Quan Môn

Chương 886: Khí thế bức người

- Nha đầu kia cũng có được vài phần dũng khí, giỏi hơn nhiều nam nhân thua không nổi!

Diệp Khai húp hai phần cháo, chậm rãi bình luận.

- Người Nam Hàn trong phương diện này vẫn luôn có chút cốt khí, mấy năm gần đây nền kinh tế của bọn họ phát triển rất nhanh, cho nên bọn họ vẫn luôn muốn chứng minh giá trị hiện hữu của chính mình, dấn thân vào hàng ngũ nhất lưu quốc gia trên thế giới.

Nam Cung Vân giải thích với Diệp Khai:

- Lý Hiền Xu cũng không phải người bình thường, nàng là một trong những người thừa kế của Quang Sơn Lý thị gia tộc Hàn Quốc.

- Quang Sơn Lý thị gia tộc? Nghe qua hình như thật nổi danh?

Diệp Khai nghiêng đầu hỏi.

- Đương nhiên là rất nổi danh!

Nam Cung Vân lập tức nở nụ cười:

- Trên người con gái nhà người ta có được quyền thừa kế tài sản lên tới mấy tỷ đô la đấy, nếu như tính tới thì Diệp công tử chiếm được tiện nghi thật lớn.

- Ha ha, liên quan gì tôi?

Diệp Khai buông chén cháo, dùng khăn ăn lau miệng của mình, lười biếng đáp:

- Chẳng lẽ chỉ là vài tỷ đô la tôi còn nhìn vào trong mắt?

Nam Cung Vân nghe xong, mím môi cười nói:

- Nghe giống như rất có khí khái, nhưng Diệp công tử, hiện tại nhóm hồng nhan tri kỷ của anh kinh doanh xí nghiệp cũng chỉ khoảng vài tỷ đô la tài chính mà thôi, chẳng lẽ anh thật sự không có hứng thú đối với gia sản của nàng?

- Quân tử ái tài, lấy tới có đạo!

Diệp Khai lắc đầu, nhìn Nam Cung Vân ngạo nghễ đáp:

- Diệp mỗ còn chưa tới mức nhìn tới tài sản của nữ nhân, trên thực tế nếu tôi nguyện ý xuất đầu, tài sản mấy trăm tỷ đô la vẫn lấy ra được đấy!

Diệp Khai có tiền, hơn nữa còn có thật nhiều thật nhiều tiền, nhiều tới mức chính hắn hiện tại cũng không biết rõ ràng, rốt cục bản thân có được bao nhiêu tỷ đô la?

Hoặc là theo thời gian trôi qua, con số kia còn tiếp tục gia tăng thêm nữa, thậm chí lên tới ngàn tỷ cũng nói không chừng.

Nhưng người bình thường không biết được điểm này, thậm chí rất nhiều người hiểu được gia thế của Diệp Khai đều cảm giác bản thân hắn lại không có gì, mà nữ nhân của hắn mỗi người đều là đại ngạc tung hoành giới kinh doanh, phi thường khó lường.

Dù sao người có thể tiếp xúc tới tầng sâu hơn sau màn thật sự là quá ít.

Hoặc là có chút nhân vật cao tầng kết giao mật thiết với Diệp gia có chỗ hiểu rõ tình huống bên trong, dù sao không phải là ai cũng có năng lực độc lập bỏ vốn ra thu mua hơn phân nửa đội thuyền hạm đội Hắc Hải giao cho hải quân quốc gia gây dựng lực lượng trên biển.

Tài phú đối với Diệp Khai hiện tại mà nói, đã không còn ý nghĩa gì thực tế.

Nam Cung Vân nghe xong lời nói của Diệp Khai, ngược lại có chút kinh ngạc, dù sao dụ hoặc của vài tỷ đô la không phải là ai cũng có thể cự tuyệt được.

Huống hồ loại chuyện này chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn là có thể đem Lý Hiền Xu khống chế trong tay, sau đó đạt được phần gia sản của nàng, đối với Diệp Khai mà nói bằng vào thế lực của hắn muốn làm được điểm này không khó, trừ phi Lý thị gia tộc của Nam Hàn vĩnh viễn buông tha cơ hội tiến vào thị trường đại lục, bằng không mà nói bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy hết thảy phát sinh.

- Anh nói thật sao?

Nam Cung Vân không khỏi hỏi thăm Diệp Khai một câu.

- Đương nhiên là thật, Quang Sơn Lý thị gia tộc của Nam Hàn cho dù nhảy thật hăng hái, cũng chỉ cực hạn trên lãnh địa của mình mà thôi, trong mắt tôi còn chưa xem là gì!

