Lưu Ngạn từ trong bếp mang ra một chai rượu vang, khẽ mỉm cười nói:
- Có muốn uống thêm chút rượu vang hay không?
An Tại Đào ngồi xuống, lắc đầu:
- Lưu Ngạn, cô cứ tự nhiên. Đúng rồi, sao cô biết tôi đã trở về?
Lưu Ngạn cũng ngồi xuống, thản nhiên cười:
- Đoán, tôi chỉ cảm thấy thứ sáu anh sẽ trở về nên mua trước một ít thức ăn, coi như là tẩy trần cho Bí thư An của chúng ta. Thức ăn ở thị trấn nhất định là không ngon rồi. Nếm thử tay nghề của tôi đi.
An Tại Đào có chút hồ nghi nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn, thầm nghĩ đây là cô gái thủ đô kiêu ngạo lạnh lùng sao? Hắn cúi đầu, chậm rãi gắp thức ăn, bỏ vào miệng nhấm nháp một chút, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng mà ăn, lại còn nâng ly đối ẩm trong tiếng nhạc êm dịu. An Tại Đào trong lòng suy tư, còn Lưu Ngạn thì tự đáy lòng xuất hiện một tâm trạng thắm thiết.
An Tại Đào đến thị trấn Tư Hà đảm nhiệm chức vụ mới. Mấy ngày nay cô cảm thấy rất vắng vẻ. Mỗi ngày, vào giờ tan tầm, cô đều theo bản năng mà nhìn sang phòng đối diện, hy vọng người đàn ông trong mộng của mình có thể xuất hiện một cách bất ngờ.
Vẻ dịu dàng khách thường của Lưu Ngạn khiến An Tại Đào trong lòng rung động. Hắn liếc nhìn cô rồi lại cúi xuống. Trong tiếng nhạc dÂu Dương, lại có một cô gái xinh đẹp ngồi cùng, trên bàn lại bày đủ món ăn đẹp mắt, An Tại Đào cúi đầu ăn thức ăn, trong lòng âm thầm thở dài. Rốt cuộc Lưu Ngạn trước kia hay bây giờ mới là Lưu Ngạn thật?
Sau khi ăn cơm chiều xong, Lưu Ngạn vào trong phòng ngủ lấy ra một bộ quần áo ngủ nam:
- Tôi mua cho anh đó, anh thử xem có vừa không?
An Tại Đào ồ lên một tiếng:
- Cảm ơn, để khi về phòng tôi sẽ thử.
Lưu Ngạn trên mặt đỏ ửng lên, chỉ vào phòng ngủ của mình:
- Anh vào phòng tôi mà thử, làm chi phải đi đi về về cho mắc công.
An Tại Đào do dự một chút, rồi đi vào phòng ngủ của An Tại Đào. Trong phòng được quét vôi màu hồng, chăn màn, gối cũng đều màu hồng. Phòng ngủ của Lưu Ngạn màu chủ đạo không ngờ là màu hồng, hình như không tương xứng với tính cách của cô. An Tại Đào có chút ngạc nhiên, nhưng hắn lập tức đóng ngay cửa lại.
Trong phòng tràn ngập một mùi thơm của nước hoa, y như mùi trên người của Lưu Ngạn. An Tại Đào không kìm nổi, đỏ mặt lên, tự nhủ sao mình lại biết về mùi trên người Lưu Ngạn như vậy.
Hắn vội vàng cởi chiếc áo thun và quần bò của mình, thay vào chiếc áo ngủ, cũng rất vừa người. Đang muốn ôm quần áo của mình ra ngoài thì ánh mắt vô tình phát hiện có một vật hình vuông lộ ra dưới gối của Lưu Ngạn. Hắn tò mò bước lại, nhìn lướt qua, hóa ra là tấm ảnh chụp chung của mọi người trong thời điểm tham dự khóa huấn luyện Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy.
