An Nhã Chi nằm ở trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân Dân 1 thuộc thành phố Tân Hải, đang được truyền nước, dần dần tỉnh tháo lại. Bà ấy vốn dĩ bị tiền sử bệnh cao huyết áp, hôm nay vì quá kích động, huyết xông lên não liền bị hôn mê ngay. Cũng may có Trúc Tử gọi người sớm, thầy Trương ở bên cạnh đưa bà ấy vào viện kịp thời, không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lộ Binh và Văn Hà vội vàng tới bệnh viện, nhận được điện của An Tại Đào, bọn họ lập tức tới. Hạ Thiên Nông cũng nhận được điện của An Tại Đào, đích thân điện cho lãnh đạo bệnh viện, vài lãnh đạo của bệnh viện cũng đã tới thăm khám vài lần, thấy An Nhã Chi không đáng lo ngại, lúc đó mới đi.
Thầy Trương là thầy giáo dạy vật lý, chăm sóc An Nhã Chi cũng không tiện lắm. Thấy Lộ Binh dẫn theo một người con gái tới, biết đây là bạn của An Nhã Chi hoặc họ hàng thân thích, liền dặn dò Lộ Binh vài câu rồi chuẩn bị rời khỏi.
-Cô An, cô thấy tôi ở đây cũng không tiện lắm, cô nên nghỉ ngơi chút đi, cứ yên tâm điều trị…Ở trường tôi sẽ nói với hiệu trưởng.
Thầy Trương cúi người cười với An Nhã Chi rồi vẫy chào cô An.
Sắc mặt tái nhợt của An Nhã Chi, cố hết sức đưa tay lên vẫy chào thầy Trương:
- Cảm ơn thầy Trương, thầy bận việc thầy đi, thật ngại quá, phiền thầy quá.
…
…
Văn Hà gọt táo cho An Nhã Chi. Binh Lộ đi ra ngoài phòng bệnh tìm bác sĩ và y tá để nắm tình hình bệnh, rồi quay về ngồi ghé vào giường bệnh cười nói:
- Cô, cô cứ yên tâm dưỡng bệnh, không có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ nói rồi, nghỉ ngơi hai ngày làổn. Ừ, Tiểu Đào cũng đang gấp rút trên đường trở về rồi…
An Nhã Chi cười miễn cưỡng, trên khuôn mặt trắng bệch, rồi từ từ nhắm mắt lại, vừa rồi, người đàn bà ác độc mà cao lớn nói, vẫn như những mũi đao cắt từng nhát vào tim cô ấy vậy, cứ nghĩ đến dường như muốn tắc thở.
Giữa trưa, An Nhã Chi đang ở trong bếp. Làm cơm trưa, Trúc Tử đang xem ti vi, bỗng chuông cửa vang lên. Trúc Tử chạy ra mở cửa, thấy một người đàn bà ăn mặc rất quý phái, thân hình cao lớn, trên mặt đeo một chiếc kính râm, vay đeo một túi nhỏ.
-Xin hỏi đây có phải là nhà của An Nhã Chi không vậy?
Người đàn bà này nhìn qua Trúc Tử, hiển nhiên có chút bất ngờ. Người đàn bà này không ngờ nhà An gia còn có một người con gái nữa.
-Mẹ, có người tìm mẹ.
Trúc Tử liếc nhìn người đàn bà này, chào hỏi một tiếng, rồi lại tiếp tục quay về ngồi trên sô pha xem ti vi.
An Nhã Ch túm váy lại rồi đi ra phòng bếp, nhìn thấy người đàn bà này bỗng ngẩn người ra:
- Chị là?
Người đàn bà này rụt rè và cười kiêu ngạo, rồi điềm tĩnh nói:
- Tôi là vợ của Trần Cận Nam, tôi tên là Âu Dương Đan, tôi muốn tìm chị nói chuyện.
Trong đầu An Nhã Chi ầm một tiếng, nét mặt bỗng ửng đỏ lên. Một lúc lâu sau, cô ấy mới định lại thần thái, tay run rẩy vò vò vào váy, nói:
- Chị vào trong phòng nói chuyện..
Hai người đi vào phòng ngủ của An Nhã Chi, đóng cửa lại.
-Chị tìm tôi có việc gì? Tôi không có gì để nói chuyện với chị cả.
An Nhã Chi khẽ nói, rồi ngồi xuống giường.