Diệp Khai hắc một tiếng nói:

- Hơn nữa truyền thống của gia tộc bọn họ là thủ túc tương tàn, xí nghiệp gia tộc kiểu như vậy tuy trong lúc sơ kỳ phát triển có thể đạt được một ít tiện lợi, nhưng theo lâu dài mà xem, sẽ được không bù nổi mất, cuối cùng sẽ ảm đạm mà kết thúc.

- Anh xem thấp họ như vậy sao?

Nam Cung Vân có chút tò mò hỏi thăm:

- Anh phải biết rằng hiện tại trong năm xí nghiệp lớn của Nam Hàn, đã có ba xí nghiệp thuộc Quang Sơn Lý thị gia tộc đâu.

- Cô không tin cũng được, trong vòng mười năm ba nhà xí nghiệp kia ít nhất sẽ ngã xuống hai nhà!

Diệp Khai đối với chuyện này biết thật rõ ràng, trên thực tế hắn xác thực nhớ rõ một sự tình, biết rõ Lý thị gia tộc bởi vì nguyên nhân đấu tranh nội bộ làm mấy xí nghiệp đại tập đoàn thiếu nợ bên ngoài cực lớn, cuối cùng phải tuyên cáo phá sản.

Nam Cung Vân nghe xong vẫn còn có chút hoài nghi, dù sao nàng thật rõ ràng thực lực của Lý thị gia tộc Nam Hàn rất mạnh, nói tới lực ảnh hưởng cũng khá lớn, tuy không thể đánh đồng với Nam Cung thế gia truyền thừa đã lâu, nhưng ở trong Nam Hàn đã xem như là tồn tại phi thường kinh người.

- Vậy anh dự tính khi nào đi gặp Lý Hiền Xu?

Nam Cung Vân lại hỏi:

- Nàng là một mỹ nữ, anh nhất định sẽ phi thường hưởng thụ niềm vui thú với nàng!

Diệp Khai nhìn nàng, nghĩ thầm chẳng lẽ Nam Cung Vân không kiềm chế được rồi sao?

Tuy Diệp Khai suy đoán Nam Cung Vân ưa thích nữ nhân, gặp được mỹ nữ đẳng cấp như Lý Hiền Xu còn có gia thế hấp dẫn người như vậy, nhất định là không thể tự chủ, nếu không phải vì người nàng thích, đoán chừng nàng cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Diệp Khai cùng hắn đạt thành hiệp nghị.

Hiện tại Lý Hiền Xu đã nhận thua, như vậy hai người đã tới thời điểm chia nhau phần thưởng, Nam Cung Vân đối với việc này biểu hiện vội vàng một chút là chuyện hợp tình lý.

Bữa ăn khuya còn chưa ăn vào trong bụng, chung quy là vẫn chưa thể xác định.

- Nam Cung tiểu thư, tôi cảm thấy hiện giờ cô đang có hành động dụ người phạm tội!

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

- Anh đã đánh cuộc trước, nguyện đánh bạc chịu thua, phạm tội gì đây?

Nam Cung Vân có chút khinh thường nhếch miệng nói.

- Cô có điều không biết, trong nước cấm đánh bạc đấy!

Diệp Khai cười cười nói:

- Cho nên phần đổ ước này muốn nói hữu hiệu thì hữu hiệu, mà muốn nói không hiệu quả thì không hiệu quả, chỉ phải xem Lý Hiền Xu nghĩ như thế nào mà thôi.

- Từ bản tĩnh của người Nam Hàn mà xem, đoán chừng nàng sẽ không quỵt nợ…

Nam Cung Vân cau mày phân tích:

- Nàng xem như đang là nhân viên công tác của sứ quán, cũng được hưởng quyền lợi đặc thù, mà bên Nam Hàn tựa hồ cũng không cấm đổ bạc, cho nên phần đổ ước này vẫn có khả năng thành lập, trừ phi nàng thật sự không để ý tới danh dự của mình, nhất định muốn bội ước. Nhưng theo biểu hiện của nàng khi sáng mà xem, khả năng bội ước thật rất nhỏ!

Diệp Khai gật nhẹ đầu, thừa nhận Nam Cung Vân phân tích có chút đạo lý.

Nói tóm lại chuyện này nếu bị hấp thụ ánh sáng thì Diệp Khai cũng không có gì tổn thất, ngược lại danh dự của Lý Hiền Xu sẽ bị hao tổn, mà Quang Sơn Lý thị gia tộc cũng sẽ không có cái nhìn gì tốt với nàng.

Cân nhắc lợi hại, Lý Hiền Xu chỉ có thể lựa chọn thực hiện đổ ước mà thôi, chỉ khi hoàn thành hứa hẹn nàng mới có được cơ hội xuất đầu.

- Kế tiếp Nam Cung tiểu thư có tính toán gì không?

Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân, hỏi thăm:

- Xem như giữa chúng ta có tình duyên một đêm, nếu có việc gì cần tôi hỗ trợ thì không cần khách sáo.

Nam Cung Vân nghe xong nở nụ cười, ý vị thâm trường nói:

- Có một số việc có muốn tránh cũng không tránh được.

Diệp Khai nghe nàng nói như vậy, trong nội tâm có chút không rõ ràng, không hiểu nữ nhân này lại đang dở trò gì?

Nhưng hắn cũng không quan tâm chuyện đó, bởi vì chỉ cần trấn an được Sở đại tiểu thư cũng không khả năng xảy ra chuyện gì nhiễu loạn, những người khác chỉ nói linh tinh mà thôi, lời nói của bọn họ cũng không làm ảnh hưởng tới bất luận kẻ nào.

Đối mặt với thủ đoạn của Nam Cung Vân, Diệp Khai có tám phần nắm chắc mình có thể đón tiếp được.

Nam Cung Vân rời khỏi câu lạc bộ Đế Hào trước hắn.

Diệp Khai ở lại ngủ thêm một giấc, đợi khi hắn tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao.

Khi hắn đi ra ngoài ăn cơm, lại gặp phải công tử Tương Hữu Nho kia.

- Chào Diệp công tử!

Tương Hữu Nho tỏ vẻ thật điệu thấp, hơn nữa còn khiêm cung.

Kể từ khi biết được hắn là người của bộ trưởng Tưởng Hiển Thông bên Bộ an ninh, Diệp Khai cũng khách khí với hắn hơn một ít.

- Chào Tương lão đệ, đột nhiên tới đây có chuyện gì không?

Diệp Khai đương nhiên là không tin tưởng Tương Hữu Nho đơn giản tới đây dùng cơm.

Là công tử của tân nhậm phó chủ tịch thành phố thủ đô, Tương Hữu Nho muốn dùng cơm có thể đi được thật nhiều địa phương, chỉ cần lộ ra chút ý tứ rất nhiều người muốn tranh đoạt chiêu đãi hắn.

Cho nên hắn xuất hiện tại câu lạc bộ Đế Hào cũng chỉ có một mục đích, đó là muốn đi gặp Diệp Khai nói chuyện.

Về phần là chuyện gì thì thật đơn giản, Nam Cung Vân.

- Diệp công tử, về chuyện Nam Cung Vân, Tưởng bộ trưởng rất quan tâm, hi vọng đạt được một ít tin tức nội tình.

Tương Hữu Nho cẩn thận nói với Diệp Khai.

- Ah, anh nói chuyện tối hôm qua sao?

Diệp Khai nghe xong liền hiểu rõ vì sao hắn tới tìm mình.

Chuyện xảy ra tối hôm qua có chút tình huống có thể nói với hắn, có chút tình huống không thể nói, Diệp Khai suy nghĩ một chút thật đơn giản trả lời:

- Thứ đồ vật kia đã gài xong rồi, cơ hội do chính các anh nắm chắc, về phần nói tới nàng, nếu như không có vấn đề gì lớn thì tôi hi vọng các vị không ra tay đối phó nàng. Cho dù đối phó nàng cũng cần báo cho tôi biết một tiếng, nếu không đừng nói là sau này tôi không lưu mặt mũi!

- …

Nghe xong lời nói của Diệp Khai, Tương Hữu Nho có chút nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới Diệp Khai lại trực tiếp đề điều kiện với Tưởng Hiển Thông.

- Diệp công tử, chuyện này tôi không làm chủ được!

- Chỉ là muốn nhờ anh tiện thể nhắn lời mà thôi.

Diệp Khai vỗ vỗ vai hắn, nói với hắn:

- Chỗ lão Tưởng đương nhiên sẽ biết nên làm gì bây giờ.

- Phải…

Tương Hữu Nho tuy muốn nói vài câu nhưng khi nghĩ tới địa vị của người ta, ngay lập tức cũng không còn lực lượng, vì vậy cúi đầu đáp ứng.

Dù sao chỉ nhờ hắn truyền lời mà thôi, trách nhiệm gì khác Tương Hữu Nho cũng không muốn gánh vác, hắn cảm giác đôi vai mình quá nhỏ bé, không đảm đương nổi trách nhiệm lớn như vậy.

- Làm rất tốt, tôi thật sự xem trọng anh đấy!

Diệp Khai vỗ vỗ vai Tương Hữu Nho, vừa cười vừa nói.

Tương Hữu Nho nghe xong ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong nội tâm đang dở khóc dở cười, Diệp Khai còn chưa bằng tuổi của hắn, nhưng phong thái nói chuyện chẳng khác gì như là trưởng bối của hắn.