Lưu Ngạn mặc chiếc áo màu rằn ri, đeo mắt kính đen, mái tóc đen thả trước ngực, trên mặt lộ nụ cười thật tươi. Bên cạnh cô là Adt cũng trong trang phục rằn ri, mà Lưu Ngạn thì không ngờ là đang nắm cánh tay của hắn. Tình hình lúc đó thì hắn không nhớ rõ. Khi nhìn thấy chi tiết như vậy trong tấm ảnh chụp thì hồi tưởng lại sự việc cũ, nhất thời tâm trạng có chút ngượng ngùng.
Khuôn mặt dịu dàng khác thường của Lưu Ngạn bây giờ và trong tấm ảnh khiến cho hắn từng đợt mê ly. Hắn không phải thằng ngốc nên cũng nhìn ra được sự chuyển biến khác lạ của Lưu Ngạn mấy ngày nay, tất nhiên là biết được tình cảm đó như thế nào của cô. Nhưng An Tại Đào nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi đặt tấm ảnh vào chỗ cũ, rồi mở cửa bước ra.
Lưu Ngạn thấy hắn mặc bộ quần áo vừa người, ánh mắt lóe lên chút vui mừng nhưng rồi nhanh biến mất. Cô ôm bộ quần áo của An Tại Đào vào nhà vệ sinh. An Tại Đào run lên một chút, rồi cười nói:
- Lưu Ngạn, quần áo của tôi để tôi về giặt là được rồi.
- Được rồi, không sao. Lần trước tôi đánh cuộc thua nên lần này tôi phải chung chứ. Vả lại, giặt quần áo bằng máy mà, anh không cần phải băn khoăn.
Lưu Ngạn nói, rồi bỏ quần áo của An Tại Đào vào trong máy giặt, bắt đầu khởi động, động tác rất là phóng khoáng mềm mại.
Sau khi cùng Lưu Ngạn xem TV, nói vài câu chuyện phiếm, An Tại Đào trở về phòng của mình. Sau khi nằm trên giường, mặc dù có chút buồn ngủ nhưng hắn vẫn cứ trằn trọc không ngủ được.
Hắn chậm rãi bước ra ngoài ban công, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ ra bên ngoài. Ban đêm mọi vật đều yên tĩnh, trên bầu trời đầy ánh sao đêm. Ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn đường mang đến cho người ta một hơi thở ấm áp.
Hắn quay đầu lại, trong lúc vô tình nhìn về ban công phòng Lưu Ngạn đối diện, phát hiện trong màn đêm cũng có đôi mắt sáng ngời nhìn lại mình. Hai người nhìn nhau, hắn thở dài rồi trở về phòng khách.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn do dự một chút rồi bắt máy.
- Tôi không ngủ được, chúng ta nói chuyện một chút được hay không?
Giọng nói của Lưu Ngạn vang lên.
- Ừ, tôi cũng không ngủ được. Chúng ta nói chuyện một chút.
- Tôi muốn đem Trúc Tử đến trường học ở Quy Ninh. Mẹ của tôi sẽ ra nước ngoài, tôi sợ sẽ không có ai chăm sóc cho cô bé. Cô xem có được không?
- Rất tốt, anh mang cô bé đến đây đi. Tôi nghe nói trường Trung học Quy Ninh là trường trọng điểm của tỉnh, chất lượng dạy và học rất cao. Ừ, ngày mai anh cứ trở về, tôi sẽ đi hỏi thăm giùm cho anh, xem Trúc Tử có thể chuyển vào đó hay không. Hẳn là không có vấn đề gì đâu.
- Tôi chỉ lo lắng….
- Lo lắng cái gì? Anh làm việc ở thị trấn, cuối tuần lại trở về. Hơn nữa, ở đây còn có tôi mà. Để Trúc Tử đi theo tôi cũng tốt. Dù sao tôi ở trong này cũng không có chuyện gì làm, buồn chán lắm.
- Haha, như vậy thì thật là ngại quá.
- Mệt quá, anh cứ làm ra vẻ hoài. Nếu cứ như vậy thì tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Haha, không nói chuyện nữa thì thôi. Tôi bây giờ không mở mắt ra nổi đâu.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cúp máy. Lưu Ngạn buông điện thoại, phát ra tiếng thở dài rồi đi vào phòng ngủ của mình. Sau khi cởi bỏ chiếc áo ngủ và nội y, cô cúi đầu nhìn làn da mịn màng và thân hình hoàn mỹ của mình một chút rồi chui vào trong chăn.
