Nghe câu châm chọc của Ngô Cảng Đắc, Khúc Nhã Hân không hề tức giận mà nói:
- Phó chủ nhiệm Ngô cao tuổi rồi thì phải mặc nhiều một chút nếu không sẽ cảm lạnh đó.
Ngô Cảng Đắc tức giận mỉa lại một câu:
- Phó chủ nhiệm Khúc không phải cũng mặc đồ như các cô gái trẻ sao. Mặc váy quá sớm cẩn thận không bị thấp khớp đó. Bây giờ còn không thấy gì nhưng vài năm nữa bị thấp khớp thì hối hận cũng không kịp.
Hai người bắt đầu công kích nhau vài câu rồi cười cười đi làm việc. Hai người đã sớm quen châm chọc đối phương, cũng biết những lời này không tổn thương được đối phương, nói qua liền quên, ai mà giữ trong lòng tức giận thì người đó sẽ thua.
Hơn 10h, Ngô Cảng Đắc ra ngoài làm việc, Khúc Nhã Hân đang cúi đầu xem tài liệu thì đột nhiên có người gõ cửa. Cô ngồi thẳng lên vuốt lại chiếc váy rồi uy nghiêm nói:
- Vào đi.
Đi vào là một thanh niên, dáng người không thấp trông khá tinh thần, khi cười lộ hàm răng trắng nõn:
- Xin hỏi chị là Phó chủ nhiệm Khúc phải không?
Khúc Nhã Hân ngẩn ra. Hạ Tưởng? Chẳng lẽ hắn là Hạ Tưởng? Không phải chứ, sao còn trẻ như vậy, nhìn ra nhiều lắm mới 23 mà, sao có thể? Hạ Tưởng ít nhất phải tầm 27 thì cô mới thấy cân bằng trong lòng. Trong lòng cô đúng là bị đả kích mạnh vì đối phương còn quá trẻ. Khúc Nhã Hân cố cười gượng rồi nói:
- Là tôi, anh là ai, có việc gì?
- Chào chị, Phó chủ nhiệm Khúc. Tôi là Chung Nghĩa Bình, được điều từ Cục Công thương thành phố tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, nghe nói phải tới báo danh với chị.
Chung Nghĩa Bình nói chuyện rất lễ phép làm tâm trạng Khúc Nhã Hân tốt lên. Đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng khác là bởi vì y không phải Hạ Tưởng. Điều này làm tái tim Khúc Nhã Hân hạ xuống. Cô thầm nghĩ Hạ Tưởng mà trẻ như Chung Nghĩa Bình đúng là trời đất không công bằng, làm sự tự tin của cô bị đả kích mạnh.
Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô ngoài hai Phó chủ nhiệm thì còn có hơn mười nhân viên công tác. Bọn họ đều nghe đồn Thị trưởng Trần sẽ tăng cường quyền lực cho Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, cho nên sẽ điều vài người từ mấy cơ quan trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố tới, hơn nữa còn có thêm Phó chủ nhiệm Hạ Tưởng tới khiến nhân viên của Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô thoáng cái tăng thêm nhiều.
Khúc Nhã Hân giúp Chung Nghĩa Bình làm vài thủ tục rồi bảo sang phòng bên làm quen hoàn cảnh công việc. Cô dặn chú ý các hạng mục công việc, sau đó về văn phòng thì cô lại phát hiện có một người đang đứng ở cửa gật đầu với cô. Khúc Nhã Hân cũng cười cười đáp lại. Tâm trạng Khúc Nhã Hân lúc này đang tốt, cô thấy người này còn trẻ hơn cả Chung Nghĩa Bình, chẳng qua đen hơn Chung Nghĩa Bình nhưng lại cao ráo và đẹp trai hơn, ánh mắt rất sáng, hơn nữa nụ cười còn có một tia chân thành, thật thà làm người ta vừa nhìn thì thấy đây là người đáng tin cậy.
Được, đến một anh chàng đẹp trai. Khúc Nhã Hân mặc dù đã hơn 30 tuổi, nhưng phụ nữ vốn thích mặc đẹp, đồng thời cũng thích đàn ông bảnh bao. Khi quan sát khuôn mặt người khác phái thì đàn ông và phụ nữ không khác gì nhau, đều không tự chủ có ấn tượng tốt đối với cái đẹp khi lần đầu gặp.
