Quan Thanh

Chương 171: Xin hỏi đường ở phương nào? (3)

Sau bốn năm, tám cây táo Tôn Cường tỉ mỉ chăm sóc không ngờ tất cả đều đơm hoa kết quả. Tôn Cường hưng phấn khác thường, nhìn tám cây táo nở hoa kết quả rồi lại nảy sinh ra một ý tưởng mới. Một chậu hoa có thể bán được mấy chục đồng tiền. Giống cây táo trồng trong chậu của anh ta có thể bán trên một trăm đồng cũng không thành vấn đề.

Anh ta cảm thấy một cơ hội kinh doanh đã đến. Anh ta đã thử nghiệm với đào, hồng, lê và các loại hoa quả phương bắc trồng vào chậu. Đến năm 1998, Tôn Cường đã thành công trong việc trồng hơn mười giống cây ăn quả với hơn 1500 chậu.

Giai đoạn đầu tư ban đầu rất lớn, vả lại nhiều năm không có thu vào, lại xây dựng nhà kính, phí quản lý nhân công trong mấy năm nên Tôn Cường không chỉ tiêu hao hết tiền bạc để dành trong nhà, mà còn nợ hơn một triệu năm trăm ngàn.

Tôn Cường đã nghĩ đến lúc này thì sẽ hết khổ, chẳng những có thể trả hết nợ bên ngoài mà còn làm giàu cho bản thân mình. Nhưng sự thật cũng rất tàn khốc. Đối với những chậu cây táo, thị trường cũng không nhiệt tình lắm. Người xem thì nhiều nhưng người mua thì không bao nhiêu.

Tôn Cường cũng không có biện pháp mở rộng thị trường, đành phải ôm hơn 1500 cây táo kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Mỗi ngày đều có người đến đòi nợ. Vợ của anh ta thấy vậy cũng mất hết kiên nhẫn, cứ hai ba ngày lại cãi nhau một lần, năm ngày lại đánh nhau. Cả ngày chữ ly hôn luôn ở trên miệng.

Tôn Cường cũng không còn hy vọng gì cả. Gần đây người đến xem cây táo trong chậu rất nhiều, nhưng người mua cũng vẫn không có. Anh ta cứ nghĩ rằng, Lý Tương dẫn hai người này đến chỉ để thõa mãn sự hiếu kỳ mà thôi.

Vợ của Tôn Cương Trương Tiểu Lan hai mắt sáng ngời. Cô tuy là nông dân nhưng cũng nhìn ra được hai người trẻ tuổi trước mắt này không phải là người bình thường. Lại nghe Lý Tương nói một người là cán bộ, một là ông chủ lớn thì trong lòng hiện lên một tia hy vọng.

Cô dẫn ba người đến một thôn bên cạnh sườn núi, nơi có một trang trại và một nhà kính. Đi vào trong nhà kính, thấy bên trong có một cây táo được trồng trong bồn đã kết hoa xanh biếc, nên trong lòng có chút hưng phấn. Mọi người bước lại, cúi người xem kỹ bồn cây.

Đứng tại cửa nhà kính, Lý Cương và Trương Tiểu Lan một bên nhỏ giọng nói chuyện, một bên nhìn hai người kia đang ngồi xổm xem cây ăn quả trồng trong chậu.

Trương Tiểu Lan nhẹ nhàng kéo tay Lý Tương, hạ giọng nói:

- Phóng viên Lý, cô nói Bí thư An và Tổng giám đốc Lộ sẽ mua hết cây ăn quả của nhà tôi chứ? Tuy rằng nhà tôi cứ chăm bẵm vào những cái cây đó, nhưng anh ấy trồng với kỹ thuật rất tốt. Cây táo trồng trong chậu rất hiếm đấy. Haiz, mua một ít thì cũng đã tốt rồi. Hiện tại chủ nợ của chúng tôi ngày nào cũng đến, tôi cũng không còn cách nào khác.

Trương Tiểu Lan không kìm nổi lau nước mắt.

Lý Tương khuyên nhủ một hai câu, còn lại không nói gì nữa. An Tại Đào tuy rằng nói rất có hứng thú nhưng mua hay không thì cô cũng không biết.

An Tại Đào đứng dậy, nhìn Lộ Binh:

- Anh cảm thấy thế nào?

Lộ Binh cười vỗ vỗ bụi trên tay:

- Không tồi, nhưng đó chỉ là cảm giác. Tôi vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.

An Tại Đào khẽ mỉm cười nói:

- Lộ Binh, tối biết chỗ nào không thích hợp. Anh xem, thứ nhất, cây ăn quả trồng trong chậu tuy rằng gieo trồng thành công nhưng không có mỹ quan. Nói cách khác, hiệu quả bằng ánh mắt cực kém. Nếu có thể tìm thêm nhân viên có trình độ kỹ thuật chỉnh sửa lại thì sẽ cho ra một chậu cây ăn quả đẹp mắt. Thứ hai, anh ta dùng cái chậu mục nát, rất ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác. Cho nên, anh ta bán ra không được. Người nghèo ai mà mua nổi, kẻ có tiền thì mua làm gì. Cây táo trồng trong chậu tuy rằng rất hiếm nhưng nếu trưng lên bàn thì rất khó coi, có mua về thì cũng trở thành rác mà thôi.