Buổi sáng hôm sau, An Tại Đào lái xe rời khỏi huyện Quy Ninh, thẳng đến Tân Hải. 2h chiều thì về đến. Hắn ở nhà nói chuyện với mẹ một lát rồi lại chạy đến Hạ gia, cùng Hạ Thiên Nông bàn chuyện sắp xếp cho mẹ.
Sau bữa cơm chiều, Lưu Ngạn gọi điện thoại đến. Có hai chuyện cần nói, một là vấn đề học của Trúc Tử. Cô dù sao cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, thông qua Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương, cô tìm được Hiệu trưởng Ninh Lập Cương của trường Trung học Quy Ninh để nói chuyện, rồi lại gọi điện thoại cho Trưởng phòng Giáo dục huyện Quy Ninh Phùng Đào. Không cần cô gọi điện thoại, cho dù là không có cô ra mặt thì em gái của Ủy viên thường vụ Huyện ủy An Tại Đào chuyển trường cũng sẽ không có vấn đề gi. Hiệu trưởng Ninh lập tức đồng ý ngay, còn nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận An Ngọc Trúc.
Về vấn đề tài chính để sửa đường, khi An Tại Đào đến thị trấn Tư Hà đã có suy nghĩ này. Mặc kệ hắn làm gì ở thị trấn Tư Hà, việc trước tiên là phải sửa đường. Mười km của thị trấn thông ra bên ngoài, nếu không tu sửa lại thì hắn chẳng làm được gì.
Nhưng sửa đường cần một khoản tiền rất lớn, dùng tài chính của huyện khẳng định là rất phiền toái. Nếu không phiền toái như lời nói thì hiện tại cũng không đủ. Hơn nữa, tài chính của huyện rất eo hẹp. Cho nên An Tại Đào liền nhớ đến quỹ tài chính giúp đỡ xây dựng giao thông nơi các huyện nghèo. Nếu có thể tranh thủ được quỹ này thì có thể không cần lãng phí thời gian đến từng ban ngành trong huyện để vận động.
Lưu Ngạn đã gọi điện thoại hỏi thăm người nắm giữ quỹ tài chính này ở tỉnh. Là do Giám đốc sở Giao thông tỉnh Lưu Phương quản lý. Nếu muốn tranh thủ thì nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó.
Sau khi cúp điện thoại, An Tại Đào lập tức nhớ đến chuyện cũ của cha vợ mình và Lưu Phương. Miệng hắn liền nở nụ cười, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Thiên Nông.
- Ba, con có việc cần nhờ ba giúp. Tình hình giao thông của thị trấn con đang quản lý thông ra bên ngoài rất là kém, cần phải sửa chữa lại. Nhưng tài chính của huyện không đủ, con muốn tranh thủ một chút quỹ tài chính dùng cho việc xây dựng giao thông ở các huyện nghèo. Ba và Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu là bạn cũ, ba xem…
Hạ Thiên Nông trầm tư một chút, sau đó vội vàng nói:
- Ngày mai chúng tôi sẽ xuất ngoại, chờ ba trở lại rồi sẽ hỏi thăm cho con.
Hạ Thiên Nông trong điện thoại không muốn bàn thêm về chuyện này, hiển nhiên là có Thạch Thanh ở bên cạnh. An Tại Đào trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng vội vàng nói:
- Ba, việc này rất gấp. Còn có nhiều trình tự khác phải làm, rồi lại thủ tục phê duyệt từ trên xuống dưới. Nếu đợi ba trở về thì muộn mất.
Hạ Thiên Nông hừ một tiếng rồi nói:
- Có gấp thì cũng phải chờ ba trở về.
An Tại Đào cười ha hả:
- Ba, nếu không thì ba cho con số điện thoại của Giám đốc Lưu đi, hai ngày nữa con sẽ trực tiếp đến tỉnh tìm cô ấy.
Hạ Thiên Nông ừ một tiếng rồi đọc số điện thoại của Lưu Phương. Nhưng ông từ đầu đến cuối cũng không đề cập đến tên Lưu Phương.
