An Tại Đào và Lưu Ngạn cùng đi xuống lầu, rồi rời khỏi văn phòng cơ quan tỉnh ủy, lần trở về tỉnh ủy, hai người không lái xe đi vào, mà để xe dừng ở cửa một siêu thị đối diện tỉnh ủy.
Không lái xe vào tỉnh ủy là ý của Lưu Ngạn. Lưu Ngạn cho rằng bây giờ là thời khắc quan trọng của An Tại Đào, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Nếu ở địa phương thì không vấn đề gì, nhưng trong khu cơ quan tỉnh ủy đầy những sự nhòm ngó này, nếu một cán bộ hậu bị trẻ mà lái xe tới để nói chuyện, có thể mọi người sẽ không chú ý gì, nhưng có một bộ phận người ghen ăn tức ở, khi đã truyền những đồn đại này nọ đi, đối với tiền đồ của anh không tốt cho lắm.
Lưu Ngạn sinh ra trong một gia đình quan chức quyền quý, đối với những việc đấu đá lẫn nhau trong quan trường cô thấy thường xuyên, việc này cũng xuất phát từ tính thận trọng khảo sát. Trong lòng An Tại Đào ầm thầm gật đầu, nhưng vẫn nghe theo lời cô, để xe dừng ở bên ngoài.
Hai người rời khỏi khu vực tỉnh ủy, chậm rãi qua đường, đi tới siêu thị phía đối diện. Phía sau, một chiếc Audi màu đen lao tới, Trần Cận Nam ngồi trên xe, thấy hai người đang cười dí dỏm với nhau, trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào.
Lưu Ngạn thích An Tại Đào, đây cũng là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa. Không thì, với tính cách và sự kiêu ngạo bởi gia thế rất danh giá của mình, làm sao mà ngoan ngoãn dịu dàng bước đằng sau anh như vậy.
Khuôn mặt của Trần Cận Nam bỗng đỏ bừng lên, vừa lúc nãy, Phó ban họ Lý vô tình hỏi những câu nhạy cảm, ông mới thự sự cảm thấy, An Tại Đào oán hận vì mình đã vứt bỏ họ khiến hai mẹ con nó bị tổn thương vô cùng lớn.
- Cha tôi đã chết rồi, khi tôi chưa sinh ra ông ấy đã chết rồi…
Những câu cứng rằng lạnh lùng của An Tại Đào, một lần nữa lại vọng lại bên tai Trần Cận Nam, ông vô cùng xấu hổ và tức giận đau đớn.
Haiz! Trần Cận Nam thở dài trong vô thức, khiến tài xế của ông giật mình, vị bộ trưởng uy nghiêm lạnh lùng này hôm nay có tâm sự gì thì phải.
Chiếc xe Audi của Trần Cận Nam chạy qua, Trần Cận Nam mở cửa kính hít một hơi sâu, rồi quay đầu lại, thấy Lưu Ngạn lên xe của mình, An Tại Đào cũng lên chiếc xe màu trắng của mình, hai chiếc xe cùng rời khỏi khu đỗ xe của siêu thị, chậm rãi đi vào đường lớn.
Trần Cận Nam kinh ngạc nhíu mày lại, bụng nghĩ, làm sao mà nó có xe vậy? trong lòng lại than thở, đứa con trai này ngày càng thần bí… chỉ trong có một năm, nó như một ngôi sao bỗng vụt sáng trong màn đêm vậy, ngày càng rực rỡ bắt mắt, cũng khiến mình ngày càng không hiểu nó.
Chu dù có lãnh cao cấp coi trọng nó… những thứ hiện nay nó có, vốn đã định sẵn rồi, bước tiến của anh dường như không có ai ngăn cản nổi, cho dù là vị bọ trưởng quyền cao chức trọng của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
…
…
Trần Cận Nam về tới nhà, thực ra đây vẫn là thời gian làm việc, có điều tâm trạng hôm nay của ông rất khó chịu, cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi một hôm. Đang muốn trở về phòng ngủ một lát, Âu Dương Đan thò đầu từ trong nhà bếp ra, rồi than thở. Từ khi An Tại Đào đến làm rõ sự việc đến nay, Âu Dương Đan và Trần Cận Nam như sống trong cảnh chiến tranh lạnh vậy.
