Quan Thần

Chương 2171: Rỗi việc

Nhiều trường hợp cho dù có tận mắt anh thấy nhưng cũng chưa chắc đã là thật.

Trong thâm tâm con người, cứ một người nhảy sông tự vẫn là sẽ có một anh hùng không nề hà lao xuống cứu người, đúng là nhảy từ trên cầu tầm mấy chục mét xuống đã vẽ ra một đường cong hoàn mỹ và làm cảm động vô số người!

Nếu như bọn họ biết vị anh hùng cứu người đó là Chủ tịch tỉnh thì e là sẽ trở thành tin tức chấn động người dân cả nước.

Chỉ tiếc là sự thật không phải như thế.

Công bằng mà nói, nếu là trước kia Hạ Tưởng cũng sẽ không quản nguy lao xuống cứu người nhưng hắn của bây giờ đã khác, một mình hắn tác động tới vô số người hơn nữa lại còn có thể tạo ra những sự kiện chính trị trọng yếu hơn. Cứu một người không hề gì nhưng nếu như rơi vào cái bẫy của phe bảo thủ thì sẽ bị chỉ trích là không đủ chín chắn nên khó mà đảm đương trọng trách, khi đó sẽ rất phiền toái.

Cái khó của chính trị gia chính là phải cân nhắc lợi hại, dù gì hắn cũng đâu phải người bình thường mà là nhân vật then chốt, nên phải để trong đầu cái nhìn đại cục của thiên hạ mà không thể chỉ vì cái dũng nhất thời được.

Hơn nữa, Hạ Tưởng hiện tại xuất hành, có cả lái xe và vệ sỹ; nếu như hắn nhảy xuống cứu người, không chỉ là hành động liều lĩnh và thiếu suy nghĩ của cán bộ cấp cao mà còn khiến đám vệ sỹ khó chịu. Nhưng đúng là, khi biết có người tự vẫn Hạ Tưởng suýt chút nữa cũng nhảy theo cứu người, nhưng chợt nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra nên cũng chùn chân.

Cũng chẳng ngờ nổi Tống Nhất Phàm và Phó Tiên Tiên lại xô hắn xuống sông.

Lúc chưa rơi xuống nước Hạ Tưởng còn có ý nghĩ, nếu bởi vậy mà có mệnh hệ gì thì cũng hi sinh oanh liệt, đúng là một cái chết thật đáng thương mà rất đỗi buồn cười. May mà hắn không những biết bơi mà còn bơi rất cừ, đã lỡ rồi thì phải liều thôi, cứ coi như là nhảy xuống cứu người vậy.

Hạ Tưởng rơi xuống nước đã làm rất nhiều người sốc!

Tống Nhất Phàm thét lên một tiếng "A", miệng há hốc, ngơ ngác nhìn hắn rơi xuống nước rồi từng bọt sóng bắn tung lên, Hạ Tưởng cứ thế rơi xuống và đã chẳng thấy tăm hơi đâu cả, lúc bấy giờ cô mới ý thức được mình vừa gây ra đại họa, sửng sốt chốc lát rồi bỗng nhiên bật khóc hu hu:

- Anh Hạ, em không cố ý, em thực sự không cố ý, em…

Quá bất ngờ vì những gì diễn ra, Tống Nhất Phàm nghẹn thắt lại, trước mắt tối sầm lại, lăn đùng ra đất, bất tỉnh.

May mà Vệ Tân và Phó Tiên Tiên ngay gần đó, mỗi người một bên cùng dìu Tống Nhất Phàm.

Tống Nhất Phàm hôn mê, Vệ Tân lòng nóng như lửa đốt mà lại không thể không lo cho Hạ Tưởng, cô biết hắn biết bơi nhưng trong lòng thắt lại chỉ mong người rơi xuống là mình.