Cúp điện thoại, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn mẹ đang thu dọn hành lý, rồi lại quay sang Trúc Tử nói:
- Trúc Tử, em có muốn đi cùng anh đến huyện Quy Ninh học không?
Trúc Tử đầu tiên là ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện lên nét đỏ ửng, rồi chậm rãi bước đến, cúi đầu nói:
- Dạ, mọi việc em đều nghe theo anh, ở chỗ nào cũng vậy thôi mà.
An Tại Đào cười:
- Cũng không phải như thế. Anh chủ yếu là suy nghĩ cho em thôi. Anh đã liên hệ với trường Trung học Quy Ninh cho em rồi. Trường đó so với trường Trung học Tân Hải thì còn tốt hơn, lại là trường trọng điểm ở tỉnh, chất lượng rất cao. Như vậy đi, Trúc Tử, ngày mai mẹ đi, em theo anh đi luôn. Thứ hai chuyển trường đến đó.
Trúc Tử trong mắt hiện lên sự vui sướng, cúi đầu dạ một tiếng.
Buổi sáng hôm sau, An Nhã Chi đi theo đoàn khảo sát chính phủ thành phố Tân Hải rời khỏi Tân Hải đến Yên Kinh, chuẩn bị xuất ngoại. Trong lúc tiễn An Nhã Chi, Trúc Tử òa khóc lên, nắm lấy cánh tay của mẹ. An Nhã Chi cũng không kìm nổi mà rơi nước mắt. Mẹ con cùng khóc.
Sau đó, An Tại Đào tìm gặp Hiệu trưởng trường Trung học Tân Hải, rất nhanh hoàn tất thủ tục chuyển trường cho Trúc Tử. Hiện giờ, với tấm biển của Hạ Thiên Nông ở Tân Hải, khi thấy An Tại Đào đến cửa, hiệu trưởng trường cũng không dám chậm trễ.
Vị Hiệu trưởng khẩn trương gọi điện thoại cho phòng giáo vụ hoàn tất thủ tục chuyển trường cho Trúc Tử. 2h chiều, mọi thủ tục đã được hoàn tất. An Tại Đào lúc này mới lái xe chở Trúc Tử rời khỏi Tân Hải, thẳng đến Phòng Sơn.
Khi đến Quy Ninh thì đã 8h tối. An Tại Đào mang theo hai túi xách, bên trong đều là quần áo của Trúc Tử. Khi vừa mới lên lầu thì thấy cửa phòng Lưu Ngạn khép hờ, bên trong truyền đến giọng nói của một số người đàn ông.
An Tại Đào theo bản năng mà nhíu mày lại, lấy chìa khóa mở cửa. Lưu Ngạn từ trong phòng bước ra, bất ngờ nói:
- Mọi người về rồi à, tôi chờ hai người về ăn cơm chung.
Lưu Ngạn cúi người nhéo vào gương mặt nhỏ nhắn của Trúc Tử, ôn tồn cười nói:
- Em chính là Trúc Tử?
An Tại Đào vỗ vai Trúc Tử nói:
- Trúc Tử, đây là chị Lưu Ngạn.
Trúc Tử cẩn thận nhìn Lưu Ngạn, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác. Cô chậm rãi thụt về phía sau, cúi đầu kêu lên một tiếng:
- Chị Lưu Ngạn, em là Trúc Tử.
Lưu Ngạn khẽ mỉm cười, cô cầm lấy túi xách của Trúc Tử, rồi giúp hai người mang vào trong phòng, sau đó quay sang An Tại Đào nhẹ nhàng nói:
- Trưởng phòng Giáo dục huyện và Hiệu trưởng trường Trung học đang ở bên phòng tôi. Lát nữa anh cũng qua chào họ nhé.
An Tại Đào ngẩn ra:
- Đã trễ thế này, bọn họ còn đến đây làm gì?Có chuyện gì thì ngày mai nói sau.
Lưu Ngạn cười:
- Tôi không tìm bọn họ, là hai người họ chủ động tìm đến, nói là đã làm tốt việc này cho anh, muốn tìm anh để báo cáo lại. Tôi biết rằng anh sẽ trở về nên mới lưu họ lại thôi.
