Quan Môn

Chương 797: Lời nguyền rủa ác độc của bạn gái cũ

Hôm nay Long Chính Tiết muốn đi cùng máy bay với bọn họ tới thành phố Long Thành, bởi vì ba ngày sau Phó bộ trưởng Trung Hiện Bộ sẽ xuống tỉnh Hà Đông tuyên bố bổ nhiệm rồi ( Trung Hiện bộ là đơn vị cấp trung ương chuyên phụ trách việc bổ nhiệm, phân công, sắp xếp các cán bộ cấp cơ sở, từ cấp tỉnh trở xuống), cho nên Long Chính Tiết muốn đi trước chuẩn bị một chút, để tránh sau đó vì bề bộn lại mắc phải sai lầm gì, thế cũng chẳng hay chút nào.

Qua một hồi lâu mới thấy Cù Sĩ Vinh thở hồng hộc chạy tới.

- Con là có chuyện gì thế kia, sao lại tới sân bay mà cũng đi muộn nữa?

Cù Hữu Nghĩa luôn luôn nghiêm khắc tàn khốc với thằng con trai này của mình, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.

- Tối qua con uống nhiều quá.

Cù Sĩ Vinh cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của ông bố, hơi chột dạ giải thích một câu.

Cù Hữu Nghĩa nghe xong, có chút hồ nghi nhìn lại mặt thằng con trai cua mình, cảm thấy sắc mặt hắn có chút ái nhợt, vành mắt cũng đen sẫm, xem ra là dáng vẻ ngủ không ngon. Đúng là có khả năng là hậu quả do uống quá nhiều, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ diễn giải với hắn:

- Chúng ta cùng đi với Chủ tịch tỉnh Long, cùng máy bay đi Long Thành. Sau này anh thành thật lấy một chút cho tôi

- Vâng.

Cù Sĩ Vinh thành thực đáp lại.

Một lúc lâu sau, Loan Anh liền đưa mấy người Long Chính Tiết tới.

- Mấy người đúng là tới sớm nhỉ.

Long Chính Tiết cười nói với Cù Hữu Nghĩa.

Long Chính Tiết cũng được coi khá là trẻ tuổi, hơn bốn mươi, đúng là thời kỳ tốt, uống chút rượu thật ra cũng chẳng đáng chuyện gì. Sáng hôm sau tỉnh lại thần thái vẫn sáng láng.

Cù Hữu Nghĩa cũng hàn huyên mấy câu cùng Long Chính Tiết, lúc ngẫu nhiên nhìn sang Loan Anh, không khỏi có chút tấc tấc kêu lạ, trong lòng tự nhủ người đàn bà này đúng là biết tự chăm sóc, bảo dưỡng, da thịt trắng trẻo nõn nà, sắc mặt cũng là hồng hào căng mịn, còn mê người hơn cả mấy cô gái trẻ, thật không biết là bảo dưỡng như thế nào lại được thế?

Nhất là khi Loan Anh nói chuyện với người khác, giọng nói uyển chuyển như thiếu nữ, lại có bộ dạng làm cho người đối diện không thể nào dời được ánh mắt. Đúng thật là kỳ lạ, hiếm có, cô nàng này thậm chí hơn cả bốn mươi tuổi rồi cơ mà.

Nếu hắn biết rõ đó là do công lao do đêm qua con trai hắn cày cấy, phỏng chừng sẽ giận tới mức xông vào mà nện cho đôi gian phu dâm phụ này một trận mất. hắn như thế nào cũng không thể ngờ tới được rằng tình nhân cũ của bản thân mình lại lằng nhằng với civ.

Cù Sĩ Vinh nhìn Loan Anh xong, trong lòng cùng không khỏi nói thầm, bản thân Cù Sĩ Vinh hắn sau đêm qua, sáng nay dậy cũng thấy xương sống thắt lưng đau, quầng mắt cũng thâm xì, chính là do tối qua lao lực quá độ. Thế mà nhìn cô nàng Loan Anh kia, đúng là hoàn toàn khác hẳn.

Chẳng lẽ thật đúng là có thuyết pháp Thải âm bổ dương như thế?

Cù Sĩ Vinh lắc đầu, trong lòng tự nhủ sau này vẫn là phải tiết chế một chút, thật đúng là không thể ứng phó được với yêu phụ này.

Mặc dù nói tối qua có uống thuốc, thể hiện đúng là long tinh hổ mãnh, cũng hàng phụ ả đàn bà này rồi. Nhưng mà loại thuốc này đúng là không nên dùng nhiều bằng không mà nói còn có nguy cơ đột nhiên không thể dựng dậy nổi cơ.

Trong lòng mọi người đều đang tự nhủ, nhưng trên mặt cũng là vẻ tươi cười giống như cảnh xuân ngập tràn.

