Quan Thanh

Chương 163: Bản thảo của Trương Tịnh Tịnh

Lão Lộ vội vàng đuổi theo, tâm tình rất hưng phấn. Năm nay tuổi gã đã đã lớn rồi, khoảng cách về hưu cũng không tới vài năm, điều duy nhất gã không yên tâm chính là Tiểu Lộ con trai mình. So sánh với nông dân bình thường, có thể lên làm cán bộ chính quyền trấn xem như không tồi, nhưng ở trong khe núi nghèo thế này, có thể có tiền đồ lớn thế nào?

Từ sau khi An Tại Đào đi tới thị trấn Tư Hà nhậm chức, Lão Lộ liền luôn theo bên cạnh quan sát hắn. Lão Lộ đa mưu túc trí ngày càng cảm thấy, Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi mới nhận chức này rất không đơn giản, tiền đồ tương lai khẳng định rộng mở. Nếu Tiểu Lộ có thể đi theo bên người hắn, đạt được sự thưởng thức và tín nhiệm của hắn, nói không chừng ngày sau cũng có thể kiếm được một chức quan làm rạng rỡ tổ tông.

Thấy An Tại Đào không có cự tuyệt, trong lòng Lão Lộ đương nhiên là thật cao hứng. Gã càng thêm cẩn thận và cung kính theo sát phía sau An Tại Đào. An Tại Đào đang muốn vào văn phòng, thấy Lão Lộ còn theo ở phía sau, không khỏi cười khổ nói:

- Lão Lộ, không cần đi theo tôi, ừ, ông đi gọi đồng chí Trương Tịnh Tịnh mới tới đến đây cho tôi.

- Ừ, hay là thôi đi, một lát rồi nói sau, sắc trời không còn sớm. Mọi người đều đang ăn cơm chiều rồi!

An Tại Đào đột nhiên nhớ tới hiện giờ đã là chạng vạng, ngẩng đầu nhìn xem sắc trời tối mờ, khoát tay áo.

Lão Lộ cười nói:

- Đúng vậy, Bí thư An, ngài cũng xuống cùng chúng tôi ăn một chút gì đi, tôi để Tiểu Lộ chuẩn bị cơm cho ngài… Là thịt muối ninh đậu phụ mang đến từ trong nhà chúng tôi…

An Tại Đào cười cười:

- Được, đi, chúng ta cùng đi ăn cơm.

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, căn tin bên ngoài sườn đông đại viện chính quyền trấn đã có mười mấy cán bộ và nhân viên công tác trẻ tuổi đang ngồi. Tuy rằng cán bộ chính quyền lấy người địa phương chiếm đa số, nhưng vẫn có một số người nhà ở trong thành phố, bởi vì đường không thông suốt, khoảng cách giữa trấn và thành phố cũng không tính quá xa, nhưng mỗi lần trở về cũng không thực tế, chỉ có ở lại trong trấn.

Một chút nắng chiều cuối cùng còn đọng tại chân trời phía tây, đám cán bộ chính quyền ngồi bên ngoài căn tin vừa ăn vừa nói chuyện nhìn thấy An Tại Đào và Lão Lộ lại đây, đều cùng nhau cười đứng dậy chào hỏi bọn họ.

- Bí thư An, ăn cơm chưa!

- Bí thư An, mau mau tới, chậm sẽ không còn đồ ăn!

An Tại Đào cười chào hỏi mọi người, đám cán bộ cơ quan ngoài ý muốn phát hiện, tuy rằng vị Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi này tới không lâu, cũng gần như chưa có quan hệ gì với bọn họ, nhưng phần lớn gọi được tên bọn họ.

- Bí thư Đảng ủy Thị trấn này rất không tầm thường.

Các cán bộ chính quyền trấn nhớ tới cảnh tượng như mộng như ảo hôm nay, nhớ tới kế hoạch trước kia thị trấn hao tổn tâm trí nhiều năm cũng không thể đưa sửa đường vào công tác thực sự. Mà Bí thư Tiểu An này vừa tới liền ổn định, trong lòng không khỏi đều hơi cảm thán.

