Quan Môn

Chương 788: Người trẻ tuổi bên cạnh Long chủ tịch tỉnh

Bên chỗ bộ trưởng Niếp Vân Phi của Ban tổ chức trung ương nhất định có một ít tư liệu, chỉ có điều tài liệu bên kia đều là phổ biến hóa, không thể hoàn toàn xem là thực sự, những tin tức chi tiết tỉ mỉ chưa chắc bộ trưởng Niếp Vân Phi chịu nói cho hắn biết, cho nên bên Niếp bộ trưởng cũng không thể dựa dẫm vào.

Ngược lại bên chỗ cha hắn Diệp Tử Bình có lẽ cũng có tư liệu về Long Chính Tiết, dù sao cha hắn cũng là ủy viên Cục chính trị trung ương.

Vì vậy Diệp Khai đi sang một bên lấy ra điện thoại gọi cho Diệp Tử Bình.

- Chuyện gì vậy?

Ở bên kia Diệp Tử Bình tiếp điện thoại trực tiếp hỏi Diệp Khai.

- Cha, Long Chính Tiết đảm nhiệm chủ tịch tỉnh Hà Đông có địa vị thân phận gì vậy?

Diệp Khai cũng không quanh co, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.

- Hắn sao, cũng không phải người cùng đường với chúng ta, nhưng cũng chưa từng có mâu thuẫn gì khác, hình như là đồng chí Giang Thành khá thưởng thức hắn, tuổi tác cũng tương đương như cha, phát triển ngày sau cũng rất được xem trọng đấy. Trước kia từng làm phó chủ tịch tỉnh bên Tây Nam, cũng không cao điệu, lần này đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh Hà Đông xác thực là có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Diệp Tử Bình quả nhiên là biết rõ về chuyện này, liền đem sự tình mà mình biết được giảng với Diệp Khai, sau đó còn nói thêm:

- Nghe nói người kia làm việc luôn dứt khoát nhanh gọn, cá tính tương đối mạnh, con tận lực đừng khởi lên xung đột với hắn!

- Ah, con đã biết!

Diệp Khai tắt điện thoại, bắt đầu cân nhắc chuyện này.

Theo lời miêu tả của cha hắn, thoạt nhìn vị Long Chính Tiết đảm nhiệm tân chủ tịch tỉnh kia lại là một vị lãnh đạo tương đối cường thế.

Chỉ là Diệp Khai ẩn ẩn cũng có chút lo lắng, bí thư Nhạc Sơn vốn cũng là một lãnh đạo cán bộ tương đối cường thế, hôm nay lại có thêm một vị chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết tính tình cũng cường thế, nhưng còn có được hậu trường bối cảnh rất mạnh làm chỗ dựa cho hắn, nếu vậy hai vị cự đầu trong tỉnh ngày sau còn chịu hòa bình ở chung sao?

Dù sao Diệp Khai cũng không tin hai người họ có thể ngồi chung một chỗ, hai vị lãnh đạo đều có tính tình mạnh mẽ công tác chung một địa phương, chẳng khác gì hàm răng đối hàm răng, sẽ không ngừng va va chạm chạm.

Thoạt nhìn cục diện chính trị tỉnh Hà Đông ngày sau sẽ phát sinh một ít biến hóa, chỉ là không biết cuối cùng là gió đông thổi bạt gió tây, hay là gió tây áp đảo gió đông đây?

- Diệp chủ tịch!

Có người gọi Diệp Khai.

Diệp Khai vừa nhìn liền vui vẻ, Mộc Uyển Dung đang gọi hắn, liền tươi cười đi tới.

- Là Diệp quyền chủ tịch thôi!

Diệp Khai nghiêm trang cải chính.

- Hì hì, anh tài giỏi như vậy, đoán chừng chỉ qua thêm một đoạn thời gian là sẽ chuyển chính thức rồi, không lâu đâu.

Mộc Uyển Dung vừa cười vừa nói.

- Tình huống chủ tịch mới như thế nào anh biết không?

Mộc Uyển Dung hỏi thăm.

- Quan tâm chuyện này làm gì, dù sao cũng không phải thân thích.

Diệp Khai nói.

- Anh ở Đông Sơn nên không sợ, nhưng tôi lại ở ngay tỉnh thành dưới mí mắt của người ta, nếu như nói vị tân chủ tịch tỉnh khó ở chung thì công tác của tôi sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Mộc Uyển Dung cảm giác vô cùng sầu lo, tỏ vẻ.

Diệp Khai nghe xong lập tức gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ Mộc Uyển Dung lo lắng có đạo lý.

