Quan Môn

Chương 897: Nan đề lớn

Diệp Khai quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy xe chính phủ số một thành phố Long Thành, nhìn lại, bên đó có mấy chục người vây quanh, mặc áo quân lục.

Lúc này Mộc Uyển Dung mặc áo mưa, tay còn cầm ô, đang nghe người phụ trách công tác phòng chống lụt bão báo cáo, nội dung đại khái là giảm nguy cơ lụt lội trong thành thị, bên cạnh là phóng viên truyenf hình đang vác máy quay, luôn theo sát.

Cam Tĩnh trở đầy xe, đợi Diệp Khai chỉ thị.

- Đi, bên cũng ta cũng nguy cấp lắm rồi.

Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung, sau đó nói với Cam Tĩnh.

Xe đi, tóe lên một đường bọt nước.

Suốt dọc đường mấy tiếng mới trở lại Đông Sơn,

Ven đường không hề phát hiện hiện tượng sụt lún hoặc đá trôi, điều này cũng có sự giúp sức sau khi xảy ra sự việc lần trước, Diệp Khai yêu cầu các bộ phận trực thuộc kiểm tra các khu vực nguy hiểm, dốc sức loại bỏ các tai họa tiềm ẩn..

Bây giờ nhìn lại, quyết định lúc đó rất có tầm nhìn, ít nhất lần này cũng nhẹ nhàng hơn.

Chỉ là dọc đường hao tổn nghiêm trọng, sau khi mọi người trở về Đông Sơn đã là tối, do đó Diệp Khai dặn mọi người nghỉ ngơi trước, có tình hình gì, mai nói.

Nhưng khi rạng sáng, điện thoại Diệp khai lại rung liên hồi.

- Xin chào, tôi là Diệp Khai.

Hắn mơ màng nắm lấy điện thoại, vô thức nói

- Chủ tịch tỉnh Diệp, không tốt rồi.

Giọng trong điện thoại rất cấp bách

- Bên huyện Từ Lăng đã có nhà dân bị đổ.

- Cái gì?

Diệp Khai hoàn toàn tỉnh giấc.

- Diệp chủ tịch, không xong rồi!

Thanh âm ở trong điện thoại dường như rất cấp bách:

- Ở bên huyện Từ Lăng, đã có nhà dân bị vỡ tung!

- Cái gì?

Diệp Khai nghe xong, lập tức cơn buồn ngủ không cánh mà bay.

Người gọi điện thoại tới, đúng là Phó thị trưởng thành phố Đông Sơn, cục trưởng cảnh sát Đặng Kim Hữu.

Từ khi nghe phân phó của Bộ trưởng tổ chức Lưu Nhất Sơn, ủng hộ cho Diệp Khai, ở trong công tác Đặng Kim Hữu đã vô cùng ra sức, hơn nữa đối với chỉ thị của Diệp Khai là nói gì nghe nấy, chỉ tây không đánh đông.

Lúc này đây Diệp Khai khẩn cấp phân phó cho bọn hắn lưu ý chuyện về diễn biến của lũ định kỳ, thúc giục rất sát sao, Đặng Kim Hữu liền để ở trong lòng.

Với tư cách là Phó thị trưởng, người trông coi cơ quan bạo lực cục cảnh sát, lực ảnh hưởng của Đặng Kim Hữu vẫn tương đối lớn, tuy còn chưa tiến vào vòng tròn thường ủy, ở những vấn đề mấu chốt cũng chưa có quyền phát ngôn gì, nhưng mà thực tế thì lực ảnh hưởng của hắn tương đối nặng, nhất là ở trong hệ thống cảnh sát đúng là một tay che trời.

Với tư cách là quyền đầu của thành phố, cục cảnh sát quản lý luôn luôn là vô cùng nghiêm khắc, Đặng Kim Hữu nắm giữ hệ thống này, hắn ở trước mặt chủ tịch cũng vô cùng vững vàng.

Đương nhiên rồi, nếu như mà chọc phải Bí thư Thị ủy hoặc là Chủ tịch thành phố, thật sự khiến cho bọn họ tức giận, đó là hắn cũng không dám làm.

Dù sao trước mặt hai vị lớp trưởng, lớp phó của thành phố, nếu như kiên quyết yêu cầu thay đổi người làm, thì vị trí này của hắn cũng không được vững chắc rồi.

- Diệp chủ tịch, hiện tại trong thành phố thì nới chủ yếu gặp tai họa chính là ở bên phía huyện Từ Lăng, cũng may là chỉ thị của ngươi tương đối kịp thời, các nơi đều ban bố thông báo về chuyện lũ định kỳ, cho nên mặc fud có mười mấy nhà dân bị lũ cuốn trôi, nhưng đại bộ phận tình huống vẫn là tốt đẹp, cũng không có người nào bị thương vong cả!

