Quan Môn

Chương 814: Long Chính Tiết chính thức đến nhậm chức

Làm một Quyền chủ tịch tỉnh cường thế, tự nhiên không hy vọng thủ hạ của mình là một cọng rơm cứng như Diệp Khai, nhất là thuộc hạ ở khu trực thuộc, là thành phố sắp kiến thiết đường cao tốc.

Phải biết rằng, kiến thiết đường cao tốc phải đầu tư lượng tài chính chừng 3 tỷ, đó là một con số kinh người, phải biết rằng giá cả hiện tại của thịt heo cũng bất quá chỉ là một đến hai khối tiền mà thôi, đầu tư lớn như vậy, hơn nữa lại kéo theo các hoạt động khác vào, chắc chắn sẽ hình thành một cái quần thể có lợi ích sinh sôi.

Nhưng mà với tư cách là thành phố được lợi lớn nhất, vị trí của thành phố Đông Sơn hiển nhiên là trọng yếu nhất, như vậy cái chức Chủ tịch thành phố Đông Sơn này sẽ tuyển người nào, liền vô cùng mẫn cảm.

Long Chính Tiết với tư cách là người sắp tiếp nhận vị trí Quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông, đương nhiên không hy vọng thủ hạ của mình, đều là người không nghe lời, ví dụ nhân vật như Diệp Khai, nói như vậy, hắn muốn ở trong hạng mục này thực hiện một ít ý nghĩ của mình, cũng sẽ không dễ dàng.

Cho nên, Long Chính Tiết đối với Diệp Khai sẽ không có hảo cảm gì được, giả sử nền tảng của Diệp Khai mà không cứng rắn, thì ý nghĩ đầu tiên của hắn sau khi lên đài, đoán chừng chính là muốn đem Diệp Khai đi nơi khác.

Nhưng mà bây giờ nhìn Niếp Vân Phi biểu hiện ra thái độ, sợ là ý nghĩ này tất nhiên không thể dễ dàng thực hiện, ít nhất là cũng không đủ lý do để khiến cho thượng tầng thỏa mãn sau này, Long Chính Tiết tuyệt đối không dám tùy tiện ra tay với Diệp Khai, mặc dù chuyện hắn muốn làm nhất, chính là đem Diệp Khai đuổi đi.

Bởi như vậy, Long Chính Tiết nhìn thấy Diệp Khai liền mất dứng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không động được vào hắn, ngươi nói tâm tình của vị Long đại tỉnh trưởng sao có thể thoải mái được nổi?

Huống hồ, Diệp Khai hết lần này đến lần khác vẫn là người tổng phụ trách về phương diện tiền bạc của bộ môn kiến thiết đường cao tốc, Phó tổ trưởng ban lãnh đạo, chuyện tình về phương diện này căn bản là không vòng qua hắn mà đi được.

- Kỳ thật cháu cũng không cần suy nghĩ nhiều, làm tốt công tác của chính mình là được rồi.

Bộ trưởng Niếp Vân Phi cười nhìn Diệp Khai nói ra:

- Niếp bá bá của cháu cũng không đứng đó nhìn xem người khác khi dễ cháu được, cháu giúp cho bá bá nhiều việc như vậy, bá bá sao có khả năng mặc kệ cháu được? Mặt mũi của Trung Hiện Bộ thì người khác cũng phải cho.

- Chuyện này a…

Diệp Khai nghe xong cũng vò đầu bứt tóc không nói lên được là tốt hay xấu.

Mười phút rất nhanh đã trôi qua, Bộ trưởng Niếp Vân Phi đứng dậy, cùng với Diệp Khai đi ra khỏi phòng họp nhỏ.

Ở bên ngoài Bí thư Nhạc Sơn đang nói chuyện với Long Chính Tiết đồng chí, thấy bọn họ đi ra liền chạy lại chào đón.

- Các vị lãnh đạo, tôi đi ra ngoài trước.

