Quan Môn

Chương 912: Tầm quan trọng của quyền nhân sự

Sáng sớm hôm sau Tôn Thánh an bài hai cô gái đi tới chỗ của Diệp Khai.

Chỉ là sự tình có trùng hợp, Diệp chủ tịch mang theo thư ký Đường Mộc cùng nhóm cận vệ Lý Hải đi xuống dưới cơ sở.

Thư ký trưởng Vương Sơn Khôi nhìn thấy Tôn Thánh dẫn theo hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi tới, không khỏi có chút kinh ngạc, nghe được hắn nói là an bài phục vụ viên chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho Diệp chủ tịch, ngược lại cũng không nói thêm lời gì.

Vương Sơn Khôi là cán bộ đến từ trong tỉnh, trước khi Mạnh Chiêu xảy ra chuyện hắn vừa đến không bao lâu, bởi vậy cũng không bị chuyện của Mạnh Chiêu liên quan tới, đối với một ít sự tình của thành phố cho tới nay hắn không hề lẫn vào, chỉ ôm thái độ làm tốt công tác, ngược lại cũng không có ai nguyện ý đi trêu chọc hắn.

- Diệp chủ tịch vẫn luôn ở bên trong nhà khách, đủ loại bất tiện, hiện tại đã đến ở trong đại viện thành ủy, xác thực cần người chuyên môn phụ trách sinh hoạt.

Vương Sơn Khôi đồng ý cách làm của Tôn Thánh, sau đó lại hỏi:

- Lão Tôn, nghe nói anh sắp đến huyện Từ Lăng làm bí thư phải không?

- Không phải đâu…

Tôn Thánh nghe xong lập tức cười khổ nói:

- Nếu có chuyện này thư ký trưởng như anh khẳng định còn biết sớm hơn cả tôi, thật sự là không biết ai thả ra lời đồn cố ý đem tôi ra tiêu khiển đâu.

- Cũng chưa chắc chỉ là lời đồn…

Vương Sơn Khôi nhìn Tôn Thánh nói:

- Với tư lịch của anh hoàn toàn có tư cách cạnh tranh hai vị trí kia, hơn nữa Diệp chủ tịch cũng đã bất mãn cách làm việc của huyện Từ Lăng từ lâu lắm rồi.

Diệp Khai tiếp xúc với huyện Từ Lăng từ rất sớm, tự nhiên là sau khi xảy ra sự cố quặng mỏ ở thị trấn Khang Thành, lúc ấy hắn vẫn còn là bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành, đại biểu Ban kỷ luật thanh tra tỉnh đi tới huyện Từ Lang triển khai điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố quặng mỏ huyện Từ Lăng đồng thời giải quyết hậu quả nơi đó.

Bắt đầu từ lúc đó, Diệp Khai đã phi thường bất mãn cách làm việc của huyện Từ Lăng.

Hôm nay Diệp Khai biến hóa nhanh chóng, trở thành quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn kiêm nhiệm quyền bí thư thành ủy, gặp phải sự kiện úng lụt của huyện Từ Lăng, thiếu chút nữa mất mạng, cho nên trong lòng hắn luôn hi vọng huyện Từ Lăng có thay đổi lớn, đây là điều không thể tránh khỏi.

Vương Sơn Khôi cùng Tôn Thánh đều là nhân viên chủ yếu công tác bên cạnh Diệp Khai, tự nhiên nhìn ra được Diệp Khai hi vọng huyện Từ Lăng phải nhanh chóng cải biến tình huống, quyết tâm của hắn thật kiên định, cho nên nhân tuyển trở thành bí thư huyện Từ Lăng dù sao cũng sẽ được Diệp Khai xem trọng, hơn nữa còn có năng lực quấy được một phương cục diện nơi đó.

Xác thực đúng như lời của Vương Sơn Khôi, tư lịch của Tôn Thánh tuyệt đối đã đủ, hắn đi tới đảm nhiệm chức vị bí thư huyện Từ Lăng không hề có chút vấn đề, bởi vì trong hệ thống ban cán bộ thành phố Đông Sơn, tìm không được nhân tuyển nào còn thích hợp hơn hắn.

Chỉ là trong nội tâm Tôn Thánh hiểu rõ chức vụ bí thư huyện ủy Từ Lăng không có bao nhiêu quan hệ gì tới hắn, từ lúc ban đầu Diệp Khai chưa từng chăm chú cân nhắc qua việc này.

Hoặc là cả sự kiện chỉ là Diệp Khai phóng xuất ra mê khói đạn mà thôi. Chính là vì muốn che giấu động tác kế tiếp của hắn, một là nắm bắt quyền hành Cục tài chính, một là đã định ra nhân tuyển làm bí thư huyện Từ Lăng.

Nếu hiện tại Diệp Khai đã đáp ứng cho Tôn Thánh trở thành cục trưởng Cục tài chính, như vậy chức vụ bí thư huyện ủy Từ Lăng theo trực giác Tôn Thánh cho rằng Diệp Khai sẽ điều một người từ bên ngoài tới, sẽ không tuyển chọn trong hệ thống cán bộ thành phố Đông Sơn.