Đặng Kim Hữu báo cáo với Diệp Khai ở trong điện thoại:

- Nhưng mà ngành khí tượng đã thông báo, trận mưa này sẽ kéo dài, tôi lo lắng tình huống tiếp theo sẽ càng thêm nghiêm trọng!

Diệp Khai đã từ trên giường đứng dậy, nghe vậy liền gật đầu hồi đáp:

- Lão Đặng ông nói đúng, trong ba ngày tiếp theo có khả năng sẽ kéo dài loại thời tiết đối lưu mạnh này, chúng ta không thể phớt lờ!

Tiếp đó Diệp Khai lại hỏi:

- Ông bây giờ đang ở nơi nào?

- Tôi đang ngồi ở trên xe, chuẩn bị đến huyện Từ Lăng rồi, ý định là trước tiên động viên hệ thống cảnh sát, nhìn xem phải chăng có thể làm chút chuyện gì đó.

Đặng Kim Hữu tỏ vẻ nói.

- Lão Đặng ông làm rất khá, ông đi trước một bước, ta an bài tốt công tác bên này rồi cũng qua đó luôn.

Diệp Khai nghe xong, lập tức trả lời nói.

Tiếp đó Diệp Khai nghĩ tới điều gì, lại bổ sung một câu:

- Không nên gấp, trên đường nhất định phải chú ý an toàn!

- Cảm ơn Diệp chủ tịch đã quan tâm, tôi sẽ chú ý.

Đặng Kim Hữu nghe xong, trong nội tâm vẫn rất cao hứng, Diệp Khai đối với người khác kỳ thật khá là hòa khí, chỉ cần ngươi không đối nghịch với hắn, hắn vẫn là rất dễ tiếp xúc đấy.

Lúc này thông qua một thời gian tiếp xúc với Diệp Khai, Đặng Kim Hữu cũng phát hiện Diệp Khai so với thị trưởng Mạnh Chiêu trước kia thì mạnh hơn nhiều, hơn nữa đi theo người ta có tiền cảnh bừng sáng, nghe nói vị Diệp quyền chủ tịch này có thể là hậu đại của đại nhân vật ở Bắc Kinh, đời thứ ba chính tông cách mạng.

Nêu không phải như thế, lúc trước Tỉnh ủy Tổ chức Bộ trưởng Lưu Nhất Sơn, cũng sẽ không đem hai người bọn họ, phó thác cho Diệp Khai, đơn giản cũng là bởi vì thế lực Diệp Khai khá lớn, có thể nắm giữ được bọn hắn.

Sau khi Diệp Khai buông điện thoại xuống, xem đồng hồ, mới hơn 4 giờ sáng.

Hắn mặc xong quần áo, đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn, liền phát hiện bên ngoài mưa vẫn còn đang rơi, hơn nữa cũng không có chút dấu hiệu nào cho thấy mưa sẽ nhỏ đi.

Từ cái dạng này mà xem, không chỉ là ở vùng núi, ngay cả nội thành thành phố Đông Sơn, cũng không được tốt cho lắm.

Diệp Khai uống chén nước, sau đó liền đi ra sân, quả nhiên phát hiện nước ở trong sân tuy rút đi tương đối nhanh, nhưng mà nước ở cửa sân thì cũng ngập đến mắt cá chân.

Từ chuyện này nhìn ra, nước ở trên đường phố cũng phải đến cổ chân rồi.

- Ai, lại là một hồi khảo nghiệm năng lực thoát nước của thành phố!

Sau khi Diệp Khai thấy được chuyện này, liền không khỏi gãi đầu một cái.

Phàm là chuyện úng ngập, lũ lụt, đều là lượng mưa, thoát nước và công suất xả lũ không đối xứng tạo thành.

Bất kỳ một cái thành thị hay nông thôn nào bị phát sinh chuyện ngập úng, đều không có ly khai hai phương diện, đơn giản chính là hệ thống thoát nước bị ngăn trở, hoặc là hệ thống xả lũ bị ngăn trở mà tạo thành tai họa.

Cái gọi là hệ thống thoát nước là chỉ năng lực thoát nước của mặt đất, bất luận là thành thị hay nông thôn, nước ở mặt đất nếu không thoát được, đều sẽ phát sinh úng ngập.

Quá khứ thành phố Đông Sơn có năng lực thoát nước mạnh là bởi vì khu dân cư đều xây ở chỗ cao, phố lớn ngõ nhỏ đều không có nước tràn, đều không có vùng trũng, nếu như gặp mưa to, cũng có thể cam đoan không có nhà cửa nào bị nước vào được cùng với hiện tượng phát sinh úng ngập lũ lụt.