Diệp Khai lên tiếng chào, bước thẳng ra ngoài.

Hắn tự nhiên không có khả năng theo đám người Niếp Vân Phi cùng đi ra ngoài cho nên liền sớm trở lại trước, còn phải ngồi ở phía dưới lắng nghe lời răn dạy của các lãnh đạo.

Sau khi về tới chỗ ngồi của mình, Mộc Uyển Dung liền ân cần hỏi thăm:

- Có chuyện gì không?

- Không có chuyện gì, bất quá có một chuyện cũng khá đau đầu.

Diệp Khai nhớ tới chuyện này, trong nội tâm quả thật không phải là chán ngán bình thường, Bộ trưởng Niếp Vân Phi giữa đường sử dụng hắn, cho Long Chính Tiết một cái xấu hổ không lớn không nhỏ, loại này đối với Long Chính Tiết giống như cách làm bị cách chức, nhất định sẽ khiến cho Long Chính Tiết rất là bất mãn.

Mặc dù nói Long Chính Tiết đối với Bộ trưởng Niếp Vân Phi không dám có chút tính khí gì, chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc, nhưng mà đối với Diệp Khai hắn thì không phải là thái độ đồng dạng như vậy được, vạn nhất việc hắn đang làm có chút tật xấu gì, còn không phải là có thể nói chuyện dễ dàng?

Đầu năm nay, chuyện dễ dàng nhất chính là làm lãnh đạo.

Chỉ cần ngươi là lãnh đạo, ngươi có quyền lực bới lông tìm vết, cho dù là chuyện tình có thể làm được, cũng có thể sinh ra sai lầm.

Lấy một ví dụ mà nói, coi như là công tác kiến thiết thành thị của ngươi có làm khá hơn nữa, vậy thì cũng phải có mấy cái đống rác đây?

Bởi như vậy, Diệp Khai liền cảm giác mình cần nghĩ cách chỉnh đốn đội ngũ cán bộ của thành phố Đông Sơn, đã có chút thêm bức thiết rồi.

Bằng không mà nói, những người phía dưới này không cho mình mặt mũi, xử lý xuống lại khiến cho Long Chính Tiết có thể mưu đồ với mình, đến lúc đó nợ cũ cũng cùng lúc tính toán, chính mình thật sự là không chịu nổi rồi.

Chuyện này ở trên quan trường, cũng quả thật có chút đánh giá không tốt.

Nói ví dụ như một khi hội nghị thượng cấp thảo luận đề ra quyết định, nói ví dụ như đối với tình huống công tác sau khi đã được tính toán ổn định, muốn cải biến lại liền tương đối khó khăn rồi, dù sao muốn lật đổ quyết định của tập thể, vậy cần phải có năng lực rất lớn mới được, dù sao một cấp tổ chức đại biểu cho là tính chất vô cùng chính thức, có thể nói là tương đương uy nghiêm.

Diệp Khai chỉ lo lắng sẽ xảy ra chuyện như vậy, người bên dưới mà làm như vậy thì công tác bổ cứu sau này cũng rất khó có thể đem vấn đề ảnh hưởng bỏ đi được, lưu lại chỉ có thể là vết bẩn phía trên công tác lý lịch mà thôi.

Đương nhiên rồi, đây nhất định là kết quả xấu nhất.

Trên thực tế cho dù đầu óc Long Chính Tiết có bị điên, liều mạng từ bỏ tiền đồ để hạ thủ với Diệp Khai, cũng không thể làm gì quá đáng với được, nếu không Diệp gia mà giận dữ, đừng nói hắn là người được trù bị vào trong ủy viên, coi như là đã vào trong cục diện chính trị ủy viên đi chăng nữa, cũng phải lo lắng đề phòng.

Phải biết rằng ở trong tay Diệp gia thì cục diện chính trị ủy viên, thậm chí là trong thường ủy, lại cũng không phải chỉ có một hai người.

