Quan Môn

Chương 917: Muốn kháng lệnh?

Nhóm cảnh sát chia thành hai đường, một nhóm đi theo Đặng Kim Hữu suất lĩnh tới thẳng trong nhà Tống Hỏa Sinh, một nhóm khác theo Diệp Khai suất lĩnh đi tới công ty Lập Tín điều tra bằng chứng.

Khi đi tới công ty Lập Tín, Diệp Khai phát hiện công ty vẫn rất lớn, cũng không chỉ đơn thuần có cái vỏ rỗng.

Cao ốc tổng bộ công ty Lập Tín là một tòa lầu sáu tầng màu đỏ, một tầng có hai mươi phòng, có thể cung cấp mấy trăm người làm việc.

- Xem ra số người mang tới có chút ít ah…

Diệp Khai nhìn nhìn ba mươi viên cảnh sát mà mình mang tới, thầm nhủ.

Việc họ cần làm đầu tiên là đuổi người bên trong ra ngoài, sau đó phong tỏa cửa ra vào, lại bắt đầu từ từ truy tra, tìm chứng cớ phạm tội.

Đương nhiên, có một ít người phải bị giữ lại, tỷ như nhân viên tài vụ công ty, người phụ trách thực tế cùng thư ký của Tống Hỏa Sinh, những người này hẳn có thể tiếp xúc với một ít bí mật của Tống Hỏa Sinh, cho nên phải từ trên người của họ tìm chỗ đột phá.

- Tôi là chủ tịch thành phố Đông Sơn Diệp Khai!

Nhìn hơn mười nhân vật trọng yếu của công ty Lập Tín, Diệp Khai cũng không dây dưa:

- Tống Hỏa Sinh phạm tội cưỡng hiếp bắt cóc, đã bị bắn chết, hiện tại cần điều tra bằng chứng phạm tội khác của hắn, hi vọng các vị có thể nhận rõ tình thế, tích cực phối hợp, đừng nên làm liên lụy tới mình!

Sau khi nói xong hắn vung tay lên, những người kia liền bị dẫn sang phòng khác, có hai cảnh sát canh gác, cách ly bọn họ, mỗi người phát một xấp giấy cùng một cây bút, để cho bọn họ đem những gì mình biết được viết ra.

- Làm như vậy được không?

Đường Mộc có chút hoài nghi.

- Có gì mà không được?

Diệp Khai trả lời:

- Tống Hỏa Sinh đã chết, chuyện này đả kích tâm lý cho họ rất lớn, hơn nữa tôi là chủ tịch thành phố ra mặt chủ trì đại cục, cũng sẽ làm bọn họ cảm thấy sợ hãi, ai cũng muốn tự bảo vệ mình, chuyện gì đều có thể làm ra được…

- Nha…thật có đạo lý…

Đường Mộc nghe xong có chút suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Diệp Khai rất có đạo lý.

Nếu như Tống Hỏa Sinh còn sống thì có lẽ còn có chút tác dụng chấn nhiếp đám thủ hạ này, bọn họ sẽ không dám đi nói lung tung, nhưng hiện tại Tống Hỏa Sinh đã bị bắn chết, như vậy những người kia ngoại trừ chấn kinh cũng phải cân nhắc lại đường ra ngày sau của mình, không đến mức vì một người chết đi bảo thủ bí mật.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp Khai, rất nhanh đã có người khai ra ở bên cạnh công ty Tống Hỏa Sinh có một tầng hầm, bên trong cất giữ một ít đồ vật mẫn cảm.

Diệp Khai đọc xong lập tức ra lệnh nhóm cảnh sát tập trung toàn lực tra xét căn phòng dưới đất kia.

Bọn họ đi xuống bên dưới, liền thấy được một cánh cửa sắt, hai gã cảnh sát tìm cây búa nện mở cửa, liền nhìn thấy một trong còn có thêm một cánh cửa lại tiếp tục phá vỡ, sau đó nhìn thấy từng dãy tủ sắt sắp xếp bên trong.

Một gã cảnh sát dùng búa cạy mở ngăn tủ sắt phía trước, liền nhìn thấy đồ vật bên trong.

- Đây là đồ cổ?

Hắn có chút kinh ngạc nói.

Đồ vật bên trong bị người dùng túi nhựa trong suốt bao kín, nhưng không ảnh hưởng mọi người nhìn thấy được hình dáng của nó, thứ này hẳn là thanh đồng thời cổ, phong cách kiểu dáng cổ xưa hào phóng, xem ra giống như là hàng thật sự.

Sau đó bọn họ lại phá thêm mười ngăn tủ, bên trong đều là vật này.

Chỉ là những vật kia cũng không phải trọng điểm mà Diệp Khai quan tâm, cho nên họ tiếp tục tra xét.

- Phanh…

Lại thêm một ngăn tủ bị cạy mở, gã cảnh sát mở ra, lập tức hưng phấn hô một tiếng:

- Súng ống!