- Cậu đến báo danh hả?
Khúc Nhã Hân chủ động nói và bảo đối phương vào. Cô không nhịn nổi lén nhìn đối phương. Người này vừa đẹp trai lại khỏe mạnh, cô không khỏi thầm nghĩ phụ nữ và phụ nữ khác nhau nhiều. Đàn ông và đàn ông cũng như vậy, bây giờ xem ra đúng là thật. Người đàn ông vừa đẹp trai lại tươi sáng như thế này làm người ta vừa nhìn là thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô thậm chí còn chủ động rót nước cho đối phương:
- Ngồi đi, đừng đứng, cậu năm nay bao tuổi mà trông trẻ như vậy?
Bởi vì Hạ Tưởng nên bây giờ Khúc Nhã Hân khá mẫn cảm với tuổi của người khác, cô hỏi cũng không hỏi tên mà hỏi tuổi trước. Cô cũng không thấy mình làm như vậy có gì không ổn.
Người tới nhận chén nước rồi cảm ơn mà ngồi xuống:
- Năm nay là năm tuổi của tôi. Phó chủ nhiệm Khúc, dáng lẽ mai mới là ngày tôi chính thức đi làm, chẳng qua hôm nay vừa lúc không có việc gì nên tôi tới đây làm quen hoàn cảnh và làm quen đồng nghiệp mới. Quên mất, tôi tự giới thiệu một chút. Tôi tên là Hạ Tưởng.
Khúc Nhã Hân đang cầm lấy danh sách nhân viên, chuẩn bị nghe y nói tên và tiện ghi vào nhưng không ngờ hắn lại là Hạ Tưởng.
Hắn sao có thể là Hạ Tưởng?
Một tay Khúc Nhã Hân cầm danh sách, một tay cầm bút đứng sau bàn làm việc mà hai mắt mở to, miệng hé ra không thể tin nhìn chằm chằm vào thanh niên đẹp trai trẻ tuổi trước mặt mà nghĩ. Hạ Tưởng – Phó chủ nhiệm trẻ tuổi. Hạ Tưởng chẳng những dễ nhìn hơn cô nghĩ, hơn nữa còn nói cái gì năm tuổi, vậy không phải 24 sao?
Phó chủ nhiệm 24 tuổi được Thị trưởng Trần chỉ đích danh mang từ huyện Bá tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô làm Phó chủ nhiệm khác hẳn so với tưởng tượng của Khúc Nhã Hân. Hạ Tưởng này cười rất chân thành, tươi sáng trông như một cậu thanh niên. Hắn lại đứng trước mặt cô khiến cô bất ngờ không kịp đề phòng và thấy mình đang nằm mơ.
Không biết là làm cô choáng do vẻ ngoài của Hạ Tưởng hay là tuổi của y quá trẻ nằm ngoài suy đoán của mọi người.
Hạ Tưởng có chút kinh ngạc vì Khúc Nhã Hân thất thần. hắn đương nhiên không đoán được suy nghĩ trong lòng cô. Hắn chỉ cười thầm trong lòng vì biểu hiện của Khúc Nhã Hân mà thôi, nhưng vẫn đứng đó chờ cô tỉnh lại.
Khúc Nhã Hân rất nhanh cảm thấy mình thất thần, cô vội vàng cười và đưa tay ra:
- Thì ra là Phó Chủ nhiệm Hạ, chào mừng, chào mừng. Sao không gọi điện trước để tôi bố trí. Anh xem, ngay cả bàn làm việc của anh cũng chưa dọn xong.
Văn phòng không quá lớn, đặt ba bàn làm việc thì hơi chật. Bàn làm việc của Khúc Nhã Hân nằm ở trong cùn cạnh cửa sổ, trên bàn đặt văn bản được sắp xếp ngay ngắn. Đối diện với bàn làm việc của cô, cách khoảng một mét là một bàn làm việc còn khá lộn xộn, hơn nữa trên mặt đầy bụi, thậm chí ngay cả ghế cũng có tàn thuốc, trên bàn đặt một chiếc cốc thủy tinh cáu bẩn không nhìn ra màu sắc.
Không cần phải nói đây nhất định là bàn làm việc của Phó chủ nhiệm Ngô Cảng Đắc xuất thân từ Cục Quản lý đô thị.
Còn có một bàn làm việc rõ ràng mới chuyển tới, bên trên có lớp bụi, chiếc bàn hơi cũ, có chỗ đã bị bong tróc.