Diệp Khai đang suy nghĩ chuyện này, chợt nghe được tiếng vỗ tay như sấm động trong hội trường.

Ban thường ủy tỉnh Hà Đông, tất cả đều có mặt, ngồi xuống hàng thứ nhất của đài chủ tịch, cán bộ cấp Phó tỉnh không phải là thường ủy thì ngồi xuống hàng thứ 2 ở sau, có thể nói là nhân viên chính đảng quan trọng tụ tập dưới một mái nhà, về phương diện Quân khu của tỉnh cũng có vài người tới đại biểu, có thể nhìn ra được tướng tinh lóng lánh, ít nhất đều là nhân vật cấp tướng.

Bộ trưởng Niếp Vân Phi đi cùng với Bí thư Nhạc Sơn và đồng chí Long Chính Tiết, lúc từ phía sau màn đi ra, tiếng vỗ tay liền trở nên nhiệt liệt hơn.

Phải biết rằng, cơ hội để trung cục chính trị ủy viên đi đến tỉnh Hà Đông thế nhưng mà rất ít, đột nhiên gặp được đại nhân vật chưởng quản toàn bộ cán bộ nhà nước đích thân tới hội trường, tâm tình mọi người đều là tương đối kích động.

Tuy người ta chưa hẳn có thể nhân thức được bản thân, nhưng mà Trung Hiện Bộ bộ trưởng đột nhiên đến tỉnh Hà Đông, coi như là lại để cho đám cán bộ tỉnh Hà Đông dính một hồi quan khí, con đường làm quan sau này không chừng liền thuận buồm xuôi gió đấy.

Bí thư Nhạc Sơn chủ trì hội nghị, hai tay hướng về phía dưới ép xuống, lập tức tiếng vỗ tay trong hội trường im bặt, nhìn ra được mọi người ở phương diện này sớm đã được huấn luyện nghiêm chỉnh rồi, biết rõ lúc nào cần vỗ tay, lúc nào cần phải nhiệt liệt vỗ tay, lúc nào cần phải cầm bàn tay đập đến đỏ bừng, lúc nào cần phải kéo dài tiếng vỗ tay, lúc nào cần phải dừng lại.

- Các đồng chí, để cho chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Niếp Vân Phi là người trong cục diện chính trị ủy viên Trung Hiện Bộ đến chỉ đạo…

Nhạc Sơn đồng chí trầm giọng trong microphone nói ra.

Theo đó lại là một hồi tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, lâu chừng một phút đồng hồ.

Nhạc Sơn bí thư lại đưa bàn tay ép xuống, sau đó nói:

- Hiện tại, mời Niếp bộ trưởng làm chỉ thị trọng yếu.

Niếp Vân Phi tới đây, dùng thân phận lãnh đạo cấp Phó quốc đến Hà Đông, hiển nhiên là thủ trưởng không thể tranh cãi, lời nói chính là chỉ thị.

- Các đồng chí của tỉnh Hà Đông, chào buổi sáng tốt lành.

Thanh âm của Bộ trưởng Niếp Vân Phi vô cùng hòa ái, thái độ thân thiết, nhìn lại khiến cho mọi người cảm thấy phi thường thoải mái, lại là một hồi tiếng vỗ tay vang lên:

- Hiện tại, tôi tuyên bố quyết định trọng yếu hạng nhất.

Đến lần này, mới được xem là phần diễn trọng yếu đã đến.

Long Chính Tiết đồng chí lập tức thẳng người, bày ra một bộ dáng tùy thời chờ lệnh.

- Tôi đại biểu … Tuyên bố, Bổ nhiệm đồng chí Long Chính Tiết là Ủy viên Tỉnh ủy tỉnh Hà Đông, Thường ủy, Phó bí thư … Quyết định Long Chính Tiết đồng chí là Phó chủ tịch tỉnh, Quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông.