Âu Dương Đan tháo cặp kính râm xuống, cầm trong tay, ngẫm nghĩ một lát rồi cho kính vào trong túi. Cô ấy nhìn chằm chằm An Nhã Chi nói:
- Những chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại nữa…đó là việc giữa hai người, không có quan hẹ với tôi, với gia đình tôi, với con trai tôi cả…
- Bây giờ tôi muốn nói là, hy vọng hai mẹ con chị đừng phá hoại cuộc sống của chúng tôi nữa… nói đi, các ngươi muốn đạt được gì thì mới chịu buông tha? là tiền hay là cái gì khác? chỉ cần chị nói ra, tôi đều sẽ làm đáp ứng.
An Nhã Chi cau mày lại:
- Ý của chị là sao? Hai mẹ con tôi chưa hề…
Nhìn người đàn bà cao lớn kiêu ngạo trước mắt mình, nghĩ tới hôm đó gã đàn ông vô tình vô nghĩa kia lại chính là người nghĩa vô phản cố mà rơi vào lòng của người đàn bà này, trong lòng An Nhã Chi như bị kim châm đau từng đợt.
Mà cô ấy lại tìm tới nhà như vậy, hùng hổ tới hỏi tội như vậy. Dường như người bị tổn thương là cô ta. Vừa nghĩ tới đó, những ức chế tức giận từ nhiều năm trước lại quay về, cho dù bản tính của An Nhã Chi rất ôn hoà, cũng không kìm nổi sự phẫn nổ đó.
- Chị đi đi, nhà họ An và nhà họ Trần các người không có chút quan hệ gì cả, hai mẹ con tôi cho dù phải ra đường ăn xin, cũng không đến xin nhà chị đâu, chị cứ yên tâm đi.
-Thật sao?
Âu Dương Đan bĩu môi:
- Nhưng con trai chị, một lòng một dạ đang chuẩn bị đến nhà tôi đó… hư, lại còn có quan hệ không minh bạch với con dâu tương lai của tôi nữa đó, chị nói xem, rút cuộc trong lòng các người nghĩ gì vậy?
- Điều này là không thể. Con trai tôi đã có vợ sắp cưới, tình cảm của hai đứa rất tốt, làm sao mà… không thể nào!
- Không có gì là không thể cả… tôi thấy, hai mẹ con các ngươi đều có dụng tâm khác! hừ, đừng cho rằng tôi không biết, rút cuộc các người đang có ý đồ gì? Thấy bây giờ Lão Trần đang quyền cao chức trọng, các người muốn cướp giữa đường sao? Tôi nói cho các người biết, cái đó là không thể!
-Mẹ con hai người đều là đồ không ra gì, đều là cá mè một lứa…
Tiếng của Âu Dương Đan ngày một to:
- Bao nhiêu năm rồi sao chị vẫn chưa chịu lấy chồng? đừng cho là tôi không biết trong lòng chị đang nghĩ gì nhé, hừ, tôi có thể rõ ràng nói cho chị biết, chị đúng là kẻ si tâm vọng tưởng…
An Nhã Chi giận đến nối toàn thân run lên, nhưng cô ấy lại không có khả năng nói năng lắm, tính nết lại ôn hoà, nhất thời cũng không nói thành lời.
-Chị, Chị đi đi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Trúc Tử hiện ra những giọt nước mắt trong veo, đẩy cửa bước vào, đẩy mạnh Âu Dương Đan một cái, chạy tới ôm lấy An Nhã Chi, ngoảnh đầu sang phẫn nộ nói:
- Không cho phép bà ức hiếp mẹ ta, bà đi đi! Rời khỏi nhà tôi ngay!
Âu Dương Đan nhìn Trúc Tử một cách khinh thường, chầm chậm đi ra cửa:
- Chị phải nghĩ cho kỹ, các người lui một bước, chúng tôi sẽ rất vui, nếu các người vẫn không từ bỏ ý nghĩ này, ta sẽ không để các người yên đâu…
Âu Dương Đan bước nhanh đi. Vai An Nhã Chi đang rung lên,toàn thân run run đứng dậy, thấy hoa mắt chóng mặt ngã nhào xuống đất.
Trong lúc Âu Dương Đan bước lên xe rời đi, bỗng nghe thấy những tiếng khóc thảm thiết của Trúc Tử:
- Mẹ!