Lộ Binh ánh mắt sáng lên, bàn tay hơi run một chút.

- Nếu chỉnh sửa lại, tuyên truyền thêm một chút thì loại cây rác rưởi này cũng trở thành của quý mà thôi. Lộ Binh, anh có muốn không? Nếu không cần thì tôi sẽ mua.

Lộ Binh nhướng mày lên:

- Sao lại không cần? Tôi rất hứng thú với nó. Anh bạn này, tôi càng lúc càng không hiểu cậu. Cậu rốt cuộc là quái vật gì vậy, không ngờ chuyện này cũng có thể tìm ra.

An Tại Đào ngửa mặt lên trời cười to, vươn tay ra:

- Cây ăn quả trong chậu này chính là hạng mục hợp tác của chúng ta. Thế nào?

Lộ Binh cười ha hả, nắm chặt tay An Tại Đào:

- Không thành vấn đề, cứ bắt đầu đi. Cậu cứ nói chuyện với anh ta, còn tôi ra tiền, cứ để cậu làm chủ.

- Anh Tôn, cây ăn quả này bao nhiêu tiền một chậu? Nếu giá cả thích hợp thì chúng tôi sẽ mua.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, tiếp nhận bao thuốc Trung Hoa từ Lộ Binh, rồi rút một điếu cho Tôn Cường.

Tôn Cường chấn động, thần sắc vốn ảm đạm lập tức trở nên tươi tỉnh lên. Còn Trương Tiểu Lan thì hưng phấn đến mức thiếu chút nữa là kêu to lên, nên khẩn trương lấy tay che miệng lại.

Tôn Cường run giọng nói:

- Bí thư An, Tổng giám đốc Lộ, các ngài không phải nói giỡn chứ?

Lộ Binh khoát tay:

- Anh Tôn à, Bí thư An đường đường là cán bộ lãnh đạo Đảng, sao lại nói giỡn với anh được chứ? Anh cứ việc nói thẳng giá cả đi.

Tôn Cường thấy lời đề nghị hấp dẫn như vậy nên bắt đầu tính toán. Anh ta thầm nghĩ lần này có thể thu hồi vốn lại còn trả hết nợ. Tính toán cả nửa ngày, anh ta nói:

- Bí thư An, một cây là một trăm đồng. Tôi chỉ lấy lại tiền vốn thôi, không kiếm tiền lời đâu. Tôi chỉ hy vọng có thể trả được nợ.

An Tại Đào và Lộ Binh hiểu ý nhau, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tôn Cường và Trương Tiểu Lan thì cùng cười, giơ tay lên:

- Không thành vấn đề, giá anh đưa ra rất hợp lý. Nhưng ....

Vợ chồng Tôn Cường mừng rỡ như điên, đột nhiên nghe được An Tại Đào nói có điều kiện thì liền ngây người, run giọng nói:

- Bí thư An, ngài nói...

- Anh Tôn, chúng tôi đồng ý mua tất cả các chậu cây ăn quả ở đây. Ngoài ra còn trả thêm cho anh một trăm ngàn cho tiền mua bản quyền. Anh không chỉ cung cấp kỹ thuật trồng cây trong chậu cho chúng tôi, đồng thời còn phải trở thành kỹ thuật viên cho công ty TNHH Sinh thái Nông nghiệp mà chúng tôi sắp thành lập, ký kết hợp đồng làm việc mười năm. Về phần tiền lương một năm, tôi tin Tổng giám đốc Lộ sẽ không bạc đãi anh đâu.

An Tại Đào nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn Tôn Cường. Đi mua chậu cây ăn quả này không phải là mục đích cuối cùng. Có được Tôn Cường và mua được kỹ thuật độc quyền của anh ta mới là mục đích chính của An Tại Đào.

- Tôi đồng ý, tôi đồng ý. Bí thư An và Tổng giám đốc Lộ coi trọng tôi, tôi cầu còn không được.

Tôn Cường hưng phấn đứng dậy, không ngờ đôi mắt đỏ lên, một phen ôm lấy Trương Tiểu Lan quay vòng vòng. Cả hai vợ chồng đều khóc. Một trăm đồng cho một chậu, chẳng những có thể thu hồi lại vốn mà lại còn có thể bán được thêm một trăm ngàn tiền bản quyền. Anh ta chẳng những trả hết nợ mà mấy năm vất vả cũng coi như có thu hoạch.

- Bí thư An, cảm ơn cậu rất nhiều.

