Quan Môn

Chương 845: Tên này đại khái bị người lợi dụng làm vật hi sinh

Nhưng lại thật không ngờ hắn chỉ mới đi ra ngoài dạo một vòng, chức quan thăng lên vài cấp, ở trước mặt cao tầng xem như có chút thân phận địa vị, không hề đề phòng lại có người rõ ràng dám chạy tới quấy rối vị hôn thê của hắn!

Loại chuyện này ai mà nhẫn nổi ah!

Khi Diệp Khai nói lời này tuy vẻ mặt mang theo nụ cười nhưng trong ánh mắt lại xuyên suốt ra thần sắc lăng lệ ác liệt.

- Không phải anh đang nói chuyện nghiêm túc đó chứ?

Sở Tĩnh Huyên cười khúc khích một lát, liền phát hiện biểu tình Diệp Khai tựa hồ có chút quỷ dị, thu lại dáng tươi cười, có chút kinh ngạc hỏi:

- Chỉ là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng mà thôi, có cần nghĩ thật không?

Nhưng khi nàng nhìn biểu lộ của Diệp Khai, thật không giống như đang giả vờ.

Bởi như vậy sắc mặt Sở Tĩnh Huyên cũng biến thành thật khó xem:

- Chẳng lẽ anh hoài nghi em cùng hắn có quan hệ gì sao?

Diệp Khai nhìn nhìn nàng, sau đó mới xoay mặt qua nơi khác, thản nhiên nói:

- Trên đường về thủ đô anh bị người ám sát lần nữa, đối phương chế tạo lở núi, sau đó còn có người dùng súng ngắm bắn chúng tôi, cuối cùng còn dũng phi cơ trực thăng võ trang lấy pháo tạc xe, nếu không phải vận khí tốt thì đã không còn sống về gặp em!

- Cái gì?

Sở Tĩnh Huyên nghe xong không khỏi kinh hãi.

Hiển nhiên nàng chưa từng nghĩ đến ở thời đại này còn có thể phát sinh ra chuyện như vậy?

Tình tiết chỉ có thể phát sinh trong phim điện ảnh, không nghĩ tới bị người rập khuôn dùng đối phó Diệp Khai, điều này thật sự làm không người nào có thể tin.

- Tại sao lại có chuyện như vậy, anh không bịa chuyện gạt em đó chứ?

Sở Tĩnh Huyên sửng sốt một lúc mới hỏi.

- Em nhìn xe anh ngồi chạy qua đây đi, có gì bất đồng hay không?

Diệp Khai hỏi ngược lại.

Vừa rồi Sở Tĩnh Huyên chỉ lo tranh chấp cùng người tuổi trẻ kia nên không chú ý tới Diệp Khai ngồi xe nào tới, trên thực tế nàng cũng rất ít chú ý tới những việc như vậy.

Lúc này nghe Diệp Khai nhắc nhở nàng nhìn kỹ ba chiếc xe kia, liền phát hiện ra vấn đề.

- Nha, lại là xe Audi chống đạn, đây là xe mà ủy viên Cục chính trị mới có tư cách sử dụng, sao anh lại có được tới ba chiếc?

Sở Tĩnh Huyên không hổ gia cảnh sâu xa, lập tức nhìn ra được vấn đề lại chợt hiểu ra, nói:

- Trách không được vừa rồi Lý Minh Hiên chạy trốn nhanh như vậy, thì ra là hắn nhận ra việc này!

Nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ tới một vấn đề khác:

- Thế nhưng ngay cả cha em còn chưa có tư cách ngồi loại xe này, sao anh chỉ thoáng chốc có được ba chiếc? Không phải anh thường dùng xe Hummer đó sao? Loại xe này là xe chuyên dụng đặc biệt, không thấy ai dùng làm xe riêng vậy à?

- Ba chiếc xe của anh chỉ có chiếc dẫn đường còn đỡ một chút, còn hai chiếc kia trong đó chiếc Hummer thì toàn vết đạn, mà chiếc Audi toàn bộ phần sau đều dập nát, hiện tại đang đặt trong đại nội làm triển lãm!

Diệp Khai nhìn Sở Tĩnh Huyên nói:

- Đàm Thắng Kiệt sợ anh lái xe tới gặp lão gia tử cáo trạng, cho nên cho anh mượn dùng ba chiếc xe này thay thế.

- Vậy anh không có bị gì đi?

Sở Tĩnh Huyên thật khẩn trương xem xét Diệp Khai, hỏi nhanh.

- Không sao rồi, nếu như có chuyện thì nghi thức đính hôn ngày mai đã không xong!

Diệp Khai gật đầu nói.

