Quan Môn

Chương 920: Đầu độc

- Ồ?

Diệp Khai vừa định hỏi vì sao cô lại ở trong nhà tôi, nhưng lập tức liền nhớ ra ngày hôm qua mình cho hai nàng đến ở trong biệt thự chính là vì lo lắng người của hai anh em Tống thị sẽ bất lợi đối với hai nàng.

Bất kể nói như thế nào chẳng những Từ Chỉ Đồng là dây dẫn nổ đánh gục Tống Hỏa Sinh, hơn nữa còn là nhân chứng đầu tiên chứng minh hành vi phạm tội của hắn, sự hiện hữu của nàng phi thường mấu chốt, cho nên nàng tuyệt đối không thể có việc.

- Diệp chủ tịch, anh trở về rồi!

Điền Thanh nhìn thấy được Diệp Khai thoáng sửng sốt, sau đó liền nói:

- Vừa rồi anh cho người mang cơm tới chúng tôi còn chưa ăn, vừa đúng lúc cùng dùng chung…

- Tôi cho người đưa cơm?

Diệp Khai nghe xong liền sững sờ, hắn tựa hồ chưa từng phân phó chuyện như vậy.

Từ ngày hôm qua đến bây giờ Diệp Khai vẫn một mực bận rộn bên ngoài, làm gì có thời gian lo lắng việc nhỏ như vậy?

Hơn nữa trong biệt thự của Diệp Khai đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn, cũng có đủ dụng cụ nhà bếp, vô cùng thuận tiện, không đến nỗi làm người chết đói đi!

- Chẳng lẽ không phải anh cho người đưa tới?

Điền Thanh nghe xong lập tức sững sờ.

- Không phải là tôi.

Chân mày Diệp Khai lập tức nhíu lại, liền đi nhanh qua phòng ăn.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cảm xúc của Từ Chỉ Đồng đã hoàn toàn khôi phục lại, lúc này nàng đang ngồi cạnh bàn ăn nhìn thức ăn đầy bàn mà ngẩn người.

- Khoan hãy động đũa…

Diệp Khai nhìn thấy Từ Chỉ Đồng cầm đũa lên định gắp thức ăn liền hô lên.

- Ah?

Từ Chỉ Đồng nghe tiếng không khỏi quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Khai đang bước nhanh tới.

- Tôi không dặn người đưa thức ăn tới nhà, chuyện này có chút kỳ quặc!

Diệp Khai giật lấy đôi đũa trong tay Từ Chỉ Đồng, sau đó nói với nàng:

- Tôi gọi điện thoại hỏi trước chuyện này đã!

Diệp Khai lập tức gọi điện thoại, rất nhanh đã hiểu rõ sự tình.

Quả nhiên đồ ăn có vấn đề, không phải do căn tin thành ủy an bài.

Bình thường Diệp Khai ăn cơm chỉ có ba phương thức, thứ nhất là do căn tin thành ủy đưa tới, thứ hai là Lý Hải ở bên ngoài mua về, thứ ba là tự mình nấu nướng tại nhà.

Bởi vì Diệp Khai rất ít dùng cơm tại nhà cho nên bên căn tin thành ủy cũng chưa từng đưa cơm qua cho hắn. Theo trên nguyên tắc nếu Diệp Khai không chủ động yêu cầu thì sẽ không có an bài thế này.

- Đồ ăn có vấn đề, phải mang đi kiểm tra một chút.

Diệp Khai nói xong điện thoại, lại nói với Từ Chỉ Đồng cùng Điền Thanh.

- …

Điền Thanh cùng Từ Chỉ Đồng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Tuy Diệp Khai không nói rõ trong thức ăn có khả năng bị người ta hạ độc, nhưng từ vẻ mặt thận trọng của hắn có thể nhìn ra được loại khả năng này đã được phóng đại tới vô hạn rồi.

Rất nhanh Cam Tĩnh lái xe chạy tới, đem thức ăn gói lại sau đó vội vàng rời đi.

- Trong nhà có nguyên liệu, tôi làm cho hai người ăn một chút.

Diệp Khai nói.

Hai mỹ nữ nhìn qua cũng không thuộc dạng nữ nhân truyền thống thích vào bếp, bởi vậy chỉ có thể làm trợ thủ lặt rau gì đấy, Diệp Khai cởi áo sơ mi, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ vào bếp nấu cơm, chỉ khoảng nửa giờ đã làm xong hết thảy.

- Thật sự là không nghĩ tới…Diệp chủ tịch việc gì cũng biết làm…

Điền Thanh nhìn thấy không khỏi than thở.

Thiếu niên quan lớn đã là chuyện khó được, ai biết ngay cả nấu bếp mà Diệp Khai cũng làm được, việc này thật làm người khó tin.

- Kỳ thật loại chuyện này không phải là có biết làm hay không, mà là có muốn làm hay không mà thôi.