Vẻ mặt như thế quả thật làm Tương Hữu Nho không biết nên làm như thế nào, quan lớn một cấp đè chết người thôi, nếu lão tử của mình cũng là ủy viên Cục chính trị trung ương thì mình cũng không cần biệt khuất tới như vậy.

- Gia hỏa Diệp Khai đúng là lợi hại, chuyện khó khăn như vậy cũng để cho hắn làm thành!

Trước khi lập quốc trong nước thực tế có thật nhiều thế gia tương tự như Nam Cung gia đều đi ra nước ngoài để tránh họa, mỗi một gia tộc di chuyển trên cơ bản đều cất giấu một câu chuyện cũ không tiện nhắc tới.

Những chuyện này nếu như bị đào móc đi ra đối với những người khác mà nói cũng không phải là việc gì tốt, cho nên mọi người luôn rất kiêng kỵ khi nhắc tới những chuyện này.

Nhưng theo cải cách đẩy mạnh, không khí chính trị trong nước ngày càng chuyển biến tốt đẹp, cho nên có thật nhiều thế gia nhớ quê hương đã bắt đầu tiếp xúc cùng thăm dò đại lục, hi vọng có thể đem cơ nghiệp gia tộc chậm rãi quay trở về.

Có lẽ hiện tại Nam Cung Vân cũng chính là người mở đường mà Nam Cung thế gia phái về đại lục.

Diệp Khai ăn cơm trưa cũng không được thuận lợi, bởi vì mới ăn được một nửa đã bị Diệp bộ trưởng gọi đến.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi bác cả Diệp Tử Kiện thăng chức bộ trưởng Bộ tổng tham mưu chủ động gọi hắn tới, Diệp Khai nghĩ thầm nhất định là liên quan tới chuyện tối hôm qua, bằng không cũng không cần làm ra trận thế lớn như vậy.

So sánh mà nói những bộ môn cơ cấu trong nước đại khái đều ôm tâm tư quét tuyết trước cửa, chỉ tự mình chú ý chuyện của mình.

Đối với Cục cảnh vệ trung ương mà nói, bọn họ chú trọng nhất chính là vấn đề an toàn của những người lãnh đạo, cho nên trong trang bị hay vũ lực cá nhân cùng điều tra địa hình, tình thế quốc tế đều được chú ý khá nhiều.

Mà Bộ an ninh thì khác hẳn, bọn họ bắt tay vào làm từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, chú trọng phá án từ những án kiện cá thể, giữ gìn lợi ích quốc gia không bị xâm hại.

Bên Bộ tổng tham mưu thì khác, bọn họ chú ý chẳng những là đại thế quốc tế, còn có vụ án cụ thể, phòng nghiên cứu quan hệ chính sách quốc tế, có thu thập tình báo như Cục tình báo, phân tích, hành động vân vân là những bộ môn cường lực, hơn nữa cũng có bộ môn thiên về phương diện chỉ đạo tác chiến quân sự.

Nói tóm lại, công tác của Diệp Tử Kiện xác thực là ngàn đầu vạn tự, nội dung phức tạp.

Khi Diệp Khai đi gặp bác cả Diệp Tử Kiện, Lê thúc cũng đang ngồi ở đó.

- Bác cả, Lê thúc!

Diệp Khai chào hỏi sau đó ngồi xuống.

- Tiểu tử, còn chưa hiểu rõ là chuyện gì mà cháu đã dám tiếp xúc với yêu nữ kia ah!

Diệp Tử Kiện vừa nhìn thấy được Diệp Khai ngay lập tức đổ ập xuống mắng một trận.

- Yêu nữ?

Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ, hiển nhiên không rõ bác cả nói chuyện gì.

- Nam Cung Vân!

Lê thúc ngồi một bên chen miệng nói.

- Nam Cung Vân là yêu nữ?

Diệp Khai nghe xong ngược lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, hỏi lại một câu.

Diệp Tử Kiện nhìn thấy vẻ mặt hắn, không khỏi nhếch miệng:

- Hiện tại chỉ sợ đã có thật nhiều người đã biết cháu tiếp xúc với yêu nữ kia, rất khó nói hiện tại người ta đang nhìn Diệp gia chúng ta như thế nào, đây đúng là một chuyện phiền toái đó.

- Vì sao lại nói như vậy?

Diệp Khai tỏ vẻ mình hoàn toàn mờ mịt:

- Mọi người đã biết rõ nội tình, dù sao cũng phải nói với cháu một tiếng chứ?

Cho tới bây giờ Diệp Khai chỉ biết Nam Cung Vân đến từ một gia tộc cổ xưa thần bí, hơn nữa trên người vị mỹ nữ tuyệt sắc kia đều có vũ khí, tùy thời đều có thể giết người trong vô hình, còn có khí chất nữ vương, rất biết cách khống chế tình thế, về những phương diện khác thì hắn không rõ ràng.