So sánh mà nói muốn làm tốt công tác tại huyện Từ Lăng, nhân tuyển trở thành bí thư huyện ủy phi thường trọng yếu, cho nên người kia phải là thân tín của Diệp Khai mới được, phóng mắt khắp toàn bộ thành phố Đông Sơn Diệp Khai thật sự không có căn cơ gì, cho nên nhân tuyển kia nhất định sẽ do Diệp Khai tiến cử tới từ bên ngoài.

Chỉ là ý nghĩ như vậy Tôn Thánh không muốn nói với người khác, bằng không mà nói sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Diệp chủ tịch, làm vậy sẽ không tốt.

Theo một loạt sự kiện xảy ra gần đây mà xem, Tôn Thánh cảm thấy thủ đoạn của Diệp Khai rất cao minh, tuy biểu hiện bề ngoài giống như chưa từng làm ra chuyện gì, nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút là có thể từ trong động tác của hắn phát hiện rất nhiều thủ pháp rất có giá trị tham khảo.

Tôn Thánh hàn huyên vài câu với Vương Sơn Khôi thì rời đi.

Hắn còn một chút công tác cần phải làm, tỷ như tình huống hiện tại của Cục tài chính, tình huống tài chính trong thành phố, cùng tình huống đội ngũ cán bộ Cục tài chính, những việc này chính là trọng điểm cần chú ý lý giải, một khi Diệp Khai quay về cần giải quyết những chuyện này, Tôn Thánh nhất định phải ra mặt gánh vác trách nhiệm.

Diệp Khai nói là đi xuống cơ sở, trên thực tế là cảm thấy ở mãi trong thành phố có vẻ ngột ngạt, vì vậy đi tới ngoại ô dạo chơi dã ngoại mà thôi.

Trước khi đi, Lý Hải cùng Cam Tĩnh đã chuẩn bị thật nhiều thực vật, chẳng hạn như thịt gà hoặc là hải sản gì đó.

Thời đại bây giờ không thể như đời sau có thể vận chuyển thuận tiện hoặc là hải sản tùy lúc đều có bán, những thực vật này chỉ mua trong những nhà hàng buôn bán hải sản của Đông Sơn, bên phương diện nhà hàng khách sạn thì cần liên hệ vận chuyển bằng đường hàng không, sau đó trực tiếp chuyển từ sân bay Long Thành, giá cả có thể nói là khá đắt.

Về phần mang theo bia, rượu đế, rượu tây cũng không ít, trực tiếp chở theo vài thùng đặt ngay trên xe.

Bọn họ lên một sườn núi vùng ngoại ô, chọn một khu rừng cây có đất trống, dựng lều trại, treo võng, lại đốt đống lửa sau đó mới nướng thức ăn.

Diệp Khai nhàn nhã nằm trên võng, đeo kính râm, hai tay gối sau đầu đung đưa võng.

- Nhị thiếu gia, cánh gà có thoa tương ớt hay không?

Cam Tĩnh ngồi một bên nướng thịt, vừa thoa gia vị lên cánh gà, vừa hỏi thăm Diệp Khai.

- Bỏ một chút thôi, không có tương ớt ăn không ngon!

Diệp Khai thuận miệng đáp.

Dưới chân núi có con sông, Lý Hải dẫn theo hai người xuống mò cá.

Đường Mộc ngồi gần bên, trong tay lại cầm một đống tài liệu đang lật xem, miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết là đang làm gì.

- Tiểu Đường chủ nhiệm đang xem gì đây?

Cam Tĩnh vốn là người không thích ngồi yên, nhìn thấy liền tò mò hỏi.

- Nhị thiếu gia bảo tôi làm quen với công tác trong Ủy ban, về sau phải hạ nhiều công phu trong chuyện này, hiện tại tôi đang xem chút tài liệu của văn phòng.

Đường Mộc trả lời.

Kỳ thật công việc xử lý của Ủy ban thật sự rất nhiều, phải chịu trách nhiệm trong cả Ủy ban lẫn văn phòng Ủy ban, công tác xử lý văn kiện tin tức gởi đến hoặc chuyển đi, phác thảo, xét duyệt cùng in ấn văn kiện tài liệu của Ủy ban cùng văn phòng Ủy ban, phụ trách an bài những tổ chức hoạt động trọng đại của Ủy ban.

Đồng thời còn phải căn cứ theo công tác bố trí của Ủy ban cùng chỉ thị của lãnh đạo, tổ chức khai triển điều tra nghiên cứu, kịp thời phản ánh tình huống, đưa ra đề nghị ý kiến, cung cấp quyết sách tham khảo của lãnh đạo Ủy ban.

Chỉ nói về phác thảo báo cáo cùng văn bản nói chuyện, thu thập, biên tập, báo cáo cùng cung cấp tư liệu tin tức cho lãnh đạo, cân đối những tin tức đơn vị tuyên truyền đưa tin về công tác trọng đại của Ủy ban, hoạt động chính vụ trọng yếu, hiệp trợ lãnh đạo xử lý những sự cố đột ngột xảy ra hoặc là sự cố trọng đại, cân đối đốc xúc công tác quản lý ứng phó nhu cầu bức thiết.