Lưu Ngạn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm về phía cách khách sạn không xa, trong một sân vận động của một ngôi trường. Có vài nam thanh niên đang chơi bóng rổ, đánh đi đánh lại rất quyết liệt. Cũng không biết vì sao tâm trạng cô lại rất khó chịu, không thể bình tĩnh được.
Vốn nghĩ sẽ nằm xuống ngủ một giấc, nhưng vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt anh tuấn và phóng khoáng của An Tại Đào lại hiện lên, khuôn mặt rất bình tĩnh tự nhiên mà lại rất tự tin cười tươi, hiện lên trước mặt cô.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
Lưu Ngạn bực bội quay đầu lại, khẽ hỏi:
- Ai đấy, cửa không khoá, vào đi!
Cửa mở, người vừa bước vào khiến Lưu Ngạn ngẩn người ra. Trên tay Âu Dương Đan chỉ đắp chiếc áo gió, trên người chỉ mặt chiếc áo lót mỏng bằng lông cừu, bên ngoài trời trong nắng ấm, buổi sáng có chút lạnh, nhưng tới trưa đã thấy nóng bức, nhiệt độ càng lúc lên càng cao.
-Cô Âu Dương?
Lưu Ngạn chậm rãi đi tới:
- Mời ngồi.
-Tiểu Ngạn, sức khoẻ của Tiểu Duệ không tốt, xin nghỉ về nhà rồi… cháu không đến nhà xem nó thế nào sao?
Âu Dương Đan chậm rãi ngồi xuống giường, nụ cười hiện trên môi rất khác thường.
Lưu Ngạn trầm ngâm một lát, nhưng ngay lập tức ngẩng đầu liên rất kiên định lắc đầu nói:
- Lớp huấn luyện vẫn chưa kết thúc, cháu vẫn phải làm việc, không thể rời khỏi khách sạn Nam Giao, xin lỗi cô, Âu Dương Đan.
Trong mắt u Đương Đan vừa hiện lên vể xấu hổ nhưng liền vụt tắt ngay, tuy nhiên vụt tắt ngay, nhưng lại để Lưu Ngạn nhìn thấy. Chỉ là Lưu Ngạn không để ý thôi. Cô ấy đã nắm chủ ý, không còn có bất cứ quan hệ gì với Trần Duệ nữa, cho dù áp lực từ phía gia đình có thế nào.
Sự quyết tâm này, được quyết định ở một bệnh viện ở một huyện của tỉnh Bắc Hà, từ lúc An Tại Đào bón cho cô từng ngụm từng ngụm cháo, đã quyết tâm hẳn rồi. Cô cũng không biết vì sao, nhưng cô biết, cho dù không có An Tại Đào, cô cũng quyết định chấm dứt với Trần Duệ.
Việc này không có can dự gì với An Tại Đào cả. Lúc nào cô cũng nghĩ như vậy.
-Tiểu Ngạn, chuyện của cháu và Tiểu Duệ, hai bên gia đình đều thống nhất rồi…Ý của ông cháu thế nào cháu cũng biết rồi đấy…
Âu Dương Đan cố kiên trì, vẫn mỉm cười.
-Cháu là cháu, nhà họ Lưu là nhà họ Lưu… những việc cháu không thích làm, cho dù ông nội cháu có ép cháu, cháu cũng không làm. Cô Âu Dương, cô thật sự cho rằng, ông nội cháu sẽ ép cháu sao?
Miệng của Lưu Ngạn khẽ bĩu một cái:
- Bây giờ là xã hội chủ nghĩa đời mới, không thể ép kết hôn được.
Khuôn mặt thanh tú của Lưu Ngạn loé lên một lớp phấn sáng, tỏ ra rất quật cường và kiên nghị. Dưới áp lực lớn của gia tộc, cho dù tính tình cứng rắn như Lưu Ngạn, cũng có lúc phải xuống nước thôi, nhưng áp lực cũng chỉ là áp lực mà thôi, không phải là đồ vật gì, nếu Lưu Ngạn kiên quyết không chịu, thì ông nội của cô cũng thể thể ngoan cố mãi được.