Ghế cũng là ghế cũ và cứng. So sánh với ghế xoay mềm mại của Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc đúng là không cùng cấp bậc.
Hạ Tưởng xua tay nói:
- Phó chủ nhiệm Khúc khách khí rồi. Tôi tới đển làm việc, không chú ý nhiều như vậy. Cho tôi mượn chiếc khăn dùng một chút. Tôi lau một chút bàn làm việc này là được mà.
Hạ Tưởng lấy một chậu nước rồi thấm khăn mà cẩn thận lau sạch sẽ từng ngõ ngách của chiếc bàn. Y cũng lau cả trong ra ngoài chiếc ghế khiến Khúc Nhã Hân không nhúng tay vào không khỏi thầm than: ai nói đàn ông làm việc không cẩn thận. Tiểu Hạ, không, Phó Chủ nhiệm Hạ làm việc càng thêm cẩn thận và kiên nhẫn.
Chẳng qua mặc dù Khúc Nhã Hân nhìn Hạ Tưởng thấy rất thuận mắt, lại thấy hắn rất chịu khó mà trong lòng vẫn không thể chấp nhận sự thật về tuổi của hắn. 24 tuổi đã là Phó Trưởng phòng, còn muốn người ta sống hay không? Không biết hắn ở huyện Bá có chức vụ gì? Hắn và Thị trưởng Trần có quan hệ gì không? Dù sao tài liệu về Hạ Tưởng thì Khúc Nhã Hân vẫn không đủ cấp bậc để tiếp xúc. Cao Hải không nói rõ làm cô cũng biết điều mà không dám hỏi nhiều.
Hạ Tưởng đang vùi đầu làm việc thì không chú ý có một người đang vội vàng từ ngoài xông vào. Y vừa xông vào đã trừng mắt nhìn hắn mà nói:
- Cậu tên gì? Rảnh rỗi không có việc gì liền ở đây mà lau bàn hả? Mau ra ngoài, có xe đợi đưa tới thôn Đỗ.
- Thôn Đỗ xảy ra chuyện?
Hạ Tưởng không thèm để ý đến thái độ kẻ cả của người kia. Hắn đang giật mình. Sự kiện thôn Đỗ sau khi hắn thầm điều hòa, lại khiến Lý Hồng Giang tiếp cận Công ty xây dựng Phương Nam, vì thế Công ty xây dựng Phương Nam đã không hề âm thầm gây rối nữa. Một bộ phận của Công ty xây dựng Phương Nam lưu lại ở Thành phố Yến làm việc dưới chỉ đạo của Lý Hồng Giang. Một bộ phận được Lý Hồng Giang đưa tới một công trường ở Nội Mông. Không có Công ty xây dựng Phương Nam ủng hộ sau lưng thì thôn Đỗ còn có thể gây động tĩnh gì chứ?
Phải nói mùa đông năm trước việc giải phóng mặt bằng và cải tạo thôn Đỗ đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Ngoài năm sáu nhà phải cưỡng chế ra, còn đâu về cơ bản đều đã rời khỏi nhà cũ. Nhà dân gần như đã được san bằng. Năm sáu hộ bị cưỡng chế chủ yếu là do muốn thêm tiền bồi thường mà thôi. Chẳng qua giải quyết cũng không hề khó, cắt điện, cắt nước và phát âm thanh công suất lớn là không lâu sau sẽ giải quyết được vấn đề. Không ai chịu được không có điện, không có nước, suốt ngày lại có tiếng nổ ầm ầm như máy bay. Một thời gian thì người sắt cũng có thể bị tiếng ồn biến thành thần kinh.
Nếu Hạ Tưởng không nhớ lầm thì Lý Hồng Giang đã theo đúng nguyện vọng lên làm Phó Tổng giám đốc Công ty Xây dựng số 2. Khi y gọi điện cảm ơn thì cũng đã nói bây giờ mình có quan hệ rất tốt với Công ty xây dựng Phương Nam. Người phụ trách của công ty này – Viên Bảo Bình cứ vài hôm lại mời Lý Hồng Giang đi nhậu nhẹt. Trong điện thoại Lý Hồng Giang còn nói tới chuyện thôn Đỗ. Trong một lần uống say, Viên Bảo Bình cũng đã lộ miệng thừa nhận y tham gia vào việc thôn Đỗ. Chẳng qua bây giờ đã hoàn toàn rút khỏi thôn Đỗ, bây giờ đã không cần giở trò nữa.
