Quan Môn

Chương 915: Phanh phanh phanh phanh phanh!

Tên trung niên mặt đen nhìn Từ Chỉ Đồng đang cố sức giãy dụa trên ghế, cười hắc hắc nói ra:

- Mày giãy dụa đi, mày càng giãy dụa thì tao càng hưng phấn!

Nhìn tên trung niên đến gần, gương mặt ghê tởm cách mình càng lúc càng kề sát, trong nội tâm Từ Chỉ Đồng tràn đầy tuyệt vọng.

Đột nhiên tên trung niên cảm thấy Từ Chỉ Đồng chợt nằm yên trở lại, đôi mắt nhìn chằm chằm mình, thần thái kỳ dị, không khỏi làm cho hắn thoáng ngây ra.

- Ân? Chẳng lẽ sợ tới choáng váng?

Tên trung niên sững sờ, muốn đi kiểm tra mặt của Từ Chỉ Đồng, nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.

- Tụi mày là ai?

Một gã thủ hạ quay đầu nhìn lại, lập tức liền xoay người quát to.

Chỉ là phản ứng của bọn hắn có chút quá chậm chạp, bởi vì lo nhìn mỹ nữ mà ảnh hưởng tới hành động, thẳng tới khi đã có người đi tới sát bên cạnh cũng chưa kịp phát hiện, tất cả cũng nhờ mị lực của Từ Chỉ Đồng.

Tên trung niên phản ứng ngược lại rất nhanh, khẽ vươn tay, bên hông lộ ra một thanh nhuyễn đao, thân thể chuyển qua vung đao tới người đối diện.

Đáng tiếc chính là người ta cầm cũng không phải đao!

- Nhị thiếu gia coi chừng!

Có người hô to.

Đối diện tên trung niên mặt đen chính là Diệp Khai.

Vừa rồi mấy người Diệp Khai lái xe đuổi theo, liền nhìn thấy mấy nam nhân kia kéo Từ Chỉ Đồng vào trong rừng cây, nhóm người Lý Hải thấy thế đều rút súng cùng nhau đi vào.

Khi chứng kiến tên mặt đen đang đi tới ghế nằm trói Từ Chỉ Đồng, khi Diệp Khai vừa đến gần rốt cục bị người phát hiện.

Tất cả mọi người đều là người có kinh nghiệm sóng gió, thấy được nhị thiếu gia nguy hiểm tự nhiên không chút nương tay.

Lý Hải khoát tay, súng lục nổ vang, viên đạn xuyên vào giữa trán tên trung niên mặt đen, một phát nổ đầu, máu tươi văng khắp nơi!

Đối với nhân sĩ không rõ thân phận cầm vũ khí tập kích Diệp Khai, Lý Hải không cần suy nghĩ trực tiếp bắn gục cũng không có vấn đề gì, sau đó chỉ cần bổ sung một phần báo cáo điều tra là được rồi, đối với thượng tá cảnh vệ xuất thân từ Cục cảnh vệ trung ương mà nói loại chuyện này đơn giản như ra ngoài giết chết một con gà!

- Phanh phanh phanh phanh phanh…

Tiếng súng của Lý Hải giống như là hiệu lệnh, âm thanh vừa rơi xuống chợt nghe được một trận tiếng súng vang lên.

Sau đó liền chứng kiến những người xung quanh nguyên một đám ngã xuống đất, mặc dù không đến nỗi bị một phát súng nổ đầu nhưng mỗi phát đều trúng mục tiêu, thậm chí đều đã mất đi sức chiến đấu.

Xui xẻo nhất chính là Đinh Tử Sơn, bị trúng hai phát, một phát trúng bụng dưới một phát giữa đầu gối trái, đoán chừng đầu gối đã vỡ nát bấy, chân trái kia xem như triệt để tàn phế.

- Tổng cộng mười tên, toàn bộ giải quyết!

Lý Hải xem xét chung quanh, lập tức báo cáo cho Diệp Khai.

Nằm trên mặt đất ngoại trừ tên mặt đen bị một phát súng nổ đầu, những tên khác đều kêu gào thảm thiết, làm thế nào cũng không nghĩ đến bọn hắn đang muốn vây quanh xem việc vui, lại đột nhiên xuất hiện một đám hung thần ác sát, không nói một câu đã lập tức nổ súng.