Cuối cùng cũng đã đến tới sân bay, Loan Anh nhìn bọ họ lên máy bay mới ngồi lại lên xe trở về khu lưu trú ở thủ đô.

Nghĩ tới lấy được mười lăm triệu từ chỗ Cù Sĩ Vinh, cuối cùng cũng có thể sắp xếp chút chuyện rồi. Đợi đến lúc sau khi cô lấy được nửa số tiền còn lại, tuyệt đối có thể làm được một tòa nhà đề bán hay cho thuê cũng đều tuyệt. Dù sao hiện tại bên phía Long Thành kia giá đất vẫn rất hời.

Hoặc là, đã có quan hệ với Long Chính Tiết như thế, có thể vô duyên vô cớ mà nắm được mảnh đất trống miễn phí nào cũng chẳng phải là việc gì khó gì cả.

Long Thành, sẽ trở thành vũ đài để cho sự nghiệp của Loan Anh cô bay lên cao.

……………………..

Sáng sớm, Diệp Khai đã đang ngồi ăn cơm ở nhà ăn của khu lưu trú tại thủ đô, liền nhận được điện thoại của Diệp Kiến Hoan.

- Làm sao thế? Lão đại?

Diệp Khai đang uống ngụm sữa đậu nành, không thèm đếm xỉa tới, hỏi thăm một câu.

Mấy ngày gần đây, Diện Kiến Hoan không có chuyện gì liền gọi điện tán gẫu cùng hắn, đại khái là bị cặp trai gái bé bỏng huyên náo kia làm cho nhức đầu, cho nên tâm trạng cũng bị dồn nén, luôn muốn trò chuyện thoáng chốc với Diệp Khai, giảm bớt phiền muộn trong lòng.

- Chú đang làm gì đấy?

Diệp Kiến Hoan hỏi.

- Đang ăn cơm ạ, lão đại, sớm như thế còn có thể làm được chuyện gì?

Diệp Khai đáp lại.

Mộc Uyển Dung yên lặng ngồi đối diện với Diệp Khai, cô có thói quen ăn bánh mì cùng sữa bò, đang phết sữa hay bơ gì đó lên miếng bánh mù, nhìn động tác vô cùng tao nhã, quả nhiên là đệ nhất mỹ nữ nổi danh chốn quan trường tỉnh Hà Đông.

Diệp Khai nhìn những động tác của Mộc Uyển Dung, cảm thấy trong lòng rất thoái mái, có thể chinh phục được một vị Chủ tịch thành phố mỹ nhân như thế, làm cho nàng ta thần phục dưới thân mình, uyển chuyển yêu kiều, thật sự là thành tựu lớn nhất của kẻ thân là nam nhân.

- Diệp Khai, tôi hỏi chú một việc.

Diệp Kiến Hoan có chút do dự hỏi:

- Một người bạn gái cũ của tôi đột nhiên chạy tới tìm tôi.

- Bạn gái của anh nhiều như thế, làm sao em biết được là người nào?

Diệp Khai hỏi ngược lại….

- Chẳng nhẽ anh lại nhận được tin mừng làm cha?

- Thế cũng không phải, chỉ có điều tôi gần đây tu tâm dưỡng tính rồi, đã chia tay rồi.

Diệp Kiến Hoan phủ nhận, nói:

- Chỉ là rất lạ nha, cô nàng đột nhiên lại đưa một cây dù che mưa cho tôi, đây là ý gì chứ? Chẳng lẽ là bởi vì đêm qua trời mưa, nên làm cho cô ấy nhớ lại cái gì? Đám đàn bà con gái này đúng là loài động vật thật kỳ lạ như, đúng là làm cho chúng ta không thể nào mà hiểu thấu cho được. Chú nói xem đây là có chuyện gì chứ? Này, chú có đang nghe hay không đấy?

Diệp Khai đâu chỉ đang nghe, hắn nghe Diệp Kiến Hoan kể chuyện xong, ngụm sữa đậu nành còn chưa kịp nuốt trong miệng “phì” một cái liền phun ra. Cùng may hắn phản ứng nhanh, cúi đầu xuống phun toàn bộ ra bát của mình.

Nếu như không phải như thế thì Mộc Uyển Dung đang ngồi đối diện hắn đã gặp xui xẻo rồi.

- Có chuyện gì mà buồn cười như thế chứ?

Mộc Uyển Dung còn chưa từng thấy có thời điểm nào Diệp Khai lại thất thố, cười không thể kìm nén được như thế. Xem hắn cười tới mắc sặc ra, mặt đỏ bừng, không ngồi thẳng người nổi, cô ngạc nhiên mà hỏi thăm.