Lúc ấy là trước tết âm lịch, nói cách khác đến bây giờ đã trôi qua ba bốn tháng, sao thôn Đỗ còn có vấn đề chưa giải quyết hết sao? Hạ Tưởng có chút buồn bực rồi thuận miệng hỏi một câu:
- Cụ thể xảy ra chuyện gì? Còn có người chưa chịu giải tỏa sao? Bên thôn Đỗ do công ty nào xây dựng, dự định xây dựng những gì?
Văn phòng Quản lý giải tỏa và Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô Thành phố Yến không có quan hệ trực thuộc gì cả. Đương nhiên theo cấp độ thì Văn phòng quản lý giải tỏa có cấp bậc cao hơn, cũng có biên chế chính quy. So sánh với Văn phòng quản lý giải tỏa thì Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô càng giống một tổ chức dân gian hơn.
Cách cải tạo và giải phóng mặt bằng của Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô hơi khác. Giải phóng mặt bằng bình thường nếu có nhà đầu tư tham gia sẽ trực tiếp để nhà đầu tư tiến hành đàm phán, mặc cả với các hộ được giải tỏa. Bên giải phóng mặt bằng chỉ cần phối hợp xử lý là được.
Cải tạo thôn nội đô là việc do một tay Trần Phong dựng lên, là việc quy hoạch toàn thành phố. Sau khi giải phóng mặt bằng thì phải xây dựng khu dân cư mới sẽ có nhà đầu tư phụ trách. Mà có thôn nội đô sau khi giải phóng mặt bằng sẽ được cải tạo thành công viên, công trình công cộng, thậm chí còn có thể tạm thời để đó không dùng, lúc này không có nhà đầu tư tham gia giải phóng mặt bằng. Như vậy việc cải tạo, giải phóng mặt bằng đều do Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô ra mặt áp dụng biện pháp hoặc quang minh hoặc không khiến các hộ đi vào khuôn khổ.
Từ phương diện này cũng có thể nói Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô như tay đấm khi giải phóng mặt bằng. Nhưng Trần Phong không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại khiến Cao Hải trực tiếp lãnh đạo Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, mà không cho Phòng giải phóng mặt bằng tiếp nhận. Có lẽ Thị trưởng Trần cho rằng tác phong quan liêu nặng về hình thức trong giải phóng mặt bằng là không dễ thực hiện, còn có thể dễ dàng vị kẻ có ý đồ xấu dắt mũi. Cho nên y mới lập riêng một tổ cải tạo độc lập với Phòng giải phóng mặt bằng, chuyên môn đối phó các sự kiện khó khăn.
Hạ Tưởng mặc dù từng nghiên cứu tổ cải tạo và giải phóng mặt bằng, cũng thầm nhúng tay vào thôn Đỗ, nhưng cụ thể về việc cải tạo ở thôn Đỗ thì hắn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu. Hắn về Thành phố Yến vài ngày liền vội vàng tìm nhà ở, lại gặp một ít bạn bè, còn phải đi chơi với Tào Thù Lê, rồi tới Tào gia làm khách, lịch của hắn kín sạch. Hôm nay hơi rảnh một chút nên dự định tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô làm quen hoàn cảnh một chút, không ngờ còn chưa kịp lau bàn làm việc xong đã gặp tình hình khẩn trương.
Ngô Cảng Đắc vội vàng về tìm người giúp. Y thấy Hạ Tưởng còn trẻ lại ngồi xổm trên mặt đất lau bàn nên đương nhiên cho là nhân viên mới tới nên rất không kiên nhẫn xua tay nói:
- Cậu là ai? Bảo cậu làm việc thì làm đi, sao nói nhiều thế làm gì? Mau lên xe.