An Tại Đào vào quán ăn nhanh, Tiểu Lộ đã làm cơm cho hắn xong, một chén cơm, một chén thịt muối hầm đậu phụ. Thịt muối là Tiểu Lộ mang từ trong nhà tới, phân phó đầu bếp căn tin đặc biệt làm cho An Tại Đào.

- Bí thư An, ngài ngồi ở đây đi.

Tiểu Lộ vội vàng đứng dậy nhường chỗ. An Tại Đào cười cười, gắp chút đồ ăn vào bát, sau đó bưng bát đi tới trước mặt Trương Tịnh Tịnh một người ngồi vùi đầu ăn cơm trong góc.

Bởi vì đã là đầu hạ, vì mát mẻ, đám cán bộ đều thích ngồi ăn cơm bên ngoài căn tin, trái lại trong căn tin trống rỗng. Mà An Tại Đào vừa thấy, không ngờ chỉ có mình, Tiểu Lộ, còn có Trương Tịnh Tịnh ba người.

Trương Tịnh Tịnh buồn bực mà ăn cơm, cô vốn làm việc ở cơ quan Huyện ủy, đột nhiên trời giáng tai họa bất ngờ, không hiểu ra sao mà đắc tội Bí thư Huyện ủy bị sung quân đến thị trấn hẻo lánh này. Nhớ tới bộ mặt tươi cười mê đắm phía sau bộ mặt nạ của Tôn Cốc kia, trong lòng cô lập tức cảm thấy phẫn nộ và nghẹn khuất.

Tính cách cô hướng ngoại, là một cô gái yêu ghét rõ ràng. Nếu dựa theo tính tình của cô, đối với sự xâm phạm quấy rầy và trả đũa ác ý, cô chắc chắn bẩm báo Ủy ban Kủ luật, cho dù Ủy ban Kỷ luật Huyện không xê dịch được Tôn Cốc, có lẽ cô cũng sẽ chạy tới Ủy ban Kỷ luật thành phố. Nhưng, cô còn có gia đình cha mẹ, cô không sợ Tôn Cốc, nhưng không có nghĩa là gia đình cô không sợ. Người nhà và đồng hương luôn khuyên bảo mãi, lúc này cô mới lựa chọn duy trì trầm mặc.

Đang suy nghĩ tâm sự của mình, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai:

- Tiểu Trương, ăn cơm à.

Đột nhiên ngẩng đầu vừa thấy là An Tại Đào, cô cuống quít đứng dậy chào hỏi:

- Bí thư An.

- Mời ngồi, ngồi xuống, tôi có vài lời nói với cô.

An Tại Đào nói xong cũng ngồi xuống.

- Ảnh chụo được không, có thích hợp để đăng lên báo giấy không?

An Tại Đào vừa ăn vừa hỏi, gọn gàng dứt khoát không vòng vo.

- Vâng, Bí thư An, tôi cảm thấy có mấy tấm có thể.

Trương Tịnh Tịnh cười cười, nhìn Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi anh tuấn nhưng có vài phần uy nghiêm trước mặt này, sự hiếu kỳ đối với hắn dần thay thế buồn bực trong lòng.

- Được, ngày mai cô nắm chắc thời gian tới thành phố rửa ảnh chụp ra. Mặt khác, đêm nay cô bớt thời gian viết bài đi ---- ừ, chính là loại bài viết tin tức thông tin thông thường, không cần quá dài, khoảng 500 chữ là có thể, Chủ nhiệm Đồng nói hành văn của cô không tồi, nghe nói là sinh viên giỏi hệ Trung văn?

An Tại Đào cười ha ha.

Trương Tịnh Tịnh đỏ mặt lên:

- Bí thư An, tôi học Trung văn, nhưng hành văn cũng rất bình thường, tôi sợ thứ tôi viết ra sẽ không vừa lòng ngài.