Diệp Khai đi qua nhìn xem, quả nhiên bên trong tủ thấy được súng ống, hai cây 64, bốn cây mini đột kích, còn có hai cây loại năm phát liên tục, hơn hai mươi dao găm bị quản chế, ngoài ra trong tủ còn có thể phát hiện được đủ loại hộ chiếu của Tống Hỏa Sinh, khoảng chừng mười quốc gia, hiển nhiên đều là đồ giả.

- Đồ vật trong này phải trọng điểm chú ý!

Diệp Khai nhìn xong gật đầu nói.

Theo những đồ vật phát hiện trước mắt mà xem, đã có thể sơ bộ phán định Tống Hỏa Sinh tư tàng súng ống, giả tạo giấy tờ, đồng thời còn có khả năng buôn lậu văn vật.

Nhưng những vật này không phải trọng điểm mà Diệp Khai chú ý, hắn muốn tìm được một ít chứng cớ phạm tội trực tiếp của Tống Hỏa Sinh, có thể trực quan chứng minh được Tống Hỏa Sinh là dạng người như thế nào.

Trước mắt tìm được những vật này thì không đủ sức thuyết phục.

Đúng lúc này Lý Hải lại gọi điện thoại tới:

- Nhị thiếu gia, ở trong tường kép của căn nhà bên này phát hiện một tủ bảo hiểm rất lớn, nhưng người nhà của Tống Hỏa Sinh không chịu phối hợp, hơn nữa bọn họ đã thông tri cho Tống Lâm Sinh!

- Mọi người chờ một chút, tôi lập tức qua ngay!

Diệp Khai nghe xong không chút suy nghĩ lập tức xuất phát.

Nếu như phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh chạy tới, nhóm người Đặng Kim Hữu xác thực không ép được Tống Lâm Sinh, mà tuy nhóm người Lý Hải là người của Cục cảnh vệ trung ương, nhưng chỉ có thể trấn được đám cảnh sát, chưa hẳn làm Tống Lâm Sinh sợ hãi, cho nên Diệp Khai phải đi qua đem tủ bảo hiểm kia mở ra.

Nếu như hắn đoán không lầm tủ bảo hiểm giấu trong nhà Tống Hỏa Sinh phải là chỗ giấu vật chứng phạm tội mấu chốt.

Diệp Khai lưu lại hai cảnh vệ, sau đó để nhóm cảnh sát bảo vệ hiện trường công ty Lập Tín, cùng thư ký Đường Mộc lên xe trực tiếp chạy tới trong nhà Tống Hỏa Sinh.

Khi hắn đi tới Tống Lâm Sinh cũng đã đến, đang cùng nhóm người Đặng Kim Hữu và Lý Hải giằng co.

Tống Lâm Sinh cũng không chỉ tới một mình, hắn mang theo người của phân cục cảnh sát Tây Lâm, khoảng hơn ba mươi, đem nơi ở của Tống Hỏa Sinh bao vây, lúc này đang bức bách nhóm người của Đặng Kim Hữu lui ra ngoài.

- Tống phó chủ tịch, tôi khuyên ông không nên vọng động, hành vi của ông đã cấu thành tội danh ảnh hưởng tư pháp công chính.

Đặng Kim Hữu đã có nhóm cảnh vệ của Cục cảnh vệ trung ương như Lý Hải làm chỗ dựa, lúc này sẽ không e ngại Tống Lâm Sinh, nhìn thấy Tống Lâm Sinh muốn xua người xông vào liền nói ra.

- Hi vọng ông tỉnh táo lại, Tống Hỏa Sinh phạm tội bằng chứng rành rành, bản thân đã bị bắn gục, chúng tôi đến điều tra nơi ở của hắn cũng được Diệp chủ tịch phê chuẩn, nếu ông còn không thức thời vụ, đó chính là bao che phần tử phạm tội, phải nhận trách nhiệm với pháp luật!

- Trách nhiệm pháp luật cái rắm!

Đôi mắt Tống Lâm Sinh đỏ bừng, lớn tiếng quở trách:

- Em trai của tôi đang khỏe mạnh tốt đẹp, bị các người sát hại, đậy là hành vi thổ phỉ ác bá! Diệp Khai bất quá chỉ là một quyền chủ tịch thành phố đã dám coi trời bằng vung như vậy, thật đem thành phố Đông Sơn xem là thiên hạ của hắn rồi sao? Đặng Kim Hữu, ông tốt nhất là tránh ra, bằng không mà nói đừng trách tôi không khách khí!

Cục trưởng phân cục Tây Lâm Đổng Sơn Hổ đi theo sau lưng Tống Lâm Sinh cùng hơn ba mươi tên cảnh sát phân cục Tây Lâm, đều võ trang đầy đủ, nhìn chằm chằm vào người bên trong, chỉ chờ ra lệnh một tiếng sẽ xông đi vào.

Mặc dù nói người bên trong là phó chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, phải nói là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nhưng hiện tại bọn hắn đang đi theo chân phó chủ tịch thường vụ thành phố Tống Lâm Sinh, dĩ nhiên là không sợ áp lực của Đặng Kim Hữu.

