Lý Đinh Sơn có chút xấu hổ nói:
- Bí thư Thẩm, Chủ nhiệm Dương căn cứ đơn tố cáo của quần chúng rồi điều tra về hành vi tham ô, nhận hối lộ không ngờ lại có phát hiện ngoài ý muốn.
- Phát hiện gì? Vừa lúc mọi người ở đây thì nói cũng không vấn đề gì.
Thẩm Phục Minh đương nhiên biết điều lệ giữ bí mật của Ủy ban kỷ luật. Y đây là nghĩ Lý Đinh Sơn đang cùng Dương Phàm ra vẻ thần bí mà thôi.
Lý Đinh Sơn gật đầu với Dương Phàm. Dương Phàm không hề e ngại mà nói:
- Căn cứ tình hình chúng tôi nắm giữ và kết quả điều tra thì ở Huyện Bá có một cán bộ từng vài lần một mình lái xe lên thành phố Chương Trình đưa tiền cho một vị lãnh đạo Thành ủy.
Thẩm Phục Minh đập bàn rồi nói:
- Quá to gan. Đồng chí Dương Phàm, vấn đề này anh phải báo cáo riêng với tôi. Phải chú ý giữ bí mật không kinh động đến người liên quan.
Thẩm Phục Minh biết ý mà dừng lại nhưng Lý Đinh Sơn lại thừa thắng xông lên. Y nói với Dương Phàm:
- Dương Phàm, bình thường Bí thư Thẩm không dễ gì tới Huyện Bá thị sát, hơn nữa vụ án mà anh đề cập có liên quan tới lãnh đạo Thành ủy. Tài liệu có thể cho Bí thư Thẩm xem trước, qua đó cũng nghe ý kiến của Bí thư Thẩm.
Dương Phàm vội vàng gật đầu rồi lấy một túi hồ sơ trong cặp ra đưa cho Thẩm Phục Minh.
Thẩm Phục Minh do dự một chút, vì có vết xe đổ vừa rồi nên y lo có thể là vừa nhìn thì thấy đây là tài liệu khiến người ta hết hồn hay không?
Mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào Thẩm Phục Minh. Bọn họ đều nghĩ hôm nay trò hay không ngừng xuất hiện làm người ta không theo kịp. Đồng thời cũng thầm than trí tuệ chính trị của cán bộ cơ sở là vô cùng. Mặc dù so sánh với mưu kế của Lý Đinh Sơn thì thủ đoạn của Lưu Thế Hiên là đơn giản hơn nhiều. Mặc dù bị Lý Đinh Sơn không ngừng phá vỡ nhưng cũng khiến người ở đây cùng suy nghĩ nếu mình đổi vào vị trí của Lý Đinh Sơn, mình có thể bị Lưu Thế Hiên đánh bại không?
Tim của Lưu Thế Hiên thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực. Y biết Dương Phàm không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì nhất định có chứng cứ xác thực. Không cần nghĩ cũng biết Dương Phàm sẽ nhằm vào y. Bởi vì y biết bây giờ Dương Phàm và Lý Đinh Sơn đứng chung một phe. Chẳng qua y lại cảm thấy có chút may mắn. Dương Phàm không thể có chứng cứ về việc mình kiếm tiền bẩn và tặng quà. Cho dù ở tình huống xấu nhất Dương Phàm nắm được gì nhưng tiền mình đưa cho Bí thư Thẩm, bí thư Thẩm vì tự bảo vệ thì cũng phải chèn ép vụ việc này lại.
Lưu Thế Hiên có chút đắc ý mà nghĩ, muốn đánh ngã tao thì trừ khi Thẩm Phục Minh ngã, còn đâu không có cửa đâu. Y thầm đánh giá Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng. Y thấy hai người này mặt không chút thay đổi thì lại nghĩ tới Lưu Hà nằm trong bệnh viện mà rất căm hận. Chờ Lưu Hà qua cửa thì sẽ cho bọn mày biết tay.