Hơn nữa, tính tình của Lưu Ngạn rất mạnh mẽ, trong Thế gia ở trong kinh, cũng có tên tuổi. Một khi cô đã quyết định điều gì, ai nói cũng bằng thừa, ngay cả ông nội của cô cũng vậy. Chỉ có điều, từ trước cô không có lý do gì để phản kháng áp lực của gia tộc cả. Mà hôm nay, dường như cô ấy đã có lý do, cho dù cô ấy cũng có chút loại trừ.
Là vì anh ấy sao? Lưu Ngạn tự hỏi mình, ánh mắt trong trẻo lướt qua đầu vai của Âu Dương Đan, rồi dừng ở một nhánh cây ngoài cửa sổ, trên cành có một con chim sẻ đang lắc lử theo gió.
Trong nháy mắt, cô mơ hồ gợn lên trong đầu ý niệm: dù sao Hạ Hiểu Tuyết đang ở nước ngoài, mình chiếm lấy người đàn ông này về bên mình, bất chợt, cái ý niệm này khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Âu Dương Đan bỗng cười lạnh lùng nói:
- Tiểu Ngạn, cô biết trong lòng cháu đang nghĩ gì, cô cũng biết, cháu có thể cũng đã thích tên tiểu tử đó rồi… nhưng, cháu cũng phải hiểu, không nói đến nó cũng đã có vợ sắp cưới, cho dù không có, thì họ Lưu các cháu cũng sẽ không đồng ý.
Lông mày liễu của Lưu Ngạn nhíu lại, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, cô bỗng đứng dậy, tiếng nói rất lạnh lùng:
- Cháu và An Tại Đào cũng chỉ là bạn bình thường, cũng là những người đồng chí bình thường. Cháu không thích Trần Duệ, điều này không liên quan tới ai cả, Cô Âu Dương, cháu tôn trọng cô là trưởng bối, nhưng mong cô đừng xúc phạm cháu. Cháu thích ai và sau này lấy ai, đây là việc của cháu, cũng không liên quan tới bất kỳ ai.
Miệng Âu Dương Đan bĩu ra, cũng đứng dậy nói:
- Tiểu Ngạn, tất nhiên cô tôn trọng cháu, nếu cô không tôn trọng cháu, thì cô đã nói cho ông nội cháu biết rồi…
Khuôn mặt Lưu Ngạn bỗng biến sắc, tay bỗng nắm thành nắm đấm. Cô biết, Âu Dương Đan đang uy hiếp cô, cô cũng không sợ, cô cũng đã chuẩn bị nói rõ việc này với gia đình rồi, nhưng cô cũng biết, nhưng ý của Âu Dương Đan là ở An Tại Đào, nếu Âu Dương Đan bêu ríu An Tại Đào đang tán tỉnh Lưu Đào, với tính tình của ông nội cô, ắt sẽ vô cùng tức giận, nếu quả thật như vậy, tiền đồ của An Tại Đào sẽ bị nguy.
-Tiểu Ngạn, những học viên như các cháu rồi cũng sẽ bị phân ra… trong thời khắc quan trọng này, cháu cũng không hi vọng xảy ra chuyện gì đáng tiếc chứ?
Thần sắc Âu Dương Đan dần định thần lại:
- Tiểu Ngạn, tình cảm của cô và chú Trần, cũng phải nuôi dưỡng mới có được, làm sao mà con người sinh ra đã có tình cảm với nhau chứ? Cô cũng không ép cháu, cô chỉ hi vọng cháu hãy cho Tiểu Duệ một cơ hội.
Âu Dương Đan chậm rãi mặc áo gió vào:
- Tiểu Ngạn, mai là sinh nhật chú Trần, cháu tới ăn bữa cơm cùng gia đình nhé, chúng ta đợi cháu.
Âu Dương Đan chậm rãi bước ra, đằng sau Lưu Ngạn nói những câu run rung:
- Vâng, mai cháu sẽ đến
Âu Dương Đan khẽ mỉm cười, gật đầu với Lưu Ngạn nói:
- Tiểu Ngạn, cô về phòng đây…ừ, như vậy có phải là tốt không, chúng ta nên tạo cho nhau cơ hội, cháu nói đúng không?
Lưu Ngạn nhìn bóng dáng Âu Dương Đan bước đi, mím môi lại, bất giác phát hiện mình đã cắn đứt môi rồi.
Sáu giờ, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Lộ Binh điện thoại cho nhân viên khách sạn mỗi ngày đem tới một suất cơm phù hợp với người bệnh, để Văn Hà chăm chút từng bữa ăn cho An Nhã Chi, cửa phòng bệnh mở ra, An Tại Đào dẫn theo Trúc Tử bước vào.