Hơn nữa gần đây cục trưởng Đổng Sơn Hổ đã mâu thuẫn với Đặng Kim Hữu, lúc này chứng kiến Tống Lâm Sinh cùng Đặng Kim Hữu giằng co, tự nhiên sẽ không nghe theo lệnh của Đặng Kim Hữu, đứng bên phía Tống Lâm Sinh.

Theo hắn thoạt nhìn nhóm người Đặng Kim Hữu bắn chết Tống Hỏa Sinh vốn không có đạo lý chính đáng, mặc dù nói Tống Hỏa Sinh bị nghi ngờ muốn bắt cóc cưỡng hiếp Từ Chỉ Đồng, nhưng còn chưa hình thành sự thật, cho nên bọn họ bắn chết Tống Hỏa Sinh phải nói là làm quá mức.

Lúc này Tống Lâm Sinh muốn lấy công đạo cho em trai của hắn, đồng thời còn chiếm cứ ưu thế trên địa vị thân phận, tự nhiên là phải theo hắn.

- Đổng Sơn Hổ, ông không nghe an bài của Cục cảnh sát thành phố, tự tiện triệu tập cảnh sát vây công cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, hiện tại tôi đình chỉ chức vụ của ông!

Đặng Kim Hữu nói ra.

- Đặng cục trưởng nói đùa rồi!

Đổng Sơn Hổ một lòng muốn nịnh bợ Tống Lâm Sinh, tự nhiên không bị mấy câu nói này đánh động, đôi mắt xoay chuyển nói:

- Tống phó chủ tịch là ủy viên thường vụ thành ủy, là phó chủ tịch thường vụ thành phố, đại biểu cho thành ủy cùng Ủy ban thành phố, muốn uốn nắn hành động sai lầm của các người, là tới giữ gìn trật tự, mở rộng chính nghĩa, ông dựa vào cái gì mà bảo tôi không nghe theo đại biểu thành ủy cùng Ủy ban mà ngược lại nghe theo mệnh lệnh sai lầm của ông?

Đổng Sơn Hổ vừa nói như vậy đám cảnh sát phân cục Tây Lâm cũng nhao nhao kêu lên, theo bọn hắn nghĩ chỉ có Tống Lâm Sinh mới có thể đại biểu cho thành ủy cùng Ủy ban, Đặng Kim Hữu còn kém một ít, huống hồ Đặng Kim Hữu đang làm những chuyện không đúng trình tự pháp luật ah.

Mặc dù Tống Hỏa Sinh có vấn đề nhưng còn tới mức phải bị bắn chết, hiện tại xuất hiện chuyện này còn không biết Đặng Kim Hữu có khả năng thuận lợi thoát thân hay không, nếu như nói Đặng Kim Hữu không đưa ra được giải thích hợp lý, như vậy hắn bị tạm thời cách chức cũng chỉ là xử nhẹ.

Đã như vậy còn ai quan tâm cục trưởng Cục cảnh sát thành phố đang nói gì?

- Tôi ngược lại là không biết từ lúc nào Tống phó chủ tịch lại có thể đại biểu cho thành ủy cùng Ủy ban thành phố rồi đây?

Vào lúc này một thanh âm truyền tới.

Mọi người vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Khai mang theo mấy người từ bên ngoài đi vào.

- Diệp chủ tịch…

Đổng Sơn Hổ nhìn thấy Diệp Khai, lập tức chút khẩn trương.

Mặc dù nói hắn bò lên Tống Lâm Sinh lực lượng rất đủ, nhưng khi nhìn thấy chủ tịch thành phố chính quy đến, vẫn có chút khiếp đảm, dù sao người ta không chỉ là quyền chủ tịch thành phố còn kiêm nhiệm quyền bí thư thành ủy, là nhân vật có quyền lực lớn nhất hiện tại trong quan trường thành phố Đông Sơn.

- Phân cục Tây Lâm của các vị là chuyện gì xảy ra, rõ ràng lệnh của cục trưởng Cục cảnh sát thành phố đều không nghe rồi hả? Muốn tập thể nghỉ việc sao? Hiện tại Diệp chủ tịch đã đến, các anh còn không nhanh rút lui khỏi đây?

Thư ký Đường Mộc bước tới lớn tiếng quát.

Người của phân cục Tây Lâm nhìn thấy Diệp Khai đã đến, đều có chút do dự, không biết nên làm sao bây giờ, vì vậy đều đưa mắt nhìn cục trưởng phân cục Đổng Sơn Hổ.

Hiện tại Đổng Sơn Hổ đã đâm lao phải theo lao, hôm nay nếu như rút lui khả năng sẽ ra vấn đề lớn, đến lúc đó Diệp Khai tính nợ với hắn khó tránh khỏi sẽ bị xử theo pháp luật, bởi vậy hắn quyết định phải cứng rắn tới cùng.

- Thứ cho khó nghe lệnh!

Đổng Sơn Hổ cắn răng nói ra.

- Muốn kháng lệnh? Ha ha…

Diệp Khai nghe xong chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.