- Người nào dám to gan như vậy, chẳng lẽ không có người quản sao? Lần trước thì rơi vào trong sông, lần này thì là núi lở, phi cơ trực thăng oanh tạc, rốt cục đây vẫn là thiên hạ của đảng sao?

Sở Tĩnh Huyên chợt phản ứng, lập tức nổi giận đùng đùng tỏ vẻ, sau đó kéo tay Diệp Khai nói nhanh:

- Đi, đi tìm ông nội cáo trạng đi, em cũng không tin có người dám khi dễ nam nhân của Sở Tĩnh Huyên này!

Chuyện này xác thực làm Sở Tĩnh Huyên vô cùng phẫn nộ.

Nàng cùng Diệp Khai đã sắp cử hành nghi thức đính hôn, hai nhà Diệp Sở cũng mời thật nhiêu thân thích bạn bè cùng nhân sĩ khắp nơi tham gia, có thể nói là quan lại quyền quý nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều tụ tập một chỗ, nhưng ở ngay trong thời điểm này lại xảy ra sự kiện Diệp Khai bị người tiếp tục ám át, mặc dù không có xảy ra chuyện gì, nhưng đối với hai nhà Diệp Sở mà nói là chuyện không cách nào tha thứ được.

Cho dù Diệp Khai đã nói ra chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt ra mặt khuyên can Diệp Khai đừng tìm Sở lão gia tử cáo trạng, nhưng Sở Tĩnh Huyên lại cho rằng nếu như Sở gia làm như không hề hay biết chuyện này, không biết ngày sau hậu quả còn nghiêm trọng hơn cỡ nào.

Không bắt những người kia mang ra công lý, thật không biết bọn hắn sẽ còn tiếp tục làm ra sự tình gì nữa đâu.

- Chuyện này khoan hãy gấp, bên Cục chính trị đã mở hội nghị nghiên cứu xử lý.

Diệp Khai kéo Sở Tĩnh Huyên, ôm eo nàng lôi nàng trở vào trong ngực mình:

- Bên chỗ lão gia tử tạm thời đừng nói, tránh làm cho lão nhân gia tức giận, sắp tới ngày vui, đừng cho ông thêm phiền. Nếu như chuyện này xử lý làm cho anh thấy không hài lòng, anh sẽ tìm người cáo trạng. Vô luận là lão gia tử hay là đồng chí Phương Hòa đều đối đãi với anh không tệ, anh nghĩ nếu để họ biết chuyện này dù sao cũng sẽ xuất đầu cho anh thôi.

- Tìm ông nội là được rồi, vì sao lại còn nhắc tới đồng chí Phương Hòa.

Sở Tĩnh Huyên nghe xong cảm thấy có chút không thoải mái.

Trên thực tế bởi vì Sở lão gia tử cùng đồng chí Phương Hòa thường có ý kiến khác nhau, người ngoài cứ nghĩ rằng họ là đối thủ hai phe phái, cho nên những lời đồn thế nào cũng có, về phần bản thân họ có thể nói là xuất phát từ phương diện suy nghĩ nào đó, đối với những lời đồn đãi vô căn cứ kia cũng không hề tỏ vẻ công khai chối bỏ, cho nên con cháu hai nhà tựa hồ chuyện mâu thuẫn giữa họ chính là sự thật.

Sở Tĩnh Huyên nghe được Diệp Khai nhắc tới đồng chí Phương Hòa, dĩ nhiên cảm thấy có chút không cao hứng, theo nàng thoạt nhìn chuyện này hẳn phải do Sở gia cùng Diệp gia ra mặt giải quyết, Diệp Khai tự dưng nhắc tới đồng chí Phương Hòa làm chi, chẳng lẽ còn ngại Sở lão gia tử không giải quyết được vấn đề sao?

- Chuyện trong chính trị em không hiểu đâu.

Diệp Khai ôn hòa nói với nàng:

- Nhưng có một việc em nhất định là biết đến.

- Việc gì?

Sở đại tiểu thư có chút tò mò hỏi ngược lại.

- Tên tiểu tử khi nãy rốt cục là ai? Sao anh nghe em gọi hắn hình như là cái gì Lý Minh Hiên thì phải?

Diệp Khai hỏi thăm.

- Anh chịu hết hay chưa?

Sở đại tiểu thư phàn nàn nói:

- Anh có cảm thấy anh hỏi như vậy thật quá mức hay không? Chỉ là một người bạn cũ, anh cứ đòi tìm hiểu ngọn nguồn làm gì, không tin em sao?

- Bạn cũ trước kia, là bạn cũ theo tính chất nào?

