Quan Thanh

Chương 142: Chặng đường gian khổ

Ngày 13 tháng 3, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và An Tại Đào đến phi trường. 10h sáng, chiếc phi cơ lao vút lên bầu trời, mang theo Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đến một phương trời mới.

Khi người còn bên cạnh thì hắn không cảm thấy gì. Khi người đi thì hắn lại cảm thấy trống trải. Tiễn hai cô xong, hắn yên lặng đến Cúc Lan Tiểu Trúc ở đại học Yến Sơn uống rượu, vừa ăn vừa nhớ lại những năm tháng xưa kia.

Những chuyện cũ kiếp trước kiếp này cứ như lướt qua trước mặt. Hắn bưng ly rượu trong tay, nhìn dòng người và xe cộ qua lại trước cửa Cúc Lan Tiểu Trúc, ánh mắt dần dần mờ đi.

- Lúc này, Hiểu Tuyết và chị Cúc đang bay trên không trung của nước khác. Chúc chuyến đi bình an.

An Tại Đào thu ánh mắt về, chậm rãi cúi đầu nhìn những món đồ ăn.

Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên cạnh hắn:

- An Tại Đào? Sao lại là cậu vậy?

An Tại Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt thanh lịch của Lưu Ngạn. Cô mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc lại. Lưu Ngạn chậm rãi tháo chiếc kính xuống:

- Cậu đến đây khi nào vậy?

An Tại Đào nhìn thoáng qua phía sau, thấy một cô gái gương mặt hình trái xoan, ánh mắt mở to, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là không được cao lắm. An Tại Đào đứng dậy, cười ha hả:

- Hiểu Tuyết xuất ngoại du học. Tôi đến để đưa cô ấy đi, đêm nay sẽ quay trở về.

Lưu Ngạn kinh ngạc kêu lên:

- Hạ Hiểu Tuyết xuất ngoại du học?

An Tại Đào ừ một tiếng. Nhìn thấy An Tại Đào đang nhìn bạn mình, Lưu Ngạn vội cười, kéo cô gái kia lại giới thiệu:

- Đây là bạn học đại học của tôi. Cô ấy tên là Tiểu Lệ, là giáo viên dạy học. Ồ, đúng rồi, Tiểu Lệ, đây là An Tại Đào, cũng học cùng trường đại học Yến Sơn với chúng ta đấy, nhưng là tiểu sư đệ.

Cô gái tên Tiểu Lệ tươi cười vươn tay ra:

- Xin chào, tiểu sư đệ, tôi cũng biết cậu đấy. Cậu đã xuất hiện trong cùng một tiết mục trên CCTV với Lưu Ngạn. Hai người hiện tại đang là thần tượng của các sinh viên trường đại học Yến Sơn.

Lưu Ngạn cuối tuần dự định lái xe trở về Yên Kinh. Hôm thứ năm không có việc gì liền lái xe thẳng một đường trở về Yên Kinh sớm. Cô đến đại học Yến Sơn tìm cô bạn thân Tiểu Lệ, rồi ở lại Cúc Lan Tiểu Trúc dùng cơm, vừa lúc gặp được An Tại Đào.

Nếu đã gặp gỡ thì không tránh được việc phải ăn cơm chung. Vì là bạn cùng trường, xem như cũng có duyên nên Tiểu Lệ cũng không tỏ ra xa lạ gì An Tại Đào. Cô cùng An Tại Đào nói nói cười cười, xem Lưu Ngạn giống như người thừa.

Trong lúc An Tại Đào đi nhà vệ sinh thì Tiểu Lệ cười hì hì, nắm cánh tay Lưu Ngạn hỏi:

- Chị, nói thật, đây có phải là bạn trai của chị không?

Lưu Ngạn nhíu mày nói:

- Em đừng có nói bậy bạ. Người ta có vợ rồi đấy, em không nên ăn nói bữa bãi.

Tiểu Lệ cười khanh khách:

- Vợ thì có gì phải sợ, còn không phải chưa kết hôn sao? Hihi, Lưu Ngạn này, người đàn ông này không tồi đâu, rất có nội hàm. Chị không có hứng thú sao? Ừ, em xem chị rất có hứng thú đấy. Em phát hiện, nàng công chúa kiêu ngạo như chị nhưng trước mặt người đàn ông này phải kềm chế lại rất nhiều.

Lưu Ngạn và Tiểu Lệ cười rộ lên nhưng Lưu Ngạn phát hiện An Tại Đào đang trở ra nên không cười nữa, trừng mắt nhìn Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ cũng nén cười, cúi đầu xuống dùng món ăn.

An Tại Đào cùng Lưu Ngạn, Tiểu Lệ rời khỏi Cúc Lan Tiểu Trúc. Lưu Ngạn nhìn An Tại Đào hỏi:

- An Tại Đào, cậu quay về Tân Hải à? Đi xe khách hay là xe nhà?

- Haha, ba của Hiểu Tuyết có phái một chiếc xe chở chúng tôi đi. Tôi dù sao cũng không có việc gì. Chắc lát nữa đi xe lửa về thôi.

An Tại Đào cười trả lời.

