Đêm, dần khuya.
Nhà họ Tào náo nhiệt một ngày theo màn đêm buông xuống, dần dần lấy lại không gian yên tĩnh, sau khi tất cả mọi người ra về, Tào Vĩnh Quốc ngồi thật lâu trên ghế sofa, im lặng không nói gì.
Mắt nhìn bên màn đêm sâu lắng ngoài cửa sổ, bổng nhiên lúc đó có một cảm giác nhẹ người và thoải mái chưa từng có.
Sự trưởng thành của Hạ Tưởng, vượt ra ngoài dự liệu của ông. Sự lớn mạnh của Hạ Tưởng, cũng vượt ra ngoài dự liệu của ông. Hạ Tưởng đối với việc sắp đặt con đường tương lai của chính bản thân, lại càng vượt ra ngoài dự liệu của ông.
Hiện tại mới biết được, ông vẫn là hiểu Hạ Tưởng chưa đủ, thậm chí có thể nói, không thể hiểu thấu, ông đã không theo kịp suy nghĩ của Hạ Tưởng.
Tầm nhìn của Hạ Tưởng trong tương lai không chỉ là mười năm, mà là hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm.
Hôm nay cuộc gặp gỡ thật vui vẻ, khiến Tào Vĩnh Quốc trẻ thêm mấy tuổi. Mà Hạ Tưởng đối với triển vọng tương lai mang đến sự kinh ngạc, càng khiến cho ông hưng phấn và phấn khởi, mặc dù đêm đã khuya, mặc dù bao gồm cả Hạ Tưởng và người nhà đều đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ông không có chút nào buồn ngủ.
Bắc Kinh trong đêm, vì có cảm giác man mát, mở cửa sổ phòng khách sát đất, mặc dù cơn gió đêm thổi lan khắp toàn thân, cảm giác cả người rất sảng khoái, là sự thoải mái và dễ chịu chưa từng có.
Đúng vậy, sảng khoái, là một loại sảng khoái khi uống cạn một chén lớn.
Tào Vĩnh Quốc tự nhận không phải là loại người hứng thú nhất thời mà đắc ý vênh váo, cũng không phải là loại người cảm tính vừa thấy rượu liền bất động bước chân, lúc bình thường bản thân cũng rất ít uống rượu, nhưng hôm nay, một mình trong đêm, không ngờ có người đối với trăng mà xúc động!
Tất cả, toàn bộ là vì câu nói của Hạ Tưởng
Hạ Tưởng xác thực nói lên suy nghĩ về tương lai, là thiết nghĩ đối với con đường chính trị của hắn - Như một bức tranh động lòng người, thông qua miệng Hạ Tưởng nói ra, khiến ông cũng là người đầu tiên ở đây lâm vào cảnh khiếp sợ và cảm nhận được sự cổ vũ lớn.
Cũng là từ lúc Tào Vĩnh Quốc biết Hạ Tưởng đến nay, Hạ Tưởng lần đầu tiên ở trước mặt nói ra tiếng lòng, không chỉ là ngay trước mặt ông, còn ngay trước mặt Tống Triệu Đô, Trần Phong cùng với đám người Lý Đinh Sơn.
Tào Vĩnh Quốc tin tưởng Hạ Tưởng không kiêng kị miệng lưỡi mọi người, dám nói ra suy nghĩ trong lòng chưa chắc toàn bộ là sự thật, nhưng ít nhất là một phần sự thật khẳng định là xuất phát suy nghĩ tường tận của hắn
Tào Vĩnh Quốc chưa từng bao giờ nghi ngờ trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, từ khi Hạ Tưởng mói bước vào nhà họ Tào và sau khi lấy được tín nhiệm của ông, trong mỗi bước thăng tiến sau đó của Hạ Tưởng, thái độ của ông luôn là vô cùng tín nhiệm và yên lặng ủng hộ mỗi lần Hạ Tưởng lên chức.
Mười mấy năm qua, ông chẳng những không có nghi ngờ trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, cũng chưa bao giờ hối hận qua năm đó chính bản thân quyết định tiếp nhận!