Nhưng từ khi cải tạo thành cũ, cách cục thành thị của thành phố Đông Sơn cũng tùy theo mà biến hóa, vị trí thị khu cũng di chuyển rồi, phàm là thời điểm có lượng mưa hơi lớn, liền liên tiếp phát sinh úng ngập, điển hình nhất là vùng trũng.

Đây cũng là tạo thời điểm thiết kế xây thành, lý niệm truy cầu mỹ quan thành thị quá đáng, thường thường không để ý đến khả năng thoát nước của thành phố.

Mà xả lũ là chỉ khả năng chịu tải của cống xả và khoảng cách xả.

Công suất thiết kế cống ngầm xả lũ của thành phố Đông Sơn thì nhỏ hơn nhiều, nhiều lắm là có thể ứng phó với mưa to ba năm một lần, nếu mà mưa rơi quá lớn, quá nhiều, hoặc là duy trì thời gian quá lâu, liền không ứng phó được rồi, như vậy nước mưa ở cống ngầm dưới đất sẽ tràn ra, tràn lên trên mặt đường, hình thành càng nhiều vấn đề phiền toái.

Trên thực tế, hiện tại không chỉ là thành phố Đông Sơn tồn tại vấn đề như vậy, các thành thị lớn nhỏ ở trong nước đều tồn tại vấn đề này.

Tạo thành nguyên nhân như vậy, kỳ thật cũng rất đơn giản, kiến trúc ở trên mặt đất, đó là công trình chính tích, tất cả mọi người đều thấy được đấy, xây dựng được càng nhiều, liền càng có thể nói rõ ngươi làm tốt công tác, nhưng mà hệ thống thoát nước lại ở dưới mặt đất, thứ này thì lãnh đạo nào nguyện ý nhìn đây?

Huống hồ phần lớn công trình ở dưới mặt đất đều là không thấy được, những người lãnh đạo cũng sẽ không tiến vào trong cống thoát nước, nhìn công việc này có phải hay không làm được vững chắc.

Liền ở trước mắt mà nói, còn thật không có lãnh đạo cao tầng nào làm được bước này.

Làm việc mà không mang đến hiệu quả, mọi người tự nhiên đều đối với kiến thiết lưới thoát nước dưới mặt đất không có bao nhiêu hứng thú, thứ này hao phí tài chính cực lớn còn không nói, lại còn không đạt được mục đích tuyên dương chiến tích của mình, thuộc về thứ công tác xuất lực mà không được cảm ơn.

Hơn nữa, trong một năm cũng chưa chắc đã gặp được mấy lần mưa to, cho dù là có đi chăng nữa, chỉ cần không có người chết, sẽ không có vấn đề gì lớn đối với trùng kiến lại nhà cửa, so sánh với số lượng khổng lồ cần đầu nhập để kiến thiết cống thoát nước dưới mặt đất, thì những cái này có thể nói là mưa bụi, cho nên mọi người đối với vấn đề này, là chỉ mang tính lựa chọn không nhìn đến.

Diệp Khai đứng ở ngoài cửa xem trong chốc lát, chứng kiến mưa theo đường đi đến chỗ trũng, trong nội tâm liền có chút phân tâm.

Tuy hắn cố tình đem công trình thoát nước của thành phố Đông Sơn cả tạo một lần nữa, nhưng cần đầu nhập đến một số lượng lớn tài chính cùng với lượng công việc, còn có thể sẽ dẫn đến việc khắp nơi phản đối, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ý nghĩ này.

Ở thành phố Đông Sơn trước mắt, xác thực còn chưa có điều kiện để tiến thành cải tạo chỉnh thế công trình thoát nước dưới mặt đất.

Diệp Khai cũng không có lập tức đi đến huyện Từ Lăng, một phương diện là bởi vì bọn hắn từ thành phố Long Thành gấp gáp về đây, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, lúc này mà đi thì bất lợi cho việc an toàn, một phương diện khác thì hắn cho rằng hiện tại mưa to vừa mới bắt đầu, còn chưa tới lúc nguy cấp nhất, dù sao những cái phôi đất sét kia ngâm trong nước một vài ngày, mới có thể bắt đầu sụp đổ.

Hiện tại mà đi qua, trên thực tế cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tiến trình công tác phòng chống lũ lụt của địa phương.

Hôm nay Đặng Kim Hữu đã đi tới, Diệp Khai liền không cần tới đó gấp nữa.

Còn có một chuyện, chính là hắn một tổ chức hội nghị thường ủy một lần, thảo luận công tác trọng điểm trước mắt một chút, an bài cho mỗi người một chút việc, với tư cách là Quyền chủ tịch kiêm Quyền bí thư của thành phố Đông Sơn, Diệp Khai không có lý do đem tất cả công tác để cho một người chống đỡ được.