Sau khi Bộ trưởng Niếp Vân Phi nói xong tài liệu văn bản bổ nhiệm, lại nói thêm vài câu động viên…, tổ chức bộ môn đối với Nhạc Sơn đồng chí ở trong tỉnh Hà Đông khẳng định làm ra cống hiến lớn và khen ngợi, đối với thành tích của Long Chính Tiết đồng chí lúc công tác ở Tây Nam cũng khẳng định lại, sau đó đối với bọn họ đưa ra yêu cầu công tác trên cương vị của mình, hy vọng bọn họ không kiêu không ngạo, tiếp tục cố gắng, vân vân.

Kỳ thật những lời vô ích này nói vài phút cũng đã xong, chỉ là trong lúc này mọi người lắng nghe hết sức chăm chú, ngoại trừ vỗ tay tỏ vẻ đồng ý và ủng hộ đối với quyết định của lãnh đạo cấp trên, những người còn lại chính là im lặng lắng nghe lãnh đạo nói chuyện.

Về sau Bí thư Nhạc Sơn cũng đại biểu cho tỉnh Hà Đông lên nói mấy câu, ý tứ đều không khác mấy.

Thời điểm mà Long Chính Tiết đại tỉnh trưởng nói chuyện, mọi người cũng đều biểu thị ra nhiệt liệt hoan nghênh, đối với vị Quyền chủ tịch tỉnh mới đảm nhiệm này có mong đợi rất cao.

Long Chính Tiết nói chuyện, cũng là tuân theo quy củ, tức thì biểu thị ra ý cảm tạ, lại biểu thị ra quyết tâm của chính mình sẽ đem tận hết sức lực để thôi động công tác chính quyền tỉnh Hà Đông, rồi hướng đội ngũ cán bộ tỉnh Hà Đông đưa ra hy vọng, vân vân.

Diệp Khai ngồi ở phía dưới, cũng vỗ tay một thời gian rất lâu rồi, trong nội tâm cũng là hơi cảm khái.

Từ Long Chính Tiết chính thức đến nhận chức, hắn công tác ở thành phố Đông Sơn, cũng cần triệt để mở màn rồi, dù sao hắn ngoại trừ phải làm công tác cụ thể, còn muốn tiến hành chỉnh đốn đội ngũ cán bộ ở thành phố Đông Sơn.

Tỉnh ủy cho hắn gần hai tháng, lại để cho hắn thời gian động thủ chỉnh đốn như vậy, như thế nào cũng không thể để lãng phí cơ hội này được.

Chuyện này, kỳ thật cũng có thể xem như thượng cấp đối với năng lực chấp chính chính quyền địa phương của hắn đem ra khảo nghiệm, có thể hay không vừa làm xây dựng kinh tế, vừa làm trong sạch bộ máy chính trị, còn có thể ứng phó được những sự vụ cụ thể? Có thể hay không ứng phó đám cán bộ muôn hình vạn trạng, đem lý niệm chấp chính của mình quán triệt vào được không?

Một loại khảo nghiệm như vậy, đối với Diệp Khai mà nói, đúng là một khâu vô cùng trọng yếu, đối với con đường làm quan của hắn, là không thể thiếu.

- Ha ha, cùng Chủ tịch tỉnh tạo thành quan hệ như vậy, khẳng định về sau sẽ náo nhiệt.

Diệp Khai nhìn xem Quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết đang ở trên đài chủ tịch, trong nội tâm hơi xúc động.

Xế chiều ngày Quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết nhận chức, Diệp Khai liền chạy về thành phố Đông Sơn.

Lúc này hắn trở về, nhưng là dẫn theo thượng phương bảo kiếm của tỉnh ủy tới, Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy Lưu Nhất Sơn đặc biệt cùng đi với hắn, coi như là chỗ dựa cho hắn.

Kỳ thật Lưu Nhất Sơn cũng không muốn đi đến nơi mà có con đường khó đi này, chỉ là Bí thư Nhạc Sơn đã có an bài, hắn cũng phải nghe theo.