Chỉ cần nghĩ tới nó, lại bắt đầu than thở oán giận, không ngoài để tài của hai mẹ con An Tại Đào. Thậm chí bà còn nghi ngờ Trần Cận Nam đã bỏ tiền mua nhà cho mẹ con nhà họ An.
Âu Dương Đan nói những câu được câu không ở ngoài phòng khách, Trần Cận Nam nằm trong phòng ngủ trần trọc, cũng không nằm yên được, ông đứng dậy mở mạnh cửa ra, tức giận nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, tôi đã chịu đựng đủ rồi!
- Ta là đồ khốn khiếp, là cầm thú, thế đã được chưa?
Tiếng của Trần Cận Nam rất to:
- Đã bao nhiêu năm rồi, tôi có lỗi với hai mẹ con họ, nhưng đối với các người, ta tự thấy không hổ thẹn với lương tâm.
- Đây là tôi tự tạo nghiệp... đừng chửi nữa, gì thì gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nó đã khổ sở bao nhiêu năm nay, bây giờ dựa vào sự nổ lực của bản thân mà tạo dựng được chút khởi sắc, cô còn muốn thế nào nữa? Muốn nó trở về nguyên hình, rồi hung hăng mà giẫm đạt chăng, hoặc muốn nó phải ra đường xin ăn, thì trong lòng cô với vui.
- Mồm cô lúc nào cũng kêu rằng nó dựa vào tôi mà đạt được, trong cuộc nói chuyện hôm nay, nó nói thẳng trước mặt tôi, nói rằng cha đẻ của nó đã chết rồi, cô biết không, nó nói cha đẻ của nó đã chết rồi, hai mươi năm trước đã chết rồi, tôi bây giờ là cái gì đây?
Lời của Trần Cận Nam nói xong, dường như có chút khác lạ, những điều bực bội giấu kỹ trong lòng hôm nay được thể bộc phá ra, khiến Âu Dương Đan rất sợ hãi.
Trần Cận Nam nói xong, đóng rầm cửa lại, rồi lên giường ngủ.
…
…
Ở chỗ đường vào đường cao tốc, An Tại Đào và Lưu Ngạn chia tay ở đó, sau đó người đi theo hướng bắc người theo hướng nam, quay lưng vào nhau mà phóng đi. Bọn họ đã hẹn nhau sau năm ngày nữa sẽ gặp nhau ở Tân Hải, rồi cùng nhau tới Phòng Sơn báo danh. Lưu Ngạn phải về nhà một chuyến, tất nhiên An Tại Đào cũng phải trở về Tân Hải sắp xếp một số việc, sau đó mới có thể chính thức đến báo danh được.
Về tới Tân Hải, biết tin con trai được bổ nhiệm làm ủy viên thường vụ huyện ủy và chức bí thư một thị trấn, trong lòng An Nhã Chi rất vui mừng, tối hôm đó làm vài món mà An Tại Đào thích ăn nhất, ba người cùng nhau chúc mừng một bữa. Thủ tục xuất ngoại của cô cơ bản cũng đã xong, hai ngày nữa có thể xuất hành rồi, hai ngày nay, Hạ Hiểu Tuyết đã gọi điện giục rồi.
Biết được lệnh nhận chức của An Tại Đào, Hạ Thiên Nông cũng rất vui mừng, ngày hôm sau gọi An Tại Đào tới nhà, rồi dặn dò anh, Hạ Thiên Nông dặn dò anh những chuyện ở quan trường. Trong nhà họ Hạ ông gọi điện cho Hạ Hiểu Tuyết, Hạ Hiểu Tuyết vui mừng và nói chuyện rất vui vẻ với anh, còn Thạch Thanh thì than thở hai đứa nói chuyện thế thì tốn tiền điện thoại, lúc này An Tại Đào mới cười và dập điện thoại.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà họ Hạ xong, bỗng Đã Canh tới.
- Bí thư Đỗ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
An Tại Đào đang ngồi ở ghế sô pha nói chuyện với Thạch Thanh, thấy Hạ Thiên Nông dẫn Đỗ Canh đi tới, vội đứng dậy chào hỏi.
- Tiểu An à, chúc mừng cháu nhé, tôi vừa mới từ trên tỉnh biết tin, rất tốt, không ngờ, thư ký của tôi trong nháy mắt đã trở thành lãnh đạo của một phương rồi… ừ, Tiểu An, cố gắng làm việc nhé, tiền đồ sáng lạng lắm!
Đõ Canh ha ha cười lớn, vỗ vai An Tại Đào.