Thấy An Tại Đào có chút bực bội nhưng đã kịp bình tĩnh trở lại, Lưu Ngạn thần sắc không thay đổi nhưng trong lòng có chút mừng thầm. Cô là người thông minh, làm sao mà không nhận ra sự biến hóa trong tâm lý của An Tại Đào.
An Tại Đào rửa mặt thật sạch rồi đẩy cửa bước vào phòng của Lưu Ngạn.
Hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Lưu Ngạn. Trên mặt Lưu Ngạn lộ ra nụ cười thản nhiên. Nói thật, nếu không phải vì chuyện của An Tại Đào thì với tính tình cao ngạo như cô, bất kể thế nào cũng sẽ không để cho đàn ông bước vào cửa. Hơn nữa còn kiên trì ngồi tiếp chuyện với bọn họ.
Nhìn thấy An Tại Đào bước vào, hai người đàn ông nhanh chóng đứng dậy, trong đó có một người đeo kính, vóc dáng cao lớn, vươn tay ra, cười nói:
- Chào ngài, Bí thư An, tôi là Trưởng phòng giáo dục Phùng Đào.
An Tại Đào cười, nhẹ nhàng bắt tay Phùng Đào:
- Cảm ơn Trưởng phòng Phùng, sự việc của em tôi đã phiền đến anh quá. Xin chào, chắc vị này là Hiệu trưởng Ninh của trường Trung học phải không? Xin chào, xin chào!
Hiệu trưởng Ninh lập tức bắt tay An Tại Đào:
- Bí thư An quá khách sáo rồi. Tôi đã sắp xếp rất tốt chuyện của em ngài. Ngày mai An Ngọc Trúc có thể đến báo danh. Bí thư An, ngày mai cứ bảo An Ngọc Trúc đến văn phòng tìm tôi. Mọi thủ tục tôi sẽ xử lý.
Nhìn An Tại Đào trò chuyện với hai lãnh đạo trong hệ thống giáo dục, trên mặt hắn hiện lên nụ cười không chân thật. Sự lão luyện và thành thục đó hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của hắn. Lưu Ngạn thở dài trong lòng: Người đàn ông này, dường như sinh ra là để lăn lộn trong quan trường. Nhìn thần thái, giọng điệu của hắn khi nói chuyện mơ hồ đã có khí phái của lãnh đạo.
Nhìn Ninh Lập Cương và Phùng Đào đương nhiên không phải đến nhà lãnh đạo tay không như vậy. Bọn họ cũng là nhân cơ hội này, lôi kéo làm quen với hai vị Ủy viên thường vụ. Cho nên đã mang đến cho Lưu Ngạn và An Tại Đào một chút quà gọi là "đặc sản địa phương".
An Tại Đào và Lưu Ngạn đặt quà trong phòng khách, cũng không từ chối. Chỉ có điều khi hai người kia chuẩn bị ra về thì vội vàng quay về phòng của mình, lấy ra hai bao thuốc lá Trung Hoa, nhét vào tay hai người kia nói:
- Tôi có hai bao thuốc lá, mỗi người một bao. Đừng từ chối, nếu các người không lấy thì cứ mang về những món mà hai người đã mang đến đây.
Ninh Lập Cương nhìn Phùng Đào. Phùng Đào do dự một chút rồi nhận lấy:
- Được rồi, lão Ninh à, nếu Bí thư An đã nói như vậy thì chúng ta đừng khách khí nữa. Chậc, Bí thư An có thuốc ngon như vậy, chúng ta không nên từ chối chứ.
- Không thành vấn đề.
An Tại Đào cười, tiễn hai người xuống dưới lầu, còn Lưu Ngạn thì chỉ đưa ra đến cửa.
Trước khi hai người lên xe, Ninh Lập Cương do dự một chút, nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, vợ của tôi cũng làm việc ở thị trấn Tư Hà, có gì thì nhờ lãnh đạo chiếu cố giùm.
