Quan Môn

Chương 849: Chải đầu

- Chán ghét…

Sắc mặt Sở đại tiểu thư lập tức đỏ lên, nàng làm sao quên, lần trước nàng bị Diệp Khai đặt trên giường này “ăn sữa”, thân thể liền cảm giác mềm nhũn.

Tiểu tử này luôn có thể làm cho nàng cảm giác thật khó chịu nổi, nhưng lại nảy ra một loại cảm giác kỳ diệu cổ quái, giống như hạt giống nảy mầm, một khi chui ra khỏi mặt đất đã bắt đầu sinh trưởng không còn cách nào khống chế.

- Chúng ta ôn lại cảm giác ngày đó được không?

Diệp Khai không chút ý tốt hỏi thăm.

Sở đại tiểu thư đỏ mặt nghiêng sang nơi khác, đem đầu chui vào trong chăn, phảng phất như đà điểu.

Trong lòng nàng cảm thấy phi thường phức tạp, có chút hoài niệm cảm giác lúc đó, lại có chút lo lắng Diệp Khai sẽ xâm nhập quá sâu, làm ra chuyện càng thêm quá phận.

Nhưng đồng thời trong lòng nàng lại có một thanh âm muốn nói, người đàn ông này chính là chồng tương lai của nàng, cho dù muốn làm chút chuyện gì cũng là chuyện rất bình thường.

Còn đang cảm giác xoắn xuýt, nàng cảm thấy váy áo của mình đã bị Diệp Khai kéo lên, đại bộ phận thân thể đã trần trụi phơi bày trong không khí…

- Vì sao Diệp Khai còn chưa chết?

Bên trong một tòa nhà lớn thuộc ngoại ô thủ đô, một người trung niên dáng vẻ có chút chán nản hỏi.

Ở sau lưng hắn là một thanh niên trẻ tuổi thân hình cao lớn đứng thẳng, nhìn vào có chút khí tức bưu hãn, đang cúi đầu đứng yên nơi đó, biểu tình như đã làm sai chuyện.

- Tiểu tử kia quá giảo hoạt, không ngờ tránh được núi lở mà chúng tôi tạo ra…

Bộ dạng của người trẻ tuổi có chút bình thường nhưng thân thể thẳng tắp, nhìn vào liền biết xuất thân trong hệ thống quân đội, khi hắn nói tới chuyện này cũng không khỏi có cảm giác nghiến răng nghiến lợi:

- Không công lãng phí mấy tấn thuốc nổ, cùng kế hoạch bố trí thật lâu của chúng ta…

- Cho dù hắn tránh được núi lở, nhưng vì sao cả tay súng bắn tỉa cũng bị thất thủ, anh không phải nói hắn từng là quán quân trong cuộc thi toàn quân sao?

Người trung niên lại hỏi:

- Các anh làm việc bất lực như vậy, không thấy phụ lòng sự bồi dưỡng của trong nhà sao?

- Diệp Khai hình như có linh giác cực mạnh, luôn có thể sớm tránh khỏi phong hiểm, tôi hoài nghi hắn có đặc dị công năng!

Người trẻ tuổi giải thích.

- Đặc dị công năng? Nói đùa!

Người trung niên hừ một tiếng nói:

- Nhiều năm như vậy tôi chưa từng gặp qua người có đặc dị công năng, những trò kia đều là chướng nhãn pháp lừa bịp người khác mà thôi, anh muốn dùng chuyện này tới lừa gạt tôi, tôi còn chưa già tới mức hồ đồ!

Người trẻ tuổi đứng nơi đó, cũng không im lặng mà nói tiếp:

- Lúc ấy tôi nhìn thấy thật rõ ràng, phản ứng của đối phương cơ hồ thật khác thường, tôi cho rằng không thể dùng lẽ thường mà giải thích, hơn nữa mấy lần hành động trước kia đều bị thất bại như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, người này không đơn giản!

Hắn vừa nói như vậy người trung niên cũng không tiếp tục ép hỏi chuyện gì mà lâm vào trong trầm tư.

Nếu như nó mấy lần chế tạo tai nạn xe cộ hoặc là tập kích gì đấy không lưu lại dấu vết, nhưng hành động lần này cũng chỉ có thể nói là hoàn toàn thất bại thậm chí làm cho người ta có cảm giác thật bất đắc dĩ, chính là còn lưu lại thi thể cùng mảnh vỡ của phi cơ trực thăng, những vật này đều là chứng cớ, nếu như đối phương cẩn thận truy tra sẽ không khó khăn ngược dòng tìm hiểu ra nguồn gốc.

- Ai, lần này hành động thất bại, chúng ta sẽ mất đi một đoạn thời gian thật dài im lặng, thậm chí hoàn toàn không thể gây thêm lần hành động nào nữa.