Tôn Cường nắm chặt tay An Tại Đào, tâm trạng kích động. An Tại Đào có thể nhìn ra, anh ta không chỉ vì kiếm được tiền mà kích động, mà còn bởi vì kỹ thuận của anh ta đã được người khác công nhận.

An Tại Đào cười ha hả, buông bàn tay thô ráp của Tôn Cường ra. Hắn nhìn qua bức tường của Tôn gia, cách đó không xa là cột thu lôi của tòa nhà ban quản lý thôn cao bốn tầng. Ánh mặt trờichiếu chói chang. Hắn tuy rằng thời tiết nóng bức mà đổ mồ hôi nhưng trong lòng lại cảm thấy bình yên khác thường.

Sau khi đàm phán xong xuôi, lại kiếm được một nhân tài, tuy rằng trong tương lai không phải kiếm tiền cho mình mà là cho nhà họ Lộ, nhưng tâm trạng của hắn lại rất tốt. Hắn cảm thấy mọi chuyện dần dần đi vào quỹ đạo, hết thảy đều đã hướng đến kế hoạch của hắn.

Nhưng sự thật là như thế!

Hắn cùng với Tôn Cường quyết định thêm một số chi tiết, còn Lộ Binh gọi điện thoại về công ty, bảo nhân viên soạn sẵn một hợp đồng, chuẩn bị ký với Tôn Cường. Những chi tiết lặt vặt này, An Tại Đào đương nhiên là không tham dự.

Trên đường trở về, Lý Tương trở nên trầm mặc. Cô yên lặng ngồi ở vị trí lái phụ, ánh mắt nhìn về phía trước, thần sắc băn khoăn, không biết là cô đang suy nghĩ chuyện gì.

An Tại Đào thở dài. Hắn cũng không phải thằng ngốc, tất nhiên phát hiện tình cảm sâu kín của Lý Tương đối với hắn. Hắn cười nói:

- Lý Tương, em trở về nói với Lý Kiệt. Nếu cậu ấy có thể chịu khổ thì mấy ngày nữa, đến thị trấn của anh quản lý để làm việc cho công ty mới thành lập của nhà họ Lộ.

Lý Tương ồ lên một tiếng:

- Cảm ơn, để em về hỏi lại cậu ấy. Nếu nó đồng ý thì bảo nó đi tìm Tổng giám đốc Lộ.

Không khí trong xe lại trở nên trầm mặc. An Tại Đào cứ yên lặng lái xe, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Thiên Nông. Trong điện thoại, Hạ Thiên Nông bảo là mới vừa về đến, đang ở sân bay Yên Kinh, ngày mai sẽ về đến Thiên Nam. Nhưng kế tiếp, Hạ Thiên Nông lại nói mấy câu khiến cho An Tại Đào cảm thấy chấn động, chân đột nhiên giẫm vào phanh. Chiếc xe tấp nhanh vào bên đường, khiến Lý Tương một phen hết hồn.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của An Tại Đào, cô có chút lo lắng nhìn hắn:

- An Tại Đào, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?

An Tại Đào cau mày lại, cắn chặt răng nói:

- Không có việc gì. Lý Tương, bây giờ anh chở em về nhà, anh có việc chạy về Phòng Sơn một chút.

Thấy An Tại Đào không chịu nói, Lý Tương cũng biết chuyện của hắn bình thường đều là chuyện trong quan trường, có nói thì mình cũng không hiểu và cũng không giúp được gì.

- Không cần đâu, anh cứ thả em ở phía trước. Anh đi công việc của mình đi, chú ý đến sức khỏe nhé, đừng làm việc vất vả quá.

Người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn thì quyền lực rất mạnh, tương ứng với cả trên giường. Đương nhiên, cũng không thể vơ đũa cả nắm.

Lý Vân Thu cũng là một người đàn bà mạnh mẽ, cứng rắn, trong tay có quyền lực thật lớn, cao cao tại thượng. Và chuyện đó đối với bà cũng rất mãnh liệt. Rất nhiều thời điểm, bà không xem mình như một người phụ nữ mà ở trong tiềm thức, bà hy vọng mình có thể phóng túng như một người đàn ông. Nếu đàn ông có thể bao bồ nhí, thì tại sao mình lại không?

Loại ý niệm điên cuồng này, một khi đã nảy sinh trong đầu thì giống như cỏ dại mà sinh trưởng, có muốn áp chế cũng không được. Hơn nữa, bà thuộc lại phụ nữ có sinh lý mạnh.

Chồng của bà, lão Lý là một nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, năm nay gần năm mươi tuổi. Năng lực trên giường không còn được như trước, cho nên không thể thỏa mãn người đàn bà đang hừng hực lửa tình như Lý Vân Thu.

Hỏa dục không được giải phóng, sự ham muốn của bà lại càng tăng lên. Bà chỉ cần dùng quyền lực của mình, quơ cánh tay lên thì cũng có khối người đàn ông phủ phục dưới chân bà, van xin bà ban phát chút tình.