- Ha ha, viết một bản thảo cho tôi xem.

An Tại Đào chậm rãi bưng bát cơm đứng dậy:

- Đêm nay cô tăng ca, tranh thủ buổi sáng ngày mai đưa tôi được chứ?

Trương Tịnh Tịnh gật đầu:

- Được, Bí thư An, tôi thử viết xem.

Ăn xong cơm chiều, An Tại Đào một mình đi ra đại viện chính quyền trấn, trong màn đêm nặng nề dọc theo đường cái trong trấn tùy tiện đi bộ một vòng, sau khi trở lại phòng làm việc kiêm ký túc xá của mình, đã hơn 8h tối.

Hắn lấy di động ra, gọi cho Hạ Hiểu Tuyết ở nước Mỹ, hắn gọi lúc này, bên kia đúng là buổi sáng, Hiểu Tuyết nhất định còn chưa đi học.

Điện thoại được nhận, nhưng tiếp điện thoại lại là An Nhã Chi. Nghe được giọng nói của mẹ, An Tại Đào hưng phấn lên, hàn huyên với mẹ vài phút, An Nhã Chi biết điện thoại ra nước ngoài đắt, liền cười ngắt lời An Tại Đào "nói liên miên", đưa điện thoại cho Hiểu Tuyết sớm chờ một bên.

- Hiểu Tuyết...

- Ông xã, em nghe cha nói anh đang muốn sửa đường ở thị trấn kia sao? ... Nghe nói nơi đó khá nghèo, nhưng anh phải chú ý thân thể, đừng vất vả quá ---- anh nói gì, anh tìm Lưu...

- Ha ha, bảo bối, tình nhân cũ của cha thật sự là nể tình, đã đáp ứng giúp đỡ thị trấn bọn anh, giúp bọn anh sửa đường và thoát nghèo làm giàu.

- Tới địa ngục đi, gọi tình nhân cũ của cha cái gì, anh cũng đừng nói bừa, nếu để mẹ em biết, chắc chắn sẽ lại muốn làm loạn một hồi.

- Ha ha, không phải anh chỉ nói với em một chút sao. Mẹ ở nước ngoài, em cần phải chiếu cố bà nhiều hơn, tốt nhất đừng để bà rời nhà một mình, ngôn ngữ không thông, tránh cho xảy ra vấn đề.

- Anh cũng đừng mò mẫm quan tâm, vẫn nên quan tâm bản thân là tốt rồi! Mẹ ở nơi này, mỗi ngày làm đồ ăn, đều nuôi em thành con lợn béo rồi ---- đúng rồi, hai ngày này em không có tiết học, em muốn đi tới hẻm núi lớn chơi vài ngày.

- Ừ, hai người phải chú ý an toàn.

Nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết hơn mười phút, liền treo điện thoại, An Nhã Chi ở một bên thúc giục hỏi:

- Hiểu Tuyết, con hỏi Tiểu Đào một chút, tình hình Trúc Tử...

- Mẹ, Trúc Tử ở huyện Quy Ninh tới trường học, rất tốt. Tiểu Đào nói trường học đó là trường trung học trọng điểm của tình, tốt hơn nhiều so với trường Nhị Trung Tân Hải.

Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười dừng điện thoại, thuận tay nhận một ly sữa trong tay An Nhã Chi, vẻ mặt buồn bực nói:

- Mẹ, con có thể không uống sữa nữa được không? Mẹ xem, con đã rất béo, eo của con... Trời, nếu về nước trở thành một bà béo, con trai của mẹ không quan tâm con thì thế nào?

- Hừ, nó dám! Nhanh chóng thừa dịp còn nóng uống đi, sức ăn cơm của con nhỏ như vậy, nếu không uống sữa, thân thể sao chịu được? Mẹ con giao con cho mẹ...

An Nhã Chi cười mắng một tiếng.

