Quan Môn

Chương 824: Cần xâm nhập quần chúng

Chỉ có điều, Diệp Khai phát hiện ra một vấn đề, hắn xác thực nghe không hiểu lắm lời nói bản địa Đông Sơn.

Bởi vậy khi ở giữa sân có vài người dùng cách nói tướng thanh ( loại hài hước châm biếm) để biểu diễn, người khác nghe được đều cười ha ha, vẻ mặt Diệp Khai lại mờ mịt, nhìn vào có chút cảm giác như gà với vịt đang nói chuyện.

- A, lại quên mất Diệp chủ tịch là người thủ đô, nghe quen tiếng Phổ Thông, đối với phương ngôn Đông Sơn không hiểu.

Thư ký trưởng Ủy ban thành phố Vương Sơn Khôi một mực vụng trộm chú ý tình huống của Diệp Khai, lúc này thấy biểu tình trên mặt hắn liền chợt nhớ ra, nhìn Điền Thanh nói:

- Quốc gia đang mở rộng tiếng Phổ Thông khắp cả nước, tôi xem có chút tiết mục ngôn ngữ địa phương nếu có thể hủy bỏ thì hủy bỏ, việc này có chút trái ngược với chính sách thật có vẻ không tốt…

- Thư ký trưởng, làm như vậy có phải có chút không thích hợp lắm hay không?

Điền Thanh đối với việc này có chút không đồng ý:

- Văn nghệ địa phương phải có đặc sắc bổn địa, phong tục dân gian, phong thổ, phong cách ngôn ngữ, những điều này cấu thành yếu tố đặc sắc của địa phương, tiết mục phương khúc cùng phương ngôn khi tuyên truyền vẫn nên giữ lại, có chút đặc sắc chính phủ còn đại lực ủng hộ cùng phát triển, giống như là kinh kịch, kịch quảng đông, kịch hoàng mai vân vân, những di sản này có lực ảnh hưởng thậm chí là thật lớn, không phải chỉ sử dụng tiếng phổ thông mới có thể sinh tồn.

- Oa, ý kiến của cô thật sự là không ít…

Vương Sơn Khôi cũng không nghĩ đến hắn chỉ tùy tiện nói hai câu, Điền Thanh đã đem ra một đống ý kiến phản đối, không khỏi cười khổ nói:

- Nhưng cũng không thể khiến cho những người lãnh đạo dù là một câu cũng nghe không hiểu đi?

Điền Thanh nghe được lời nói của Vương Sơn Khôi không khỏi nhìn qua Diệp Khai, nhìn thấy hắn đang cau mày cố gắng lắng nghe lời nói của người đang biểu diễn, lúc này mới kịp phản ứng, thì ra là Diệp chủ tịch thật sự nghe không hiểu!

Điều này cũng có chút vấn đề, các ngươi tự nói tự hát tự diễn, không cần quản tới lãnh đạo, là có ý đồ gì đây? Muốn đem lãnh đạo cùng quần chúng cách ly nhau sao?

Lời nói của Vương Sơn Khôi cũng không sai, quốc gia xác thực đang mở rộng tiếng phổ thông khắp cả nước, chính là vì giải quyết vấn đề trao đổi câu thông, đem một ít chướng ngại vì không thông ngôn ngữ tiêu trừ, xúc tiến các khu vực trao đổi dung hợp, theo xu hướng mà nói chính là quốc sách.

Cho nên nếu người khác nói cách làm của Điền Thanh không thỏa đáng, nàng cũng không có chứng cớ gì hữu lực để mà phản đối.

Điền Thanh không khỏi đem ánh mắt nhìn lên người Diệp Khai, thần sắc có vẻ ủy khuất.

Diệp Khai nhìn thấy, không khỏi nở nụ cười:

- Lão Vương cũng không cần chú ý như vậy, vốn đặc sắc của địa phương thì có riêng bản sắc của họ, nếu là di sản mà dân chúng ưa thích thì cũng cần cổ vũ duy trì phát triển, về phần vấn đề ngôn ngữ bất thông, chỉ có lãnh đạo cán bộ chúng ta chủ động đi thích ứng, làm sao lại buộc bốn triệu dân chúng thành phố Đông Sơn vì một quyền chủ tịch thành phố như tôi đây mà thay đổi dùng ngôn ngữ Bắc Kinh đây?

- Ha ha, Diệp chủ tịch nói rất đúng, đây mới là cách làm của cán bộ đảng xâm nhập vào quần chúng, không hổ là cán bộ lãnh đạo cao cấp, góc độ nhìn nhận vấn đề cùng chiều sâu đúng là bất đồng.

Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh nghe xong lập tức liền khen ngợi.

- Lão Tôn cũng đừng nói những lời khách khí như vậy, cũng không phải người ngoài, nghe xong cảm giác là lạ.