Thông tri là đúng 8:30 đến họp, đợi đến lúc mọi người tới đông đủ, cũng đã là chín giờ.

- Thật xin lỗi, đi được nửa đường thì xe bị trục trặc.

Tới trễ nhất chính là Bộ trưởng tuyên truyền Hà Mộc Dương, vừa vào cửa đã liên tục xin lỗi.

Diệp Khai nhìn hắn một cái, liền phát hiện quần Hà Mộc Dương đều ướt hơn phân nửa, trên giầy cũng có dấu tích của nước bùn, có thể nghĩ đến trên đường đã chịu bao nhiêu tội.

- Lão Hà đừng nóng vội, ngồi xuống uống nước trước đã, khí trời quả thật quá xấu, mọi người cũng đều là vừa tới không lâu.

Diệp Khai cũng không có nói những lời khác, lại để cho nhân viên công tác rót nước trà nóng tới cho hắn.

- Cám ơn, cám ơn.

Hà Mộc Dương nghe xong, nhẹ nhàng thở ra.

Tren thực tế, những người này tới cũng không tính là sớm, đến sớm nhất là Phó bí thư Lý Văn Biển, chỗ hắn ở tương đối gần đây, nhưng mà như thế cũng phải tám giờ bốn mươi mới thấy hắn xuất hiện ở phòng họp.

Chờ cho mọi người đều an tĩnh lại, Diệp Khai nhìn đồng hồ đeo tay một chút, liền nói:

- Một trận mưa lớn, đều khiến đám thường ủy chúng ta không đến được đúng giờ.

- Trận mưa này xác thực quá lớn…

Lý Văn Biển nghe xong, lập tức gật đầu đồng ý nói:

- Vừa rồi ta đi qua một vòng, tình trạng úng ngập xác thực tương đối nghiêm trọng, xe không có cách nào khởi động, người cũng khó đi qua, lúc này mới đến muộn đấy, chắc hẳn mọi người cũng đều không khác mấy.

- Đúng vậy a, vấn đề này xác thực tương đối nghiêm trọng, ta nghe nói trận mưa này ít nhất cũng phải ba ngày, đây là đối với công tác phòng lụt ở thành thị chúng ta, mang đến khảo nghiệm rất lớn.

Tổ chức bộ trưởng Lâm Kế Văn liền tỏ vẻ nói.

Mọi người rối rít biểu thị ra đồng ý, sau đó liền đối với công trình thoát nước của thành thị biểu lộ ra bất mãn vô cùng.

Tống Lâm Sinh cũng đến muốn, sau khi hắn nghe xong liền nói:

- Kỳ thật đây là môt cái vấn đề lịch còn sót lại, lúc trước thời điểm chúng ta kiến thiết thành phố, cũng không cân nhắc đến những chuyện này, hiện tại công trình trên mặt đất có nhiều, công trình dưới mặt đất ngược lại là khó làm, kết quả là một khi gặp phải loại mưa to này, trong thành thị giống như gặp phải nạn lụt vậy.

- Công trình trừ úng chống lũ, trong thành phố cần phải đầu nhập nhiều một chút, chỉ cần hằng năm bị như thế này hai ba lần, mọi người cũng không chịu đựng nổi a.

Bộ trưởng tuyên truyền Hà Mộc Dương liền tỏ vẻ nói:

- Kỳ thật đây là điểm yếu trong việc kiến thiết thành thị của chúng tam vấn đề này không được giải quyết, một khi xảy ra vấn đề, cho dù chúng ta lo được ở phương diện khác, cũng không thể khiến cho mọi người thỏa mãn được.

- Đúng vậy a, đây là một cái vấn đề có khó khăn không nhỏ.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Quần chúng sinh hoạt không phải là việc nhỏ, kỳ thật hiện tại không chỉ đã ảnh hưởng đến lợi ích của quần chúng, coi như là tự chúng ta, đồng dạng sẽ cảm thấy vô cùng bất tiện, vô cùng khó chịu.

- Diệp chủ tịch có ý định trùng kiến công trình cống ngầm?

Phó bí thư Lý Văn Biển nghe xong lời nói của Diệp Khai, lập tức liền nhíu mày:

- Đây chính là một nan đề lớn a!

Lý Văn Biển đối với việc Diệp Khai xuất hiện, vẫn là có chút không phục.

Vô luận như thế nào, một người thanh niên hai mươi tuổi, lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, hơn nữa còn là chính đảng ôm đồm, loại chuyện này đặt ở trên người năm mươi tuổi như Lý Văn Biển, nhất định là không chịu được.