====

Gọi điện thoại cùng Hạ Hiểu Tuyết xong, An Tại Đào cảm thấy tốt đẹp mà ngủ. Sáng sớm tỉnh lại, mặc quần áo mở cửa sổ ra, nhìn non xanh nước biếc ngoài cửa sổ, một cơn gió núi mát mẻ thổi vào mặt, lập tức cảm thấy lòng dạ trống trải suy nghĩ nhẹ nhàng khoan khoái.

Nếm qua điểm tâm, Trương Tịnh Tịnh liền cầm hai tờ giấy viết thư tới, hơi ngượng ngùng nói:

- Bí thư An, tôi viết xong rồi, ngài xem thế nào?

- Ừ, tới đây.

An Tại Đào ngồi đó khoát tay áo, nhận bản thảo trong tay Trương Tịnh Tịnh, hắn vừa mới châm một điếu thuốc, nghe Trương Tịnh Tịnh ho khan một tiếng, cười cười tắt thuốc.

Chỉ một chi tiết rất nhỏ như vậy, lập tức lấy được thiện cảm của Trương Tịnh Tịnh. Cô liền cảm thấy Bí thư Tiểu An trẻ tuổi này thật sự không tồi, biết tôn trọng người, lãnh đạo như vậy thấy không nhiều lắm.

An Tại Đào cúi người nhìn, tiêu đề bản thảo của Trương Tịnh Tịnh khá dài, nhìn ra được cô viết tin tức rất không chuyên nghiệp ---- Lãnh đạo Sở Giao thông tỉnh khảo sát vấn đề giao thông thị trấn Tư Hà. Nhưng tổng thể mà nói, ngoại trừ tiêu đề ra, bản thảo cô việc cực kỳ lưu loát, cũng coi như đúng chỗ, tin tức mấy yếu tố giải thích rõ ràng, trên cơ bản đều viết ra những thứ An Tại Đào muốn biểu đạt.

An Tại Đào ngẩng đầu liếc nhìn Trương Tịnh Tịnh thanh tú một cái, khen một tiếng:

- Không tồi, rất được! Nhìn không ra, cô còn có vài phần thiên phú phóng viên đó.

Trương Tịnh Tịnh đỏ mặt tiến lại gần, cười hì hì:

- Để Bí thư An chê cười, là tối hôm qua tôi bắt chước một bài viết trên sách báo... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

- Bắt chước cũng không tồi. Ừ, chỉ là tiêu đề này phải sửa lại.

An Tại Đào trầm ngâm một chút, cầm bút đỏ của mình, xoạt xoạt xoạt sửa tiêu đề thành một tiêu đề lớn và một tiêu đề nhỏ ---- tiêu đề lớn là "Non xanh nước biếc "Thiếu" con đường, dân chúng vùng núi "Khó" làm giàu, tiêu đề nhỏ là "Một thị trấn nghèo khó chờ mong: lãnh đạo Sở Giao thông tỉnh khảo sát vấn đề đường đi của thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh."

Thấy An Tại Đào sửa như vậy, toàn bộ bản thảo đều nâng lên một độ cao mới, Trương Tịnh Tịnh thè lưỡi, cười nói:

- khó trách mọi người đều nói Bí thư An là cán bút và phóng viên nổi danh ở tỉnh, trình độ thật sự rất cao!

- Ha ha, cô nhanh chóng trở về sửa, sao chép lại một bản, tôi chuẩn bị cho cô hôm nay mang theo bản thảo và ảnh chụp này đi tỉnh, nhanh chóng đăng bản thảo này lên báo.

An Tại Đào khoát tay áo.

- Bí thư An, đăng báo?...

Trương Tịnh Tịnh đang muốn hỏi gì, đột nhiên nhớ tới vị Bí thư Tiểu An này rất có bản lĩnh, nếu hắn nói như vậy chắc chắn là có biện pháp, cho nên cũng sẽ không hỏi nữa, cầm lấy bản thảo liền rời khỏi văn phòng An Tại Đào.