Diệp Khai không thuận theo không buông tha:

- Xem hắn dây dưa với em, trước kia không phải em có chuyện gì gạt anh đi? Ân, anh bị tập kích ở ngoại ô thủ đô, suýt chút chết mất, kết quả bên này có người chạy tới câu dẫn vợ của anh, muốn ngang ngược chen vào, đây là ôm rắp tâm thế nào? Anh rất hoài nghi chuyện anh bị tập kích có quan hệ tới tên kia!

- Nói linh tinh gì vậy, là bạn hồi nhà trẻ đâu…

Sở Tĩnh Huyên có chút dở khóc dở cười nói:

- Trước kia từng ở chung trong một đại viện, anh không tới mức chứng kiến có nam nhân khác nói chuyện với bạn gái mình thì vu hãm người ta muốn ám sát anh đi? Làm gì có chuyện như vậy…

- Sao lại không có khả năng!

Diệp Khai thản nhiên hồi đáp:

- Ít nhất hắn có được động cơ, hơn nữa thời gian cùng lựa chọn địa điểm khá ăn khớp, ân, anh cảm thấy hắn chính là đối tượng trọng điểm nên điều tra!

- Tùy anh nghĩ như thế nào, nhưng em nói cho anh biết nhà hắn cũng có chút năng lượng đấy…

Sở Tĩnh Huyên trợn mắt nói.

- Tình huống như thế nào?

Diệp Khai lại hỏi.

- Ông nội của hắn Lý lão gia tử có lực ảnh hưởng khá lớn trong quân đội, ông nội của anh cũng biết rất rõ ràng, mặc dù nói hai đời sau của gia đình hắn không có gì nổi bật, ông nội hắn đã chết, nhưng lực ảnh hưởng của người ta vẫn còn không nhỏ. Cho dù thật sự có dính líu tới chuyện ám sát anh, đoán chừng cũng không ai thật sự đem hắn làm thế nào.

Sở Tĩnh Huyên giải thích.

- Nha…

Diệp Khai nghe xong đã rõ người kia rốt cục là ai.

Nhắc tới gia đình người này cũng khá đặc biệt.

Địa vị của ông nội hắn cũng không kém Sở lão gia tử bao nhiêu, chỉ là bất hạnh chết sớm, vì vậy năm xưa nhà hắn bị đả kích khá lớn, nhưng dù sao với tư cách là một trong những người sáng tạo căn cứ địa, năm xưa xem như nổi tiếng một thời.

Trong những năm gần đây gia đình bọn họ sinh sống cũng không đến nỗi, có rất nhiều môn sinh chiếu ứng gia đình họ, nhân vật đời thứ hai xem như cũng có phát triển, cho nên khiến con cháu đời thứ ba đã bắt đầu có chút ngang ngược.

Nhưng bình thường bọn họ chỉ tập trung bên Tây Bắc, như Lý Minh Hiên chỉ trở về thủ đô trong thời gian gần đây mà thôi.

- Anh rất ghen!

Diệp nhị thiếu tỏ vẻ với Sở đại tiểu thư.

- Bạn cũ thời nhà trẻ, vài chục năm đã không gặp, anh ghen cái gì?

Sở đại tiểu thư lườm Diệp Khai.

- Cũng bởi vì là bạn nhà trẻ, cho nên mới là đáng giận ah!

Diệp nhị thiếu có chút rèn sắt không thành thép tỏ vẻ:

- Lúc ấy em và hắn còn quá nhỏ, mọi người cùng một chỗ cởi truồng chạy đùa, vậy thì…

- Diệp Khai đáng chết, anh thật quá đáng!

Sở đại tiểu thư nghe xong sắc mặt ửng đỏ, huy nắm tay hung hăng đánh Diệp Khai vài cái mới chịu ngừng lại.

- Nhưng mà người này xác thực có hiềm nghi tập kích anh thôi.

Diệp Khai ôm Sở Tĩnh Huyên nói nhỏ:

- Mấy lần tập kích thủ đoạn thậm chí đều rất sạch sẽ, mặc dù không tạo thành nguy hiểm tính mạng nhưng bởi vì vận khí của anh tốt, phản ứng nhanh, bằng không mà nói đã sớm chết từ lâu, chuyện này có liên quan tới một ít thế lực trước của quân đội, bằng không mà nói bên Cục chính trị trung ương vẫn kéo dài chậm chạp không hạ được quyết tâm động thủ, điều này đã nói rõ vấn đề.

- Vậy cũng không thể nói là Lý Minh Hiên có quan hệ tới chuyện này đi? Với tính tình đó của hắn, làm sao có khả năng làm được chuyện đó?

Sở Tĩnh Huyên biểu đạt nghi vấn của mình.

- Cũng bởi vì có tính tình đó nên mới dễ dàng bị người lợi dụng.

Cách nhìn của Diệp Khai lại khác với Sở Tĩnh Huyên, hắn nhếch miệng nói:

- Anh xem tên kia bị người dùng làm khẩu súng như vật hi sinh.