Cao thấp trong tòa nhà Thành ủy thành phố Phòng Sơn, bao gồm các vị lãnh đạo khác đều cảm thấy người đàn bà này có chút không bình thường. Dường như khi không vừa mắt ai thì bắt đầu đập bàn phát giận, khiến cho người trong văn phòng Thành ủy đều rét run.

Lý Vân Thu ở trong phòng làm việc của mình, không ngừng đi qua đi lại, thần sắc rất bực bội. Tâm trạng thay đổi của bà gần đây, không cần nói đến người khác, cả bà cũng có cảm giác không hiểu vì sao tâm phiền ý loạn, thích phát hỏa, chẳng lẽ là trong thời kỳ tiền mãn kinh sao? Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu của bà.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Lý Vân Thu đột nhiên quay đầu lại, thần sắc bình tĩnh trở lại. Bà chậm rãi bước đến phía sau bàn làm việc của mình, chỉnh đốn lại trang phục, lúc này mới lên tiếng:

- Mời vào!

Mã Minh Lượng nhẹ nhàng bước vào, cúi đầu nói:

- Bí thư Lý, Bí thư Tiểu An của huyện Quy Ninh đã đến rồi, ngài có muốn gặp anh ấy không?

Lý Vân Thu hai mắt sáng lên, gương mặt đỏ bừng. Đáng tiếc là Mã Minh Lượng không dám nhìn thẳng vào bà, nên không phát hiện được sự thay đổi đó.

Trước mắt Lý Vân Thu đột nhiên hiện lên gương mặt anh tuấn của An Tại Đào. Hơi thở đàn ông rất hấp dẫn và đặc biệt dường như lập tức đập vào mũi bà, tiến thẳng vào lục phủ ngũ tạng, khiến bà trong nháy mắt trở nên vui vẻ, thoải mái lạ thường.

Giữa hai chân của bà đột nhiên trở nên tê dại, khiến bà kẹp chặt nó lại, một bàn tay tự nhiên âu yếm đặt vào chỗ bí mật của mình.

- Được rồi, bảo đồng chí Tiểu An vào đây. Tôi muốn đại diện cho Thành ủy nói chuyện với cậu ta.

Mã Minh Lượng đột nhiên cảm thấy giọng nói của người đàn bà biến thái này trở nên dịu dàng lạ thường. Y hết hồn, khẩn trương vâng dạ rồi xoay người bước ra ngoài.

An Tại Đào đứng bên ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn văn phòng của Lý Vân Thu cách đó không xa. Bên trong căn phòng có vách tường màu đỏ và cách âm là một người đàn bà quyền lực nhất Phòng Sơn.

Hắn không thích những người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn như vậy. Hắn vẫn luôn cảm thấy đàn bà quá mạnh mẽ là một loại tai nạn. Đàn bà quá mạnh mẽ, cứng rắn hơn đàn ông thì sẽ rất điên cuồng, nhất là những người phụ nữ trong chốn quan trường.

Hạ Thiên Nông rất uyển chuyển trong điện thoại nói cho hắn biết, Lưu Phương hiện nay đang gặp phải áp lực rất lớn, đến từ cao tầng ở tỉnh. Việc sở Giao thông giúp đỡ thị trấn Tư Hà có khả năng sẽ bị hủy. Cha vợ tuy không nói rõ là việc gì nhưng An Tại Đào lại hiểu rất rõ. Người đàn bà tên Lý Vân Thu kia đang ngáng chân hắn.

Bà ta vì sao phải ngáng chân hắn? Bởi vì trước đó Lưu Phương không thông qua bà ta nên bà ta có chút mất mặt. Thử nghĩ, chuyện như vậy cũng là được khống chế dưới quyền lực của bà. Một xã, thị trấn được sở Giao thông giúp đỡ, nếu là người khác thì khả năng nhiều lắm là trong lòng có chút bất mãn, chứ tuyệt không dám mạo hiểm trở mặt với Lưu Phương. Dù sao thì Lưu Phương cũng là người phụ nữ khó chọc vào. Nhà chồng của bà là một chỗ dựa vững chắc, cho dù chồng của bà đã qua đời.

Nhưng trên thực tế, Lý Vân Thu sở dĩ làm như thế là vì mặt mũi. Còn có tâm tư khác hay không thì chỉ có bà ta biết mà thôi.

Điều này thì Lưu Phương không rõ ràng lắm. Hạ Thiên Nông và An Tại Đào cũng vậy.

An Tại Đào thật sự không ngờ là Lưu Phương lại chưa bao giờ làm việc với Lý Vân Thu. Hắn lại không biết, mối quan hệ giữa hai người phụ nữ này không hòa đồng với nhau bởi vì hai người đều là những người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn.

Hạ Thiên Nông dặn dò con rể của mình, nghĩ biện pháp kết nối với Lý Vân Thu một chút. Lúc đó, An Tại Đào đang suy nghĩ dem có nên đến thành phố tìm Lý Vân Thu hay không thì không ngờ thư ký Mã Minh Lượng của Lý Vân Thu lại gọi điện thoại đến, bảo Bí thư Lý muốn đích thân nói chuyện với hắn.