…
…
An Tại Đào hỏi một hồi, An Nhã Chi cũng không biết nói gì nữa, chỉ thấy thần sắc rất kém. Vốn dĩ tinh thần của cô cũng dần bĩnh tĩnh rồi, nhưng khi vừa nhìn thấy con trai mình, trong lòng lập tức nghĩ tới cuộn sóng đang dâng trào.
Cô vẫn mím chặt môi lại, không nói gì, quay đầu vào, mặc cho An Tại Đào hỏi, cũng không chịu nói gì.
Lộ Binh và Văn Hà sớm biết nên đã ra ngoài. An Tại Đào thấy mẹ mình không chịu nói gì, trong lòng càng sốt ruột, anh ta chậm rãi đứng dậy, khẽ vỗ vào vai Trúc Tử:
- Trúc Tử, em ra ngoài cùng anh một lát.
vẻ mặt An Tại Đào âm trầm, dẫn Trúc Tử ra ngoài cuối hành lang, rồi đi vào đường thoát hiểm cứu hoả.
Anh ta quay đầu lại, hơi định thần nói:
- Trúc Tử, em đem chuyện hôm nay, nói rõ cho anh nghe, rốt cuộc ai đến đây…
Trúc Tử gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên kích động ửng đỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trúc Tử ngập ngừng nói một hồi:
- … Anh, người đàn bà kia tên là Âu Dương Đan, cô ấy ăn hiếp mẹ, cô ấy nói mẹ và anh là cá mè…
-Cá mè một lứa?
Sắc mặt An Tại Đào rất khó coi, anh tay nghiến răng nghiến lợi, rồi nói ra vài chữ đó.
Trúc Tử vội gật đầu:
- Cô ấy còn nói mẹ và anh không có dụng ý tốt, có dụng tâm khác, nói mẹ không lấy chồng là…
-Đừng nói nữa!
An Tại Đào có chút lỗ mãng ngắt lời Trúc Tử, nói rất lớn, làm Trúc Tử sợ hãi. Nhưng Trúc Tử cũng chỉ là cô bé mười bốn tuổi, cô bé cũng biết vì sao mà An Tại Đào lại kích động như vậy, cô bé nhẹ nhàng nắm lấy tay của An Tại Đào, lay lay rồi khẽ nói:
- Anh, anh đừng tức nữa…
Người con trai kia đã làm tổn thương mẹ mình, vết thương đó đến tận hôm nay vẫn không thể nào lành hẳn được. Vào những năm 70, 80, một người chưa kết hôm mà có chửa và một đứa trẻ sinh ra không có cha, có thể tưởng tượng một chút, hai mẹ con trải qua một đoạn rất đau thương của cuộc đời, nhưng sự đau thương đó, lại khiến người ta đau từng khúc ruột. Cuộc sống thì gian khổ, những thành kiến của xã hội, không có sự giúp đỡ nào, những cái đó trở thành những hồi ức tuổi thơ của An Tại Đào. Nhưng có những điều đó, khiến anh ta trở thành một người trưởng thành và kiên cường hơn.
Từ đó tới nay, người đàn bà của gã đàn ông đó , không ngờ lại chạy tới đứng trước mặt mẹ mình, lại rắc thêm muối vào vết thương của mẹ nữa chứ.
An Tại Đào đứng lặng người ở đường thoát hiểm phòng cháy, châm một điếu thuốc, nét mặt dần dần trở nên vô cùng dữ tợn. Lộ Binh từ từ đi tới, nhưng lại chậm rãi quay đi. Tuy anh ta không biết vì sao, nhưng cũng biết, lúc này An Tại Đào như một con sư tử bị chọc tức vậy, lúc nào cũng nghĩ tới phải nuốt chửng con mồi.
Cả đêm không nói gì.
An Tại Đào ngồi trước giường bệnh của mẹ mình trông cả đêm, bất kể An Nhã Chi khuyên anh ta thế nào thậm chí mắng anh ta, anh ta vẫn ngoan cố muốn ở đây trông mẹ. Đêm nay, dường như anh ta không hề chợp mắt, trước mắt đều hiện lên bóng dáng của người đàn ông và người đàn bà kia.