Diệp Khai thuận miệng nói:

- Chỉ cần có lòng chỉ học một tuần là có hiệu quả. Đương nhiên, cô muốn trở thành đầu bếp thì không thể được rồi.

- Tay nghề của Diệp chủ tịch đi làm đầu bếp cũng không có vấn đề gì!

Điền Thanh ăn thử vài miếng, thật tình khen ngợi.

Diệp Khai cười cười, hắn không ăn, bởi vì buổi trưa đã cùng bí thư Tần Phương Trần ăn cơm, hắn nhìn nhìn hai mỹ nữ đang ăn cơm, nói:

- Tôi nấu súp xem như an ủi tâm trạng cho hai cô.

- Ăn canh cũng có thể an ủi?

Từ Chỉ Đồng kinh ngạc hỏi.

- Phải, bỏ thêm chút gừng vào có thể ổn định tâm thần.

Diệp Khai gật đầu nói.

Đợi sau khi hai nàng ăn cơm xong, Cam Tĩnh cũng gọi điện thoại trở về:

- Nhị thiếu gia, trong thức ăn có Ka, hiển nhiên là muốn giết người diệt khẩu!

Diệp Khai nghe xong cũng hít sâu một hơi lạnh.

Thoạt nhìn xác thực có người muốn diệt khẩu Điền Thanh cùng Từ Chỉ Đồng, bằng không mà nói cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy mang thức ăn tới cho hai nàng, còn hạ độc vào trong đồ ăn.

Điều này cũng đủ chứng minh những chứng cớ lấy được trong nhà Tống Hỏa Sinh xác thực phi thường trọng yếu, đã làm cho người nào đó bí quá hóa liều.

Nếu không nhờ Diệp Khai về nhà sớm, chỉ sợ Điền Thanh cùng Từ Chỉ Đồng thật sự phải hương tiêu ngọc vẫn.

Nếu như vậy người gặp phiền toái lớn nhất phải là Diệp chủ tịch rồi.

Thử suy nghĩ một chút, nếu hai vị mỹ nữ chết trong biệt thự của Diệp chủ tịch, hơn nữa hai mỹ nữ còn là người nổi danh, quan trọng hơn là hai mỹ nữ còn là chị dâu em chồng, bảo Diệp Khai làm sao chịu nổi? Sẽ để cho dư luận xã hội thành phố Đông Sơn nói như thế nào?

Không chừng sẽ bị người bịa đặt những lời ong tiếng ve vô cùng hoang đường, tới lúc đó dù Diệp Khai có ngàn cái miệng cũng nói không được rõ ràng.

- Nghiêm tra đầu mối này, có lẽ có thể tra ra được chút tình huống.

Một lát sau Điền Thanh lại nói với Diệp Khai.

Diệp Khai gật đầu, nhưng lại lắc đầu nói:

- Việc này không nóng nảy, bởi vì những điều này chỉ là biểu tượng, nếu như sự tình của hai anh em Tống Lâm Sinh cùng Tống Hỏa Sinh được giải quyết, những người bám vào trên thân họ tự nhiên đều sẽ tan thành mây khói, cho nên hiện tại chúng ta có thể tra xét manh mối nhưng không cần đầu nhập quá nhiều tinh lực, bởi vì chuyện này sớm muộn gì sẽ được giải quyết hết!

- Cảm ơn!

Từ Chỉ Đồng ở bên cạnh trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói với Diệp Khai.

Nếu không nhờ có Diệp Khai, Từ Chỉ Đồng biết rõ hiện tại mình đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng bi thảm, nhưng còn có khả năng liên lụy tới chị dâu Điền Thanh, phần ân tình này thật lớn.

Cho tới hiện tại hai người lâm vào trong nguy hiểm, không thể trách được Diệp Khai, chỉ có thể nói hai nàng rơi vào việc đấu tranh trong thành phố Đông Sơn, nếu không có Diệp Khai che chở hai nàng, đoán chừng đã sớm bị người nghiền nát.

- Không cần nói vậy, cần làm cho thành phố Đông Sơn biến thành nơi an cư lạc nghiệp cũng là chuyện mà một chủ tịch thành phố như tôi cần phải làm, có những tên cặn bã như thế hoành hành, quả thực là nỗi sỉ nhục của tôi.

Diệp Khai nhìn Từ Chỉ Đồng, nói:

- Yên tâm đi, tối đa là một tuần lễ, xác định sẽ bắt hết những tên kia, cần bắt cần xử, còn lại đều sẽ trung thực nghe lời.

- Chỉ sợ là không dễ dàng đâu, thế lực những người kia rất lớn.

Điền Thanh nói.

Là bí thư Đoàn thanh niên thành phố, cán bộ cấp chính phòng, Điền Thanh xem như là nhân vật có tiếng trong quan trường Đông Sơn, tự nhiên biết rõ băng dày ba thước không chỉ lạnh một ngày, sở dĩ anh em họ Tống có thể hoành hành không kiêng kỵ, cũng không chỉ hình thành trong một hai ngày, cỗ lực lượng của bọn hắn không nhỏ, không thể khinh thường.