Ngoài ra còn phải làm tốt công tác sự vụ hành chính, quản lý đại viện cơ quan Ủy ban cùng thành ủy, tiến hành công tác phân công của lãnh đạo.

Có thể nói công tác của văn phòng Ủy ban phi thường rườm rà, chỉ nói cơ cấu nội bộ đã có hơn mười sáu phòng, trong đó có hai phòng thư ký, tin tức, ba khoa tổng hợp, đốc thúc, nhân sự, hành chính, tài vụ, trung tâm nhận phê bình khiếu nại, văn phòng tiếp đãi, nghiên cứu, văn phòng ứng phó nhu cầu bức thiết vân vân.

Ở thời điểm trước kia, Đường Mộc cảm thấy công việc này kỳ thật không có gì, nhưng mấy ngày gần đây khi cẩn thận chú ý kỹ lại, cảm thấy Tôn Thánh có thể ở vị trí này nhiều năm như thế thật sự là chuyện không dễ dàng.

- Nắm chuyện lớn thả chuyện nhỏ!

Diệp Khai liếc mắt nhìn Đường Mộc, nằm trên võng đong đưa nói:

- Công tác chính là công tác, nhưng những người lãnh đạo công tác đều tự có phương pháp, nhưng nói tới nói lui đơn giản chính là phương pháp làm sao dùng người mà thôi. Cậu chỉ cần điều động tính tích cực của người khác thì vấn đề không còn gì lớn cả.

- Việc này nhị thiếu gia có lời đề nghị gì tốt không?

Đường Mộc thực sự thỉnh giáo.

- Cái gọi là dùng người, chính là làm cho người phụ trách bộ môn hiện tại cảm thấy vị trí của mình bất ổn, làm cho các phụ tá của bộ môn đó cảm thấy mình có hi vọng lên chức, về phần chi tiết thì tự cậu suy nghĩ đi.

Diệp Khai thuận miệng nói ra.

Đường Mộc nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng tự nhủ hiện tại nhị thiếu gia không phải đang làm như vậy hay sao?

Thoạt nhìn quyền nhân sự vẫn luôn là pháp bảo vô thượng trong tay mỗi một vị lãnh đạo, đã có pháp bảo này trong tay, tùy thời đều có thể làm cho thủ hạ sẵn sàng ra trận, không hề dám có chút biểu hiện sơ sẩy.

- Trước kia khi đến trường, đều nói khảo thi khảo thi, đó là pháp bảo của lão sư. Bây giờ nhìn lại, trên quan trường cũng như vậy, lãnh đạo chỉ cần nắm giữ quyền nhân sự, đồng dạng có thể đem người điều động nghe lời như chính con cháu của mình.

Diệp Khai bỗng nhiên lại cảm khái nói:

- Các cậu không nhìn thấy bên trên cho tôi làm chức quyền chủ tịch thành phố, quyền bí thư thành ủy gì gì đấy, nhưng lại không lập tức xóa chữ “quyền” ở trước danh xưng kia cho tôi, trước khi chữ “quyền” bị xóa đi, tôi không phải thật ngoan ngoãn làm việc cho bọn họ hay sao? Nếu như ngày nào trực tiếp được xóa chữ “quyền” mà biến thành chứng thực, ngược lại tôi chưa chắc còn biểu hiện như đang dốc sức liều mạng.

- Đã sắp tới ngày mở đại hội bầu cử hội đồng nhân dân, đã gần cuối năm, chữ “quyền” đó của nhị thiếu gia còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể xóa mất!

Đường Mộc tính toán ngón tay, sau đó nói với Diệp Khai.

- Đúng vậy, quyền nhân sự tạm thời còn nằm trong tay tôi, nhưng trước tháng 11 nhất định có một bí thư thành ủy được điều tới, đến lúc đó trong tay tôi không còn pháp bảo này nữa rồi, cho nên trong đoạn thời gian này nhất định phải đem quan trường Đông Sơn chỉnh đốn một phen!

Diệp Khai lại nói:

- Bằng không mà nói, qua thôn này sẽ không còn điếm nữa!

Trước kia khi Diệp Khai còn chưa làm người đứng đầu, chỉ làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra, tự nhiên không cần thiết đi lo lắng vấn đề nhân sự cán bộ, chỉ cần làm tốt công tác của chính mình là được, về phần công việc trong Ban kỷ luật thanh tra, thường thường đều do phó chức đến làm thay, cho nên vẫn luôn cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Hôm nay hắn làm người đứng đầu, liền phát hiện tầm quan trọng của quyền nhân sự, nếu anh không có phương pháp xử lý chế ước thuộc hạ, người nào lại chịu đi nghe lệnh của anh?

Muốn người nghe lời, hoặc là có tài quyền, hoặc là có quyền nhân sự đuổi hoặc nhận, nếu không tiền, không có quan chức, xác thực là không có ai nghe anh bài bố.

Diệp Khai chợt phát hiện ba tháng sắp tới của mình thật sự là vô cùng trọng yếu.