Nếu vì thế mà Tống Nhất Phàm hôn mê, còn Vệ Tân không khỏi sốt ruột thì sâu thẳm trong Phó Tiên Tiên cũng là những nhát cắt sắc lẹm đau đớn, nếu không phải vì Tống Nhất Phàm hai mắt nhắm nghiền ngã lên người cô thì cô đã nhảy ngay xuống dòng Hạ Mã theo Hạ Tưởng rồi.

Hạ Tưởng rơi xuống nước, Phó Tiên Tiên cho rằng là do cô, cho dù Hạ Tưởng không sao thì cô cũng căm ghét sự vụng về của mình, sao lại có thể ngạc nhiên đến mức lỡ tay đẩy Hạ Tưởng xuống sông, chẳng may phía dưới là khe đá sâu thì tính mạng Hạ Tưởng ra sao đây?

Tại sao mình lại có thể ngốc tới thế đần tới vậy ngu như thế? Phó Tiên Tiên không thể tha thứ cho bản thân mình!

Tới giờ, cô luôn cho rằng dù mình yêu Hạ Tưởng nhưng khác với những người đàn bà yêu Hạ Tưởng đến si mê cuồng dại thì cô thấy mình khá thoải mái, như thế thì sẽ không bị ràng buộc, cô tin có một ngày chán cô rồi sẽ không do dự quay lưng bỏ đi, sẽ không bị ràng buộc trọn đời trọn kiếp với Hạ Tưởng.

Nhưng cái khoảnh khắc Hạ Tưởng rơi xuống sông thì trái tim Phó Tiên Tiên như bị dao cắt, khoảnh khắc thấy đầu Hạ Tưởng nhô nhô lên tim cô như có vật gì đánh nát, một cơn đau không thể áp chế được lan khắp người khiến cô gần như đứng không vững nữa.

Giờ mới biết, cô yêu Hạ Tưởng đậm sâu như thế nào, cho nên cô bằng lòng hi sinh hết thảy vì hắn.

Lúc này trên cầu sông Hạ Mã người qua lại không ngớt, ít nhất có khoảng mấy chục người đang thưởng thức hoàng hôn. Thấy một cụ già nhảy xuống nước rồi lại một người lao xuống cứu người, một loạt sự việc xảy ra cực nhanh khiến cho đám người xung quanh không kịp phản ứng, sau giây phút ngắn ngủi tĩnh lặng đoàn người bỗng nhiên phát ra tiếng vỗ tay vang dội.

- Anh ta thật tốt!

- Đúng là anh hùng!

Tiếng vỗ tay vừa mới vang lên thì lại xuất hiện một cảnh tượng không thể tin nổi – hai bóng người nhanh chóng phi lên như hai phát đạn bắn ra rồi gần như cùng nhau tiếp nước giữa sông, sau loạt nước bắn lên tung tóe không thấy bóng họ đâu nữa.

Đó là Tống Lập và Lư Nghĩa.

Sự việc xảy ra bất ngờ quá, số là trước khi Tống Lập và Lư Nghĩa kịp đến gần thì Hạ Tưởng đã rơi xuống nước rồi, hai người họ chỉ sợ gan mật chia tách, Chủ tịch Hạ thân phận gì nào, thân thể ngàn vàng, nếu chẳng may có sơ suất gì hai người họ muôn lần đáng chết cũng khó chối được sai lầm này.

Đầu óc đâu mà còn nghĩ nhiều nữa, hai người chỉ dùng ánh mắt mà hiểu ý đối phương thôi, liều mình cũng phải cứu được Chủ tịch Hạ.

Nhưng may mà hai người họ đã tận mắt thấy Hạ Tưởng ngã xuống sông là do Tống Nhất Phàm và Phó Tiên Tiên vì vô ý đẩy hắn chứ không phải chủ động nhảy xuống cứu người. Việc cứu người đã có họ, nếu như Chủ tịch tỉnh còn xuống nước cứu người thì cần gì vệ sỹ bọn họ nữa?