Lưu Ngạn do dự một chút rồi nói:

- An Tại Đào, tôi cũng phải trở về Đông Sơn. Nếu không ngại thì cậu có thể đi chung với tôi.

An Tại Đào ngẩn ra:

- Việc này...!

- Tôi nói tiểu sư đệ à, cậu đừng có do dự nữa. Có một mỹ nữ làm lái xe cho cậu, cũng không thích à?

Tiểu Lệ vừa cười vừa bước ra cổng trường đại học Yến Sơn, rồi vẫy tay chào tạm biệt hai người.

Lưu Ngạn mở cửa xe, liếc mắt nhìn An Tại Đào, sắc mặt hơi chút đỏ lên:

- Lên xe đi, tôi về trước thu dọn một chút hành lý. Chiều nay chúng ta sẽ khởi hành.

An Tại Đào do dự một chút rồi bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi chỗ đậu ở Cúc Lan Tiểu Trúc. Từ trong một góc khuất, khuôn mặt dữ tợn của Trần Duệ hiện ra.

Sự đố kị như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng y. Lưu Ngạn là một cô gái vô cùng kiêu ngạo. Từ lúc biết cô đến nay, Trần Duệ chưa từng nhìn thấy cô dịu dàng với bất cứ người đàn ông nào, trong đó có y.

2h chiều, sau khi Lưu Ngạn thu dọn xong hành lý thì lái xe qua khách sạn An Tại Đào đang ở rồi chở hắn chạy thẳng ra đường cao tốc.

Trên đường đi, cả hai người không nói gì nhiều. Hơn 4h chiều, khi vào đến nội thành tỉnh Bắc Hà, con đường phía trước hiện lên không biết bao nhiêu là xe tải, xếp thành một hàng dài.

An Tại Đào xuống xe, chậm rãi hút một điếu thuốc, nhíu mày nhìn dòng xe. Lưu Ngạn cũng bước xuống, chạy đến hỏi một tài xế xe vận tải tình trạng đang xảy ra. Hóa ra là phía trước đang xảy ra tai nạn, cảnh sát giao thông đang xử lý.

Trong nhiều giờ chờ đợi, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống, đồng thời những trận gió lớn bắt đầu nổi lên. Tiết trời se lạnh, cộng thêm cái gió của miền Bắc khiến cho không khí lại càng lạnh hơn.

Hai cảnh sát giao thông cưỡi xe máy đến trước dòng xe cộ, bắt đầu khai thông. Xem ra, tình trạng phía trước tạm thời không giải quyết được, đường cao tốc trong khoảng thời gian này không thể lưu thông được. Những chiếc xe nối đuôi nhau từ từ lăn bánh rời khỏi hiện trường dưới sự chỉ huy của cảnh sát giao thông.

7h tối, gió bắc lại càng thổi mạnh hơn. Bầu trời lại có thêm những hạt mưa bay lất phất.

Đoạn đường quốc lộ này tình trạng không được tốt, rất gồ ghề. Ngoại trừ những chiếc xe tải thì không ai lái xe đến đoạn đường này. Mưa mỗi lúc một lớn, phía trước là một màn tối đen như mực. Chiếc đèn xe dưới màn mưa không chiếu xa được bao nhiêu. Lưu Ngạn lái chiếc xe một cách vất vả dưới cơn mưa.

An Tại Đào nhìn màn mưa qua lớp kính xe, bụng đói vô cùng. Hắn buổi trưa mặc dù đã có ăn một chút nhưng trải qua nhiều giờ chờ đợi như vậy nên bây giờ cảm thấy đói bụng.

- Lưu Ngạn, cô có đói bụng không?

An Tại Đào quay sang hỏi Lưu Ngạn. Lưu Ngạn miệng cười khổ nói:

- Cậu là đàn ông khỏe mạnh mà còn đói bụng huống chi tôi lại là phụ nữ. Nhưng phía trước lại không có cửa hàng hay quán ăn nào cả, trời lại đang mưa to. Chúng ta đi đâu tìm đồ ăn bây giờ? Vốn nghĩ bên trong nội thành có quán ăn, chúng ta có thể dừng xe bất cứ lúc nào để ăn cơm. Ai ngờ lại gặp phải tình trạng chết tiệt này.

- Lưu Ngạn, tôi nghĩ chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Trời tối, lại mưa to như thế này, lái xe nguy hiểm lắm.

An Tại Đào nhìn ra ngoài cửa sổ nói. Lưu Ngạn thở phào, ừ một tiếng.

Mặc dù tình trạng giao thông kém nhưng lưu lượng xe cộ không ít. Cho nên, hai bên đường cũng không hề ít những khách sạn nhỏ và nhà nghỉ. Vào thập niên 80, đây cũng là nơi lái xe dừng chân để ăn cơm.

Sau khi đi tiếp một đoạn, dưới cơn mưa, An Tại Đào phát hiện có một bảng hiệu đang sáng đèn. Nhìn kỹ thì là một khách sạn. Lưu Ngạn lái xe lại gần, thấy trước cửa đã đậu đầy các xe vận tải chở than đá hoặc gỗ. Từ bên trong cửa kính xe nhìn ra, Lưu Ngạn có chút không hài lòng.