Nói thật, hắn có chút tò mò, cũng như có một dự cảm không hay.

Kiếp trước, hắn không lăn lộn nhiều trong chốn quan trường ở Phòng Sơn. Đối với người đàn bà nổi danh này thì chỉ nghe tiếng chứ chưa thấy qua lần nào, nên không có hiểu biết nhiều. Chỉ có điều, lần đầu tiên gặp mặt, người đàn bà này lại có dấu hiệu "câu dẫn" mình khiến cho hắn ấn tượng đối với bà ấy không tốt.

Nhưng hiện tại, hắn là cán bộ dưới quyền của Lý Vân Thu. Nhân vật số một tìm hắn nói chuyện, hắn không thể không đến.

Lấy lại bình tĩnh, hắn gõ cửa phòng của Lý Vân Thu. Lần này, không giống như bình thường, giọng của Lý Vân Thu rất dịu dàng.

- Mời vào!

Sau khi đẩy cửa bước vào, An Tại Đào không đóng hẳn cửa mà còn chừa một cánh. Xoay người lại, hắn thấy khuôn mặt của Lý Vân Thu ẩn chứa một nụ cười khác thường, cùng với đôi mắt bình thường lạnh như băng, ngạo mạn nay lại nóng bỏng vô cùng. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

Ho khan một tiếng, hắn nói:

- Bí thư Lý!

Lý Vân Thu chậm rãi đứng dậy, cười bước ra khỏi bàn làm việc, sau đó vươn tay ra:

- Đồng chí Tiểu An, mời ngồi!

Lý Vân Thu nhanh chóng nắm tay An Tại Đào. Bàn tay bà mềm mại nhưng thấm đầy mồ hôi. An Tại Đào cảm thấy có chút nhớp nháp nhưng lại không thể rụt tay mình về.

Lý Vân Thu vẻ mặt ôn hòa. Nếu không biết bà là một người phụ nữ nổi danh mạnh mẽ ở tỉnh, người phụ nữ quyền lực nhất thành phố Phòng Sơn thì khi thấy nụ cười ôn hòa này, có lẽ sẽ cảm thấy bà là một người rất dễ gần.

Lý Vân Thu không ngờ lại lấy từ dưới bàn ra một tách trà, rồi rót nước vào đó. Khi quay trở lại thì thuận tay đóng cảnh cửa phòng.

Căn phòng này của bà được xây dựng đặc biệt, có hiệu quả cách âm. Khắp cả tòa nhà Thành ủy Phòng Sơn này, nếu như không có sự đồng ý của bà thì không ai được đến đây. Cho dù là lãnh đạo khác của thành phố, nếu muốn đến cũng phải gọi điện thoại trước, rồi từ Mã Minh Lượng sắp xếp thời gian trước.

Điều này có thể thấy bà ta có quyền lực và thủ đoạn lợi hại như thế nào.

Lý Vân Thu bưng ly trà đến. An Tại Đào đứng dậy mỉm cười:

- Cảm ơn Bí thư Lý, tôi tự mình làm là được rồi.

- Ngồi xuống đi!

Lý Vân Thu chỉ nói một câu, nhưng giọng nói rất dịu dàng. Bà chậm rãi ngồi xuống bên cạnh An Tại Đào, rồi xếp hai tay trên chiếc váy của mình, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào.

Ánh mắt người đàn bà này thật ngông cuồng hoang dã. An Tại Đào nhíu mày, theo bản năng mà ngồi xịch ra.

Lý Vân Thu đã chuẩn bị lý do thoái thác, nhưng khi nhìn thấy An Tại Đào thì một câu cũng không nói ra được. Đừng nhìn bà ngồi đó tươi cười nhưng kỳ thật thì trong lòng đang dậy sóng.

Người đàn ông trước mắt này là người đàn ông không bình thường. Bà không ngờ mình không thể ngăn chặn được một cảm giác kích động. Bà muốn làm chuyện đó với hắn.

Hắn có thể cự tuyệt mình hay không? Hắn có dám cự tuyệt mình hay không? Lý Vân Thu cảm thấy hô hấp của mình dồn dập hẳn lên, sắc mặt đỏ bừng. Bàn tay đang đặt trên váy hơi chút run rẩy, còn hai chân thì trở nên mềm nhũn.

Người đàn bà mạnh mẽ, cứng rắn, chỉ trong nửa phút đã trở nên ý loạn tình mê, không khống chế được bản thân mình.

Bà mặc một bộ váy công sở màu vàng, thân hình đẫy đà. Theo hô hấp dồn dập, bộ ngực chật ních sau lớp áo trương phình ra, gần như muốn giãy dụa ra ngoài.