Xe của Lưu Nhất Sơn đi chính là Audi, xe này chạy trên đường bằng phẳng thì còn có thể, một khi chạy trên đường núi Đông Sơn, thì lại có chút ăn không tiêu.

Vì vậy, Diệp Khai để Lưu Nhất Sơn lên chiếc xe việt dã của mình.

- Xe này tốt!

Sau khi Lưu Nhất Sơn lên xe, hai mắt lập tức tỏa sáng, lớn tiếng tán dương.

Xe tự nhiên là cực tốt, chẳng những thoải mái dễ chịu, mà xe việt dã có tính năng cường đại, hơn nữa phương tiện bên trong xe cũng vô cùng tốt, điều hòa cũng bật rất đầy đủ, còn có đồ uống trong tủ lạnh có thể dùng được, Lưu Nhất Sơn nằm nghiêng tựa lưng về phía sau trên chiếc ghế ngồi, cảm giác vô cùng thích ý.

- Nhất Sơn bộ trưởng uống chút gì không, có nước chanh, cũng có rượu đỏ, còn có bia.

Diệp Khai hỏi.

- Nước chanh đi, bia thì không dám uống, bụng càng lúc càng lớn rồi, cái hình tượng này còn để lừa người khác kia.

Lưu Nhất Sơn cười hồi đáp.

Bây giờ con người đối với ấn tượng làm quan, cũng không coi như là kém cỏi, tối đa chính là lúc nhìn thấy một lãnh đạo ưỡn lấy cái bụng phình của mình, giễu cợt một câu về bụng mà thôi, ở phương diện khác thực không có quá nhiều suy nghĩ, dù sao trước kia kinh tế chưa có phát triển toàn diện, vấn đề quan viên hủ bại cũng không phải là rất nghiêm trọng, chỉ có một số hiện tượng cá biệt mà thôi.

Tuy nhiên phần lớn cán bộ cũng có vui chơi giải trí, một chút lễ vật hoặc các loại chuyện khác, nhưng cũng không được bao nhiêu, vấn đề về tiền tài không lớn, nếu như có mức vượt quá vài chục vạn, trên cơ bản cũng sẽ bị trọng điểm theo dõi.

Hơn nữa, mặc dù bây là tham ô rất nhiều tiền tài, không không phải là rất thuận tiện, dù sao di dời tài sản cũng khá là phiền toái, ở trong nước cũng không có quá nhiều nơi cần tiêu nhiều tiền, bản thân bọn hắn hưởng thụ đãi ngộ, quyết định không cần có quá nhiều nơi để tiêu tiền.

- Ha ha, công tác mặc dù trọng yếu, nhưng mà cũng cần phải bảo dưỡng, Lưu bộ trưởng mà rảnh rỗi thì có thể tham gia một ít hoạt động tập thể hình, bảo trì thân thể khỏe mạnh là rất tốt nha.

Diệp Khai nhìn Lưu Nhất Sơn nói ra, trong tay lại đem nước chanh đưa tới cho hắn.

Lưu Nhất Sơn uống một ngụm nước chanh, toàn thân cảm thấy thư thái, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, sau đó mới nhìn Diệp Khai nói ra:

- Không thể so được với người trẻ tuổi như các ngươi a, hiện tại các ngươi giống như mặt trời buổi sáng tám, chín giờ! Những người như chúng ta đây, ban đầu gian khổ vùi đầu vào cơ sở, về sau dần dần đi lên cương vị lãnh đạo, cũng là bận rộn, cho tới bây giờ, tuy được coi là đại nhân vật hiếm có trong tỉnh, nhưng lại phát hiện nhiều năm như vậy, cơ hồ là không có chút thời gian nào lưu lại cho chính mình đấy, mắt thấy tiếp qua vài năm nữa đã muốn về hưu, trong nội tâm thật đúng có một chút cảm khái!