- Ha ha ha ha…

Diệp Khai khoát tay áo với cô, nói:

- Chết cười đi mất, chết mất…

- Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

Mộc Uyển Dung hiếu kỳ hỏi.

- Bạn gái cũ của anh trai anh, sáng hôm nay đột nhiên chạy tới tặng lão ta một cây dù che mưa. Ha ha ha ha….

Diệp Khai lại cười, bò xuống, lấy tay đập bàn, cười như điên như dại.

- Tặng dù che mưa? Chuyện này thì có gì mà lạ chứ?

Cách nghĩ của Mộc Uyển Dung quả nhiên là cũng chẳng khác gì với Diệp Kiến Hoan. Cô liền phân tích nói:

- Nhất định là tối hôm qua trời mưa, xúc cánh sinh tình, cô bé này đúng là tình cảm sâu nặng với anh trai anh quá rồi/

Nói xong cô lại có chút thâm sâu nói:

- Đàn ông các anh cũng chẳng phải là thứ ra gì, vừa chấm dứt liền đá, đúng là làm đau khổ bao nhiêu con gái nhà người ta.

- Em nghĩ sai rồi, quả nhiên là em cũng nghĩ sai rồi…

Diệp Khai tiếp tục cười ha ha nói.

- Này, Diệp Khai chú còn đang nghe không đấy? Chú cười cái gì đấy? Chú nói đi xem nào, rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?

Trong điện thoại, Diệp Kiến Hoan vẫn còn đang xoắn xuýt lấy vấn đề này. Hiển nhiên là hắn rất bất mãn khi Diệp Khai cười to thế.

- Anh thật là muốn nghe hả?

Diệp Khai nói.

- Đương nhiên, anh buồn bực cả sáng nay đó, trước kia có phải là tổn thương cô nàng quá sâu rồi không? Kỳ thật tôi cũng tốn không ít tiền đổ lên người cô nàng rồi, cũng chẳng cảm thấy có lỗi gì với cô nàng cả,

Diệp Kiến Hoan có chút buồn bực nói.

- Thật ra đây là một kiểu nguyền rủa.

Diệp Khai nghiêm trang nói.

- Cái gì?

- Cái gì?

Diệp Kiến Hoan trong điện thoại, cùng Mộc Uyển Dung đang ngồi bàn đối điện đồng thời cùng lên tiếng hỏi, ngay cả ngữ khí cũng hoàn toàn giống nhau, hiển nhiên là bọn họ không thể nào hiểu được vấn đề này.

- Tặng dù che mưa cho bạn trai cũ, nhưng chuyện như thế thật ra là một lời nguyền rủa rất độc ác.

Diệp Khai nhín cười, cố nói vào điện thoại với Diệp Kiến Hoan.

- Ý tứ tầng đầu tiên của hành động này là, nếu anh không cử động thì nghĩa là “trời nắng”

- Anh không cử động thì trời sẽ nắng?

Mộc Uyển Dung nghe xong, có chút mờ mịt:

- Cái đó thì có vấn đề gì?

Chợt, cô đột nhiên hiểu được ý của những câu nói này, sắc mặt lập tức đỏ lên, trợn trắng nhìn Diệp Khai, trong lòng tự nhủ những người này thật là rỗi hơi, lại còn có cách giải thích như thế nữa. Thật đúng là rảnh quá vẽ chuyện ra mà.

Quả nhiên Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức phản ứng lại kịp:

- Bất lực? Hả? Ả đàn bà này đúng là quá ác độc, cũng may khi trước tôi đá ả đúng là sự lựa chọn chính xác nhất.

- Những lời này còn có một tầng ý nghĩa nữa, là cho dù giơ lên, cũng là tiết thẳng như rót.

Diệp Khai nén cười, nói nốt tầng ý nghĩa còn lại cho Diệp Kiến Hoan, sau đó không nhịn được liền cười ha hả.

( chính là mượn hình ảnh cây dù che mưa mà ngầm nguyền rủa chuyện… đó đó, không bị bất lực thì cũng bị… sớm )

Diệp Kiến Hoan trong điện thoại nghe xong, lập tức liền chửi rủa một hồi. Hiển hiên nếu hắn biết bạn gái cũ của hắn ngay mặt nói với hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ cường bạo ả xong rồi giết, giết xong còn phải lấy roi đánh xác cho hả giận. Kiểu nguyền rủa như thế đối với một người đàn ông mà nói, thật sự là quá ác độc.

Hơn nữa, quan trọng là lúc đó Diệp Kiến Hoan còn lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận món quà này, hơn nữa lại còn cảm thấy vô cùng áy náy với người bạn gái cũ này.

Nếu biết sớm như thế, Diệp đại thiểu hắn là bảo nỗi từ lâu.