Năm đó khi Hạ Tưởng mới vừa vào nhà họ Tào, có dấu hiệu cùng Tào Thù Lê yêu nhau, nói thật, ông quả thật từng có ý phản đối. Không phải ghét bỏ danh tiếng của Hạ Tưởng không đáng một xu, mà là cảm thấy Hạ Tưởng ở một công ty văn hóa không có triển vọng tốt, tuy rằng ông ở trên vị trí Cục trưởng cục xây dựng đô thị cũng là triển vọng không rõ ràng, bất quá cũng có thể trên vị trí cục trưởng cục đo lường về hưu, còn gái tốt hay xấu cũng là con gái cưng của giám đốc sở, xuất thân là gia đình làm cán bộ nhà nước cao cấp. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng Vương Phu Phân lại vô cùng ủng hộ Hạ Tưởng và Tào Thù Lê yêu nhau, nguyên nhân rất đơn giản, bà chính là thích Hạ Tưởng chân thật, cho rằng Thù Lê sát cánh bên Hạ Tưởng có thể có được hạnh phúc. Tào Vĩnh Quốc cũng biết Vương Vu Phân không phải là người phụ nữ ham phú phụ bần, năm đó khi gả cho ông, chính là gả cho, cũng là vì yêu thích cách đối nhân xử thế của ông
Cũng đúng là căn cứ vào sự tôn trọng đối với Vương Vu Phân, chưa từng có nhiều ngăn cản tình cảm giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, mà là giữ ý tưởng quan sát thời gian một thời gian, dù sao Tào Thù Lê còn chưa tốt nghệp.
Nếu như lúc Tào Thù Lê tốt nghiệp, Hạ Tưởng vẫn là kẻ vô tích sự, như vậy ông sẽ phải ra tay, chia rẻ uyên ương.
Khiến cho Tào Vĩnh Quốc thấy may mắn chính là, Hạ Tưởng không làm ông thất vọng, hay là nói, ánh mắt Vương Vu Phân và Tào Thù Lê đều chuẩn hơn so với ông, nhìn ra chỗ không tầm thường của Hạ Tưởng.
Mà sau khi Hạ Tưởng trở thành con rể của nhà họ Tào, lộ rõ năng lực, thăng chức rất nhanh, làm người ta khiếp sợ, trong lòng Tào Vĩnh Quốc mới nghĩ thật may mắn, lúc ấy mà nghĩ sai thì hỏng hết, không có ra mặt phản đối tình yêu của Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, nếu không, nhất định hối hận.
Đợi cho đến sau này, chẳng những Hạ Tưởng từng bước thăng chức, ông cũng vượt qua xu hướng suy tàn trước kia, làm quan thuận lợi.
Phía sau con đường thuận buồm xuôi gió mà ông đi, mặt ngoài xem là đứng đúng hàng ngũ nhìn đúng phương hướng, kỳ thật trong lòng ông hiểu rõ, sau lựng việc lên chức, là kết quả mà Hạ Tưởng khéo léo dày công sắp đặt.
Tào Vĩnh Quốc đứng dậy đi vào phòng đọc sách, lấy ra một hộp Long Tỉnh quý báu, ngâm một bình trà đậm, bên trong gió thu vi vu, một mình ngồi ở thư phòng, uống chén trà thơm, cũng là có pha vài phần tâm trạng độc lập rời khỏi thế gian. Chỉ có điều trong lòng ông khó bình ổn, bên tai vẫn vang lên những lời hùng hồn động lòng người của Hạ Tưởng
Hạ Tưởng ngay trước mặt mọi người, nói ra tiếng nói từ đáy lòng của hắn.
- Con hy vọng sau khi rời Tỉnh Tây, đến tỉnh vùng kinh tế phát đạt phía nam duyên hải, tự bản thân trải nghiệm giai đoạn phát triển kinh tế nhất định, dân chúng đối với cải cách thể chế chính trị ủng hộ được bao nhiêu, đối với kiến thiết dân chủ có báo nhiêu mong đợi bức thiết. Con còn hy vọng có cơ hội có thể đi đến Tây Bắc, nhìn một cái, cảm nhận một chút phong thái của nhân dân Tây Bắc, khảo sát thực địa nỗi khát vọng của nhân dân địa phương Tây Bắc đới với phát triển kinh tế. Con còn hy vọng có cơ hội đến ba tỉnh Đông Bắc sống một thời gian, chỉ có xâm nhập vào trong quần chúng, mới có thể thật sự tìm hiểu được những suy nghĩ của quần chúng.