Thân thể của bà hơi nghiêng về phía trước, mùi nước hoa đập vào mũi của An Tại Đào. An Tại Đào nếu như bây giờ không hiểu tình huống trước mắt thì hắn uổng phí sự lịch duyệt của một người tái sinh.

Hắn cười lạnh trong lòng, cảm thấy vô cùng chán ghét người đàn bà trước mặt, thậm chí còn có sự phẫn nộ. Hắn hiểu được người đàn bà này đang muốn gì.

Hừ, người đàn bà vô sỉ! Trong lòng mắng thầm nhưng hắn lại nhẹ nhàng nâng tách trà lên uống, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Muốn chơi thì bố mày sẽ chơi đến cùng. Hắn trong lòng cười lạnh, ánh mắt càng trở nên muốn làm càn.

Lý Vân Thu bị ánh mắt của hắn làm cho không khống chế nổi. Bà ma xui quỷ khiến đột nhiên nắm lấy tay An Tại Đào, ánh mắt bộc lộ sự ham muốn và hô hấp trở nên dồn dập khác thường.

Bà cầm lấy tay An Tại Đào áp vào bộ ngực của mình, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ như thiếu nữ động tình. Nhưng không ngờ, tay của An Tại Đào lại xoa vài cái lên bộ ngực đó. Sự xoa nắn này mang đến một cảm giác khoái cảm, khiến cho người đàn bà mạnh mẽ, cứng rắn này không kìm nổi mà kêu lên, chỗ ấy càng thêm ướt át.

An Tại Đào khóe miệng cười lạnh, rồi đột nhiên buông tay, bỗng nhiên đứng dậy.

Một luồng gió phảng qua gương mặt đỏ ửng của Lý Vân Thu. Bà đột nhiên mất đi cảm giác đó nên trong lòng trở nên trống trải.

- Bí thư Lý!

Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tại Đào. Vai của Lý Vân Thu run lên một chút, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh và ngạo mạn. Bà chậm rãi ngẩng đầu, dục vọng bị áp chế lại. Sau đó bà đứng dậy, im lặng bước đến sau bàn làm việc của mình.

- Đồng chí Tiểu An, mời ngồi xuống nói chuyện!

Giọng nói của Lý Vân Thu trước sau vẫn lạnh lùng như cũ. Chỉ có điều giọng nói lạnh lùng này, khi rơi vào tai An Tại Đào thì gần như biến thành tiếng rên rỉ.

An Tại Đào dường như chưa có việc gì xảy ra, ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh như thường.

- Đồng chí Tiểu An, tôi hôm nay tìm cậu kỳ thật cũng không có gì quan trọng. Là một Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, tôi có trách nhiệm quan tâm đến sự trưởng thành của những cán bộ dự bị.

Lý Vân Thu thong thả nói.

- Nghe nói đồng chí Tiểu An ở thị trấn làm việc rất nhiệt tình. Ừ, người trẻ tuổi thì nên mạnh dạn đi đầu. Đây là chuyện tốt nhưng chúng ta vì Đảng công tác nên không thể dựa vào sự nhiệt tình là đủ.

An Tại Đào trên mặt vẫn giữ nụ cười bình thản. Hắn vẫn ngồi im lắng nghe, không nói lời nào. Sau khi nghe Lý Vân Thu nói xong, hắn mới chậm rãi đứng dậy:

- Bí thư Lý, tôi biết rồi. Nếu Bí thư Lý không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Lý Vân Thu nhìn gương mặt anh tuấn, bình tĩnh của An Tại Đào thì nhớ đến cơn ý loạn tình mê của mình vừa nãy, nên cắn chặt răng, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Tôi không tin là cậu sẽ không có gì để nói.

- Được rồi, về sau ở dưới có gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi.

Lý Vân Thu khoát tay. An Tại Đào thản nhiên cười, gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng dáng của An Tại Đào, sắc mặt Lý Vân Thu lại đỏ lên. Bà âu yếm xoa lên ngực mình, ánh mắt nóng bỏng, thì thầm nói "Nhất định cậu sẽ quay lại tìm tôi. Nhất định!".

Ra khỏi phòng của Lý Vân Thu, sắc mặt của An Tại Đào trở nên khó coi. Hắn vội vàng bước xuống lầu, chui vào trong chiếc xe của mình, sau đó chạy như bay ra khỏi tòa nhà Thành ủy. Lý Vân Thu đứng bên cửa sổ nhìn thấy An Tại Đào lái xe đi, không khỏi cười lạnh một tiếng.

An Tại Đào chạy xe ra thật xa, rời khỏi thành phố Phòng Sơn. Đến quốc lộ huyện Quy Ninh, hắn đậu xe ở ven đường, xuống xe, mặc cho cơn gió thổi vào mặt, trong lòng càng phẫn nộ và căm tức.