Nhưng An Tại Đào thấy lời nói của Đỗ Canh có chút đùa cợt, rồi cười lên, nói:
- Bí thi Đỗ, cháu không hề biết gì về Phòng Sơn, sau khi nhậm chức có gì không hiểu, vẫn cần có sự chỉ thị của Bí thư Đỗ.
- Chỉ thị thì không dám… Tiểu An, nhưng chú là người Phòng Sơn, lại làm lãnh đạo bao nhiêu năm ở Phòng Sơn, đối với những chuyện ở Phòng Sơn cũng có chút hiểu biết.. ừ, những lãnh đạo ở Phòng Sơn chú đầu rất rõ, nếu có gì không biết, gọi điện cho chú, chú sẽ giúp cháu! Ha ha, chỉ có điều Tiểu An à, thị trấn Tư Hà có chút…
Đỗ Canh ngừng một lát:
- Thị trấn này là một vùng núi, giao thông không được thuận tiện, gần như không có cơ sở công nghiệp nào cả, đất thì bạc màu dân thì nghèo đói, nếu cháu làm lãnh đạo ở đó, e rằng cũng gặp khó khăn đó
An Tại Đào mỉm cười, cũng không nói gì. Đều nói vùng khỉ ho cò gáy thì khó trị, không ai muốn tới nơi đó, nhưng thực ra, càng những địa phương khó khăn, càng những nơi nghèo đói, lại càng dẽ lập thành tích. Đối với bản thân sắp nhậm chức ở địa phương đó, anh cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói đó là vùng sơn địa nghèo khó, là địa phương nghèo khó nhất tỉnh.
Giá cổ phiếu vẫn đang tăng lên, những người vào thành phố ngày một nhiều, Cổ phiếu của An Tại Đào ngày một tăng lên, mỗi ngày mở phiên giao dịch là tăng không ngừng.
An Tại Đào biết, sự tăng vọt này sẽ duy trì cho tới tháng sáu. Bây giờ anh cũng ngại đi tới thị trường chứng khoán xem, sau khi đợt tăng này kết thúc, anh sẽ không chút do dự gì mà bán hết đi, sau đó đổi ra tiền mặt rồi tạm thời rút lui khỏi thị trường chứng khoán.
Năm trăm ngàn cổ phiếu, nếu cứ tăng tiếp trong hai mươi phiên nữa, thì giá trị cổ phiếu sẽ tăng lên ba triệu, cũng kiếm một khoản kha khá, tuy không phải kiếm được nhiều, nhưng cũng đủ để An Tại Đào sống một cuộc sống giàu có trong một thời gian.
Ngày 27 tháng 5, là thứ năm. Hơn sáu giờ sáng Lưu Ngạn đã tới Tân Hải, rồi thuê một phòng ở một khách sạn quen thuộc. Sáng sớm ngày hôm sau, hai người cùng lái xe tới Phòng Sơn, đến Phòng tổ chức cán bạn thị ủy Phòng Sơn báo danh.
Thành phố Phòng Sơn là một thành phố công nghiệp nặng, những xí nghiệp nơi này rất phát đạt, rất gần với thành phố Tân Hải. Nhưng so với thành phố ven biển như Tân Hải, sự phát triển kinh tế ở Phòng Sơn vẫn chậm hơn một chút. Bởi vì đây là nơi tập trung khu công nghiệp nặng, ô nhiễm môi trường tương đối nghiêm trọng. Vừa vào tới Phòng Sơn, hai bên đường đều là các nhà máy hóa chất, nhà máy gốm sứ, còn có những cột khói cao ngất ngưởng, không khí trở nên "đục ngầu".
Buổi trưa, thực ra hai người đã tới thành phó Phòng Sơn, nhưng đã đến giờ ăn cơm trưa, liền tìm một quán ăn nhỏ, từ từ ăn một bữa trưa ở đây, sau đó đợi đến hai giờ, rồ mới lái xe tới tòa nhà cỡ quan thị ủy nằm ở trung tâm thành phố Phòng Sơn.
Mặt trời đã lên cao, gió thổi nhẹ nhàng, xe dừng lại, đứng trước những tòa nhà hùng vĩ và rất khí thế của thị ủy, ánh nắng ấm áp rọi vào hai người, hiện lên trong lớp bùn hình ảnh dài dài ngắn ngắn của hai người. An Tại Đào nhìn vào tòa lầu, hít một hơi dài, cười nói:
- Lưu Ngạn, tòa lầu làm việc của thị ủy Phòng Sơn, còn to hơn cả ở Tân Hải chúng ta nữa, nhìn tòa lầu này cảm thấy tòa lầu làm việc của thị ủy Tân Hải vừa cũ vừa xấu.