Lời nói của Hạ Tưởng, như một loại triển vọng, hoặc là nói chỉ là một lần diễn thuyết, người khác nghe xong, có lẽ là sẽ nghe qua thì thôi, không xem thành sự thật, nhưng đối với Tào Vĩnh Quốc mà nói đối với Tống Triệu Đô, đám người Lý Đinh Sơn mà nói, kiểu như Hạ Tưởng không chỉ là nói cho qua, lời của hắn cũng không phải triển vọng, mà là phương hướng nỗ lực sau này
Nhìn chung nhiều khóa đảm nhiệm lãnh đạo quốc gia trong nước, người lãnh đạo khai quốc tự không cần phải nói, không có địa phương nào trải qua theo chính trị là nguyên nhân lịch sử, không hiểu kinh tế là nguyên nhân bản thân, mấy người lãnh đạo đất nước sau này, ai nấy đều có chỗ khiếm khuyết, hoặc là trên chính trị quá cứng rắn, mạnh mẽ, hoàn toàn lấy chính trị để can thiệp xây dựng kinh tế, nâng cao nguồn lực xây dựng những khu vực trọng điểm, hoặc là chính trị và kinh tế hai tay đều giữ lấy nhưng hai tay đều mềm yếu.
Mà tới nhiệm kỳ Tổng bí thư, chính trị và kinh tế dần dần hình thành một xu thế cân bằng.
Quan Viễn Khúc sắp bước lên vũ đài lịch sử, trên kinh tế có chỗ rất độc đáo, mà việc đối nhân xử thế rất điềm đạm, chắc chắn, tin tưởng ở thời đại Quan Viễn Khúc, mặt chính trị sẽ vững bước mà đi lên, kinh tế có lẽ sẽ có bước đột phá mới.
Tạm thời phong cách của Cổ Thu thật vẫn chưa lộ rõ, ít nhất từ ý nghĩ cầm quyền tại địa phương của ông còn chưa phát hiện được một mặt ông không giống đại đa số, đương nhiên, đương nhiên cũng có liên quan đến vị trí hiện tại của ông nên cần phải áp dụng tác phong khiêm tốn cụ thể
Nhưng nếu cuối cùng dự báo của Hạ Tưởng trở thành sự thật, như vậy Hạ Tưởng sẽ trở thành một người duy nhất trong mấy người lãnh đạo trong nước, có kinh nghiệm phong phú nhất, có kiến giải chính trị tiếp cận dân chúng nhất, có thủ pháp kinh tế linh hoạt đa dạng nhất.
Mấy giờ trôi qua, tâm trạng Tào Vĩnh Quốc vẫn là một hồi lâu không thể bình tĩnh, Hạ Tưởng đã sắp đặt một con đường cho chính mình, là một con đường rộng lớn thênh thang có cơ sở vững chắc, chuẩn bị nắm bắt bối cảnh thực tại của đất nước và một vị trí chiến lược thuận lợi, không chút khoa trương mà nói, mỗi một bước đi của Hạ Tưởng, tất cả suy nghĩ không phải là kinh nghiệm cá nhân phong phú thế nào, mà là làm thế nào mới có thể dẫn dắt Trung Quốc đi lên con đường thênh thang của dân giàu nước mạnh.
Dân giàu mới có khả năng nước mạnh, mà trên thực tế đất nước đang chấp hành chính sách làm giàu cho dân.
Tào Vĩnh Quốc thở một hơi dài, quả nhiên, quả nhiên Hạ Tưởng không chỉ là vận may của ông, là vận may của nhà họ Tào, cũng sẽ là vận may của đất nước.
Một đêm… Tào Vĩnh Quốc gần như không có chợp mắt.
Một đêm, Hạ Tưởng ngủ say sưa, trời vừa sáng, hắn lại nhận được điện thoại Lưu Nhất Lâm.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, mới sáng sớm đã làm phiền ngài. Tôi luôn đợi điện thoại của ngài.
Tiếng nói của Lưu Nhất Lâm có ý vội vàng.
- …
Từ ngày hôm qua đến giờ, còn chưa tới một ngày, Lưu Nhất Lâm sao lại sốt ruột khó chịu nổi như thế? Hạ Tưởng lắc đầu, đành phải nói:
- Được rồi, một tiếng sau, gặp nhau tại hội sở tỉnh Tề.
Khoảng cách ở hội sở tỉnh Tề và nhà họ Tào không xa, hiện tại Lưu Nhất Lâm lại là chủ tịch của thành phố Lỗ, Hạ Tưởng sắp đặt cũng rất là thỏa đáng.