Thẩm Phục Minh rất bình tĩnh xem tài liệu khoảng năm sáu phút. Không ai có thể từ vẻ mặt của y nhìn ra cái gì, chẳng qua Thư ký Trương lại cẩn thận phát hiện ngón tay của Thẩm Phục Minh hơi run lên. Y biết đây là biểu hiện mà Bí thư Thẩm gặp vấn đề khó khăn. Hơn nữa càng làm y chấn động chính là từ động tác nhỏ của Thẩm Phục Minh đã lộ ra sự yếu ớt trong lòng Bí thư Thẩm. Bí thư Thẩm vốn luôn trầm ổn vậy mà cũng có lúc hoảng hốt sao?
Bí thư Thẩm đang sợ.
Bí thư Thẩm từ trước đến giờ vẫn khống chế quyền lực trong tay mà lại có lúc sợ sao? Tài liệu trong tay Bí thư Thẩm rốt cuộc ghi cái gì mà khiến Bí thư Thành ủy, quan to nhất thành phố Chương Trình lại sợ như vậy? Thư ký Trương lén nhìn Lý Đinh Sơn thì thấy người này vẫn cung kính đứng đó, mặt không chút thay đổi, không đắc ý, không hoảng loạn giống như mọi việc đều khống chế được trong tay. Thư ký Trương không khỏi run lên, lần đầu thấy sợ Lý Đinh Sơn.
Một Bí thư huyện ủy có thể khiến Bí thư Thành ủy sợ như vậy, hơn nữa Lý Đinh Sơn còn luôn ra vẻ bình tĩnh thì một là y rất tự tin, hai là quá tự kiêu. Tất nhiên Lý Đinh Sơn là người thứ nhất.
Thư ký Trương vốn còn nghĩ dựa vào vầng hào quang của Bí thư Thành ủy thì khi xuống Huyện Bá nhất định có thể ngang hàng với Lý Đinh Sơn, rất nhanh tạo được phe phái của mình. Nhưng bây giờ y rốt cuộc hiểu được chỗ dựa của mình là Bí thư Thẩm cũng bị tài liệu của Lý Đinh Sơn làm cho sợ đến độ run rẩy. Y không có tư cách đấu với Lý Đinh Sơn.
Thẩm Phục Minh không nói gì, người trong phòng không ai dám thở mạnh, không ai dám chọc Bí thư Thẩm vào lúc này. Trong lúc nhất thời không khí trong phòng rất nặng nề. Đột nhiên một tiếng kêu chói tai phá vỡ sự yên lặng:
- Bí thư Thẩm, Bí thư Lý, các ngài phải làm chủ cho Dương Bối nhà chúng tôi. Dương Bối bị thằng súc sinh Lưu Hà khi dễ. Lưu Hà không là loại tốt đẹp gì. Lưu Thế Hiên cũng không phải người tốt gì. Hắn tham ô, nhận hối lộ, không chuyện ác nào không làm. Hắn còn có quan hệ với Phó Trưởng phòng Văn hóa Cam Bình Tú chỗ tôi.
Bịch một tiếng, một cốc nước đã tuột tay rơi xuống đất, nhưng người bị làm rơi không chú ý mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào Ngưu Hồng Muội và Dương Bối đẩy cửa đi vào. Mọi người đều nhìn Ngưu Hồng Muội, nhất là mấy vị lãnh đạo Thành ủy càng không thể tin nhìn tới. Bọn họ mặc dù thường xuyên xuống cơ sở kiểm tra, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc nhân vật cơ sở như Ngưu Hồng Muội.
Mọi người đều trợn tròn mắt và thầm nghĩ Lưu Thế Hiên này coi như mất hết mặt mũi. Dù y và Cam Bình Tú kia có quan hệ hay không thì bị nói trước mặt bao người như vậy, danh tiếng coi như mất sạch.
Lưu Thế Hiên thiếu chút nữa không thở được. Ngưu Hồng Muội này sao lật lọng như vậy. Rõ ràng đã đồng ý khuyên Dương Bối đổi lời khai. Ả không ngờ còn cắn ngược lại mình trước mặt bao người như vậy.