Trúc Tử cũng không về nhà, cuộn mình nằm trên chiếc sô pha trong phòng bệnh của An Nhã Chi.
Nói thật, đối với xuân phong đắc ý của ba người nhà họ Trần, An Tại Đào không hề ghen tị. Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh tacoi ba từ Trần Cận Nam hoàn toàn xa lạ, thậm chí còn chứa chút hận thù. Anh ta chỉ vì thấy mẹ mình bị tổn thương mà bất bình, vì mẹ mình bị sỉ nhục cảm thấy tức giận.
Chu dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, An Tại Đào đều không nghĩ tới việc giao du với bất kỳ ai trong nhà họ Trần. Nhưng oan gia ngõ hẹp, điều này có lẽ do cuộc đời sắp đặt không thể tránh nổi.
Trong lúc này, anh ta dần dần hiểu ra, kiếp trước của anh ta, có lẽ mẹ mình đã đi tới Thiên Nam, sau khi trở về không hiểu sao lại tự sát rồi đầu thai, đúng là như vậy rồi, cô vì công việc của An Tại Đào có trục trặc, mặt dày đi gặp Trần Cận Nam, kết quả lại bị vợ của Trần Cận Nam là Âu Dương Đan sỉ nhục, nhất thời nghĩ không thông, mới đi vào con đường tuyệt vọng.
- Nhất đinh là như vậy!
Hoặc là, đối với những người bình thường mà nói, một lần bị nhục nhã cũng chẳng là cái gì, nhưng đối với một người trên người toàn thương tích mà nói, bị vợ của người đàn ông bỏ rơi mình sỉ nhục, thì làm sao mà có thể nhẫn nhục được đây.
Cho nên, anh ta nhất định phải đi đòi lại sự công bằng, không phải chỉ đơn giản là chút giận mà đi để đòi lại sự tôn nghiêm cho mẹ mình.
Ánh mắt sâu thẳm của An Tại Đào nhìn mẹ mình đang ngủ say, anh ta chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra, rồi lại đắp cho Trúc Tử cái tấm mền, rón ra rón rén đi ra.
…
…
An Tại Đào đứng ở trước cổng bệnh viên hút hết hai điếu thuốc, lúc này Lộ Binh mới lái xe đưa Văn Hà tới. Vừa xuống xa, Lộ Binh thấy đầu tóc An Tại Đào rối tung, đôi mắt sưng đỏ, không khỏi giật mình:
- Tiều Đào, cậu làm sao thế? Tôi để Văn Hà ở lại bệnh viện để chăm sóc cô, cậu nên về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.
An Tại Đào dụi tắt điếu thuốc trên tay, rồi vứt vào thùng rác bên cạnh. Anh ta lắc đầu, sắc mặt rất lãnh đạm, nói:
- Ông bạn, nhờ ông bạn chăm sóc mẹ tôi giúp tôi, tôi phải đi Thiên Nam một chuyến, chiều mới về được.
Không đợi Lộ Binh phản ứng gì, An Tại Đào liền bước vội tới xe của mình, lên xe rồi phóng đi như bay.
…
…
Hơn mười một giờ trưa, Lưu Ngạn cầm một chiếc bánh ga tô, bước vào nhà họ Trần. Trần Duệ vừa nhìn thấy Lưu Ngạn, liền cười rồi đón vào, nói:
- Lưu Ngạn, cuối cùng em cũng đến, anh đã đợi em cả buổi sáng rồi.
Âu Dương Đan cười, ngó đầu từ nhà bếp nói:
- Tiểu Ngạn đến rồi à? ừ, mau đi rửa tay đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi, hôm nay là sinh nhật chú Trần, cả nhà ta hôm nay ăn bữa cơm đoàn tụ.
Vẻ mặt Lưu Ngạn lạnh lùng rồi bĩu một cái, không thấy ánh mắt hồ hởi của Trần Duệ, chậm rãi đi tới chiếc ghế Trần Cận Nam đang ngồi đọc báo, nói:
- Chú Trần, chúc chú sinh nhật vui vẻ!
Trần Cận Nam cười cười, đặt từ báo xuống, rồi vẫy tay chào Lưu Ngạn:
- Tiểu Ngạn, ngồi xuống đây nói chuyện nào.