Một tiếng sau, Hạ Tưởng ở gian phòng Tị Phương Uyển của hội sở tỉnh Tề gặp được Lưu Nhất Lâm rõ ràng đã tiều tụy hơn
Lưu Nhất Lâm toàn thân mặc váy dài màu xanh nhạt - Hạ Tưởng rất có thiện cảm đối với màu xanh nhạt, từ lúc ban đầu là màu xanh của Lam Miệt, đến màu xanh của Mai Hiểu Lâm, cùng với màu xanh của Qúy Như Lan đến sau, đều khiến hắn lưu lại trong lòng một khuôn mặt dù phủ lớp son phấn mỏng cũng không dấu được nỗi u sầu
Vừa thấy Hạ Tưởng, cô liền tiến đến nắm tay Hạ Tưởng:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, giúp tôi, tôi nên làm gì bây giờ?
Lưu Nhất Lâm tay lạnh như băng và mềm mại, dáng người cô không thấp, nhưng tay lại đặc biệt nhỏ. Cảm nhận được sự kinh hoảng của cô, Hạ Tưởng vươn hai tay nắm lấy bả vai của cô:
- Nhất Lâm, xảy ra chuyện gì, đừng nóng vội, cứ nói từ từ.
Khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, ngược lại động tác của hắn lại làm nổi lên dũng khí của Lưu Nhất Lâm, cô đột nhiên vồ về phía trước, bỗng chốc nhào vào trong lòng của Hạ Tưởng, tiếng nói run nhè nhẹ:
- Tha thứ cho tôi, chủ tịch tỉnh Hạ, tôi thật sự cần một bờ vai của một người đàn ông để dựa dẫm một chút.
Mỗi người phụ nữ đều có mùi hương không giống nhau, cho dù là rất nhỏ, nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, cũng có thể phân biệt ra được
Người phụ nữ và quang cảnh của người phụ nữ đa phần giống nhau, nhưng luôn luôn có chỗ khác biệt rất nhỏ, đúng là mỗi một chỗ khác biệt nhỏ bé, mới khiến một số người đàn ông cả đời cần cù theo đuổi phía sau những người phụ nữ khác nhau.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lưu Nhất Lâm, tuy rằng trong lòng là một phụ nữ mềm mại và thành thục, nhưng hắn không hề có chút ý tưởng không an phận, hắn đối với Lưu Nhất Lâm chưa từng có ý nghĩ không an phận, còn nữa hắn cũng rõ Lưu Nhất Lâm nhào vào ôm lấy, không có quan hệ gió trăng, càng không có quan hệ tình cảm.
Cơ thể Lưu Nhất Lâm run run nhè, như một người phụ nữ bị chấn kinh bình thường.
Phụ nữ đúng là phụ nữ, dù là quan lớn, dù có nắm quyền to, khi cô bất lực cũng cần một bờ vai rộng lớn và sự an ủi của người đàn ông.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hạ Tưởng hỏi, hắn có dự cảm, Lưu Nhất Lâm gặp phải vấn đề nan giải rất to lớn
- Bước tiếp theo, điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy tỉnh Tề, tôi có hy vọng vào thường vụ, đảm nhiệm bí thư thành ủy thành phố Lỗ…
Lưu Nhất Lâm có vài phần bình tĩnh, vì có ý ngượng ngùng, liền đứng dậy ngồi đối diện Hạ Tưởng
- Nhưng ở thời điểm mấu chốt, anh ta đột nhiên đưa ra ý ly hôn.
Tình trạng hôn nhân Lưu Nhất Lâm, Hạ Tưởng có biết một phần, chồng của cô ở nước ngoài, hằng năm không trở về, tình cảm vợ chồng bình thường nhưng còn có thể duy trì, đột nhiên trong lúc Lưu Nhất Lâm sắp được đề bạt lại đề xuất ly hôn, dường như không chỉ là vấn đề tình cảm cá nhân, mà là phía sau ẩn chứa ý đồ chính trị mãnh liệt.
- Bây giờ cô tính thế nào?
Hạ Tưởng trước tiên hỏi ý tưởng của Lưu Nhất Lâm.
- Tôi không đường để đi, có người muốn ở phía sau mà sửa đổi tôi, tôi quyết định, phải đi theo anh, chỉ cần anh giúp tôi qua cửa ải khó khăn, tôi sẽ trở thành một thành viên trong tổ chức thành viên chính trị của anh.