Khúc Nhã Hân vốn định nhắc nhở Ngô Cảng Đắc một chút đừng bị vẻ ngoài trẻ tuổi của Hạ Tưởng đánh lừa, đó là Phó chủ nhiệm mới nhận chức đó. Chẳng qua thái độ và cách nói chuyện của Ngô Cảng Đắc thì cô lại muốn đối phương làm mất lòng Hạ Tưởng. Ba người không chơi với nhau, ba Phó chủ nhiệm thường có hai người hợp lại đối phó một người. Hạ Tưởng còn trẻ đã là Phó Trưởng phòng, so sánh thì sức cạnh tranh kém hơn Ngô Cảng Đắc. Vậy mình lôi kéo Hạ Tưởng và làm yếu Ngô Cảng Đắc, việc tốt như vậy sao không làm. Vì thế cô giả vờ không nghe thấy Ngô Cảng Đắc mà cười cười xin lỗi với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không phải trẻ con, cũng không phải vừa vào quan trường. Hắn từ việc thấy bàn Ngô Cảng Đắc rất bẩn mà Khúc Nhã Hân không ra tay lau dọn và thu thập giúp là biết hai người này không hợp. Hắn cũng biết Khúc Nhã Hân cố ý không nói ra thân phận của mình chính là có ý đồ gì.
Hạ Tưởng đi theo Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc lên một chiếc xe tải nhanh như chớp chạy tới thôn Đỗ.
Thôn Đỗ ở phía Tây bắc Thành phố Yến, nằm trong vị trí đường Nhị Hoàn khá được. Cả khu vực thôn Đỗ này bây giờ đã là mảnh hoang tàn đổ nát, gần như không có chỗ đặt chân.
Ở trong đống đổ nát này có một căn nhà ba gian cô đơn đứng đó như một chiếc thuyền nhỏ đáng thương giữa biển khơi.
Trên đường đi, Hạ Tưởng đã từ những câu mắng của Ngô Cảng Đắc mà nghe ra chân tướng sự việc.
Trong nhà dân là một bà lão ốm đau nằm liệt giường. bà ta có ba đứa con nhưng không ai ở bên cạnh. Một người ở Bắc Kinh, một ở Thượng Hải, một ở Quảng Châu. Con trai lớn nhất ở Bắc Kinh là phóng viên. Con thứ hai làm luật sư ở Thượng Hải, con thứ ba làm bác sĩ ở Quảng Châu. Bà lão vốn đồng ý việc thành phố bố trí chia cho mình một căn nhà 100 mét vuông mới, nhưng không ngờ bình thường bị bệnh không thấy ba người con. Bây giờ bỗng nhiên nghe thấy căn nhà cũ nát của bà mẹ được đổi thành căn nhà trăm mét vuông. Ba thằng con liền hợp nhau khuyên bà mẹ không chuyển đi vội, đợi bọn nó về rồi chuyển.
Trước tết ba thằng con đã về một chuyến, không biết vì nguyên nhân gì mà lại khó chịu với nhau rồi rời đi. Bà lão ốm đau không thể rời giường được. Chẳng qua nghe lời đám con nên nằm ở giường không đi, không đưa ra yêu cầu gì, cũng không trả lời vấn đề gì, chỉ là chết cũng không đi. Khúc Nhã Hân cũng tốt, Ngô Cảng Đắc cũng tốt, đối phó đám vô lại hoặc ngang bướng còn có biện pháp. Nhưng đối với bà lão đau ốm nằm liệt giường lại ngậm miệng không nói thì không có biện pháp gì.
Chuyện này cứ thế kéo dài ba bốn tháng, đến tậm hôm nay ba người con của bà lão lại từ ba nơi tụ tập về đây. Bọn chúng đột nhiên đề xuất muốn gặp Thị trưởng Trần, nếu không đừng nói chuyện.
Ngô Cảng Đắc vừa lúc thấy liền đi lên lý luận. Ba thằng con có người là phóng viên, luật sư, bác sỹ nên biết ăn nói, lại hiểu pháp luật, lại có kỹ xảo đàm phán, Ngô Cảng Đắc là người xuất thân bên Quản lý đô thị, đối phó đám kinh doanh nhỏ, người bán hàng không có văn hóa thì còn được, nhưng đối phó ba nhân vật trí thức này thì kém quá xa. Người con lớn động tý là kêu gọi truyền thông Trung ương vào làm Ngô Cảng Đắc sợ hãi về gọi cứu viện.