- Nếu nói như vậy sự tình thật đúng là có chút phiền phức rồi…

Sở Tĩnh Huyên nghe xong, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng:

- Anh nói lần này có thể dẫn phát xung đột lớn giữa các phương diện hay không?

- Mặc kệ nó, dù sao anh là người bị hại, bất luận kẻ nào muốn bao che hung thủ đều phải suy nghĩ một chút xem có gánh nổi phản kích cường lực của Diệp gia hay không!

Diệp Khai tin tưởng mười phần đáp.

Hắn thật sự không tin Cục chính trị trung ương đã mở cuộc họp nghiên cứu vấn đề, cuối cùng lại không giải quyết được gì hay sao?

Đàm Thắng Kiệt đem ba chiếc xe chống đạn dành riêng cho người lãnh đạo phó quốc cấp đưa cho hắn sử dụng để xoa dịu hắn, cũng đủ chứng minh chuyện lần này xác thực đã được cao tầng để bụng, dù sao trên đời này chỉ sợ động chân nộ mà thôi.

Một khi cao tầng đã quyết định, cho dù thế lực của đối phương có lớn bao nhiêu, cũng chỉ còn một con đường có thể đi, đó chính là đường chết!

Đường Mộc nhìn Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên đi vào Vân Hải Cư, trong nội tâm có chút cảm khái.

Có rất nhiều chuyện kỳ thật không hiểu rõ ràng, về thân phận chân thật cùng lai lịch bối cảnh của Diệp Khai cũng chỉ biết trong đoạn thời gian gần đây.

Bản thân hắn biết được xuất thân của Diệp Khai đã làm cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, lại có chút hưng phấn, biết rõ mình đi theo một vị nhân vật chạm tay liền có thể bỏng, theo Diệp Khai một đường lên chức, vậy vị trí thư ký của hắn cũng sẽ càng ngày càng cao.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là hắn phải đem công tác hoàn thành, làm Diệp Khai cảm thấy phi thường hài lòng mới được.

Nói chung cán bộ lãnh đạo phân công thư ký đều phi thường thận trọng, dù sao công tác của thư ký phi thường trọng yếu, đại bộ phận sự vụ vụn vặt của lãnh đạo đều cần có thư ký đến hiệp trợ xử lý, mà ở phương diện câu thông với tất cả cơ sở, thư ký phát ra tác dụng cũng mấu chốt phi thường.

Có rất nhiều lãnh đạo sự vụ phức tạp, ưa thích quyền hành độc tài, người như vậy khi chọn thư ký sẽ càng xem trọng, mà thời hạn phân công thư ký cho họ cũng tương đối ngắn, thường thường hai ba năm đã đổi một người, cũng là vì tránh việc thư ký ở bên cạnh mình quá lâu biết được quá nhiều chuyện, ngược lại sẽ bất lợi với chính họ.

Đương nhiên đối với đại đa số thư ký mà nói chỉ cần đi theo lãnh đạo không phạm sai lầm, phục vụ tận tâm thì cho dù bị điều đi, cũng sẽ tìm được chức vị thích hợp.

Mượn Đường Mộc mà nói, nếu như tương lai rời khỏi bên cạnh Diệp Khai thì tìm được một chức cán bộ thực quyền cấp huyện, sở là không tránh được.

Nếu như Diệp Khai thăng chức thì Đường Mộc đi theo bên người càng được lợi nhiều hơn.

Trải qua đoạn thời gian ở chung, Đường Mộc cảm thấy Diệp Khai khá hài lòng đối với chính mình, cho nên mới cùng mình giảng một ít sự việc bí mật hoặc xâm nhập sâu hơn, thậm chí mang theo mình đi đến thăm viếng Sở lão gia tử.

Tuy không cùng vào cửa, nhưng cũng thấy được uy nghiêm của hào môn thế gia, thậm chí còn xa xa nhìn thấy được cháu gái bảo bối của Sở lão gia tử được xưng tiểu công chúa đệ nhất thủ đô Sở đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên, quả nhiên nàng phi thường xinh đẹp, hơn nữa khí chất xuất chúng, gom một đôi cùng Diệp nhị thiếu cũng được xem là thần tiên quyến lữ.

- Đang suy nghĩ chuyện gì đây, Đường thư ký?

Lý Hải quay đầu đưa cho Đường Mộc một điếu thuốc.

- Cảm ơn Hải ca!

Đường Mộc vội tiếp lấy, sau đó lấy ra bật lửa châm trước cho hắn sau đó mới tự châm lửa cho mình.

- Đường thư ký lần đầu tiên tới thủ đô sao?

Lý Hải hỏi.