Nhưng bây giờ trời đã tối đen, mưa càng lúc càng lớn, tình trạng giao thông phía trước không biết như thế nào, chỉ sợ sẽ phát sinh nguy hiểm. Dưới sự khuyên nhủ của An Tại Đào, Lưu Ngạn rốt cuộc cũng bước theo hắn vào trong.

Gạch sàn màu vàng của khách sạn đã biến thành màu đen. Trong đại sảnh không được rộng cho lắm, một chiếc ghế sofa bẩn thỉu, dính đầy dầu mỡ. Phía trước sofa còn có một chiếc bàn. Bên cạnh đó là một chiếc quầy cũ nát, trên vách tường bên trong quầy có dán một tấm giấy phép kinh doanh. Một bà già khoảng 60 tuổi ngẩng đầu lên nhìn hai người.

- Muốn thuê phòng à?

Bà già uể oải lên tiếng, dười như không có chút hứng thú nào cả.

- Chỉ còn lại một phòng đơn thôi, các phòng khác đều cho thuê hết rồi. Nhưng giá cao đấy.

An Tại Đào cười nói:

- Phòng đơn thì phòng đơn, cô cho chúng cháu thuê hai phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bà già ồ lên một tiếng, nhướng mắt lên, đập một cái lên bàn:

- Chứng minh thư, mỗi phòng là 50 đồng. Tiền thế chấp một trăm đồng, tổng cộng hai trăm đồng.

Hành lý của hai người chẳng có bao nhiêu, lại dính đầy bụi đường. Lưu Ngạn cau mày đi theo sau An Tại Đào. An Tại Đào chậm rãi hướng đến hai căn phòng cuối hành lang, rồi dùng chìa khóa mở cửa vào.

An Tại Đào sờ soạng mãi mới tìm được công tắc mở đèn. Sau khi mở đèn lên, hắn không khỏi cười khổ. Căn phòng được cho là xa xỉ, hóa ra lại như thế này. Nền nhà bẩn không nói, tấm dra trải giường màu trắng dường như lâu ngày chưa có giặt qua, thuận tay quẹt cũng dính bụi. Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường, một chiếc ghế dựa thì chẳng còn cái gì nữa.

Vách tường dường như mới được quét vôi lại. Nhưng do không khí ẩm ướt nên bụi bám đầy.

Hắn thuận tay sờ vào cái chăn cũng có cảm giác nhám tay. Dưới giường có đặt một chiếc dép lê gần mòn, một bình nước nóng, cũng không biết bên trong có nước hay không.

An Tại Đào vừa mới đặt mông ngồi xuống, còn chưa kịp ổn thì nghe phòng bên cạnh phát ra tiếng thét chói tai của Lưu Ngạn. Hắn liền nhanh chóng đứng dậy bước qua, nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của Lưu Ngạn. Cô đang ôm hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm dưới gầm giường, hai vai còn chút run rẩy.

- Chuyện gì vậy?

An Tại Đào bước đến hỏi.

Lưu Ngạn ôm lấy cánh tay của hắn, chỉ vào dưới gầm giường:

- Nơi này không ngờ có chuột. Vừa nãy tôi còn thấy một con chuột.

- Cũng tại cậu, cậu xem, nơi này mà dành cho người ở sao? Cả đến chỗ tắm rửa cũng không có. Chăn thì bẩn như vậy thì là sao mà dùng được.

Lưu Ngạn đứng bên cạnh An Tại Đào, oán giận nói.

An Tại Đào nhìn lướt qua, cảm thấy gian này so với gian của mình còn sạch sẽ hơn rất nhiều. Hắn cười khổ nói:

- Tôi nói, ở đây chỉ có loại khách sạn như thế này thôi. Tốt xấu thì cũng vẫn phải ở lại một đêm. Sáng ngày mai chúng ta đi sớm. Cả ngày không tắm rửa có sao đâu.

An Tại Đào nói xong, chuẩn bị quay đầu rời khỏi, nhưng bị Lưu Ngạn ôm chặt lấy cánh tay, sắc mặt hơi chút đỏ lên, cúi đầu nói:

- An Tại Đào, tôi sợ con chuột. Chúng ta có thể....có thể trò chuyện với nhau hay không? Dù sao thì cũng không thể ngủ mà.

Cơn mưa càng lúc càng không ngớt. Từng cơn gió thổi mạnh làm lay động cánh cửa sổ. Một tiếng sấm nổ vang lên, một tia chớp xẹt qua, cắt ngang màn mưa. Ánh đèn trong phòng dường như có chút lay động.

Lưu Ngạn khoác chiếc ao khoác của mình ngồi trên giường, trò chuyện cùng An Tại Đào, cẩn thận dùng tấm chăn dơ bẩn đắp lên cặp đùi của mình.

Đột nhiên An Tại Đào nghe được tiếng động kỳ lạ. Hắn liền nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt đang đỏ lên của Lưu Ngạn, cười nói:

- Tôi xuống xem ở đây có gì ăn không? Tôi cũng đói bụng rồi.