Người trung niên qua thật lâu mới lên tiếng:

- Thân phận của anh cũng sẽ gặp nguy hiểm bại lộ!

- Tôi không sợ, cho dù phải bại lộ cũng sẽ không ảnh hưởng tới trong nhà, ông cứ việc yên tâm!

Người trẻ tuổi nói ra.

- Tôi sẽ an bài anh mau chóng xuất ngoại, đi nơi đó có một ít thủ hạ có thể tạo điều kiện cho anh sử dụng, đều do những năm trước tôi an bài xuống nhân thủ.

Người trung niên nói ra.

- Dạ!

Người trẻ tuổi hồi đáp.

- Chuyện lần này tuy đem sự tình giá họa lên đầu Lý gia sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến chúng ta, nhưng sau khi Lý gia đổ xuống thì tài nguyên chúng ta có thể lợi dụng càng thêm ít đi, sau này phải dùng ngủ đông làm chủ, chờ đợi thời cơ, thù này nhất định phải báo, nhưng không cần phải gấp trong khoảng thời gian này!

Người trung niên nói.

Người trẻ tuổi gật đầu đáp:

- Lý Minh Hiên cũng không phải kẻ ngu ngốc hoàn toàn, chuyện lần này hắn nhất định sẽ hoài nghi lên người tôi, tôi vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn, cũng làm cho hắn chết không có đối chứng, bị quy tội danh thật vững chắc!

Người trung niên nghiêm túc nhìn người trẻ tuổi, gật đầu nói:

- Anh bảo trọng, anh là hi vọng cuối cùng của Trần gia chúng ta, tuy trong nước đã không còn nơi sống yên ổn, nhưng nước ngoài chúng ta còn một mảnh cơ nghiệp!

- Tôi minh bạch!

Người trẻ tuổi do dự một chút, rốt cục nói ra:

- Cha!

- Anh làm gì vậy, như vậy sẽ làm nát váy người ta đấy…

- Ah…đừng làm như vậy…

- Anh thật giống như con chó con nha…

Sở Tĩnh Huyên nằm trên giường giãy dụa thân thể, cảm giác đầu lưỡi của Diệp Khai phi thường linh hoạt lướt trên người nàng, làm nàng cảm thấy toàn thân nóng hổi, có chút khó chịu nổi muốn bật cười.

- Anh làm vậy thật làm người ta cảm giác thật khó chịu…

Sở Tĩnh Huyên nói.

Diệp Khai nhìn thấy phản ứng của nàng, liền đem ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên chỗ thần bí, chơi đùa vỗ về từ trên xuống dưới, tìm được vùng mẫn cảm, duỗi ngón tay vuốt ve, ngón trỏ cùng ngón giữa cũng đang tìm tòi vùng thần bí.

- Không cho phép dùng tay vươn vào…

Sở Tĩnh Huyên ở thời khắc mấu chốt rốt cục gắt giọng, chỉ như vậy đã hao phí khí lực lớn nhất của nàng.

- Anh dùng cái kia…

Diệp Khai nói ra.

- Không thể…

Tuy hắn cũng không nói rõ là cái gì, nhưng Sở Tĩnh Huyên làm sao không biết chủ ý xấu của hắn, ngay lập tức thẹn thùng quát bảo hắn ngưng lại.

Bỗng nhiên động tác của Diệp Khai chợt ngừng lại, có chút bối rối, vội vàng tìm quần lót của Sở Tĩnh Huyên giúp nàng mặc vào, sau đó vội vàng kéo chiếc váy xuống dưới.

- Không xong, có người đi lên lầu…

Vẻ mặt Diệp Khai phiền muộn cười khổ nói.

Sở Tĩnh Huyên vốn đã toàn thân không còn chút sức lực, nghe xong lời này vội vàng chỉnh sửa lại váy áo, xõa tung mái tóc dài, tìm cây lược bắt đầu ngồi đối diện tấm gương chải tóc…

Người đi lên lầu không phải ai khác mà chính là vợ của Sở Vân Tùng, là Từ Huệ Chân đang làm việc tại nhị cơ bộ.

Diệp Khai rất ít có cơ hội nhìn thấy vị Sở phu nhân này, đoán chừng chỉ khi nào Sở gia có việc lớn mới có thể nhìn thấy được bà.

Được gọi là nhị cơ bộ, về sau này có rất nhiều người tuổi trẻ không biết rõ ràng về cơ cấu kia, thậm chí cũng chưa từng nghe nói qua thì cũng không có gì đáng kỳ quái, bởi vì vào những niên đại 80 sơ kỳ tên của Bộ ủy từng bị thay đổi nhiều lần, có chút tên đã không còn dùng, chỉ có một ít người cũ trong hệ thống mới có cách gọi nhất cơ bộ hay nhị cơ bộ.