Những bức tường bằng kính trên tòa nhà làm việc của thị ủy phản xuống, có chút chói mắt, Lưu Ngạn chỉnh lại kính râm, cười nói:
- Nơi làm việc đẹp cũng chẳng để làm gì, một chính phủ tốt hay xấu, xem làm được những gì tốt cho bách tính hay không thôi.
An Tại Đào liếc nhìn cô, cười nói:
- Được rồi, đừng đứng đây cảm thán nữa… đi thôi, chúng ta đi lên đi, đến báo cáo với Ban tổ chức cán bộ.
An Tại Đào lấy ra thư giới thiệu cảu Ban tổ chức cán bổ tỉnh ủy xem qua một lượt, khoát tay, nói:
- Đi thôi.
Phòng làm việc của Ban tổ chức cán bộ thị ủy Phòng Sơn nằm ở tầng 3, An Tại Đào và Lưu Ngạn đi lên lầu, thấy trên lầu trống rỗng im ắng, nghĩ trong bụng sao mà yên tĩnh như vậy?
Trên hành lang không một tiếng động, chỉ có những tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người họ. Đến giữa hành lang, An Tại Đào nhìn thấy tấm biển ghi phòng cán bộ, liền đi tới, gõ cửa.
- Vào đi.
Bên trong vọng ra tiếng một người đàn ông.
An Tại Đào đẩy cửa ra, cùng Lưu Ngạn bước vào. Trong phòng làm việc, kê ba chiếc bàn, chỉ có một chiếc bàn trong cùng có một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi đó, hai chiếc bàn còn lại đều không có ai ngồi cả.
- Chúng tôi đến báo cáo, đây là thư giới thiệu của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Lưu Ngạn đưa thư giới thiệu cho An Tại Đào, rồi An Tại Đào đặt hai bức thư giới thiệu trước mặt người đàn ông đeo kính này.
Người đàn ông đeo kính kinh ngạc nhìn hai người, cúi đầu xem thư giới thiệu. Xem xong thư giới thiệu, ông lập tức đứng dậy mày mày tươi cười chào hỏi:
- Hóa ra là hai vị lãnh đạo, đã nghe tên từ lâu, chúng ta đã sớm nhận được thông báo, nói hai vị lãnh đạo trong hai ngày tới sẽ đến báo danh.
An Tại Đào và Lưu Ngạn hai cán bộ trẻ tuổi cùng được phân công tới nhậm chức ở một nơi, ba ngày trước đã Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã thông báo cho Ban tổ chức cán bộ thị ủy rồi. Một phụ nữ 25 tuổi tới nhậm chức Ủy viên thường vụ huyện ủy kiêm trưởng ban tuyên truyền, một thanh niên 22 tuổi tới nhậm chức Ủy viên thường vụ huyện ủy kiêm bí thư thị trấn, lịch sử của Phòng Sơn không nói sau này không có nhưng nhất định trước đây đã có rồi.
Cho nên, tin hai người sẽ đến đây nhậm chức nên toàn bộ các cơ quan trong thị ủy Phòng Sơn đều truyền tai nhau. An Tại Đào còn đỡ, chỉ truyền rằng trước kia anh cũng là phóng viên nổi danh trong tỉnh, sau này làm thư ký cho bí thư thị ủy Tân Hải là Đỗ Canh, nhưng đối với tin đồn về Lưu Ngạn, thì được che lên một lớp rất thần bí, chỉ nói cô là cháu gái của một vị lãnh đạo Trung ương ở thủ đô.
Cái gọi là không có lửa thì làm sao có khói, không có bức tường nào là không thông gió cả, thực ra những tin này được truyền ra, cũng không hoàn toàn là tin đồn. Như gia cảnh của Lưu Ngạn, cho dù cô đã cố gắng che lấp đi, nhưng vẫn truyền ra ngoài. Chỉ có điều, mọi thứ chỉ là đồn đại, cũng không có căn chứ xác thực nào để chứng minh cả.
Đương nhiên rồi, trẻ tuổi như này mà được Ban tổ chức cán bộ Trung ương coi trọng để khảo sát thành những cán bộ hậu bị, bỗng chốc trở thành lãnh đạo của một địa phương, hơn nữa còn là thực chức.