- Chú từng này tuổi rồi, còn chúc mừng sinh nhật gì chứ, đây làý của cô Âu Dương muốn làm đó. Tiểu Ngạn, bây giờ cháu vẫn ở trong khác sạn Nam Giao sao? ừ, việc các cháu được bố trí, cũng phải báo cáo với ban tổ chức Trung ương, do ban tổ chức Trung ương nghiêm cứu và quyết định, nhưng, chú cũng có tiếng nói trong đó. Tiểu Ngạn, nếu cháu muốn ở lại tỉnh thành, cứ nói với chú, chú sẽ nghĩ biện pháp giúp cháu.
Lông mày Lưu Ngạn hơi nhíu lại, thản nhiên nói:
- Chú Trần, không phải phiền chú đâu ạ, cháu làm ở đâu cũng được. Nhưng, cháu muốn đến địa phương để rèn luyện, đều ở trong cơ quan, mỗi ngày hết đọc báo đến uống trà, cháu thấy không quen.
Trần Cận Nam cười khắc khổ, Lưu Ngạn không muốn ở lại tỉnh thành, như vậy rõ ràng cơ hội cho con trai mình sẽ không còn. Xem ra, hôm nay Lưu Ngạn tới đây, cơ bản không muốn ảnh hướng tới tiền đồ của An Tại Đào.
Nhưng thần sắc của cô lại không thay đổi là mấy, ừ một tiếng, rồi nói những câu xã giao với cô ấy, đại loại là hỏi sức khoẻ cha mẹ cô thế nào, ông nội còn uống rượu nữa hay không.
Trần Cận Nam hỏi một câu, Lưu Ngạn trả lời một câu, có câu được câu không. Trần Duệ thì đứng đó rất khó xử, cũng không nói chem vào được gì, thi thoảng nói chêm một câu vào, Lưu Ngạn căn bản cũng không tiếp lời của anh ta, chỉ đành ngậm miệng không nói gì.
- Tiểu Ngạn,biểu hiện của những học viên như bọn cháu trong lớp huấn luyện rất tốt… lãnh đạo tổ chức Trung ương rất hài lòng, chú nghe nói, trong lớp huấn luyện có mười ba cán bộ trẻ có thành tích xuất sắc nhất. Những bài thi của các cháu chú cũng xem qua rồi, và cũng phê rồi, quả rất tốt, ai nấy đều có thế mạnh riêng, rất đặc biệt.
Trần Cận Nam ha ha cười, nói tiếp:
- Về phần cháu, chú nghĩ rằng, sẽ bố trí ở tử tưởng dư luận chiến tuyến, cháu ít nhiều cũng phải có tâm lý chuẩn bị.
Lưu Ngạn cười, nói:
- Hi hi, chú Trần, thực ra cháu làm gì cũng được, nếu có sự lựa chọn, cháu vẫn hi vọng làm đúng nghề trước kia của cháu, nghề của cháu vốn không phải để làm quan, làm phóng viên vẫn là ổn nhất.
Trần Cận Nam nghiền ngẫm một lát rồi cười nói:
- Tiểu Ngạn, có ai sinh ra để làm quan đâu? Nhưng, người trẻ tuổi có trí hướng của mình cũng tốt, cũng như Tiểu Duệ, chú cũng không định kể nó vào Cơ quan, nó học triết học, sau này làm giáo viên ở một trường đại học hay trung học cũng được. Nghiêm cứu học vấn cũng là một công việc rất quan trọng.
Trần Duệ nghe được những lời này, lập tức phản bác, nói:
- Không, bố, con muốn vào Cơ quan! Làm giáo viên vất vả lắm, con không muốn làm công việc đó. Lúc đầu bố cứ bắt con học chuyên ngành triết học gì gì đó… Hơn nữa, Lưu Ngạn làm gì thì con cũng làm nghề đó.
Trần Cận Nam cau mày lại, trách mắng:
- Con thật chẳng có lập trường gì.
Lưu Ngạn chỉ thản nhiên cười, không thèm nhìn Trần Duệ lấy một cái. Thì ra cô thấy Trần Duệ trẻ con quá, bởi vì gia đình có điều kiện nên tiêm nhiễm chút ăn chơi trác táng, nhưng bây giờ thấy anh ta ngày càng nông cạn, không có chút cứng rắn của một gã đàn ông, nếu người đàn ông này mà là bạn đời của mình, cô nghĩ tới đã thấy buồn nôn.