Diệp Khai lập tức mỉm cười ngăn lại lời thổi phồng của Tôn Thánh:

- Chụp mũ thì thôi đi, nhập gia tùy tục luôn là truyền thống cũ.

- Vẫn là Diệp chủ tịch thông tình đạt lý…

Điền Thanh nghe được cũng có chút cảm xúc nói:

- Vậy…mấy tiết mục này không cần triệt bỏ sao?

- Đương nhiên là không cần triệt bỏ, cô không thấy tất cả mọi người đều cười thật vui vẻ sao?

Diệp Khai cười nói.

Nhìn thêm vài tiết mục, Diệp Khai cùng mọi người đi xuống chào hỏi các diễn viễn, bên văn phòng Ủy ban chính phủ còn chuẩn bị một xe ủy lạo, là đồ vật khá thực dụng như giường mền chăn gối gì đấy, phân phát cho mọi người, sau đó lại cùng nhau chụp ảnh.

Bên đài truyền hình cũng tranh thủ thời cơ quay chụp, sau này quay về có khả năng sẽ được phát sóng.

Em chồng của Điền Thanh xác thực rất có trình độ, cầm microphone đứng bên cạnh Diệp Khai, hai người thuận miệng vấn đáp vài câu, đều bàn về sự tình phương diện hoạt động văn hóa thành phố Đông Sơn, còn có sự ủng hộ đối với sự nghiệp giải trí của quần chúng Đông Sơn.

Đối phương đưa ra những câu hỏi vô cùng đơn giản, thuận tiện phát huy, mà Diệp Khai cũng giải đáp đơn giản thực tế, cũng có chút nghĩa rộng theo cấp độ lý luận, làm cho mọi người nghe xong liền cảm thấy vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi xác thực là khó lường.

- Đa tạ Diệp chủ tịch ủng hộ công tác của chúng tôi, hi vọng lần sau còn có cơ hội cùng ngài hợp tác!

Em chồng của Điền Thanh bắt tay Diệp Khai, cười ngọt ngào nói với hắn.

- Không cần khách khí, ủng hộ đài truyền hình cũng là một trong những công việc mà cán bộ lãnh đạo chúng tôi cần phải làm.

Diệp Khai bắt tay nàng nói.

Em chồng của Điền Thanh có một bàn tay mềm mại thon dài, cảm giác nhu nhược không xương, còn có chút cảm giác hơi lành lạnh.

Diệp Khai cũng không nắm mãi tay người ta không buông, chỉ nắm một chút liền buông lỏng, trả lời cũng thật chính thức, không hề có chút cảm giác ngả ngớn, không giống như có nhiều lãnh đạo, chứng kiến con gái người ta xinh đẹp thì cứ bắt tay mãi không chịu buông, sau đó nói mãi không ngừng.

Nhưng khi Diệp Khai nói chuyện với em chồng Điền Thanh thực sự cảm giác được cô gái này có vẻ rất lý tưởng, đại khái là bệnh chung của những cô gái học Trung văn hệ, khi đi học đã xem tiểu thuyết văn nghệ quá nhiều mà di chứng.

Người của đài truyền hình thu dọn đồ vật rất nhanh đã rời đi.

Diệp Khai cùng nhóm người Điền Thanh hàn huyên thêm một lát, Vương Sơn Khôi đề nghị qua sân vận động chơi bóng bàn một lát.

- Vậy thì không tệ lắm!

Diệp Khai cũng có chút hứng thú.

Chủ yếu bóng bàn không chỉ là quốc cầu, hơn nữa thật đơn giản, không cần không gian gì quá lớn, rất thích hợp nhu cầu tình hình trong nước.

Cũng bởi vì nguyên nhân kinh tế, dù sao muốn mở rộng các loại hạng mục thể thao trong nước, chẳng hạn như Golf thì có vẻ không hợp quần rồi, không có khả năng trở thành vận động phổ biến trong quần chúng.

Mọi người đều chơi bóng bàn, Vương Sơn Khôi cùng Điền Thanh đều có thể đạt tới tiêu chuẩn vận động viên.

Nhưng không thể không nói, bất luận vận động gì cũng cần có thiên phú, sau khi bị Diệp Khai hành hạ một trận mọi người đều đã mệt mỏi không còn hứng thú tiếp tục.

- Không đánh, không đánh nữa!

Điền Thanh không ngừng kêu lên:

- Đây đã biến thành buổi biểu diễn riêng của Diệp chủ tịch rồi, tôi xem kỹ thuật của ngài muốn tiến vào đội tuyển quốc gia cũng không có áp lực!

Chơi thêm một lúc, mọi người thấy thời gian không còn sớm lúc này mới tan.