…
…
Người đàn ông đeo kính là phó phòng của phòng tổ chức cán bộ Liễu Nam, Ông rất ngưỡng mộ mà nhìn vẻ tuấn tú của An Tại Đào, và rất có khí chất kiều diễm của Lưu Ngạn nữa, trong lòng cũng có chút ghen tỵ, mình làm ở đây hơn mười năm rồi, đến bây giờ cũng chỉ lên được chức phó phòng, nhưng người ta trẻ tuổi như vậy, đặc biệt là người thanh niên này, vừa tốt nghiệp đại học được một năm, cũng ung dung ngồi lên chức phó của một địa phương.
Người với người so sánh với nhau quả thật tức chết đi được. Trong lòng Liễu Nam thầm thở dài, nhưng những biến đổi trong lòng của ông cũng không có chút biểu hiện lên khuôn mặt, ông xoa tay, xấu hổ cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, rất xin lỗi, hôm nay cán bộ trong phòng đều vắng cả, chỉ còn mỗi tôi trực ban... Hai vị chờ chút, tôi lập tức gọi điện cho cán bộ báo cáo.
Trong phòng làm việc của huyện ủy Quy Ninh không có ai, chỉ có nhân viên Trương Tịnh Tịnh đang đọc báo, bỗng thấy một người đàn ông cao to đi tới, giật mình, vội đứng dậy chào hỏi:
- Bí thư Tôn.
Trương Tịnh Tịnh mới tốt nghiệp đại học được hai năm, gia đình cũng có chút quan hệ, nên chạy cho cô vào cơ quan của Huyện ủy. Nói thật, diện mạo của cô tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng làn da trắng nõn nà, ngũ quan rất đẹp, thân hình cao ráo tuy hơi gầy một chút, nhưng cũng rất thướt tha.
Bí thư huyện ủy Quy Ninh Tôn Cốc có ánh mắt rất uy đảo qua khuôn mặt trắng nõn của cô, bỗng mỉm cười nói:
- Tiểu Trương à, cháu đến cơ quan thị ủy cũng được hai năm rồi nhỉ? Công việc vẫn thuận lợi chứ?
Tính cách của Trương Tịnh Tịnh rất thoải mái hướng ngoại, cũng không e ngại lãnh đạo, chỉ có điều cô thấy từ trước tới giờ vị lãnh đạo này chưa bao giờ nói một lời nào với mình, bỗng hôm nay lại cười nói với mình khiến cố có chút sợ hãi, miệng cười hi hi nói:
- Cám ởn bí thư Tôn quan tâm, cháu rất tốt.
- Tiểu Trương à, hai năm nay cháu làm việc rất nỗ lực, ừ, mọi người ở cơ quan đều đánh giá cháu rất tốt, như những người trẻ tuổi có năng lực và có học vấn như các cháu, cũng phải qua sự rèn luyện, cũng phải nên làm lãnh đạo ở địa phương, gần đây ở thị trấn Tư Hà có một vị phó chủ tịch thị trấn vẫn còn trống, tôi thấy cháu rất thích hợp với vị trí đó, ừ, tôi đang chuẩn bị trước ủy viên thường vị đề cử cháu, cháu cũng phải chuẩn bị tâm lý nhé.
Tôn Cốc cười rất hòa nhã nói.
- Á!
Trương Tịnh Tịnh kinh ngạc, không kìm nổi á lên mọt tiếng. Đang yên ổn như này, bí thư Tôn lại đề bạt mình nhỉ? quá đột nhiên, ông ấy nói với mình như vậy là có ý gì chứ? Hay là ám chỉ mình phải tặng gì cho ông ấy chăng? Hay là?
- Được rồi, tôi còn có việc, cháu làm việc đi, tôi đến phòng khác xem xét chút.
Nói xong, Tôn Cốc ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra, còn lại Trương Tịnh Tịnh sững sờ đứng đó.
Dường như có gì khó hiểu, trong lòng Trương Tịnh Tịnh nghĩ, hai chiếc lông mày lá liễu nhíu lại.