Tống Lập và Lư Nghĩa mới xuống nước, vệ sỹ khác của Hạ Tưởng cũng nhanh chóng hành động, loáng cái đã xuống cầu, có thể tiếp ứng bên bờ bất cứ lúc nào.

Bốn người lần lượt nhảy xuống nước nhưng sau khi làm nước sông bắn tung tóe thì đều mất dạng, đều chìm nghỉm trong nước. Một phút trôi đi vẫn không thấy bóng người. Một phút rưỡi trôi qua, nước sông vẫn ào ào chảy xuôi. Hai phút trôi qua, dòng Hạ Mã chảy xiết như miệng dã thú sau khi nuốt sống bốn người như chẳng có gì vẫn tiếp tục gào thét không thôi.

Đám người sốt sắng vây kín trên cầu, ven bờ, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ đều hồi hộp mong chờ một thời khắc sẽ đến.

Cuối cùng, một người nhô lên khỏi mặt nước, là cụ già tóc bạc tiếp đến lại trồi lên một người nữa, đúng là người đã nhảy theo sát ngay sau - Hạ Tưởng - Hạ Tưởng đã cứu cụ già!

- Tốt rồi!

- May quá!

Đám người vây quanh gần như nín thở rồi không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.

Tiếp đó, Tống Lập và Lư Nghĩa cũng bơi đến bên Hạ Tưởng, hai người một người ôm cụ già đã hôn mê một người đỡ Hạ Tưởng.

Sông Hạ Mã tháng Mười nước hơi lạnh, sau khi lên bờ, Hạ Tưởng toàn thân lạnh buốt run lên cầm cập. May mà hắn cứu được bà cụ nọ cũng không uổng công bị đẩy rơi xuống nước.

Sau đó, Đường Thiên Vân, lái xe cùng với các nhân viên hộ tống khác đều xông tới, khoác thêm áo cho Hạ Tưởng vây quanh Hạ Tưởng lên xe.

Lúc này đám đông quần chúng vây quanh không rõ thực hư mới nhận thấy được lai lịch phi phàm của Hạ Tưởng, cứ xem đám người phô trương vây quanh hắn thì biết, nhất định là một quan chức lớn, không ít người bàn luận sôi nổi phỏng đoán Hạ Tưởng có lai lịch gì.

Cũng không biết là ai mắt tinh đã nhận ra vị anh hùng cứu người giữa đám đông nọ là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã năm xưa, đánh liều gọi to một tiếng:

- Phải bí thư Hạ không? Chào bí thư Hạ, nhân dân quận Hạ Mã rất nhớ Bí thư!

Hạ Tưởng đang định lên xe thì bị người ta nhận ra đành phải nán lại, huơ huơ tay chào mọi người:

- Chào mọi người, tôi cũng nhớ mọi người, các vị phụ lão.

Câu trả lời của Hạ Tưởng giống như là thừa nhận thân phận mình vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Hạ Tưởng đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã cách đây mười mấy năm rồi, thời gian có thể phai nhòa tất cả cũng có thể gột sạch mọi thứ, năm ấy dù Hạ Tưởng có công lao to lớn, nhưng sau khi đã trải qua mấy đời Bí thư quận ủy đã nhạt nhẽo không ít, sức ảnh hưởng của hắn trên cơ bản cũng gần như biến mất. Nhưng Hạ Tưởng đâu phải người thường, quận Hạ Mã trong tay hắn từ không mà có, phất lên từ đống hoang tàn đổ nát nhanh chóng trở thành một khu vực nội thành tràn đầy sức sống.

Việc Hạ Tưởng đã vật lộn với trận hồng thủy trên sông Hạ Mã năm đó luôn được mọi người truyền nhau, và thế là hắn thành danh ở Hạ Mã mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.

Đám người vây quanh ồn ào.

- Đúng là bí thư Hạ?