Lúc này chứng kiến tên mặt đen lão đại bị bắn chết, đám tiểu lâu la tự nhiên là bị dọa đến hồn phi phách tán, lá gan vỡ tan.

- Gọi cảnh sát tới phối hợp một chút.

Diệp Khai cũng không nghĩ tới nhóm cảnh vệ của mình hung hãn như vậy, mỗi phát súng đều không chút lưu tình.

Hôm nay cả đám người nằm đầy trên đất, hắn đành phải gọi cảnh sát địa phương tham dự, bằng không chuyện này thật khó làm, mặc dù nói những người khác không bị tổn thương trí mạng, nhưng dù sao tên trung niên đầu lĩnh đã bị một phát vỡ đầu rồi.

Chết người, đây là đại bản án, mặc kệ nguyên nhân hậu quả như thế nào, phải làm theo chương trình chính quy mới được.

Tuy làm vậy sẽ có chút phiền toái, nhưng sự tình cũng cần được xử lý thỏa đáng, bằng không sẽ có di chứng.

Đường Mộc gọi điện thoại không bao lâu, Cục cảnh sát thành phố liền do Đặng Kim Hữu suất lĩnh vội vàng chạy tới.

Phó chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Đặng Kim Hữu nhìn thấy tình huống nơi này không khỏi hít sâu một hơi lạnh, không nghĩ tới người của Diệp Khai động thủ lăng lệ ác liệt như vậy, một người cũng không buông tha, mỗi người đều tràn đầy vết thương, còn bị bắn chết một người.

Nhưng khi bọn họ chứng kiến tên mặt đen bị bắn chết, ngay lập tức liền thay đổi sắc mặt.

- Diệp chủ tịch, người này…

Sắc mặt Đặng Kim Hữu có chút khó xem:

- Người này tên là Tống Hỏa Sinh, là lão bản công ty Lập Tín!

- Tống Hỏa Sinh? Tên này hình như có chút quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu…

Diệp Khai nghe được liền nhíu mày.

- Hắn là Tống Hỏa Sinh? Em trai phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh?

Đường Mộc kinh ngạc nói.

- Em trai Tống Lâm Sinh? Tại sao lại là một kẻ lưu manh như vậy? Xí nghiệp gia thành phố Đông Sơn lại có bộ dạng này sao?

Diệp Khai nghe được không có cảm giác gì quá lớn, chỉ cảm thấy sự tình hôm nay có chút kỳ quái.

Như thế nào chỉ đi ra chơi dã ngoại ăn thịt nướng, đều có thể gặp được loại chuyện này, còn bắn chết người, mà người chết không phải ai khác lại là em trai Tống Hỏa Sinh của phó chủ tịch thường vụ thành phố Tống Lâm Sinh luôn đối nghịch với hắn?

Mặc dù nói Diệp Khai đã sớm có ý định động thủ với Tống Lâm Sinh, nhưng đột nhiên bắn chết Tống Hỏa Sinh lại không thể không buộc hắn phải sớm động thủ hơn, bằng không mà nói sẽ tạo ra một ít ảnh hưởng không tốt.

Vì vậy Diệp Khai xem như thật quyết đoán nói:

- Đặng phó chủ tịch, tổng giám đốc công ty Lập Tín Tống Hỏa Sinh bắt cóc lẫn có ý đồ cưỡng hiếp nữ phóng viên đài truyền hình thành phố, bị chúng tôi gặp được còn cầm vũ khí ý đồ giết người diệt khẩu, đã bị cảnh vệ của tôi bắn chết, hiện tại tôi có lý do hoài nghi công ty Lập Tín là một công ty rỗng bị bang hội xã hội đen khống chế, tôi mệnh lệnh lập tức tổ chức cảnh lực vây quanh điều tra công ty Lập Tín cùng nhà ở của Tống Hỏa Sinh, khống chế truy tra chứng cớ!

- Dạ!

Đặng Kim Hữu nghe xong lập tức lên tiếng.