Hạ Tưởng nhìn ba người đàn ông trước mặt. Con cả Ngô Lương trông khá nhanh nhạy, chỉ là trong mắt thường xuyên lộ ra một tia giảo hoạt và cảnh giác, vừa mở miệng là không ngừng nói lời kiêu căng. Con thứ hai – Ngô Đạo mang cặp kính gọng vàng, chẳng qua trong đôi mắt tam giác luôn âm thầm đánh giá người khác, giống như muốn thấy hết bí ẩn của người ta vậy, nói chuyện cũng luôn ra vẻ vài câu. Con thứ ba Ngô Tâm trông khá bình thường, không thấy có gì đặc biệt. Nhưng chỉ có điều hai tay y theo thói quen bỏ trong túi như giữ bảo bối không dám bỏ ra. Y nói giọng Quảng Châu rất đúng tiêu chuẩn. Nếu không phải y có khuôn mặt điển hình người miền Bắc thì chỉ nghe y nói sẽ nghĩ y là người Quảng Châu.
Ngô Cảng Đắc vừa đến gần liền cố ý đi chậm lại. Xem ra tranh cãi lần trước y bại quá thảm.
Khúc Nhã Hân rất khó chịu nhìn Ngô Cảng Đắc rồi đi tới trước mặt ba người nói:
- Ba vị có yêu gì có thể trực tiếp nói với tôi. Tôi có thể chuyển lên lãnh đạo cấp trên. Lãnh đạo sẽ cho các anh câu trả lời thuyết phục. Tôi họ Khúc, là Phó chủ nhiệm Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô.
Hạ Tưởng đứng dưới Khúc Nhã Hân nửa người để tôn cô lên, lại khiến cô không cảm thấy mình chiến đấu một cách đơn độc.
Khúc Nhã Hân tự nhiên cũng nhận ra Hạ Tưởng ủng hộ nên gật đầu nhìn hắn với ánh mắt khen ngợi và cảm kích.
Ngô Lương tiến lên một bước, nghiêm túc nói:
- Tôi là phóng viên báo Trung ương. Các người giải phóng mặt bằng với cách dã man, đánh ngã mẹ tôi xuống giường. Tôi mãnh liệt yêu cầu thành phố cho mẹ tôi một câu trả lời thuyết phục, nếu không tôi sẽ đưa hành vi xấu xa của các người lên báo chí quốc gia.
Ngô Đạo đẩy gọng kính rồi gằn từng chữ một:
- Theo tôi biết các người khi giải phóng mặt bằng đã có mâu thuẫn với quy định pháp luật của quốc gia. Nếu như làm căng và kiện ra tòa thì Ủy ban nhân dân thành phố cũng sẽ thua cuộc, lúc ấy Thị trưởng cũng không có mặt mũi.
Thái độ của Ngô Tâm còn được một chút, y cười nói:
- Như vậy đi, chúng tôi không muốn tốn thời gian với các người. Trực tiếp gọi thị trưởng của các người đến nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi cũng không phải người cố tình gây sự, chỉ là muốn các người có tinh thần chịu trách nhiệm.
Khúc Nhã Hân rất bình tĩnh nói:
- Bà lão mấy tháng trước đã ký thỏa thuận với thành phố, chính miệng bà cũng đồng ý chuyển đi. Do thành phố thấy bà bị bệnh nên mới không giục chuyển đi. Quyền sử dụng đất là của bà, nên bà ký tên sẽ có hiệu lực. Các anh tuy là con của bà nhưng vẫn do bà quyết định.
Ngô Đạo đắc ý cười nói:
- Điều khoản không công bằng cũng vô ích, vừa đưa ra tòa án sẽ bị phán là không có hiệu lực. Vừa nãy lão Tam đã nói mời Thị trưởng các người lại đây. Ba người chúng tôi sẽ nói chuyện với y. Cô không đủ cấp bậc, không có quyền quyết định, đừng tốn thời gian.
Khúc Nhã Hân hơi tái mặt nói:
- Thị trưởng Trần bận xử lý nhiều việc lớn, việc nhỏ gì cũng phải phiền đến Thị trưởng thì cần nhân viên công tác như chúng tôi làm gì? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Ngô Tâm không cho là đúng mà nói:
- Thị trưởng thì sao chứ? Thị trưởng ở trên cao và thấy dân chúng dễ bắt nạt ư? Không sợ nói cho cô biết, tôi ở bệnh viện thì đừng nói là Thị trưởng, dù là Bí thư Thành ủy, Bí thư tỉnh ủy thấy tôi còn phải ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi muốn làm gì thì làm. Cho nên nói công tác sẽ không chia ra cao thấp. Phó chủ nhiệm Khúc, cô đừng phí công làm gì, về đi.