nói. Chẳng qua, không có hứng thú thì không có hứng thú, điều này cũng không có nghĩa trí tuệ chính trị của cô thấp.

Cô có thể nghe ra được thâm ý nào đó trong lời nói của An Tại Đào. Cô cũng nhìn ra được thế cục Quy Ninh hiện giờ, Tôn Cốc tuy hống hách chuyên quyền, nhưng Huyện ủy và UBND huyện Quy Ninh này cũng không phải bền chắc như thép. Ít nhất, Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng không phải một kẻ lương thiện. Hạ Canh tìm tới An Tại Đào, chủ động thể hiện thiện ý với An Tại Đào, điều này có nghĩ là gì không cần nói cũng biết.

Ngọn đèn dầu leo lét cháy, đường cái vang động tiếng xe cộ khiến cho ngừi ta chóng mặt. Dưới ánh sáng mờ tối của ngọn đèn, gương mặt duyên dáng và thanh tú của Lưu Ngạn nở nụ cười dịu dàng. An Tại Đào đôi mắt sáng như có chút sóng tính đong đưa.

Trúc Tử ngồi bên cạnh hai người liếc mắt một cái, đột nhiên cười hì hì, chạy về phía trước, trong màn đêm, bộ đồng phục học sinh áo trắng váy ngắn tựa như một đóa hoasen trắng nở rộ đang lay động.

An Tại Đào trong lòng thở dài một hơi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Ngạn, ngửa đầu nhìn màn trời tối đen, vừa rồi vầng trăng khuyết nấp sau đám mây, không khí vẩn đục, từng đợt gió khô nóng thổi vào bỏng rát.

- Có vẻ như trời muốn mưa?

An Tại Đào cười:

- Chúng ta khẩn trương đi thôi!

Nụ cười dịu dàng trên khóe môi của Lưu Ngạn chợt tắt. Cô yên lặng gật đầu, nháy mắt khôi phục vẻ đẹp lạnh lùng trước kia. Nguồn: https://truyenfull.vn

Đó là một buổi tối cực kỳ bình thường. Thời tiết oi bức, nên dân chúng Quy Ninh dường như đều đợi đến đêm mới ra khỏi nhà, đêm đó, trong màn đêm, hàng vạn ngọn đèn dầu thắp lên, nhảy nhót thứ ánh sáng mờ tỏ.

Nhưng đêm này, nhất định là một đêm bất bình thường.

Công nhân Công tư điện lực huyện Tiểu Hoàng đút tay vào túi quần, nắm chặt con dao găm lạnh lẽo, hắn dùng ngón tay thử quét qua lưỡi dao, không khỏi có chút run rẩy. Từ khi ý niệm độc ác kia xuất hiện trong đầu, gã đều không hề có một chút nào yên ổn. Do dự. Sợ hãi. Phẫn nộ. Kích động. Lại do dự.

Gã không ngừng nhớ tới gương mặt vị giám đốc công ty điện lực Trương Đại Dân khiến người ta căm ghét đó, cả cái bụng to tướng đầy mỡ do uống bia. Gã lập tức lại nhớ đến con vợ quyến rũ thở phì phì dưới thân hình mập mạp kia, không kìm nổi sự ghê tởm chỉ chực nôn mửa.

Bụng gã như có con dao nhọn đâm vào hai nhát, lòng đau đớn thất vọng tràn trề về con vợ gã nâng niu như hoa như ngọc kia.

Ý niệm ác độc lại điên cuồng bám lấy đầu gã, gã thở hổn hển, bước vào tiểu khu chính. Đi qua tiểu khu dành cho những nhà quyền quý có tiền trong huyện, sự phẫn nộ trong lòng gã lại dâng lên cực điểm.