- Chẳng phải là bí thư Hạ năm xưa đã nhảy xuống sông chống lũ cứu thế đó sao?

- Bí thư Hạ đã xây dựng quận Hạ Mã đây sao?

- Là bí thư Hạ ở quận Hạ Mã sao?

Đám người đột nhiên lao về phía trước nhao nhao chìa tay về phía Hạ Tưởng.

- Xin chào Bí thư Hạ.

- Bí thư Hạ, năm xưa ngài chống lũ cứu thế tôi vẫn còn ở đây, tôi luôn nhớ tới ngài, Bí thư Hạ.

- Bí thư Hạ, tôi là ông Dư, khi lũ quét ngài đã cứu tôi một mạng, ngài còn nhớ không? Bí thư Hạ, ngài thật tốt.

Tống Lập và Lư Nghĩa đúng là xứng danh người lính vừa lạnh lùng nghiêm khắc vừa không dễ động lòng

Khi họ biết Hạ Tưởng thì hắn đã là cán bộ cao cấp của tỉnh rồi nên họ chưa từng thấy cảnh Hạ Tưởng được người ta kính yêu nhưng giờ đây, quả là rất cảm động, quần chúng ào tới như thủy triều lên, nhao nhao nắm tay Hạ Tưởng nhưng những người hộ tống không hề ngăn lại, họ biết, đám đông trước mắt chỉ là những người dân bình thường chân chất nên đó chỉ là lòng biết ơn và yêu mến Hạ Tưởng chứ không gây uy hiếp gì cho Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng bắt tay từng người bất chấp toàn thân đang ướt lạnh, hắn bị đám đông hồ hởi vây chặt ở giữa lại cảm nhận được cái hạnh phúc mà quan lớn tạo phúc một phương mang tới thật khó mà diễn tả. Người đi qua lưu danh, nước chảy qua lưu tiếng, đời người có thể mang đi bao nhiêu của cải? Có chia ra cũng chẳng thể mang đi! Chỉ có những việc thật tế đã làm, người tốt việc tốt mới có thể trường tồn mãi mãi trong lòng bách tính.

Một hồi còi cảnh sát từ xa vang lại, xe cảnh sát đến đấy.

Xe cảnh sát vừa mới dừng, năm đồng chí đã xuống, hùng hổ tách mọi người ra, tới trước mặt cụ già tóc bạc – không sai, cụ già nhảy sông tự vẫn chính là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi - xốc bà cụ lên, quay người định bước.

Hạ Tưởng bước một bước lên trước ngăn lại:

- Các anh đưa bà cụ đến bệnh viện hay là bắt lại?

Dẫn đầu tốp cảnh sát là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, nó nheo nheo mắt nhìn Hạ Tưởng:

- Ông là ai? Ông có nhiều chuyện quá không? Tránh ra mau.

Hạ Tưởng đã đoán được điều gì, nói nghiêm túc:

- Có phải anh nhận lệnh cấp trên, hễ là báo án và công chức gây chuyện thì phải gia tăng kiểm soát trước…

Quận Hạ Mã tập trung nhiều quan chức nên an ninh trật tự khá nghiêm ngặt, theo giới quan chức thì có thể lý giải, Hạ Tưởng cũng không thể hoa tay múa chân ở đây được. Nhưng sự việc bà cụ ngoài bảy mươi nhảy sông tự vẫn mà lại bị Hạ Tưởng bắt gặp thì không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Hạ Tưởng rời quận Hạ Mã khá lâu mà bây giờ cũng không còn là cán bộ tỉnh Yến nữa thì đúng là sự tình ở Hạ Mã cũng chẳng tới tay hắn, nhưng sức ảnh hưởng của hắn ở thành phố Yến tỉnh Yến thì đúng là có thể hỏi đôi điều về tình hình hiện nay.

Mối bận tâm này chẳng sao, mà sau đó lại là một chuỗi các lôi thôi phiền toái.