An Tại Đào ngẩn ra nhưng không có hỏi vợ của Ninh Lập Cương là ai, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Hắn chậm rãi đi lên lầu, trong lòng cân nhắc người mà Ninh Lập Cương nói đến là ai, thì thình lình nghe tiếng Lưu Ngạn ở cửa.
- Anh không nên hứa hẹn gì với bọn họ. Nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt. Hơn nữa, chỉ có một vấn đề chuyển trưởng, cũng không phải chuyện đại sự gì, không cần phải hứa gì cả.
An Tại Đào cười khổ một tiếng, bước vào đóng cửa lại:
- Bà cô à, cô vào nhà đóng cửa lại nói, đừng nói ngoài hành lang như vậy. Chuyện qua lại này rất là bình thường. Họ mang quà đến cho mình, mình tặng lại hai bao thuốc, xem như huề. Cô cũng đừng để ở trong lòng. Chúng ta lăn lộn trong quan trường, không thể độc lập được. Nếu không thì chẳng ai dám thân cận chúng ta. Chúng ta không phải thành người cô đơn sao? Lưu Ngạn, tôi luôn cho rằng, từ cổ chí kim, thanh quan chân chính không có khả năng tồn tại. Chỉ cần nắm chắc nguyên tắc, còn lại những tiểu tiết nhỏ không cần quá để ý.
- Được, đừng dạy tôi. Tôi chỉ là muốn tốt cho anh. Hừ, anh cứ chờ xem, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai. Bọn họ sẽ không ngừng đến cửa dụ dỗ anh. Được rồi, không nói nữa, tôi đi nấu cơm. Anh cứ tắm rửa trước, tôi sẽ qua gọi Trúc Tử sang ăn cơm.
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn An Tại Đào, rồi lách sang bên cạnh người hắn, gọi Trúc Tử sang nhà dùng cơm.
Thường xuyên qua lại với nhau, nhưng Trương Tịnh Tịnh ở văn phòng Huyện ủy cũng không ngờ một ngày mình lại phát sinh quan hệ với Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc.
Hôm nay là cuối tuần, cô ở nhà xem TV, đột nhiên nhận được điện thoại của Tôn Cốc. Giọng nói của y dường như mang theo chút tâm sự:
- Tiểu Trương, tối nay rảnh không?
Sau đó, Trương Tịnh Tịnh ma xui quỷ khiến đồng ý lời mời của Tôn Cốc, rồi cùng y đến nhà hàng ăn hải sản trong một bữa ăn có ánh nến.
Trong căn phòng riêng, dưới ánh nến đèn cầy, Tôn Cốc dùng giọng nói âm trầm bắt đầu kể lại những gì mình đã trải qua, từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên. Đặc biệt là thời gian tham gia quân ngũ.
Trong quá trình kể lại, y còn nhắc đến cuộc sống của gia đình mình. Vừa cường điệu khi nói mình là người đàn ông chân chính, vừa đề cập đến chuyện mình hạ thấp làm mọi chuyện cho người phụ nữ đã có gia đình, thở dài nói:
- Tôi đã vì cô ấy làm rất nhiều chuyện. Tôi cho cô ấy nhà ở, nhưng cô ấy lại không hiểu tôi, thậm chí nghi kỵ tôi, chống đối lại sự nghiệp của tôi.
Kỳ thật thì hôn nhân của tôi không hạnh phúc. Mọi chuyện trong nhà đều do vợ tôi xử lý. Lúc ấy gia đình còn rất khó khăn.
Nói xong, Tôn Cốc không ngờ lại nhỏ vài giọt nước mắt. Trương Tịnh Tịnh không phát hiện được đây hoàn toàn là nước mắt cá sấu, lại bị y làm cho cảm động khiến rối tinh rối mù lên. Cảm thấy vị Bí thư Huyện ủy ngoài mặt thì uy nghiêm không thể xâm phạm nhưng cũng có lúc rất yếu đuối.
Sau khi dùng cơm xong, tuy rằng còn sớm nhưng ánh đèn đã được bật lên. Tôn Cốc thở dài nói:
- Tiểu Trương, thời gian vẫn còn sớm, chắc cô không vội về nhà chứ?