- Không phải em nói anh chứ, về sau không có chuyện gì thì bớt trêu hoa ghẹo nguyệt đi, tránh khỏi chọc phải cô ả nào có tính cách cực đoan chút, thừa lúc anh không cẩn thận, “xoẹt” luôn chỗ đó của anh, thế thì dù anh có hối hận cũng không kịp rồi.

Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan.

- Làm gì mà khủng bố như thế chứ, tôi đây phong lưu mà không hạ lưu. Không có chuyện tục tằng như chú nói đâu

Diệp đại thiếu kiên quyết không chịu thừa nhận mình chính là lưu manh.

- Phàm là có quan hệ nam nữ mà không định kết hôn thì chính là lưu manh,

Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới một câu nói rất nổi sau này, liền trực tiếp nói với Diệp Kiến Hoan.

Nói xong, hắn liền lập tức thấy hối hận, chỉ thấy Chủ tịch thành phố Mộc đang ngồi đối diện nhìn hắn chằm chằm, ý tứ là hoàn toàn rõ ràng rồi.

- Ngộ thương mà, đúng là ngộ thương mà. Không để ý lại tự liên lụy tới bản thân mình rồi…

Diệp Khai trong lòng ảo não không thôi, tự nhủ lời Mộc Uyển Dung khuyên đúng là có lý, đã trở thành Chủ tịch thành phố rồi, trở thành lãnh đạo rồi, muốn nói gì cũng đều phải tiếc lời như vàng. Cái tật xấu nói lung tung này của hắn mà không chịu thay đổi đi, cuối cùng cũng chỉ có chính bản thân hắn chịu thiệt mà thôi.

Hôm nay là ngày hoạt động cuối cùng của diễn đàn Chủ tịch thành phố, nghe nói buổi cuối cùng sẽ có mấy nhân vật quan trọng tới, cho nên mọi người đều khá hào hứng.

Sáng sớm, Diệp Khai đang cùng Mộc Uyển Dung, cùng mấy vị Chủ tịch thành phố cùng ngồi trên hai chiếc xe thương vụ của khu lưu trú tại thủ đô, đi thẳng tới chỗ diễn đàn được tổ chức.

Con đường bên này quả nhiên đã bị giới nghiêm, nhưng mà nhìn mức độ giới nghiêm cho thấy thì vẫn chưa phải là cấp bậc cao nhất. Diệp Khai nhìn xuyên qua cửa sổ, dùng ánh mắt của Thiếu tướng Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương mà xem, bên này hẳn là sẽ có mấy nhân vật đại loại như ủy viên quốc hội, hay Phó Thủ tướng gì đó tới.

Đợi sau khi được thông qua nghiệm chứng thân phận, đi vào bên trong hội trường liền phát hiện ở dó đã có rất nhiều người.

Có thể thấy được, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động cho nên tất cả mọi người đều khá tích cực, rất nhiều người tới trước đã bắt đầu tụ tập lại ở khắp nơi trao đổi với nhau, trao đổi danh thiếp, địa chỉ cùng số điện thoại với nhau, coi như là trụ cột giao lưu tăng cường tình cảm.

Sau này những người trong số đó ước chừng chỉ có một phần mười số người có thể đi được lên tới chức vị cao, nói ví dụ như cấp tỉnh bộ, còn về phần nói đi vào trung tâm quyền lực, trở thành mấy vị ủy viên thường vụ trong cục chính trị thì là chuyện không dễ dàng gì rồi. Ngay cả trong số một trăm người trong số đó cũng chưa chắc có thể có được một nhân tài như thế.

Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung bắt đầu học đám người đó cùng nhau trao đổi danh thiếp, số điện thoại, hay chụp ảnh chung…

Một lát sau, phía tổ chức bắt đầu tới mời người, lại để cho mọi người ở đó xếp thành hàng ngũ thứ tự, chuẩn bị cùng chụp ảnh lưu niệm.

Cấp thành phố cả nước cũng chỉ có 270 thành phố, lần này có khoảng chừng 240 Chủ tịch thành phố tới tham gia hoạt động lần này, số ít còn lại là vì các nguyên nhân mà không thể nào tới tham gia được.

Hai trăm bốn mươi người, đứng bên đại sảnh xếp thành một hàng, tuy rằng cũng không ít, nhưng cũng chẳng thế coi là nhiều, ít nhất là sau ít chụp ảnh, lấy về rửa rồi phóng to ra chưng bày, vẫn có thể nhận ra được từng người trong đó. Nếu như số người quá nhiều thì cũng khó mà nói được.

Bởi vì là cán bộ đến từ tỉnh Hà Đông, cho nên Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung cùng được xếp lại cùng một chỗ. Mấy chỗ trống ở giữa chính là xếp dành cho mấy vị Chủ tịch thành phố của mấy thành phố quan trọng.