Liễu Nam báo cáo với vị phó phòng tổ chức cán bộ thị ủy Phòng Sơn họ Cố, An Tại Đào và Lưu Ngạn ngồi trên sô pha trong văn phòng, nghe ông ấy gọi điện thoại, cũng ngầm đoán ra tại sao trong tòa lầu của cơ quan thị ủy Phòng Sơn lại vắng vẻ như vậy. Hóa ra, em gái của bí thư thị ủy Lý Vân Thu kết hôn, rất nhiều cán bộ đã tới giúp đỡ rồi. Những cán bộ cốt cán của thị ủy tất nhiên cũng đến dự rồi. Hơn nữa hôm nay lại là thứ sáu, vốn sẽ có rất nhiều người qua lại, ai nấy đều đi dự rồi nên chỉ để lại ít người ở lại trực ban.
Tiệc rượi buổi trưa, đã hơ hai giờ rồi, trên bàn tiệc vẫn chén đầy chén vơi. Phó phòng tổ chức cán bộ thị ủy Cố Đắc Lạc nhận được điện thoại của Liễu Nam, nhíu mày lại rồi cúp điện thoại, rồi nói với trưởng phòng tổ chức cán bộ thị ủy Đan Tân Dân nói nhỏ vài câu.
Đan Tân Dân kinh ngạc rồi buông cốc rượu trên tay xuống:
- Hôm nay đã đến rồi sao?
Lý Vân Thu liếc nhìn Đan Tân Dân, Đan Tân Dân liền đứng dậy cười nói:
- Bí thư Lý, Ban tổ chức cán bộ Trung ương cử đến hai vị cán bộ hậu bị đến báo danh rồi. Anh xem…
Lý Vân Thu ồ lên một tiếng:
- Đến rồi sao? Sao nhanh vậy, Tôi thấy như này đi, Ban tổ chức cán bộ Trung ương điều đến hai vị cán bộ tới, Lão Cố, chú rời bàn tiệc trước đi, chú đến tiếp họ một chút, làm thủ tục cho bọn họ.
Cố Đắc Lạc vội đồng ý, đứng dậy mặc áo jaket vào, nhưng vẫn chưa đi ra cửa phòng tiệc, lại nghe thấy tiếng Lý Vân Thu cười nói:
- Lão Cố à, tôi thấy chú sắp xếp đi, tối nay đặt một bàn tiệc, để hai vị cán bộ trẻ tuổi này tẩy trần … Gì thì gì cũng là Ban tổ chức cán bộ Trung ương trực tiếp phái tới, chúng ta cũng phải nể mặt những vị cán bộ Ban tổ chức cán bộ Trung ương và Tỉnh chứ.
Cố Đắc Lạc vội đồng ý, lão biết Lý Vân Thu còn điều muốn nói, vì thế liền quay người lại, lẵng lặng nhìn người con gái thướt tha ủy mị kia, đừng thấy khuôn mặt cô tươi cười như vậy, nhưng cũng là một người không phải vừa, chẳng ai ở thành thố Phòng Sơn này không sợ ả cả.
- Ừ, Lão Cố anh đi đi, đừng để người ta phải chờ lâu quá, không các công tử tiểu thư kia lại nói chúng ta đón tiếp không ra gì...
Thấy sắc mặt Cố Đắc Lạc cung kính, Lý Vân Thu rất hài lòng gật gật đầu.
Lúc Đỗ Canh là phó bí thư Phòng Sơn, phó thị trưởng thường trực, thì Lý Vân Thu là thị trưởng. Sau khi Đõ Canh đi, người phụ nữ này lên thay ông. Đây cũng là một trong những người có máu mặt ở tỉnh Đông Sơn, cũng là cán bộ được điều động từ trên tỉnh xuống làm thị trưởng Phòng Sơn.
Lúc đầu, không ai coi cô ấy ra gì, nhưng người phụ nữ này cũng không phải đơn giản, làm thị trưởng được ba năm, những đảng phái nắm quyền ở Phòng Sơn đều nằm dưới chướng của ả, sau này khống chế luôn bí thư thị ủy. Tuy nhiên điều này cũng có được sự hậu thuẫn của lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy cũng đủ biết thủ đoạn của người đàn bà này rồi, sau khi nhậm chức bí thư thị ủy, ả chỉ tốn nửa năm, đã nắm giữ được tất cả những quyền lực cao nhất của Phòng Sơn.
Nếu có người nói ả là nữ hoàng của Phòng Sơn, cũng không ai phủ nhận. Quyền lực của ả rất lớn mạnh, còn hơn hẳn những đám đàn ông, tuyệt đối nói một không hai, chuyên quyền độc đoán.