Lưu Thế Hiên thẹn quá hóa giận mà nói:
- Ngưu Hồng Muội, Bí thư Thẩm ở đây, mời cô chú ý hình tượng của mình, không được ngậm máu phun người.
Ngưu Hồng Muội không biết lấy đâu ra dũng cảm. Cũng có thể cô nghe tin Lưu Hà đã tàn phế, lại tin Lưu Thế Hiên nhất định sẽ ngã nên không sợ Lưu Thế Hiên. Ngưu Hồng Muội thở hổn hển đáp lại Nguồn: https://truyenfull.vn
- Phó chủ tịch Lưu tôn kính, con của ông – Lưu Hà muốn dùng bạo lực hại Dương Bối con gái tôi, bản tính lưu manh của hắn nhất định truyền từ ông tới. Chuyện ông lén ngủ với Phó Trưởng phòng Văn hóa Cam Bình Tú thì tôi sớm đã biết. Đừng nghĩ rằng hai người một trước một sau tiến vào thì không ai nhận ra.
- Khụ khụ.
Thẩm Phục Minh ho khan một tiếng rồi nói:
- Chị là người nhà của bị hại? Không cần lớn tiếng, có việc gì thì từ từ nói ra.
Sao lại như vậy? Lưu Thế Hiên hơi run lên. Bí thư Thẩm có ý gì mà lại muốn nghe Ngưu Hồng Muội nói chuyện? Bí thư Thẩm phải trực tiếp đuổi Ngưu Hồng Muội ra ngoài mới phải chứ, sao có thể lại muốn nghe ả nói? Chẳng lẽ Bí thư Thẩm thay đổi ý kiến.
Lưu Thế Hiên không để ý ánh mắt phức tạp của mọi người mà lớn tiếng nói:
- Bí thư Thẩm, tôi xin nói mấy lời.
- Bí thư Thẩm, tôi cũng muốn nói suy nghĩ của mình ra.
Cửa lại được mở, Trương Thục Anh và Trương Tín Dĩnh đẩy cửa tiến vào.
Trương Thục Anh hai mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm Lưu Thế Hiên, sau đó kéo Trương Tín Dĩnh tách đám người ra mà đi tới trước mặt Thẩm Phục Minh:
- Bí thư Thẩm, cháu gái tôi bị Lưu Hà hại. Lưu Thế Hiên còn muốn đổi trắng thay đen, muốn khuyên tôi đi làm công tác tư tưởng với Tín Dĩnh. Bảo Tín Dĩnh nói Lưu Hà rượu say nổi điên đánh nhau với cháu nó. Tín Dĩnh nhà tôi từ nhỏ đã dịu dàng, ngoan ngoãn, cho đến bây giờ nói chuyện chưa lớn tiếng chứ đừng nói đánh nhau với người. Cho dù là đánh người thì Tín Dĩnh cũng không đánh kẻ rác rưởi là Lưu Hà. Từ trước đến giờ Tín Dĩnh vẫn coi thường Lưu Hà.
Ngưu Hồng Muội nghe vậy liền nói:
- Đúng đúng Bí thư Thẩm, Lưu Thế Hiên cũng khuyên tôi như vậy, cũng muốn Dương Bối nhà tôi phản cung. Y nói đã bàn với Vương Quan Thanh, dù Trương Tín Dĩnh có phản cung hay không, chỉ cần Dương Bối sửa lời thì y có thể động tay chân, hơn nữa còn lấy tiền để dụ dỗ tôi. Nhưng tôi là Đảng viên đã qua thử thách, đừng hòng kéo tôi xuống nước.
Thẩm Phục Minh rất đau đầu mà nói. Y xua tay nói:
- Không nói nữa. Bí thư Vương, Chủ nhiệm Lãnh và Bí thư Lý, Bí thư Vương và Chủ nhiệm Dương lưu lại, những người khác ra ngoài.