Cả đời này, hắn chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ gặp một người đàn bà ghê tởm đến vậy. Hắn hiện tại mơ hồ hiểu được, người đàn bà ghê tởm đó muốn dùng chuyện này, thậm chí là tiền đồ làm quan của hắn để áp chế hắn vào khuôn khổ. Nhớ đến người đàn bà đó, hắn đột nhiên cảm thấy ghê tởm, muốn nôn mửa.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh tà dương phía đằng tây, sau đó đột nhiên xoay người lại, mắt nhìn thấy một chiếc xe chạy như bay qua, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh. Thật lâu sau, hắn cũng bước lên xe lái đi.

Trở lại Quy Ninh thì trời đã chạng vạng. Trúc Tử và Lưu Ngạn đã ăn cơm chiều xong, đang ở nhà xem TV. Bởi vì không biết hôm nay hắn trở về nên Lưu Ngạn không có chừa phần cơm.

Đột nhiên nghe tiếng cửa phòng mở, Lưu Ngạn chấn động trong lòng, vừa muốn đứng dậy thì Lưu Ngạn đã dùng chiếc chìa khóa cô đưa cho hắn mở cửa bước vào. Lưu Ngạn làm ra hai chiếc chìa khóa, một cho Trúc Tử, một tất nhiên là cho An Tại Đào. Trúc Tử thường hay ở với Lưu Ngạn, chỉ có điều là hay bớt chút thời gian để qua dọn dẹp vệ sinh cho phòng của An Tại Đào.

Nhìn sắc mặt âm trầm của An Tại Đào, Lưu Ngạn hỏi:

- Sao đột nhiên lại trở về? Có chuyện gì à, có ai chọc giận Bí thư Tiểu An sao?

Trúc Tử đang làm bài tập cùng chạy ra, cười hì hì nói:

- Anh, anh trở về sao không gọi điện thoại báo trước?

An Tại Đào thở phào một cái, thần sắc ôn hòa lại, giơ tay xoa đầu Trúc Tử:

- Trúc Tử ngoan, mau đi làm bài tập đi. Lưu Ngạn, anh chưa ăn cơm. Có gì theo anh ra ngoài ăn chút gì đó nhé.

Nhìn thấy An Tại Đào gọi một lon bia ướp lạnh, Lưu Ngạn nhíu mày, nắm lấy ly bia của hắn:

- Đừng uống nữa, có chuyện gì không hay xảy ra à?

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Không có gì! Lưu Ngạn, em giúp anh liên lạc với giới truyền thông trung ương, có thể tìm cho anh một vài phóng viên trung ương đến đây được không?

- Tìm một vài phóng viên thì không thành vấn đề. Nhưng anh muốn làm gì?

Lưu Ngạn biết trong lòng An Tại Đào đang có chuyện xảy ra. Lưu Ngạn cũng hiểu tính tình của hắn nên không hỏi nhiều.

- Anh đến nhà họ Lộ ở Tân Hải để bàn chuyện. Mọi chuyện diễn ra rất tốt. Bọn họ muốn đến thị trấn của chúng ta để đầu tư. Anh muốn khuếch đại hoạt động đầu tư nên cần giới truyền thông tuyên truyền một chút.

An Tại Đào buông ly bia xuống, thần sắc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Lưu Ngạn ồ lên một tiếng.

- Chuyện này không thành vấn đề. Chỉ có điều chỉ là hoạt động của một thị trấn nhỏ, có tất yếu phải gây ra động tĩnh lớn như vậy không?

An Tại Đào đột nhiên cười ha hả:

- Đầu năm nay, mọi việc cần tiến hành cho tốt. Chúng ta đều xuất thân từ giới truyền thông. Em cứ yên tâm, cứ tìm vài người đến đây, anh không bạc đãi họ đâu.

Lưu Ngạn khẽ cười. Ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng lại có một dấu chấm hỏi thật lớn. An Tại Đào hôm nay có chút gì rất kỳ lạ.

Thời gian lại trôi qua một ngày. Bên sở Giao thông cũng không hề có động tĩnh gì. Một vài nhân viên ở thị trấn cũng bắt đầu xì xào. Một số lãnh đạo thị trấn trong lòng hoài nghi nhưng cũng không hỏi An Tại Đào, mà An Tại Đào thì dường như cũng biểu hiện như chưa có việc gì phát sinh.

Ngày 10 tháng 6, thị trường chứng khoán đã tăng lên. Ngày 14 tháng 6, Hội Giám sát chứng khoán đã phát biểu rằng thị trường chứng khoán đã có sự khôi phục. Ngày 15 tháng 6, nhật báo Nhân dân lại có bài phát biểu riêng, thông báo lại sự khôi phục của thị trường chứng khoán.

Bài báo viết như sau:

- Ngày 19 tháng 5, thị trường chứng khoán bắt đầu có sự thay đổi trọng đại. Ngày 11 tháng 6, giá cổ phiếu đã tăng lên 1370 điểm so với 407 điểm trước kia, tương đương với 22%. Thị trường cổ phiếu đã bình ổn trở lại, đang có sự khôi phục, mang đến tin vui và sự chờ đợi cho các nhà đầu tư".