Trương Tịnh Tịnh do dự một chút, nhưng chợt nhớ đến cha mẹ mình thường hay dặn đi dặn lại là không thể đắc tội với Bí thư Tôn, liền cúi đầu trả lời:
- Bí thư Tôn, tôi cũng không vội gì, ngài có việc gì sao?
Tôn Cốc gãi đầu nói:
- Đầu của tôi hơi đau, nhưng tôi phải đến nhà bạn của tôi. Bọn họ có việc ra bên ngoài, nên tôi thường xuyên đến trông nhà giúp. Đã mấy ngày nay tôi không đến rồi. Hôm nay cô đi với tôi nhé.
Quả nhiên là lời nói dối! Một Bí thư Huyện ủy làm sao mà đi trông nhà cho người khác được. Lời nói dối ngây ngô này, mà Tôn Cốc lại có thể nói ra. Tuy nhiên, Trương Tịnh Tịnh lại tin vào.
- Bí thư Tôn, đầu ngài bị gì sao? Sao không mua thuốc uống vào?
Trương Tịnh Tịnh mỉm cười nói:
- Nhà của bạn ngài ở đâu để tôi chở ngài đến. Sau khi ngài đến rồi thì tôi sẽ về nhà.
Hôm nay Tôn Cốc tự mình lái xe đến. Y thích Trương Tịnh Tịnh cũng không phải ngày một ngày hai. Y biết Trương Tịnh Tịnh tuy rằng ngoài mặt thì rất hoạt bát, hướng ngoại nhưng cũng không phải là hạng con gái thấy quyền lực thì chủ động nhào vào. Tiền tài vật chất ít có lực hấp dẫn với cô ấy. Đối với loại con gái như vầy thì phải phí một chút công sức. Đây chính là kinh nghiệm của Tôn Cốc mấy năm nay.
Loại con gái này không tùy tiện để đàn ông quan tâm, quan tâm nhất chính là tình cảm trong lòng mình thôi. Bởi vậy, y cũng không vội vàng hấp tấp, kiên trì câu dẫn, để không uổng phí mấy tháng trời. Mắt thấy cô gái này sắp cắn câu thì trong lòng không khỏi hưng phấn.
Căn nhà đó thật sự là tài sản riêng của y, ngày thường dùng để hẹn hò với phụ nữ khác. Vừa vào phòng, Trương Tịnh Tịnh liền chủ động tìm chỗ rót cho Tôn Cốc một ly nước, nhưng Tôn Cốc khóe miệng hiện lên một nụ cười giảo hoạt:
- Tiểu Trương, nếu không vội thì cô cứ ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một lát.
Trong lúc nói chuyện, y lại tiếp tục lặp lại chuyện cũ và cuộc hôn nhân bất hạnh. Sau khi nói xong, Tôn Cốc lại lau nước mắt. Trong lúc Trương Tịnh Tịnh đang nhập tâm chú ý vào câu chuyện thì Tôn Cốc đột nhiên ôm Trương Tịnh Tịnh vào lòng ngực.
Tôn Cốc vốn đang nghĩ đến mình đã đắc thủ, đang chuẩn bị dùng tay xoa lên bộ ngực cao ngất của Trương Tịnh Tịnh đột nhiên Trương Tịnh Tịnh đẩy ra, rồi kêu lên tiếng kêu đầy sợ hãi, phẫn nộ nhìn Tôn Cốc rồi ôm túi xách của mình chạy ra ngoài, khóc to lên.
Tôn Cốc ngồi trên ghế sofa ngây người, sắc mặt trở nên trắng bệch. Y thật không ngờ, một cô gái cấp dưới lại dám cự tuyệt y. Y vốn tưởng rằng mình làm đủ mọi chuyện là nể mặt cô ta lắm rồi. Cảm thấy quyền uy lãnh đạo của mình bị khiêu khích nghiêm trọng, y phẫn nộ đá một cước văng chiếc dép lên, từ cổ họng phát ra âm thanh rít gào.
Trương Tịnh Tịnh vừa khóc vừa chạy ra khỏi khu nhà ở. Cô cảm thấy rất kinh hoàng và cũng rất thất vọng. Một cấp trên có phong độ và hào hoa như vậy hình tượng đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng cô.