Nếu như nói Diệp Khai thực sự cho rằng bắt được anh em họ Tống cùng tập đoàn buôn ma túy của bọn hắn là xong xuôi, hiển nhiên là có chút khinh định.

- Bên trong tỉnh ủng hộ, tôi cũng có quyết tâm, cho dù đem ủy viên thành ủy làm mất một nửa cũng không tiếc!

Diệp Khai nói.

Từ Chỉ Đồng cùng Điền Thanh nghe xong thậm chí cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ tới Diệp Khai hạ quyết tâm như vậy, chỉ nghe vài câu nói của hắn là có thể nghe ra được lần này vấn đề của Đông Sơn rất nghiêm trọng, đã ảnh hưởng phạm vi thật rộng, hoặc là trong tỉnh đã quyết định xuống tay thật nặng.

Nếu như ủy viên thành ủy Đông Sơn rơi một nửa, chỉ sợ toàn bộ tỉnh Hà Đông sẽ vì việc này mà chấn động.

Nếu không gặp phải tình huống đặc thù, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy phát sinh.

- Kỳ thật đây cũng không xem là việc lớn gì, khi tôi vừa tới thành phố Long Thành đảm nhiệm chức bí thư Ban kỷ luật thanh tra, cũng xử lý qua tình huống tương tự, đả kích thế lực đen, giữ gìn trật tự xã hội, dân chúng luôn ủng hộ đấy…

Diệp Khai nói:

- Cho nên hai cô cũng không cần lo lắng, an tâm ở lại đây là được rồi, về phần trong nhà có thể gọi điện thoại báo chút tình huống.

- …

Điền Thanh có chút gì đó muốn nói.

Từ Chỉ Đồng nhìn thấy liền nói ra:

- Anh trai tôi có máu ghen rất lớn, nếu biết rõ chị dâu tôi đang ở trong nhà Diệp chủ tịch, khẳng định sẽ nổi điên!

Diệp Khai nghe xong lập tức cười ha ha, khiến Điền Thanh cảm thấy thật xấu hổ.

- Việc này đúng là ta sơ sót, đồng chí Điền Thanh nếu muốn trở về nhà không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải đợi vài ngày, nếu như chồng cô lo lắng thì gọi anh ấy tới ở vài ngày với cô là được, dù sao nhà tôi cũng lớn, nhiều người ở cũng không sao cả.

Diệp Khai nói ra.

- Làm vậy thích hợp không?

Điền Thanh nghe xong có chút do dự nói.

- Không có gì, chỉ nói do tôi an bài là được rồi!

Diệp Khai cười nói.

Điền Thanh nghe xong suy nghĩ một chút, sau đó cầm điện thoại gọi về nhà, nói thật lâu.

- Sao đây?

Từ Chỉ Đồng lại hỏi.

- Kỳ quái…

Điền Thanh có chút hồ nghi nhìn nàng, sau đó lại nhìn Diệp Khai nói:

- Lần này sao lại thông tình đạt lý như vậy rồi đây? Chỉ nói tôi cùng Chỉ Đồng ở lại trong nhà Diệp chủ tịch rất an toàn, anh ấy rất yên tâm, không tới tham gia náo nhiệt, sau đó còn hi vọng chị em tôi đừng gây thêm phiền cho Diệp chủ tịch là được rồi, còn nhờ tôi chuyển lời cảm tạ Diệp chủ tịch…

- Đây là anh trai tôi sao?

Từ Chỉ Đồng nghe xong cũng có chút kinh ngạc.

Diệp Khai nghe xong vẻ mặt liền vui vẻ.

Nhưng tới lúc chiều lại có tin tức mới, thông qua cameras giám sát ngoài cửa, người đưa cơm đã bị nhận ra, xác thực là nhân viên công tác căn tin thành ủy, nhưng hắn nói là do mình nhận được thông tri của văn phòng Ủy ban mới làm thức ăn đưa tới, về phần trong thức ăn có độc gì đó thì hắn tỏ vẻ không rõ ràng.

- Chuyện này càng ngày càng phức tạp rồi…

Diệp Khai nghe xong trong lòng suy nghĩ.

Có thể khẳng định người đáng nghi đầu độc nhất định là trong thành ủy hoặc Ủy ban, bằng không mà nói không khả năng sử dụng điện thoại nội bộ thông tri, việc khống chế điện thoại nội bộ của văn phòng Ủy ban tương đối nghiêm khắc, sử dụng sẽ bị ghi chép, nhưng không biết có thể tra xét lên đầu ai đây?

Diệp Khai đang suy nghĩ chuyện này, lại nhận được điện thoại của bí thư Tần Phương Trần, gọi hắn cùng đến nghiên cứu tình huống của Đông Sơn.