- Thị trường chứng khoán Trung Quốc trong giai đoạn khó khăn đã gặp được kỳ ngộ. Thị trường chứng khoán phát triển, không chỉ cải cách mở ra và phát triển đại cục, mà còn quan hệ đến lợi ích thiết thực đối với người tham dự thị trường chứng khoán khắp nơi. Khiến cho chúng ta thống nhất nhận thức, kiên định tin tưởng, cố gắng mang đến một thị trường chứng khoán sôi động và giàu sức sống hòa nhập vào thế kỷ thứ 21.

Theo bài báo thì thị trường chứng khoán trong nước ngày càng nóng lên. Người đầu cơ cổ phiếu chỗ nào cũng có. Nhà nhà đều mua cổ phiếu khiến cho thị trường chứng khoán phát triển mạnh chưa từng thấy.

Người ở cơ quan Đảng ủy thị trấn Tư Hà đầu tư vào cổ phiếu cũng rất nhiều. Cho dù Trương Tịnh Tịnh là người trẻ tuổi nhưng cũng đã cầm hai mươi ngàn đến thị trường chứng khoán mở tài khoản.

Thị trường chứng khoán đã trở thành một đề tài hot nhất trong cả nước.

Ngày 18 tháng 6 là ngày thứ sáu, và là ngày tết Đoan ngọ. Bởi vì phải tham dự hội nghị thường vụ nên An Tại Đào phải về huyện trước một ngày. Mấy ngày nay hắn vẫn ở thị trấn làm việc, ngoại trừ ở trong phòng làm việc đọc sách, hắn rất ít khi ra ngoài hoạt động. Lưu Ngạn sớm đã giống như bà chủ trong nhà, ra ngoài mua vài cái bánh chưng, luộc thêm vài cái trứng gà. Ba người cùng nhau ăn một bữa điểm tâm, rồi sau đó mới lái xe đến tòa nhà Huyện ủy làm việc.

Trong phòng hội nghị, các Ủy viên thường vụ cơ bản đã có mặt, ngoại trừ Tôn Cốc. An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào và Lưu Ngạn người trước người sau, nghe được mọi người đang bàn tán về chuyện giá cổ phiếu tăng giảm như thế nào.

Hai người vừa mới ngồi xuống thì Tôn Cốc bước vào. Nhìn thấy An Tại Đào, khóe miệng Tôn Cốc giật giật, đi đến chỗ ngồi của mình, cười hỏi một câu:

- Bí thư Tiểu An, bên Sở Giao thông như thế nào rồi? Sao không thấy động tĩnh gì về việc sửa đường và kết hợp với nhau vậy?

- Haha, chắc là lãnh đạo tỉnh còn đang nghiên cứu,

An Tại Đào thản nhiên nói.

Tôn Cốc cười lạnh trong lòng, trong đổi ánh mắt với Trần Đức Lệnh, cũng không nói gì nữa. Nhưng Trần Đức Lệnh lại nhìn An Tại Đào nói:

- Bí thư Tiểu An lại muốn làm thợ khéo hay sao. Chúng ta làm cán bộ, không thể đứng chung với những tay thợ khéo. Nếu Bí thư Tiểu An muốn vì thị trấn Tư Hà làm điều gì đó, muốn người dân thoát khỏi đói nghèo thì phải tiếp tục cố gắng. Toàn bộ nhân dân thị trấn, thậm chí là toàn huyện đều trông chờ vào Bí thư Tiểu An.

An Tại Đào nhíu mày nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, mở quyển sổ trên bàn của mình ra.

Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật Hạ Hầu Cường nhẹ nhàng cười:

- Được rồi, lão Trần à, anh dù sao cũng là một cán bộ lão thành, sao lại nói với một cán bộ trẻ tuổi như vậy? Tôi nghĩ đồng chí Tiểu An tuyệt đối không thể chỉ có ba phần chung. Chỉ sợ là trên ba đó chứ. Đồng chí Tiểu An hiện tại bất lực rồi.

Tôn Cốc và các Ủy viên thường vụ khác đều nhẹ nhàng mỉm cười, trong tiếng cười tràn đầy sự khinh miệt. An Tại Đào làm sao mà không hiểu chứ? Miệng của hắn vẫn nở nụ cười lạnh. Mọi người cứ chờ xem, xem ai sẽ cười ai.

Chủ tịch huyện Hạ Canh và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trương Kính Phú hướng ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào, bắt gặp sự điềm tĩnh của hắn thì trong lòng hoài nghi. Cái tên tiểu tử này rốt cuộc làm muốn làm cái gì?

An Tại Đào liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói:

- Các vị lãnh đạo, ngày mốt, thị trấn của chúng tôi sẽ tiến hành một hoạt động thu hút đầu tư. Một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố là tập đoàn Dân Thái sẽ đến đầu tư vào Tư Hà. Mời các vị lãnh đạo dành chút thời gian đến tham dự.