Bởi vì có câu nói “Tam thế ác báo – phủ huyện đồng thành”, thành phố như Long Thành, Ủy ban thành phố cùng Tỉnh ủy, Ủy ban tỉnh còn có một đống lớn cơ cấu chính phủ xen lẫn bên trong một tòa thành thị, xác thực đối với một vị chủ tịch thành phố mà nói chính là một sự khiêu chiến, nếu như đem các loại quan hệ xử lý được tốt thì tự nhiên không có vấn đề gì, nếu như xử lý không tốt, tùy thời đều có khả năng bị điều đi.

- Kỳ thật cũng không có gì, tất cả mọi người đều cần phải giảng đạo lý, huống hồ thân phận của cô thì bình thường cũng không có ai nguyện ý động tới đâu.

Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung.

Như câu nói “Hạ lưu vô tri thiếu nữ”, sáu chữ này Mộc Uyển Dung chỉ chênh lệch trong một chữ “Vô” mà thôi, còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thành phố tỉnh thành, muốn nói sau lưng không người ủng hộ người bình thường đều sẽ không tin tưởng, cho nên bình thường cũng sẽ không có người nguyện ý so đo với nàng.

Cho dù tân chủ tịch tỉnh tính cách cường thế, cũng phải cân nhắc có nên trực tiếp nháo sự ngay trên địa bàn tỉnh thành hay không, bởi vì mạng lưới quan hệ trong đó thật quá mức phức tạp, không tiện chỉnh sửa, nếu làm không cẩn thận có thể sẽ rước lấy phiền toái, khiến cho bản thân mình mang tới tai họa ngầm trong công việc chấp chính tỉnh Hà Đông, cho nên Diệp Khai suy đoán loại khả năng kia là cực nhỏ.

Đương nhiên trừ phi Long Thành xảy ra chuyện lớn khiến người người oán trách, khiến cho tân chủ tịch tỉnh đã có lý do ra tay hạ thủ, như vậy mới có thể tạo thành uy hiếp chính thức đối với Mộc Uyển Dung.

Nếu không có biến cố thì sẽ không có chuyện gì.

- Chỉ mong được như anh nói!

Mộc Uyển Dung gật nhẹ đầu, nghĩ thầm dù sao có Diệp Khai ở sau lưng ủng hộ chính mình, cũng không cần nàng giống như ngày trước phải đi quanh bốn phía mượn nhờ lực lượng.

Vào khoảng bảy giờ rưỡi tối, tân chủ tịch tỉnh Hà Đông Long Chính Tiết đúng giờ xuất hiện.

Vị tân chủ tịch tỉnh cao chừng 1m80, ở trong những cán bộ người phương nam xác thực được xưng là thân hình khôi ngô, khó trách người ta nói hắn tướng bắc người nam, bình thường ngụ ý là người có đại tiền đồ.

Thanh âm của Long chủ tịch mang theo một ít khẩu âm mềm mại của Giang Nam, cho nên lúc hắn nói chuyện trừ phi là nói tục, bằng không ngươi thật khó phán định hắn có phải đang tức giận hay không.

Được mời tham gia tiệc rượu có chủ tịch thành phố của mười ba thành phố địa cấp tỉnh Hà Đông, còn có một ít nhân sĩ Hà Đông có sức ảnh hưởng tại thủ đô, nói thí dụ như giới kinh doanh, giới học thuật, giới giải trí vân vân.

Nhìn ra được vì thu xếp tiệc tối hôm nay, văn phòng đại diện tỉnh Hà Đông đã bỏ ra không ít công phu.

Chủ nhiệm văn phòng Loan Anh cũng mới đảm nhiệm chức vị không lâu, đang đi theo bên cạnh Long Chính Tiết, giới thiệu khách nhân tham dự tiệc tối cho hắn nhận thức, nhất là trọng điểm giới thiệu những chủ tịch thành phố.

- Chào Long chủ tịch, tôi là chủ tịch thành phố Long Thành Mộc Uyển Dung!

Mộc Uyển Dung rất tự nhiên tự giới thiệu với Long Chính Tiết.

- Ah, cô chính là Mộc chủ tịch sao, không thể tưởng được cô còn trẻ tuổi như vậy!

Long Chính Tiết hiển nhiên là bỏ chút công phu tìm hiểu về quan trường tỉnh Hà Đông, lúc này nhìn thấy Mộc Uyển Dung cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Trên thực tế lúc này Long Chính Tiết tính ra chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi mà thôi, thân là quan viên cấp tỉnh bộ, như vậy xem như phi thường khó được.

Chỉ là chức tỉnh bộ cấp của hắn còn hơi mới mẻ một chút, phối hợp cùng thân phận ủy viên trung ương dự khuyết, cũng hơi lộ ra chút yếu đuối, nhưng theo thân phận một chủ tịch tỉnh mà xem có thể đền bù khuyết điểm này, dù sao người ta cũng là một chủ tịch tỉnh thôi.