Nhưng sau đó Đặng Kim Hữu chợt nói:

- Diệp chủ tịch, nhưng nếu như chuyện này truyền ra tiếng gió chỉ sợ sẽ làm toàn bộ thành phố Đông Sơn chấn động, Tống Lâm Sinh không phải kẻ dễ trêu, nhà hắn ở tại thành phố Đông Sơn cũng có lực ảnh hưởng khá lớn.

- Anh lo lắng chuyện gì?

Diệp Khai hỏi.

- Tôi lo lắng trong Cục cảnh sát cũng có người của bọn hắn, nếu như Tống Lâm Sinh tìm tới tận cửa, cảnh sát không ép được hắn!

Đặng Kim Hữu hồi đáp.

Kỳ thật chuyện này quả thật làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó xử, rất rõ ràng Tống Hỏa Sinh phạm tội, bắt cóc có ý đồ cưỡng gian nữ phóng viên, nhưng cảnh vệ của Diệp Khai lại nổ súng bắn chết người, việc này thật sự là quá lớn, nếu dựa theo chương trình bình thường nhóm người Lý Hải đều sẽ bị điều tra.

Nhưng hiện tại Diệp Khai không để ý tới vấn đề này, ngược lại còn muốn xâm nhập truy tra chứng cớ phạm tội của Tống Hỏa Sinh, nếu Tống Lâm Sinh nhận được tin tức có thể để yên hay không?

Huống hồ Tống Hỏa Sinh là em trai Tống Lâm Sinh, em trai bị người bắn chết, Tống Lâm Sinh há dễ dàng chịu bỏ qua?

- Việc này không cần lo lắng, để tôi phân ra bốn cảnh vệ đi theo người của anh điều tra xử lý là được, bọn họ là người của Cục cảnh vệ trung ương!

Diệp Khai không hề có chút lo lắng, trực tiếp nói với Đặng Kim Hữu.

- Người của Cục cảnh vệ trung ương?

Đặng Kim Hữu nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt.

Là một cán bộ cấp phó sảnh, kiêm nhiệm chức cục trưởng Cục cảnh sát thành phố lẫn phó chủ tịch thành phố, Đặng Kim Hữu làm sao không biết rõ thanh danh của Cục cảnh vệ trung ương?

Những người này là đại nội cao thủ có giấy phép giết người ah!

Hiện tại hắn nghe được tin tức này, rốt cục đã minh bạch vì sao lúc trước trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn bên Tỉnh ủy lại yêu cầu mình nhất định phải đi theo tùy tùng Diệp Khai, vô điều kiện ủng hộ bất luận quyết định gì của hắn, nguyên lai bên trong còn có nguyên nhân như thế.

Có thể để cho cảnh vệ của Cục cảnh vệ trung ương đi theo bảo tiêu, vậy thân phận của hắn là gì không cần nói cũng đã biết, cho dù là con cháu trực hệ của thế gia đại tộc cũng chưa chắc được hưởng thụ tới đãi ngộ như vậy!

- Đưa cho Đặng phó chủ tịch xem giấy chứng nhận của anh!

Diệp Khai nói với Lý Hải.

- Dạ!

Lý Hải lấy ra giấy chứng nhận của mình đưa cho Đặng Kim Hữu.

Đặng Kim Hữu nhìn giấy chứng nhận ấn đồ án quốc huy, lật ra nhìn xem, lập tức nghiêm mặt, nhất là chứng kiến quân hàm của Lý Hải lại là một thượng tá, đôi mắt muốn trừng đi ra.

Hai tay của hắn cầm giấy chứng nhận cung kính trả lại cho Lý Hải, sau đó nói với Diệp Khai:

- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

- Được, nhất định phải cẩn thận điều tra, người như Tống Hỏa Sinh công ty không khả năng không có vấn đề, đào ba thước đất cũng phải tìm ra chứng cớ, tôi là hậu thuẫn kiên cường cho các anh!

Diệp Khai vỗ vỗ bả vai Đặng Kim Hữu kiên định nói.

Đặng Kim Hữu đứng thẳng người lên, trong nội tâm càng tăng thêm tin tưởng, dựa vào một đại nhân vật bối cảnh lớn như Diệp Khai, hắn còn có chuyện gì đáng phải lo lắng?